Con nuôi vì hoạn
• Tên: Con nuôi vì hoạn
• Tác giả: 91ninon
• Link: archiveofourown.org/works/34184545
• Warning: Shota!Gojo
"Ngài tới rồi!" Thấy ngoài cửa có bóng người, vị quý tộc trung niên liền lệnh cho thị nữ vén mành lên rồi phất tay ra hiệu mời khách vào. Quanh bàn tiệc, không ai là không đứng dậy hành lễ, kính cẩn nghiêng mình gọi người khách ung dung tới muộn kia là giáo tổ đại nhân. Một người đàn ông khoác trên mình tấm áo cà sa bước vào phòng. Trước sự thành kính tuyệt đối của đám đông, hắn chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Khách quan đa phần là đám quý tộc đức cao vọng trọng song vì đã quen với cảnh này rồi nên Getou Suguru chỉ cảm thấy phiền phức. Sở dĩ hắn tới đây ngày hôm nay cũng chỉ là vì nể mặt vị quý tộc kia đã có công vun đắp cho liên minh giữa Bàn Tinh giáo và ngự tam gia giúp hắn tranh thủ được không ít tiền bạc cùng hậu thuẫn. Cái gọi là đôi bên cùng có lợi này vốn chẳng hề dễ dàng khi đám trưởng lão của ngự tam gia đều thuộc hàng khó nhằn và luôn thầm mỉa mai Getou Suguru là phường tà môn dị giáo. Tiếc thay vật đổi sao rời, ngự tam gia mấy năm gần đây sa sút đến độ chỉ còn là cái thùng rỗng thu không đủ chi, khó khăn lắm mới chống đỡ được cả gia tộc lụn bại, tóm lại là không đủ trình để ra điều kiện với Getou.
Chính vì vậy, Getou nghiễm nhiên nắm đằng chuôi trong phi vụ lần này. Nhà Gojo đứng đầu ngự tam gia đã phải ngậm đắng nuốt cay mà dâng hiến kỳ vọng cùng tương lai của chính mình cho Getou dưới danh nghĩa bái sư học đạo song thực chất lại là trao đổi con tin.
"Thằng bé nhà Gojo tên là Satoru hả?" Vị quý tộc ngồi dối diện với Getou vuốt cằm. "Nhà Gojo chưa bao giờ tiết lộ danh tính của nó, nghe đâu là người sở hữu Lục Nhãn trăm năm có một đấy."
"Dù thế nào thì cũng chỉ là đứa nhóc 15, 16 tuổi thôi." Getou nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt bình phẩm. "Một đứa nhóc bị gia tộc vứt bỏ." Nói vậy không phải vì Getou đang ra vẻ xót xa cho đứa bé bị người thân lợi dụng mà là bởi hắn thực lòng thấy đối phương đáng thương. Thật khó để tin rằng toàn bộ hy vọng của ngự tam gia lại đè nặng trên vai một đứa bé non nớt như vậy.
Khi Gojo Satoru được đưa tới, Getou không có ở nhà nên lúc hắn trở về, đứa bé đã kịp náo loạn thien cung với sức mạnh long trời lở đất của nó. Lục Nhãn thần tử tuy còn nhỏ tuổi nhưng chú lực đã cực kỳ mạnh mẽ. Những nguyền rủa sư cấp thấp hoàn toàn không phải đối thủ của y nên lần lượt bị tẩn cho bán sống bán chết. Cuối cùng, đích thân Getou phải đứng ra ngăn Satoru lại. Tuy nắm trong tay chú lực dồi dào nhưng rốt cục thì thần tử non nớt vẫn chưa học được cách khống chế và sử dụng nó một cách thuần thục. Luận về chú lực hoặc thuật thức thì Getou chưa chắc đã thắng nổi Satoru nhưng khoản chơi bẩn thì hắn thuộc hàng thượng thừa khi sử dụng cực đại chú linh thao thuật để triệu hồi những xúc tu cường tráng khổng lồ ra trói nghiến lấy Satoru.
Satoru quả là rất cao, mới mười bốn, mười lăm tuổi đầu mà đã ngang hàng với Getou nên khi gập người lại, trông y hệt như một con mèo quá khổ đang ủ rũ. Getou không đủ sức xách Satoru lên bằng cổ áo nên đành lệnh cho chú linh thả y xuống. Satoru rơi bịch xuống trước mặt Getou. Y trố mắt nhìn gã nguyền rủa sư cáo già đang dòm xuống từ phía trên. Getou và Satoru chạm mặt nhau trong giây lát. Thằng bé vượt xa kỳ vọng của Getou. Lục Nhãn quả đúng là tương lai vô hạn của giới chú thuật. Không khó để tưởng tượng rằng chỉ vài năm nữa thôi, khi đối phương đã đủ lông đủ cánh, nhà Gojo, hay thậm chí là toàn bộ ngự tam gia, sẽ lại có ngày Đông Sơn tái khởi cho xem.
Nhưng giờ đây, thần tử ngây ngô đang nằm gọn trong lòng bàn tay Getou.
Satoru không hề ý thức được bản thân mình đang là tù nhân, ngược lại còn nhăn mặt đánh giá gã sư thầy trước mặt. "Thuật thức của ngươi cũng không tồi."
Getou còn chưa kịp khách sáo một câu "quá khen" thì Satoru đã chặn họng hắn. "Đừng có tự mãn, chẳng qua là không tồi thôi."
Lúc này, Getou mới nhận ra rằng gương mặt tưởng chừng như xinh xắn hiền lành kia lại chính là một âm mưu. Con tin mà ngự tam gia đem tới cửa nhà hắn thực chất là một quả bom nổ chậm khi thiếu niên ngây thơ cuối cùng cũng lộ ra gai nhọn sắc bén.
"Từ nay trở đi, nơi này sẽ là nhà của nhóc nên hãy sớm thích nghi với cuộc sống ở đây. Ta là Getou Suguru, nhóc có thể gọi ta là Getou tiên sinh hoặc giáo chủ đại nhân."
Satoru không quen với kiểu ra lệnh như vậy của Getou nên chỉ giương mắt lên mà nhìn hắn. "Có lẽ ngươi còn thiếu hai chữ "làm ơn" đó, Suguru."
"Chưa một ai dám gọi thẳng tên ta như vậy đâu."
"Giờ thì có rồi đấy."
Getou cũng không nổi giận, ngược lại còn thích thú nhìn thiếu niên trước mặt, cuối cùng không nhịn được mà bật cười đôi chút.
"Nhóc đáo để thật đấy, Satoru." Getou hơi nghiêng người về phía trước, bàn tay hắn nhẹ nhàng mà hữu lực đặt lên vai Satoru. Getou nhích lại gần Satoru một chút, vừa vặn để y có thể quan sát từng chi tiết trên gương mặt hắn. Thoạt nhìn, Getou trông còn rất trẻ song hắn cũng đã bắt đầu toát ra vẻ dày dặn sương gió của một người đàn ông 27, 28 tuổi với khuôn mặt thon dài điển trai cùng cơ thể hoàn hảo không chút tì vết. Getou Suguru trông xảo trá tới nỗi Satoru nóng lòng muốn được thách thức uy quyền của hắn, chọc cho hắn nổi khùng lên thì càng hay. Getou nhích lại mỗi lúc một gần, hơi thở của hắn chậm rãi phả vào mặt Satoru khiến chóp mũi y thoáng ẩm ướt.
Satoru ngẩn mặt. Mới nãy, Getou đứng xa nên y nhìn không ra nhưng giờ đây, khi hắn nhích lại gần hơn, y đã có thể thấy rõ ràng mọi thứ -- gã sư thầy vốn dĩ nên bảo thủ lại sở hữu một cặp khuyên tai cực kỳ bắt mắt.
Bởi vậy nên khi Satoru nhào lên với ý định sờ nắn vành tai mượt mà của Getou, hắn liền né sang bên. Càng nhìn vành tai ửng hồng của Getou, Satoru lại càng thấy ngứa tay hơn. "Suguru, ta muốn sờ tai của ngươi."
"Không được."
"Chưa một ai dám từ chối ta đâu đó, Suguru."
"Giờ thì có rồi đấy." Getou vừa dứt lời, Satoru đã bật cười khanh khách, biết thừa rằng Getou gọi thẳng tên cúng cơm và dùng đúng câu nói ban nãy của y để gậy ông đập lưng ông, lộ nguyên hình là kẻ bụng dạ hẹp hòi. Nếu phải dùng một câu để miêu tả con người của Getou Suguru thì "có thù tất báo" hẳn phải chính xác nhất. Mắt nhỏ bao nhiêu thì tim đen bấy nhiêu.
Cứ như vậy, thần tử nhà Gojo ở lại Bàn Tinh giáo dưới sự dạy dỗ của đích thân giáo chủ đại nhân. Nói là dạy dỗ nhưng kỳ thực Getou cũng không có gì để chỉ cho Satoru bởi suy cho cùng, đối phương vốn đã là Lục Nhãn nắm trong tay chú thuật toàn năng từ thuở mới lọt lòng. Bảo Satoru đi học chú thuật cùng Nanako và Mimiko, y liền chống đối bằng cách chọc cho mấy đứa con gái khóc toáng lên, hiện nguyên hình là phường hổ báo cáo chồn. Khi hai chị em sinh đôi nước mắt đầm đìa chạy đi mách Getou, đầu sỏ gây tội còn lững thững theo sau và ngước nhìn Getou bằng đôi mắt xanh long lanh như thể đang cầu xin sự thương hại của hắn.
Thân là người giám hộ của hai đứa sinh đôi, Getou đã quen với những tình huống kiểu này nhưng nuôi dạy bé trai lại là một chuyện khác. Ở tuổi này, Satoru nghịch như quỷ sứ, cứ ba ngày lại leo lên mái nhà lật ngói một lần. Getou không thích dùng vũ lực để dạy dỗ nên chỉ dắt thằng nhóc vào trong phòng, vừa răn đe giảng giải, vừa bắt đối phương chép phạt bằng kinh Phật. Satoru nom hệt như mèo con dằn dỗi với vẻ ấm ức vờ vĩnh trên mặt. Y rõ là đang làm nũng song vẫn nhất quyết không chịu chép phạt.
Getou biết thừa Satoru đang làm nũng nên chỉ cảm thấy tức cười, cũng không tính vạch trần chiêu trò của đối phương. Bởi vậy, Getou chỉ ôm chặt lấy thần tử non nớt, khoá chặt y trong lồng ngực không cho chạy thoát và cầm lấy cổ tay Satoru mà dạy đối phương thảo từng chữ một bằng bút lông. Một người kèm một người viết nên chẳng mấy chốc đã hết cả tiếng đồng hồ. Satoru chép phạt đến mỏi nhừ tay chân, Getou cũng vì hướng dẫn y mà mệt bở hơi tai. Hắn thản nhiên vùi đầu vào cổ Satoru, nhỏ giọng hỏi y có muốn nghỉ một chút không. Satoru lập tức nổi cơn xấu tính, nhất quyết không cho Getou nghỉ giải lao mà bắt hắn phải giúp y chép kinh cho tới khi kín giấy thì thôi.
Bị Satoru chơi xấu, Getou đành phải nán lại trong thư phòng mà quan sát thần tử chép kinh. Hai người kề sát bên nhau nên hắn phát hiện ra cơ thể đối phương dường như đang toả ra một thứ hương thơm ngây ngất. Hắn không biết chính xác là mùi gì nhưng nếu để hình dung thì Getou thấy đây là kiểu hương thơm khiến cho người ta cảm thấy thư thái đầu óc. Lén lút hít hà mùi cơ thể của người khác giữa ban ngày ban mặt như thế này đã là mất mặt lắm rồi song Satoru lại đang mải nghiền ngẫm kinh Phật nên chẳng hề hay biết về hành vi mờ ám của Getou.
Bởi vậy, Getou bắt đầu nhìn ngắm thần tử đang ngồi trong lòng mình một cách trắng trợn. Satoru còn ba bốn năm nữa mới có thể miễn cưỡng gọi là thành niên nên dù y có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì giờ cũng chỉ là một cậu nhóc con mà thôi. Chưa kể, dù cơ thể non nớt này tiềm ẩn một sức mạnh dồi dào đủ để khiến toàn bộ giới chú thuật chao đảo nhưng chủ nhân của nó vẫn còn chưa phát triển hết, lượng cơ bắp trên người không nhiều khiến cho cổ chân y còn nhỏ hơn cả cườm tay của Getou. Getou ngập ngừng đôi chút và bắt lấy cổ chân Satoru. Như có máu buồn, Satoru bị hắn mơn trớn đến phát nhột, vô thức rụt chân lại nhưng Getou đã nhanh trí ấn nó xuống rồi kéo trở về trong tay.
Satoru bị người phía sau trêu đùa đến thở không ra hơi. Bàn tay dày rộng của giáo chủ dán lên đùi y, trượt một đường từ cổ chân đến đầu gối cong cong rồi thong thả vỗ mạnh vào phần thịt đùi núng nính. Như để khống chế nhất cử nhất động của Satoru, Getou gắt gao dồn lực vào đôi tay đang đặt trên đùi y, ỷ mạnh mà kéo thần tử vào trong lồng ngực mình và cào nhẹ đùi trong mẫn cảm của Satoru. Đứa bé bị Getou mơn trớn đến bủn rủn chân tay, giãy giụa không thôi trong lồng ngực hắn, miệng y cười tươi rói nhưng mắt lại giàn giụa nước, nửa như năn nỉ nửa như đầu hàng mà van xin Getou dừng tay lại.
Getou dừng lại, đưa tay lên vén vạt áo trên của Satoru và gãi nhẹ cái bụng nhỏ xinh của y. Bụng của Satoru đã bắt đầu có dấu vết của việc rèn luyện thể chất, hẳn mấy năm nữa thôi là có cơ bụng đẹp đẽ song vì vẫn còn nhỏ nên cơ bắp y vẫn chưa thành hình rõ ràng mà chỉ là một đường cong hơi gồ lên chút đỉnh. Satoru không biết sợ là gì, vừa mới được Getou tha cho đã kịp vươn tay ra toan thọc lét hắn. Y đánh úp Getou, đè lên người hắn và lao xuống như muốn cù vào nách gã sư thầy. Getou thủ thế kín kẽ tới mức Satoru không thọc tay vào được nên đành phải chuyển hướng sang tấn công cổ đối phương. Getou cuối cùng cũng bị thần tử nắm thóp, bật cười rinh rích, nhịn không nổi phải rụt cổ né tránh. Satoru vẫn không chịu buông tha, lao bổ xuống như muốn cào trả đũa hắn. Getou chiều lòng thần tử, duỗi người nằm y để mặc cho móng vuốt của đối phương cắm vào da thịt mình.
Toàn thân thả lỏng nên hắn lại không thấy nhột cho lắm nên Getou nén cười, vươn tay ra ôm eo Satoru. "Đừng nghịch nữa. Chẳng lẽ nhóc quên là mình đang phải chép phạt sao?"
"Hết giấy rồi thì chép kiểu gì?" Gojo hỏi. Ban nãy đùa nghịch quá mức nên giấy chép phạt bay tứ tung, rải rác một màu trắng tinh từ trên án thư xuống dưới đất.
"Để ta dạy nhóc cách này." Getou nở nụ cười thản nhiên, vươn tay túm lấy vạt áo trên của Satoru, để lộ ra làn bụng nhỏ xinh bên dưới. Sau đó, hắn đủng đỉnh nhúng ngón tay vào nghiên mực và hạ cánh xuống bụng Satoru để bắt đầu viết chữ. Satoru bị Getou sờ đến phát nhột, miệng cười hinh hích, ngoan ngoãn vén áo lên đợi Getou viết xong rồi không hiểu thế nào mà đoạn kinh Phật còn chưa ráo mực trên thân thể thần tử nom lại sắc tình đến không nói nên lời.
Getou cũng cảm thấy mình đã đi qua giới hạn nên dứt khoát rút tay lại. "Không đùa nữa, đứng lên đi."
Satoru lại nổi cơn xấu tính, đẩy Getou xuống không cho ngồi dậy rồi cầm bút lông lên, chấm thật nhiều mực nước với ý đồ viết chữ lên người Getou. Y đặt bút đúng tư thế, thành thục vạch áo cà sa của giáo chủ sang bên và thảo vài dòng kinh Phật lên khối cơ ngực cường tráng kia. Getou thấy cổ họng nhộn nhạo, chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa bé ngồi trên người hắn cặm cụi chép kinh, từ hầu kết đến trước ngực và nhanh chóng dừng lại ở hạ bụng. Lớp áo cà sa nặng nề trên ngực Getou đã bị Satoru đẩy hết sang bên nên mỗi lần đầu bút mềm mại quét qua, da thịt hắn lại hừng hực như có lửa đốt bên dưới. Getou thấy hạ bộ mình nóng rực, cây hàng dưới háng cũng bắt đầu cựa quậy tỉnh giấc.
May sao Getou đội lốt người tu hành vô dục vô cầu đã lâu nên kìm nén dục vọng và bày ra vẻ mặt cưng chiều con cháu của người lớn mà bảo Satoru nghịch đủ rồi thì mau dừng tay lại.
Satoru chống một tay lên án thư trải đầy kinh Phật, tay còn lại đỡ bên dưới thì vuốt ve làn da lấm mực của Getou. Y dán sát người vào Getou, thân mật thì thầm bên tai hắn như một người tình tri kỷ. "Suguru, ngươi vốn chẳng tin vào thánh thần, hà cớ gì lại đội lốt tăng lữ thế này?"
Có lẽ là đó chỉ là lời nói không suy nghĩ của con trẻ song Satoru vừa dứt lời, Getou liền khựng lại, mắt mở to kinh ngạc. Hắn không nói lời nào, chỉ dồn lực lên hai tay đang túm lấy hông Satoru, dùng sức mà siết chặt phần eo nhỏ nhắn kia một phen. Getou mạnh tay đến nỗi Satoru phải tự hỏi có khi nào đối phương muốn bẻ gãy xương sườn y không. Y càng lúc càng khó thở, vươn tay tính đẩy hắn ra nhưng liền bị Getou kéo vào lòng.
Satoru đổ rạp vào lòng Getou khiến toàn thân y cũng dính đầy mực tàu. Môi Satoru nhẹ nhàng quét qua sườn mặt lún phún râu của Getou, cuối cùng dừng lại trên vành tai hắn mà nhẹ nhàng thổi khí, khe khẽ phát ra tiếng thở dốc tựa mèo con. Cuối cùng, Getou cũng chịu nới lỏng tay ra. Satoru đau muốn hụt hơi, chắc mẩm trên eo đã có vết tay, kiểu gì vài ba ngày nữa cũng tím ngắt cho xem. Gojo phì phò bật cười như thể tìm thấy niềm vui trong đau đớn. "Suguru, đừng giận ta mà."
Getou nhìn chằm chằm đứa bé đang hồn nhiên cười khanh khách trên người mình, trầm mặc hồi lâu rồi vươn tay ra chế trụ gáy Satoru và kéo y vào một nụ hôn nồng nhiệt.
Getou Suguru là người tu hành. Hắn vốn không nên biết cách chia sẻ một nụ hôn với người khác song hắn lại thành thục tiến vào khoang miệng của Satoru, dùng đầu lưỡi trơn trượt mà đảo qua từng tấc thịt bên trong rồi ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại của đối phương mà liếm mút. Gojo Satoru là trẻ con, y vốn không nên biết cách chia sẻ một nụ hôn với người khác song y lại không hề bị nụ hôn đột ngột kia làm cho sợ hãi. Ngược lại, y còn ngoan ngoãn mở miệng ra để Getou có thể hứng lấy dòng nước ngọt lành bên trong. Môi lưỡi đắm đuối giao triền, Satoru háo hức chờ mong hành động tiếp theo của Getou song gã sư thầy lại nhẫn nhịn đến kỳ lạ, hai tay cũng chưa hề chạm vào eo y thêm lần nào nữa.
Khi nụ hôn kết thúc, Getou sầm mặt xuống, vội vàng bước ra ngoài, chỉ hỏn lọn rằng hắn đi lấy thêm giấy và biến mất. Bên án thư, Satoru khẽ liếm môi, thong thả nhấm nháp dư vị của nụ hôn ban nãy. Y lần theo nét chữ loang lổ, đột nhiên cảm thấy những dòng kinh Phật trên da thịt tựa như chiếc vòng kim cô ghìm chân y tại đây. Mặc dù giáo chủ đại nhân khoác lên mình bộ mặt chính nhân quân tử vô cùng tài tình song Satoru vẫn cảm thấy được rằng ban nãy, đối phương đã cương đến phát đau.
Đêm xuống, Satoru liền lẻn đi tìm Getou. Y lẩn tránh tai mắt của đám thị nữ mà chui vào phòng ngủ của giáo chủ đại nhân. Chờ hắn rửa mặt xong và quay về giường, y liền chớp thời cơ mà nhảy ra từ trong chăn và chặn đối phương lại. Getou chỉ mặc độc bộ áo ngủ đơn giản, vắt ngang hông là dải đai lưng lỏng lẻo. Satoru thuận tay giật nó ra khiến giáo tổ nằm dưới thân y trong tình trạng không mảnh vải che thân.
"Satoru." Hắn nhẹ nhàng gọi tên thần tử song đáp lại hắn chỉ là đôi bàn tay non nớt đang đùa nghịch thân thể Getou làm hắn hổn hển thở dốc. Hắn không phản kháng, thậm chí còn lường trước được khả năng này. Sâu trong thâm tâm, hắn thật lòng chờ mong thần tử sẽ hiến thân cho mình.
Thần tử non nớt tựa một trái lựu mới lột vỏ, chua chát song cũng phảng phất ngọt ngào. Y luống cuống trút bỏ xiêm y và dán chặt cơ thể mình lên cơ thể Getou. Sau đó, y ngây thơ móc dương vật đang bừng bừng phấn chấn ra khỏi quần lót của đối phương song lập tức bị kích cỡ kinh người cùng hơi nóng hầm hập của cây hàng kia doạ sợ đến mức phải rụt tay lại.
Getou chăm chú dõi theo từng cử chỉ của Satoru, miệng vẫn không hé răng nửa lời. Bên ngoài, ánh trăng trong veo hắt qua cửa sổ làm căn phòng rơi vào cảnh tranh tối tranh sáng. Tận dụng nguồn sáng tự nhiên đó, Getou đắm đuối nhìn thần tử đang chủ động hiến thân cho hắn. Trong lúc bị đối phương nhìn đến đỏ mặt tía tai, Satoru vươn tay ra nắm thử cây hàng gân guốc kia. Y dứt khoát cởi phăng đai lưng trên áo ngủ của Getou với ý định che mắt hắn bằng dải lụa ấy. Đồng thời, y bắt đầu cầm lấy dương vật của đối phương và nhanh chóng xoa nắn. "Đừng nhìn ta nữa."
Lòng bàn tay của Satoru mềm tựa tơ tằm. Dương vật Getou trơn tru thọc vào rút ra, biến lòng bàn tay siết chặt thành quyền của thần tử thành một cái lỗ chứa tinh của riêng hắn. Satoru không biết phải làm thế nào nên đành phó mặc cho Getou tự nhấp hông đụ tay y, đồng thời cọ dương vật thon dài đang cương cứng của bản thân lên bụng Getou.
Getou sung sướng dùng tay của Satoru, miệng khẽ rên rỉ khiến Satoru nhịn không nổi cơn hứng tình mà hạ eo xuống để cạ dương vật mình lên cơ bụng của Getou. Getou cũng thuận theo, cầm lấy thằng nhỏ của đối phương và bắt đầu giúp y thủ dâm. Hắn nhéo phần đầu khấc, dùng lòng bàn tay cùng móng tay quét qua lỗ tiểu đang không ngừng rỉ ra tinh non của Satoru. Lần đầu nếm mùi dục tình, Satoru không chịu nổi loại ve vuốt đầy nhục cảm này mà nhanh chóng sụp eo xuống, hai bàn tay đang nắm thành quyền cũng buông lơi.
Cùng lúc đó, Getou liền vươn tay ra xoa bóp túi trứng mẫn cảm của Satoru và chơi đùa với tinh hoàn bên trong. Satoru bẩm sinh ít lông tóc. Getou tưởng y cũng phải có một chút lông cơ thể màu trắng nhưng nào ngờ vùng háng của Satoru lại trơn láng khiến người ta không khỏi hoài nghi rằng bên dưới da thịt mềm mại kia là một cái âm đạo nhỏ. Satoru bị Getou vuốt ve đến mụ mị đầu óc, giọng nói run bần bật. Do tuổi đời còn quá nhỏ, y đã không thể chống đỡ nổi khoái cảm dữ dội mà bắn tung toé ra tay Getou.
Getou kéo Satoru vào một nụ hôn, ngón tay dính đầy tinh dịch của hắn cùng lúc tiến vào hậu huyệt của thần tử. Satoru là con trai nên hiển nhiên là y không có bộ phận sinh dục nữ như trong tưởng tượng của Getou song hậu huyệt bên dưới lại mềm và khít chẳng khác nào một cái âm đạo thứ thiệt. Getou mới cắm vào một đốt tay, Satoru đã thít chặt cơ vòng mà giữ lấy hắn, vách tràng mềm mại cũng co rút liên hồi như thể muốn nuốt trọn lấy đốt tay Getou.
Getou dụ dỗ thiếu niên đang ngồi trên người mình giang rộng hai chân ra và dùng một ngón tay cắm vào trong hậu huyệt y, nhanh chóng biến nơi vốn không dành cho việc ân ái thành một cái âm đạo nhỏ. Trước sự xâm nhập dồn dập của các ngón tay Getou, Satoru nức nở rền rĩ, hai chân toan khép chặt lại song đối phương đời nào để y trốn thoát. Getou đút ngón thứ hai vào và banh hai ngón tay ra thành hình kéo để nới rộng hậu huyệt của thần tử. Nước mắt lưng tròng, Satoru bị Getou chạm tới một bộ phận không tên trong cơ thể mà chỉ cần quét ngón tay qua đó thôi, toàn thân y sẽ vô thức run bắn lên, giãy giụa lung tung như muốn ngất xỉu.
Getou biết hắn đã chạm tới điểm mẫn cảm trong cơ thể của đàn ông. Nhóc con không biết cái gọi là tuyến tiền liệt kia cứ ngỡ hậu huyệt y đã bị ngón tay của gã sư thầy chơi thành âm đạo của phụ nữ. Trong cơn đê mê, Satoru khổ sở rên rỉ, vô thức sụp hạ eo mông xuống khi đang say mê cưỡi trên tay Getou, chẳng mấy chốc liền bắn đầy tinh non lên bụng Getou. Mông Satoru đã chắn mất tầm nhìn nên hắn không nhìn thấy vẻ mặt của y lúc này mà chỉ thầm cảm nhận được thiếu niên trên người dường như đang sướng đến mụ mị đầu óc. Thấy thời cơ đã đến, hắn rút ngón tay ra và thay dương vật của mình vào để bắt đầu giã hậu huyệt của Satoru.
Thần tử trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng gì, quy đầu hầm hập đã thúc vào cửa hậu môn mấp máy, chen vào khai phá tràng đạo bên trong. Phần đầu mới chỉ chui vào chút thôi nhưng y đã cảm thấy hạ thân mình như nứt toác. Satoru kêu la thảm thiết song giáo chủ đại nhân trời sinh tàn nhẫn bỏ ngoài tai lời van xin của y mà tiếp tục cắm nốt phần hành thân còn lại vào trong huyệt khẩu cho tới khi túi trứng của hắn dập mạnh vào vế đùi Satoru. Hung khí của Getou quá lớn, dẫn tới tình trạng vỏ đao không vừa với đao, làm Satoru thấy như đang bị cắm đến tận lục phủ ngũ tạng.
Thần tử bỗng im bặt. Getou nhìn không tới nên cũng chẳng rõ là đối phương bị đụ đến ngất xỉu hay là kêu không ra tiếng. Tuy vậy, hắn vẫn nắc càng lúc càng mạnh, thong thả thọc vào rút ra làm Satoru cảm thấy như chết đi sống lại. Cây hàng kia đâm xuyên qua ruột và tiến vào vào dạ dày Satoru làm y thấy cơ thể mình như đang gào khóc, cúi xuống thì đã thấy một khối thịt nhỏ có hình dạng như dương vật của Getou đang lồi lên trên bụng mình. Getou quấy loạn trong bụng Satoru, gò thịt nhỏ kia cũng theo đó mà chuyển động. Satoru bị giã đến mụ mị đầu óc, sống chết ôm bụng mà ấn cái gò thịt nho nhỏ kia xuống, kết quả là bị kích thích đến suýt ngất xỉu.
Getou thong thả thọc vào rút ra, dùng cây hàng khủng bố để xâm nhập lỗ nhỏ chật hẹp của thần tử một cách tàn nhẫn song Satoru lại bật ra tiếng rên thống khoái, mải mê vuốt ve dương vật mình, hiển nhiên là đang tận hưởng cuộc truy hoan bạo lực này. Bởi vậy, Getou liền buông tay chân y ra, dùng sức mà nắc mạnh lên trên, túm lấy eo và mông của thần tử, nâng lên từng chút một rồi dập mạnh háng vào mông y, thọc sâu tới nỗi ruột non cũng phải lênh láng dâm thuỷ.
Satoru sướng đến đờ cả người, hậu huyệt mới nếm thử trái cấm không lâu đã bị coi như một cái âm đạo dâm dục mà phát tiết. Satoru nín thở, siết chặt cửa mình khiến Getou sướng tới nỗi phải đưa tay lên cởi dải lụa che mắt xuống.
Getou mở to mắt. Chào đón hắn là bóng hình của thần tử lạc nhà trẻ tuổi, ngây thơ và mọng nước -- mặt Satoru thoáng ửng hồng dưới lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt xanh xinh đẹp lộ rõ vẻ yếu ớt cùng thống khổ. Lần đầu nếm trái cấm đã bị đối xử thô bạo như vậy nên trông y như người mất hồn, đầu lưỡi không tài nào thu hồi được mà thè lè bên khoé miệng.
Nhưng ngay sau đó, Satoru lập tức lộ ra bộ mặt thật. Y không phải là quả mọng đầu mùa thơ ngây để mặc cho người đời hái ngắt mà là trái mâm xôi mang trong mình chất độc trí mạng đang chực chờ nạn nhân tiếp theo -- Satoru vươn tay ra túm chặt lấy dải lụa bên eo, tròng quanh cổ Getou, dồn sức mà đổ ngột siết chặt lại, đặt toàn bộ tính mạng của gã sư thầy vào sự khoan hồng của đôi tay non nớt kia.
Khi cổ họng bị đột ngột thít lại, Getou lập tức rơi vào trạng thái thiếu khí trầm trọng, trán và hai sườn cổ nổi gân xanh rần rật. Satoru hiển nhiên là đã lên kế hoạch từ trước. Y thành thạo khống chế Getou, hoàn toàn không để ý tới việc hai bàn tay hắn đang ra sức nghiền nát eo mình. Dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, Satoru chỉ tập trung dồn sức vào hai bàn tay và chờ cho tới khi Getou tắt thở bỏ mạng.
Giữa cơn ân ái mặn nồng, Satoru mỉm cười mà giãi bày. "Xin lỗi nhé, thực lòng thì ta vẫn còn thích ngươi lắm, Suguru." Như để chứng minh, y thậm chí còn không ngần ngại mà lập tức hạ eo xuống để đút cây hàng dưới háng vào sâu trong cơ thể mình. "Nhưng cuối cùng thì vẫn là do đám trưởng lão quyết định, ngươi hẳn cũng biết rồi đấy."
"Đối đầu với mấy lão già đó thật chẳng khôn ngoan chút nào hết, Suguru." Satoru thở dài, mắt vẫn không rời gã đàn ông đang mặt mày xám ngắt dưới tay mình. Dù trông như sắp gục đến nơi, Getou vẫn không chịu dùng tay nghiền nát eo thần tử mà còn thúc cặc vào bên trong y càng sâu và mạnh hơn.
Satoru nhanh chóng đầu hàng. Y có thể chịu được rất nhiều loại cảm giác mà người thường không chịu được song khoái cảm xa lạ lại đủ để phá tan bỏ bọc hoàn mỹ của y. Tay Satoru nhũn như thạch. Y buông dải lụa ra để che bụng lại. Vừa rồi, Getou mới thúc một chút vào vách tràng thôi mà đã chọc đến tận ruột Satoru. Trong nháy mắt, thần tử như lịm đi, khoái cảm dồn dập khiến bộ phận sinh đục đằng y phải lên đỉnh một lần nữa. Do bị kích thích tình dục quá độ nên dương vật nhỏ xinh lập tức bắn tinh song cũng bắn không nổi mà chỉ có thể tiểu ra một ít.
Getou chật vật hít thở, không kìm được mà dồn sức vào hai bàn tay cùng hung khí dưới háng để tra tấn thần tử nhỏ tuổi. Satoru bị hắn hành cho toàn thân tím tái, dưới háng lênh láng như xả đập, thành ruột chật hẹp bị khai phá thành một cái bao đựng dương vật không ngừng co rút. Getou nặng nề ho khan vài tiếng. Do ngoại lực tàn phá, khoang miệng cùng yết hầu Getou ứa máu làm hắn không khỏi thấy tanh nồng khi nuốt xuống. Getou nuốt từng ngụm máu tươi, nghẹn ngào hỏi. "Vậy còn em thì sao, Satoru? Em muốn gì?"
Satoru bị Getou chơi tới thần hồn điên đảo, hổn hển đáp. "Ta muốn...ngươi....phải chết ngay bây giờ."
Đáng tiếc là Satoru đã đánh giá sai thời điểm ám sát Getou nên giờ phút này chỉ có thể ngoan ngoãn để giáo chủ ôm chặt trong vòng tay mà nắc ra nắc vào như một cái ly tự sướng bằng da bằng thịt, cả người y run bần bật như bị điện giật. Getou cũng không giận, tiếp tục ôm Satoru mà thúc sâu vào trong, dập mạnh tới nỗi hậu huyệt của đối phương lênh láng nước, tràng dịch cùng tinh non bị vận động pít-tông của máy dập đánh thành bọt trắng xoá khiến đầu óc Satoru không thể nào tập trung suy nghĩ nổi.
Getou mới nãy còn tưởng sắp về chầu trời giờ đã lại giả lả cười nói. "Nghe chẳng lọt tai chút nào khi mông Satoru vẫn còn đang ngậm nguyên thằng em của ta."
"Không lọt tai sao?" Satoru bị nắc đến xụi lơ nhưng vẫn không chịu yên phận mà vươn tay ra bóp cổ Getou. Y để cho Getou chơi mình, lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh hơn, bàn tay y trông cũng thật kinh người so với một đứa trẻ đang tuổi lớn. Cùng lúc đó, huyệt khẩu dưới háng Satoru cũng siết chặt lại, hoàn toàn không giống cửa mình chật hẹp khó vào của một xử nam. "Ta lại thấy rất lọt tai đấy chứ."
Nhưng lực đạo như thế này cũng không đủ để đe doạ tính mạng của Getou. Getou vùng lên chế trụ cổ tay của Satoru, nhìn đối phương giãy giụa mà không khỏi cảm thán trong lòng: thật đáng tiếc, Satoru lớn thêm năm, sáu tuổi nữa là có thể giết chết hắn.
Nhưng không phải bây giờ.
Getou cúi người xuống hôn Satoru, kéo Lục Nhãn chừng như vẫn còn nhỏ tuổi vào một nụ hôn cuồng nhiệt. Hắn duỗi tay âu yếm toàn bộ cơ thể Satoru, chỉ bằng những ngón tay thôi đã mang đối phương tới cõi bồng lai. Hiện tại, vóc người Satoru vẫn còn hơi gầy nhưng cũng bắt đầu thấp thoáng dáng dấp cùng đường cong cơ bắp của một người trưởng thành. Getou sờ soạng thoả thích, ra sức ấn hông thiếu niên xuống mà hướng thẳng vào hậu huyệt y để tiếp tục hành sự. Satoru chỉ cảm thấy cửa mình y bị dương vật cọ xát đến nóng rực, khoái cảm tích tụ lại trong cơn hoan ái dần chuyển thành tra tấn. Y nhịn không nổi nên bao nhiêu cái động trên người đều đồng loạt phun nước: cằm há to khiến dãi tong tỏng chảy xuống, hậu huyệt ồ ạt như xả lũ, dương vật đằng trước cũng theo đó mà đạt cực khoái khi bắn ra từng luồng dịch tiền liệt trong suốt.
Cuối cùng, Getou cũng không bắn trong hậu huyệt của Satoru. Ngược lại, khi sắp đạt cực khoái, hắn rút dương vật ra, nắm trong tay cọ xát vài cái qua loa rồi bắn trên đùi thần tử. Satoru bị chơi đến nhũn não, toàn thân run lẩy bẩy song vẫn chủ động bò tới háng Getou để làm sạch hàng họ cho hắn. Y mở miệng bú phần quy đầu, mút mát nốt vài giọt tinh còn sót lại, liếm sạch chất dịch trắng tanh nồng đó rồi không chút hổ thẹn mà nuốt hết xuống họng.
Getou nghiêng đầu dõi theo thần tử đang chăm chú vùi đầu vào háng hắn mà bú cu, nhịn không được mà bật ra vài tiếng thở dốc khi thằng nhỏ vừa mới xuất tinh của hắn lại lần nữa ngóc đầu dậy. "Mới tí tuổi đầu mà Satoru đã lọc lõi ghê."
"Ai đã đụng vào em?" Giọng Getou đột nhiên trầm xuống như thể đang nén giận song động tác lại hết sức nhẹ nhàng. Hắn nắm cổ chân của Satoru để nâng eo cùng bụng y lên rồi lần thứ hai dùng sức mà đem dương vật thọc vào huyệt khẩu non nớt.
Satoru nén xuống tiếng kêu đang chực thoát ra khỏi cổ họng. Y khẽ bật cười, nom hệt như một đứa trẻ bình thường. "Nếu ta nói ra một cái tên, ngươi sẽ giết kẻ đó sao?"
"Có lẽ." Getou không tỏ thái độ, gương mặt vẫn bình đạm như thường ngày, thậm chí còn có chút từ bi tựa Phật Tổ. "Ta sẽ cố gắng để hắn chết một cách vẻ vang nhất có thể."
Satoru bật cười khanh khách. Y bị Getou ấn xuống niệm mà làm tình suốt cả đêm nên giờ phút này đã chẳng còn chút ngây thơ trong trắng nào của trẻ con nữa mà thay vào đó là vẻ uy quyền của kẻ nắm thế thượng phong. Y thậm chí còn vươn tay ra ôm lấy vai giáo tổ, miệng khẽ nhay cắn đôi tai xỏ khuyên của Getou mà thì thầm. "Không ai dám động vào ta đâu, yên tâm."
"Chỉ là mấy lão già đã sớm chuẩn bị ta," Satoru nhấn mạnh hai chữ "chuẩn bị", "để dâng cho ngươi thôi."
Đại khái Getou cũng lường trước được chuyện này nên dễ dàng đón nhận sự dâng hiến của thần tử, khai phá huyệt đạo non nớt chật hẹp của đối phương thành một cái lỗ chứa tinh của riêng hắn. Lần này, hắn không rút ra mà trực tiếp bắn từng luồng tinh dịch đặc sệt vào trong cơ thể Satoru như thể muốn lấp đầy vách tràng của y.
Satoru sung sướng thở dốc, mỉm cười vươn tay ra víu lấy cổ Getou mà hôn hắn, vòng eo khẽ nâng lên để tiếp nhận từng luồng tinh dịch hầm hập của gã đàn ông nọ. Trên gương mặt y, vẻ điên rồ không phải của trẻ con dần bộc lộ. "Cảm tạ giáo chủ đại nhân đã chiếu cố em bấy lâu."
Khi đó, Getou chỉ đơn giản nghĩ Satoru là một kẻ điên nhỏ tuổi bị ngự tam gia huấn luyện tới mức loạn trí mà không hề hay biết rằng hắn cũng đã vô thức trở thành quân cờ trong tay thần tử Satoru kể từ giây phút ấy. Mấy ngày sau, bàn tinh giáo và ngự tam gia bỗng xảy ra tranh chấp. Đám trưởng tộc của ngự tam gia đột nhiên trở mặt, chỉ trích Getou Suguru đơn phương vi phạm hiệp ước và nhanh chóng phái người tới giết hắn. Getou đành phải thuận nước đẩy thuyền, chu di tam tộc, thiêu rụi toàn bộ trang viên cùng đình viện hoành tráng của gia đình Gojo không sót một mảnh.
Getou nhẹ nhàng nắm tay thần tử, rảo bước tới cửa lớn nhà Gojo, tiến vào đình viện và nhờ đối phương nhận dạng thi thể. Thực tế, hành động đó cũng chỉ mang tính hình thức bởi xác người đã bị lửa lớn thiêu rụi hoàn toàn, chất chồng ở đình viện mà toả ra mùi khen khét tanh tưởi nên chẳng thể nhận ra ai với ai.
Nhưng Lục Nhãn lại nhìn thấu hết thảy. Satoru chỉ ra rất nhiều tai to mặt lớn của ngự tam gia và ngoan ngoãn nắm lấy tay áo cà sa của gã tăng nhân mà không nói thêm lời nào. Getou trầm ngâm, cuối cùng ngổi xổm xuống đối mặt với Satoru. "Satoru, ta đã giết rất nhiều người, trong đó có cả người thân của em. Nếu hận ta thì có lẽ, em nên ở lại đây mà tiếp tục nuôi hận."
"Chờ thêm ba bốn năm nữa, em liền danh chính ngôn thuận mà trả thù cho gia tộc." Getou dịu dàng vuốt ve gương mặt của Satoru, mỉm cười ôn tồn. "Tới lúc đó, ta sẽ chờ em."
"Giáo chủ đại nhân từ bi đã thay trời hành đạo mà diệt sạch đám trưởng lão hủ bại của giới chú thuật, phò tá Lục Nhãn thần tử lên ngôi thủ lĩnh của ngự tam gia -- lý do này nghe cũng không tồi nhỉ?"
Satoru bình thản quay đầu lại mà nhìn chằm chằm vào Getou. Y vốn chẳng thích hợp với sự bình thản nên lúc này, nom y hệt như một sinh vật xinh đẹp nhưng thoát tục đến lạ. Trong đêm tối và ngọn lửa rừng rực phía sau, chỉ có đôi mắt tượng trưng cho quyền lực mới kia là toả sáng lấp lánh. Mái đầu trắng tinh của Satoru tung bay trong gió, lộng lẫy đến mức Getou phải ngẩn ngơ trong thoáng chốc.
Satoru dắt tay Getou, siết chặt đầy vẻ uy hiếp. Trong khoảnh khắc đó, Getou nhận ra rằng cái gọi là ám sát hụt trên giường khi đó chẳng qua là giơ cao đánh khẽ mà thôi -- bẻ gãy xương cốt hay gây xuất huyết ồ ạt vốn chỉ là trò trẻ con đối với Gojo Satoru.
"Satoru...Quả là rất thông minh."
"Nhờ ơn Suguru dạy dỗ em tận tình đó." Thần tử hồ như mỉm cười, gương mặt liền khôi phục lại nét ngây thơ của trẻ nhỏ, ngoan ngoãn nắm lấy tay Getou mà đung đưa qua lại.
Ngay từ đầu, Getou đã rơi vào bẫy của thần tử. Hiện tại, cái bẫy ấy lại đang uy hiếp trói buộc hắn với y. Ngang trái là vậy song hắn cũng không phản đối. Getou bế thần tử non trẻ trên tay và dùng cách hôn môi của người lớn để âu yếm y. Hắn luồn tay vào vạt áo kimono của thần tử, vuốt ve khuôn ngực mềm mại nõn nà, từ tận đáy lòng mà háo hức chờ mong bộ dáng trưởng thành của Satoru.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro