Part 1
Original link: https://www.asianfanfics.com/story/view/1223530
*Vì Oneshot nhưng dài lắm nên mình sẽ chia làm 2 phần +_+*
--/--/--/--/
"Tất cả những gì tôi đang có, tất cả những gì tôi đã từng có, đều ở đây, trong đôi mắt hoàn hảo của em. Chúng là tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy."
---------------------------
Bắt đầu từ lúc Nayeon có thể nhớ được, gia đình nàng đã điều hành một cơ sở chứa đầy những linh hồn. Những linh hồn lạc lối, những linh hồn tươi sáng, những linh hồn đen tối, trẻ và già, họ có tất cả. "Soul mogering – Nơi buôn bán những linh hồn", đó là tên mà họ gọi về nơi đó.
Ngày qua ngày, sẽ có người ra khỏi cửa hàng để đi mua những linh hồn. Khi Nayeon mười lăm tuổi nó trở thành công việc mỗi ngày của nàng, lùng sục khắp các đường phố và tìm kiếm những linh hồn lạc lối có thể kiếm được 1 đến 2 xu.
Nàng không biết người ta sẽ làm gì với những linh hồn đó – và nàng cũng không muốn tìm hiểu – nhưng nàng biết những linh hồn còn trẻ và thanh khiết sẽ được trả giá cao hơn những linh hồn đã sống một cuộc đời bi thảm đầy những vết sẹo. Một số kẻ thích sưu tập linh hồn, coi họ như đồ trang sức để thể hiện sự giàu có của mình. Nàng nghĩ rằng những linh hồn trong sáng có sức hấp dẫn hơn là vì vậy.
Nayeon học được rằng tất cả các linh hồn đều mang một chiếc vòng đeo tay và nếu bạn buộc chiếc vòng đó vào cổ tay của mình, linh hồn ấy sẽ gắn chặt với bạn cho đến khi bạn gỡ nó ra. Đó là cách mà Nayeon đưa linh hồn về cửa hàng cùng mình, và những người sưu tầm sẽ khoe cái sự giàu có của họ bằng số lượng vòng đeo tay linh hồn mà họ có trên cánh tay.
Nayeon không tin vào đạo đức sau những gì cha mẹ nàng đã làm, nhưng nàng đã học được cách không đặt câu hỏi sau khi cha xoáy sâu đôi mắt đen nhìn lúc nàng lên tiếng chống lại ông lần đầu tiên.
"Mọi người đều cần một cách để kiếm sống và đây là cách của chúng ta." Ông nói với sự thờ ơ, "Con sẽ không bao giờ có thể tồn tại trong thế giới này nếu luôn chỉ nghĩ về đúng và sai."
---
Khi Nayeon không tìm kiếm những linh hồn, có một nơi mà nàng cảm thấy thuộc về mình. Một câu lạc bộ đêm ở trung tâm thành phố. Nàng không biết làm sao mà mình tìm thấy nó hay tại sao nàng lại quay trở lại nơi này. Nàng ghét thứ âm nhạc xập xình và ánh đèn nhấp nháy làm mất cả phương hướng kia. Nhưng đôi khi nó là tất cả những gì nàng cần cho một sự thoát ly khỏi thực tại. Và cách một cô gái tên là Momo luôn tìm thấy và vòng đôi tay cô ấy quanh cổ nàng trên sàn nhảy đã làm nàng quyết định ở lại. Nayeon tìm thấy bản thân mình dưới sự quyến rũ của cô gái với mái tóc nhuộm vàng và có tinh thần tự do không thể bị giới hạn kia.
---
Khi Nayeon mười sáu tuổi, nàng gặp một linh hồn tên là Mina.
Mina qua đời vì một cơn suy hô hấp ở bệnh viện. Cô không có người thân và những người duy nhất đến thăm là những nữ tu ở trại trẻ mồ côi mà cô lớn lên. Mina chưa bao giờ có một hệ thống miễn dịch đủ mạnh mẽ và lần này căn bệnh khiến cô nằm liệt giường trong một tuần trước khi mất. Linh hồn cô đơn của cô lang thang trong vô vọng, bị ràng buộc lại thể giới đang sống nhưng lại chưa đủ sẵn sàng để vượt qua thế giới bên kia. Linh hồn cô lang thang trên những con phố trong nhiều ngày cho đến khi Nayeon tìm thấy.
"Hi, tên chị là Nayeon."
"Hi, Nayeon. Em là Mina." Linh hồn đáp lại "Ít nhất đó là cái tên mà họ thường gọi em."
"Rất vui được biết em, Mina."
Nayeon đề nghị Mina đi với mình và Mina đã vui vẻ đồng ý, cô đưa cho Nayeon chiếc vòng tay màu đỏ để có thể liên kết với con người kia.
Khi Nayeon bắt đầu buộc chiếc vòng quanh cổ tay, nàng do dự một lát. Nàng nghĩ đến những linh hồn trước đây mình đã mang đến cửa hàng để bán cho người lạ và cảm thấy tội lỗi cho số phận của họ.
"Mina, em có chắc chắn muốn đi với chị không?" Nàng hỏi linh hồn kia. "Chị....không phải là một người tốt. Và nơi mà chúng ta sắp đi...Em có thể bị bán cho người lạ. Đó là việc kinh doanh của gia đình chị."
Thế nhưng Mina chỉ lắc đầu.
"Em không quan tâm. Em muốn ở cùng chị. Chị khiến em cảm thấy ấm áp."
Nayeon mỉm cười buồn và kéo cô vào lòng, nàng buộc chặt chiếc vòng linh hồn của Mina vào cổ tay và đưa cô về nhà.
----
Những cuộc vui lúc nửa đêm chỉ đơn giản là như vậy. Một sự giải phóng nhất thời khỏi những căng thẳng ban ngày và sự cô đơn lúc đêm về.
Cao hơn một chút là sự tạm thời.
Và Momo là sự tạm thời đó.
Bởi vì Momo không phải là của nàng. Và Nayeon nhận ra rằng trong đêm thứ hai, khi nàng quay trở lại club để tìm Momo – cô đang quấn tay quanh cổ một cô gái khác.
Nayeon ghét việc mình không thể bỏ đi, bởi vì tạm thời vẫn tốt hơn là không có gì. Tạm thời vẫn tốt hơn là cô đơn. Vậy nên lần tiếp theo khi Momo tìm thấy nàng dưới ánh đèn lấp lánh và vòng cánh tay mỏng manh của mình quanh cổ nàng, Nayeon đã không đẩy cô ấy ra.
Và nàng để Momo hôn nàng.
Nàng để cô ấy làm nhiều hơn thế.
-------
Trong quy tắc kinh doanh của Soul mongering, quy tắc đặt ra là bạn không được phép gắn bó với những linh hồn bạn thu thập.
--------
Nayeon kể về chuyện những linh hồn lạc lối mà nàng tìm thấy và đưa về cửa hàng trong nhiều năm qua.
Có một linh hồn tên là Jeongyeon, Nayeon đã tìm thấy trong khi đi dạo tại nghĩa trang. Cô ấy hẳn đã sống một cuộc sống vô cùng thú vị bởi vì linh hồn của cô ấy mạnh mẽ, náo nhiệt và đặc biệt hài hước.
Dahyun và Chaeyoung là cặp chị em không thể tách rời, thậm chí cho đến lúc chết. Dahyun là một linh hồn lạc quan sôi động trong khi Chaeyoung thì thản nhiên và thường đắm chìm trong thế giới suy nghĩ của riêng mình. Vậy nhưng họ bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo. Nayeon tìm thấy họ trong một con hẻm và nàng hy vọng rằng nếu họ được bán, họ sẽ được bán cùng với nhau.
Tzuyu là một linh hồn nhút nhát xinh đẹp và Nayeon chắc chắn rằng nếu em ấy đầu thai thì sự xinh đẹp ấy sẽ đi theo em cả đến kiếp người tiếp theo.
Có nhiều loại linh hồn lạc lối, những người không thể rời khỏi thế giới đang sống vì nhiều lý do khác nhau. Nayeon thích nghe những câu chuyện họ kể về cuộc đời mình. Nó giữ cho nàng khỏi cảm giác cô độc.
Nhưng họ không bao giờ ở lại lâu.
Jeongyeon cuối cùng cũng được bán cho một nhà sưu tập linh hồn. Dahyun và Chaeyoung được mua bởi một người phụ nữ trông hốc hác với đôi gò má hõm sâu. Tzuyu rời đi cùng một người đàn ông đeo kính và một chiếc tẩu thuốc phong cách cổ điển.
----
Hầu hết những đêm khuya khi Nayeon không ngủ được, nàng sẽ ở lại nói chuyện với Mina, người nàng giữ lại bên cạnh mình.
"Cuộc sống của em như thế nào?" Nayeon hỏi trong bóng tối, cuộn tròn trên giường. "Có hạnh phúc không?"
"Em thật sự không nhớ nữa." Mina nói khi nghĩ về nó trong một phút. "Khi chết đi, tất cả ký ức sẽ mờ dần. Khi em cố nhớ lại, tất cả những gì em có thể thấy chỉ là những hình ảnh nhạt nhòa, như những bức ảnh không có tiêu cự, và em nghĩ rằng có lẽ đó là cuộc đời của em."
Mina dừng lại, như thể đang nghĩ về những bức ảnh mờ trong tâm trí.
"Ban đầu có rất nhiều màu sắc rực rỡ, nhưng sau đó tất cả đều là màu xám. Và chúng làm em cảm thấy...đau buồn. Cảm thấy đơn độc."
Nayeon lắng nghe Mina đang cố gắng nhớ về những ký ức mờ nhạt.
"Em nghĩ có lẽ...em đã ở một mình trong một thời gian dài."
Nayeon xoay người sang một bên, đối mặt với Mina. "Vậy chúng ta giống nhau, phải không?"
---
Nayeon in từng vết chân trên con đường đầy tuyết dẫn đến nhà nàng. Một ngôi nhà cũ kỹ trong một thị trấn cũ kỹ.
Đây là ngày thứ ba nàng trở về tay không. Cha nàng sẽ gặp nàng bằng một cái tát, nhắc nàng về tình trạng hiện giờ của họ giữa cuộc suy thoái toàn quốc.
Ông bực bội nắm chặt nắm đấm của mình. Mẹ nàng tiếp tục đọc những tờ báo ở phía sau trong khi nhấm nháp ly trà của bà ấy.
Nayeon quay lại tìm Momo vào đêm đó, nàng tìm thấy cô ấy trong lòng một cô gái khác. Momo nhìn thấy nàng từ xa và bắn cho nàng một cái nháy mắt. Nayeon quay bước đi.
----
Thời gian chậm chạp trôi đi.
Một điều gì đó ở Mina khiến cho Nayeon cảm thấy thoải mái.
Mina, người đã an ủi sự cô đơn của nàng, làm nàng cười và hôn lên má nàng khi Nayeon tràn ngập bất an và lo lắng cho em ấy. Em ấy lấp đầy sự trống rỗng ở Nayeon theo cách mà nàng thích. Mina giống như một niềm an ủi và nó khiến Nayeon cảm thấy tinh khiết theo một cách nào đó.
Nhiều năm trôi qua, sau khi Nayeon tìm thấy nhiều linh hồn, buộc vào nhiều chiếc vòng tay, chiếc vòng tay màu đỏ tía của Mina là cái duy nhất chưa bao giờ rời khỏi cổ tay nàng.
Những khách hàng đến cửa hàng đều muốn mua linh hồn của Mina vì em ấy tỏa ra một thứ ánh sáng đặc biệt không giống với những người khác. Nhiều lời đề nghị đã được đưa ra nhưng đều bị từ chối. Không một ai có thể trả cái giá đủ cao để phù hợp với những gì cha Nayeon muốn.
Nayeon cảm thấy vui vì điều đó có nghĩa là nàng có thể giữ Mina bên cạnh mình.
----
Nayeon đã hỏi Mina rằng liệu em có muốn được tự do không, để đi đến thế giới bên kia, hoặc đầu thai, hoặc làm bất cứ điều gì của một linh hồn sau khi chết. Có thể nó sẽ tốt hơn ở lại nơi này, khi mà không biết được một ngày nào đó một ai đó sẽ đến và mang em đi mất. Đối với Nayeon, bất cứ đâu cũng tốt hơn ở đây. Nhưng Mina thích ở lại. Em ấy muốn ở cạnh Nayeon và nàng không muốn nhìn thấy em ấy tổn thương.
"Này, chị ổn mà. Nó không khiến chị thấy đau khi họ đánh chị nữa."
"Nhưng nó làm em đau."
Mina nhìn nàng với đôi mắt buồn bã và Nayeon thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt ấy.
------
Một cậu thiếu niên đến cửa hàng cùng cha mẹ, kiêu căng và thiếu hiểu biết như thể những gì cậu ta cần đều phải được thỏa mãn ngay tức khắc. Cậu ta nhìn Mina từ đầu đến chân và kết luận bằng việc cô sẽ trở thành một món đồ trang trí đẹp trong phòng ngủ. Nayeon đấm cậu ta một phát vào giữa mắt và tặng câu ta một chiếc mũi chảy đầy máu lần đầu tiên trong đời. Nàng lập tức nhận được hai mươi cú đánh từ mẹ mình.
"Chị không cần phải đấm hắn ta mà." Mina nói khẽ khi bôi thuốc lên những vết thương trên cánh tay Nayeon.
"Hắn đáng bị như vậy." Nàng nhăn mày khi Mina bôi thuốc sát trùng. "Không ai được phép nói chuyện với em như vậy."
Mina dán một miếng băng cá nhân lên vết thương và đặt một nụ hôn lên bờ vai Nayeon.
-------------
Momo là tạm thời.
Nayeon nhắc mình về điều đó nhiều lần. Nhưng nàng không biết tại sao nàng lại không bỏ đi. Là say mê? Là điều gì đó thoáng qua vội vã, một cuộc chạy trốn tạm thời? Nayeon không biết nữa.
Nàng không thể nhớ được điều gì đã khiến mình quay trở lại club, nhưng nàng tìm thấy bản thân mình trong góc phòng với những ngón tay của Momo đang luồn vào mái tóc và đôi môi áp lên môi nàng. Mùi rượu nặng nề trong hơi thở và Nayeon biết rằng tất cả là vô nghĩa, nhưng nàng đã đấy những suy nghĩ đó ra và để bản thân lạc lối trong khoảnh khắc này, bởi vì đó là chuyện sẽ xảy ra. Không có lý do gì cho một điều bất kì nào khác vào lúc này.
Nhưng lần đầu tiên, một điều gì đó nói với Nayeon rằng đây không phải là điều nàng muốn.
----
"Chị muốn đi khỏi đây." Nayeon nói khi nằm trên giường một ngày, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Nayeon cảm thấy phát bệnh vì cửa hàng, phát bệnh vì việc tìm kiếm những linh hồn và phát bệnh với những ánh đèn chớp nháy.
"Vậy em sẽ đóng một chiếc tàu, làm ngập chỗ này rồi chúng ta sẽ đi khỏi đây." Mina vuốt ve những sợi tóc mỏng vương trên trán Nayeon.
"Chị có muốn em đi cùng không?"
Nayeon quay lại nhìn Mina đang cuộn tròn bên cạnh nàng. Ánh sáng của vầng trăng chiếu lên làn da nhợt nhạt khiến em tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ như một thiên thần.
"Ở bên cạnh chị nhé."
Nayeon đan những ngón tay họ lại với nhau như nàng vẫn thường làm. Chỉ có nàng mới có thể cảm nhận được làn da lạnh lẽo của Mina, như thể em ấy luôn sắp sửa biến mất. Trong khi đối với những người khác, Mina lại vô hình không thể chạm vào, Nayeon có thể cảm nhận được miễn là nàng còn đeo chiếc vòng tay. Không hoàn toàn, nhưng vậy là đủ rồi. Linh hồn của Mina lạnh, nhưng khi bàn tay em ấy nằm trong tay nàng, Nayeon cảm nhận được ấm áp ở bên trong.
---
Nayeon không biết từ khi nào nàng bắt đầu ghé club ít hơn, những nụ hôn, những cái chạm của Momo không còn là thứ nàng muốn. Đến một thời điểm nào đó, Nayeon ngừng theo đuổi sự tạm thời.
Bởi vì băng cá nhân và một nụ hôn nhẹ lên vết thương làm dịu đi cơn đau nhiều hơn ánh đén nhấp nháy, rượu và cuộc vui lúc nửa đêm. Và có thể vào một lúc nào đó, Nayeon sẽ nhận ra rằng nàng không cần sự tạm bợ nữa khi nàng thật sự đã có một hằng số cho riêng mình.
-------------------
Quy tắc của việc buôn bán linh hồn là bạn không được gắn bó với những linh hồn mà bạn tìm thấy, nhưng Nayeon đã phá vỡ quy tắc đó rất lâu. Nàng không quan tâm.
-------------------
Nayeon quay đầu sang một bên để nhìn Mina đang nằm bên cạnh, nàng gối đầu lên cánh tay. Đôi mắt em run lên khi bắt gặp ánh nhìn của Nayeon. Có một nỗi buồn nhẹ nhàng giữa họ, lẫn trong đó là những cảm xúc mà Nayeon không thể gọi tên.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Nayeon nhìn sâu vào đôi mắt Mina tìm kiếm câu trả lời.
"Em ước gì mình có thể ở lại đây mãi mãi." Mina đáp bằng một giọng rất nhẹ.
Nayeon đã nhìn vào đôi mắt đó rất nhiều lần đến nỗi nàng có thể ghi nhớ mọi chi tiết về nó. Nhưng vào lúc này nàng cảm thấy khó khăn để đọc được. Mina vươn tay ra dọc theo tấm nêm, và như thể theo bản năng, tay Nayeon di chuyển rồi đan tay họ lại với nhau.
"Em muốn mãi được ở bên cạnh chị." Mina thì thầm.
Nghe thấy giọng nói yếu ớt ấy, Nayeon cảm thấy lòng mình nhói lên như bị cái gì đó đâm phải. Nhói lên giống như cái ngày nàng gặp Mina và buộc vòng tay lên cổ tay mình. Nhói lên như mỗi khi nàng nhìn vào đôi mắt của em. Chỉ là bây giờ cảm giác đó mạnh mẽ hơn bao giờ hết, Nayeon cảm thấy những những câu chữ như đang muốn vuột ra khỏi cổ, như thể có điều gì đó nàng muốn nói, nhưng lại không biết đó là gì.
"Mina, chị..."
Nàng cảm thấy nhịp tim mình dồn dập hơn, lời chưa nói nghẹn lại ở đầu môi.
Mina cúi xuống, mỉm cười nhẹ nhàng, em ấy hôn nàng. Dịu dàng. Rất ngắn. Lần đầu tiên, bởi cái cách mà nàng chưa từng hôn trước đây.
Đột nhiên mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng.
Tất cả mọi thứ lúc này đây khiến Nayeon lập tức nhận ra những cảm xúc không thể gọi tên trong suốt quãng thời gian dài kia. Mina là duy nhất. Trái tim nàng chưa bao giờ muốn Momo như thế này, trái tim nàng như đang chạy đua trong lồng ngực.
Mina lùi lại để không khí lạnh lấp đầy không gian trống giữa họ, khao khát mãnh liệt như đốt cháy từng dây thần kinh trong cơ thể Nayeon, điều luôn hiện hữu nhưng nàng chưa bao giờ nhận ra mãi tới lúc này.
Nayeon kéo Mina lại lần nữa, đặt môi mình lên môi em ấy.
Và lần đầu tiên, nàng cảm thấy tất cả mọi thứ đều đúng.
"Ở lại với chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro