Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Things that go bump in the night

• Tên: Things that go bump in the night
• Tác giả: DJubilant
• Link: https://archiveofourown.org/works/34244161?view_adult=true
• Warning: RAPE! Date rape nhưng chẳng có cuộc hẹn hò nào ở đây hết! Có cảnh chuốc thuốc cực nặng!

Satoru đã nghe nói về bạn của một người bạn mà, theo như lời họ, làm ra thứ bánh cần đỉnh nhất trần đời. Thoạt đầu, y không mấy để tâm tới chuyện này bởi còn đang mải lướt điện thoại trong nhà ăn trường. Được rồi, đó cũng không hẳn là "bạn của một người bạn" khi thực tế là y nghe lỏm được từ đám sinh viên đi ngang qua trong cơn buồn chán. Y thậm chí còn không biết mình đang nghe lỏm từ ai, chỉ biết đó là một cậu chàng ngố tàu đeo băng y tế chuyên dụng cho dân bóng chày đang tán gẫu với một đứa con trai mặc áo gundam khác. Có vẻ như họ đang trên đường rời khỏi nhà ăn, hẳn là để tới buổi luyện tập ở câu lạc bộ và Satoru dõi theo hai người cho tới khi sự chú ý của y bị thu hút bởi vài gương mặt thân quen.

Một tiếng hừm thoả mãn thoát ra từ cổ họng, y bắt đầu thu dọn đồ đạc và rảo bước tới chỗ hai cậu đàn em đang ngồi. Nom Haibara lúc nào cũng tươi tỉnh và năng động những khi sớm trời thế này còn Nanami thì, ừm, lại chẳng hề như vậy...và đó là động lực để y thả mông xuống cạnh cậu trai tóc vàng với một nụ cười nham nhở khi Nanami bắt đầu nhăn nhó trước sự thiếu hụt nhận thức về không gian cá nhân đặc trưng của y.

"Anh Gojo," y thở dài, liếc y với vẻ cáu kỉnh từ phía sau cặp kính râm thường trực, "bộ anh không có việc gì quan trọng hơn để làm ngoài quấy quả bữa sáng của người khác vào cái tầm sớm bảnh mắt như thế này sao?"

"Không hẳn nha--Anh có nghe được chuyện này và nghĩ mình có thể kiểm chứng nguồn tin với mấy bé đàn em yêu quý của anh!"

Nói tới đây, mặt Haibara bừng lên và Nanami chỉ có thể rên rỉ khi Satoru chỉnh lại tư thế ngồi, vươn người sang phía bên kia bàn ăn và ra hiệu cho Haibara lại gần.

"Chẳng là--anh nghe nói có người trong trường mình làm bánh cần khá đỉnh của chóp...và anh tự hỏi có khi nào hai đứa biết---chỉ là có thể thôi --- người đó là ai không?" Lông mi của Satoru chớp chớp như thể y đang cố thoát khỏi một buổi phạt sau giờ học và Nanami thở hắt ra khi Haibara gật đầu lia lịa.

"Bọn em biết chứ," cậu hạ giọng khi một nhóm sinh viên đi ngang qua trong lúc Nanami tranh thủ lôi vở ra chép lại bài học như một cách ôn tập. Satoru mỉm cười, khẽ huých vai gã và khúc khích liên hồi trước cái cách Nanami làu bàu giục Haibara "nhảu lên coi."  Đùa giỡn chán chê một hồi, y mới tiếp tục dồn toàn bộ sự chú ý vào hai cậu đàn em.

"Vậy, Yu-chan, nhóc có gì cho anh nào?"

Nom Haibara có vẻ phấn khích trước cái tên thân mật đó nên tuôn ra một tràng, "Chúng tuyệt vời lắm -- khiến anh cảm thấy như đang ở một thế giới khác vậy! Anh chỉ cần chấp nhận được vẻ ngoài của bánh thôi là xong."

"Vẻ ngoài của bánh?" Satoru hừ mũi, chợt nhớ lại tất cả những bài đăng thảm hoạ về chủ đề vào bếp khi người ta cố làm theo đống công thức thịnh hành trên mạng mà y từng thấy. "Làm sao cơ? Trông khó nuốt lắm hả?"

"Hừm...cũng có thể hiểu như vậy. Anh phải nhìn thì mới biết cơ!" Haibara bật cười, gãi đầu vẻ ngại ngùng khi ngả người về chỗ. Nanami kéo quyển vở lại gần, lụi cụi viết thêm vài dòng trước khi dọn dẹp đồ đạc. Đó là dấu hiệu để Satoru biết họ chuẩn bị đi nên gã liền ngả người ra sau tìm túi xách.

Mũi Satoru chun lại. "Cái gì cơ--chẳng lẽ gã này bắt người mua phải ký thoả thuận giữ bí mật về đống bánh cần chết tiệt đó hay gì mà cậu úp mở dữ vậy?"

"Em mà kể thì kiểu gì anh cũng không tin đâu! Anh cứ tới số phòng này mà hỏi cho rõ." Câu chữ của Haibara díu lại khi Nanami đưa cho y mảnh giấy mà gã vừa ngoáy tạm vài dòng lên. Satoru nhận lấy mảnh giấy gập đôi và nhét vào túi áo. Choàng túi lên vai, y liếc hai người lần cuối và chào tạm biệt.

"Rất vui khi được nói chuyện với hai đứa - Nanamin, Yu-chan!"

"Quý lắm mới giúp đấy nhé!" Nanami gọi với theo, hiển nhiên là đang cay cú với cái biệt danh cợt nhả kia và tiếng cười của Satoru lanh lảnh vang lên trong nhà ăn.

Để tới được căn phòng kia cũng chẳng mấy khó khăn gì với Satoru -- vấn đề nằm ở việc bước vào và tỏ ra bình thường như cân đường hộp sữa. Thường thì người ta sẽ mở lời thế nào khi mua cần sa nhỉ? "Xin chào, tôi nghe nói đống đồ của bạn có thể khiến não tôi đi cảnh sang chiều không gian khác -- không biết là bạn có thể giúp tôi đăng xuất khỏi trái đất này không?"

Satoru bật cười và mặc dù suy nghĩ đó nom có vẻ hài hước theo một cách hoàn toàn châm biếm thì nó cũng không giúp ích được gì cho y trong thực tế là lúc này đây. Vậy nên, Satoru làm việc tốt nhất mà bộ não mách bảo y -- và gõ cửa.

"Đây, đây--đợi tí."

Y nghe thấy một giọng nói vang lên -- ngái ngủ và khô khốc. Nghe khàn khàn, trầm đục...Satoru chuẩn bị tinh thần để đối mặt với chủ nhân của giọng nói kia khi tay nắm cửa xoay tròn và đột nhiên, đập vào mắt y là đôi đồng tử đỏ sắc lạnh tựa như gọng kìm đang túm chặt lấy cổ họng y và nhất quyết không buông. Một vệt màu đen vắt ngang qua sống mũi thẳng thớm, gò má cao cao được tô điểm bởi những vết sẹo từ một trận ẩu đả trong dĩ vãng song vẫn còn rõ ràng tới nỗi nom chúng như thể mới được ban cho y vào ngày hôm qua...Trong cơn hoảng hốt, Satoru nuốt nước bọt và ép mình phải lên tiếng.

"Tôi-à...tôi nghe nói cậu là dân "chuyên cần"?

Gã trai ngây ngẩn nhìn Satoru, lông mày nhướn cao còn môi thì trề ra -- trước khi một tiếng cười trầm đục thoát ra khỏi miệng gã. Cặp mắt đỏ nheo lại làm những vết sẹo căng ra khi gã xoay người lại với một nụ cười quỷ quyệt trên môi.

"Ờ thì -- chắc là vậy đi? Nếu đó là câu khen ngợi hay ho nhất mà cậu nghĩ ra được...Đi nào, tôi không có cả ngày đâu." Gã ra hiệu cho đối phương và Satoru luồn vào trong qua khe hở nhỏ xíu ngay trước khi cánh cửa đóng sầm lại. Satoru thề rằng y có thể cảm nhận được một bàn tay đặt trên mông mình khi cố lách qua người kia nhưng rồi gã cho rằng tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi.

"Hừm, tôi nghĩ là mình nên biết tên của người đã tới tìm tôi trước chứ nhỉ?"

"Satoru! Gojo Satoru." Điệu bộ như ma đuổi của y khiến gã trai tóc hồng bật cười và chun mũi lại.

"À--rất vui được gặp cậu. Cậu có thể gọi tôi là Sukuna." Gã đáp, lờ đi ánh mắt hiếu kỳ đang chĩa vào mình bằng cách rảo bước tới giường ngủ, ngồi xổm xuống và lục lọi dưới nệm giường. Satoru dõi theo gã, cân nhắc xem có nên tới gần không.

"Trông cậu quen lắm," Satoru trầm ngâm, dõi theo người kia với một nụ cười nhàn nhã. "Cậu có anh em gì trong trường không?"

"Có đấy," Sukuna đáp, lôi ra một chiếc hộp từ bên dưới giường. "Tôi có em trai -- Yuuji. Tôi nghĩ hai người biết nhau đấy."

Satoru chớp mắt. "Ôi cha! Là Yuuji sao? Vậy thì đúng rồi--tụi này học chung lớp sử thế giới với nhau mà."

Sukuna cười khẩy, ra hiệu cho Satoru lại gần khi gã ngồi phịch xuống giường với một chiếc hộp trong tay. Thoạt đầu, gã nhẹ nhàng mở nắp, ngó vào trong, trước khi đặt cái hộp sang bên. "Ờ--đây cũng đoán vậy. Nó khá nổi tiếng mà. Hẳn là vì cái điệu bộ ngáo ngơ vờ vĩnh và đôi mắt cún con mà nó thường dùng để đạt được những gì nó muốn."

"Này...nói thế thì có hơi--" Satoru cắt ngang, từ ngữ kẹt lại trong cổ khi y nhìn vào trong chiếc hộp giữa hai đùi Sukuna. Chiếc quần short bóng rổ của gã tốc lên, để lộ ra hai mảng hình xăm trên vế đùi...và Satoru nuốt nước bọt khi mắt gã lần theo phần lông mu sẫm màu vào trong chiếc hộp. Một chồng thứ gì đó tựa như ngón tay đứt rời đập vào mắt y và bụng dạ Satoru bỗng cảm thấy nôn nao.

Làn da mang một màu tím đậm, gần như đỏ nâu ở một số chỗ, với những sợi gân dài ngoằng và lớp biểu bì lòi ra xung quanh chúng. Những ngón tay đen kịt -- như thể chúng đã thối rữa cả thiên niên kỷ--và Sukuna nhặt một cái lên như thể nó chẳng khác gì một cái que củi mà gã tìm thấy lúc đi dạo.

"Cái đếch--" Satoru mở miệng hỏi, cổ họng y nghèn nghẹn khi môi Sukuna cong lên thành một nụ cười bỡn cợt, hiển nhiên là đang cực kỳ khoái chí trước vẻ hoảng hốt của Satoru.

"Sao nào...cậu chưa bao giờ ăn ngón tay người chết trước đây à?" Gã cười khà khà, thả ngón tay lại vào trong hộp. "Đừng lo! Chúng chỉ là bột bánh thôi. Tôi luôn muốn trở thành một đầu bếp bánh ngọt mà."

Sukuna lại khục khặc cười, ngay cả khi miệng Satoru đang há ra vì kinh ngạc.

"Sao cơ? Không thể nào! Không đời nào --trông chúng--"

"Như hàng thật ấy hả? Thì mục đích là vậy mà. Tôi không thể để bọn lỏi con lẻn vào phòng và cuỗm mất thú gì đó chỉ vì chúng trông thật vô hại và ngon lành được." Mắt gã lấp lánh với vẻ tự hào khi Satoru nhích lại gần để nhặt một cái lên và quan sát kỹ càng. Ở cự ly gần, mọi thứ trở nên rõ ràng tới nỗi y nhận ra đó không phải là da người thật -- song những sợi chocolate chảy thì trông hệt như gân tay. Móng tay được làm từ hạnh nhân--có lẽ là đã được nướng qua? --và phủ--

"Bột cacao," Sukuna nói, chìa tay ra để Satoru thả "ngón tay" kia vào bàn tay gã. "Nó tạo ra một thứ màu đẹp và đậm và tôi có thể phủ bột cacao lên bất cứ thứ gì không dính để tạo cảm giác như những ngón tay đang bị mọc vảy vậy."

Satoru trầm ngâm. "Quan trọng hơn thì--nó có vị như thế nào?"

Lông mày Sukuna giần giật. Gã tặc lưỡi khi đóng nắp hộp lại. "Bánh red velvet. Tôi có cả vị khác nữa, nếu đó không phải món ưa thích của cậu..."

Mắt Satoru sáng rực lên. "Tuyệt vời. Bao tiền một cái vậy?"

Nghĩ lại thì có lẽ, Satoru đã bị chơi xỏ kể từ giây phút ấy. Sukuna bán với giá "ưu đãi cho bạn của người nhà" song cái cách mà gã đưa thứ của ngọt đó cho Satoru với bàn tay nặng trĩu, những đầu ngón tay nấn ná nơi làn da trần của y, đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong tâm trí Satoru. Thôi thì, y nghĩ, sao cũng được -- y cũng chẳng phải thiếu thốn gì nên mua phải bánh cần dỏm cũng không sao. Một tuần của y lại trôi qua như thường lệ, ăn trưa với bạn bè và thậm chí còn tán gẫu dăm ba câu với Yuuji trước khi vào lớp. Y tuỳ tiện nhắc đến việc gặp gỡ anh trai cậu ta và nụ cười trên môi Yuuji tắt phụt.

"Chỉ là...hãy cẩn thận, anh Gojo." Cậu nói, mắt  liếc về phía cửa lớp như thể có ai đó đang rình cậu nói ra câu này. Satoru mỉm cười, lưng khẽ tựa vào ghế.

"Ôi chà--Có gì mà phải lo lắng đâu, Yuuji-kun! Nhưng dù sao thì anh đây vẫn rất thích sự quan tâm của đàn em dành cho mình. Làm anh thật sự muốn cưới em ngay bây giờ đó!" Y đùa giỡn và nụ cười ngố tàu thường thấy liền trở lại trên môi Yuuji khi cậu ổn định chỗ ngồi để bắt đầu tiết học.

"Khiếp quá đi, anh Gojo--anh cứ như thế thì em biết phải làm gì với anh đây?"

Một tuần trôi qua trong nháy mắt và Satoru cực kỳ háo hức khi biết cuối tuần này tràn ngập những lời mời tiệc tùng. Suguru và Shoko đã rủ y tới một bữa tiệc ở ký túc xá bên cạnh nhưng y từ chối, quyết định dính lấy chiếc giường của mình càng nhiều càng tốt để phòng ngừa những phản ứng xấu khi chơi đồ. Dù sao thì bĩnh trong nhà vệ sinh của chính mình và những thứ kiểu vậy thì vẫn dễ chịu hơn mà. Y trình bày kế hoạch cùa mình với hai người bạn cho đến khi Shoko liếc y sắc lẻm.

"Cậu mua hàng nóng trong khi còn không biết chắc đó là đồ dỏm hay thật hả?" Cô cười khẩy, kiểm tra xem họ còn bao nhiêu thuốc lá cho buổi tối nay trước khi lên đường.

"Gã đó là đầu bếp bánh ngọt đó--Tớ MONG là chúng sẽ ngon!" Satoru cự nự trong khi Suguru rền rĩ.

"Tóm lại, cậu tiêu một đống tiền vào thứ mà rất có thể chỉ là cần sa bình thường--tất cả chỉ vì gã tổng đồ nổ với cậu rằng hắn là một "chuyên gia" trong ngành."

"Tớ cũng có thể đảm bảo với cậu rằng mình là một chuyên gia trong ngành và kiểu gì cậu cũng đòi chiêm ngưỡng cho mà coi," Shoko hít một hơi và cái miệng của Satoru đã kịp cầm đèn chạy trước ô tô khi hỏi một câu cực kỳ ngây thơ--

"Ngành gì?"

"Ngành đá trứng cút xúc bình xăng con." Lời cợt nhả của Shoko bay theo gió khi họ bước ra ngoài và môi Satoru cong lên thành một nụ cười gằn khi y quay về phòng riêng để chuẩn bị.

Khoảng một tiếng sau bữa tối, Satoru mới bắt đầu lết xác xuống khu vực sinh hoạt chung của ký túc xá, một chân gác lên chiếc ghế to bự mà y đã chiếm làm của riêng kể từ ngày đầu năm học. Y hí hoáy nghịch điện thoại, thong thả lướt mạng khi dòng người đến rồi đi xung quanh mình --- sinh viên ở các ký túc khác rải rác trong khuôn viên trường ùn ùn kéo đến với hàng đống chai lọ, cốc tách, đồ ăn vặt và trăm thứ bà rằn khác...tất cả đều lảng vảng quanh Satoru như thể y là ông vua của bữa tiệc --- luôn luôn là người nổi bật nhất nhưng không ai đủ can đảm để bắt chuyện với y.

Một vị vua...không, một vị thần mới phải.

Y hừ mũi, rút chiếc bánh cần hình ngón tay ra khỏi túi áo và lắc trong tay một hồi. Không một ai để mắt tới y -- cứ như thể y đang trốn sau một rào chắn vô hình được dựng lên sau chục năm sống mà không đặt ai vào mắt và hàng nghìn trận đối đầu với những kẻ phàm phu muốn nếm trải cảm giác đau đớn tột cùng khi đôi cánh sáp của họ bị nung chảy dưới vầng thái dương chói lọi mang tên Thiên Tử Gojo.

Không có Shoko và Suguru ở bên, y hoàn toàn cô độc. Tự mình xoay xở --- có lẽ tốt hơn hết là nên như vậy. Y mở lớp giấy bọc và mỉm cười trước hương thơm ngọt ngào của chiếc bánh. "Chỉ dành cho mình ta thôi--" y phấn khích nghĩ, thầm gửi lời cảm ơn vì bữa ăn ngon lành tới Sukuna (dù gã đang ở đâu trong cái buổi tối thứ sáu an lành này), trước khi nhét toàn bộ chiếc bánh vào trong miệng như ma đói. Lớp bánh mềm ướt, tan chảy ngay trên đầu lưỡi y. Y gần như phải kìm lại tiếng rên nhỏ đang phập phùng trong họng, lòng thoáng nhẹ nhõm khi cặp kính thường trực trên mặt đã giấu đi cái cách mà mí mắt y lim dim trong khi đồng tử thì trợn ngược về phía sau trước hương vị thần thánh ấy.

Y đã từng thưởng thức vô số bánh red velvet trước đó nhưng đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác. Chiếc bánh có mùi hạnh nhân (chắc hẳn là phần móng tay giả, hoặc có lẽ những sợi gân tay được làm từ bánh hạnh nhân chăng?) và phần chocolate sữa gắn kết tất cả lại với nhau dường như đang tan ra trong miệng y, lấp đầy lưỡi cùng cổ họng y với ham muốn được nếm thêm nữa. Y thực sự có thể bị nghiện món bánh ngọt của tên tổng đồ kia -- nếu những thứ khác gã làm cũng thơm ngon đến tội lỗi như thế này. Giờ thì, Satoru nghĩ, y chỉ cần đợi một lát để "ngấm thuốc" thôi. Chiếc bánh không đậm mùi "sà cân" đặc trưng, chỉ để lại một chút cảm giác đặc khé nơi cổ họng y nhưng Satoru cũng chẳng mấy quan tâm khi y tiếp tục dồn toàn bộ sự chú ý vào màn hình điện thoại, thong thả ngâm nga trong miệng trong lúc thả hồn vào làn khói mịt mù đang kéo đến trong tâm trí.

Toàn bộ cơ thể Satoru nhẹ bẫng. Y cảm thấy như cả thế giới đang chao đảo --- miệng y khô ron và ngắc ngứ. Y đoán là mình sắp lịm đi, để mặc cho màn đêm dịu dàng kéo y vào giấc ngủ -- và y thà trải qua cảm giác bày trong chăn ấm nệm êm còn hơn là trên sàn nhà ở khu vực sinh hoạt chung. Y gầm lên như thể đang cố đẩy mình ra khỏi chỗ lún hình bản thân trên ghế, đám đông xung quanh không thèm đếm xỉa tới cử chỉ đột ngột của y khi Satoru loạng choạng bước ngang qua một đám người đang túm tụm lại trong sảnh. Cảm giác tới từ tay và mắt bắt đầu trở nên quá tải và Satoru gần như muốn hét toáng lên khi y tuyệt vọng tìm đường tới hành lang. Linh tính mách bảo -- cảnh báo y rằng -- y đang bị theo dõi.

Bị bám đuôi.

Y quay ngoắt sang bên, hai mắt lướt qua biển người tới dự tiệc và ép mình phải tập con mẹ nó trung. Thậm chí còn chưa có ai nhận ra sự vắng mặt của y. Họ còn đang mải đắm mình trong không khí tiệc tùng, tán gẫu rồi rượu chè rồi chuyền tay nhau những ly cocktail tổng hợp và cuốn những điếu cần sa cho bạn bè để có thể quan tâm tới y. Đầu Satoru ong ong, hơi thở run rẩy khi y xoay gót về phía đích đến ban đầu.

Bằng một cách nào đó, hành lang còn lạnh hơn cả khu sinh hoạt chung và hơi ấm toả ra từ rừng người bám theo y như thể tiếng hát mê hoặc của nhân ngư. Y rùng mình, chà mạnh cánh tay để cố xua tan đi sự thiếu vắng hơi người mà giờ phút này lại nằm trong vòng tay vô hình của một đám đông lạ mặt. Dạo gần đây, Sukuna hoàn toàn mất dạng, tới mức Satoru gần như nghĩ tới chuyện tìm gặp gã. Y ép mình phải bước đi, hai bàn chân như bì bõm trong bộ óc trì trệ của Satoru khi y cố lết trên từng bậc thang.

Có thứ gì đó đang theo sau y. Satoru khựng lại, đầu quay ngoắt về phía lan can, cả cơ thể rơi vào trạng thái cảnh giác cực độ với bất cứ hiểm hoạ nào mà tâm trí mịt mờ của y có thể nghĩ ra khi bóng đêm dần buông phủ. Không có gì, hay nói đúng hơn là không có ai đang ở trên cầu thang cùng y. Satoru thầm mắng bản thân -- chỉ có loại ất ơ mới phê mất não sau khi ăn đúng một cái bánh cần và hoang tưởng rằng mình đang bị bám đuôi trong một buổi tiệc sinh viên nhỏ. Y tự hứa từ nay sẽ không xem phim kinh dị với Shoko và Suguru nữa -- hiển nhiên, chúng đã tác động lên y theo nhiều cách hơn là chỉ một cơn ác mộng ngắn ngủi. Y cười khẩy và trèo hai bậc thang một lúc để mau chóng về tới phòng. Y định quay lại và lấy một ít đồ ăn vặt trước nhưng chợt nhớ ra mình còn cả đống bim bim giấu dưới gầm giường.

Y về tới phòng, nhìn xuống cầu thang một lần cuối để chắc chắn rằng mình không bị bám đuôi rồi loay hoay mở khoá và vội vàng sập cửa lại như thể đang thực sự bị truy đuổi. Khi đã áp sát người lên cánh cửa, lưng dán chặt vào mặt gỗ, y lại thầm mắng mình vì tội hoang tưởng. Nếu trên cầu thang đã không có người thì làm gì còn ma nào rình rập phá cửa phòng Satoru khi y xuống khu sinh hoạt chung chứ? Satory lắc đầu và cười rinh rích -- hoang tưởng tới mức này thì lên giường là chuẩn bài rồi.

Satoru thả mình lên giường, để mặc cho lò xo bên dưới bật nảy và mua vui cho y trong vài giây trước khi Satoru mò mẫm sang phía rìa giường. Y tự nhủ chỉ một thanh kẹo nữa thôi rồi y sẽ --

Một cặp mắt đang nhìn thẳng vào y từ trong bóng tối.

Nguy hiểm. Sáng ởn.

Chúng sờ soạng cơ thể y -- một con cừu non lạc lõng trong chính căn phòng ngủ của mình, chỉ chực làm mồi ngon cho con quái vật dưới gầm giường trong cổ tích. Tiếng hét kẹt cứng trong họng Satoru, đôi mắt y đông cứng lại trước cặp đồng tử dường như đang nhảy múa và run rẩy trong niềm vui sướng rành rành khi y trườn lên để chui tọt vào trong chăn. Y tự nhủ rằng mình không được rời khỏi giường -- không được đặt chân xuống sàn nhà nếu không muốn bị kéo xuống gầm giường và nghiền nát bởi những hàm răng nhọt hoắt.

Cơ thể y run lên trước hình ảnh đó, hơi thở hầm hập và nặng nề khi gã lấy tay che miệng lại, tai căng ra để nghe ngóng. Căn phòng lặng như tờ -- ngoại trừ tiếng thở nặng nề của y và tiếng đồng hồ treo tường. Satoru thấy mắt mình ươn ướt -- không phải vì khóc mà là vì y ép mình không được chớp mắt. Cứ như thể việc chớp mắt sẽ kéo con quái vật vào trong chăn mà đoạt mạng y vậy. Một giây trôi qua -- một phút -- Satoru cuối cùng cũng thở phào khi nhận rằng không có gì đang rình rập mình. Nệm giường thậm chí còn không lún xuống như y tưởng và y hất chăn ra để thấy căn phòng vẫn giống hệt như ban đầu. Dù trái tim vẫn còn đang thình thịch trong lồng ngực song Satoru chỉ rên rỉ với vẻ ngán ngẩm khi lại lần nữa ngó xuống gầm giường.

Chẳng có gì ngoài giỏ đồ ăn vặt đập vào mắt y và Satoru bật ra một tiếng cười nho nhỏ đầy ngây ngất khi vươn tay ra lấy vài gói kẹo gôm. Ổn rồi, y tự nhủ, tay xé một gói ra và dốc toàn bộ kẹo vào trong miệng cùng một lúc...

Gã trợn trạo nhai, hai má phồng lên khi xé thêm gói nữa, mắt quét quanh căn phòng và trấn tĩnh lại trái tim đang đập liên hồi. Ổn rồi, mình an toàn rồi...không có ai ở đây ngoài mình. Khi tự nhủ thầm như vậy, âm thanh mà y nghe thấy từ dưới cầu thang dường như quay trở lại -- một sự pha trộn giữa tiếng cười và tiếng hò hét, xa xăm song cũng lại đủ gần để Satoru biết rằng nếu cần giúp đỡ, y chỉ cần hô một tiếng là xong. Y nhấm nháp thêm vài miếng kẹo nữa, hai cái cùng một lúc, trước khi đứng dậy để vứt rác và đi lấy chai nước để trong tủ lạnh kế bên cửa ra vào. Y ngước nhìn và cười nhạo chính mình.

Trong cơn hoang tưởng, y đã khoá cửa lại.

"Ờ ha," y khúc khích, "làm như khoá trái cửa lại sẽ có ích khi mình cần ai đó cứu ấy!"

Y mở khoá, kiểm tra cửa nẻo và ló đầu ra nhìn hàng lang vẫn đang im lìm. Chiếc đèn đặt trên bàn lễ tân cần được thay thế, y tự nhủ, nhưng ngoài ra thì...chẳng có gì khác lạ. Yên trí rằng mình đã an toàn, Satoru xoay người lại và trở về giường, chọn cách để phần còn lại của cơn phê dìu y vào những đám mây bồng bềnh đang nhấn chìm tâm trí y trong hư không mịt mù.

Trớ trêu thay, giấc ngủ lại không dễ dàng tìm đến  y. Satoru nằm đó trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cố gắng trấn-con-mẹ-nó-tĩnh lại tâm trí đảo điên và liên tục tự nhủ rằng không có ai đang lởn vởn ngoài hành lang.

Không có ai đang đứng ngoài cửa đâu.

Không có ai đang bước vào phòng, phủ bóng lên y, nhìn y với đôi mắt tỉnh táo đến đáng sợ khiến Satoru gần như tê liệt dưới sức nặng của đôi bàn tay xa lạ và áp lực xung quanh cánh tay y là không có thật --- sức nặng trên lồng ngực y là không có thật --- tiếng hét the thé không thật sự thoát ra khỏi cổ họng y.

Hơi thở nóng hổi phả lên mặt y và sự thay đổi nhiệt độ khiến Satoru rùng mình, há mồm thở dốc, kéo theo từng đợt hơi thở run rẩy trở ngược vào trong hai lá phổi. Y cố cựa quậy cánh tay, chật vật nhấc thân trên lên, song gần như không thể vươn hai cánh tay tới khối cơ thể đồ sộ đang phủ bóng lên  người y. Y đã từng nghe tới hiện tượng bóng đè, tâm trí y chạy với tốc độ một dặm trên giờ khi y kinh hãi nhìn vào bóng đêm vô tận trước mắt và cố trấn tĩnh lại trước ý nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa của trí não mà thôi. Chỉ cho tới khi máu trong tai y chảy chậm lại, y cuối cùng cũng nghe thấy những từ ngữ êm ru -- dịu dàng-- đang được rót vào óc mình.

"Nào nào --- ổn rồi, nhóc. Không phải nhặng xị lên  đâu, cưng ổn mà," giọng nói ấy đặc quánh tựa mật đường, ngọt khé với chút đắng thuần tuý, tăm tối và khêu gợi. Y rên rỉ, chớp mắt trong vô vọng để cố nhận thức được cảnh vật xung quanh -- mũi y đang vùi vào thứ gì đó, đầu thì gần như bị khoá cứng tại chỗ bởi một thứ gì đó rắn chắc bên trên trong khi lồng ngực bẹp dí đang cố đẩy ra những hơi thở nặng nề...

"Ai...ai đó?" Satoru hỏi, cố ép chiếc lưỡi khô rang đẩy ra vài âm tiết đang trào ra từ não y nhưng lại bị mắc kẹt trong dây thanh quản. Áp lực dịch chuyển và Satoru thấy mũi y đang -- đã--dúi vào một bờ vai...một bờ vai dẫn lên cần cổ rắn chắc, kéo tới đôi mắt màu xanh lá vô cùng quen thuộc và cái mũi tinh xảo và đôi môi nom dị dạng đến kỳ lạ khi cắt ngang qua nó là vết sẹo mà chưa một lần khiến y dời mắt nổi. Y đang nhìn thẳng vào một trong những giảng viên trẻ tuổi của trường - gọi là trẻ song vẫn già hơn gã vài tuổi. Một kẻ mà y thường cố tránh mặt trên đường chạy, trong hành lang dẫn tới khu nhà tắm...

Fushiguro Toji, một người đàn ông đồ sộ như núi Thái Sơn, đang nằm đè lên người Satoru, ôm chầm lấy y bằng cơ thể chắc nịch và ánh mắt trìu mến của hắn. Đúng là hắn không phải kẻ biến thái nhất trong trường, lại còn ưa nhìn nữa...chưa kể, hắn luôn ngọt ngào với Satoru -- y cũng chẳng biết tại sao nữa -- nhưng dường như hắn luôn tìm tới Satoru khi y chỉ có một mình, không có bạn bè hay người quen nào xung quanh...và những lần chạm mặt quái đản đó càng khiến cảm giác nôn nao nơi bụng dạ Satoru trở nên dữ dội hơn.

"Suỵt, cưng à, ổn rồi. Chỉ là một giấc mơ thôi -- tất cả chỉ là một giấc mơ thôi," Toji dỗ dành và bộ não Satoru gần như tin lời hắn -- một tiếng thở dài mơ màng thoát ra khỏi môi y và mí mặt nặng trĩu khẽ lim dim khi y nghiêng đầu sang bên để né tránh hơi thở ấm áp đang phả lên má mình. Y rền rĩ, mắt nheo lại khi đầu bị kéo ngửa ra sau bởi một bàn tay rắn chắc, thầm cầu mong xúc cảm kia sẽ mau tan biến khi đôi môi sứt sẹo đó cọ qua môi y, dấu vết ướt át của một cái lưỡi nồng mặc mùi thuốc lá khiến dạ dày y quặn lại.

Một ngón tay to tướng đè lên môi dưới của y, kéo nhẹ phần da thịt mềm mại ra, để lộ hàm răng nghiến chặt bên trong -- cũng là chiếc lưỡi ấm nóng đó đang lướt qua nướu răng của y với những lời dỗ ngọt như "mở miệng ra nào" và "anh không cắn đâu" loáng thoáng bên tai...

Satoru nhận thức được chuyện gì đang xảy ra --- y mím chặt môi lại thành một đường mỏng dính, hé mắt ra thì đã thấy Toji cười khẩy và lùi lại. Thay vào đó, hắn để cho hai bàn tay mình được tự do tung hoành, hết cấu véo rồi xoa nắn ngực, mông, đùi Satoru...

Toji nấn ná ở cặp đùi đầy đặn lâu hơn những nơi khác, đầu hắn vùi vào hõm cổ Satoru, hít đầy lồng ngực mùi hương của y và nhấm nháp làn da mềm mại trong khi Satoru sống chết giãy giụa và nghiến răng với vẻ doạ dẫm. Dù hai cánh tay đã nhũn như thạch nhưng y vẫn cố vùng lên, cố tạo khoảng cách giữa hai người trong lúc lồng ngực y nhấp nhô với từng đợt hô hấp mới, hông dính sát vào hạ bộ Toji mỗi khi hắn siết lấy cơ thể y.

"Đừng mà...thầy Fushiguro..."

"Ôi, thôi nào, bé cưng...Anh tưởng chúng ta đã qua cái thời gọi nhau bằng họ rồi chứ." Toji rót mật vào tai y, mũi dụi vào hõm cổ mềm mại của Satoru.

Ngôn từ như bỏ rơi Satoru, bỏ mặc y với một âm thanh vụn vỡ, đứt quãng khi Toji túm lấy mông y và siết chặt. Cơ thể Satoru gập lại, một tiếng "không" hổn hển thoát ra khỏi môi y. Tâm trí y chìm trong biển nước, bóng đêm tăm tối nuốt trọn lấy tiềm thức của Satoru khi lưỡi Toji luồn vào trong miệng y. Hắn cắn môi và lưỡi Satoru, truyền từng đợt tín hiệu hoảng hốt và đau đớn ra khắp cơ thể Satoru khi hắn cạ vào người y. Tay hắn dính chặt lấy mông y, liên tục xoa nắn da thịt nơi đó trong lúc Satoru tuyệt vọng đẩy hắn ra.

"Nói đi, Satoru." Toji thì thầm, lời đe doạ phảng phất trên môi khi hắn lùi lại để Satoru có thể hít thở. Mắt y mất đi tiêu cự, sắc xanh đang dần chuyển thành màu đen kịt khi y chớp mắt nhìn Toji trong ghê tởm và hoang mang.

Satoru lắc đầu, nước mắt rơi lã chã khi y cố nuốt trôi cơn buồn nôn đang chực trào ra khỏi họng. Toji tặc lưỡi. Satoru biết hắn muốn y nói gì -- chỉ là y không thể ép mình nói được. Bàn tay hắn ngày một siết chặt, xốc Satoru dậy để đón nhận từng cú nắc khi hắn cọ xát vào hạ bộ Satoru. Một nụ cười dâm đãng nở rộ trên môi hắn khi có gì đó bắt đầu cứng lên giữa hai người họ. Satoru thầm rủa bản thân, vội vàng che mặt đi khi cố nén lại tiếng rên.

"Thôi nào, đừng trốn chứ, bé cưng -- sao phải trốn khi cưng đang sướng đến đờ cả người như này? Có gì đâu mà cưng phải trốn?" Ngôn từ của Toji thật hiểm độc khi chỉ toàn những lời hứa hẹn ngọt ngào nhằm giấu đi lưỡi dao bén nhọn đang nóng lòng được xẻ y ra làm đôi bên dưới.

Hai tay Satoru chống lên thân hắn, mồ hôi tứa ra khiến chúng trơn trượt rồi tụt hẳn xuống khi Toji phá tan lớp phòng thủ. Y rên rỉ -- cơ thể y nặng trịch, các giác quan tê liệt và mỗi tế bào trong người Satoru như đang bốc cháy...thiêu rụi y thành một đống tro tàn bốc khói dưới gót chân Toji. Bàn tay đối phương dừng lại trên hạ bộ y, bao bọc nó trong tay. Một tiếng rít chói tai vang lên từ hàm răng nghiến chặt của Satoru khi bàn tay còn lại tụt chiếc quần lót tối màu ra khỏi hông y.

"Không....làm ơn đừng--Thầy Toji...

"Ngoan hơn rồi đấy. Thôi nào, Satoru, nói đi -- nói với anh rằng cưng thấy sướng đến mức nào đi. Nói với anh rằng cưng muốn anh lấp đầy cái lồn xinh xắn đó đến mức nào đi. Rằng cưng thèm khát con cặc của anh đến mức nào."

Khi tiếng khóc của Satoru xuyên thủng màng nhĩ Toji, dương vật phản chủ của y đã ngọ nguậy giữa hai chân trước những ngôn từ hạ lưu đó. Y không muốn điều này --- y liên tục nhủ rằng mình không muốn điều này -- thế nhưng...

"Đúng là một cậu nhóc hư hỏng--- anh mới chọc cưng tí thôi mà nước nôi đã lênh láng thế này à?"

Y há hốc miệng, mắt dồn về dương vật mới tỉnh giấc của mình. Chưa gì nó đã cương cứng lên như thể đang mời gọi người khác chạm vào. Nhiệt độ toả ra từ bàn tay của Toji gần bằng thân nhiệt y. Tay hắn hạ xuống, vượt qua đôi chân đang khép chặt của y --- nhấc chân y lên bằng một tay để vuốt ve từ tinh hoàn đến hậu huyệt Satoru. Đầu Satoru ngửa ra sau, tiếng rên nghèn nghẹn như đang khuyến khích những ngón tay Toji mau mau khai phá nơi bí ẩn kia của y. Hắn biết dục tốc bất đạt nên liền gom nước bọt lại và nhả một ngụm chảy ra từ miệng mình khi hắn cúi xuống để đặt lưỡi lên hậu huyệt Satoru.

Dù không thấy được sự kinh ngạc trên mặt Satoru song qua cái cách mà cơ thể gã khựng lại --- một cái rùng mình dữ dội ăn khớp với thanh âm khắc khoải của ham muốn mập mờ --- Toji biết hắn có thể tạo ra được một bức tranh đáng giá ngàn lời trong tâm trí. Lưỡi hắn dày dặn, liếm láp da thịt người kia với những đường liếm tham lam, ướt át cùng đôi tay thấm ướt mồ hôi bên dưới. Satoru rướn hông lên để thúc vào miệng Toji, hối thúc hắn mau trao cho gã thêm những cú liếm trọn vẹn và rộng mở hơn khiến Toji chỉ muốn nuốt chửng lấy gã. Những ngón tay Toji dày dặn và thô bạo hệt như lời nói của hắn, hết thọc vào lại rút ra, vượt qua hàng rào phòng thủ của Satoru để chạm tới được tiếng nức nở nghẹn ngào của y khi lưỡi hắn tham gia cùng với đốt tay đang vùi sâu để tiếp tục khuếch trương đối phương.

Toji nghĩ hắn nghe thấy gì đó --- tiếng bước chân thong thả, tiếng quần áo sột soạt --- hắn không dừng lại, cũng không dứt ra, mà tiếp tục đắm mình trong tiếng nức nở và run rẩy của Satoru...dù vậy, hắn vẫn hết sức cảnh giác, tai dỏng lên nghe ngóng bất kỳ dấu hiệu lạ nào. Hắn đẩy lưỡi vào sâu hơn, lắng nghe với một vẻ gần như đắm đuối cái cách mà Satoru nức nở. Y nhấc hông cao lên, khóc lóc yêu cầu Toji để mình được yên thân cùng với những lời cầu xin mà hắn chẳng buồn quan tâm tới. Hắn dứt ra, để lại một sợi chỉ bạc kết nối giữa miệng hắn và hậu huyệt Satoru - thứ vẫn đang mấp máy và giãn nở xung quanh ngón tay cắm sâu của Toji.

"Phải chuẩn bị cái lỗ nhỏ xinh này cho một thứ lớn hơn nữa, cưng à---phải đảm bảo rằng cưng vẫn còn khít và ướt cho anh chứ," hơi thở của Toji phả lên mông y và Satoru chật vật hạ chân xuống để che chắn hạ bộ. Cơn choáng váng bắt đầu tan dần, nhận thức từng chút một quay lại với y và lưỡi Satoru nhanh chóng thè ra khỏi miệng khi Toji áp sát vào lưng y, giang rộng chân y và đứng ngay giữa háng y. Hắn biết mình còn rất ít thời gian --- và hắn đã chán phải ra vẻ ngọt nhạt với thằng nhóc này rồi.

"Chưa kể, anh cũng thấy mấy đứa bạn của cưng rồi --- không đời nào chúng nó không chơi cưng tới bến mỗi tuần, nhất là với cái mặt xinh xắn đó của cưng. Cưng hay làm vậy lúc rảnh đúng không? Tàu nhanh trước khi vào tiết? Sẵn sàng bán thân để xin điểm và rượu miễn phí?" Những lời sỉ nhục của Toji khiến hai má Satoru đỏ phừng, khác xa với nét hồng thơ ngây phảng phất trên gò má y trước ánh mắt thèm khát thường ngày của Toji.

"Tôi không ---" Satoru thở dốc, mọi từ ngữ bị chặn lại bởi một cái siết mông đau điếng khi y bị kéo xềnh xệch xuống dưới, tay nắm chặt lấy khăn trải giường để tránh xa con giống đang lại gần của Toji. Nó ló đầu ra khỏi chiếc quần lót giờ đã tụt xuống đùi hắn --- chưa được cởi bỏ hẳn song vẫn đủ cao để đùi hắn có thể cử động thoải mái. Y cố nhích người lên trên, những tiếng rên rỉ và nức nở bị chặn cứng bởi Toji, người đang vươn lại gần để đặt những nụ hôn quá đỗi dịu dàng và liếm đôi môi run rẩy của Satoru với những lời dỗ dành ngọt ngào. Hắn kéo Satoru về phía mình, ngồi thẳng lưng lên, ép Satoru ngồi lên con giống của mình và quan sát cận cảnh từng cm một như đang tiến dần vào trong vô tận.

Đó là một sự hành xác --- kéo dài đầy đau đớn và cổ họng Satoru còn không thể cất lên nổi một tiếng kêu.  Cảm giấc ấy lan ra từ những ngón chân tới chóp tai y và Satoru gầm lên khi con giống của Toji giần giật bên trong cơ thể chật cứng của y. Toji thở hắt ra --- hầm hập và lởn vởn hệt như một con rồng đang trùm quanh báu vật của mình.

"Được rồi," hắn ve vãn, "Cứ như thế...cưng đúng là bé ngoan mà..."

"Toji-san..." Satoru cố lên tiếng, cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng dù nỗi sự hãi đang xâm lấn cơ thể y khi một tiếng gần thoả mãn thoát ra từ người đàn ông phía trên y.

"Ngoan lắm," Toji gầm gừ, ghé sát lại gần. "Thế là rất ngoan đấy, Satoru à. Giờ thì hãy bỏ hết kính ngữ đi nhé. Dù sao thì chúng mình biết nhau cũng lâu rồi mà!"

Hắn bắt đầu cử động, bằng một cách nào đó mà thúc sâu hơn vào trong và đầu Satoru vật ra sau, vùi vào đống gối bên dưới trong lúc y chống một tay lên ngực Toji. Một tiếng rít nghèn nghẹn thoát ra khỏi miệng y khi y cố giữ thăng bằng, dồn hết sức bình sinh để đẩy gã đàn ông to lớn ra khỏi người mình. Trái tim y đập thình thịch --- cả cơ thể Satoru như bị đốt cháy khi y bắt đầu hít không khí vào phổi và châm ngòi cho ngọn lửa rừng rực bên trong...

Tiếng cành cạch chợt vang lên ---- và Satoru khựng lại, mắt chớp chớp trong bóng tối để thấy một bóng người đang đứng cạnh cửa. Một tiếng cười nhẹ nhõm thoát ra khỏi miệng y. Thật không thể tin được là...có người thực sự tới đây....một ai đó để giúp---

"Toji-san, ông thật sự cần để ý xung quanh hơn đấy. Nhỡ ai đó không phải tôi bước vào thì sao?"

Máu Satoru đông cứng lại. Toji lười biếng liếc qua vai, hai tay vẫn đang nắm chặt lấy đùi Satoru. Trong cảnh tranh sáng tranh tối, y lờ mờ nhìn thấy cái cách khoé miệng Toji cong lên thành một nụ cười đểu cáng khi bóng người kia tựa vào thành cửa, tạo nên một tiếng "kịch" xé ngang sự yên tĩnh trong phòng. Satoru lại bắt đầu giãy giụa, hai chân quơ loạn xạ còn hông thì nảy lên khi một bàn tay to lớn của Toji che phần mặt dưới của y để bịt miệng. Y gào lên --- nghèn nghẹn sau bàn tay dày dặn --- và Toji lại hướng mắt về phía bóng người đang chậm rãi tới gần để góp vui kia.

"Và anh đã bảo rồi mà, nhóc --- gọi Toji là được rồi," hắn khịt mũi cười khi một cái đầu hồng quen thuộc và khuôn mặt loang lổ vết xăm tối màu ló ra dưới ánh trăng. Sukuna nhìn y với một cái nhếch mép đầy tự tin, toàn thân gã toát lên vẻ ung dung và hai tay thì đút sâu trong túi quần đùi. Trông gã chẳng mấy ngạc nhiên với cảnh tượng trước mặt và chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ khiến Satoru rùng mình. Sukuna thong thả tới gần, toàn thân thả lỏng còn đầu thì nghiêng sang bên để soi xét như thể y là một thí nghiệm khoa học. Hắn ngồi ở đầu giường, đoạn gối đầu Satoru lên đùi mình với một nụ cười sắc lẻm.

"Đừng lo, cưng à --- bọn anh sẽ chăm sóc cưng chu đáo," Sukuna dụ dỗ, cái lưỡi ranh ma của gã mơn trớn từng từ một hệt như nụ hôn dịu dàng được ấn lên những đốt ngón tay của Satoru bởi một vị hiệp sỹ trong bộ giáp chói loà vậy. Đầu Satoru lâng lâng, ngôn từ chìm trong biển sâu khi đôi môi khô khốc của y cố bật ra một tiếng rên rỉ. Sukuna cúi xuống, hai tay gã ôm lấy mặt y, nhẹ nhàng cạy mở khoé miệng y với chiếc lưỡi ướt át khiến ruột gan Satoru như quặn lại trước sự dịu dàng đó.

Satoru lại tiếp tục chống cự --- tứ chi có cảm giác như đang chìm sâu trong cát lún nhưng y vẫn cố. Hai tay y vung vẩy, hết đẩy lại đánh vào cơ thể vững như tưởng thành của Toji. Y co chân lên để đá, cae người co cụm lại, nhưng làm vậy chủ khiến Toji dễ dàng túm được mắt cá chân y và kéo y trở lại với con giống của hắn. Hung khi của hắn liên tục đâm thọt vào trong và một tiếng khóc đầy đau đớn thoát ra khỏi miệng cậu sinh viên tóc trắng nọ.

"Nào nào --- bọn anh nào có muốn hành sự lúc cưng còn đang tỉnh đâu," Toji châm chọc, sự tức giận bắt đầu lộ rõ khi hắn cắm móng tay vào làn da mềm mại trên mắt cá chân của Satoru. Satoru rít lên, hai tay u cố để lại những vế cào nhỏ đỏ rực trên mu bàn tay Toji hòng đuổi hắn đi. Y ngước nhìn Toji với đôi mắt đẫm lệ.

"Anh đảm bảo cưng sẽ chỉ mơ thấy những điều tốt đẹp cho đến hết đêm nay thôi --- còn muốn sáng mai dậy mà không cảm thấy như cứt thì anh chịu nhé," Toji cợt nhả, nhích lại gần để hôn và liếm đi những giọt lệ đang chực trào ra khỏi đôi mắt xinh đẹp ấy. Tâm trí Satoru tràn ngập mùi hương của hắn --- nồng ấm và áp đảo tựa như bàn tay đang siết chặt lấy cơ thể y với một sự đe doạ không lời. Điều đó khiến Satoru rùng mình, lồng ngực quặn thắt khi một đôi tay khác xuất hiện trong tầm nhìn của y. Chúng mảnh mai, móng tay được sơn một màu vô cùng bắt mắt --- đống hình xăm tiệp màu uốn lượn quanh cổ tay đã kéo y về thực tại. Cơ thể Satoru run bần bật khi y nhìn lên và thấy Sukuna đang nhìn thẳng vào mắt mình với nụ cười lười biếng mà y đã thấy trong phòng gã ở ký túc xá.

Bàn tay đặt trên cơ thể y của Sukuna lạnh toát, trái ngược hoàn toàn với thân thiệt hầm hập của Tọi. Những ngón tay gã túm lấy gốc dương vật của Satoru, chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái trước khi gã chọn một nhịp độ thích hợp và lười biếng xóc lọ cho y cùng lúc với những cú nắc điên cuồng của Toji. Hành động này đã khiến bộ não đang cháy phừng phừng của Satoru càng thêm mơ hồ và miệng y bật ra một tiếng rên rỉ chói tai. Bàn tay còn lại của Sukuna lần theo khuôn miệng Satoru, ngón út tìm được đường vào bên trong, đầu ngón tay gã quét qua chiếc lưỡi ướt át, giữ chặt lấy khuôn cằm đang há rộng của y khi gã nhích lại gần hơn để kéo đầu Satoru về phía hạ bộ mình và cọ con hàng đang cương cứng vào môi y. Hơi thở nóng ấm phả vào quần chẳng tác động gì tới gã mà chính hình ảnh Satoru vô lực nằm giữa hai người họ đã khiến con hàng của Sukuna rần rật.

"Nhìn em kìa, bé cưng," Toji ve vãn, vươn tay ra để tụt quần lót cùng quần đùi của Sukuna xuống. Cử chỉ nhẹ nhàng của hắn khiến Satoru có cảm giác họ đã từng thực hiện những phi vụ như thế này trước đây. Hơi thở của Sukuna đứt quãng khi hạ bộ bị lột trần, dương vật nảy lên khi được thả rông ngay sát khuôn miệng vẫn đang hé mở của Satoru. "Hãy nhìn tác động của em lên người khác đi. Trông hoành tráng phết nhỉ?"

Giọng Toji bình thản và kính cẩn khi hắn cầm lấy con hàng của Sukuna và xóc lọ vài lần khiến hai vế đùi của gã trai tóc hồng run lên dưới đầu Satoru. Một tiếng nghèn nghẹt phát ra từ hai người họ. Mắt Satoru như lệch đi khi y dõi theo cách mà đôi tay Toji lên lên xuống xuống trên con hàng của Sukuna --- thứ mà Satoru đã vô cùng ngạc nhiên khi biết cũng được xăm trổ đầy mình. Ngón tay đè lên lưỡi y giần giật và Satoru rên lên khi lưỡi y bắt đầu thè ra khỏi miệng trước sự nhận thứ đó. Bàn tay Toji di chuyển theo một nhịp điệu ngược lại với những cú nắc để tạo nên sự trơn tru giữa hai gã trai trẻ khi hông Sukuna đưa đẩy bên cạnh má và môi của Satoru. Sợi gân dài ở mặt dưới cu gã kẹt dính vào làn da mềm mại của y khi rút ra, kéo theo một đợt rùng mình còn nhẹ nhàng hơn từ gã trai tóc hồng khi Toji xoa nắn phần đầu khấc mẫn cảm.

Toji cuối cùng cũng bỏ tay ra, để mặc Sukuna hừ mũi trong khó chịu trước khi hắn giục gã với một tiếng huýt sáo dâm đãng và ngừng lại một chút, nguyên cây hàng vùi sâu trong cơ thể Satoru. Cảm giác căng trướng đột ngột khiến y quằn quại như thể đang cố thoát khỏi tình huống này hoặc chỉ khiến phần đỉnh nấm của Toji đè nặng lên tuyến tiền liệt của y. Tay hắn rời khỏi cơ thể Sukuna để nâng đầu Satoru dậy, cằm y đặt giữa ngón trỏ và ngón cái của hắn và hắn tô điểm đôi môi của Satoru bằng những giọt tinh rỉ ra từ Sukuna ban nãy. Y tuyệt vọng giữ cho lưỡi mình không chui ra khỏi miệng, môi trên rúm ró trước hình ảnh môi mình bóng loáng và ướt đẫm tinh dịch của gã trai cùng trường. Nụ cười của Toji đập vào mắt y đầy giễu cợt.

"Được rồi, công chúa --- hé cái miệng xinh xẻo đó ra cho anh bạn của cưng nào. Nó đã mất công giảm giá cho cưng rồi thì chí ít cưng cũng phải cảm ơn người ta bằng cách nào đó chứ."

Đầu Satoru ngửa ra sau dưới sự hướng dẫn của Toji, càng lúc càng xa hơn, cổ y giãn căng dù họng thì chật vật nuốt xuống cục chì vô hình dường như đang kẹt cứng trong thực quản y. Sukuna nhìn y, mắt dại đi khi gã luồn tay vào những sợi tóc tơ của Satoru. Gã nắm một túm, chỉnh lại con hàng trong lúc Toji giữ chặt đầu Satoru tại chỗ để gã có thể chậm rãi thọc vào. Tay còn lại của gã đặt lên giữa ngực y như thể gã định móc tim Satoru ra và quan sát y nghẹt thở vì cả cu của gã và máu của y. Vài cm cũng không tệ --- đủ chậm để Satoru có thời gian kiểm soát hơi thở, điều chỉnh khuôn hàm và làm quen với cảm giác trướng căng khi Toji bắt đầu nắc mạnh trở lại. Đó là lúc Satoru nhận ra rằng miệng y còn chưa chạm tới những hình xăm quấn quanh gốc dương vật Sukuna và bắt đầu hoảng hốt trở lại.

Mắt y dồn về màu mực đen thẫm --- chậm rãi tiếp cận nhưng dường như không bao giờ tới gần hơn việc thoáng lướt qua đầu mũi y. Y trấn tĩnh lại, chuẩn bị cổ họng để nghênh đón vị khách không mời, miệng tiết ra thật nhiều nước bọt để bao bọc lấy con hàng của Sukuna một cách dễ dàng hơn. Nghĩ là vậy nhưng cuối cùng, y vẫn chảy dãi tùm lum, nước nôi dầm dề quanh chút phần gậy thịt không đáng kể mà Sukuna mới nhấp vào khuôn miệng ẩm ướt của y trước từng cú nắc mạnh bạo từ hông Toji. Y túm chặt lấy ga giường bên dưới, mắt nheo lại và thở hắt ra một tiếng khi Toji cọ vào bên trong hậu huyệt y như đang cố dập điểm mẫn cảm kia với tất cả sự chuẩn xác của hắn --- và Satoru đã nhận ra cơ chế chung sau vài cú nắc.

Với mỗi tiếng nức nở sung sướng, cổ họng y sẽ lại bị lấp đầy thêm nữa. Sukuna đang dõi theo y --- gã chỉ nhích lại gần và đẩy mạnh vào trong cổ họng khít rịt của Satoru khi y rên thành tiếng quanh con hàng của gã. Cứ như thể gã đang tận dụng khuôn miệng giãn nở mà Toji đã dùng lực đòn bảy để tạo ra vậy. Sự thật này khiến y choáng váng --- song kiến thức mới này cũng chẳng giúp ích được gì cho y khi những âm thanh ướt át kết hợp với sống lưng cong lên của y đã cho phép Sukuna vùi vào sâu hơn, bàn tay đang túm lấy tóc Satoru của gã cũng siết chặt hơn. Khuôn hàm y lạch cạch trễ xuống, cảm giác hệt như bị trật khớp, chỉ khác là ở chỗ khác mà thôi --- và Satoru ước y có thể hoàn toàn thoát ly khỏi thực tại thê thảm này.

Những giọt lệ trào ra khỏi khoé mắt y vì thiếu không khí khi cây hàng no đủ kia bắt đầu lấp đầy miệng y hệt như cái cách mà con cặc trong hậu huyệt đã làm --- Sukuna gần như ăn khớp với Toji về cả độ khủng bố lẫn quy đầu no đủ. Cơ thể y căng cứng --- hệt như sợi dây chun chuẩn bị đứt, một mũi tên chuẩn bị rời cung --- và y có thể cảm nhận được nhịp thở của mình một cách chuẩn xác đến đau đớn nhờ vào bàn tay đặt trên khuôn ngực đang nhô lên hạ xuống theo từng nhịp hít vào mà y có thể gom góp được xung quanh hung khí của Sukuna và từng nhịp hít ra mà những cú nắc tàn nhẫn của Toji đã lôi kéo khỏi cơ thể y.

Và y, người đang mắc kẹt giữa tất cả, bỗng cảm thấy toàn năng biết bao. Vô cùng thiêng liêng --- một vật tế chuẩn bị được đưa lên giàn --- thiếu oxy khiến đầu óc Satoru lâng lâng khi y chìm vào bể dục đang chực chờ dìm chết y. Y đang bị giày xéo bằng tất cả các phương thức, ân điển trào ra khỏi y dưới hình dạng của tinh non rỉ ra từ dương vật, vương vãi trên bụng y khi những lời lẽ báng bổ được niệm lên bởi loạt giai điệu gồm những từ như "mẹ kiếp" và "sướng quá" phía trên Satoru. Nói một cách khác thì những ngôn từ tán dương, giai điệu ngợi ca và sự sùng bái đã khiến toàn thân y lộ ra màu ửng đỏ thiêng liêng, máu chảy trong huyết quản y cũng vid thế mà mang theo một sự tôn quý khác thường.

Tiếng gầm gừ khàn đặc phía trên đã thu hút sự chú ý của y, đúng hơn là một tổ hợp những tiếng gầm tích tụ lại trong từng cú nắc đang ngày một tuyệt vọng hơn, giận dữ hơn và dồn dập tới mức Satoru chỉ có thể trụ vững lại bằng cách cắm gót thật sâu vào hõm lưng hắn và nắm chặt lấy ga trải giường---

"Tao sắp ra rồi, nhóc," Toji cảnh báo, những chiếc nanh sắc nhọn vô hình của hắn đã thu hút sự chú ý của Sukuna. Gã để ý cái cách mà ngôn từ của hắn khiến gã hứng đến phát rồ, thôi thúc gã thọc dữ dằn hơn --- gã ghim phần lớn hàng họ của mình vào sâu trong họng Satoru. "Mày biết phải làm gì rồi đấy."

Sukuna rít lên --- một thanh âm đói khát, vụn vỡ vọng lại trong không gian chật hẹp giữa họ, gật đầu lia lịa khi tay Satoru được thay thế bởi tay Toji --- bàn tay còn lại trườn lên trên để cố định đầu Satoru tại chỗ, giữ cho y tỉnh táo ngay cả khi y cảm thấy mình sắp ngất đi vì thở gấp. Đầu y quay mòng mòng, lồng ngực lên xuống trong tuyệt vọng và toàn bộ hạ thân của y tan chảy ra trong khoái cảm chạm ngưỡng đau đớn kia. Cổ tay Toji hoạt động một cách trơn tru, hết vặn lại xóc với tinh lực dồi dào của một cậu thiếu niên trong khi con cặc của hắn vùi sâu trong cơ thể Satoru đến nỗi y có thể cảm nhận được hình dạng của nó trong ổ bụng mình và cái cách mà cây hàng của Sukuna góp mặt vào cuộc vui chỉ khiến y rít lên vì căng trướng.

"M-mẹ kiếp! Toji...Toji-san..." là tất cả những gì Sukuna có thể thốt lên trước khi dập hông vào đôi môi căng mọng của Satoru và bắn hết tất cả tinh khí vào miệng y sâu đến nỗi người đồng niên tóc trắng không còn cách nào khác ngoài thả lỏng cổ họng, thầm mong mình sẽ không bị nghẹn và làm bản thân bẽ bàng thêm với nước dãi và tinh dịch chảy xuống mắt. Cái cách mà những sợi gân trên con hàng của Sukuna giần giật khiến y rên lên, cơn cực khoái của Satoru lập tức cướp đi toàn bộ chút không khí cuối cùng trong phổi y. Lưng y cong lên, hông nhức nhối theo cách mà y cảm thấy sẽ chỉ có thể xoa dịu khi được khi bị bẻ gãy --- bàn tay của Toji trên dương vật Satoru đã chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của y, những lời gầm gừ tán dương cơ thể khít rịt của y không ngừng vang lên bên tai.

"Bé cưng...bé cưng xinh đẹp...Em sẽ thả lỏng vì anh chứ? Vì cả hai bọn anh?" Toji gầm gừ, giã liên tục vào tuyến tiền liệt mẫn cảm cực độ của Satoru mặc cho tiếng nức nở nghèn nghẹn của y. Những cú nắc thô bạo dần chậm lại, tra tấn theo một cách khác khi y chỉ còn là một đống mũi dãi sụt sùi. Y những muốn gào lên --- muốn khóc lóc và cầu xin gã đàn ông kia đừng bắn trong cơ thể y, chỗ nào cũng được, ngoại trừ nơi đó---

Toji bỏ ngoài tai tiếng than khóc không thành lời của y và khựng lại, giữ chặt lấy hạ thân y và siết chặt lại như thể lúc này Satoru thậm chí còn có thể trốn thoát khỏi hắn vậy. Nhiệt lượng toả ra khắp cơ thể y---từ nơi kết hợp của hai người, lấp đầy mọi ngóc ngách bên trong y. Satoru nhận ra rằng khi Sukuna đang mải đánh lạc hướng y, dẫn lối y vào cơn cực khoái của bản thân, chỉ đường cho y tới sự đê mê không thể diễn tả thành lời...thì Toji đã đạt được mục đích của hắn với một tiếng cười nhạo quen thuộc đến nhức nhối.

Không khí quý giá tràn vào phổi y --- Satoru há hốc miệng khi cuống họng khô cằn và lá phổi tham lam của y mở rộng để đón lấy không khí, cứ như thể y vừa mới được sinh ra trên thế giới này, vẹn nguyên và thuần tuý. Sukuna cúi đầu xuống, môi khẽ lướt qua môi Satoru, tranh thủ liếm láp tinh dịch còn sót lại trên miệng y với một tiếng thở dài nhẹ nhàng. Cơn choáng váng đã kết thúc --- khi trước sự biến mất của nó, Satoru cảm thấy toàn thân bắt đầu đau nhức, cơ bắp căng cứng còn hạ thân thì đau đớn khôn xiết khi Toji vẫn còn ở bên trong y. Y biết gã đàn ông nọ đã lên đỉnh....vậy thì tại sao? Tại sao hắn vẫn còn ở đây? Tại sao hắn lại lởn vởn trên người y với sự hiện diện quái gở như vậy?

Satoru những muốn hỏi hắn về điều đó và nhiều hơn nữa song ngôn ngữ đã rời bỏ y --- bị tước đoạt bởi những bờ môi và những cái đụng chạm dịu dàng của hai cánh tay dày đặc hình xăm và lời hứa hẹn thì thầm bên tai về một thứ sẽ mang đi hết thảy mọi đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro