3
Lạc Văn Tuấn hiếm khi hối tiếc bất cứ điều gì. Cậu tự trách mình, tức giận, suy ngẫm và rơi nước mắt, nhưng sẽ không hối hận. Hơn mười năm cuộc đời không phải là không có những bước lùi nhưng cậu cũng chưa bao giờ quay đầu lại.
Nhưng giờ đây, cậu lại hối hận vì đã thực sự ngủ với Triệu Gia Hào.
Dù sao thì, bối cảnh gia đình khá giả của Lạc Văn Tuấn hiếm khi khơi dậy hứng thú hay ham muốn tranh giành bất cứ thứ gì, cậu có được hầu hết những gì mình muốn, và cậu chỉ có thể buông bỏ những gì mình không thể có được. Cậu đã sớm hiểu rằng có rất nhiều thứ mà có tiền nào cũng không thể mua được, chẳng hạn như sự bầu bạn của bố mẹ, tình yêu của bạn bè đồng trang lứa, một ad hiểu rõ lối chơi của cậu, v.v. Vì hiểu quá rõ nên cậu cũng không đòi hỏi gì xa hoa.
Nhưng điều này không có nghĩa là Lạc Văn Tuấn không tham lam.
Cậu không chỉ tham lam mà còn dễ dàng vượt lên chính mình, đây là đánh giá của Trần Trạch Bân về lối chơi của cậu, cũng là biểu hiện của cậu khi đối mặt với Triệu Gia Hào đêm qua.
Cậu không phải kẻ ngốc, đương nhiên cậu hiểu rằng nếu Triệu Gia Hào nếu không bị cậu đem về thì anh có thể đã theo người khác về nhà, ý nghĩ này khiến Lạc Văn Tuấn rất khó chịu. Ngay từ lần đầu tiên bị chặn lại ở cổng trường, vị tiền bối hiền lành và công tâm này đã khiến cậu khó chịu. Khi họ tình cờ gặp nhau trong KTV, ban đầu cậu chỉ muốn thấy Triệu Gia Hào phục tùng, nhưng sau đó lại muốn anh ấy cảm thấy đang mắc nợ mình. Nhưng bây giờ Lạc Văn Tuấn đã nhầm tưởng lấy anh làm của mình, đồng thời cậu cũng ích kỷ hy vọng Triệu Gia Hào chỉ có thể thuộc về cậu.
Thật nực cười, cậu biết điều đó.
Khi Lạc Văn Tuấn bước ra khỏi cổng trường sau giờ học, trong đầu cậu đang có một cuộc chiến giữa hồn và xác, lý trí nói với cậu rằng đêm qua chỉ là một sự tình cờ, và từ nay họ không nên có bất kỳ điểm giao nhau nào nữa. Tuy nhiên, cơ thể cậu lại thành thật bước về phía KTV nơi cậu gặp Triệu Gia Hào. Cậu dừng lại khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ở ngã tư, Triệu Gia Hào cũng vừa lúc mở cánh cửa trong suốt bước ra ngoài, khi ánh mắt chạm nhau, anh có chút ngơ ngác dừng lại.
“Xin chào.” Triệu Gia Hào cuối cùng cũng lên tiếng trước, ánh mắt hơi cong lên, “Em định…?”
"——Mua nước." Lạc Văn Tuấn chỉ vào cửa hàng tiện lợi phía sau, ánh mắt không rời khỏi mặt Triệu Gia Hào, tùy tiện kiếm cớ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Triệu Gia Hào lần nữa, cậu chắc chắn rằng mình vẫn muốn chiếm hữu anh ta, dù bất kể cái giá nào đi chăng nữa.
"Anh..." Đang mở miệng, cậu mới phát hiện thanh âm của mình có chút khàn khàn, Lạc Văn Tuấn dùng sức nói rõ ràng, "Cám ơn anh, ý em là, bữa sáng."
"Ồ." Triệu Gia Hào cúi đầu đẩy kính lên, trên khuôn mặt tròn trịa hiện lên nụ cười: "Không có gì, em nên ăn sáng thật ngon." Anh dừng lại, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Em gầy quá."
Lạc Văn Tuấn nghe xong chỉ biết gật đầu và máy móc di chuyển về phía cửa hàng tiện lợi trước mặt, như thể cậu thực sự dừng lại ở đây để mua nước.
Cậu không thể để mình cứ nhìn Triệu Gia Hào và nói chuyện với anh như thế này nữa, nếu không chắc chắn anh sẽ biết cậu định làm gì.
Tuy nhiên, khi đi ngang qua, cậu lại nghe thấy câu hỏi của Triệu Gia Hào. m thanh đó rất nhẹ, nhẹ đến mức nếu không nghe kỹ, cậu gần như tưởng rằng tai mình đã nghe nhầm.
“Vậy hôm nay em vẫn tới à?”
anh ấy hỏi.
- Khi đẩy Triệu Gia Hào xuống giường lần nữa, Lạc Văn Tuấn đột nhiên cảm thấy mũi có chút đau nhức, không rõ nguyên nhân vì sao. Cậu đẩy mình vào cơ thể anh, giống như một đoàn tàu chạy mất kiểm soát mà không biết điểm dừng ở đâu. Dưới thân Triệu Gia Hào bắt đầu rên rỉ những thanh âm kỳ quái, tựa hồ không chịu nổi sự ra vào liều lĩnh như vậy, nhưng ánh mắt nhìn anh vẫn ôn hòa đến khó tin.
Đúng là quá đáng, Lạc Văn Tuấn buồn bã nghĩ, cắn lấy môi Triệu Gia Hào như muốn trút giận, phần dưới cơ thể di chuyển càng điên cuồng, tại sao anh lại đối xử với cậu như người yêu dù đó là giữa hai người họ chỉ là quan hệ bạn tình. Cậu dùng đầu ngón tay hứng những giọt nước mắt của Triệu Gia Hào, tự hỏi trong số đó có bao nhiêu là do cậu, bởi vì người trên người anh lúc này chính là cậu, là Lạc Văn Tuấn chứ không phải bất kì ai khác. Cách Triệu Gia Hào khóc lóc van xin khiến cậu cảm thấy an toàn, nhìn anh dần mất đi lý trí vì mình và bị dục vọng hành hạ khiến cậu cảm giác được sự an tâm hiếm có rằng mình được cần đến, cho dù nhu cầu đó có nông cạn hay ngắn ngủi đến đâu.
Chỉ có cậu mới có thể thỏa mãn anh, Lạc Văn Tuấn tự thuyết phục mình, cũng chỉ anh mới có thể thỏa mãn cậu.
Sau khi cao trào, cậu ôm Triệu Gia Hào đang thở dốc vào lòng để bình tĩnh lại nhịp tim của đối phương. Có một số việc hiện tại có vẻ không thích hợp để hỏi, nhưng Lạc Văn Tuấn nghĩ không ra thời điểm nào tốt hơn. “Tại sao anh lại làm điều này?” Cậu ngập ngừng nói, đầu ngón tay lướt dọc tấm lưng mịn màng trong vòng tay.
Hơi thở của Triệu Gia Hào cứng lại trong giây lát rồi nhanh chóng bình tĩnh. "Tiền." Anh nói rất đơn giản, "Ở nhà xảy ra chuyện, tiền không đủ trả. Anh không muốn bỏ học, làm việc này có thể kiếm tiền nhanh chóng." Anh dừng lại, mỉm cười như thể đang thoải mái nói: "Nhưng anh không ngờ lại nhanh như này. Anh mới làm ngày hai đã gặp em, còn nói em đã trả số tiền gấp đôi, nhưng vẫn không muốn đưa anh về nhà."
Lạc Văn Tuấn vùi đầu vào vai anh, cười khanh khách.
“Vậy từ giờ trở đi anh hãy về nhà với em mỗi ngày đi,” cậu nói, giọng nghiêm nghị đến không ngờ, “Anh sẽ không phải hối hận đâu.”
Triệu Gia Hào nhất thời không nói chuyện, đầu ngón tay vặn xoắn đuôi tóc của Lạc Văn Tuấn, khi anh trả lời, tựa như đang nói đùa, nhưng giọng mũi lại rất nặng nề. "Cái đó rất đắt."
Lạc Văn Tuấn nghe xong mỉm cười hài lòng, cúi đầu hôn Triệu Gia Hào có chút kiêu ngạo, chặn hết những lời không thể nói ra trong miệng.
“Nhân đôi đi,” cậu uể oải hứa, “Ngày mai em sẽ đến gặp quản lý của anh.”
- Và họ thực sự bắt đầu phát triển mối quan hệ thể xác giống như một hợp đồng, Triệu Gia Hào chưa bao giờ từ chối bất cứ việc gì, nên Lạc Văn Tuấn cứ vô tư tận hưởng và tiến xa hơn. Cậu nhanh chóng tự học thêm kỹ năng để khiến Triệu Gia Hào phải xấu hổ, nước mắt và những lần cầu xin sự thương xót đã không còn có thể làm cậu hài lòng, vì vậy cậu bắt đầu thực hiện những nỗ lực cực đoan hơn, sử dụng mọi tư thế có thể nghĩ ra, trong mọi tình huống lẽ ra không nên xảy ra, ở mọi địa điểm. Chiếc bàn mà Triệu Gia Hào giảng bài cho cậu, ghế sau của một chiếc ô tô riêng trong bãi đậu xe, và thậm chí cả nhà kho của trường, nơi mọi người ra vào. Điều cậu thích nhất là nhìn Triệu Gia Hào ở nơi công cộng, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ nhỏ của mình, bị đẩy mạnh đến mức không khỏi thở dốc, cái cổ trắng nõn nhuốm đầy màu dục vọng, khuôn mặt đỏ bừng vì những lời nói tục tĩu... Lạc Văn Tuấn khi làm tình không có kiêng kỵ, bảo bối, anh trai, tiền bối thay nhau qua tai anh, cuối cùng, Triệu Gia Hào cơ hồ sinh ra phản ứng sinh lý, nghe thấy có người gọi lại từ “tiền bối”, tai anh liền bất giác đỏ bừng lên…
Lạc Văn Tuấn cũng hài lòng với niềm vui thầm kín này. Nhìn anh trai ngượng ngùng cúi chào các thầy cô và học sinh của trường trên bục giảng, tay cầm kính và mỉm cười ấm áp, cậu là người duy nhất trong tiếng vỗ tay như sấm biết rằng nếu cổ áo đồng phục chỉ thấp hơn một inch thì sẽ có thể nhìn thấy dấu hôn cậu để lại tối qua. Cậu cũng học được cách cư xử hơn khi tới trường, cậu cau mày với Triệu Gia Hào với giọng điệu chuyên nghiệp và nói: "Đồng phục học sinh hơi bẩn, anh trai. Em sẽ trừ điểm anh." Sau đó cậu nhìn trên mặt Triệu Gia Hào như chậm rãi hiện lên một tia nghi hoặc.
Tất nhiên đồng phục của anh ấy sẽ bị bẩn. Rốt cuộc, trước khi ra ngoài vào buổi sáng, Lạc Văn Tuấn đã đè anh xuống ghế sofa làm một hiệp, toàn bộ chất dịch cơ thể xuất ra đều dính vào gấu áo khoác của anh.
Lạc Văn Tuấn đã quyết định không đi sâu tìm hiểu tính hợp lý của mối quan hệ này, anh chọn cách chấp nhận thân phận lưu manh của mình và ích kỷ gài bẫy Triệu Gia Hào ở bên cạnh theo cáu cách đáng xấu hổ, vô liêm sỉ và bấp bênh như vậy. Tình cờ họ lại có những nhu cầu cấp thiết nhất của nhau nên bổ sung thành một kiểu hoàn hảo không trọn vẹn, cho dù sự hoàn hảo này có mong manh đến đâu. Nhưng cái gì thực sự cần được lấp đầy gấp, cái gì cần hỗ trợ, theo Lạc Văn Tuấn, điều đó cũng không thành vấn đề.
Hoặc có thể nó không liên quan. Đôi khi, nhìn Triệu Gia Hào thở hổn hển vì xúc động, Lạc Văn Tuấn lại muốn rơi nước mắt. Nếu ngày đó cậu không bước vào KTV, liệu lúc này cậu có còn là người ôm Triệu Gia Hào không? Liệu mọi chuyện có khác gì với Triệu Gia Hào không? Nếu ai đó sẵn sàng bỏ ra nhiều hơn cậu, liệu Triệu Gia Hào có bỏ cậu vì điều này không?
Đó là những gì cậu nghĩ và hỏi, với một chút bất bình phát ra từ giọng mũi một cách rất không mấy hứa hẹn. Triệu Gia Hào thấy vậy nhẹ nhàng mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng cậu.
"Không ai cho anh nhiều hơn em."
Anh đảm bảo với cậu như vậy.
Câu trả lời này quá mơ hồ và không đáng quan tâm, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc đến mức tạo ra ảo giác như đang được tỏ tình. Lạc Văn Tuấn khịt mũi, cảm thấy một loại an ủi buồn bã.
“Vậy từ giờ trở đi anh sẽ ngủ với một mình em thôi nhé?” cậu đột nhiên hỏi.
"Đừng đến KTV đó nữa."
Ngày thường, cậu đã quá quen với việc hành động khêu gợi thử thách giới hạn của Triệu Gia Hào, di chuyển từng centimet, giống như một con mèo con duỗi móng vuốt ra, vậy nên bí mật mà anh cố gắng che giấu sẽ bất ngờ bị lộ ra bằng lời nói của anh… nhưng nghe có vẻ vô lý. Triệu Gia Hào trầm mặc một lát, sau đó giơ tay lau khóe mắt đỏ bừng của Lạc Văn Tuấn, giọng điệu vẫn thoải mái như đang đùa giỡn. "Em muốn bày tỏ cái gì? Muốn chính thức thuê anh hả?"
Lạc Văn Tuấn gật đầu và lắc đầu.
“Em thuê anh làm gia sư, cái này hợp pháp.” cậu tự tin nói, dù sao Triệu Gia Hào hàng ngày cũng toàn kèm cậu làm bài tập, “…là kiểu gia sư bằng lòng ngủ với em.” Nửa câu sau có chút không tự tin.
Trong một lúc, cả hai đều không nói gì. Triệu Gia Hào cuối cùng cũng ngẩng đầu lên hôn thật sâu Lạc Văn Tuấn, mãi đến khi cả hai bắt đầu thở dốc không kiềm chế được mới từ từ buông cậu ra. Khi họ hôn nhau, trên má Lạc Văn Tuấn chảy dài những giọt nước mắt, nhiệt độ khác với trước đây, cậu chỉ cảm thấy mình không muốn biết.
“Rõ ràng là em biết,” Triệu Giai Hào nói với giọng đứt quãng, giọng điệu rất nhẹ nhàng, “Em rõ ràng biết rằng anh sẽ luôn hứa với em mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro