Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Lời phán trái ý chỉ

​​

CHƯƠNG 4




​​

"Anh có chắc Catherine Blue Delena hiện vẫn còn sống không?"

"Anh chắc mà, Grace. Chính tên thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê đã nói với anh. Hắn nói đêm hôm đó, bọn tay chân của hắn thất bại trong nhiệm vụ, vô tình để công chúa trốn thoát, nhưng có một cảnh sát tên là Wayo đã giúp đỡ cô ta."

"Quả nhiên, không ngoài dự đoán của em. Chuyện này chắc chắn có liên quan đến ả cảnh sát đó. Việc cô ta mất tích mấy ngày qua chắc chắn không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên."

Lúc này đây, Grace tin chắc chính sự can thiệp của cảnh sát Wayo là yếu tố then chốt giúp Catherine sống sót. Đêm hôm đó, cô ta đã bỏ thuốc vào đồ uống của công chúa, đẩy nàng xuống vực thẳm của cái chết, kế hoạch lẽ ra phải hoàn hảo. Nhưng, vào giây phút cuối cùng, sự can thiệp của cảnh sát Thái Lan này đã làm đảo lộn tất cả, khiến kế hoạch bị lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

"Nếu công chúa vẫn còn sống, điều đó có nghĩa là cô ta có thể trở lại bất cứ lúc nào và vạch trần chúng ta. Tôi muốn rút lui, Grace. Dù cô đã cứu mạng tôi một lần, nhưng chúng ta lần này đang bước vào một nguy cơ thảm bại toàn diện."

"Helena, đừng có nhát gan như vậy. Cô thực sự muốn từ bỏ quyền lực, thứ mà cô đã khao khát bấy lâu nay sao?"

"Tôi chỉ cảm thấy một người như công chúa sẽ không dễ dàng đầu hàng."

"Ngay cả khi Catherine còn sống, cô ta có thể làm gì được? Dù có cảnh sát Wayo bảo vệ, cũng không thể thay đổi tình thế mà hiện tại chúng ta đang nắm quyền. Cô đừng lo lắng vô ích nữa, cứ tiếp tục đóng tròn vai công chúa của mình đi, làm cho tốt nhiệm vụ của mình. Tôi sẽ tự lo liệu phần còn lại."

Khi lập kế hoạch chiếm đoạt ngai vàng của Hoàng thất Delena, Grace đã dặn dò những kẻ tỏ ra sợ hãi tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình. Còn với Henry, là thủ lĩnh của Lực lượng Cận vệ Hoàng gia Madeline, Grace cũng mong đợi anh ta sẽ dùng khả năng của mình để giải quyết những mối nguy khiến cô ta lo lắng.

"Về phần nhiệm vụ của anh, Henry, nếu những tay súng Thái Lan không thể giải quyết Catherine Blue Delena, thì anh cứ cử người của chúng ta đến ám sát cô ta đi. Với vị trí Trưởng đội Cận vệ Hoàng gia, việc này chắc không quá khó đối với anh đâu nhỉ?"

"Anh cũng rất muốn làm vậy. Thực tế nếu ban đầu là người của Madeline đích thân xử lý chuyện này, thì mọi chuyện đã không mất kiểm soát và lệch khỏi kế hoạch như vậy."

"Vậy anh còn chần chờ gì nữa? Hay là anh muốn để Catherine Blue Delena có cơ hội quay lại đây trả thù tất cả chúng ta?"

"Grace, đừng quên những kẻ khác của Madeline vẫn trung thành với Quốc vương Arthur và Công chúa Catherine. Họ không biết chuyện công chúa đã bị thay thế. Nếu anh cử người của Madeline ám sát 'công chúa thật', chẳng phải anh đang tạo cơ hội để cô ta truyền thông tin cho Quốc vương Arthur sao? Hoặc tệ hơn nữa, nếu người của Madeline phát hiện có hai công chúa, kế hoạch phản loạn sẽ bị vạch trần."

"Vậy, ý của anh là tha cho Catherine Blue Delena? Hay là anh cũng trở nên nhát gan giống như Helena rồi, Henry?"

Grace bắt đầu cao giọng, cảm thấy mất kiên nhẫn. Cô ta không hài lòng với cuộc thảo luận này, vì nhận thấy những người tham gia kế hoạch đã bắt đầu dao động. Có lẽ, cô ta đã sai khi chọn những người như Helena và Henry, những kẻ nhút nhát, tham gia vào kế hoạch của mình.

Trên thực tế, hai người này không những không giúp làm đơn giản hóa tình huống, mà còn làm cô ta thêm phiền phức. Nếu ngay cả đồng bọn còn không giúp được gì mà chỉ tạo ra vấn đề, thì khi mọi thứ thực sự trở nên vô dụng, cô ta cũng không ngại diệt trừ những kẻ đó. Tất cả những gì Grace quan tâm, chỉ là đạt được mục tiêu và khát vọng của bản thân cô ta.

"Anh đã cho những kẻ đó một cơ hội để chuộc tội. Hắn hứa sẽ mang xác công chúa và con ranh cảnh sát đó trở về gặp chúng ta."

"Nếu hắn lại thất bại lần nữa thì sao?"

"Thì lúc đó anh sẽ xử lý những kẻ thất bại và tự mình lo liệu mọi chuyện."

"Em tin anh, anh yêu, hi vọng anh sẽ không làm em thất vọng."

Nếu những tên sát thủ được thuê đến để ám sát Catherine Blue Delena thất bại lần nữa, Grace tin chắc, khi Henry can thiệp trực tiếp, dù đối phương có may mắn thoát được, hoặc có sự giúp đỡ từ Cảnh sát Thái Lan, họ cũng không thể thoát khỏi cái chết.

***

"Sáng nay, Công chúa Catherine... Ý chị là 'công chúa giả' đã lên đường tới Nhật Bản rồi, vậy thì tình hình của Khun Blue liệu đã an toàn chưa?

"Vẫn chưa thể chủ quan, Khun Rose. Những kẻ cố ám sát Khun Blue, Lom đã đối đầu với họ hai lần. Họ là người Thái, và Lom đoán những kẻ này có thể do quân phản loạn Madeline chỉ thị."

"Tôi cũng có cùng suy nghĩ với Khun Wayo. Không phải tất cả người Madeline đều muốn phản bội và làm hại tôi, vẫn còn nhiều cận vệ trung thành muốn bảo vệ hoàng thất. Nhưng tình hình hiện tại, chúng ta đang ở thế yếu trước Grace và Henry. Họ đang nắm giữ mọi quyền lực trong tay, còn công chúa giả, Grace đang thao túng cô ta như một con rối."

Wayo gật đầu đồng tình, cô gần như hoàn toàn đồng ý với phân tích của Công chúa Catherine. Hiện tại, bọn họ vẫn chưa có kế hoạch nào để nhằm xoay chuyển tình thế bất lợi. Những kẻ phản loạn đã chiếm ưu thế, nắm trong tay quyền lực, đội ngũ đông đảo, còn có sợi dây chuyền và vương miện làm bằng chứng cho quyền thế hoàng gia. Trong khi đó, Công chúa Catherine thật, lại chỉ còn một cơ thể yếu ớt. Dù có liên lạc được với những người trung thành của Madeline, cũng rất khó lòng khiến họ tin tưởng mà sẵn sàng truyền tin cho Quốc vương Arthur.

"Điều còn tồi tệ hơn là, giờ đây có thể đoán quân phản loạn đã biết Khun Blue vẫn còn sống. Kể từ đêm giao chiến tại căn cứ bí mật, những tên sát thủ đó chắc chắn đã quay về báo cáo với quân phản loạn. Cho nên, họ mới hành động nhanh chóng, đưa người của Madeline sang nước láng giềng, vì họ nhận ra Khun Blue có thể đang lên kế hoạch quay trở lại vạch trần sự thật."

"Đây là một tình huống vô cùng khó khăn. Bây giờ không còn người của Madeline ở Thái Lan, mà cấp dưới của Lom và đồng nghiệp cảnh sát thì không thể tin cậy được, vì chẳng còn ai đáng tin cả. Thêm vào đó, chúng ta phải giấu kín thân phận, chỉ có vài người như thế này, làm sao có thể chống lại những kẻ phản loạn được trang bị đầy đủ tài nguyên và vũ khí kia chứ?"

"Xin lỗi vì đã khiến Khun Rose bị cuốn vào rắc rối này."

"Không phải thế đâu, Khun Blue. Tôi chỉ cảm thấy tức giận với những kẻ đã hãm hại Người, tôi rất muốn giúp đỡ, nhưng lại không biết mình có thể làm được gì."

"Chỉ riêng việc cô cho chúng tôi chỗ ở, chúng tôi đã rất cảm kích rồi." Catherine nói bằng giọng chân thành, cảm ơn Khun Rose vì đã cung cấp chỗ tạm trú cho nàng và Wayo. Tuy nhiên, theo cuộc thảo luận giữa nàng và Wayo, họ không thể ở lại Chiang Rai lâu hơn được nữa. Vì sự an toàn của mọi người, họ buộc phải rời đi càng sớm càng tốt.

Dù những người của Madeline, bao gồm công chúa giả, Grace và Henry, đã rời khỏi Thái Lan, Catherine và Wayo đều tin chắc những kẻ trước đây luôn muốn ra sức sát hại nàng, rất có thể sẽ quay trở lại sớm để hoàn tất nhiệm vụ chưa xong.

"Mà, chị Din đi đâu rồi, Khun Rose? Sao lâu vậy vẫn chưa về?" Wayo hỏi.

Thông thường thì nếu Kasama không có việc gì quan trọng, chị ấy sẽ về nhà cùng dùng bữa trưa, nhưng hôm nay đã qua giờ ăn mà vẫn không thấy đâu.

"Rose cũng không rõ, sau khi nhận được cuộc gọi, chị ấy đã vội vã ra ngoài, Rose cũng không kịp hỏi."

"Vậy chúng ta đợi thêm một lúc nữa vậy. Khun Blue có đói không?"

"Tôi có thể đợi thêm một chút."

"Vậy để Rose gọi thử xem... Mà, chắc không cần nữa, nghe tiếng xe có vẻ như chị Din đã về rồi."

Wayo nhìn theo ánh mắt của Thippapha hướng về cửa, đồng thời quay sang nhìn Catherine, người vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi để cùng dùng bữa trưa. Cô quan sát khéo léo biểu cảm và thái độ của nàng, muốn biết liệu nàng có lo lắng nào về việc quân phản loạn đã rời khỏi Thái Lan hay không.

"Khun Blue có lo lắng không?"

"Nếu tôi nói không lo lắng, thì chính là đang nói dối đó."

"Thực ra, tôi cũng rất lo lắng."

"Khun Wayo lo lắng điều gì?"

"Lo lắng cho Khun Blue. Tôi thừa nhận, tôi rất lo lắng, nhưng tôi sẽ không vì vậy mà bỏ cuộc."

"Lo lắng cho tôi?"

"Tôi muốn dốc hết toàn bộ sức lực để bảo vệ Người, nhưng tôi e rằng những nỗ lực trước đây của tôi vẫn chưa đủ tốt."

"Cảm ơn cô, tôi cảm nhận được tấm lòng chân thành của cô." Catherine đáp lại bằng giọng chân thành.

Đối với Wayo, một cảnh sát Thái Lan, mọi chuyện liên quan đến Madeline hoàn toàn không liên quan gì đến cô, nhưng cô lại chọn mạo hiểm chỉ để bảo vệ một công chúa đến từ đất nước xa lạ, thậm chí còn không màn đến mạng sống của mình mà chịu đựng áp lực lớn, điều này khiến Catherine cảm thấy vô cùng biết ơn.

"Lom!"

"Ba? Sao Ba lại ở đây?"

"Lẽ ra Ba phải hỏi con, rốt cuộc thì con đang làm cái gì vậy hả?!"

Wayo nhìn chằm chằm vào Ba mình, Đại tướng Cảnh sát Watit, người đã đi một quãng đường rất xa đến Chiang Rai tìm cô. Lúc này, chị họ của cô, Kasama, đứng bên cạnh, không nói lời nào, chỉ lắc đầu bất lực, dường như đã lường trước sớm muộn gì tình huống này cũng sẽ xảy ra. Biểu cảm của Kasama cũng giống hệt thái độ nghiêm khắc của Đại tướng Watit, tỏ ra rất nghiêm nghị.

...

"Con không hy vọng Ba sẽ tin, nhưng tất cả những gì con nói đều là sự thật."

"Con muốn Ba tin Công chúa Catherine thực sự đang ở đây, vậy thì người rời khỏi Thái Lan sáng nay là ai hả?"

"Kẻ đó là giả mạo, là một thành phần phản loạn đã giả mạo Khun Blue."

"Chú Watit, cho phép con làm chứng, con tin tất cả những gì Lom nói đều là sự thật."

Đại tướng Watit suy nghĩ một lúc, trước khi đến Chiang Rai, ông đã cảm nhận được sức ép kép từ cả vai trò là người Ba cho đến một viên cảnh sát cấp cao. Dù ý định ban đầu của Wayo là giúp đỡ người khác, nhưng hành động này là vi phạm nhiệm vụ, thậm chí công khai chống lại mệnh lệnh cấp trên.

Hơn nữa, tình huống mà Wayo mô tả thật quá hoang đường, câu chuyện về công chúa thật và giả, nếu công khai, ai mà tin? Dù là Ba, ông hiểu rõ phẩm chất của con gái, nhưng chuyện này vẫn khiến ông rất khó mà hoàn toàn chấp nhận.

"Dù điều này có là sự thật, thì sao? Con thực sự sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp cảnh sát và tương lai của mình vì chuyện này à? Lom, tại sao con lại can thiệp vào chuyện này, chuyện mà không hề liên quan gì đến con?"

"Nhưng Ba chính là người đã ra lệnh cho con bảo vệ công chúa đến từ Madeline, Ba đã quên rồi sao?"

"Vậy thì bây giờ, Ba ra lệnh con dừng lại, ngừng dính líu đến chuyện của Công chúa Catherine. Nếu đây là sự thật, Ba sẽ phối hợp với Madeline giải quyết vấn đề."

"Ba! Nếu Ba làm như vậy là đẩy công chúa vào nguy hiểm, con tuyệt đối không đồng ý!"

"Vậy con xem tình hình của con hiện giờ không nguy hiểm sao? Ba chỉ có mình con là con gái, Ba không muốn vì chuyện này mà mất đi con. Con muốn Ba hiểu, thì con cũng phải hiểu cho Ba."

"Nhưng..."

"Chú Watit nói cũng có lý. Lom, em phải cân nhắc về cả hai mặt của vấn đề. Chị biết em muốn bảo vệ Khun Blue, nhưng một mình em không thể làm được. Chị cũng muốn bảo vệ em, giống như Chú Watit muốn làm vậy."

Kasama, với vai trò là người hòa giải giữa Ba và cô em họ của mình, cố gắng làm dịu tình hình. Cô ấy không muốn nói rằng quyết định của Wayo là sai, cũng không phải không muốn giúp đỡ công chúa ngoại quốc đang gặp khó khăn. Nhưng, cô ấy không thể đứng nhìn em gái mình rơi vào nguy hiểm lớn hơn vì những hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí hy sinh cả bản thân.

"Lom, Ba cam đoan sẽ giúp đỡ Công chúa Catherine hết sức. Dù lần này, Ba phải đánh đổi quân hàm trên vai, thậm chí phải rời khỏi ngành cảnh sát, Ba cũng sẽ làm hết sức mình."

"Ba, nhưng Ba đã vất vả đến vậy..."

"Không sao, Ba chỉ mong con một điều, đừng lấy mạng sống của mình ra để đánh cược tất cả."

...

"Xin được bày tỏ lòng tôn kính sâu sắc, thưa Công chúa Điện hạ."

"Ngài là Ba của Khun Wayo, phải không?"

"Vâng, thưa Điện hạ. Thần là Đại tướng Cảnh sát Watit, đồng thời là Ba của Lom."

"Ta xin lỗi, vì Ta mà khiến con gái của Ngài gặp nguy hiểm."

"Thần đã nghe Lom kể lại toàn bộ sự việc. Thực sự người phải xin lỗi là thần, với tư cách là cấp trên, đã không thể ngăn chặn một sự việc nghiêm trọng như thế này xảy ra ở Thái Lan. Thần xin nhận toàn bộ trách nhiệm."

"Đó không phải lỗi của Đại tướng Watit. Vấn đề này không thể đổ lỗi cho ai, mà là người của đất nước chúng tôi đã gây rắc rối cho quý quốc."

Catherine nói với giọng chân thành và quyết đoán, lý lẽ rõ ràng và thuyết phục. Nàng không đổ lỗi cho Ba của Wayo hay Thái Lan, mà nhận thức rõ mọi chuyện bắt nguồn từ việc nàng đã sai lầm khi đặt niềm tin tuyệt đối vào Grace. Điều này đã tạo cơ hội cho kẻ đó lên kế hoạch và thực hiện những hành động độc ác. Giờ đây, nàng càng cảm kích sự giúp đỡ mà mình nhận được ở Thái Lan, đặc biệt là sự hỗ trợ tuyệt đối từ Wayo. Nếu không có Wayo, nàng đêm đó có lẽ đã mất mạng, chứ đừng nói đến chuyện đi xa đến mức này.

"Dù thần có nói sai điều gì, vẫn mong Điện hạ thứ lỗi. Nhưng là một người Ba, thần không thể đứng nhìn con gái mình gặp nguy hiểm."

"Ngài Watit hãy cứ nói."

"Mọi chuyện về sau, thần sẽ đích thân đảm nhận trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho Điện hạ, đồng thời hỗ trợ Người liên lạc với Madeline nói sự thật về vấn đề này. Thần mong muốn Lom rút khỏi tình cảnh nguy hiểm hiện tại. Mong Điện hạ thương xót và cho phép thần làm như vậy."

"Ta hiểu tâm ý của Ngài. Thực ra, Ta cũng rất lo lắng, không muốn Khun Wayo phải mạo hiểm mạng sống của mình vì Ta."

Nếu có một sự lựa chọn khác có thể đảm bảo an toàn cho Wayo, Catherine sẽ không ngần ngại chọn phương án đó. Huống hồ chi, Đại tướng Watit sẵn sàng thay Wayo ra sức bảo vệ nàng, bởi vì nàng biết Wayo đã hy sinh cho nàng quá nhiều rồi, không thể để cô ấy phải đối mặt với nguy hiểm thêm nữa.

"Thần chỉ có một cô con gái, và con bé đã chịu quá nhiều ảnh hưởng từ chuyện này. Lom đã bị đình chỉ công tác, thậm chí có thể bị sa thải. Nhưng tất cả những điều đó không quan trọng bằng mạng sống của con bé. Thần chỉ mong Điện hạ sẽ đích thân đưa ra yêu cầu này với Lom, vì hiện tại con bé khó có thể nghe lời bất kỳ ai."

"Ta hứa với Ngài, sẽ đích thân gặp trực tiếp Khun Wayo, Ngài hãy yên tâm."

...

"Khun Blue tìm tôi có việc gì muốn nói sao?" Wayo hỏi, trong ánh mắt có chút nghi hoặc. Cô biết Catherine đã đặc biệt nói với cô vài câu, rồi dẫn cô đến khu vườn, nhưng cô vẫn chưa thể đoán được ý định của đối phương. Cho đến khi Catherine dừng lại trước một bụi hoa diên vĩ, Wayo mới có thể đoán được phần nào.

"Có phải là về kế hoạch quan trọng, hay một bí mật nào đó không, Khun Blue? Người sao lại dẫn tôi đến một nơi xa như vậy để nói chuyện?"

"Khun Wayo, tôi rất cảm kích tất cả những gì cô đã làm trong suốt thời gian qua."

"Sao lại cảm ơn đột ngột như thế? Tôi không phải đã nói rồi sao? Bảo vệ Khun Blue là lời hứa của tôi, là tôi tự nguyện làm vậy."

"Cảm ơn cô vì đã luôn bảo vệ tôi, nhưng từ giờ trở đi... cô không cần phải bảo vệ tôi nữa."

Catherine tránh ánh mắt chân thành của Wayo, nàng biết đối phương chắc chắn sẽ cảm thấy nghi ngờ và không hiểu tại sao nàng lại đột nhiên từ chối sự bảo vệ mà trước đây nàng đã chủ động tìm kiếm. Nàng rõ ràng biết, Wayo chắc chắn đang suy nghĩ và tự hỏi về lý do đằng sau quyết định này.

Có lẽ vì tình hình hiện tại đã khác trước. Dù Đại tướng Watit không lên tiếng, Catherine cũng hiểu rằng những gì đang chờ đợi nàng phía trước sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Chính vì vậy, nàng muốn cắt đứt mối liên hệ với Wayo càng sớm càng tốt, để đảm bảo sự an toàn cho người cảnh sát này.

"Chỉ vậy thôi."

"Tôi không hiểu, ý Người là gì? Khun Blue sẽ không nói với tôi là do Ba tôi đã ép Người nói như vậy đấy nhé? Là ý của ông ấy, phải không? Khun Blue, hãy nói cho tôi biết, tôi có thể giải quyết chuyện này!"

"Ba cô có thể ép buộc một công chúa sao? Không ai có thể thay đổi quyết định của tôi, trừ phi đó là quyết định của chính tôi."

"Không thể nào."

"Đó là sự thật. Từ giờ trở đi, tôi chỉ cần sự giúp đỡ của Đại tướng Watit. Tôi tin ông ấy có thể giải quyết mọi vấn đề. Vì thế, tôi không còn cần phải dựa vào cô nữa. Tôi hi vọng cô sẽ đi theo con đường của mình, và tôi sẽ đi theo con đường tôi chọn."

"Nhưng, Khun Blue là người đã yêu cầu sự giúp đỡ từ tôi, chính Người đã chấp nhận tôi trở thành hộ vệ của Người..."

"Đó là vì lúc đó tôi chưa gặp Đại tướng Watit. Bây giờ, tôi đã có người bảo vệ mạnh mẽ hơn cô, có người có thể thực sự giúp đỡ tôi. Vì vậy, tôi không cần phải dựa vào cô nữa."

Những lời này như xóa bỏ tất cả mọi nỗ lực và sự hy sinh mà Wayo đã bỏ ra trước đó. Tất cả những gì cô đã làm để bảo vệ công chúa quan trọng này giờ đây dường như trở nên vô nghĩa.

"Cuộc sống của tôi bây giờ không còn cần đến cô nữa, Khun Wayo."

Và, câu nói "Không còn cần đến cô nữa" như một cú đập mạnh vào trái tim Wayo.

...

"Chúc Người an toàn và thành công tiêu diệt quân phản loạn, Khun Blue."

"Cảm ơn Khun Rose rất nhiều."

"Nếu quay lại Hoàng thất Madeline, đừng quên ở đây vẫn còn một người bạn như tôi nhé."

"Tôi sẽ không bao giờ quên Khun Rose, và cả Khun Din nữa, chân thành cảm ơn hai người."

Catherine cảm ơn Kasama và Thippapha, cặp đôi đã cùng đến tiễn nàng. Cuộc hành trình bí mật này sẽ đưa nàng quay về Bangkok. Dưới sự sắp xếp của Đại tướng Watit, một đội cảnh sát mặc thường phục chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho nàng, đồng thời chọn tuyến đường bí mật để tránh thu hút sự chú ý.

Kế hoạch tiếp theo là, Đại tướng Watit sẽ đảm bảo nàng ở lại một nơi cực kỳ an toàn và có bảo vệ nghiêm ngặt 24/7. Đồng thời, ông đang tích cực liên lạc với Quốc vương ở Madeline, tận dụng thời cơ trong khi Grace và quân phản loạn đang bận rộn với vai trò người thừa kế giả mạo, chuẩn bị cho các nước đi tiếp theo.

"Chị Din, Khun Lom đi đâu rồi? Cô ấy thực sự không đến tiễn Khun Blue sao?"

"Chị cũng không tìm thấy Lom, từ sáng đến giờ, cả khu đất này không ai nhìn thấy em ấy."

"Vậy thì em sẽ bảo Moddaeng đi tìm thử, Khun Blue đợi một lát nhé."

"Không cần đâu, tôi phải lên đường rồi."

Catherine nhẹ nhàng nhưng kiên quyết cắt ngang cuộc trò chuyện, vì nàng đang rất lo lắng. Quan trọng hơn là, nàng không còn đủ can đảm để đối mặt với Wayo nữa. Hôm qua, nàng đã nói dối Wayo về một chuyện quan trọng, dùng những lời lẽ khiến cho vị cảnh sát đã dốc hết tâm can bảo vệ nàng ngay từ đầu cảm thấy buồn. Mặc dù nàng làm vậy là vì sự an toàn của Wayo, nhưng nếu nàng không cắt đứt mối quan hệ này một cách dứt khoát, Wayo có thể vẫn sẽ ngoan cố bảo vệ nàng và rơi vào mối nguy hiểm lớn hơn.

"Mời Người lên xe, thưa Điện hạ."

Đại tướng Watit nói một cách kính cẩn, rồi dẫn Catherine lên xe. Nàng gật đầu đáp lại, sau đó nhìn về hướng Thippapha và Kasama đang đứng khi chiếc xe bắt đầu rời khỏi mảnh đất này. Hình bóng của họ dần trở nên nhỏ đi và rồi khuất khỏi tầm mắt.

Ánh mắt nàng tràn đầy hy vọng, mong rằng ở một góc nào đó, người mà nàng không muốn chia tay nhất sẽ đến tiễn nàng. Nhưng cuối cùng, nàng đã không nhìn thấy. Có lẽ, người ấy thực sự đã rời đi như yêu cầu của nàng, biến mất khỏi cuộc sống của nàng.

"Sao lại dừng xe vậy?"

"Báo cáo Chỉ huy, phía trước có một chiếc xe hơi chắn đường."

"Mau cử người xuống xem, nhắc nhở họ phải cẩn thận."

Đại tướng Watit đã bố trí kế hoạch bảo vệ nghiêm ngặt nhất, nhằm đảm bảo an toàn cho vị Công chúa Catherine thật sự. Mặc dù họ đã lên kế hoạch chi tiết và chọn những cảnh sát đáng tin cậy nhất, nhưng ông không ngờ kẻ thù lại biết trước hành trình của họ, thậm chí đã phục kích sẵn trên con đường này, khiến ông nghi ngờ có nội gián đã tiết lộ thông tin.

Đoàng!

"Ngài Watit, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Có kẻ phục kích và tấn công, thưa Điện hạ! Xin Người hãy chắc chắn ở trong xe, tuyệt đối không ra ngoài. Thần sẽ sắp xếp người hộ tống Điện hạ đi tuyến đường khác."

Sau tiếng súng đầu tiên, là hàng loạt tiếng súng khác vang lên, cả hai bên đều rơi vào trận chiến ác liệt. Một bên là kẻ thù muốn ám sát công chúa của Madeline, bên còn lại là các cảnh sát mặc thường phục đang nỗ lực bảo vệ nàng, cố gắng kiểm soát tình hình.

"Báo cáo Chỉ huy, không thể thay đổi lộ trình, tất cả các lối ra đều đã bị chặn!"

"Chống trả hết mức có thể! Cố gắng giữ vững càng lâu càng tốt, Điện hạ, xin hãy theo thần đi lối này."

Đại tướng Watit vừa chỉ huy cấp dưới chống lại đợt tấn công của kẻ thù, vừa trực tiếp hộ tống Catherine ra khỏi khu vực nguy hiểm. Ông ấy dù đang rất lo lắng nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm, thề rằng sẽ đảm bảo sự an toàn cho công chúa, mặc dù tình hình hiện tại còn phức tạp và nguy hiểm hơn nhiều so với dự đoán.

Catherine vội nắm bắt cơ hội, theo sát bước chân của Đại tướng Watit, người đang ra sức đưa nàng rời khỏi quỹ đạo đạn và cuộc giao tranh với những kẻ xấu. Sau đó, ông dẫn cô vào khu rừng hoang bên cạnh con đường, nơi có cỏ cao và cây cối rậm rạp, khiến việc xác định đường đi trở nên vô cùng khó khăn.

"Có tiếng bước chân đuổi theo."

"Điện hạ xin hãy chạy trước, thần sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng."

"Nhưng Ngài Watit sẽ gặp nguy hiểm."

Đoàng!

Tiếng súng từ gần đó khiến Catherine không còn thời gian để tranh cãi hay trì hoãn, chỉ có thể tuân theo chỉ thị của ông ấy để bảo vệ sự an toàn cho cả hai. Vì nếu tiếp tục lãng phí thời gian, nàng có thể sẽ trở thành gánh nặng, khiến Đại tướng Watit không thể linh hoạt ứng phó.

Vì vậy, nàng nhanh chóng quay người, chạy vào sâu trong rừng, không biết rõ phương hướng, đồng thời cầu nguyện cho Đại tướng Watit - Ba của Wayo sẽ được an toàn. Nàng không muốn bất kỳ ai phải rơi vào nguy hiểm vì nàng. Điều khiến nàng bất giác nhớ đến thời điểm nàng đã nói dối, để đẩy Wayo tránh xa khỏi cuộc sống của mình, khi đó mọi thứ dường như thật dễ dàng. Nhưng giờ đây, nàng chỉ cảm thấy bồn chồn và không thể ngừng nghĩ về người đã luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, giờ đã không còn ở đó nữa.

"Ngõ cụt rồi."

"Đủ rồi, Công chúa Điện hạ, trò chơi kết thúc tại đây."

"Ta không hề có thù oán gì với các ngươi."

Catherine kiên định đáp lại, dù đang ở trong tình thế sinh tử, nàng vẫn không chút sợ hãi, dường như một lần nữa gần chạm đến bờ vực của cái chết. Một tên ác nhân đã đuổi kịp nàng, và nàng nhận ra bản thân đã không còn đường thoát, bởi vì trong cơn hoảng loạn, nàng đã chạy đến một ngõ cụt xa lạ, hoàn toàn không quen thuộc địa hình.

"Nhưng kẻ thù của cô đã ra lệnh cho chúng tôi phải kết thúc chuyện này."

"Là Grace sao? Hay là Henry?"

"Người chết không cần biết những gì người sống đang làm. Thật đáng tiếc khi công chúa phải chết trẻ như vậy, nhưng đừng trách chúng tôi."

Tên đàn ông cao lớn cầm súng chĩa vào Catherine. Nàng bây giờ đã không còn lối thoát, chỉ có thể lùi lại từng bước. Nhìn thấy nàng không còn khả năng chống cự, hắn ta tỏ ra thích thú, tiến lại gần như con mèo đùa với chuột. Cho đến khi lưng Catherine chạm vào một cái cây lớn, không còn cách nào khác ngoài việc nhắm mắt lại, lặng lẽ chấp nhận số phận trước khi tiếng súng vang lên.

Đoàng!

Máu tươi từ vị trí viên đạn tuôn ra xối ra, viên đạn trúng vào điểm chí mạng, chỉ một phát súng đã cướp đi sinh mạng. Cơ thể của người bị bắn từ từ ngã xuống, đó là khi tên ác nhân chắn mất tầm nhìn của nàng mà ngã xuống, vị cứu tinh cầm súng xuất hiện trong tầm mắt của Catherine. Nàng chậm rãi mở mắt và nhìn rõ mọi thứ trước mặt.

"Người an toàn rồi."

Một người đến đúng lúc và cứu nàng, giọng nói lạnh lùng, không bộc lộ cảm xúc, giữ khoảng cách đúng mực, như thể đó là điều mà cô ấy mong muốn.

Mặc dù thở phào nhẹ nhõm vì thấy Công chúa Catherine an toàn, nhưng cô không dám thể hiện cảm xúc, càng không dám tiến đến gần kiểm tra xem công chúa có bị thương hay không.

Cô chỉ đơn giản hoàn thành nhiệm vụ của mình, dù công chúa có thể không cần sự giúp đỡ từ cô...

Cô đứng vững ở tại vị trí của mình, kiềm chế cảm xúc và tâm tư.

"Khun Wayo..."

Catherine khẽ nói, như thể không muốn nói gì thêm.

"..."

Nhưng Wayo không bao giờ nghĩ rằng, trong khoảnh khắc ấy, sẽ có người vượt qua ranh giới của sự "chuẩn mực"... Và người đó, chính là Catherine. Nàng vì sợ hãi đã hoảng loạn lao đến ôm chặt lấy Wayo, rõ ràng đã bị tình huống sống chết làm cho sợ hãi và bất lực. Còn Wayo thì đứng yên, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể đứng đó, để công chúa cao quý ôm lấy mình, cho đến khi tâm trạng của nàng bình tĩnh lại. Giống như lúc này đây, cô chính là chỗ dựa duy nhất của công chúa.

Cô thậm chí còn không dám nhấc tay lên, càng không dám ôm đáp lại hay an ủi công chúa cao quý. Chỉ có thể kiềm chế cảm xúc, đứng yên một cách không tự nhiên nhưng lại bất lực.

"Tôi... xin lỗi."

Catherine nhận ra hành động của mình không đúng, vội vàng rời khỏi sự thân mật ấy, hạ cánh tay xuống hai bên người. Khi nàng nhận thấy sự ngượng ngùng và không thoải mái của Wayo, nàng lập tức xin lỗi, giải thích về hành động bốc đồng của mình.

"Không sao, tôi hiểu. Người chắc chắn đã rất sợ hãi, mới không thể kìm được mà ôm lấy tôi."

"Nhưng tôi không chỉ xin lỗi vì chuyện này."

"Ý Người là gì? Tôi có chút bối rối rồi."

"Tôi xin lỗi vì trước đây đã nói dối cô."

"Khun Blue đã nói dối tôi chuyện gì?"

"Lần đó tôi nói tôi không cần Khun Wayo nữa."

"..."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro