Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"oppa"

Tại sao chuyện này lại khiến cậu khó chịu đến vậy? Jimin là của cậu, và không phải Jungkook chưa từng tiết lộ bí mật với người khác về việc cậu vô liêm sĩ tán tỉnh anh từ lâu. Vậy tại sao nó lại khiến cậu phiền lòng như thế?

Đôi mắt dán chặt vào màn hình TV và lông mày không ngừng nhíu lại, Jungkook quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt Jimin khi Lee Mujin không biết xấu hổ dành cho anh những lời khen có cánh. Cậu rất thích màn mashup mở đầu, thậm chí còn nghĩ giọng của người dẫn chương trình thật đáng ngưỡng mộ, nhưng ngay sau khi Jimin bước vào, nụ cười rạng rỡ của Jungkook bắt đầu trở nên méo mó.

Nguồn năng lượng trong phòng bằng cách nào đó đã được tích tụ lại một chỗ, đủ rõ ràng để cảm nhận được mà không cần phải có mặt ở đó. Điềm tĩnh và ăn nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, Jimin ân cần chấp nhận tất cả những lời khen ngợi giống như những mũi tên hình trái tim gần như được bắn vào anh, và mặc dù anh không hề vui mừng nhưng đó không phải là điều mà Jungkook chưa từng thấy trước đây. Thực sự, cậu tự hào về bất cứ nhận xét tốt đẹp nào mà Jimin nhận được bởi vì, đối với cậu, bạn đời của cậu xứng đáng nhận được mọi lời khen ngợi trên thế giới và hơn thế nữa. Tuy nhiên, có điều gì đó bên trong dạ dày cậu, đâu đó bên cạnh ngụm rượu Whiskey mà cậu vừa nuốt xuống, đang cuộn lên trong sự khó chịu theo bản năng.

Lee Mujin bắt đầu say mê với MV Set Me Free Pt.2, và hình ảnh bộ ngực trần của Jimin với dòng chữ nguệch ngoạc đang cầu xin được chính tay cậu làm nhòe đi hiện lên trong tâm trí Jungkook cho đến khi ảo tưởng ấy tan vỡ một cách tàn nhẫn. Giật lấy chiếc điều khiển từ xa, cậu tua lại chương trình vài giây vì không tin vào những gì mà cậu nghĩ mình vừa nghe được. Phải vậy không?

"Oppa."

Khó chịu cựa quậy trên ghế sofa, Jungkook vô thức xoay cổ khi khóe môi mím lại thành một vẻ cau có đầy khó chịu. Thằng nhóc này vừa gọi Jimin, Jimin của cậu, là 'Oppa'. Tệ hơn nữa, nó gần như không có khía cạnh nào là hài hước cả, giống như Lee Mujin chỉ đang thử nước xem Jimin sẽ để cậu chàng bơi được bao xa*. Tất nhiên, những gì diễn ra sau lời gọi xấc xược ấy là bối rối cùng khó xử khi khuôn mặt Jimin thoáng hiện lên vẻ bất ngờ trước khi chuyển sang thứ gì đó mà Jungkook biết rất rõ. Cậu chưa bao giờ bày ra vẻ mặt không cảm xúc, và điều tương tự không thể nào xảy ra với Jimin. Đúng thế, anh biểu lộ một cách quyến rũ thực sự, nhưng anh học rất nhanh cách hành động như thể mọi thứ không làm anh bận tâm, ngay cả khi chúng đang xé toạc anh. Vì vậy, Jimin đã vượt qua nó một cách khéo léo, nhưng Jungkook có thể đoán được một chút về những gì đang diễn ra trong tâm trí anh, trong khi tâm trí cậu đang rất bấn loạn.

*Kiểu như thử thả thính xem Jimin có chịu đớp không ý.

Khẩn cấp nhất, cậu nhận ra mình sắp phát trực tiếp để reaction lại cuộc trò chuyện này trước vô số người hâm mộ, và cậu sẽ bắt chước dáng vẻ của Jimin để không phải nghe lại câu nói đó thêm lần nào nữa. Thành thật mà nói, cậu không đủ tin tưởng vào khả năng diễn xuất của mình để có thể giữ được vẻ điềm tĩnh và quyết định sẽ bỏ qua phần này như cách bình thường mà không gây nghi ngờ khi nó xảy ra. Điều đó khiến tất cả những suy nghĩ khác quay cuồng trong đầu cậu, đấu tranh để thoát ra khỏi những chiếc hộp mà cậu không chắc mình có muốn mở nó ra ngay bây giờ hay không.

Một người đặc biệt không ngừng cằn nhằn rằng: Nếu cả thế giới biết cậu và Jimin yêu nhau thì những người như thế này sẽ không công khai tán tỉnh anh như vậy, hoặc có thể họ sẽ làm thế đó, nhưng ít nhất Jungkook không cần phải giữ mồm giữ miệng hay im lặng về nó. Dù vậy, cậu vẫn tưởng tượng bản thân sẽ thỏa mãn thế nào khi gửi một lá thư mang tính chất đe dọa nhẹ nhàng, cùng sự chiếm hữu Jimin của cậu cho Lee Mujin. Hoặc chỉ là một cú đấm đúng chỗ thay cho lời cần nói.

Tuy nhiên, điều thực sự khiến cậu cảm thấy khó chịu là câu nói thoát ra khỏi môi Jimin ngay sau đó về việc anh xem chương trình này vì "vẻ ngoài" của Lee Mujin. Có sự khác biệt giữa việc duy trì mối quan hệ lịch sự và đáp lại lời tán tỉnh, Jimin dường như đã quên mất điều đó. Nhìn thấy tình yêu của mình tỏa sáng, mỏng manh và xinh đẹp hơn bao giờ hết trong tiếng cười khúc khích của anh khiến cậu phát điên. Đúng là ích kỷ thật, nhưng cậu muốn trở thành người duy nhất Jimin khen đẹp trai, người duy nhất khiến anh cười thật thoái mái và vặn vẹo cơ thể. Lưỡi Jungkook lướt qua vách thịt bên trong môi dưới khi quai hàm cậu nghiến chặt lại và cau mày sâu hơn. Chịu đựng phần còn lại của chương trình không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, nhưng cậu biết chính xác thời điểm để tua nhanh khi đang phát trực tiếp.

Sau khi bật máy quay, cậu đã cố gắng khen ngợi giọng hát của Lee Mujin, cậu thực sự tự hào về bản thân khi nói được nó với vẻ mặt nghiêm túc. Cậu lắc lư và thỉnh thoảng hát theo ca khúc mới "Like Crazy" của Jimin và cảm thấy mình đã thể hiện một màn trình diễn bình thường đủ thuyết phục khi kết thúc buổi phát sóng. Nhưng suốt đêm đó, tất cả những gì Jungkook có thể nghĩ là cậu sẽ nói gì với Jimin về chuyện này. Cậu không có ý định tranh cãi về chuyện đó hay bất cứ điều gì cả, nhưng có gì đó khiến cậu cảm thấy bị tổn thương sâu sắc và chuyện này cần phải được khắc phục bằng cách này hay cách nào đó khác.

Kể từ khi thông báo tạm dừng hoạt động nhóm và mọi người chuyển hướng sang solo, Jungkook và Jimin đã bước vào một giai đoạn rất xa lạ trong mối quan hệ của họ, khi cả hai không sống và thở cùng nhau hoặc cùng với các thành viên khác trong nhóm. Nó mang lại nỗi bất an và những câu hỏi khó chịu được đặt ra cho họ, nhưng cả hai người đã cố gắng vượt qua nó một cách tốt nhất có thể. Đôi khi thay đổi thế này lại cần thiết để bọn họ có thể tiến về phía trước, một khoảng cách như vậy khiến bản thân trân trọng hơn những gì mình đang có, và dù cho nó có làm cho mọi thành viên của BTS đau đớn khi thiếu vắng sự có mặt đầy đủ của bảy thành viên thì bọn họ vẫn khắn khít như tay với chân. Tuy nhiên, khi ở trong một mối quan hệ yêu đương mọi thứ lại phức tạp hơn rất nhiều. Jungkook đã không được gặp Jimin trong nhiều ngày và cả hai đều quá bận rộn để có thể nói chuyện lâu hơn về bất cứ điều gì, đặc biệt là không đủ thời gian để cậu được cảnh báo trước về nội dung của chương trình này. Hoặc là vậy, hoặc Jimin tốt hơn hết là nên nói với cậu vì anh quyết định để cậu tự mình chứng kiến. Nhưng anh sẽ phải hối hận vì điều đó, Jungkook chắc chắn.

Tối hôm sau, khi Jimin xuất hiện trước cửa, anh vuốt mái tóc đen phía sau gáy và thoa một ít son dưỡng môi, chắc chắn Jungkook đã lo lắng suốt 24 tiếng qua bởi giọng điệu trong tin nhắn của anh, và mười năm lịch sử đã khiến anh trở thành một chuyên gia cho vấn đề này. Nhưng anh đã có kế hoạch cho những chuyện như thế, đây không phải lần đầu tiên anh kéo Jungkook ra khỏi vùng an toàn của cậu. Anh sẽ xin lỗi, bĩu môi một chút, áp ngực mình vào ngực Jungkook và ngước lên nhìn cậu, tất cả mọi chuyện sẽ được tha thứ, vì đến cuối ngày, cả hai đều hiểu rằng mái ấm sẽ luôn luôn và mãi mãi tồn tại khi họ ở bên nhau.

Tự tin bấm mã khóa và bước vào trong, anh thấy Jungkook đang đứng ở bồn rửa bát, xịt nước vào cái nồi cậu vừa nấu xong. Jimin đứng yên một lúc, nghĩ về việc làm thế nào mà sau ngần ấy thời gian, anh vẫn choáng ngợp như vậy. Jungkook đang ngân nga một mình, răng nghịch nghịch khuyên môi, tóc mái chạm vào mí mắt, hông vừa lắc lư từ bên này sang bên khác dưới chiếc áo phông oversize màu than vẫn cố gắng bám vào thân hình lực lưỡng không thể cưỡng lại được của cậu.

Cậu ngước lên nhìn thấy Jimin, và nụ cười thỏ con như chỉ dành riêng cho anh nở trên môi Jungkook.

"Em đã làm cho tụi mình một ít ramyeon," cậu vui vẻ chào hỏi, đi đến và đặt nồi lên mặt bàn. Để túi xuống, Jimin gặp cậu nửa vời với cánh tay dang rộng quấn quanh eo cậu, khuôn mặt tựa vào hõm cổ Jungkook, hít hà mùi hương của cậu như thể đó là nhiên liệu cần thiết để nạp lại năng lượng cho anh.

"Anh nhớ em," Jimin nói, thở ra nhẹ nhõm.

"Em cũng vậy," Jungkook trả lời sau khi hôn nhẹ vào thái dương anh, "đi ăn nào."

Giữa những ngụm mì, Jimin kể lại chi tiết trong vài ngày qua, cố tình né tránh bất cứ chuyện gì liên quan đến Lee Mujin trừ khi Jungkook nhắc đến trước. Kỳ lạ thật, cậu không vẻ cộc lốc như cách Jimin mong đợi, và điều đó khiến anh mất cảnh giác. Jungkook thậm chí còn mang bát của mình vào bếp cho anh, rồi quay lại với một chai rượu soju để ở nhiệt độ phòng, đúng kiểu Jimin thích. Kéo ghế đến cạnh Jimin, cậu ngồi phịch xuống cạnh anh, hai chiếc ly chạm vào nhau khi cậu đẩy chúng trên mặt bàn. Hai chân cậu dang rộng khiến Jimin phải xoay người về phía cậu trên ghế, dịch người về phía trước đủ để nép vào khoảng không gian mà họ tạo ra. Mí mắt Jungkook hơi nặng trĩu, miệng mím lại và nhếch lên một góc tạo thành một nụ cười đầy cám dỗ nhưng vẫn ngây ngô mà cậu đã thể hiện xuất sắc như thường lệ. Jimin uống từng ngụm một, cảm giác căng thẳng bấy lâu nay bắt đầu giãn ra khi niềm vui đơn thuần và sự biết ơn dâng trào trong lồng ngực.

Ba phần tư chai sau đó, một chân của Jimin vắt qua đầu gối Jungkook, ngón tay anh nghịch nghịch gấu áo phông rộng thùng thình của người yêu, kéo và xoắn như thể anh muốn nó biến mất khỏi người cậu. Jungkook biết rõ hành động này, bồn chồn vui vẻ kết hợp với việc lưỡi của Jimin lướt qua đôi môi quyến rũ không thể tưởng tượng nổi của anh, đôi mắt anh lướt qua khuôn mặt cậu rồi quay lại một cách chậm rãi, quả nhiên có chủ ý.

"Mệt hửm?" Anh nhướng một bên mày và ngọt ngào hỏi, một chút quyến rũ đó không hề lọt vào tai Jungkook, cậu đáp lại bằng cách rót phần rượu soju còn sót vào ly của họ. Jimin cười khúc khích và nốc cạn rượu, nhìn Jungkook nhấp ngụm cuối cùng, một giọt rượu duy nhất chảy ra từ khóe môi của Jungkook, chạy dọc xuống xương quai hàm cậu. Không để nó xuống sâu hơn, Jimin nghiên người về phía trước liếm nó khỏi da cậu, hai tay chống lên đùi Jungkook.

Một tiếng rên rỉ vô tình dâng lên trong cổ họng Jungkook, hơi nóng cuộn lên trong bụng cậu. Bằng động tác uyển chuyển, cậu đứng dậy và kéo Jimin theo mình, để anh dựa vào đôi tay rắn chắc trên vòng eo thon thả khi môi cậu hôn lên cổ Jimin đáp lại.

Những tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi môi Jimin, tay nâng cánh tay của Jungkook đặt lên vai khi anh nghểnh cổ lên để có thể tiếp cận cậu dễ dàng hơn. Jimin đang tan chảy, dễ dàng như mọi khi, anh quay đầu đúng lúc bắt lấy môi Jungkook trước khi cậu đặt một nụ hôn khác vào bất cứ vị trí nào trên cơ thể ngoại trừ môi anh. Hương vị của rượu soju trên lưỡi anh thật nồng say, và Jimin hơi lùi lại khi nhẹ nhàng mút, cắn môi dưới của mình. Đó chính là điểm yếu của Jungkook và anh biết điều đó.

Họ bắt đầu lê bước về phía hành lang, Jimin quay lưng lại với bức tường trước khi họ đến được phòng ngủ, tay Jungkook tìm thấy cạp quần lót của anh và ngón tay cái của cậu trêu chọc trượt vào bên trong nó. Theo bản năng, hông của Jimin lắc lư và Jungkook đáp lại anh, khuôn miệng cả hai trở nên dính ướt, đói khát hơn và hơi thở trở nên nặng nề hơn. Ngón tay cái của cậu di chuyển đến chỗ lõm ở xương hông của Jimin và ấn mạnh, khiến anh giật nảy làm mất đi sự kiên nhẫn. Jungkook luôn phải kiềm chế bản thân, dấu hiệu đầu tiên cho thấy Jimin đang mất dần bình tĩnh khiến cậu luôn khao khát anh, và đó là một trò chơi tra tấn thú vị để kiềm chế ham muốn. Nhưng cậu không thể hành động nhanh chóng như vậy được, không phải đêm nay.

Tay Jungkook lần mò tìm nắm cửa, cuối cùng cậu cũng tìm thấy nó và mở cửa phòng ngủ, đảm bảo giữ cho Jimin không bị phân tâm khi họ bước vào không gian gần như tối đen, nơi có ánh sáng duy nhất phát ra là từ ngọn nến lung linh trên bàn cạnh giường. Mu bàn chân của Jungkook chạm vào thành nệm, Jimin cố gắng đẩy cậu xuống để ngồi vào lòng cậu, nhưng cậu chống cự, thay vào đó lật ngược tình thế, cậu túm lấy vạt áo sơ mi màu kem của Jimin rồi kéo nó qua đầu anh. Vứt nó vào góc phòng, Jungkook đẩy Jimin xuống để anh nằm thẳng trên giường, đủ thô bạo cho anh biết mình sẽ phải trải qua một đêm như thế nào. Một nụ cười nham hiểm nở trên môi Jimin khi anh đáp lại ân huệ bằng cách ngồi dậy và cuối cùng cũng cởi được lớp vải rộng thùng thình của Jungkook ra khỏi người, hơi thở gấp gáp hơn khi mắt anh dán vào cạp quần thể thao và tụt nó xuống thấp hơn hông cậu. Trong quá trình đó, tóc của Jungkook rơi ra khỏi búi tóc, những lọn tóc đen rối bù xù bao quanh lấy khuôn mặt cậu, đôi mắt to tròn long lanh dưới ánh nến lộ ra từ phía sau tóc mái khiến Jimin rùng mình.

"Em đẹp quá," anh thì thầm, gần như không nhận ra mình đã thực sự nói to.

'Xem ai đang nói gì kìa,' Jungkook nghĩ, nỗi đau khổ trong một ngày rưỡi vừa qua gần như bị lãng quên khi ánh mắt cậu chậm chạp lướt khắp cơ thể Jimin. Trong vô thức, những ngón tay cậu nhảy múa trên hình xăm ở mạn sườn anh, đôi mắt Jimin chớp chớp khi được chạm vào, đôi môi anh hé mở đủ để khiến Jungkook muốn lấp đầy khoảng trống bên trong nó.

Bóng tối khắc nghiệt tạo nên sự tương phản xinh đẹp với làn da trắng ngần của anh: xương đòn, ngực và phần bên trái của khuôn mặt thiên thần được chiếu rọi trong ánh sáng ấm áp trong khi phần còn lại chìm trong tối đen cầu xin được khám phá. Nó thực sự khiến cậu gần như quên đi mọi thứ, khiến cậu tôn thờ cơ thể của Jimin, dành từng chút tình yêu và quan tâm cho anh.

Nhưng rồi bộ đồ chết tiệt đó, một màu hồng phấn với những quả bóng bay rải rác trên sàn, ùa vào tâm trí cậu giống như một cơn mưa rào lạnh lẽo. Nụ cười với đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm của Jimin, đầy ân cần khi người đàn ông khác dành cho anh những lời khen ngợi. Đột nhiên, cái chạm của cậu có chút gì đó quá nhẹ nhàng trên làn da của Jimin. Jungkook đặt lòng bàn tay lên ngực anh và ép anh nằm xuống nệm, tạo ra một tiếng kêu nhỏ trước khi bò qua người anh, đầu gối cậu siết chặt vào hông Jimin để giữ anh nằm yên trong khi tay Jungkook nắm chặt quanh cổ tay anh và nâng chúng lên quá đầu, ấn mạnh vào ga trải giường. Khuôn mặt Jimin hiện lên vẻ sững sờ, kèm theo đó là ánh mắt khó hiểu nhìn vào đôi mắt đen láy của Jungkook trước khi cậu nghiêng người qua mép giường bắt đầu mò mẫn tìm thứ gì đó.

"Em làm g-"

"Suỵt," Jungkook ngắt lời, giọng đầy sắc bén và ra lệnh. Jimin bị đè quá chặt nên không thể nhìn thấy thứ cậu đang cầm khi ngồi dậy, nhưng anh có thể đoán nhanh khi có gì đó giống như dải lụa bắt đầu trượt quanh cổ tay anh, bị kéo chặt hơn khi Jungkook thắt nó thành nút. Đây chắc chắn không phải điều Jimin mong đợi; Thành thật mà nói, cách chơi này hiếm khi xảy ra và ít nhất nếu có thì cả hai sẽ nói về nó trước đó. Tuy nhiên, anh không thể nói dối, đôi khi tự nhiên như thế này khiến anh phấn khích, nằm dưới sự yêu thương của Jungkook mà không hề biết về những gì cậu đang chuẩn bị cho mình.

Bây giờ, đôi tay anh bị cậu trói chắc chắn vào thành giường, cậu di chuyển xuống cơ thể của Jimin, và anh mạnh dạng lắc hông mong đợi Jungkook sẽ dừng lại ở khóa thắt lưng của mình. Với ánh mắt dữ tợn nhìn vào mắt Jimin, cậu tiếp tục lướt xuống và nắm lấy cạp quần của anh, thô bạo kéo chiếc quần jean bó sát chỉ để cho Jimin mặc độc nhất chiếc quần lót màu đen vừa vặn với anh đến mức như chúng được vẽ lên cơ thể anh. Jungkook dừng lại trong giây lát, chiêm ngưỡng những đường nét quyến rũ trên khuôn người của Jimin, bật cười khúc khích khi cúi xuống để lấy hai dải ruy băng trắng còn lại. Jimin đá chân ra và rên rỉ với cái bĩu môi thích thú.

"Aish, Jungkook-ah! Chân của anh cũng vậy hả?"

Không nói một lời, Jungkook bắt đầu giữ lấy mắt cá chân của Jimin, mỉm cười khi nhận thấy sự phản kháng của anh nhanh chóng nhường chỗ cho đụng chạm của cậu.

"Anh còn nhớ từ đó không?" Jungkook vừa hỏi vừa cởi chiếc quần thể thao của mình xuống và đá nó ra. Môi nhếch lên, Jimin gật đầu, các cơ ở bụng và đùi căng lên khi anh chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì xảy ra tiếp theo. Lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra giữa họ, Jimin đã gợi ý 'calico' là từ an toàn, khiến Jungkook vốn đang bị còng tay và thở hổn hển, nở nụ cười rạng rỡ.

"Bây giờ," Jungkook bắt đầu, đi vòng qua mép giường và quỳ xuống nệm, khuôn mặt cậu tiến sát gần mặt Jimin khi giọng trầm lại, "Có muốn kể cho em nghe thêm về talk show em đã xem ngày hôm qua không?"

Máu của Jimin như bị đông cứng. Nếu anh không choáng ngợp về những thứ đang xảy ra ở đây, thì chắc hẳn anh đã bị kích động, không thể chịu nổi trước chất giọng Busan trầm đầy đe dọa mà Jungkook vừa nói ra. Nhưng bây giờ anh có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi đọng lại dưới tóc mái khi anh cố gắng tìm từ thích hợp.

"Cậu ấy gọi anh là...Oppa?" Jungkook thì thầm, đôi môi sượt qua tai Jimin, khiến làn da trần của anh cảm thấy râm ran.

"Anh không biết cậu ấy sẽ nói vậy mà, em thấy anh khó chịu thế nào rồi đó Kookie," Anh giải thích, vặn vẹo cơ thể và thất vọng vì không thể tiếp cận được cậu.

"Mm," Jungkook nói, mím môi khi ngồi xuống và Jimin có thể nhìn thấy mặt cậu, ngay lập tức nhận ra lưỡi cậu đang chọc vào bên trong má.

"Ah, anh gặp rắc rối rồi nhỉ," Jimin thì thầm nói với nụ cười nhẹ.

Jungkook tặc lưỡi, bây giờ cậu đang lơ lửng trên người Jimin với ý định cho anh thấy mình thực sự đang gặp rắc rối đến mức nào. Đôi môi cậu lướt từ ngực đến rốn khiến Jimin cảm thấy như có dòng điện chạy dọc theo sống lưng mình, hơi thở anh gấp gáp chờ đợi khi răng Jungkook nghiến chặt ở vải quần lót của anh. Cậu chậm rãi trượt lớp vải xuống vòng eo thon thả để giải phóng phần cương cứng đang sưng lên của Jimin, một luồng không khí mát lạnh ùa vào khiến anh rùng mình. Bị kiềm hãm thế này dường như khiến anh càng nhạy cảm với sự đụng chạm của Jungkook hơn bình thường. Anh nhìn chàng người yêu nhẫn tâm của mình hôn khắp bụng anh, móng tay cào xuống làn da mỏng manh bên trong đùi, cho đến khi bàn tay đầy hình xăm của Jungkook khép lại quanh chân anh. Cậu đưa đầu khấc lên môi, lên xuống đều đặn khi dương vật của Jimin đang ở trong miệng, cậu phát ra những tiếng rên nhẹ khiến ruột gan anh như bốc cháy. Jungkook bỏ hoàn toàn bỏ tay ra và cúi đầu xuống hết mức có thể, cậu luôn biết ơn với phản xạ vòm họng của mình. Jimin đâm sâu hơn vào cổ họng cậu, nhưng hông anh nhanh chóng bị ép chặt xuống giường, Jungkook lườm anh cảnh cáo trước khi tăng tốc trở lại. Anh chưa bao giờ biết làm thế nào chuyện này có thể xảy ra, làm sao cậu có thể giỏi đến vậy, miệng của Jungkook luôn đưa Jimin đến gần bến bờ sung sướng nhanh hơn bất cứ thứ gì khác.

Chẳng bao lâu, anh vặn người dưới sức nặng đang giữ chặt anh, đôi môi hé mở nhường chỗ cho những âm thanh khoái cảm ngày càng lớn hơn. Đầu ngửa ra sau và cơ cổ căng ra, Jungkook có thể biết rằng Jimin gần đến, cậu đột ngột thả miệng mình ra với một tiếng 'phốc' khiến mắt Jimin mở to.

"Anh gần r..." Anh bắt đầu với lời cầu xin nửa vời.

"Anh chưa thể ra được đâu."

Jimin rên rỉ đứt quãng khi Jungkook nhìn lên và bắt gặp ánh nhìn hờn dỗi của anh, nó biến mất ngay khi môi họ chạm nhau, lưỡi quấn quýt cuồng nhiệt đến chảy nước bọt ra khỏi khóe môi. Jungkook cảm thấy say mê hương vị của Jimin, một hương vị ngọt ngào của riêng anh đã mang đến cho cậu một cuộc sống mà ngay cả việc biểu diễn trên sân khấu cũng không thể nào so sánh được. Cậu sẽ tận hưởng đêm nay, kéo dài nó cho đến khi tình yêu của cậu cầu xin được giải phóng, hét lên hết lần này đến lần khác dưới sự tận tâm của Jungkook dành cho anh đến khi anh hài lòng.

Dứt nụ hôn và đưa tay xuống giữa họ, Jungkook một lần nữa nắm lấy dương vật của Jimin, giọng chế nhạo khi hỏi "Nếu em nhớ không lầm... Anh đã nói anh thích vẻ ngoài của cậu ấy, đúng không, Jiminie?"

"Anh... chỉ là lịch sự thôi mà, Jungkookie~" Jimin rên rỉ, khó khăn trong việc diễn đạt lời nói của mình. Jungkook có vẻ không hài lòng với lời bào chữa của anh, cậu tát mạnh vào mông anh một cái trước khi tiếp tục nhìn anh đầy mong đợi.

"Không có gì đâu, anh hứa đó," Jimin chắn chắn bằng chất giọng thì thầm nhẹ nhàng.

"Không phải với em," Cậu đáp trả bằng một cái tát nữa khiến Jimin vặn vẹo.

"Ngh... Vậy hãy để anh chuộc lỗi nhé... Làm ơn, bé cưng."

Jungkook lắc đầu nhếch mép cười, "Anh sẽ phải cố gắng nhiều hơn thế nữa."

Cậu trườn xuống người Jimin, ngồi lùi lại khi nắm lấy hông anh và kéo anh xuống, dải ruy băng trên cổ tay Jimin giờ đã căng ra khi nó bị kéo đến giới hạn. Jungkook mở rộng hai đầu gối của Jimin và đẩy hai chân anh ra sau để chúng gập vào ngực, chiếc quần vẫn còn kéo đến ngang đùi và dải ruy băng bên dưới thít chặt vào mắt cá chân anh.

Jimin giờ đã hoàn toàn để lộ mọi thứ và Jungkook cũng không lãng phí thời gian thêm nữa, cúi xuống để lưỡi quấn quanh cái lỗ nhỏ hồng đang chờ đợi cậu. Đưa tay lên miệng Jimin, cậu lướt hai ngón tay lên đôi môi đầy đặn, sưng húp lên vì hôn của anh. Jimin háo hức mút chúng, biết rõ chúng sẽ đi vào đâu sau đó. Jungkook rút ngón tay ra và đặt chúng ở lối vào, nhét chúng vào một cách thô bạo hơn bình thường, nhưng Jimin dường như không phàn nàn. Anh kêu lên, mỗi lúc càng tuyệt vọng hơn khi không thể đưa tay vuốt tóc Jungkook hay nắm lấy những cơ bắp săn chắc quanh bả vai của cậu. Khi cậu đưa ngón tay vào sâu hơn, Jungkook trượt lưỡi dọc theo chiều dài dương vật của Jimin, đưa đầu khấc trở lại miệng cậu và mút nhẹ nhàng. Sau vài phút nữa, Jimin bắt đầu cầu xin theo cách mà anh biết Jungkook muốn.

"Làm ơn đi, cảm giác thật tuyệt, Kook-ah," anh rên rỉ.

"Làm ơn cái gì cơ?" Jungkook nhấn mạnh.

"Fuck anh đi, bé cưng. Làm ơn."

Phải kiềm chế nhiều hơn, Jungkook kiên quyết trả lời bằng cách thêm một ngón tay khác chọc vào bên trong anh. Jimin có thể bắn ra bất cứ lúc nào, bị giằng xé giữa tuyệt vọng muốn được giải phóng và mong muốn kết thúc với việc Jungkook vùi sâu vào trong anh. Không thể kiểm soát được vừa khiến anh muốn phát điên lại vừa khiến anh sung sướng.

Để mắt đến người yêu bé nhỏ, Jungkook biết anh sắp ra, việc dừng lại khiến Jimin khó chịu khi cảm giác thiếu thốn lại xuất hiện lần nữa. Jungkook nổi tiếng không phải là người ích kỷ trên giường, làm hài lòng cũng quan trọng, nếu không nói là quan trọng hơn việc hài lòng với chính mình. Tuy nhiên, cậu đã đi ngược lại với bản năng của mình và đột ngột rút ngón tay ra. Jimin thút thít điều gì đó, cơ thể co giật và quằn quại.

"Anh muốn bắn," anh kêu lên, "Để anh bắn đi mà, Jungkook-ah."

Ngồi dậy và bắt gặp ánh mắt của Jimin, khuôn mặt Jungkook trầm xuống và cậu thì thầm: "Anh thích ngoại hình của ai?"

"Của em, chỉ của em thôi," Jimin thở hổn hển.

"Ai là người đàn ông duy nhất có thể gọi anh là oppa?"

"Chỉ có mình em, Kookie," anh trả lời, quàng mắt cá chân qua vai Jungkook để kéo cậu lại gần hơn, bất chấp dải ruy băng đang chống lại anh thế nào.

"Và anh muốn gì nhỉ?" Jungkook hỏi, tay vuốt ve bắp chân của Jimin.

"Anh muốn em ở bên trong anh, anh muốn ra khi em lấp đầy lỗ nhỏ của anh."

Jungkook không khỏi cười lớn và liếm môi, cúi người về phía Jimin để thò tay vào ngăn kéo trên tủ đầu giường và lục lọi tìm lọ dầu bôi trơn cũng như cái gì đó khác. Đột nhiên anh cảm nhận thứ kim loại lạnh lẽo ấn vào lỗ nhỏ của mình, và Jimin kêu lên khi nó tiến vào bên trong, Jungkook đã cắm phích cắm mà anh không hề nhận ra. Giờ anh thực sự đang kiệt sức, Jungkook đứng dậy và cởi quần lót, một cảm giác nóng rát không thể chịu nổi dâng lên trong bụng khi cậu thấy dương vật mình đang cương cứng đến thế nào, cậu vuốt tóc và nhìn Jimin từ trên xuống dưới một cách thèm khát.

Một câu thần chú bắt đầu lặp lại trong đầu Jungkook, 'mày đang trừng phạt anh ấy', 'hãy nhớ rằng mày đang trừng phạt anh ấy'. Jimin vẫn giữ nguyên đôi chân của mình ở vị trí cũ, hành động rất tuyệt vời bất chấp sự tuyệt vọng khiến anh phải bĩu môi. Đây là một điều gì đó bất thường đối với họ; Jimin thích nắm quyền kiểm soát còn Jungkook tinh nghịch thích nổi loạn, nhưng cuối cùng cậu luôn nhượng bộ mọi mong muốn của mình, bởi vì đến cuối ngày, cậu sẽ trở thành đống bột nhão trong tay Jimin. Vì vậy, bây giờ, anh đang bị trói và loã lồ, làn da lấp lánh đầy mồ hôi, mềm mại và không có gì che đậy, cậu nhận ra đây là phiên bản hiếm hoi của Jimin mà cậu có đặc quyền được sở hữu vào lúc này. Sự thôi thúc trao khiến cậu làm mọi thứ cậu muốn, lao đầu vào Jimin khiến cậu ngây ngất, ngày càng khó ngừng lại. "Mạnh mẽ lên," Cậu tự động viên mình, "anh ấy vẫn cầu xin chưa đủ đâu."

Jungkook vung chân qua ngực Jimin, đè dương vật cương cứng nóng bỏng lên ngay trên khuôn mặt háo hức, khao khát của người yêu cậu. Miệng anh hé mở, lưỡi thè ra cố gắng chạm tới hương vị mà Jungkook chưa cho anh nếm. Jimin chán nản phát ra một tiếng rên rỉ, và Jungkook cười toe toét, cắn chặt môi dưới khi thưởng thức khung cảnh đó.

"Có chuyện gì thế?" Cậu trêu chọc, cầm lấy dương vật của mình trong tay và vuốt ve nó một cách chậm rãi.

"Đừng gây rối với anh nữa, Jungkook," Jimin ngắt lời bằng giọng satoori sâu sắc của Busan. Giọng điệu bây giờ có hơi bạo hơn, thậm chí còn mang theo chút cạnh tranh, Jungkook đưa tay còn lại ra sau và nhận ra rằng Jimin vẫn còn cứng khi cậu đưa ngón tay cái vuốt dọc theo phần nhạy cảm của đầu khấc, và nỗ lực tạo ra bầu không khí đầy đe dọa của Jimin đã tan vỡ ngay lập tức. Đôi mắt anh nhắm chặt lại, một tiếng thút thít nhẹ thoát ra từ môi anh. Giờ nó đã trở nên quá sức chịu đựng, bị cắm vào và sự tỉnh táo của anh bị lấn át khi Jungkook tự thỏa mãn bản thân một cách vừa đủ, nó chỉ tàn nhẫn, ngoài tầm với với anh.

"Anh muốn em dừng lại đúng không?"

"Anh muốn... Anh," Jimin lắp bắp, những suy nghĩ mạch lạc giờ đã quá khó để xâu chuỗi lại với nhau, "Anh cần..."

"Anh cần gì, Jimin-ah..?" Cậu thủ thỉ, hơi thở anh ngày càng gấp gáp khi cậu vuốt ve nhanh hơn. Jimin đáp lại bằng cách há to miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ cầu xin nửa vời, đầy gợi cảm, và Jungkook đơn giản là không thể cưỡng lại được. Xoay hông về phía trước, cậu để Jimin ngậm dương vật của mình vào trong, gần như rít lên khi hơi ấm ẩm ướt của lưỡi anh bao bọc lấy cậu. Đối với Jungkook, hiếm có thứ gì trên thế giới này đẹp bằng hình ảnh đôi môi mềm mại của Jimin quấn quanh dương vật cậu, và nhìn từ góc này, nó gần như đã giải quyết mọi rắc rối mà cậu gặp phải. Cậu ưỡn người về phía trước và Jimin ngậm chặt miệng, ngửa đầu ra sau để hít lấy không khí khi những dòng nước bọt chảy xuống cổ anh. Nhưng chuyện này không ngăn cản Jimin được lâu, chẳng mấy chốc anh đã quay trở lại bình thường, gần như điên cuồng khi đưa Jungkook trở lại vào miệng mình và mút cậu nhỏ sâu xuống cổ họng mình nhất có thể.

"Fuck," Jungkook thở ra một hơi mạnh, tay cậu siết chặt lấy cậu nhỏ của Jimin như một phản xạ. Cậu biết mình chưa thể ra được, và phải dùng hết sức lực mới thoát ra khỏi cái miệng tội lỗi của Jimin với một tiếng càu nhàu khó chịu trong cổ họng.

"Anh muốn em vào bên trong anh hửm?"

Một tiếng ngâm nga quyến rũ đến không cưỡng lại được, Jimin gật đầu.

"Nói em nghe."

"Anh muốn em, Kookie," anh nài nỉ.

"Cầu xin em đi," Jungkook ra lệnh khi ngón tay cái đùa giỡn với môi dưới của Jimin, cậu nghĩ rằng mình đã có thể bắt đầu tận hưởng quyền lực này.

"Làm ơn đi, bé cưng, anh cần em," Anh rên rỉ, quằn quại bên dưới Jungkook khi cổ tay anh bị kéo chặt vào dây trói.

"Hn... Xinh đẹp của em..." Jungkook lẩm bẩm khi Jimin hôn nhẹ lên ngón tay cậu, cậu vẫn âu yếm chà xát lên đôi môi hồng sưng mọng của anh. Làm sao cậu có thể tước đoạt tình yêu của mình lâu hơn nữa khi anh đã quá tốt với cậu? Jimin cảm thấy sức nặng đã rời khỏi ngực mình khi Jungkook ngồi xuống và nép vào giữa hai chân anh, hôn từ đầu gối đến mắt cá chân anh khi cậu cởi dây trói. Phấn khởi vì được nếm trải cảm giác tự do, Jimin vòng chân quanh eo Jungkook và kéo cậu lại gần, nở một nụ cười tinh nghịch khiến cậu mềm lòng.

"Nhanh lên," Anh thì thầm, và Jungkook bắt đầu sử dụng dầu bôi trơn mà không cần suy nghĩ thêm. Jimin có thể làm cậu mê man như một tiếng còi mà không cần phải nói gì nhiều hơn hai từ, cậu hoàn toàn bất lực và thậm chí cậu còn không phải là người bị trói cổ tay. Khi cậu đã phun đủ lượng dầu bôi trơn vào lòng bàn tay, Jungkook ném nó sang một nơi nào đó bên trái cậu, nhưng Jungkook chẳng còn có thể quan tâm đó là nơi nào nữa. Lỗ nhỏ ngậm lấy phích cắm, cậu di chuyển để lấy nó ra khỏi người Jimin, rút ​​nó ra một cách dễ dàng và thay thế nó bằng hai ngón tay của mình, xoa bóp trong giây lát và tận hưởng những tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra từ anh.

Cơ hội của cậu giờ mới bắt đầu, Jungkook từ từ đẩy dương vật vào trong, khung xương của Jimin nhấc lên khỏi nệm khi miệng anh há hốc như một tiếng hét thầm lặng. Càng nhích về phía trước, hơi thở của Jungkook càng trở nên gấp gáp.

"Chặt quá Jimin-ah," Cậu thì thầm, cuối cùng cũng chạm đến nơi đó. Nhìn cách chân anh trượt lên trượt xuống hai bên, cậu biết Jimin muốn cậu di chuyển, nhưng nếu muốn kéo dài hơn, Jungkook sẽ phải đợi một chút. Cả hai người áp ngực vào nhau, cậu nghiêng người về phía Jimin và tấn công môi anh, tay luồn qua mái tóc ẩm ướt của anh với khao khát tuyệt vọng muốn được sở hữu từng inch trên cơ thể Jimin.

Thả môi ra và để đầu mình tựa vào hõm cổ Jimin, Jungkook cảm thấy mình đã có đủ bình tĩnh để di chuyển, rút ​​ra gần như hoàn toàn trước khi đâm lại vào bên trong anh. Cơ thể Jimin rung lên bên dưới cậu, và tiếng kêu đột ngột của anh như xuyên qua làn da khiến cậu cảm thấy ê ẩm, như có điện giật đến tận xương tủy. Hông cậu có ý thức riêng, nó thúc mạnh, nhịp nhàng, và tầm nhìn của Jungkook bắt đầu mờ đi trước cường độ khoái cảm của cậu. Thèm muốn vùi mình sâu hơn, cậu ngồi thẳng dậy và luồn tay vào chỗ cong phía sau đầu gối Jimin ép hai chân anh tách ra rộng hơn, ép đến mức đầu gối gần như chạm vào nệm. Jungkook gần như chảy nước miếng trước bất kỳ cơ hội nào có thể tận dụng sự linh hoạt của cơ thể Jimin, đến mức việc quan sát anh vặn vẹo bản thân theo những cách mới lạ trong buổi tập cũng khiến cậu trở thành chuyên gia trong việc che giấu cậu nhỏ cương cứng.

Giọng của Jimin ngày càng to hơn sau mỗi lần ra vào, tốc độ gần như nhanh hơn sau mỗi lần anh hét lên. Trong lúc làm tình, anh không khỏi buồn cười khi nghĩ rằng mình nên cư xử không đúng mực thường xuyên hơn. Trao thân mình cho Jungkook như thế này mang lại cảm giác tự do đến lạ, bất kể anh có tuyệt vọng đến cỡ nào khi không thể sử dụng tay. Không được chạm vào là một điều cực kỳ hiếm khi xảy ra với anh, và Jungkook biết điều đó, cậu lợi dụng nó để đẩy Jimin đến gần hơn với cực đỉnh mà anh không thể đạt được. Đôi mắt anh lướt qua cơ thể săn chắc, tuyệt đẹp đến nhức nhối của Jungkook, từ đường quai hàm sắc sảo, đôi môi mím lại và đôi lông mày nhíu chặt cho anh biết cậu sắp đến.

"Hãy để anh ra cùng em, Kook-ah," Anh thở hổn hển giữa những tiếng rên rỉ. Jungkook đã vượt quá giới hạn của trừng phạt, tất cả những gì cậu muốn bây giờ là cậu và Jimin hoàn toàn cảm nhận nhau, ôm nhau và cùng nhau đánh mất chính mình.

Cậu vụng về với lấy dải ruy băng trên cổ tay Jimin rồi kéo lỏng các nút thắt để giải thoát cho anh và vẫn giữ nguyên tốc độ của mình. Tay Jimin ngay lập tức bám vào người cậu, kéo mạnh vai cậu lại gần hơn trước khi quấn chặt quanh cổ Jungkook, móng tay anh bấm sâu vào da cậu như những chiếc mỏ neo dưới lòng biển. Jungkook nhăn mặt, cơn đau tan biến thành khoái cảm không thể diễn tả được khiến giọng cậu phát ra thành tiếng rên rỉ đứt quãng. Dùng một cánh tay để đỡ người, cậu vươn tay còn lại vào giữa hai cơ thể đang quấn quýt, vòng tay quanh dương vật của Jimin để tăng thêm cực khoái cho anh.

"Đúng rồi, giống vậy đó bé cưng," Jimin thở hổn hển, "Em khiến anh sắp bắn rồi."

"Fuck, em sắp ra," Jungkook rên rỉ. Cậu điên cuồng khi Jimin bắt đầu nói như vậy, khen ngợi cậu bằng chất giọng ngọt ngào, quyến rũ.

"Thật tuyệt, Jungkook-ah, cảm giác thật tuyệt," Anh thì thầm.

"J-Jiminie," Jungkook lắp bắp, ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại, yêu anh hết sức có thể khi cậu cảm thấy cực khoái của mình đang dâng lên.

Lưng Jimin cong lên, những tiếng kêu đứt quãng thoát ra từ cổ họng anh khi mong muốn được giải thoát từ lâu cuối cùng cũng tràn ngập bên trong, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Anh nắm lấy tay Jungkook, những ngón tay thít chặt vào mái tóc đen của cậu và kéo cậu vào một nụ hôn nồng nhiệt, Jimin không thể kiềm chế rên rỉ khi anh lên đến cao trào. Tay chân anh run rẩy, làn da lạnh buốt và tâm trí đang bơi trong cảm giác sung sướng cực độ. Kéo môi ra, anh hổn hển thì thầm, "Ra cùng anh nào, tình yêu."

Và Jungkook bắn ra. Cậu vùi mình thật sâu với cú thúc cuối cùng, giữ chặt lấy cổ Jimin khi cậu rên rỉ trên đôi môi anh.

"Fuck, Jimin-ah..." Cậu rít lên, đè chặt vào Jimin khi toàn bộ cơ thể anh co giật, các cơ căng cứng khi cậu bắn vào bên trong anh.

"Đúng vậy," Jimin thủ thỉ, những đầu ngón tay lướt dọc sống lưng anh với một cú chạm nhẹ khiến anh giật mình kêu lên bằng một tiếng thút thít cao giọng, sự bình tĩnh của anh bị phá vỡ hoàn toàn.

Khi cơn sóng khoái cảm của Jungkook bắt đầu lắng xuống, cậu rút ra và ngã vào ngực Jimin, áp mặt vào làn da ẩm ướt của anh khi anh cố gắng điều chỉnh hơi thở. Jimin quấn lấy cậu, hai chân vắt qua thắt lưng và đùi của Jungkook, những ngón tay vẫn vuốt ve đường nét thanh tú trên vai trước khi vuốt tóc ra khỏi mắt cậu, anh yêu thương âu yếm gò má của Jungkook.

"Em sẽ không bao giờ kiểm soát được đâu," Jungkook gắt gỏng, nhưng lại cười toe toét.

Jimin khúc khích cười, ánh mắt đầy ấm áp. "Vẫn khó chịu hửm?" Anh trêu chọc.

"Tch, làm sao mà em có thể không nổi điên sau đó được? Nhưng..." Jungkook dừng lại, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt mở to đầy mềm yếu, "Anh thực sự không có tán tỉnh cậu ấy đúng không?"

"Tất cả chỉ là vì chương trình thôi, sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không có em cả. Một ngày nào đó chúng ta không cần phải giả vờ nữa, một ngày nào đó anh sẽ đứng trên mái nhà và hét lớn lên tình yêu của anh dành cho em."

Nép mình sâu hơn vào làn da anh, Jungkook mỉm cười dịu dàng, nhấc một ngón tay lên và nhẹ nhàng hát, "Em là anh."

"Và anh là em," Jimin kết thúc, chạm ngón trỏ vào ngón trỏ của Jungkook, cười toe toét đến mức khiến trái tim anh đập rộn ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro