Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17




17.

Ngay sau đó chuyện chè chén say khướt dã đi vào quên lãng, những buổi luyện tập cường độ cao và trận đấy căng thẳng liên tục dí theo họ, sau khi liên tiếp thắng AL và TT, BLG đã xuất sắc giành được chuỗi 6 chiến thắng liên tiếp, sau đó họ sẽ lại đối đầu với đối thủ cũ JDG.

Vì trận đấu diễn ra ở sân nhà của JDG nên cả đội đã đến Bắc Kinh trước một ngày để thích nghi với môi trường mới. Chỗ ở do ban tổ chức sắp xếp, đúng như dự đoán, Triệu Gia Hào và Lạc Văn Tuấn được xếp chung một phòng, chỉ là không ngờ đó lại là phòng đôi.

Nhìn chiếc giường king sze trong khách sạn, Triệu Gia Hào nghe thấy nhân viên nói một cách mơ hồ, "Mạng nội bộ của liên đoàn cho thấy hai người đã đăng ký thành đôi, nên nó được đặc biệt sắp xếp cho hai người, hy vọng các cậu thích nó",

Triệu Gia Hào chỉ cảm thấy thái dương của mình đau nhói.

Lạc Văn Tuấn có vẻ tự nhiên hơn nhiều, cậu đặt hành lý xuống và chuẩn bị tìm mọi người huấn luyện, thấy Triệu Gia Hào vẫn đang nhìn chằm chằm vào ga trải giường, cậu trêu chọc nói: "Cái gì? Anh à, anh không phải- trời vẫn còn sáng mà đừng lo quá, em sẽ ngủ với anh sau."

Nói xong, Lạc Văn Tuấn chạy ra khỏi phòng mà không quay đầu lại, tiếng cười sảng khoái của cậu vang vọng trong hành lang. Khi Triệu Gia Hào định thần lại, anh lập tức đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng của Lạc Văn Tuấn đâu.

Ok, anh đã để hỗ trợ của mình trốn thoát.

Gạt tất cả những trò đùa sang một bên, tất cả các thành viên BLG đều đã sẵn sàng cho trận đấu ngày mai. Họ háo hức với chiến thắng này hơn bất kỳ ai khác. Họ muốn giữ chuỗi chiến thắng của mình và tạo nên lịch sử cho đội. Họ muốn mọi người biết rằng JDG không phải là ngọn núi mà họ không thể vượt qua nữa.

Ban huấn luyện thảo luận cẩn thận hơn về bp và chiến thuật, các tuyển thủ tập luyện chăm chỉ, không ai trong đội dám thả lỏng. Mãi đến khi đồng hồ điểm gần hai giờ sáng, Tabe mới thúc giục các thành viên trong nhóm đi nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, ngày mai làm việc chăm chỉ.

Sau khi trở lại phòng, Triệu Gia Hào và Lạc Văn Tuấn nằm xuống giường sau khi tắm rửa xong. Lạc Văn Tuấn tựa vào gối và chán nản kiểm tra điện thoại,trong khi Triệu Gia Hào nằm bất động ở mép giường bên kia, cả người cứng đờ nhìn trần nhà.

"Anh à, kỳ thật anh có thể nằm qua đây một chút không, giường cũng đủ lớn mà."

"A? Okok. Muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi?"

"Được."

Sau khi Lạc Văn Tuấn nhắc nhở, Triệu Gia Hào mới phát hiện ra rằng có cả một khoảng lớn giữa giường đôi của họ. Anh hắng giọng cố che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó tắt đèn, hơi nhích về phía của Lạc Văn Tuấn, tất nhiên, chỉ một chút thôi.

Trong bóng tối, Triệu Gia Hào có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở đều đều của Lạc Văn Tuấn bên cạnh mình, và động tác của cậu dọc theo ga trải giường truyền đến Triệu Gia Hào bên cạnh. Triệu Gia Hào căn bản không buồn ngủ, chỉ cảm thấy tim đập kịch liệt, anh đang cố gắng tiêu hóa việc cùng người mình yêu ngủ cùng giường, gần đến mức chỉ cần anh vươn tay ra là có thể ôm lấy.

"Anh, anh chưa ngủ sao?"

"Hả? Vẫn chưa."

Lạc Văn Tuấn đột ngột lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cậu quay người, đối mặt với Triệu Gia Hào và tiếp tục:

"Em có chút lo lắng..."

"Đừng căng thẳng, cứ đánh bình thường đi. Bọn họ là đối thủ cũ, cái gì mình cũng đều biết hết rồi, bọn họ rất mạnh, nhưng chúng ta không yếu, đừng sợ, có anh ở đây."

Triệu Gia Hào an ủi cậu, trong bóng tối, anh và Lạc Văn Tuấn nhìn nhau, đôi mắt sáng ngời của cậu lúc này tràn đầy sự do dự. Vì vậy, Triệu Gia Hào nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của Lạc Văn Tuấn, nhiều lần trấn an cậu đừng căng thẳng, cậu thực sự rất tuyệt.

"Nếu chúng ta thua JDG lần nữa, anh có nghĩ ..."

Anh có nghĩ rằng em kém hơn so với Missing. Đây là nửa câu sau mà Lạc Văn Tuấn không dám nói, anh ấy luôn là một người có lòng tự ti, mỗi khi nói chuyện gì liên quan tới Triệu Gia Hào, cậu cảm thấy mình như mất hết bình tĩnh. Cậu không dám mở miệng hỏi, cậu biết Lâu Vân Phong cùng Triệu Gia Hào đã đi với nhau cả đời, cậu chỉ là kẻ đến sau, cho dù hiện tại trên giấy tờ thành một đôi, làm sao sánh được với những năm tháng thanh xuân đã hỗ trợ lẫn nhau của họ? .

"Không. Bất kể kết quả ngày mai như thế nào, em sẽ là chỗ dựa duy nhất trong trái tim anh, và là chỗ dựa duy nhất mà anh muốn chơi cùng nhau trong suốt sự nghiệp."

Triệu Gia Hào hiểu nỗi sợ hãi mà Lạc Văn Tuấn không dám nói ra, anh nói với hỗ trợ và cũng chính là đối tác của mình, Lạc Văn Tuấn, bằng một giọng điệu nhẹ nhàng, rằng Lạc Văn Tuấn không cần so sánh với bất kỳ ai, cậu luôn là người mà Triệu Gia Hào kiên định lựa chọn, từ đầu đến cuối sẽ mãi là vậy.

Lúc đầu trong mắt Lạc Văn Tuấn lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó cảm xúc trong mắt trở nên phức tạp, cuối cùng những cảm xúc lẫn lộn đó đều thấm đẫm nước mắt, giọng cậu run run nói: "Triệu Gia Hào, ôm em một cái được không? Chỉ một chút thôi."

Không chút do dự, Triệu Gia Hào ôm Lạc Văn Tuấn vào lòng, để cậu nghẹn ngào trong vòng tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cậu, giống như đang an ủi một chú mèo con sợ hãi.

Vào giờ phút này, trong vòng tay của Triệu Gia Hào, với nước mũi nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, Lạc Văn Tuấn cảm thấy mình là người may mắn và hạnh phúc nhất trên thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #elk#onelk