4
Kỳ nghỉ đông năm nay đến sớm hơn thường lệ, tình cờ đến lượt Bành Lập Huân trực vào ngày cuối ở trường. Lạc Văn Tuấn ngồi tại chỗ, chậm rãi thu dọn cặp sách, Trần Trạch Bân cũng ở bên cạnh, như thường lệ chăm chăm lướt điện thoại. Trong phòng học người thưa thớt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Bành Lập Huân chăm chú quét sàn, đi ngang qua Lạc Văn Tuấn, liền vui vẻ vỗ vai.
"Lát nữa tính sao? Chúng ta trực tiếp gặp nhau ở quán Net nhé?"
"Không đi."
Lạc Văn Tuấn thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
"Hay rạp chiếu phim? Hôm nay tao đi ngang qua thấy có phim mới."
“Không có thời gian.” cậu kéo khóa cặp lại, giọng điệu có chút bực bội, “Hôm nay tao có việc phải làm.”
Bành Lập bối rối, đôi mắt anh mở to bất thường. Trần Trạch Bân ngẩng đầu liếc cậu một cái, sau đó ánh mắt lại rơi vào màn hình điện thoại. “Gần đây thằng này lúc nào cũng bận bịu,” người ngoài cuộc đưa ra câu kết luận, lại liếc nhìn Lạc Văn Tuấn, “ Mày có chuyện gì đấy à?”
Lạc Văn Tuấn không cam tâm, chỉ vắt cặp sách qua vai, Bành Lập Huân muộn màng phản ứng, "Hình như có gì đó không ổn." Anh sờ cằm trầm ngâm, "...Hôm qua mày nộp bài tập đúng giờ không?"
"Có vấn đề gì à?" Lạc Văn Tuấn không thèm nhìn anh, trực tiếp đi ra khỏi phòng học.
"Đúng là phiền toái," Bành Lập Huân nhìn bóng lưng của cậu, giống như vừa mới tỉnh lại, "Chắc chắn có chuyện gì đó giấu tao. Tao hỏi tại sao gần đây không chơi game, nên bảo chơi đêm đi, nhưng nó phớt lờ tao trong tám trên số mười người trong phần tin nhắn."
"——Chắc là tìm thấy cái thú vị hơn rồi."
Trần Trạch Bân cuối cùng đặt lại điện thoại vào túi và nói ngắn gọn.
- Lạc Văn Tuấn chán nản dựa vào góc hành lang của tòa nhà giảng dạy, hai tay đút túi, khuôn mặt lạnh lùng vốn không có biểu cảm gì, khiến vẻ mặt có vẻ u ám. Một đôi mắt giương lên nhẹ nhàng quét qua, người đi ngang qua đều muốn nhanh chóng rời đi. Mãi cho đến khi nhìn thấy Triệu Gia Hào đi ra từ cửa sau lớp học, đường nét trên mặt cậu mới dịu đi một chút, lộ ra nụ cười nhẹ. Nhưng nụ cười đó vẫn mỏng manh và hời hợt, không lọt vào mắt anh.
"Sao em lại đến giờ này này?" Triệu Gia Hào nhìn thấy cậu có chút kinh ngạc, nhưng giọng điệu rất thanh thoát, lông mày cũng cong lên, "Em không về nhà à?"
"Không có gì, em chỉ muốn đến gặp anh thôi." Lạc Văn Tuấn nói đơn giản, đứng thẳng lên khỏi bức tường đang dựa vào, thản nhiên hỏi: "Lát nữa anh có phải học bù không? Buổi tối anh muốn ăn gì? Em có thể về làm trước được hay mua mang về cho anh cũng được ”.
Triệu Gia Hào chớp mắt, nhanh chóng trả lời, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng: “Anh về muộn một chút, không ăn cơm nhà.” Anh buộc lại chiếc khăn quàng quanh cổ Lạc Văn Tuấn, “Không sao đâu, về nhà sớm đi. Trời lạnh."
Lạc Văn Tuấn nghe xong chỉ gật đầu mà không có biểu cảm gì thừa thãi, như thể đã đoán trước được câu trả lời. “Vậy em sẽ đợi anh ở nhà.”
Cậu nói, giọng nhẹ nhàng.
Triệu Gia Hào trở về nhà thì đã khuya. Lạc Văn Tuấn rúc vào góc ghế sô pha chờ anh, cuộn mình trong tư thế vô cùng bất an, thấy anh đi vào liền ngước mắt lên.
"Anh về rồi."
Cậu nói bằng giọng mũi.
“Ừm, có phải anh làm phiền em không?” Triệu Gia Hào ngồi xuống bên cạnh, đưa tay sờ sờ mặt Lạc Văn Tuấn, rất lạnh.
"...anh về muộn vì có chuyện ở trường, anh xin lỗi."
Lạc Văn Tuấn không trả lời, để phần đuôi lời xin lỗi của anh lơ lửng trong không khí, và mọi thứ rơi vào sự im lặng vi diệu. Một lúc sau, cậu đột nhiên đứng dậy hôn Triệu Gia Hào có chút thô bạo, vừa hôn vừa khéo léo ấn anh xuống dưới cơ thể, dùng sức lực không thể cưỡng lại, đưa tay cởi cúc quần áo của anh.
Triệu Gia Hào không biết tại sao, hơi thở không đều vì bị hôn, khuỷu tay vô thức chạm vào ngực mình. "Đừng quấy, về anh còn chưa tắm."
Anh dùng giọng điệu dỗ dành thường ngày, giọng điệu có vẻ như đang nịnh nọt vì biết mình sai: “Hôm nay mệt quá, ngày mai, ngày mai thì sao?”
Trước kia Lạc Văn Tuấn sẽ làm ra vẻ khêu gợi, tìm mọi cách lừa gạt anh để khiến anh mềm lòng, hoặc đơn giản là giả vờ như không nghe thấy, dù sao cuối cùng Triệu Gia Hào vẫn sẽ luôn tha thứ cho cậu. Nhưng vào lúc này, cậu lại dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng không biết từ lúc nào đã ứa nước mắt.
"Sao anh mệt vậy, anh trai?" Giọng nói của Lạc Văn Tuấn rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói dường như nhấn lấy từng chữ một, "Bởi vì anh đang làm gia sư ở bên ngoài?" Cậu đưa tay xuống nhéo vào vòng eo mềm mại của Triệu Gia Hào, "Có phải đó cũng là loại người mà anh có thể ngủ cùng à? Hắn có đang đụ anh như em làm bây giờ không?"
Triệu Gia Hào mở miệng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài. “Em đã xem điện thoại của anh.” Anh nói, không phải hỏi.
“Gần đây anh cứ liên tục về nhà muộn, em thấy có chút lo lắng.” Lạc Văn Tuấn vùi mặt vào vai anh, lau nước mắt, “Hôm đó em đến đợi anh ở cổng trường, em thấy anh ngoại tình với ai đó. Anh cười lớn rồi bước lên xe hắn. " Cậu ngẩng mặt lên, giọng nghẹn ngào vì bất bình, "Tại sao anh lại lừa dối em, Triệu Gia Hào? Tại sao anh lại lấy tiền của hắn? Em đưa anh không đủ sao? Có nhiều không? Nếu anh thiếu tiền, tại sao anh không nói với em?”
Ngày hôm đó, cậu bốc đồng kiểm tra điện thoại di động của Triệu Gia Hào, quả nhiên tìm thấy ngoài tài khoản của mình, còn có một tài khoản khác chuyển tiền cho anh. Lệ phí nhỏ nhưng đều đặn và trông giống như tiền lương thông thường. Triệu Gia Hào có thói quen ghi chép sổ sách, mọi khoản thu nhập, chi tiêu đều được thống kê gọn gàng, đồng thời cũng ghi chép cẩn thận. Số tiền chuyển từ số thẻ lạ được ghi là "phí dạy kèm" và tự động chuyển vào tài khoản cá nhân, số tiền chuyển khoản của Lạc Văn Tuấn đều được anh lưu trữ riêng, ngoại trừ học phí ra, gần như toàn bộ đều được dùng để trả nợ gia đình. Điều khiến cậu choáng váng là chỉ cần được chuyển từ Lạc Văn Tuấn, Triệu Gia Hào đều nhớ rất rõ từng con số, và câu ghi chú không bao giờ thay đổi, "Sẽ được trả lại."
Trả lại. Hai từ khiến Lạc Văn Tuấn cảm thấy cay đắng. Triệu Gia Hào đang dạy kèm người khác để kiếm nhiều tiền hơn. Có tiền, anh sẽ có thể dần dần trả hết nợ nên một ngày nào đó anh sẽ không cần đến cậu nữa. Lý luận rất đơn giản.
Chắc hẳn anh ấy thực sự muốn chấm dứt mối quan hệ không rõ ràng này.
Thứ mà Triệu Gia Hào đang cố gắng tích lũy chính là số vốn để rời bỏ cậu.
“Đừng khóc, Lạc Văn Tuấn,” Triệu Gia Hào trầm giọng, động tác lau nước mắt vẫn rất dịu dàng, “Gần đây anh muốn nói chuyện với em.” Anh dừng lại, “Về chúng ta… Mối quan hệ."
Lạc Văn Tuấn lập tức toàn thân đề phòng, giống như một con thú nhỏ gặp nguy hiểm, theo bản năng cong người đón đòn tấn công. Nếu trước đây cậu chỉ buồn bã và nghi ngờ thì bây giờ lại cảm thấy như mình vừa bị kết án tử hình. Triệu Gia Hào đã nói rõ ràng rằng không ai cho anh nhiều hơn cậu. Anh sẽ không rời xa cậu, anh hứa. Nhưng bây giờ, anh ấy sẽ nói về mối quan hệ của họ từng chữ từng chữ rõ ràng như viết lên một tờ giấy.
Mối quan hệ của họ đang trên bờ vực tan vỡ.
"...Có gì để nói à?" Cậu chậm rãi hỏi với đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi, "Anh đang cố gắng thỏa thuận với em à? Mối quan hệ của chúng ta đơn giản biết bao."
"Em sẽ cho anh tiền và anh để em đụ anh. Nếu không còn muốn làm món đồ chơi của em nữa thì cút đi."
Lạc Văn Tuấn gay gắt nói, nhưng nước mắt lại không bằng lòng mà rơi xuống, cậu chỉ có thể hoảng loạn giơ tay lau đi, đôi mắt đỏ hoe nhìn đi chỗ khác, hận mình không đủ cứng rắn. Kỳ thực cậu chưa bao giờ giỏi uy hiếp người khác, nhưng cậu cũng không biết những thủ đoạn và cử chỉ nào mới có thể giúp cậu giữ lại thứ mà cậu sợ mất đi nhất. Cậu chỉ có thể nhe răng và móng vuốt, thử nghiệm một cách vô tội vạ, thử nghiệm đi thử nghiệm lại, coi sự bao dung không đáy là bằng chứng của việc được yêu thương, rồi lừa dối bản thân và những người khác để ổn định cuộc sống.
Bạn thấy đấy, dù cậu có vô lý đến đâu, anh ấy cũng sẽ không bao giờ rời bỏ cậu. Rõ ràng là anh quan tâm đến cậu nhiều vậy. Lạc Văn Tuấn đã nghĩ như vậy nhiều đêm khuya khi ôm Triệu Gia Hào đi ngủ.
Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy Triệu Gia Hào đang dần rời xa mình.
Lạc Văn Tuấn có chút xấu hổ lấy tay che mắt, nức nở hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại giọng điệu. “Anh sẽ không từ bỏ nghề gia sư phải không?”
Triệu Gia Hào nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe: “Ừ.”
"Mặc dù anh biết em không muốn anh làm điều này, phải không?"
"……Phải."
“Anh ở lại với em chỉ vì chưa trả lại số tiền em đã đưa phải không?”
"ANH--"
"Vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa." Lạc Văn Tuấn đột nhiên cảm thấy mình không muốn nghe nữa, cậu ăn mặc cẩu thả trèo ra khỏi người Triệu Gia Hào, dùng gần như toàn bộ ý chí để mở rộng khoảng cách giữa hai người. “Kết thúc rồi, chúng ta.” Cậu chỉ về phía cửa, giọng khàn khàn, “Đi đi.”
Cậu nửa phần muốn dùng mọi cách để cầu xin Triệu Gia Hào ở lại bên cạnh mình, cho dù phải trả giá là lừa dối chính mình và những người khác trước sau lưng, Lạc Văn Tuấn vẫn luôn có thể giả câm điếc. Nhưng nửa còn lại của cậu hy vọng Triệu Gia Hào có thể tự mình đến với mình, giống như Lạc Văn Tuấn ngoan cố và háo hức tiếp cận anh, vì vậy Lạc Văn Tuấn muốn cho anh một sự lựa chọn, cho Triệu Gia Hào quyền tự do ra đi, bất kể thế nào dù điều đó sẽ khiến cậu không can tâm.
Cậu không tự tin rằng mình sẽ được Triệu Gia Hào chọn.
Nguyên nhân thực sự không thể nói ra là Lạc Văn Tuấn không thể chịu nổi ý nghĩ có lẽ Triệu Gia Hào chưa bao giờ thực sự cần mình. Hoặc ít nhất, là cậu không cần thiết đối với anh. Có những khoảnh khắc nụ cười của Triệu Gia Hào đủ để đánh lừa cậu rằng anh thực sự hạnh phúc khi được ở bên cạnh cậu. Nhưng có lẽ cuối cùng, đối với Triệu Gia Hào, cậu chỉ là một món nợ khác cần phải trả càng sớm càng tốt.
Lạc Văn Tuấn dựa vào một bên ghế sofa, một mình nhìn Triệu Gia Hào, nhìn anh từ từ ngồi dậy, chỉnh lại bộ quần áo lộn xộn và lặng lẽ thu dọn đồ đạc với đôi mắt đỏ hoe. Mặc dù sống ở đây lâu như vậy nhưng anh lại mang theo rất ít đồ đạc, cặp sách, bàn chải đánh răng và vài bộ quần áo, như thể sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Lạc Văn Tuấn đã hạ quyết tâm, chỉ cần Triệu Gia Hào lộ ra một chút không đành lòng, dù chỉ một chút, cậu đều sẽ thu vào tất cả. Cậu sẽ túm lấy quần áo của Triệu Gia Hào, nghẹn ngào nức nở hỏi xem anh có thể ở lại không? Cậu nhất định sẽ tha thứ cho Triệu Gia Hào, tại sao lại không. Giấu cậu cái gì cũng không sao, ra ngoài chăm chỉ kiếm tiền cũng không sao, Lạc Văn Tuấn sẽ giả vờ như không biết. Tất cả những gì cậu muốn là một bằng chứng tầm thường nào đó, chỉ một chút thôi, rằng mối quan hệ vội vàng, lố bịch này không chỉ có mỗi sự ích kỷ của cậu.
Tuy nhiên, cuối cùng Lạc Văn Tuấn không lấy được bằng chứng mình mong muốn. Triệu Gia Hào chỉ lau đi khóe mắt có chút đỏ bừng, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cậu.
“Anh không có,” anh nói, trả lời câu hỏi ban đầu của Lạc Văn Tuấn, “Anh không sống như vậy với bất kỳ ai khác ngoài em, anh chỉ ra ngoài làm gia sư thôi.”
Triệu Gia Hào kéo vali rời đi, vẻ mặt nặng nề mệt mỏi quay người lại, nói lời tạm biệt với giọng nói nhẹ nhàng như gió, im lặng như lúc mới đến.
"Cảm ơn."
là những lời cuối cùng của anh ấy.
Lạc Văn Tuấn chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng, leo lên giường, chui vào chăn quấn mình thật chặt. Chiếc gối vẫn còn mùi sữa tắm của Triệu Gia Hào nhưng đã mất đi hơi ấm quen thuộc.
_______________________________________
Họ lại bắt đầu mèo vờn chuột r 😭✋
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro