BEBE
• Tên: BEBE
• Tên tác giả: moshimo
• Link: https://archiveofourown.org/works/28770054?view_adult=true
• Warning: Gojo là trans!male
• Trong fic, có một câu mình xin phép được lấy comment của bạn @watheart để thay vào. Cảm ơn bạn vì câu gợi ý quá đỉnh và mình xin phép để credit bạn ở đây và ở dưới câu trên trong fic.
Ở tuổi lên mười, Megumi quả quyết rằng nó đã trưởng thành và đủ khôn ngoan để đưa ra những quyết định quan trọng và nghiêm túc về việc này, nên nó bảo cha rằng mình cần một gia sư và hoàn toàn nghiêm túc về việc này. Toji, người đã mắc kẹt với việc làm cha ngoài ý muốn suốt năm năm qua, quyết định rằng hắn phải nhắc cho Megumi nhớ là nhà họ không có tiền cho những việc xa xỉ như vậy khi hai cha con chật vật lắm mới có thể thuê nhà và ăn uống hàng ngày. Thêm nữa, không phải thằng bé vốn là đứa thông minh bẩm sinh sao?
"Ờ, nhưng không phải cái gì tôi cũng biết."
Toji khịt mũi cười trừ. "Ai nói mày phải biết mọi thứ ở tuổi lên mười?"
"Vì ông chẳng biết cái gì nên phải có ai đó gánh vụ này thôi."
"Này nhé!"
Megumi lờ tịt hắn đi, bởi xấu tính vốn nằm trong gene của nhà này. Hồi lên mười, Toji cũng khinh khỉnh như thế sao? Hẳn là vậy đi. Hắn chắc chắn cũng thường xuyên xóc lọ với đống tạp chí khiêu dâm mót được từ bãi rác bất kỳ và Naobito nhận xét rằng như vậy là không bình thường - hiển nhiên việc thủ dâm và nhặt rác không hồi kết là hai yếu tố không thể thiếu trong toàn bộ nhân cách của Toji nên làm sao mà hắn biết được trẻ con bình thường ra sao?
"Tôi cần một gia sư," Megumi khăng khăng. "Điểm số của tôi rất tệ và tôi không thể trượt thêm một môn nào nữa."
"Nhưng mày cần gia sư môn gì? Có khi bố lại dạy được mày ấy chứ."
"Khoa học và tiếng anh."
"Thôi bỏ đi," Toji đầu hàng. "Nhà mình không thuê nổi gia sư đâu."
Megumi xì một tiếng. "Nếu tôi tìm được cách thì sao?"
"Tìm được cách ấy hả?"
"Đúng vậy."
Toji chờ nhưng Megumi vẫn không hé răng nửa lời. Mẹ cha thằng oắt và cái kiểu ăn nói cụt ngủn của nó. "Ý mày là sao?"
"Tôi sẽ thuê gia sư giá rẻ. Hoặc -- hoặc trả bằng cái khác không phải tiền.
Cái cụm từ "thanh toán bằng cái khác" nghe rõ là mờ ám, tựa như một sự gợi nhớ về những năm tháng niên thiếu của Toji trước khi mẹ Megumi và Megumi xuất hiện, khi hắn phải bú cu để kiếm vài đồng lẻ tiêu vặt hay dùng ngón tay tự thủ dâm mua vui cho mấy tên thầy giáo để xin điểm. Hắn liếc nhìn đứa con trai đang cố hoàn thành bài tập toán trên bàn sưởi vì đó là chiếc bàn duy nhất trong căn hộ chật hẹp này.
Megumi mười tuổi và khinh khỉnh nhưng chắc chắn là không méo mó bằng cha nó. Tính thằng nhóc vốn lạnh nhạt nên hẳn là chưa bao giờ "chào cờ" hay nảy sinh bất cứ tình cảm gì ngoài thái độ thù địch hiển nhiên là thừa hưởng từ mẹ nó với chúng bạn.
Việc thanh toán bằng hình thức khác lại lơ lửng trong tâm trí hắn song vì Toji thích tự coi mình là một người cha tốt nên hắn chọn cách tin tưởng và cho Megumi tự quyết. Nhưng có lẽ làm vậy chỉ tổ phản tác dụng bởi cha mẹ mặc định là không nên tin tưởng con cái hoàn toàn.
"Nếu mày tìm được gia sư," Toji nói, "thì người đó sẽ phải dạy tại đây."
Megumi chun mũi. "Nhưng cái nhà này bốc mùi như bãi rác ấy."
"Không hề, đấy là vì mày chưa tắm thôi."
"Tôi nghĩ là mùi của ông đấy."
Không thể tin được là hắn đã gánh cái của nợ này suốt năm năm trời. "Có gì mới thì báo tao một tiếng" là tất cả những gì Toji đáp, biểu thị rằng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.
-------
Thực ra, Megumi vốn là đứa sáng dạ. Đó là lí do tại sao Toji khá miễn cưỡng về vụ thuê gia sư lúc đầu. Sáng dạ giúp người ta nhận ra yếu điểm của bản thân và Megumi cũng không phải ngoại lệ.
Tìm gia sư hiển nhiên là một việc mà thằng bé rất thành thạo bởi chưa đầy một tuần sau, Toji đã thấy một thiếu niên tóc trắng đang dạy vật lý cho con hắn trong phòng khách.
"Mày là thằng quái nào?" Toji thẳng thừng hỏi.
"Ngôn từ," Megumi thản nhiên đáp, vẫn chúi đầu vào đống sơ đồ mà hiển nhiên là tên gia sư đã vẽ cho nó. Toji biết được điều này bởi hai tay gã trai lấm tấm vết mực trong khi của Megumi thì sạch bong.
Tên gã là Gojo Satoru. Trông gã trẻ măng trong bộ đồng phục mà Toji không nhận ra nhưng chắc mẩm là của một trong những đại học tư thục danh giá sẽ cuỗm sạch gia sản gần như không tồn tại của Toji nếu hắn dám liếc vào cổng trường dù chỉ một lần. Cậu ta là hoàng tử bạch mã của Megumi! Không phải chú nên thấy mừng khi tôi tới đây để cứu nguy sao? Tôi thậm chí còn có mái tóc vương giả kỳ diệu và những thứ khác nữa.
(Thực ra Satoru không có nói câu cuối nhưng Toji có thể mường tượng ra từng từ đang tuôn ra khỏi cái miệng ngu ngốc kia bởi gã trông giống hệt một con bot ẻo lả lớn lên bằng chuyện công chúa hoàng tử và mang phong thái của một kẻ có nguyên con cu cắm vào đít. Cu của chính gã, bởi thói ái kỷ rõ rành rành kia).
Song gã cũng đủ thông minh để Megumi phải nhờ cậy. Nhưng điều trọng hơn cả là: gã hoàn toàn miễn phí. Tất cả những gì gã yêu cầu là được cho ăn khi đến dạy, như một con mèo hoang, và người nấu hải là Megumi. Yêu cầu đó đặc biệt đến nỗi khiến Toji không khỏi nghi ngờ.
"Con trai tao mới mười tuổi." Toji nhắc gã. "Nó còn chưa với được tới tủ bếp."
"Tôi sẽ giúp em ấy," Satoru đáp. Cái kiểu đáp lời vội vàng xen lẫn phấn khích của gã nghe thật sởn da gà nhưng có lẽ đó chỉ là do cặp kính râm cùng nụ cười quái đản thường trực hay cái cách gã kéo dài cuộc trò chuyện với tất cả mọi người trong bán kính tiếp xúc như thể đang cố tán tỉnh họ thôi. Cuối cùng, Satoru đành phải nhượng bộ khi Toji nhất quyết dành việc nấu cơm bởi đó là nghĩa vụ của hắn với tư cách là một người cha. Cách mà Satoru liếc hắn thật kỳ quái song Toji quyết định sẽ không đề cập đến chuyện này để Satoru có thể quay trở lại việc chính là dạy dỗ Megumi.
Thằng nhóc Satoru này kỳ quặc chết mẹ, Toji nghĩ thầm, nhưng hắn thừa nhận rằng gã rất thông minh, dựa vào những gì hắn loáng thoáng nghe được khi chuẩn bị bữa tối trong lúc Satoru hướng dẫn Megumi với bài học mới nhất. Gã cũng ưa nhìn nữa, ngoại trừ tính ái kỷ trắng trợn, vóc người lêu nghêu và giọng cười chói tai.
Gã cũng hay xoa đầu Megumi nữa. Đó cũng chẳng phải điều gì bất thường, trừ việc Toji nhận ra rằng Megumi ghét bị chạm vào người. (Toji cũng không thích thú gì với việc đụng chạm cơ thể nên hai cha con khá ăn ý khoản này). Không ngoài dự đoán, con trai hắn luôn gạt tay Satoru ra mỗi khi gã cố vò tóc Megumi lúc nó trả lời đúng hay nêu lên một câu hỏi hay ho. Tuy vậy, thằng bé cũng không cắn tay Satoru để trả đũa và thái độ lì lợm của Satoru khi không chịu dừng lại rốt cục cũng khiến Megumi bớt cục súc hơn. Hẳn là nó đã quá mệt mỏi để có thể phản kháng lại gã gia sư dai như đỉa đói.
Việc này sẽ khá dễ thương, một dấu hiệu cho thấy đứa con trai lạnh nhạt của hắn đang mở lòng với ai đó, nếu Toji không nhận ra ánh mắt đầy toan tính mà kính râm cũng không che giấu nổi của Satoru và sự thật rằng gã đang là gia sư của Megumi.
Qua buổi học đầu tiên, Toji kết luận rằng Gojo Satoru là một kẻ hoàn toàn không đáng tin với đống tay chân dài thượt và gương mặt xinh đẹp đặt trên một cơ thể trẻ khoẻ song vài ngày sau, khi Megumi về nhà với một nụ cười ngượng đầy tự hào vì được điểm cao trong bài kiểm tra môn khoa học, Toji quyết định rằng họ có thể giữ gã lại.
-------
Sau hai tháng, Satoru đã trở thành một phần không thể thiếu của gia đình Fushiguro. Gã tới khoảng hai đến ba ngày một tuần để dạy Megumi học từ lúc tan học cho đến giờ ăn tối. Đôi lúc, gã sẽ chỉ ra về sau khi Megumi đã ngủ say. Chuyện này khiến Megumi tức đến nỗi Satoru phải hứa sẽ mua cho nó bữa sáng khi gã đưa thằng bé đến trường vào ngày hôm sau. Toji chỉ thức dậy sau mười giờ sáng nên chẳng bao giờ đưa con đi học được.
Không mất quá nhiều thời gian để Satoru hiểu được cách vận hành của nhà Fushiguro và hoàn cảnh của họ, những việc như tại sao nhà chỉ có một cha một con dù có hai người phụ nữ xuất hiện trong tấm ảnh gia đình song lại vắng bóng trong cuộc đời họ, tại sao Megumi có thể tự do làm theo ý mình mà không cần ai giám sát và tại sao Toji lúc nào cũng tối mắt tối mũi với cồn việc nhưng nhà vẫn chẳng đủ ăn. Ngược lại, hai cha con lại gần như chẳng biết gì về Satoru ngoại trừ việc gã vẫn còn là học sinh (nhờ bộ đồng phục) và rất thông minh (chứ không thì sao điểm số của Megumi lại đột nhiên cải thiện đến mức thằng bé được coi là học sinh ưu tú?) và hiển nhiên là cực kỳ rảnh rỗi bởi vì một lý do nào đó, gã thà dành thời gian trông chừng con trai Toji còn hơn là cắm đầu vào những gì mà tụi đồng trang lứa thường làm như rượu chè gái gú.
Toji thuộc lịch trình tới mức khi đi mua thực phẩm, hắn sẽ mua đủ phần cho ba người, cũng như quen với việc Satoru đưa con hắn tới trường rồi thi thoảng đón nó về dù Megumi đã tự đi học kể từ khi lên tám. Megumi cứ càu nhàu mãi về sự lì lợm của Satoru khi ngày nào cũng dắt nó đến trường. Toji cũng không thích thú gì bởi Satoru là Satoru, một kẻ hãm tài và khả nghi trong từng hành động và cử chỉ, dù rằng hành động này của gã chẳng hề xấu xa. Tuy vậy, Toji bảo con trai rằng việc Satoru bám dính lấy nó cũng có mặt lợi là người lạ sẽ ngừng thương thay khóc mướn cho thằng bé mồ côi mẹ với những cái nhìn đầy thương cảm. Megumi ghét chuyện này còn hơn cả ghét Satoru, người mà nó thi thoảng vẫn nhìn bằng ánh mắt như thể tên hợm cao kều đó chẳng khác gì một miếng bã kẹo bám trên gót giày đầy bùn của ai đó.
Sự ghét bỏ hiển nhiên mà Megumi dành cho bất cứ thứ gì thuộc về Satoru trừ bộ não là lí do mà cha con họ chẳng biết cái đếch gì về đời sống cá nhân của Satoru. Đây nên là một điều đáng ngại nhưng Toji chẳng buồn quan tâm bởi thêm một lần nữa, hắn tin rằng con mình sẽ đưa ra những quyết định đứng đắn.
(Đây vẫn còn là một ý tưởng gây tranh cãi. Toji vẫn nhớ như in việc bị mẹ Megumi dùng thìa nấu ăn gõ cho u đầu khi nàng phát hiện ra chiến lược dạy con của hắn. Có lẽ đó cũng là chuyện tốt khi vợ hắn ôm theo đứa con gái riêng mà cao chạy xa bay trước khi Toji có thể "đầu độc tâm hồn" nàng. Đây cũng là lý do nàng không dắt Megumi theo. Suy cho cùng thì thằng nhóc mang trong mình dòng máu của Toji và theo logic đó, nó thuộc dạng hết cứu rồi).
Vậy nên nếu Megumi không phàn nàn thì Toji cũng sẽ không hé răng nửa lời. Vì Megumi là máu mủ của Toji nên nó biết việc gì có thể tự giải quyết được và việc gì sẽ cần đến trợ giúp.
Thêm nữa, việc làm ăn của Toji cũng đang vào cầu khi những lời đề nghị đến từ vô số khách hàng ngày một nhiều lên và hắn cũng không ngu gì mà bỏ qua cơ hội béo bở này. Giờ đây, hắn đã không còn tuyệt vọng đến nỗi phải đợi tới chương trình giảm giá hàng tuần để mua thực phẩm. Thi thoảng, hắn còn có thể gọi đồ ăn ngoài về cho hai cha con. Hắn mua cho Megumi một đôi giày và cái cặp mới tinh. Giờ đây, Megumi trở về nhà với điểm số cao ngất và quả ngọt của thằng bé được đền đáp bởi chăn ấm nệm êm và máy lạnh bật thâu đêm.
Hắn hẳn đã kết luận rằng cuộc sống của hai cha con đang khởi sắc nếu không có sự xuất hiện của Satoru trong gia đình họ. Số lần Toji về nhà khi trời còn hửng ngày một ít đi song hắn vẫn cố về kịp lúc Satoru và Megumi sắp học xong để nấu cơm cho cả nhà, bởi đó là những gì họ đang làm vào lúc này. Mỗi lần hắn bắt gặp hai thầy trò gần nhau, dù vô lý đến đâu, Toji vẫn không khỏi cảm thấy bồn chồn khi tiếng còi hụ lại lần nữa vang lên trong đầu hắn.
Hắn còn không thèm nghĩ tới cách mà mông Satoru cong tớn lên mỗi khi phải cúi người xuống để tránh cụng đầu vào xà nhà vì chiều cao quá khổ - nơi đó đầy đặn đến khác thường so với một kẻ mình dây như gã. Cơm hắn nấu đều dồn hết vào đó sao? Hắn tự hỏi khi chuẩn bị bữa tối trong bếp. Toji quá bận để có thể nghĩ về việc mà hắn thề có Chúa rằng Satoru đang săm soi cặp bàn toạ bé thơ cong vểnh của Megumi trong lúc đi tới đi lui dọn bàn. Khi Megumi phải dùng tới thang sắt để với tới kệ bếp mà vẫn không thành công, Satoru liền áp cơ thể gã lên người thằng bé để giúp nó và quần gã thì luôn bó chĩn. Thi thoảng, Toji sẽ quan sát hai người họ từ nơi hắn đang ngồi tính toán chi phí sinh hoạt tuần này trên bàn sưởi và hơi hơi chờ mong lớp vải quần kia sẽ lún sâu vào thứ gì đó núng nính mỡ màng.
Điều đó chưa bao giờ xảy ra. Trên thực tế, vùng háng của Satoru trông phẳng phiu đến kỳ lạ, tới mức Toji cho rằng Satoru là loại chim bé -- lẽ nào đây là đặc sản của thế hệ mới sao? Ơn giời là hoạ my của Megumi thuộc hàng trung bình với nhiều tiềm năng phát triển.
Nhưng rồi Toji phải bỏ ngay ý nghĩ đó bởi săm soi mông và háng Satoru và có lẽ là cả cái kiểu liếm đũa đặc trưng như thể đang cố bú lút cán hai thanh gỗ dính thức ăn để đảm bảo rằng chúng sạch nhất có thể trước khi đem đi rửa - là hoàn toàn không bình thường. Toji cho rằng đó chỉ là do lâu rồi hắn chưa được xếp hình thôi. Hắn nghi Satoru cũng vậy. Nếu không thì tại sao gã cứ nhắm vào Megumi mãi vậy?
Dù gì thì Satoru cũng là một gã trai trẻ đẹp mã và khác với Toji, gã thực sự có thời gian để làm gì đó với chú hoạ my có-vẻ-bé đó của mình. Toji quyết định chưa động thủ vội. Satoru vẫn chưa gây ra chuyện gì ngoài cư xử như một thằng biến thái chết tiệt với những hành động đáng ngờ mà Toji chưa tìm ra được lời giải đáp phù hợp. Thật lòng thì hắn cũng chẳng thể phàn nàn gì khi Satoru tự nguyện chăm sóc Megumi lúc Toji quá bận để có thể làm việc đó.
Khi hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm thì đã là năm ngày sau khi hắn về sớm nhưng không thấy ai ra đón. Satoru và Megumi trở lại sau năm phút Toji nghĩ xem hắn nên làm gì -- hắn nảy ra ý tưởng tuyệt vời là báo cảnh sát rồi chợt nhận ra bọn cớm vốn không ưa hắn và sẽ tìm mọi cách để bắt hắn ăn cơm tù một hôm -- và giải thích rằng hai thầy trò chỉ ra ngoài để mua kem vì hoá ra, Megumi thích ăn kem nhưng lại chỉ thích đúng loại bán ở cửa hàng mà họ vừa ghé thăm. Vì một lý do nào đó, cả Satoru lẫn Megumi đều không nói cho hắn biết địa chỉ quán hay vị kem ưa thích nhất của Megumi.
Hai thầy trò cũng không nói dối, bởi Megumi đang cầm một cây kem ăn dở trên tay và môi nó thì xanh lè phẩm màu. Nhưng Toji cũng không bỏ lỡ vẻ mặt đầy thoả mãn của Satoru khi gã đẩy Megumi vào bếp để rửa đôi tay nhớp nhúa kem và giục nó đánh răng ngay sau khi xong việc.
Và vì con trai Toji là đứa sáng dạ, Megumi cũng không bỏ lỡ chi tiết này.
"Trước đây từng xảy ra nhiều vụ rồi, mày biết đấy," Toji thủ thỉ với thằng bé đêm hôm đó. Đây là lần đầu tiên họ ngủ cùng nhau sau một thời gian dài, chỉ cha và con. Satoru đã ra về trước bữa tối để đi chơi với bạn và đó là hành động thiếu-niên nhất mà họ thấy ở gã, ngoại trừ phong thái tự tin khi nói năng và hành xử -- đầy kiêu căng và ngạo mạn, cứ như thể gã nắm trong tay cả thế giới chỉ vì gã là kẻ thông thái nhất. Tóm lại là kiểu ngựa non háu đá điển hình. Gã không trẻ đến mức đó nhưng học sinh thì vẫn là học sinh, dù rằng gã đã học lên dự bị đại học hay gì đó và điều đó khiến Toji cảm thấy mình thật già nua. Nghĩ đến việc sắp ba mươi thôi là hắn đã thấy nặng nề chết mẹ. "Xe tải của bọn bắt cóc thường được nguỵ trang như xe bán kem. Trẻ con thường vây quanh loại xe đó vì những người bán hàng có vẻ thân thiện hay gì đó kiểu vậy."
"Nhưng Gojo đi cùng tôi mà," Megumi đáp. "Lão bán hàng chẳng làm gì được tôi đâu."
"Mày hiểu ý bố là gì mà."
Megumi chỉ nhún vai. "Hắn cũng chẳng làm gì tôi đâu."
Toji nhích lại gần. "Nhóc," hắn mào đầu, tay vô thức nắm lấy một lon soda rỗng. Megumi mua loại thức uống này sau khi bắt đầu thích vị của chúng nhờ ơn Satoru, người rất mê đồ ngọt. Nhưng lon nước vẫn còn một nửa, chừng như vì thằng bé không có tâm trạng để uống tiếp. "Mày biết mày là đứa thông minh đúng không?"
"Đúng."
"Mày không nghĩ Gojo Satoru là một thằng cha khả nghi sao?"
Vì là người thông minh nên nó hẳn đã nhận ra điều này. Nhưng cũng vì là người thông minh nên Megumi không trả lời ngay. Ánh mắt của nó không phù hợp với một đứa trẻ mười tuổi, một ánh mắt đầy toan tính, cứ như thể nó đang nắm những thông tin đáng giá khiến nó chần chừ chưa ngửa bài ngay. Nhưng Toji là cha nó, huyết mạch của hắn chảy trong người Megumi nên dù Toji thừa nhận rằng gia đình họ không gắn bó như những gia đình khác song giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã và hai cha con họ thì chẳng còn ai ngoài người còn lại.
"Hắn muốn làm gì đó với tôi," Megumi cuối cùng cũng lên tiếng. Chiếc lon rỗng bẹp dí trong tay Toji. Megumi giật mình nhưng rồi cũng chỉ nhăn nhó nhìn hắn với vẻ không hài lòng trước khi túm lấy cuộn giấy ăn và ném nó về phía hắn để lau sạch những vệt nước trên bàn. "Đừng có làm thế mà."
"Đừng ra lệnh cho tao." Toji quát nhưng ngữ khí của hắn lại không có vẻ dữ dằn. "Tao sẽ giết nó."
"Hắn muốn làm gì đó với tôi," Megumi lặp lại khiến Toji suýt thì tưởng nó cố tình làm vậy để trêu tức hắn. Nhưng rồi thằng bé nói tiếp, "Tôi chỉ không biết là hắn muốn làm gì thôi."
"Tao sẽ giết nó."
"Tôi không nghĩ chuyện này đáng để đổ máu." Giọng Megumi thản nhiên, không hề sợ sệt như cách trẻ con nên tỏ ra khi biết có một người lớn đang nhắm vào mình, nhất là khi việc đó đã diễn ra suốt hai tháng trời. Trong những khoảnh khắc như thế này, Toji mới nhớ ra rằng hắn đang chung sống với một người không thực sự cùng đẳng cấp với hắn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đẳng cấp chỉ là thứ giẻ rách và Megumi thì vốn luôn là một đứa trẻ đặc biệt. Bé hạt tiêu. Ông cụ non. Nhân sinh quan méo mó của cha và tính cách lạnh nhạt của mẹ. Nó chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông tử tế. "Tôi chưa chắc chắn được điều gì. Chưa có gì xảy ra hết."
Toji nhướn mày nhìn thằng bé khi vứt đống giấy ướt sũng đi. "Tao nên cảm thấy yên tâm trước thông tin đó sao?"
"Không," Megumi thẳng thừng đáp. "Nhưng nếu định giở trò thì hắn không thoát nổi đâu."
Đó là "nếu", không phải "khi nào". Chữ "nếu" được nhấn mạnh, đồng nghĩa với việc Megumi đang nghi ngờ rằng Satoru nguy hiểm như cách hắn thể hiện, nhưng còn điều gì đó khác mà Toji không nào hiểu nổi, như thể mọi chuyện không chỉ đơn giản đến vậy. "Thế cơ à?" hắn hỏi. "Điều gì khiến mày nghĩ vậy hả con giai?"
"Vì có ông ở đây rồi," Megumi bảo hắn. "Ông sẽ bảo vệ tôi."
Họ chưa bao giờ là một cặp cha con gần gũi như các cặp cha con bình thường khác. Megumi chưa bao giờ thể hiện dù chỉ là một chút kính trọng đối với hắn. Nó chưa bao giờ muốn Toji ghé thăm hay đón nó ở trường trừ lúc nộp học phí hay làm việc với giáo viên vì Megumi là một học sinh giỏi nhưng cũng hơi đầu gấu. Megumi chưa bao giờ khen ngợi tay nghề nấu ăn của Toji hay tỏ ra chân thành khi cảm ơn Toji vì đã cố tạo bất ngờ cho nó bằng những thứ đắt đỏ như quần áo đẹp hay thức ăn ngon. Nó thậm chí còn chưa bao giờ gọi hắn là bố.
Toji cũng chẳng bận lòng bởi mặc cho sự già trước tuổi và thông minh hơn người của Megumi, nó vẫn chỉ là một thằng nhóc và là con trai của hắn. Méo mó và lạnh nhạt. Megumi là sản phẩm của bố mẹ của bố mẹ nó. Khi có chuyện xảy ra, thằng bé sẽ tự biết cách chăm sóc bản thân mình. Đó là con người mà cha mẹ hắn đã nhào nặn hắn thành.
Nhưng rồi thằng bé lại nằm đây và hỏi hắn rằng liệu nó có thể không phải làm vậy hay không. Lần cuối cùng Toji phải đối mặt với sự yếu mềm thuần khiết đến như thế, sự chân thành đến như thế, là khi hắn được thông báo rằng mình sắp có một cậu con trai. Lúc ấy, điều duy nhất hắn có thể làm được là thề rằng họ sẽ luôn ở bên nhau, rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
"Chết tiệt, cái thằng oắt này," Toji khịt mũi, chưa từng cảm thấy như vậy trong suốt một thập kỷ. "Đừng bắt tao phải hứa những chuyện mà tao không làm được."
Đáp lại hắn, Megumi chỉ mỉm cười, một cử chỉ mà nó rất ít khi làm khi ở quanh cha. Như thể nó biết Toji chỉ đang dối lòng thôi.
-------
"Tôi chẳng có ý đồ gì hết," Satoru gạt phắt đi, ngắn gọn và đơn giản. Gã đang ăn kẹo mút. Toji đụng mặt hắn ở công viên khi đang làm việc trông chó. Trông Satoru có vẻ thích thú khi thấy Toji cố kiểm soát ba con chó thuộc kích cỡ khác nhau và bình phẩm rằng hắn đã quá già cho những công việc kiểu này. Gã nhanh chóng ngậm mồm lại khi Toji ném cho gã một cái lườm bén như dao và thản nhiên đáp lại rằng nếu Satoru còn tiếp tục sủa bậy, gã sẽ không bao giờ được thấy Megumi thêm lần nào nữa. Việc Satoru cho rằng đó là một lời đe doạ nghiêm túc là lý do cuộc đối thoại này được sinh ra. "Mà chẳng phải chú mới là người biến thái nhất khi cứ gán ghép con mình vào mấy chuyện quái đản đó sao?"
"Đó--" Toji toan mở miệng phản bác nhưng đành thôi. Megumi thừa biết rằng những chủ đề như thế này rất dễ khiến Toji bị hiểu nhầm. Bằng không, làm sao thằng bé có thể hiểu tường tận chuyện này nếu không phải là vì Toji? Hắn sẽ không tự biến mình thành kẻ xấu ở đây. "Mày đáng ghét thật đấy."
Satoru nở nụ cười ranh mãnh với hắn. "Megumi cũng hay bảo tôi vậy. Con nhà tông không giống lông cũng phải giống cánh nhỉ?"
Hai người họ ngồi trên băng ghế, Toji siết chặt đống dây cổ trong tay. Hắn để đàn chó tự do tung hoành, miễn sao không chạy quá phạm vi của dây là được. Giờ hẳn đang là mùa động dục hay gì đó kiểu vậy vì đám chó đều đang đắm đuối ngửi đít nhau. Toji thấy mệt rã rời. Hắn đúng là đã quá già để làm việc này. "Mày nghĩ mày ngon lắm hả?"
"Tôi không nghĩ mình ngon," Satoru đáp. "Tôi biết là mình ngon."
"Con tao tốt nhất là không nên trở thành đứa như mày."
"Chú nghĩ tôi sẽ bám lấy gia đình chú tới tận lúc đó sao?" Satoru nói, lông mày nhướn cao. "Chú có vẻ vẫn chưa biết nên nghĩ sao cho phải nhỉ, lão già."
Toji liếc nhìn Satoru từ khoé mắt. Điệu bộ gã uể oải, tứ chi dang rộng đầy thoải mái, cứ như thể gã chẳng buồn bận tâm tới việc mình đang chiếm chỗ thế nào. Gã vẫn mặc quần bó chĩn. Toji nhìn lên và quan sát khi Satoru tiếp tục mút kẹo, hết đẩy vào lại kéo cái que ra khỏi miệng theo một quỹ đạo tuần hoàn rồi khẽ chúc đầu xuống. Hành động này đã tạo ra những tiếng chùn chụt không thành lời của nước bọt và nhịp điệu gần như hối hả khi gã xoay cây kẹo trong miệng. Gã chắc chắn là cố tình. Phía sau cặp kính râm, Satoru bắt gặp ánh mắt hắn song vẫn tiếp tục chuỗi hành động này như thể gã biết Toji đang nghĩ gì, trừ việc những gì Toji thực sự nghĩ chỉ là thằng này phải óc chó lắm mới dám cho rằng Toji sẽ nắng cực trước mấy trò mèo như bú kẹo mút.
Tiếng mút mát chối tai tới nỗi Toji muốn dập tắt chúng bằng thứ gì đó. Và thứ đó có thể là cặc của Toji, mập mạp và chắc nịch và quá to con cho cái miệng nhỏ bé chật hẹp của Satoru nhưng gã sẽ làm được thôi. Gã vẫn còn cái cái tinh thần cu-trong-lỗ rực lửa đó suốt thời gian qua mà.
Đột nhiên, đàn chó im lặng bắt đầu hướng về phía Satoru mà sủa, cứ như thể chúng biết gã đang làm gì và không đồng tình với việc đó vậy. Chuyện này khiến Toji bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man và quay sang tự trách mình. Ngay cả khi không nói gì thì Satoru vẫn khiến Toji cảm thấy bồn chồn không yên. Chắc chắn là rất kỳ quặc, chắc chắn là không phải theo một cách tích cực, nhưng gì thì gì, Satoru vẫn chưa động thủ. Chưa kể, ngay sau cuộc trò chuyện của hai cha con, Megumi đã bắt hắn phải hứa sẽ không làm gì "bốc đồng" nếu tất cả chỉ là bóng gió mập mờ mà không có bằng chứng xác thực. Gã đó đến từ một gia đình giàu có, con trai hắn giải thích. Và lũ cớm thì chẳng ưa ông tẹo nào.
Trước khi đi, Toji tính nói mấy lời đe doạ kiểu mẫu như tao sẽ để mắt đến mày nhưng làm vậy chỉ khiến hắn trông như mấy thằng phản diện ẻo lả trên phim. Vả lại, không đời nào lời của hắn sẽ được tiếp thu một cách nghiêm túc nếu khán giả là Gojo Satoru, kẻ sẽ phịch chính nhân bản vô tính của mình và bóp méo từng từ mà Toji nói ra. Kể cũng là phép màu khi Megumi vẫn chưa biến chất như gã gia sư, nhất là khi hai người thân cận đến vậy.
"Tao biết phải nghĩ gì rồi," hắn cuối cùng cũng mở miệng. "Tao nghĩ mày là một thằng khốn chết tiệt."
Khi xoay gót bỏ đi, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Satoru trên người mình. Cảm giác quen thuộc đến đáng sợ.
-------
Công việc càng nhiều thì nhịp sống càng hối hả. Dù kiếm được nhiều tiền hơn hẳn trước kia song Toji vẫn thích làm một công việc bình thường ổn định hơn là nhận đủ thứ việc trời ơi đất hỡi. Một công việc 9-5 có thể sẽ khiến hắn chết vì chán nhưng ít nhất thì hắn vẫn được đóng bảo hiểm đầy đủ.
Hắn cuối cùng cũng có cơ hội xả hơi sau một ngày dài làm việc ở công trường khi được mời đi uống với những người công nhân khác. Toji nhận lời mà chẳng nghĩ gì nhiều, tự trấn an rằng việc hắn về muộn cũng chẳng mới lạ gì cho cam. Satoru vẫn chưa phải là một mối đe doạ, hắn lặp đi lặp lại, và nếu chuyện xấu nhất xảy ra thì Megumi đã biết cách sử dụng cây súng điện nhét trong tủ quần áo của hắn.
Toji quên mất rằng hắn chưa động vào một chén rượu mạnh nào suốt năm năm qua, kể từ cái đêm không thể quên đó khi mẹ Megumi bỏ đi với đứa con gái, để lại hắn trong tình trạng say xỉn và rã rời với một đứa bé năm tuổi mà hắn chưa bao giờ bận tâm tới kể từ khi mới lọt lòng. Bởi vậy, Toji đã đánh giá cao tửu lượng của mình và khó khăn lắm mới lết xác được về đến nhà trong tình trạng đầu ong ong còn chân tay thì bất hợp tác. Hắn gần như gục hẳn trong thang máy. Hắn lập cập mở khoá nhà. Hắn suýt thì vấp vào chân khi đang cố cởi giày.
Căn nhà tối om khiến Toji chợt nhận ra giờ đã là nửa đêm nên Megumi hẳn đã ngủ rồi. Nhưng giày của Satoru vẫn còn trên giá và tường nhà họ sẽ thì vẫn luôn mỏng như vậy. Trong bộ óc nhão nhoét của Toji, hắn có thể nghe thấy hai giọng nói đang vọng ra từ phòng của Megumi. Lúc đầu, hắn cũng mấy để ý song những bước chân trên hành lang lại chậm rãi và cẩn trọng vì hắn không muốn làm hai người họ sợ với sự xuất hiện của mình. Họ có vẻ vẫn chưa biết là hắn đã về.
"--Thầy thèm muốn tôi," Megumi nói. Toji khựng lại. Não hắn mãi mới hoạt động được và phải mất hồi lâu để hắn nhận ra con trai mình đang nói về chuyện gì.
"Vì em rất dễ thương," Satoru dễ dàng thừa nhận. "Nhưng thầy sẽ không làm gì cho tới khi em trưởng thành và cảm thấy muốn đâu. Như vậy vui hơn nhiều, em không nghĩ vậy sao? Những việc như thế này vốn hai chiều mà. Hiện tại, thầy chỉ muốn hiểu và dành nhiều thời gian hơn cho em thôi."
"Chỉ để tôi đồng ý khi đủ tuổi sao?" Giọng Megumi đầy ngờ vực.
"Này, thầy không tệ đến thế đâu nhé." Nghe như gã đang mè nheo vậy. "Kể cả khi không có gì xảy ra thì thầy vẫn muốn ở lại đây."
"Tại sao?"
"Nhóc, em chưa bao giờ nghĩ là người lớn có thể tốt bụng vì họ muốn thế sao?" Satoru tặc lưỡi. "Bảo sao giáo viên nghĩ em là đứa phức tạp. Hẳn là vì hoàn cảnh gia đình rồi. Xung quanh em toàn là những người lớn chẳng mấy tốt lành nhỉ?"
"Chuẩn." Cái cách Megumi trả lời nghe thật sỗ sàng song Satoru chỉ cười phá lên.
"Ha! Đừng lo," Satoru bảo nó. "Dù sao thì trông em cũng giống y hệt cha mình nên thầy cũng không phải là không có lựa chọn."
Toji đã quá say để có thể phân tích từng chi tiết một trong cuộc đối thoại nhưng hắn đã tiếp nhận đủ thông tin và chuyện đó khiến hắn phẫn nộ. Ngay khi hắn chuẩn bị xông vào và sạc cho Satoru một trận thì Megumi nói. "Chuyện đó sẽ không xảy ra. Đừng làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn cho chúng tôi. Không ai tin lời lão già đó cả. Họ sẽ ghét cha tôi nếu họ biết ông ấy để loại người như thầy bước chân vào gia đình này."
Thằng bé ngốc nghếch, vẫn cố bảo vệ lão cha tồi say xỉn. Nhưng nó nói đúng, nên Toji không xông vào phá bĩnh. Thay vì thế, hắn tựa đầu lên tường và quan sát hai thầy trò qua khe cửa he hé. Satoru chẳng làm gì ngoài vò tóc Megumi và dém chăn cho nó ngủ. Toji lặng lẽ bước vào bếp để cố tỉnh táo lại.
-------
Toji hoàn toàn có ý định ba mặt một lời với Satoru về chuyện này khi gã cuối cùng cũng xuất hiện và nhìn thấy hắn trong phòng bếp nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Thay vào đó, Satoru xoay gót về hướng đối diện và bước vào phòng tắm ở cuối hàng lang. Không mất quá nhiều thời gian để Toji nhận ra rằng quyết định của hắn được tiếp lửa bằng thứ dũng khí nửa vời bởi càng uống nhiều nước để tỉnh rượu thì hắn càng cảm thấy nhụt chí hơn.
Đúng như dự đoán, hắn mở tủ lạnh và lần tìm đống bia ở trong cùng. Nốc xong hai lon bia, hắn mới chợt nhận ra rằng Satoru tắm lâu hơn thường lệ và sự kiên nhẫn của Toji đang cạn dần khi cứ phải đợi hoài đợi mãi.
Hắn thậm chí còn không biết phải nói gì nhưng kệ mẹ. Đằng nào thì chuyện này chẳng kết thúc bằng một trận đấm đá hoặc xé áo nhau.
Đó là toàn bộ những gì Toji dự đoán khi hắn đẩy cửa phòng tắm ra và thấy Satoru trần truồng và yếu ớt nhất vì bị úp sọt tại trận. Trái lại, thực tế lại là như thế này: Satoru ở bên trong, trần truồng và yếu ớt, vì gã đang cong người lại trong bồn tắm và say sưa móc cua.
Khi Satoru nghiêng đầu sang nhìn Toji, trông gã chẳng có vẻ gì là bất ngờ. Ngược lại, gã còn mỉm cười. "Chú xem đến lú mề luôn nhỉ?"
Toji không đáp lại mà chỉ bước về phía Satoru, cảm thấy như phát điên tới nơi, phần là vì đống rượu, phần là vì đây là điều cuối cùng hắn mong đợi. Nhưng bất ngờ không chỉ dừng lại ở đó -- khi Toji cuối cùng cũng tới gần, thân hình đồ phủ bóng lên gã gia sư ẻo lả, hắn mới nhận ra rằng Satoru không phải loại chim bé mà là loại không chim luôn. Gã đang thọc hai ngón tay vào sâu trong lồn mình.
Nực cười là trò bú kẹo mút chùn chụt khiến hắn ngán ngẩm nhưng hình ảnh một cái lồn nhẵn nhụi lại khiến hắn chào cờ ngay tắp lự. Hẳn là do rượu rồi. Mỗi khi thấy giần giật trong người, Toji sẽ chào cờ nhưng lâu lắm rồi cơ thể hắn chưa phản ứng như thế này.
Thêm nữa, lần cuối cùng hắn thấy một cái lồn là khi nào? Mười năm trước, với mẹ của Megumi.
Ánh nhìn của Satoru trượt xuống hạ bộ Toji và trong mắt gã tràn ngập sự xảo quyệt. Gã rút ngón tay ra, túm lấy hông Toji và kéo hắn lại gần để gã có thể cởi thắt lưng. Toji còn đang mải nhìn đống dâm thuỷ bám trên ngón tay gã để có thể nhận ra.
Lúc sau, khi họ đã yên vị trong bồn tắm và Toji thì yên vị giữa hai chân Satoru, hắn không thể rời mắt khỏi phần mu mập mạp và khe thịt bóng loáng của gã. Khi Toji đột ngột trượt hai ngón tay vào giữa những nếp gấp, Satoru lập tức đẩy hông lên. Bên trong gã khít rịt, như thể chưa bao giờ được khai phá vậy. Những ngón tay Toji chắc nịch, đủ để huỷ diệt cái động bé xinh của Satoru và đó chắc chắn không phải là một ý dâm mà Toji đã nhen nhóm bấy lâu nay. Hình ảnh này đã châm ngòi cho một thứ gì đó trong hắn, non nớt và đầy tiềm năng. Khi dâm thuỷ lênh láng chảy ra từ cơ thể Satoru, hắn đồng thời cảm nhận được sự phấn khích của gã.
"Mẹ kiếp," Toji không nhịn được mà chửi thề. Đến giờ thì hắn chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa vì lần cuối hắn làm tình là với mẹ Megumi. Khi ấy, nàng thật gợi cảm và hắn thì yêu nàng nhưng cửa mình của nàng đã tàn tạ sau nhiều năm làm tình -- rộng hoác vì sinh nở và khô khốc vì tuổi tác nên chẳng thể đi quá hai hiệp. Nhưng Satoru thì khác. Toji có thể nắc gã tám tiếng không ngừng nghỉ và cái lồn của gã vẫn sẽ ướt như suối. Gã hẳn sẽ còn lênh láng hơn nữa nếu Toji chỉ cần gập ngón tay lại. "Mày là đồ quái vật."
"Nhìn lại con cặc khủng bố của mình đi," Satoru châm chọc nhưng vẫn vuốt ve cây hàng của Toji tới cứng ngắc. Gã đặt nó vào khe lồn với vẻ phấn khích không che giấu. "Chú say rồi."
Nếu được bú cái lồn đó thì Toji chắc chắn sẽ vậy. Satoru là một tên khốn phiền phức nhưng gã cũng sạch sẽ và chắc hẳn có vị thơm ngon lắm. Ngọt ngào, có lẽ vậy, nhờ đống đồ tráng miệng gã ăn hàng ngày. "Nhưng mày thích thế," hắn mồi chài.
"Ừmm, chú thơm quá," Satoru lẩm bẩm, ngay khi phần đầu khấc trượt vào giữa các nếp gấp. "Mùi bia. Gợi cảm chết đi được."
Toji thực sự không quan tâm Satoru có đang đùa hay không. Gạt tay gã sang bên, hắn đẩy vào và lút cán ngay trong một cú thúc. Bên trong gã khít rịt và hắn có thể cảm nhận được những thớ cơ của Satoru đang chật vật phản kháng lại sự xâm nhập sỗ sàng của hắn. Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng Satoru vẫn đang ướt nhoèn nhoẹt, hai chân gã quấn quanh hông Toji và khoá hắn ngay tại chỗ, cứ như thể gã không muốn Toji ở bất cứ đâu ngoài bên trong gã vậy.
Khi Satoru rên rỉ trước con hàng gân guốc nóng hổi của Toji bên trong gã, Toji chợt nhận ra rằng Satoru đã đúng -- hắn say quá rồi. Toji chưa từng làm tình với ai như thế này suốt nhiều năm qua, tịnh thân hoàn toàn kể từ khi gia đình họ tan vỡ do hắn còn bận nuôi nấng Megumi. Hắn sẽ không bao giờ làm điều gì như thế này. Trong phòng tắm. Tại chính căn nhà của mình. Với Gojo Satoru, trong tất cả mọi người.
Nhưng khi Satoru giục hắn di chuyển, Toji lập tức làm theo. Đó vẫn là một ý tưởng tồi, một điều không đứng đắn. Nhưng cái cách cơ thể Satoru hút lấy cây hàng của hắn thật điệu nghệ và chẳng thà gã làm mấy chuyện như thế này với hắn còn hơn là với con trai hắn. Suy nghĩ này chỉ khiến Toji nắc Satoru mạnh hơn, thô bạo hơn, như thể đây là một hình phạt cho tội quấy rối gia đình họ mà Satoru lại quá mức hưởng thụ chỉ đơn giản vì gã là một thằng tệ hại.
Việc này dù sai trái nhưng lại sướng muốn chết. Phần thú tính trong Toji, phần mà hắn đã chọn để nghe theo, trong giây phút này, thì thầm với hắn rằng cái gì sướng thì cái đấy đúng và kiểu gì thì chuyện cũng sẽ kết thúc theo cách này thôi.
Tiếp theo, họ chuyển lên giường của Toji để chiến tiếp hiệp hai và ba. Satoru càm ràm mãi về việc lưng gã mỏi thế nào sau khi họ quần nhau trong bồn tắm và trên sàn nhà lạnh lẽo cứng ngắc nhưng rồi câm miệng lại khi Toji nâng hai chân gã lên đặt trên vai để hắn có thể bú lồn Satoru. Đến một lúc nào đó, Satoru vẫn không ngừng lải nhải rằng Toji đụ mới sướng làm sao và gã hỏi hắn có sung sức như vậy trong đêm tân hôn với mẹ Megumi không. Toji đã ngán cái mỏ hỗn của Satoru cũng như việc phải vắt óc ra mà hiểu tại sao gã cứ luyên thuyên không ngừng nghỉ nên hắn bịt miệng thằng nhãi bằng cách bắt nó phải bú cu cho đến khi hắn lại cương cứng lần nữa. Lúc này đây, Toji không muốn nghĩ về chuyện hắn cũng từng say quắc cần câu trong kỳ trăng mật ngắn ngủi với vợ cũ.
Họ có thể thác loạn cả đêm nhưng việc chịch như thú cuối cùng cũng khiến Toji tỉnh rượu, bắt đầu thấy nhức đầu và hàng họ cũng theo đó mà xìu xuống. Satoru cũng đồng ý với việc ngừng đụ bởi đằng nào thì mai gã cũng phải tới trường.
Nằm liệt trên giường, cố gắng lấy lại nhịp thở, ngôn từ cuối cùng cũng quay lại với Toji ngay khi Satoru bắt đầu lải nhải về bài vở của Megumi và lý do tại sao Satoru có thể dễ dàng dạy thằng bé, điều gì đó về việc gã cũng học những môn tương tự trên lớp, cứ như thể Toji thực sự quan tâm vậy. Cơn đau đầu của hắn mỗi lúc một dữ dội, càng ngày càng trầm trọng hơn trước những tràng lải nhải liên tu bất tận của Satoru.
"Mày nói mày bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?" Toji cắt lời gã mặc dù Satoru chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này trước đó.
Satoru quay sang nhìn hắn, đôi mắt pha lê lấp lánh như thể câu hỏi đó thật ngẫu hứng và ngu xuẩn, như thể Toji biết thừa rồi mà vẫn hỏi. "Mười sáu?"
Mất một lúc để Toji có thể tiêu hoá câu trả lời của Satoru và những ẩn ý đằng sau đó.
"Ồ," Toji thốt lên. Hắn nghĩ linh hồn vừa rời khỏi thể xác hắn. "Vãi cả lồn."
-------
Linh hồn không thực sự đăng xuất khỏi thể xác hắn, dù hắn rất mong là vậy, nhưng bữa tối thì có.
Khi hắn nôn thốc tháo vào bồn cầu, Satoru tựa người lên khung cửa, tiếp tục chứng minh gã là loại quỷ sứ hãm tài khi cảm thán. "Đêm này hoá ra lại tuyệt hơn tôi tưởng." Điều này chỉ khiến Toji thấy như bị chơi xỏ khi hồi tưởng lại đoạn đối thoại nghe lỏm được giữa Satoru và Megumi. Lẽ nào Satoru biết Toji đang nghe lén nên cố tình nói vậy để chọc tức hắn? Gã này đúng là đéo-thể-tin-được.
Toji những muốn quặc lại gã, chỉ khác là bằng vốn từ phụ khoa thôi, nhưng tất cả những gì thoát ra khỏi miệng hắn là một tiếng hừm vô nghĩa và cảm giác bụng dạ nhộn nhạo như vừa bị ai đấm khiến hắn còn muốn nôn dữ hơn dù dạ dày trống rỗng.
"Tôi đã đúng," Satoru nói, nụ cười trên môi gã trông biến thái hệt như lần đầu gặp mặt. "Đám người lớn đúng là không thể tin tưởng được mà."
Bằng một cách nào đó, Toji vẫn đủ sức để lườm gã cháy mắt. Satoru cũng chẳng sợ sệt gì mà giơ ngón cái lên với hắn trước khi quay gót bỏ đi.
Khi gã đã về, Toji liền ôm đầu rền rĩ. Mười sáu? Một đứa cấp ba? Thật đấy hả?
Mẹ cha cái số kiếp hắn. Hắn tự hỏi liệu đã quá muộn để tự đăng xuất khỏi trái đất bằng cách xả chính mình và đống bầy nhầy đã từng ở trong bụng hắn xuống cống chưa?
-------
Việc về nhà trễ vẫn tiếp diễn, không phải vì Toji bận tối mắt tối mũi, mà là vì hắn đang cố tránh mặt Satoru. Những lần chạm mặt hiếm hoi thường là khi Satoru chuẩn bị đi còn Toji thì mới trở về. Mọi việc vẫn thế nhưng giờ Toji lại trở thành con mồi cho ánh mắt rình rập của Satoru. Toji cảm thấy thật ngu xuẩn khi hắn sắp ba mươi đến nơi rồi mà vẫn bị tình dục hoá bởi một thằng nhãi mười sáu tuổi với cặp mông đẹp và cái lồn còn đẹp hơn.
Càng điên rồ và bất công hơn khi kho tư liệu kích dục của Toji giờ đã được cập nhật và con hàng dưới háng sẽ cửng lên ngay lập tức mỗi khi hắn hồi tưởng về đêm hôm đó, dù cố ý hay không. Hắn nghĩ khả năng sinh lý của mình đã chết kể từ khi hôn nhân tan vỡ nhưng hoá ra nó chỉ bế quan luyện công và sẵn sàng tái xuất giang hồ. Hiển nhiên là con cặc của hắn đang nhớ cái lồn của Satoru. Lồn nhựa chỉ là rác rưởi so với hàng thật.
"Dạo này ông không ở nhà nhiều nên hắn có vẻ...dứt khoát hơn chăng?" Megumi nói, mũi chun lại trước cụm từ mới ở cuối câu.
"Ồ?" Toji cố không giật thột trước sự gợi nhắc về Satoru. Hắn lấy ra một cái áo từ trong máy giặt và đưa cho Megumi gấp vào giỏ vì hôm nay là ngày giặt đồ của hai cha con.
"Hắn đang làm điều ngược lại." Megumi nhìn hắn. "Tôi không biết ông đã làm gì nhưng nó có hiệu quả đấy."
Trong giọng nói của thằng bé là sự biết ơn, như thể nó đồng tình với bất cứ phương thức nào Toji đã thực hiện và cảm ơn hắn vì lẽ đó. "Ahaha" là tất cả những gì Toji thốt lên. Vui thật đấy. Megumi có khả năng làm danh hài phết. Toji thầm mong thằng con sẽ không nhận ra sự tuyệt vọng trong giọng hắn.
"Hắn vẫn vô duyên và hãm tài như thường lệ nhưng không khiến tôi có cảm giác bị rình rập như trước," Megumi giải thích dù Toji không hỏi thêm. Hắn muốn hai cha con ngừng nói về Satoru. Từ khi nào mà phần lớn cuộc sống của họ lại xoay quanh tên khốn đó? Mới có bốn tháng thôi. Toji nghiêm túc thấy hắn phải làm gì đó về việc này. "Hắn còn đưa tôi tới nhà mình. Hắn ở chung với hai người bạn thân. Họ tốt lắm. Không hiểu sao họ lại chơi với hắn nữa."
Chắc chắn là vì cái lồn. Ma bắt hồn không bằng thần lồn bắt vía. "Mày biết địa chỉ nhà nó hả?"
(Xin cảm ơn bạn @watheart vì câu "Ma bắt hồn không bằng thần lồn bắt vía". Mình xin phép được thay vào fic và để credit bạn)
"Ừ hứ," Megumi lơ đãng nói.
Xử lý công chuyện trên lãnh thổ của Satoru -- chí ít Megumi sẽ không có mặt ở đó để chứng kiến, mặc cho sự thật hiển nhiên là lần trước họ vẫn quất nhau như thường. Ít nhất thì đó cũng là một ý tưởng.
-------
"Vãi đái" là điều đầu tiên Toji thốt lên khi cửa mở. Người mở cửa không phải là Satoru mà là một thằng nhãi với búi tóc đen nhánh sau đầu và đống tóc mái mái loà xoà trước trán. "Lần này Satoru đã gây nên chuyện gì?"
Toji nhướn mày rồi quyết định không trả lời. "Tôi là Toji."
Hắn không nghĩ là thằng nhãi này biết chuyện. Satoru có thể là đứa mồm loa mép giải nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc gã sẽ đi kể lể chuyện riêng với mọi người dù thằng nhãi kia có là bạn thân kiêm bạn cùng nhà của gã đi chăng nữa. Ấy vậy mà y chỉ gật đầu. "À, ra là ông xã của Satoru."
"Cái đéo gì cơ?"
Trước khi thằng nhãi có thể giải thích thêm, hắn nghe thấy giọng Satoru vọng ra từ phía trong căn hộ. Vài giây sau, Satoru nhảy xổ vào họ khi cố kéo thằng bạn ra khỏi cửa. "Suguru, sao mày nỡ!"
"Lỗi của mày vì đéo chịu ra mở cửa đấy," Suguru quặc lại và huých Satoru mạnh tới nỗi gã bật ngửa ra sau và thả y ra. Y dựng thẳng người lên và gật đầu với Toji. "Căn giờ rất chuẩn, tôi cũng chuẩn bị ra khỏi nhà đây. Căn nhà là của hai người. Xin đừng làm tình trên sô pha. Tôi vẫn chưa thể rửa sạch đống nước sướng của Shoko từ dạo trước."
"Suguru, ai hỏi mà bộ trưởng trả lời!" Satoru rú lên đầy hổ thẹn. "Shoko sẽ giết mày vì dám tiết lộ thiên cơ!"
Suguru lờ gã đi và lách qua người Toji để ra khỏi nhà. Trước khi đi, y liếc Toji một lần cuối cùng. Trên gương mặt y là vẻ nghiêm nghị mà Toji chỉ thấy ở những ông già vĩnh viễn mắc kẹt với đám cháu nặc nô. "Làm ơn hãy đem nó đi," y lạnh lùng nói trước khi biến mất.
Toji tự hỏi họ có thật sự là học sinh cấp ba hay không.
Dù vẫn đang càm ràm nhưng đôi mắt Satoru thực sự sáng rỡ lên khi Toji bước vào. Căn nhà rất rộng, áng chừng phải gấp ba lần nhà của hai cha con Fushiguro và chủ nhân của nó hiển nhiên là ba đứa học sinh trung học. Lũ nhà giàu chết tiệt. Satoru mời Toji ngồi xuống sô pha và đưa cho hắn một lon bia với vẻ hào hứng đến kỳ quái. Nếu Satoru là chó thì lúc này đuôi gã hẳn sẽ ngoáy tít mù. Toji tự hỏi có khi nào gã đang phê hay không.
"Mày phê đấy à?" Hắn quyết định vào đề luôn, dù cho mục đích thật sự của chuyến viếng thăm này là để nói về việc họ đã làm lần trước khi ở một mình với nhau và hắn cũng không biết phải làm gì tiếp theo -- việc này có thể cắn ngược vào đít hắn hoặc giải quyết được vấn đề giữa hai người họ. Hắn thực lòng nghi ngờ vế sau nhưng vẫn cố để không trở thành một gã đàn ông tồi trong khi đã sẵn là một người cha tồi nhưng nhìn tình hình thì kế hoạch của hắn cũng có vẻ không thành công cho lắm.
"Không," Satoru quả quyết. "Em chỉ thèm con cặc của chú thôi."
Gã trơ trẽn đến phát ngượng nhưng lại dễ dàng được tha thứ vì đẹp -- từ khi nào mà Toji thấy Satoru đẹp thay vì bảnh trai hay ưa nhìn nhỉ? Ý kiến của hắn càng lúc càng chủ quan hơn -- và nhìn vào cái cách mà Satoru liếm môi, gã hẳn đã đi guốc trong bụng Toji.
Phải mất một giây để Toji hiểu ý Satoru. "Tao không đến đây để tàu nhanh."
"Thế chú tới đây làm gì khi chú chỉ cần em để trông chừng Megumi thôi?" Satoru thắc mắc, đoạn quỳ xuống trước mặt Toji. Toji nên bảo gã dừng lại vì thật sự hắn đến đây không phải để húp sò song hắn vẫn đứng im như phỗng khi Satoru đặt tay lên háng hắn và vuốt ve, cố dụ dỗ thằng nhỏ của Toji tỉnh giấc. Hắn thật sự nên gạt tay gã ra. Nhưng hắn không làm vậy. Hắn bị cái quỷ gì thế này?
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Satoru. "Tao không biết mày đang giở trò gì."
"Việc em giở trò gì có quan trọng không khi người thắng luôn là chú?" Satoru vặn lại, thành thục kéo con cặc của Toji ra khỏi quần hắn.
"Tao đếch thấy mình thắng ở chỗ nào."
Satoru khẽ chớp mi. Giờ Toji mới để ý là chúng rất dài. "Em có một chuỗi ngọc hậu môn chưa dùng tới trong phòng ngủ. Em đang cố tìm hiểu xem cái nào sướng hơn khi đút vào trong cơ thể mình, món đồ chơi hay là chú. Cả hai đều to bự nên kiểu gì cũng buốt tận óc cho xem."
Ai hỏi mà bộ trưởng trả lời? Thôi bỏ đi, Toji biết thừa mục đích của Satoru khi lải nhải với hắn rồi. Vấn đề là, ngoài những chuyện hiển nhiên ra, thì hắn vẫn chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng có lẽ điều đó cũng chẳng quan trọng. "Tao vẫn đếch thấy mình thắng ở chỗ nào hết."
Nhưng con cặc của hắn lại bừng bừng khí thế. Satoru biết vậy nên chỉ mỉm cười trước khi quỳ xuống. Toji nên bỏ về nhưng rốt cục lại không làm vậy. Thay vào đó, hắn mở lon bia mà Satoru đã mời trước đó. Có lẽ làm tí cồn là lựa chọn đứng đắn khi phải tiếp xúc với tên này. Dù biết vậy là sai trái nhưng hắn cũng hiểu là giờ đã chẳng còn đường lui. Chuyện chỉ có thể kết thúc theo cách này thôi.
Khi con cặc của hắn thọc sâu vào họng Satoru và nhiệt tình nhấp nhô trong đó, Toji nghĩ thế này cũng không tệ cho lắm.
-------
Sau một chầu thổi kèn và thử nghiệm ngọc hậu môn -- gã tiếp nhận cả hai thứ một cách ngon ơ, họ kết luận. Toji toan giữ nguyên chuỗi ngọc trong mông Satoru chỉ để khiến gã phải khổ sở song lại thôi -- thì Satoru đã phá vỡ bầu không khí im lặng khi cảm thán, "Thấy chưa, chú là người được lợi nhất còn gì."
Nằm trên sô pha -- gửi ngàn lời xin lỗi đến thằng nhãi tên Suguru, người trông có vẻ khá tử tế -- Toji nhìn trần nhà với ánh mắt trống rỗng. "Ờ."
Satoru nằm trên người hắn và dù cao hơn nhưng gã lại khá nhẹ cân. Gã cuộn người lại để có thể tựa đầu lên ngực Toji và cách mà gã vẽ những hình thù ngẫu nhiên trên da hắn trông thân mật đến lạ. Toji nên đẩy hắn ra nhưng lại không làm vậy vì hôm nay là ngày mà hắn định làm gì đó nhưng lại thôi. Đó cũng là tóm tắt về toàn bộ mối quan hệ giữa hắn và Satoru.
"Chú biết không," Satoru gợi chuyện. "Em hoàn toàn có thể làm vợ chú đó."
"Ờ, đéo," Toji gạt phăng. Thế rồi, hắn chợt nhớ tới những lời bóng gió của Satoru và cả cái biệt danh mà Suguru đã gọi hắn. "Đấy là lí do bạn mày gọi tao là chồng mày hả?"
"Ông xã chứ," Satoru nhắc.
"Khác đếch gì nhau?"
"Em hoàn toàn có thể làm vợ chú," Satoru lặp lại với vẻ cực kỳ nghiêm túc. "Hoặc nội trợ, gì cũng được. Về căn bản thì em là mẹ của Megumi rồi còn gì! Em dạy học, nấu cơm và đưa em ấy đi chơi. Em còn ru em ấy ngủ nữa kìa."
"Mày nghĩ đó là tất cả những gì mà người nội trợ làm sao?"
"Và em sẽ hôn hít con cặc của chú mỗi đêm." Satoru gật gù.
Thằng nhóc này sống ở thế kỷ nào vậy? "Mày mới mười sáu thôi. Mày vẫn phải tới trường đấy."
"Cha mẹ em có em lúc mới mười sáu tuổi nè. Vả lại, em có thể nghỉ học mà," Satoru thản nhiên nói. "Em sẽ chăm sóc chú. Trông chú có vẻ cần, ông già ạ."
"Đây là cuộc đối thoại mà mày nên có với, tao đếch biết nữa, bố đường của mày. Đây là kiểu mè nheo của bọn bé đường," Toji bảo Satoru. Nào là vợ yêu, nội trợ, bỏ học, tương lai, toàn những chuyện quái quỷ gì vậy? "Và tao không biết mày đang tính toán gì nhưng tao đếch phải bố đường. Trái lại, tao mới là người cần bố đường ấy chứ."
"Em giàu sụ, em có thể tiếp quản công việc của gia đình để giúp chú." Satoru khăng khăng. "Em sẽ là bố đường nhưng mà chú biết đó, với đặc quyền của bé đường."
"Chuyện này không thể nào xảy ra được," Toji rền rĩ, đa phần là với chính hắn, khi đưa tay lên che mắt. "Bố đéo chịu đâu."
"Nhưng chú thích em mà?"
Toji bỏ tay ra và nhìn xuống Satoru. Gã nghiêm túc về chuyện này, tất tần tật luôn. Hoặc chí ít thì gã trông có vẻ như vậy.
Toji thực sự không hiểu.
"Mày quan tâm chuyện này làm gì?" Hắn cuối cùng cũng hỏi. "Có phải là vì Megumi không? Vì mày muốn chiếm lấy nó cho riêng mình? Tìm người khác đi, mày có rất nhiều lựa chọn mà." Và rất nhiều người trong số đó ổn định và quan trọng nhất là hợp pháp hơn hắn. "Sao mày không chịch thằng bạn cùng nhà hay gì đó của mày rồi cưới phắt nó đi?"
"Thử cả rồi. Ít nhất là khoản chịch." Satoru phẩy tay. "Chuyện này khác hẳn."
Toji lại bắt đầu nhìn trần nhà vì làm vậy còn có ý nghĩa hơn là bất cứ điều gì chạy trong não Satoru, vì trần nhà trống rỗng và không có gì trên đó trong khi mọi thứ lại in vết lên con người của Satoru. "Vì ngủ với bạn mày thì hợp pháp còn với tao thì đéo?"
"Mạo hiểm thì vui đấy nhưng không phải là tất cả."
Gã không giải thích thêm nữa. Gã học cái thói đó từ Megumi hay Toji chỉ đơn giản là bị vây quanh bởi những con người lúc nào cũng khiến hắn thấy khó hiểu đây? Thật mệt mỏi khi chẳng hiểu gì sất. "Tại sao chứ?"
"Vì ít nhất em còn được cần đến."
Cần đến như một người có thể trông chừng một người khác, hay cần đến như một cái lồn ấm áp để sưởi ấm trong những đêm dài lạnh lẽo? Satoru không giải thích và khả năng cả hai vế đều đúng cũng tương đương với khả năng chẳng vế nào đúng cả. Toji trầm mặc. Satoru cũng vậy, đồng nghĩa với việc gã đang nói thật. Sự im lặng vốn là điều hiếm thấy ở gã nhưng giờ nó lại ở đây, yếu ớt và trần trụi, bồn chồn đợi chờ một phản ứng từ Toji.
Toji vốn chẳng xa lạ gì với cảm giác không được ai thèm muốn tới. Sao không biết cho được khi chính hắn từng bị bỏ rơi bởi người đã thề nguyện sẽ ở bên hắn suốt đời. Nói Megumi muốn có hắn trong đời thì cũng không hẳn nhưng thằng bé cần hắn và như vậy đã là quá đủ rồi. Thèm muốn đồng nghĩa với việc có lựa chọn và Toji thì chẳng bao giờ dám nghĩ đến việc Megumi sẽ làm gì nếu thằng bé có lựa chọn. Bởi thế nên điều đó có ý nghĩa sâu sắc hơn -- thèm muốn và được thèm muốn, bỏ đi hay ở lại.
Vậy nên Toji không phải là không hiểu được động cơ của Satoru. Chỉ là không đời nào hắn giải quyết những sự vụ sướt mướt kiểu vậy vào một khung giờ dở người như bốn giờ chiều.
"Cút ra khỏi người tao." Toji bóp mũi Satoru. Satoru nhắn nhó càm ràm nhưng vẫn ngồi dậy để Toji bước ra khỏi ghế. Hắn duỗi tứ chi đau nhức do phải ngồi trong một tư thế quá lâu. "Mày mới mười sáu thôi, đừng trầm trọng hoá vấn đề nữa."
"Nhưng em nói thật mà!"
"Thì? Làm như bố quan tâm?
Satoru bĩu môi và cử chỉ đó thật chẳng dễ thương tẹo nào. Toji thậm chí còn muốn cho gã một cước vào mặt vì làm vậy. Ấy thế nhưng hắn chỉ thở dài và gãi cằm. "Vì Chúa, ăn cái gì ngọt đái ra đường rồi vui lên đi. Ăn kem ấy. Ra ngoài mua lấy cây kem và để cái đống đường đó giải quyết mặc cảm tuổi dậy thì siêu to khổng lồ của mày đi."
"Đấy đâu phải mục đích của kem," Satoru phản bác nhưng cũng có vẻ xuôi theo. Việc của Toji đến đây là xong. "Chú nên đi với em. Càng đông càng vui mà. Như kiểu hẹn hò ấy."
Toji nhặt áo từ dưới sàn nhà lên và mặc vào. Bộ thằng nhóc này nghe không thủng hay gì? "Việc quái gì tao phải làm thế?"
"Em sẽ tới tiệm kem mà Megumi thích." Satoru nhanh chóng mặc quần áo và đuổi theo Toji, người đã ra đến cửa. "Chẳng lẽ chú không muốn biết tiệm kem đó ở đâu hay vị kem mà em ấy thích là gì sao? Chúng ta có thể mua một hộp cho em ấy. Em sẽ trả tiền."
Toji dừng bước. Nếu hành động này không thể khiến Satoru ngưng lải nhải thì chí ít là vì con trai hắn vậy. Dù sao thì thằng bé cũng vừa mới thắng trong cuộc thi đánh vần bằng tiếng anh ở trường nên nó xứng đáng được thưởng. "Thôi được rồi," hắn gầm gừ.
Satoru nắm lấy tay Toji. "Rõ là đi hẹn hò mà cứ chối."
"Đéo phải," Toji đáp. Nhưng khi tay Satoru trượt xuống thấp để luồn vào nắm tay hờ hững của Toji, Toji đã không bảo gã cút xéo hay giật tay ra. Hắn nhận ra rằng có lẽ hắn muốn Satoru ở đó. Gần như vậy.
• Note của tác giả
Và rồi bốn năm sau đó, họ trở thành một gia đình méo mó hạnh phúc. Hết chuyện.
Hay nói cách khác thì: Toji nghi ngờ gã gia sư Gojo đang có ý đồ xấu với con trai mình nên hắn cố làm một người tốt và ngăn chặn âm mưu của gã nhưng cuối cùng lại ngủ với Gojo, biết được tuổi gã và giờ hắn là kẻ xấu trong câu chuyện. Xin là xin vĩnh biệt cụ Toji. Megumi biết chuyện cả hai ăn nằm với nhau nhưng mặc kệ vì nó chỉ muốn qua môn thôi. Liệu Gojo có thật sự thèm muốn Megumi không? Dù gì thì Toji và Megumi cũng giống hệt nhau và làm vợ người lại khiến Gojo thích thú hơn là để người khác làm vợ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro