Chap 18
"Tại sao chúng ta muốn chung một chỗ cứ khó khăn như vậy đây?"
Park Hyo Min nằm ngang nhìn trần nhà nhẹ giọng mở miệng, giống như là lầm bầm lầu bầu.
"Chị không nên có phần tình cảm này đi, Ji Yeon"
Không có trả lời.
"Nếu thật sự nói ra em sẽ bị thương, mà điều chị không muốn nhất chính là em bị thương"
"Em chỉ là đứa bé, mà chị là quỷ nhát gan, chị không bảo vệ em được"
"Lý trí nói cho chị biết nên đẩy em ra, nhưng tình cảm khiến cho chị căn bản không làm được"
"Chị không kiềm chế được......"
Bắt đầu nức nở.
"Park Ji Yeon...... chị thật thích em......"
Hơi nước trong tròng mắt Park Hyo Min biến thành chất lỏng trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không thể nghe được. Trong lòng hoảng đau, cắn môi.
Đột nhiên, trước mắt thoáng một cái, trần nhà màu trắng liền đổi thành khuôn mặt nhỏ nhắn của Park Ji Yeon.
Ánh mắt chân thành của Park Ji Yeon đụng vào ánh mắt của Park Hyo Min. Nó đè cô ở dưới người, sợi tóc tán lạc ở bên tai nó.
"Em tỉnh từ lúc nào?"
Park Hyo Min kêu lên lên tiếng, mùi thơm trên người Park Ji Yeon bao phủ cô, cô có chút bất an, khiếp sợ nhẹ nhàng đẩy nó một cái.
"Chúng ta chung một chỗ không khó, chỉ cần chị đủ kiên định"
Park Ji Yeon không trả lời cô, tự mình mở miệng.
"Chị nên có"
Nó trả lời từng câu từng câu mới vừa rồi Park Hyo Min lầm bầm lầu bầu nói.
"Em không sợ bị thương"
"Chị là quỷ nhát gan, không sai, nhưng em đã không còn là đứa bé. Chị không cần bảo vệ em, chỉ cần tiếp nhận em bảo vệ là đủ rồi"
" Làm theo tình cảm của chị"
"Không kiềm chế được cũng không cần kiềm chế nữa"
"Em cũng rất thích chị, Park Hyo Min"
Một câu cuối cùng, nó hạ thấp người kiên định nói ở bên tai cô, ôn nhu hôn lên nước mắt ở khóe mắt cô, lần đầu tiên, giọng nói không thể nghi ngờ.
Park Hyo Min vừa cảm động vừa xấu hổ vừa khiếp sợ vừa cao hứng cùng kích động, mặc dù tâm tình phức tạp, nhưng tuyệt đối là vui vẻ.
"Chị nguyện ý cùng em chung một chỗ sao, Park Hyo Min"
"Đừng sợ"
Thanh âm trầm tĩnh của Park Ji Yeon lọt vào tai.
Park Hyo Min đột nhiên có chút hoảng hốt, từ khi bắt đầu debut, vẫn cảm thấy mệt mỏi vì ước mơ nữa cũng là trị giá, sau đó thành viên thay đổi, cũng từng có tuyệt vọng cùng ủy khuất, nhưng cô không thể ra vẻ mình sợ hãi, có người quan tâm cô có mệt hay không, nhưng cho tới bây giờ không có ai hỏi qua cô có sợ hay không.
Mà bây giờ, Park Ji Yeon của cô, người yêu của cô, ôm cô nói cho cô biết đừng sợ......
Giờ phút này mùi hương trên người Park Ji Yeon khiến cho người ta có cảm giác bình yên, để cho Park Hyo Min hít thở không thông, loại hơi thở này có thể phá hủy một chút xíu lý trí bao phủ ý thức của cô.
Park Hyo Min không nói gì, chủ động dâng lên môi mỏng kiều diễm của mình.
Nếu không có cách nào ngăn cản em, vậy thì từ bỏ đi. Chị không hối hận, con đường sau này chị cũng sẽ đi cùng em.
Bây giờ chị vô cùng xác định tâm ý của mình.
Đúng vậy, Park Ji Yeon, chị yêu em. Rất yêu thật sự yêu, yêu đến có thể phá vỡ lẽ thường.
Chị không muốn làm quỷ nhát gan nữa, chị mặc kệ tất cả.
Nếu như khoảng cách giữa chúng ta có 100 bước, em đã đi 99 bước trên con đường này của chúng ta, một bước cuối cùng kia để chị bước tới đi, mỗi một bước sau này chị cũng nguyện ý để mình đi.
Vì em, cũng vì chính mình.
Bây giờ, Park Ji Yeon, chúng ta thật tốt chung một chỗ đi.
Tình cảm nở hoa kết trái.
"Chị nguyện ý"
Tình yêu, tình yêu.
Nguyện yêu sinh tình.
Nguyện tình sinh hoa.
Park Ji Yeon & Park Hyo Min. Thật tốt chung một chỗ ở trong fic của ta đi.
——————————END——————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro