Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

8.

Triệu Gia Hào cũng nhận ra ý đồ của đồng đội, anh quay lại và nhìn Lạc Văn Tuấn đang đứng ở cửa, khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Lạc Văn Tuấn đột nhiên quay đi, và bầu không khí khó xử có phần mơ hồ lại lặng lẽ hình thành giữa hai người. Triệu Gia Hào hô hấp trở nên gấp gáp, có chút trì trệ.

Triệu Gia Hào nghĩ, giữa họ không nên như vậy, rõ ràng họ đã từng rất tốt, tuy hai mà một, và rõ ràng anh cũng chỉ muốn Lạc Văn Tuấn hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác, tại sao bây giờ nó lại trở thành sự tra tấn lẫn nhau trong mắt của người khác. Anh muốn nói gì đó, anh muốn xin lỗi Lạc Văn Tuấn, anh muốn dỗ Lạc văn Tuấn đừng khó chịu nữa, anh muốn nói với Lạc Văn Tuấn rằng anh không thích bộ dạng của họ bây giờ, anh muốn... anh muốn để Lạc Văn Tuấn biết rằng Triệu Gia Hào thích Lạc Văn Tuấn, chính cậu mới là người Gia Hào thích, cậu không cần so sánh với bất kỳ ai, bởi vì cậu là duy nhất và đặc biệt nhất.

Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng cũng có quá nhiều điều như nghẹn lại ở cổ không thể thốt ra, đẩy cả hai vào khoảng lặng sâu hơn.

Nhìn vẻ mặt do dự của Triệu Gia Hào, Lạc Văn Tuấn đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, cậu không hiểu tại sao Triệu Gia Hào luôn có nhiều bí mật không thể nói ra, luôn cho cậu hy vọng rồi lại khiến cậu tuyệt vọng, giống như đang dùng một con dao cùn cắt trái tim cậu ra làm từng miếng vậy.

Một cảm giác mệt mỏi chưa từng có dâng lên trong lòng Lạc Văn Tuấn, cậu vô thức nói: "Hãy coi như chưa có gì đi."

Cậu chán nản quay người, định đạp tung cánh cửa bị khóa, kết thúc cuộc

đối đầu thầm lặng không có kết quả này, cũng như kết thúc mối quan hệ tưởng

như bình thường này của mình.

Nhìn bóng lưng của Lạc Văn Tuấn, Triệu Gia Hào lần đầu tiên hoảng sợ, anh có linh cảm mạnh mẽ rằng nếu lần này để Lạc Văn Tuấn rời đi, họ sẽ không bao giờ có thể quay lại được như trước nữa, và anh sẽ để mất Lạc Văn Tuấn mãi mãi. Anh còn chưa kịp suy nghĩ, cảm giác sợ hãi đã khiến anh gần như theo bản năng mà lao tới trước mặt, gắt gao ôm lấy vòng eo của thiếu niên trẻ, dùng sức như người sắp chết đuối ôm lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình.

Lạc Văn Tuấn bị hành động đột ngột của Triệu Gia Hào làm cho sững sờ, bất giác dừng lại, cậu không hiểu dụng ý của Triệu Gia Hào, đang đợi Triệu Gia Hào giải thích cho mình, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng nghẹn ngào nhẹ, sau đó là vai cậu cảm thấy một chút ấm áp.

"Lạc Văn Tuấn, em đừng đi, anh xin lỗi, thực sự xin lỗi."

Nghe được lời xin lỗi nức nở của Triệu Gia Hào, Lạc Văn Tuấn lại một lần nữa mềm lòng. Đây là lần đầu tiên Triệu Gia Hào khóc trước mặt cậu, cậu đột nhiên cảm thấy nước mắt thấm ướt lớp vải mỏng, thấm vào da thịt, dọc theo dòng máu truyền đến cảm giác chua xót và đau đớn âm ỉ đến tận đáy lòng.

Rốt cuộc, cậu vẫn không chịu nổi việc khiến Triệu Gia Hào phải buồn. Lạc Văn Tuấn ơi, Lạc Văn Tuấn à, đúng là hết cứu rồi. Cậu tự giễu thầm, trấn an vỗ vỗ vào cánh tay Triệu Gia Hào, ra hiệu cho anh buông ra. Nhưng Triệu Gia Hào lại hiểu sai, nghĩ rằng Lạc Văn Tấn vẫn khăng khăng muốn rời đi, vì vậy anh đột nhiên ôm lấy chặt hơn.

"Hừm, ca ca, em không đi, em không đi nữa, thả lỏng tay ra, không eo của em hỏng mất."

Triệu Gia Hào nghe xong lời này, lập tức buông tay ra, xấu hổ cúi đầu, ho khan một tiếng. Vậy nên khi Lạc Văn Tuấn quay người lại, cậu chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đầy tóc của anh.

"Anh ơi, ngẩng lên nhìn em đi."

Triệu Gia Hào ngoan ngoãn ngẩng đầu lên và nhìn Lạc Văn Tuấn, khác với vẻ thờ ơ những ngày này, bây giờ trong đôi mắt long lanh Lạc Văn Tuấn tràn ngập sự yêu thương và dịu dàng. Triệu Gia Hào để Lạc Văn Tuấn lau nước mắt trên mặt mình, anh cứng người lại và không dám cử động, sợ phá vỡ sự ấm áp trong lúc này.

"Ca ca, anh xin lỗi cái gì? Hay là, anh muốn em làm cái gì?"

Giọng điệu của Lạc Văn Tuấn vẫn rất nhẹ nhàng, và cậu lại đặt ra hai câu hỏi khó cho Triệu Gia Hào bằng chính giọng điệu nhẹ nhàng ấy. Triệu Gia Hào nhất thời không biết trả lời như thế nào, lại sợ Lạc Văn Tuấn mất kiên nhẫn bỏ đi, liền nắm lấy góc áo của cậu.

"Em không đi, anh cứ suy nghĩ một chút, sau đó trả lời sau."

Lạc Văn Tuấn dường như nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Gia Hào, nắm lấy bàn tay

còn lại của anh ấy một cách an ủi và nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay anh ấy.

"Anh muốn em ở bên cạnh, và chúng ta trở lại như trước đây."

"Chỉ thế thôi sao?"

"Ừm đó là tất cả."

Thế là đủ rồi, anh không dám đòi hỏi nhiều hơn một chút. Triệu Gia Hào yên lặng nuốt lấy nửa câu sau lại vào trong lòng. Anh nhìn những ngôi sao trong mắt Lạc Văn Tuấn mờ đi, và nhận ra rằng câu trả lời của mình khác xa hoàn toàn với câu trả lời mà Lạc Văn Tuấn mong muốn, anh do dự muốn giải thích thêm vài câu, nhưng Lạc Văn Tuấn không cho anh cơ hội nói nữa.

"Được, Triệu Gia Hào, em sẽ đáp ứng anh, sẽ đối xử với anh như ngày trước."

Em sẽ yêu anh và ở bên anh cho đến khi anh không cần em nữa. Với đôi mắt chua chát, Lạc Văn Tuấn tự hứa trong lòng. Cậu lại nhìn vào đôi mắt đang cười của Triệu Gia Hào, mỉm cười đáp lại, cậu nghĩ, chỉ cần Triệu Gia Hào cảm thấy vui vẻ và thoải mái với nó, những thứ khác đều không quan trọng.

"Anh ơi, vừa rồi anh có thấy trăng không?"

Đột nhiên, Lạc Văn Tuấn ném cho anh câu hỏi, cậu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, trong mắt hiện lên một tia trăng sáng. Triệu Gia Hào nhìn theo ánh mắt của cậu, quay đầu nhìn phía sau vầng trăng nói: "Anh thấy rồi, nso vừa tròn còn lớn nữa."

"Quả thật, trăng đêm nay rất đẹp."

Chỉ là khi nói ra lời này, trong lòng và trong mắt Lạc Văn Tuấn đều tràn ngập khuôn mặt trắng nõn trong veo như trăng của Triệu Gia Hào. Cậu đột nhiên cảm thấy, mặt trăng không phải của mình cũng không sao, chí ít tại một khắc nào đó, ánh trăng đã thật sự chiếu vào thân tâm của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #elk#onelk