01
Renjun không thích ông bác của mình cho lắm.
Vì điều thứ nhất là, gã luôn hút thuốc trong bữa tối. Renjun ngồi đối diện với gã trên bàn ăn, và chiếc quạt đặt trên cửa sổ thì luôn thổi khói về phía cậu. Điều này xảy ra thường xuyên đến nỗi Renjun ngại với việc mặc quần áo của chính mình đến trường vì mùi thuốc luôn bám lên chúng (mặc dù sự thật là, chẳng có gì phải xấu hổ cả - nhiều đứa trong trường cậu cũng có mùi như vậy). Thứ hai, thuốc lá rõ ràng đã ảnh hưởng xấu đến phổi của gã, vì khi gã ngủ, hơi thở của gã rõ to và đứt quãng khiến Renjun phải thức suốt đêm. Sự ân hận lớn nhất là những lần bác của cậu mời một người phụ nữ về căn hộ của họ; sau đó Renjun bị ép phải kéo đệm của mình khỏi phòng ngủ chung của hai người và qua đêm ở phòng khách. Cái này thì vẫn ổn thôi, điều tệ còn hơn cả tiếng ngáy chính là âm thanh rên rỉ và tiếng cót két của chiếc giường vọng bên dưới cánh cửa đóng kín. Và vào buổi sáng hôm sau, Renjun luôn bị đánh thức khi người phụ nữ loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ, mặc lại bộ quần áo mà cô ấy đã mặc vào tối hôm trước, và vụng về đóng sập lại cửa chính.
Điều duy nhất khiến Renjun còn hy vọng sống là ý nghĩ về một ngày nào đó cậu có thể chuyển về sống với mẹ mình. Cậu không biết khi nào chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng cậu chưa từng thôi suy nghĩ về nó. Cậu và mẹ đã từng rất hạnh phúc bên nhau, ngay cả khi họ có bất hòa. Bác của Renjun luôn nói rằng "cô ta không như những gì mày nghĩ đâu." Và gã nói đúng, nhưng Renjun không quan tâm. Cậu vẫn yêu bà vào những đêm bà la hét bên bếp hay là lang thang vô định trên những con phố. Cậu thậm chí vẫn yêu bà ấy vào những đêm bà say xỉn, nhốt mình trong phòng tắm và khóc rất lâu đến nỗi quên mất việc nấu bữa tối cho cậu. Nhưng khi mẹ cậu có một 'Ngày tốt lành', theo những gì họ đã gọi từ trước, hai người sẽ hoàn toàn để tâm đến lời tâm sự của đối phương. Bà ấy sẽ dẫn cậu về nhà sau buổi tập ba lê, hỏi han rằng cậu có vui không, và khi họ đến nhà, hai người sẽ cùng xem phim hoạt hình và chơi bài. Trong suy nghĩ của Renjun, những 'Ngày tốt đẹp' làm cho những 'Ngày tồi tệ' trở nên đáng giá, và cậu yêu bà vì tất cả.
Đã từng là vậy, trước khi những thứ như ma túy, những cơn phê pha và bị trục xuất xảy ra, những thứ mà bác cậu dường như rất hạnh phúc mỗi khi nhắc lại.
"Mày sẽ không được ở cùng cô ta nữa," gã nói, với vẻ mặt tự mãn. "Cô ta sẽ mắc kẹt ở cái trại thương điên đó đến suốt đời, đó là điều chắc chắn."
"Nó không phải là trại thương điên," Renjun phản bác. "Nó được gọi là bệnh viện tâm thần."
"Người ta gọi tế nhị vậy thôi." Gã phun ra một làn khói, khiến nó phả thẳng vào mặt cậu. Nhiều khi, cậu nghĩ gã ta đã cố tình làm vậy.
Mười bốn tuổi là độ tuổi khó khăn đối với hầu hết mọi người, nhưng đặc biệt khó khăn đối với Renjun, vì cậu phải đột ngột chuyển từ một thị trấn nhỏ đến sống tại một thành phố đông đúc. Bạn bè ở thị trấn đã hứa sẽ giữ liên lạc với cậu, nhưng điều đó lại chẳng xảy ra. Cậu đã nhận được một bức thư nhỏ vào tuần đầu tiên chuyển tới thành phố, rồi háo hức gửi lại một bức thư trả lời, và kể từ đó là sự lãng quên và tiếng im lặng của chiếc radio. Cậu nghĩ có lẽ là vì bản thân chưa từng thật sự thân thiết đến thế với bạn của mình - thật khó để cậu có thể mời họ đến nhà vì cậu sợ rằng mẹ cậu đang lên cơn nghiện. Dù vậy thì, cậu vẫn cảm thấy tổn thương. Cậu vẫn hy vọng rằng một trong số họ sẽ thích cậu, cho cậu có thêm động lực.
Tại trường mới, cậu không thể hòa nhập được với mọi người. Thời điểm cậu chuyển tới là giữa năm học, mọi người đều đã có nhóm bạn của riêng mình. Phần lớn thời gian cậu đều ăn trưa một mình tại bàn học của bản thân. Một lần, giáo viên của cậu, đã tới bàn cậu vào giờ nghỉ trưa và hỏi rằng việc chuyển trường của cậu có gì khó khăn không, một hành động mà cậu có thể coi đó là sự thương hại.
"Có đấy ạ," Renjun nói, và không lên tiếng thêm bất cứ điều gì.
Vị giáo viên lúng túng đứng bên bàn cậu mất vài giây rồi trở lại bàn làm việc và xóa đi tấm bảng đầy phấn.
Dù vậy thì Renjun vẫn đạt điểm xuất sắc, có lẽ một phần vì cậu không thể làm gì khác vào buổi tối ngoài việc học, vì cậu không có bạn bè, và một phần nữa là vì nếu cậu không học cho tốt, bác cậu sẽ dọa dẫm về việc đưa cậu vào trại trẻ mồ côi.
"Cháu đã quá tuổi để vào trại mồ côi rồi," Renjun nói. "Chẳng ai sẽ nhận cháu đâu."
"Mày không quá già để làm trẻ mồ côi đâu," gã trả lời. "Và không ai nhận nuôi mày nếu mày còn trẻ hơn ấy chứ."
Bác của Renjun làm trong lĩnh vực xây dựng. Giống với những người mà Renjun luôn thấy trên TV với chiếc mũ cứng cáp màu cam, bước trên những thanh thép. Gã kiếm được một khoản kha khá, nhưng lại phung phí tất cả vào bài bạc. Hầu hết mỗi tối, gã về nhà vào giờ ăn cơm, và Renjun luôn phải nấu trước một nồi cơm cho cả hai người, trừ khi cậu muốn nhận một cái đập vào đầu. Vào hai ngày thứ Sáu và thứ Bảy, gã có thể đi thâu đêm, phung phí thời gian ở vài sòng bạc dưới lòng đất hoặc quán bar. Đó là những đêm thỉnh thoảng gã đưa một người phụ nữ về nhà. Renjun cay đắng nghĩ, gã ta chắc chắn phải trả tiền cho những người phụ nữ đó, vì ai lại đi ngủ với một người xấu xa và độc ác như vậy? Chưa kể đến hơi thở khủng khiếp, khuôn mặt lún phún râu và một cái bụng đầy bia.
Renjun không thích ông bác của mình chút nào.
Cậu đã gặp gã lần đầu tiên ở sân bay.
Hàng xóm của Renjun đã gọi cảnh sát vì họ nghe thấy tiếng la hét. Tất nhiên người tạo ra chúng là mẹ cậu, sau khi bà ấy đập vỡ chiếc gương và tự cứa những mảnh vụn kính vào tay mình. Người ta quyết định rằng bà ấy không đủ sức khỏe để chăm sóc cho một đứa trẻ, mặc dù Renjun đã khóc lóc và phản đối khi các nhân viên đến để đưa cậu ra khỏi nhà.
"Bà ấy là một người mẹ tốt," cậu nói, nhưng họ không hề hiểu điều đó. Không ai từng hiểu.
Ba ngày sau, cậu được một người phụ nữ mặc váy bút chì bó sát và đi giày cao gót đến thăm trong căn nhà tạm bợ mà cô ấy dường như còn không biết làm như nào để vào trong.
"Cháu có phải là Huang Renjun không?" cô hỏi cậu bằng một giọng nhỏ xíu, như là nhân vật hoạt hình.
"Vâng ạ."
"Ta có một số tin tốt cho cháu," cô ấy nói, kéo ghế đến cạnh giường cậu. Cô ấy gần như vấp ngã trong khi làm như vậy. Cô ấy ngồi xuống, và khi ở gần, Renjun có thể thấy cô đang đeo lông mi giả, một bên thậm chí còn rũ xuống và sắp rụng ra.
"Bọn ta đã tìm cho cháu một ngôi nhà mới để ở," cô ấy tiếp tục. Cô ôm một tập giấy trong lòng, gõ chiếc bút mà cô đã cắn nát cả phần đuôi vào đó. "Cháu sẽ ở với bác của cháu, ở Ôn Châu."
Renjun nhìn cô ngây người. Thứ nhất, cậu chỉ từng nghe về bác của mình một hai lần gì đó - mẹ cậu không thân thiết với bất kỳ người nào trong gia đình bà. Thứ hai, Ôn Châu cách xa đây cả dặm, xa quê hương cậu hơn bao giờ hết.
"Bác của cháu," Renjun lặp lại.
"Không phải rất thú vị sao?" Giọng nói nhỏ xíu của cô ấy phát ra tiếng rít đáng ghét.
Renjun lặng lẽ đứng dậy và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cậu chưa từng đi máy bay. Điều đó đã tồi tệ lắm rồi (tai ù đi, bụng quặn lại), nhưng tệ hơn nữa là khi cậu đến sân bay và không thể tìm thấy bác của mình. Nhiều người thân của mọi người đứng đầy ở cổng, tay cầm bảng hiệu, í ới gọi tên. Bác cậu đã không làm như vậy. Renjun lách qua đám đông, cố gắng tìm kiếm. Nhưng không có tấm bảng nào ghi tên cậu và không một ai hét tên cậu tại sân bay. Renjun nghĩ rằng đã chẳng có ai đợi cậu cả. Có lẽ toàn bộ chuyện này là một trò lừa bệnh hoạn nào đó. Hoặc có thể đó là một cơn ác mộng kinh hoàng và cậu sẽ thức dậy khi mẹ khẽ lắc vai cậu. Đột nhiên cậu cảm thấy môi mình bắt đầu run lên, nhưng rồi cậu nhớ ra mình đang ở đâu, giữa hàng trăm người, và cậu đã kìm lại nước mắt.
Sau một thời gian, đám đông bắt đầu vãn người, và chỉ còn lại một vài kẻ lang thang. Cuối cùng, Renjun bắt gặp một người đàn ông trung niên với bộ ria mép xấu xí và chiếc mũ lưỡi trai đội một cách khéo léo trên chỗ bị hói của gã. Gã ta đứng đằng xa, dựa người vào một cái cột, nhìn chăm chăm vào một chỗ.
"Bác có phải bác của cháu không ạ?" Renjun hỏi gã.
"Tao đoán mày là thằng nhóc tao đã chọn nhỉ," gã nói, với giọng như một tiếng ho trầm. "Mày trông y hệt con đàn bà đấy."
"Sao bác không đi tìm cháu?"
"Tao còn mong mày không xuất hiện kìa."
Đêm đó, khi Renjun dần chìm vào giấc ngủ, cậu lại nghĩ đến mẹ mình.
Cách đó vài bước chân, hơi thở của ông bác ra vào một cách nặng nề, dồn dập, không hiểu sao nghe như tiếng chân trần lùa qua cát, một tiếng ngáy khò khè. Nếu Renjun biết nhiều hơn vào thời điểm đó, cậu sẽ nhận ra rằng đây không phải là tiếng ngáy như mọi khi của gã, điều đó có nghĩa là gã chưa ngủ - chỉ vì cậu nghĩ rằng bác mình đã ngủ nên cậu mới cho phép mình khóc. Lúc đầu, chẳng có gì ngoài nước mắt, như dòng nước tuôn ra từ một chiếc vòi bị hỏng nào đó. Nhưng sau đó, tất cả cảm xúc như dâng trào, cậu lấy tay bịt chặt miệng để cố gắng bóp nghẹt đi âm thanh, nhưng chúng vẫn thoát ra, giống như tiếng tru của một chú cún con bị thương.
"Câm mồm," gã quát.
Renjun đã cố gắng, nhưng không thể ngừng được.
Vài giây sau, cậu bị đẩy ra khỏi phòng ngủ, tấm chăn từ trên giường bị đá ra theo sau cậu. Cửa phòng ngủ đóng sầm lại.
Renjun cuộn mình trên chiếc ghế dài nhưng không hề chìm vào giấc ngủ.
---
"Cháu có thích ở đây không?" người phụ nữ hỏi với tập hồ sơ trên tay. Hôm nay hàng mi giả của cô không còn cong nữa.
"Có ạ," Renjun nói.
Cô ấy chỉ ngồi một bên mép ghế sofa, và Renjun không trách cô ấy, vì chiếc sofa đó có mùi giống như nấm mốc lẫn với thuốc lá (cậu biết rõ điều này vì đó là chiếc ghế mà cậu bị đuổi ra một tuần trước đó ). Cậu ngồi đối diện với cô, trên chiếc ghế bành của bác cậu. Cậu không bao giờ được phép ngồi trên ghế bành của gã, nhưng khi người của chính phủ đang ở đây, Renjun biết gã sẽ không nói gì. Thay vào đó, gã ta sẽ nở một nụ cười giả tạo và mời người phụ nữ đó một cốc nước, sau đó chỉ đứng quanh góc bếp, lắng nghe từng lời Renjun nói với cô như một cái bóng lẩn khuất.
"Ta biết cháu sẽ rất khó thích nghi với nơi ở mới, nhưng ta nghĩ thời gian tới cháu sẽ thích nơi đây lắm đấy," người phụ nữ nói.
"Cháu đã nói rằng cháu thích nó," Renjun trả lời.
Người phụ nữ xáo trộn vài tờ giấy, rồi lo lắng xoắn một lọn tóc quanh ngón tay. "À, ta hiểu rồi," cô ấy gằn giọng. "Quả là một tin tốt. Thế bác có tốt với cháu không? "
Renjun nghe thấy tiếng ho của gã từ trong bếp.
"Có ạ" Renjun nói.
"Đáng yêu đáng yêu đấy." Cô đóng bút và nhét giấy tờ vào cặp. "Cảm ơn, Renjun. Vậy thì ta sẽ tiếp tục làm việc của mình đây. "
Cô đứng dậy, tiếng cọc cạch của đôi bốt đè lên tấm thảm bẩn thỉu. Renjun với tay và nắm lấy quai túi của cô trước khi cô ấy đi ra xa, và hỏi, "Cô có biết tin gì về mẹ cháu không?"
Người phụ nữ suýt vấp ngã, nhưng vẫn vững vàng bám lấy lưng ghế bành. "À - ta không biết, Renjun. Ta sẽ không giữ bí mật về những thông tin đó nếu ta biết. " Cô ấy nói như thể đó là một lời xin lỗi.
Cậu biết cô đang nói dối cậu, nhưng dù sao thì cậu cũng buông túi của cô ra và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Bác cậu bước ra ngay sau đó, tiếp người phụ nữ ở cửa và cúi thấp người, một nụ cười giả tạo hiện trên khuôn mặt gã. "Vâng, vâng, hãy ghé thăm bất cứ lúc nào - cảm ơn vì đã vất vả đến tận đây."
Renjun buồn nôn khi chứng kiến điều đó.
Khi người phụ nữ đã rời đi và gã ta đóng cửa lại sau lưng cô, gã quay sang Renjun và nói, "Bỏ cái mông chết tiệt của mày ra khỏi ghế của tao."
Renjun bắt buộc rời đi.
Cậu đã cố gắng ngừng gây chiến cho đến ngày thứ ba. Chiều hôm đó, khi đang đứng rửa bát ở bồn, Renjun hỏi bác mình rằng liệu cậu có thể học múa ba lê một lần nữa hay không.
"Ba lê? " Gã ta chế nhạo. "Không có thằng đàn ông nào trong cái nhà này được học ba lê hết."
"Mẹ đã để cháu học nó."
"Mẹ mày chỉ là một con điếm thôi."
Renjun kiềm chế để không đập thẳng chiếc đĩa trong tay vào đầu gã.
"Xin bác. Cháu sẽ làm nhiều việc hơn, "Renjun nghiến răng đề nghị. "Và cháu sẽ không làm phiền bác hàng ngày nữ -"
"Và khi mấy đứa nhóc ở trường đánh mày thì sao, mày sẽ khóc và múa ba lê trước mặt chúng à." Gã đập tay vào bàn ăn. "Điều đó sẽ không xảy ra. Mọi thứ ở đây không giống như trước đâu. Không múa ba lê. Và không mặc cả. 'Cháu sẽ làm nhiều việc hơn,' mày nói vậy để làm gì - mày sẽ phải làm tất cả những gì mà tao bảo, bởi vì tao con mẹ nó là người lớn hơn mày. "
Renjun yếu ớt cọ đi những vết bẩn.
"Biết gì không?" gã nói tiếp. "Tao nghĩ tao sẽ đăng ký cho mày một số lớp học ngoại ngữ nữa. Mày nên dành thời gian vào những việc như vậy. Nếu muốn sống ở đây, mày cần phải thích nghi".
Renjun thở dài. Tiếng Trung của cậu vẫn ổn. Vấn đề là Ôn Châu. Khác với cậu, mọi người ở đây như đang nói ngược. Như thể họ đang nói chuyện dưới nước vậy. Đó là một trong những lý do khiến trường học trở nên thật khó khăn: hầu như không thể nói chuyện với các bạn cùng lớp của mình. Khi họ chuyển sang tiếng Quan Thoại xung quanh cậu, điều đó khiến cậu cảm thấy phiền phức.
Ít nhất, Renjun đã quen với cảm giác phiền toái đó. Cậu nhớ lại một đêm, khi cậu mười một tuổi, cậu không thể ngủ được. Tại trường vào ngày hôm đó, một cậu bé đã hỏi cậu rằng cậu có được mời đến bữa tiệc sinh nhật của Hanyu không. Cậu đã không được mời. Đó là lần đầu tiên cậu nghe về bữa tiệc. Renjun là bạn của Hanyu từ năm lớp ba. Tại sao cậu không được mời? Có phải vì cậu ấy không thấy vui? Có phải vì những cậu bé khác đã ngừng cười khi cậu bước vào phòng học? Có phải vì cậu không đủ khả năng mua cho Hanyu một món quà sinh nhật xinh đẹp không? Renjun càng nghĩ về điều đó, cậu càng cảm thấy đau đầu hơn. Cậu ngồi dậy, bật đèn ngủ, quấn chăn quanh vai. Trên bệ cửa sổ của cậu, một con bướm đêm đang bay lượn. Hết lần này đến lần khác, nó va vào cửa kính, tưởng như không có gì ở đó. Cậu lưỡng lự xem có nên mở cửa sổ và để nó tự do vào trong hay không. Nhưng cậu đã không làm vậy.
"Tại sao con vẫn còn thức vậy, con yêu?" Mẹ cậu mở cửa phòng ngủ của cậu, khuôn mặt nhăn nhó đầy bối rối.
"Con đang lo" Renjun nói.
"Về điều gì?" Bà bước đến chỗ cậu và ngồi xuống mép giường. Đến gần hơn, Renjun có thể nhìn thấy quầng thâm và những nếp nhăn ở khóe miệng bà. Nhưng lúc đó, đôi mắt bà ấy ấm áp, gần gũi, chân thực; và đó là tất cả những gì cậu cần ở bà.
"Con không nghĩ các bạn thích con," cậu thừa nhận.
Bà vuốt ve má cậu với tình cảm âu yếm. "Tại sao con lại nói như vậy?"
"Bởi vì họ không muốn ở gần con. Vì con không giỏi nói chuyện".
Mẹ cậu thở dài. Nhẹ nhàng, bà để cậu nằm xuống gối và đắp chăn lên người cậu, ôm và đặt cằm lên đầu cậu. "Nếu các bạn biết con người thật của con," bà nói, "chúng sẽ yêu con thôi."
"Con người thật của con là gì ạ?" Renjun hỏi.
"Renjun nhảy rất đẹp trong các buổi biểu diễn," bà nói. "Renjun là một ngôi sao."
Bà tắt đèn. Suốt đêm, cậu nghe thấy tiếng con bướm đêm đập cơ thể nhỏ bé của nó vào tấm kính.
---
Thời gian còn lại của năm lớp chín trôi qua trong đau đớn và lặng lẽ.
Renjun bước sang tuổi mười lăm mà không có gì đặc biệt. Vào ngày sinh nhật của cậu, ông bác của cậu thậm chí còn không có cái nhìn nào khác biệt dành cho cậu. Renjun nghĩ gã còn chẳng biết đó là sinh nhật của cậu. Tuy nhiên, một lễ kỷ niệm vẫn được tổ chức. Khi ông bác đến sòng bạc vào đêm đó, Renjun đã lấy trộm một tờ 50 nhân dân tệ từ dưới nệm của gã và đi đến một tiệm bánh ở gần nhà để mua một số món đồ ngọt. Trên đường về nhà, trong khi đang nhét bánh vào miệng, Renjun dừng lại bên ngoài một cửa hàng nhỏ có TV gắn trên cửa sổ trưng bày. Cậu quan sát một chương trình có vài ngôi sao nhạc pop đang trình diễn trên sân khấu với ánh sắng rực rỡ . Dưới chân họ, tấm kính sáng lên tia màu xanh lam, với những tia sáng trắng nhấp nháy như tuyết rơi. Hoa giấy rải xuống như tắm lên người họ. Renjun mơ hồ tự hỏi, sẽ thế nào khi được nhảy trên một sân khấu như vậy. Cậu nghĩ sẽ để bản thân chìm vào ánh đèn sân khấu.
Các tảng băng trên vỉa hè đã bắt đầu tan trong tuần. Renjun bước qua vũng nước, kéo lê ngón chân của mình, làm biến dạng hình ảnh của những ngọn đèn neon đang phản chiếu trên bề mặt của chúng. Cậu cảm thấy tất của mình đang thấm nước xuyên qua lớp giày, nhưng cậu cũng không bận tâm.
Khi cậu về đến nhà, bác cậu vẫn đang đi vắng. Căn hộ tối om. Nhưng sau đó, từ trong bếp, có một vật hình vuông nhỏ màu cam nhấp nháy, và tiếng chuông điện thoại reo lên. Renjun bước tới, tay bám vào tường để tìm đường trong không gian tối đen như mực. Cậu lần mò tìm ống nghe. Khi nhấn vào nút và giữ nó bên tai, cậu nghe thấy tiếng thở nhẹ ở đầu dây bên kia. Nhưng nó không đáng sợ hay khó chịu. Nó ấm áp một cách lạ thường.
"Xin chào?" cậu nói.
Sau đó là một nhịp của sự tĩnh lặng, và một hơi thở. "Renjun?"
Bàn tay còn lại của anh tìm đến mép bàn để giữ vững bản thân. "Mẹ?"
"Renjun..."
Cậu đã không nghe thấy giọng nói của bà suốt năm tháng qua. Cậu cắn chặt môi dưới để không bật khóc.
"Con vẫn ở đó chứ?" bà ấy hỏi.
"Vâng."
"Mẹ không thể nói chuyện lâu với con được. Mẹ chỉ muốn xem tình hình con thế nào."
"Vâng."
"Con ổn chứ?"
"Vâng."
"Bác con có nhà không?"
"Không ạ."
"Trường học ổn chứ? Con có kết bạn với mọi người không? "
"Có ạ."
"Con đang nói dối mẹ sao, Renjun? Con có ổn không?"
"Không ạ. Con ổn."
Chiếc điện thoại bị siết chặt.
"Mẹ xin lỗi, con yêu," bà ấy nói.
"Ổn mà mẹ."
"Trễ rồi. Con nên đi ngủ đi."
"Vâng ạ."
"Mẹ sẽ sớm liên lạc lại với con. Hãy là một đứa trẻ ngoan với bác của con. Đừng gây rắc rối. "
"Con biết rồi."
"Mẹ yêu con."
"Con cũng yêu mẹ."
Bà cúp máy.
Renjun ở một mình trong bóng tối. Cậu dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt trên má, sau đó, đúng như một cậu bé ngoan, cậu làm theo lời mẹ dặn và đi ngủ.
---
Renjun chưa bao giờ biết về cha mình, nhưng cậu tự hỏi sẽ thế nào nếu như cậu biết. Một lần, cậu đã cố gắng hỏi bác mình xem gã có biết gì về người đó không, nhưng đáng lẽ cậu nên lường trước, bởi vì những gì mà gã đáp lại là, "Mẹ mày đã qua đêm với rất nhiều đàn ông, sẽ không có cách nào tìm xem mày là con của ai đâu".
"Không đúng," Renjun nói. Trong trí nhớ của cậu, mẹ cậu chưa bao giờ gặp mặt bất kỳ người đàn ông nào, ít nhất là sau khi cậu được sinh ra. Luôn chỉ có hai người họ, và họ thích như vậy.
"Đúng thế đấy. Và mày thật may mắn khi tao đã cứu mày ra khỏi chỗ đó, " gã tiếp tục, giơ một ngón tay về phía Renjun," Và mày sẽ là đứa tiếp theo. Nếu mẹ mày cần bán mày để trả tiền cho đống thuốc của cô ta thì ả chỉ cần nháy mắt là xong ".
Đó là lúc Renjun chắc chắn rằng bác cậu chẳng biết cái quái gì về mẹ cậu hết.
Tất nhiên cậu biết bà ấy không hoàn hảo. Bà có những suy nghĩ sai lệch và là một con nghiện, và không bao giờ đưa ra những quyết định đúng đắn. Nhưng cậu cũng tin rằng nếu chuyện đó xảy ra, bà sẽ từ bỏ ma túy trước khi từ bỏ các buổi học múa ba lê của cậu. Và bà ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu, cho dù thế nào đi nữa.
Kể từ cái đêm bà gọi tới, cậu giật bắn mình mỗi khi chuông điện thoại reo.
Nếu bác cậu ở nhà, cậu sẽ thở hổn hển mỗi khi gã nhấc chiếc điện thoại lên. Cậu tự hỏi liệu gã có biết rằng mẹ cậu đã gọi tới trước đây không, vì với chiếc điện thoại dưới cằm, gã thường nhìn Renjun với vẻ mặt thương hại, lạnh lùng, như thể gã biết đứa trẻ này đang chờ đợi điều gì. Nếu có bất kỳ cuộc điện thoại nào mà gã nhận được thực sự là từ mẹ cậu, Renjun cũng sẽ không bao giờ biết được.
Nếu gã không có ở nhà, Renjun sẽ nhanh chóng bắt máy, ngay lập tức phấn khích khi nghĩ đến mẹ đang ở đầu dây bên kia. Tất nhiên, chưa bao giờ là bà ấy. Nhưng cậu vẫn thích tưởng tượng về một ngày nào đó nó xảy ra, nó có thể là như vậy.
Kỳ nghỉ hè của Renjun rất yên tĩnh, không náo nhiệt, không đau khổ. Ở Ôn Châu nóng hơn ở Cát Lâm, và tiếng quạt nhỏ ồn ào nơi cửa sổ căn hộ không làm giảm được cái nóng. Renjun đi lang thang khắp các con đường trong khu phố của họ, tìm những nơi vắng vẻ, thoáng mát để ngồi tránh nắng.
Một lần, cậu tìm thấy một con hẻm cụt, đổ nát, nơi những bông hoa mọc lên giữa những tấm bê tông đã nứt nẻ. Những loài cây xinh xắn, có hoa màu hồng, vàng và xanh. Cậu chạy về nhà để lấy một cái bát. Sau đó quay trở lại và bắt đầu đào cho mình một bông yêu thích, cẩn thận cắm rễ của nó vào bát và bọc một lớp đất xung quanh để giữ cho nó không đổ xuống.
Mẹ cậu đã từng có rất nhiều cây cỏ. Họ lấp đầy chúng ở bệ cửa sổ, trong những chiếc chậu không giống nhau, giống như những gia đình riêng biệt, lập dị. Mẹ cậu chăm sóc chúng, giữ cho chúng độ ẩm tốt và gần với ánh nắng mặt trời. Tất nhiên, vào những 'Ngày tồi tệ' của bà ấy thì không, vì vậy Renjun sẽ tưới nước thay cho bà, đổ đầy bình tưới nhỏ bằng thiếc ở bồn rửa bát trước khi cho từng cây uống những ngụm nước to. Những 'Ngày tồi tệ' dần tăng lên. Renjun bắt đầu quên đi những chậu cây cỏ, vì cậu quá bận tâm đến sự mất trí và liều lĩnh của mẹ mình, và bà ấy cần được chăm sóc.
Vào thời điểm cậu phải rời đi, mọi cây cối đều héo úa và chết đi.
Hiện tại, cậu đã về nhà và tưới nước cho đứa con mình mới nuôi từ vòi nước, sau đó đặt nó ở cửa sổ nhà bếp. Ánh nắng chuyển những cánh hoa màu vàng nhạt của nó thành màu nâu vàng.
Renjun không biết rằng hoa dại không phát triển tốt trong nhà, mặc dù điều đó không quan trọng; Khi thức dậy vào sáng hôm sau, rón rén đi ngang qua ông bác vẫn đang ngủ, cậu thấy bông hoa đã bị bật gốc và đang nằm dưới đáy thùng rác.
TBC...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro