Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thoáng qua muôn đời

Riêng tư như núi

OOC nghiêm trọng

Mọi diễn biến trong câu chuyện hoàn toàn là hư cấu

Hành văn không tốt, đồ nhất nguyên hướng

Ở nước T, có một nơi rất nổi tiếng gọi là thành phố F, đây là thành phố của võ đài, là nơi các võ sĩ thường lui tới tụ tập cùng nhau.

Nơi đây chuyên tổ chức giải đấu võ đài hàng năm, điều tạo nên sự khác biệt cho giải đấu này là quy tắc không được làm tổn hại đến mạng sống của chính mình. Và người chiến thắng của năm, sẽ có cơ hội được ngồi lên vị trí của bảo tọa, sở hữu thứ hào quang mà bất kỳ ai trong thành phố cũng đều khao khát.

Năm thứ năm. Đây đã là năm thứ năm liên tiếp Tả Hàng giành chiến thắng. Kể từ lần đầu tiên đứng trên võ đài năm mười lăm tuổi, hắn chưa từng thua lấy một lần nào. Kiếm trong tay không bao giờ rời, nó luôn chuẩn xác đâm vào bụng đối thủ dưới sự kiểm soát tuyệt đối của hắn.

"Tả Hàng, đến khi nào tôi mới có thể ngồi vào vị trí của cậu đây?"

Đặng Giai Hâm, người bạn thời thơ ấu của Tả Hàng, hai người xưa nay chưa bao giờ để tâm đến thân phận của đối phương, ngược lại còn coi nhau như bằng hữu tốt nhất.

"Đến khi cậu có thể đánh bại được tôi."

"Xùy...cậu thật nhẫn tâm. Mà quên nó đi, trở thành người cai trị của thành phố thật phiền phức."

Tả Hàng liếc nhìn anh, không nói gì. Vị trí này ngoài kia có cả vạn người tranh nhau thèm khát, không dễ dàng gì để có thể giữ vững, mà ngồi được vào nó coi bộ còn khó khăn hơn. Năm năm qua, trở thành người cai trị của thành phố này, hắn không ít lần cảm thấy mệt mỏi và nhàm chán, nhưng Đặng Giai Hâm vốn luôn cẩu thả, anh lại không giỏi giải quyết những việc phiền phức. Hơn nữa, có biết bao người đang nhăm nhe mỗi ngày cầu cho hắn gục ngã, hao tâm tổn trí nghĩ cách làm hại hắn, làm sao hắn có thể để cho bằng hữu của mình chịu đựng những áp lực này.

"Đi thôi."

"Đi đâu?"

Đặng Giai Hâm nhìn Tả Hàng sau đó cùng đứng dậy, đôi lúc anh thực sự không hiểu nổi người này đang nghĩ cái gì.

"Mấy ngày nữa phải lên võ đài rồi, ra ngoài chơi đi."

Logic gì đây? Đặng Giai Hâm đỡ trán.

"Cậu muốn ra ngoài nói chuyện không?"

"Biết rồi còn hỏi."

Tả Hàng nhìn thoáng qua anh một cái, thuận tay với lấy áo khoác rồi đi ra ngoài. Đặng Giai Hâm khẽ lắc đầu rồi cũng cầm lấy áo khoác bước theo sau.

Nước T đang vào giữa đông, tiết trời thường xuyên xuất hiện bão tuyết, nhiều gia đình nghèo không thể chống chọi nổi qua mùa đông, bọn họ hầu hết bị chết đói và chết cóng. Tả Hàng đối với những việc này, lo lắng đến mức đầu cũng muốn nổ tung lên, cũng bởi vì thế mà bản thân phải chứa chấp không ít người, chủ động đưa họ về giúp đỡ và tìm cho chỗ ở.

"Này, Tả Hàng, cậu nhìn xem."

Tả Hàng thuận theo hướng Đặng Giai Hâm đang nhìn mà ngó sang. Trong góc tối, có một cậu bé đang lén lút ở đó rình rập bọn họ, đôi mắt sáng long lanh, nổi bật đến mức có thể bị chú ý dễ dàng.

"Qua xem thử đi."

Tả Hàng cảm thấy tò mò, rốt cuộc là người như nào lại sở hữu một đôi mắt long lanh như vậy, hắn thúc giục Đặng Giai Hâm muốn tiến đến gần hơn để xem thử. Cậu nhóc đó có vóc dáng không cao lắm, ngay cả khi họ đến gần, cậu vẫn như cũ không tránh né mà đứng nhìn chằm chằm.

"Nhìn cái gì? Muốn giết tôi sao?"

Tả Hàng từ trước đến nay dám yêu dám hận, nói năng cũng rất bộc trực, thấy đứa nhỏ này nhìn mình chằm chằm, hắn liền trực tiếp hỏi thẳng. Đặng Giai Hâm ngược lại bị dọa một phen, ngăn Tả Hàng không cho hắn hỏi trực tiếp như vậy.

"Không phải, chẳng qua là nhìn các anh trông rất lợi hại. Anh và tôi cũng không có thù địch, tôi muốn giết anh để làm gì?"

"Cậu không biết tôi là ai sao?"

"Không biết, tại sao tôi phải biết?"

Kẻ thù nhỏ trông không hề có dấu hiệu gì là sợ hãi, đứng trước mặt Tả Hàng, hai tay chống nạnh, mặc dù vóc dáng thấp bé nhưng khí thế vẫn không nhận thua chút nào. Đặng Giai Hâm gật đầu cười, đứa nhỏ này có thể sẽ trở thành một người có tài đây.

"Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi?"

"Mục Chỉ Thừa, mười bảy tuổi."

"Tùy tiện nói với tôi như vậy? Không sợ sau này tôi sẽ làm hại cậu sao?"

Mục Chỉ Thừa lắc đầu cười.

"Không sợ, anh làm gì có bản lĩnh đó."

Tả Hàng bắt đầu cảm thấy đứa nhỏ này không tầm thường, nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ hỏi tại sao lại nhìn chằm chằm vào họ.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy thuận mắt."

Tả Hàng và Đặng Giai Hâm đương nhiên không tin, nhưng cảm thấy không thích hợp để hỏi tiếp, bọn họ sau đó chỉ tạm biệt và nói có duyên ắt sẽ gặp lại. Mục Chỉ Thừa nhìn về hướng họ rời đi, im lặng một lúc lâu. Mục Chỉ Thừa thực ra đã nói dối.

Đây là một bí mật chưa ai biết đến.

Mục Chỉ Thừa thích Tả Hàng.

Chuyện này bắt đầu từ bao giờ?

Có lẽ là bắt đầu từ năm đó, khi Mục Chỉ Thừa mười hai tuổi đã chứng kiến Tả Hàng mười lăm tuổi đứng trên võ đài chiến thắng hết lần này đến lần khác, cuối cùng thành công ngồi lên vị trí bảo tọa của thành phố. Hắn cầm thanh kiếm trên tay, vén áo choàng ngồi an vị trên ghế, hai chân bắt chéo, thần sắc cao ngạo. Những gì người khác thấy trong đôi mắt đó là sự tàn nhẫn, còn những gì cậu thấy lại là sự tự ti, bất an, lo lắng về tương lai. Cậu đã nghĩ đó chỉ là ảo giác của bản thân, một người lợi hại như vậy làm sao có thể có cảm giác bất an được.

Nhưng thực ra, Mục Chỉ Thừa không biết rằng, cậu vậy mà lại là người hiểu rõ Tả Hàng nhất, thậm chí ngay cả Đặng Giai Hâm còn không thể hiểu được hắn. Khi Tả Hàng ngồi ở đó, hắn quả thật cảm thấy lòng bất an, hắn không biết mình phải đối mặt với những gì khi làm người cai trị cả thành phố. Nhưng hắn biết mình đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, hắn không sợ, cũng không thể sợ, hắn chỉ lo bản thân không thể làm tốt vai trò này.

Vì vậy, Mục Chỉ Thừa đã âm thầm thích Tả Hàng năm năm, ở nơi giao lộ không ai biết âm thầm dõi theo hắn.

Giải đầu tiên một năm sau đó, Mục Chỉ Thừa lần đầu đứng trên võ đài.

"Tả Hàng, đó không phải là cậu nhóc lần trước sao?"

Đặng Giai Hâm chỉ vào Mục Chỉ Thừa, người đang bước lên võ đài với đôi tay trống không, vỗ Tả Hàng một cái. Tả Hàng gật gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười, hắn rất mong đợi vào biểu hiện của cậu bé này.

Lời Mục Chỉ Thừa nói lúc đó không phải là biểu hiện của sự kiêu ngạo, cậu thực sự không tầm thường. Không ít người bị cậu tấn công vào chỗ hiểm, không đổ chút máu nào nhưng lại đột ngột ngã xuống.

Mục Chỉ Thừa đương nhiên cũng bị thương, trên người đầy ắp những vết sẹo to nhỏ máu thịt lẫn lộn, đáng sợ nhất là, có một vết sẹo dài chỉ cách đôi mắt vài milimet, máu cũng từ đó bắt đầu chảy ra, nhỏ giọt dọc xuống hai bên má, nhìn rất đau lòng.

"Chậc, gương mặt đẹp như vậy...thật đáng tiếc."

Đặng Giai Hâm lắc lắc đầu, Tả Hàng ngược lại im lặng không nói, nhưng hắn cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Đôi mắt đẹp như vậy, chỉ một chút nữa thôi, nó suýt chút nữa đã bị hủy hoại. Tả Hàng đột nhiên thấy trong người buồn bực không rõ lý do.

Vòng cuối cùng, là cuộc đụng độ giữa Tả Hàng và Mục Chỉ Thừa. Ai cũng thầm toát mồ hôi thay Mục Chỉ Thừa, sau bao nhiêu hiệp đấu, sức để nói cũng không còn đủ, huống hồ Tả Hàng từ trước đến nay không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.

"Lại gặp nhau rồi."

Mục Chỉ Thừa cười một cái, những vết sẹo và máu trên mặt hiện rõ khiến người khác nhìn vào phải giật mình. Tả Hàng không trả lời, hồi lâu sau mới đáp lại một câu.

Không thể không nói, Mục Chỉ Thừa giả vờ rất tốt, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy ánh mắt mình giống như không hề thích hắn một chút nào.

Sau một vài hiệp đấu, cả hai vẫn chưa phân thắng bại, Mục Chỉ Thừa hiển nhiên chưa thể hiện toàn bộ sức lực của mình, từ đầu đến cuối vẫn luôn phòng thủ. Tả Hàng cảm thấy rất khó chịu, đây là đang nhường hắn sao?

"Hãy đem hết sức lực của cậu ra đi!"

Tả Hàng đã nói như thế. Mục Chỉ Thừa mỉm cười khinh miệt, trước mặt hắn, làm thế nào mà cậu có thể đem hết ra được chứ? Hắn đang đứng trước mắt, cậu phải làm sao đây?

Mục Chỉ Thừa tiến lại gần vài bước, Tả Hàng lùi lại phòng thủ, nhưng không ngờ Mục Chỉ Thừa lại dùng đôi mắt long lanh ấy, mơ hồ còn có một chút nước mắt, mím chặt môi, biểu cảm đáng thương, Tả Hàng trong nháy mắt nhận ra mình đã yêu mất rồi.

"Chết tiệt."

"Tôi đau lắm."

Thanh kiếm trên tay của Tả Hàng rơi xuống, thanh kiếm của hắn, lần đầu tiên rơi trên võ đài.

Hắn thua rồi, hoàn toàn thua triệt để. Hắn đã bị mê đắm bởi đôi mắt của Mục Chỉ Thừa, đôi mắt đẫm lệ vì ủy khuất, Tả Hàng chịu thua. Hắn thực sự đã yêu dáng vẻ này của Mục Chỉ Thừa rồi.

Tất cả mọi người không ai dám tin, bao gồm cả Đặng Giai Hâm. Tả Hàng quỳ xuống, ôm Mục Chỉ Thừa vào lòng của mình, nhẹ nhàng nói:

"Đừng khóc nữa, hãy để tôi chữa trị cho em. Tôi thua rồi, tôi đã thua em thật rồi."
--------------------------------------------------
Tiểu phiên ngoại

Mục Chỉ Thừa không muốn làm người cai trị của thành phố. Tả Hàng đương nhiên giao hết việc này lại cho Đặng Giai Hâm.

"A Tả ca ca! Mặt của em cuối cùng cũng lành rồi!"

"Bé ngoan, chạy chậm thôi."

Tả Hàng ôm chặt Mục Chỉ Thừa đang lao tới, chạm vào vị trí vết sẹo ban đầu của cậu, nơi đó giờ đây đã không còn dấu vết nào cả.

"Anh đã nói rồi, anh sẽ chữa lành nó cho em."

Sau đó, hắn hôn Mục Chỉ Thừa một cách dịu dàng, mỉm cười nhẹ, rồi ánh mắt hắn bất chợt bắt gặp lấy đôi mắt to tròn của Mục Chỉ Thừa.

Trong một khắc bọn họ đều bị đổ gục bởi ánh mắt của đối phương. Có lẽ đây là thứ mà mọi người thường gọi là "Thoáng qua muôn đời".

Đặng Giai Hâm: "Hai người đến với nhau hạnh phúc rồi, vậy còn tôi thì sao???"

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro