Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hàng Thần Vạn Lý

"Diêu Dục Thần"

Diêu Dục Thần đang ngồi một mình bên hồ Nhĩ Hải ở Đại Lý ngắm hoàng hôn, chợt nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình.

Cậu vô cùng ngạc nhiên nhìn về nơi phát ra giọng nói, hóa ra nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn chưa hề quên đi giọng nói của anh...

"Thật trùng hợp, có thể gặp được em ở đây" Tả Hàng vừa nói vừa đi đến ngỏ ý mời Diêu Dục Thần ngồi cạnh mình.

Khoảnh khắc ấy cậu như mất đi khả năng giao tiếp, cậu chỉ liên tục nhìn chằm chằm vào Tả Hàng.

Tả Hàng bị nhìn như thế có chút ngượng ngùng, chỉ tay về ánh chiều tà ở góc khuất bên kia bờ biển nói: "Nhìn anh làm gì, nhìn nó đi."

Cả hai cứ ngồi như thế chẳng nói gì với nhau, ngắm nhìn mặt trời từng chút từng chút biến mất, trời cũng dần dần tối...

Có lẽ vì đã từng là anh em tốt, vậy nên hai người ngồi cạnh nhau dù không nói gì cũng chẳng cảm thấy quá ngượng ngùng.

Diêu Dục Thần lại nhìn chằm chằm vào Tả Hàng lần nữa, sau đó trong tâm trí nhớ lại câu chuyện của bọn họ.

Câu chuyện của Diêu Dục Thần và Tả Hàng là từ khi Diêu Dục Thần thức tỉnh gen, đang chạy thì nó đột nhiên bắt đầu. Lúc đó Diêu Dục Thần còn rất nhỏ, Tả Hàng cảm thấy Diêu Dục Thần chỉ là một đứa nhóc con, dù cho bản thân mình cũng chỉ là một đứa nhóc.

Trước đây cả hai gặp nhau chẳng nhiều. Năm đó Diêu Dục Thần 13 tuổi, Tả Hàng 15 tuổi, công ty muốn chuẩn bị một sân khấu nhạc hội năm mới, cho nên Diêu Dục Thần vừa thi cuối kỳ xong liền bay về Trùng Khánh. Ngày hôm ấy Diêu Dục Thần đến công ty, Tả Hàng tới thấy Tiểu Diêu đã mấy tháng chưa gặp nay đã cao xấp xỉ mình, trong chốc lát cảm thấy áp bức, không khỏi cảm thán gen Sơn Đông quả thật lợi hại!

Tổng thể buổi nhạc hội lần này tương đối êm dịu, rất phù hợp với Diêu Dục Thần, nhưng Tả Hàng thích cạnh tranh hơn. Hai người họ tựa như người ở hai thái cực khác nhau.

Sau khi kết thúc một ngày huấn luyện vô cùng mệt mỏi, cần phải bổ sung thể lực, vậy nên cả hai cùng Trương Cực đi đến quán ăn lề đường một chút, có lẽ đây chính là cuộc trò chuyện đúng nghĩa đầu tiên của hai người.

Tối về ký túc xá thì Trương Cực đến nói với họ rằng đã bị chụp được, hơn nữa còn lên mục tìm kiếm "#Vô tình bắt gặp Trương Cực Tả Hàng ăn quán lề đường trên phố Trùng Khánh#". Tả Hàng dùng phương ngữ Trùng Khánh hết sức thuần túy hỏi Trương Cực, liệu tên Diêu Dục Thần có phải là bị Trương Cực ăn mất rồi không?

Vài ngày sau bọn họ đều không ngừng tiến hành huấn luyện cường độ cao, nhưng mọi người vẫn là thích cùng nhau đi ăn khuya sau khi huấn luyện kết thúc. Có đôi lúc cả mười hai người đi cùng nhau, có vài lần là Tả Hàng lén lút đi cùng với Diêu Dục Thần.

Kể từ đó Diêu Dục Thần xem Tả Hàng như một người anh "đáng tin cậy", mối quan hệ của họ cũng ngày càng tốt hơn.

Mùa hạ năm 20**, mười hai người bọn họ đã xuất đạo như mong muốn của phần lớn người hâm mộ.

Khi nhập học Diêu Dục Thần đã là học sinh lớp 10, nhiều hoạt động diễn ra ở cùng một nơi, nhóm Sơn Đông cũng đã đến Trùng Khánh để học dự thính, Diêu Dục Thần học dự thính ở trường của Tả Hàng.

Mẹ Diêu Dục Thần lo lắng Diêu Dục Thần không nghỉ ngơi tốt, vậy nên đã cho Diêu Dục Thần học nửa ngày. Ở trường cậu có giường, nhưng cậu chỉ đến đó ngủ khi đến giờ nghỉ trưa, buổi tối thì vẫn ở ký túc xá của công ty.

Lúc vừa nhập học Tả Hàng sợ cậu đến nơi đất khách quê người, vẫn chưa nghe hiểu tiếng địa phương Trùng Khánh, nên đặc biệt chăm sóc cậu. Ở trường thường có thể thấy bọn họ đi cùng nhau, đi một về hai, hầu hết thời gian nghỉ trưa Tả Hàng đều đi theo ngủ trưa cùng với Diêu Dục Thần.

Bởi vì học kỳ sắp tới đến cao khảo, nên công ty không sắp xếp lịch trình cho người học lớp 12. Tả Hàng đã dự định chọn thi cao khảo cùng các bạn học ở trường.

Mẹ quyết định thuê cho anh một căn trọ gần trường, vì công việc của bố mẹ đều rất bận, rất ít khi đến căn trọ cùng Tả Hàng. Vậy nên cũng chỉ đến tối thì Tả Hàng mới về ngủ.

Buổi trưa Tả Hàng tan học muộn hơn Diêu Dục Thần nửa tiếng, Diêu Dục Thần ngồi yên trong phòng học đợi Tả Hàng tan học xong sẽ đến tìm mình.

Họ rất ít khi ghé qua ký túc xá của Diêu Dục Thần vào buổi trưa, vì sợ ảnh hưởng tới bạn học khác, nhưng có đôi khi cả hai quá mệt mỏi thì cũng có ghé qua một lát.

Anh dành phần lớn thời gian để ở phòng học, và Diêu Dục Thần thường sẽ theo Tả Hàng vào lớp học của anh ngồi. Tả Hàng không có bạn cùng bàn, Diêu Dục Thần yên lặng ngồi vào chỗ đó, không làm ảnh hưởng đến bạn học khác, các bạn học trong lớp đều đã quen với cảnh tượng này. Tả Hàng chăm chỉ giải đề, Diêu Dục Thần ở nửa bàn kia của Tả Hàng làm bài tập về nhà, đọc sách, đọc tiểu thuyết, tự chơi với tay mình ngủ. Khi Tả Hàng mệt cũng sẽ nằm bên cạnh Diêu Dục Thần nghỉ ngơi.

Tả Hàng lớp 12, Diêu Dục Thần lớp 10, một năm này có thể nói là khoảng thời gian đẹp nhất thuộc về hai người họ.

Nhóm của bọn họ, vừa xuất đạo đã có vài người bế quan chuẩn bị cho kỳ thi cao khảo, cao khảo kết thúc cả mười hai người chỉnh chỉnh tề tề đón chờ kỳ nghỉ.

Sau khi nhập học, người học đại học đến nơi xa hơn, người học cao trung vẫn ở lại Trùng Khánh.

Dẫn đến việc bọn họ phải có lịch trình thì mới có thể tụ họp cùng một chỗ với nhau, trong lúc chạy sân khấu đều tách ra luyện tập, cuối cùng mất một hoặc hai thậm chí vài giờ đồng hồ để phối hợp. Nhưng đến một năm này, mười hai người họ rất ít khi có lịch trình chung với nhau, tài liệu ghi chép mỗi tuần cũng được chia thành nhiều cảnh. Khoảng thời gian đó có một, hai người trong số bọn họ ghi hình cho video tài liệu, được nhiều người yêu thích.

Thực ra công ty cũng đã nghĩ đến việc tìm giáo viên để sắp nhỏ ở công ty học, để bọn họ đến Trùng Khánh huấn luyện cùng nhau, nhưng suy xét thì năm nay lại có một nhóm đứa trẻ khác học lớp 12...

Tả Hàng vừa lên năm nhất là đông đến, công ty đã xin nghỉ phép cho tất cả những đứa nhỏ, sau đó bọn họ có thời gian một tháng để chuẩn bị cho buổi biểu diễn.

Ở thời điểm đó họ không hề hay biết, buổi diễn này, lại là buổi biểu diễn duy nhất của mười hai người họ sau khi thành đoàn.

Toàn bộ quá trình chuẩn bị tương đối êm dịu, Diêu Dục Thần cùng Tả Hàng những năm này cũng đã vun đắp được một chút ăn ý, vậy nên bọn họ có một sân khấu đôi, đây cũng là một trong số ít lần bọn họ hợp tác cùng nhau, cũng là sân khấu đôi duy nhất của Diêu Dục Thần.

Kỳ nghỉ hè ấy Tả Hàng năm nhất, Diêu Dục Thần lớp 11, mười hai người họ chỉnh chỉnh tề tề xuất hiện tại lầu 18 Trường Giang quốc tế Trùng Khánh, bọn họ nghĩ rằng kỳ nghỉ này vẫn sẽ trải qua như bình thường.

Thời điểm đầy đủ người, công ty nói với bọn họ, nhóm mười hai người bọn họ sẽ giải tán, công ty quyết định cải tổ thành nhóm năm người, và thành viên cũng đã được xác định.

Tả Hàng và Diêu Dục Thần đều không ở trong nhóm.

Tả Hàng trở lại trường đại học, không còn vừa học vừa làm, Diêu Dục Thần cũng về Sơn Đông chuẩn bị cho cao khảo.

Tả Hàng để ý thấy Diêu Dục Thần nhìn chằm chằm vào mình khá lâu, liền dùng tay giữ đầu cậu chuyển hướng, để mặt cậu hướng về phía biển.

Sau đó Diêu Dục Thần mở lời trước.

"Ở trường đại học không phải anh học khoa biểu diễn sao, vì sao những năm nay em đều không thấy tin tức gì về anh?"

"Anh đã chuyển chuyên ngành, chuyển sang khoa đạo diễn, sau khi chúng ta giải tán, học kỳ đó liền chuyển."

Tả Hàng ngập ngừng một chút lại nói tiếp:

"Anh muốn biến câu chuyện của chúng ta thành một bộ phim điện ảnh!"

"Mười hai người chúng ta?"

"Không, là hai người chúng ta."

"Đạo diễn Tả, vậy đến lúc đó em nhất định sẽ bao hết cả rạp."

"Em không cần bao hết, anh sẽ bao hết rạp cho em."

Diêu Dục Thần cười, nụ cười vô ưu vô lo như khi còn bé vậy.

"Trương Cực đang ở quán rượu đó, đi không?"

Tả Hàng đưa tay về phía Trương Cực vừa nói vừa chỉ.

"Lỡ bị chụp được thì làm sao?"

"Em phải đi để chứng minh cái đêm bọn mình đi ăn ở quán lề đường tại Trùng Khánh, Trương Cực không có ăn mất tên em."

"Cũng có khả năng ngày đó tên em là do anh ăn mất."

...

Tối hôm đó Trương Cực cùng hai người họ lại lên hotsearch "#Vô tình bắt gặp Trương Cực Tả Hàng Diêu Dục Thần uống rượu ở Đại Lý #"

Tuy bây giờ Diêu Dục Thần và Tả Hàng không phải là người của công chúng nữa, nhưng có rất nhiều người vẫn còn nhớ đến họ.

Sau đó Trương Cực vì công việc tạm thời nên vội vã bay đến thành phố khác trong đêm, Diêu Dục Thần chẳng mấy khi uống rượu, đã sớm bất tỉnh nhân sự.

Tả Hàng tìm được thẻ phòng ở trong túi Diêu Dục Thần, đem cậu giao cho khách sạn. Vốn anh định mở cửa phòng một lần nữa, nhưng lại lo lắng cho Diêu Dục Thần, vậy nên đã dứt khoát đến quầy lễ tân check in rồi ngủ cùng.

Lúc Diêu Dục Thần tỉnh lại đã là ngày hôm sau, Tả Hàng đã vệ sinh cá nhân xong, họ tạm thời lên kế hoạch ở Đại Lý chơi hai ngày.

Hai ngày này họ như trở về thời cao trung ấy, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi chơi, tối đến cùng nhau ngủ.

Đến chiều họ ngồi ở hồ Nhĩ Hải ngắm hoàng hôn, bất luận họ đã ngắm hoàng hôn này bao nhiêu lần, vẫn sẽ rất thích.

Diêu Dục Thần muốn đến Trùng Khánh học, muốn về nhà cùng Tả Hàng, họ đi trên tuyến đường sắt cao tốc, đi đường mất khoảng sáu giờ, đoạn đường này Tả Hàng đặc biệt chăm sóc Diêu Dục Thần.

Họ cùng nhau đến Trùng Khánh, không đúng, là về Trùng Khánh...

Trên đường đi, Diêu Dục Thần nhớ được một chút lời Tả Hàng nói với mình vào đêm uống say: "Anh đã không trả lời wechat của em, không ở cùng em trong kỳ thi cao khảo, đã không cùng em trưởng thành, thật xin lỗi." Cậu đại khái đoán được anh đã nói những gì.

Cậu cũng biết Tả Hàng những năm này sống cũng chẳng tốt mấy, nhưng vì Tả Hàng vẫn một mực không liên lạc với cậu, cậu cũng chỉ có thể biết được một chút tin tức của Tả Hàng từ chỗ các anh em khác.

Cậu vốn muốn hỏi Tả Hàng vì sao luôn không trả lời tin nhắn của cậu, vì sao lại phớt lờ cậu.

Nhưng khoảnh khắc này nhìn thấy Tả Hàng, cậu cảm thấy những điều ấy cũng chẳng còn quan trọng nữa, vì bây giờ Tả Hàng đang đứng trước mặt cậu...

Cậu đã từng cân nhắc việc đến trường đại học của Tả Hàng học, một lần nữa làm đàn em của Tả Hàng.

Nhưng sau đó cậu điền nguyện vọng bất chấp sự phản đối của người nhà, đăng ký vào đại học Trùng Khánh, ở lại Sơn Thành.

Về phần Tả Hàng, vì đột ngột giải tán, sau đó là quyết định nội bộ của nhân viên đã gây ra đả kích quá lớn với anh, vì anh cảm thấy bất luận là nhân khí hay thực lực, anh đều có thể xuất đạo.

Ban đầu anh không liên lạc với tất cả anh em, sau đó Trương Cực đến trường tìm anh, nói chuyện với anh thật lâu, anh liền buông bỏ. Báo tin bình an cho tất cả anh em ngoại trừ Diêu Dục Thần.

Tả Hàng vẫn còn nhớ lúc thi cao khảo, Diêu Dục Thần luôn ở bên cạnh đồng hành cùng anh, anh cũng đã nói khi Diêu Dục Thần thi cao khảo sẽ đồng hành cùng cậu, nhưng bây giờ đến cả dũng khí để liên lạc với Diêu Dục Thần cũng không có.

Lúc Diêu Dục Thần học lớp 12, đều sẽ chia sẻ với Tả Hàng những việc kỳ kỳ quái quái, điểm lại những kiến thức cần chú ý, kiểm tra thành tích hàng tháng...

Nhưng vẫn luôn không có được hồi âm.

Tin nhắn wechat cuối cùng Diêu Dục Thần gửi cho Tả Hàng là vào ngày em đến báo danh trường đại học Trùng Khánh.

"Tả Hàng, sau này em muốn đến sống ở Trùng Khánh, Trùng Khánh đã từng có anh."

Sau đó anh cũng không còn nhận được tin nhắn wechat của Diêu Dục Thần nữa, nghe những anh em khác nói, bọn họ thỉnh thoảng về Trùng Khánh tìm Diêu Dục Thần, đưa cậu đi ăn, đưa cậu đi chơi, đưa cậu đến nhà mình...

Vài ngày trước anh ở chỗ Mục Chỉ Thừa biết được Diêu Dục Thần muốn đi Đại Lý, cũng biết được cụ thể thông tin hành trình. Trương Cực đúng lúc ở Côn Minh, anh liền hẹn Trương Cực đi cùng.

Anh dùng wechat của Trương Cực hỏi Diêu Dục Thần mấy ngày gần đây muốn làm gì, Diêu Dục Thần nói ngắm hoàng hôn ở hồ Nhĩ Hải.

Vậy nên ngày hôm đó anh và Trương Cực đi dạo bên bờ hồ Nhĩ Hải, nhìn thấy Diêu Dục Thần ngồi ở đó.

Đây không phải là trùng hợp, đây là lần thứ hai anh và Trương Cực đi dạo bên bờ hồ Nhĩ Hải, cũng không biết đã đi đi lại lại bao nhiêu lần rồi.

Trương Cực biết hai người bọn họ cần phải được khai thông, liền đi trước.

Tả Hàng đứng ở đó nhìn đầu của Diêu Dục Thần thật lâu, sau đó gọi tên cậu.

Về đến Trùng Khánh, Tả Hàng đưa cậu về nhà mình ăn cơm, vì thời cao trung họ thường xuyên ở cùng nhau, vậy nên người nhà của Tả Hàng cùng Diêu Dục Thần vô cùng quen thuộc.

Ăn xong họ cùng nhau đi dạo ở cửa hàng gần nhà Tả Hàng, sau đó đưa cậu về trường.

Khi đến cổng trường, Tả Hàng định rời đi thì Diêu Dục Thần gọi anh lại:

"Tả Hàng, em không trách anh không trả lời wechat của em, không ở bên lúc em thi cao khảo, em chỉ thấy nuối tiếc khi anh đã không cùng em trưởng thành."

"Nhưng em vẫn chưa trưởng thành."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro