Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Chẩn đoán thứ hai

Note của author Luffymero:

Xin kính chào các quý độc giả của tôi! Mọi người vẫn khỏe chứ! <3

Chap mới nóng hổi vừa thổi vừa đọc đây <3

Nó luôn chứa đựng đủ sự lo lắng, vì vậy hãy chuẩn bị tinh thần cho nó. Ngoài ra, tình trạng của Luffy sẽ được giải thích rõ hơn, vì vậy tôi hy vọng rằng nó cũng có ý nghĩa ở một mức độ nào đó haha ​​<3 

Tôi hy vọng bạn thích nó và tôi sẽ rất rất rất vui khi nhận được các bạn phản hồi lại dưới bất kỳ hình thức nào.

Một lần nữa, cảm ơn bạn rất nhiều vì tất cả những lời khen ngợi, điều đó làm tôi thực sự hạnh phúc! 

⚠️Cảnh báo: Mô tả về Nôn mửa. 

Nếu bạn nhạy cảm với nội dung này, tôi khuyên bạn nên ngừng đọc vào thời điểm này. 

Và đối với những người không có vấn đề gì với nó, hãy vui vẻ! 

______________________

Zoro hoàn toàn bị bất ngờ, bất ngờ từ đâu ra một móng vuốt khổng lồ nhô ra từ bụi cây tối, và khoảnh khắc tiếp theo, anh cảm thấy một cơn đau nhói ở bên phải. 

"ZORO!" 

Lực của đòn tấn công ném anh ta lên không trung với Luffy trên lưng. Bọn họ chuẩn bị đâm vào một cái cây, và cậu thiếu niên ốm yếu sẽ phải gánh chịu hậu quả nếu Zoro không thể tiếp đất bằng cả hai chân kịp thời để giảm tốc độ và dừng lại ngay trước khi đâm sầm vào nó.

Người kiếm sĩ hầu như không có thời gian để xử lý những gì đã xảy ra chỉ trong vài giây, anh đã quá bất cẩn, khi anh ta nhìn lên những người khác từ dưới đất và nhận ra con hổ quá khổ hiện đang đứng trước mặt những người bạn của anh ta đầy đe dọa.

Không do dự, sinh vật tàn nhẫn chuẩn bị tấn công Zoro một lần nữa bằng móng vuốt của nó, khi Sanji bất ngờ phản ứng kịp chặn đòn tấn công bằng một cú đá mạnh mẽ. Cú đá ném con quái vật ra xa nhóm vài bước chân, giúp họ có thời gian để chuyển sự chú ý sang Zoro và Luffy. 

"Zoro! Cậu không sao chứ?!" Nami hốt hoảng hỏi, khi cô hớt hải chạy đến chỗ hai người bạn của mình cùng với Usopp và Chopper. 

"Không sao cả...hahh...vết xước nhẹ thôi mà." Người đàn ông tóc xanh thở hổn hển, đưa tay phải lên vết thương lớn bên hông, từ đó chảy ra rất nhiều máu. 

Đột nhiên, một tiếng rên rỉ nhỏ, đau đớn lọt vào tai Zoro, khiến tim anh đập loạn nhịp, hai con ngươi của anh mở to.

Ôi không... 

Chẳng nhẽ con thú đó cũng đã đánh phải Luffy?

Làm ơn đừng phải mà...

Zoro từ từ quay đầu sang vai để nhìn vào mặt Luffy, thấy dưới mái tóc đen che đi một phần khuôn mặt của cậu ấy, các đường nét của cậu ấy méo mó vì đau hơn bình thường.

"Trông nó không giống vết xước chút nào Zoro, Luffy cũng bị đánh nữa!" Chopper hoảng hốt kêu lên khi nhìn kỹ hơn vào vết thương. 

Nami và Usopp, những người đang đứng cạnh anh ta trong lúc đó, đã đưa tay lên che miệng vì sốc và khó có thể tin vào những gì họ đang nhìn thấy. 

Zoro lặng người trong kinh hoàng.

Làm sao anh ta có thể để đội trưởng của mình bị thương, đặc biệt là khi cậu ta còn đang ốm? Đó là điều không thể tha thứ được. Anh không bao giờ có thể tha thứ cho lỗi lầm này của mình. Sinh vật đó sẽ phải chuộc lỗi vì đã làm điều này với Luffy. Có lẽ lần trước anh hơi dễ dàng với nó thì phải, nhưng không sao rồi, lần này tự tay anh sẽ tiễn nó xuống địa ngục, chắc chắn đó.

"Nhưng...Nhưng có vẻ như móng vuốt của nó sượt qua Luffy. Anh ấy không chảy nhiều máu như anh đâu Zoro." Chopper thở phào nhẹ nhõm trong câu nói. Giờ chỉ cần là một vết thương nhỏ thôi, há lại còn vết thương nghiêm trọng cũng không nên có trên người Luffy, điều đó là không được xảy ra.

Câu nói này khiến Zoro thở phào nhẹ nhõm khi hướng ánh mắt về phía con dã thú. Vết thương của anh dần bị lãng quên khi anh chìm đắm trong cơn thịnh nộ.

"Chết tiệt, con thú đó thật chẳng biết từ bỏ là gì." Sanji nguyền rủa khi con hổ đứng dậy rồi lao tới họ lần nữa với tốc độ nhanh. Ngay khi đầu bếp tóc vàng chuẩn bị đá lần nữa, anh ta ngay lập tức bị Zoro ngăn lại. 

 "Khoan đã, lông mày xoăn, sinh vật đó muốn ta! Ta sẽ chăm sóc cho nó!" Zoro nói với Sanji trong khi anh cởi nút áo khoác quanh bụng bằng những ngón tay nhanh nhẹn.

"Usopp và Chopper, hai người chăm sóc cho Luffy hộ tôi! Tôi không thể chiến đấu khi cậu ấy vẫn ở trên lưng, sẽ chỉ thêm tồi tệ hơn mà thôi. Tiếp tục chạy về Sunny, tôi sẽ theo sau!" Zoro ra lệnh khi Nami giúp Chopper đặt cơ thể vẫn chưa tỉnh của Luffy lên lưng Usopp.

Một cảm giác khó chịu lan khắp người xạ thủ mũi dài khi cơ thể dường như đang bốc cháy của Luffy tiếp xúc với anh ta. Anh phải nuốt nước bọt trong khi đặt tay dưới đầu gối của Luffy để giữ chặt lấy cậu. 

Không dễ gì cho Chopper khi bỏ lại Zoro bị thương, nhưng trong trường hợp này, thuyền trưởng là ưu tiên hàng đầu của họ. 

"Được rồi Zoro. Bọn tôi sẽ đợi câu ở trên tàu! Đi thôi nào mọi người" Nami đồng ý sau khi nhanh chóng quấn áo khoác của Sanji quanh người Usopp và Luffy để thắt nút trên bụng Usopp, như đã từng làm với Zoro trước đây. 

Sau khi kiểm tra lần cuối để đảm bảo rằng Luffy đã được thắt dây an toàn và thoải mái nhất có thể, ngoại trừ Zoro và Sanji, mọi người đều cấp tốc chạy về Sunny.

"Ta đã bảo ngươi chạy lên tàu rồi cơ mà cái thứ đầu bếp biến thái! Tốt hơn là ngươi nên để ta xử lý việc này!" Zoro lặp lại một cách miễn cưỡng, đồng thời anh chạy về phía con hổ hoang dã để tấn công. Anh ước gì mình lấy lại được thanh kiếm của mình, bởi vì điều đó sẽ khiến mọi việc dễ dàng hơn rất nhiều. 

"Làm như ta sẽ nhận bất kỳ mệnh lệnh nào từ nha ngươi vậy, đầu rêu! Với cả, ngươi sẽ không bao giờ tự mình ra khỏi rừng mà không có sự giúp đỡ của ta." Sanji nói, rõ ràng là rất phẫn nộ, đồng thời tiếp tục cố gắng ngăn con hổ, nó thậm chí còn giận dữ hơn trước. Nó thực sự có vẻ là một con vật cứng đầu mà. Cho dù nó phải chịu bao nhiêu cú đá và cú đấm, nó vẫn luôn đứng dậy. 

Trong khi cả hai chiến đấu với con hổ và tranh cãi như mọi khi, các thành viên khác của thủy thủ đoàn ngày càng tiến lại gần Sunny. 

Cho đến nay không có sự xáo trộn nào nữa và họ có thể mở đường xuyên rừng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. 

"Vẫn còn rất xa sao? Luffy dường như đang trở nên tồi tệ hơn từng phút." Usopp nói với giọng run run, siết chặt đầu gối của Luffy. 

"Chắc không lâu nữa đâu. Hãy chạy nhanh hơn nữa nào!" Nami vừa trả lời vừa chạy bên cạnh Usopp, luôn để mắt đến thuyền trưởng đang bất tỉnh của cô. Họ sẽ đến kịp mà, họ chỉ cần làm vậy. Họ chưa thể mất Luffy được.

Đột nhiên, một tiếng rên nhẹ phát ra từ môi Luffy khi cậu từ từ chớp đôi mắt mệt mỏi của mình. 

"Luffy? Cậu tỉnh chưa?" Usopp hỏi, nghe thấy Luffy thì thầm điều gì đó không rõ ràng. 

Tay bắn tỉa nhận thấy rằng Luffy đang không thể nghỉ ngơi được, như thể có điều gì đó đang làm phiền cậu ta. Đột nhiên, một tiếng ho khan truyền đến tai anh, ngay sau đó anh cảm thấy có thứ gì đó ấm và ẩm ướt trên vai mình. Đôi mắt của Usopp mở to vì sốc khi anh đoán nó có thể là gì. 

"T-tớ *ho* *ho*" Luffy cố gắng nói điều gì đó, nhưng sau đó cậu yếu ớt lấy tay che miệng, để không làm vấy máu lên áo của bạn mình. 

"Luffy? Cậu có ổn không?" Một câu hỏi ngớ ngẩn mà Nami phải hỏi khi cô nhận thấy sự khó chịu của Luffy. 

Đầu của Luffy cảm thấy nóng và chóng mặt không thể chịu nổi, chẳng thể ghi lại những câu hỏi khi nãy vào trong tâm trí. Tất cả những gì cậu có thể tập trung vào là cảm giác sôi sục khó chịu trong bụng và cơn ho dữ dội. Tuy nhiên, cảm giác sau đó gần như bắt đầu lắng xuống trở lại. 

 "Tớ-tớ *ho* c-cảm thấy...mệt..." Sau những lời này, Usopp dừng bước cùng với những người khác, những người cũng đã nghe lỏm được những lời yếu ớt của vị thuyền trưởng ốm yếu của họ. Cùng nhau, họ hướng về Luffy với sự quan tâm lớn.

"C-Cậu có muốn nôn không Luffy?" Usopp hỏi một cách không chắc chắn, tự động với lấy nút thắt trên bụng để cởi nó ra.

"Có." Luffy thốt lên khi cảm thấy cổ họng bỏng rát ngày càng mạnh. 

Franky phản ứng nhanh chóng bằng cách giúp Luffy rời khỏi lưng Usopp rồi cẩn thận đặt cậu xuống cánh tay và đầu gối đang loạng choạng của cậu ấy. Đúng lúc, khi Luffy bắt đầu nôn. Trong khoảnh khắc tiếp theo, chẳng có gì ngoài mật đặc quánh rơi xuống sàn, mùi của nó gây xôn xao cho mọi người xung quanh.

Nami, người không mấy bận tâm, quỳ xuống sàn bên cạnh Luffy, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cậu rồi vuốt ve nó theo chuyển động tròn, hy vọng nó sẽ làm dịu cơn đau dạ dày của cậu. Cô cau mày cắn môi dưới khi nhận ra rằng thực tế chẳng có thứ gì trong bụng cậu để cậu có thể nôn ra. Đó là lý do tại sao cậu đã khát khô trong một khoảng thời gian.

Nami ngước nhìn Usopp và ném cho anh ta một cái nhìn độc ác. 

"Usopp, khi cậu bế Luffy, có phải là cậu đã làm xóc cậu ấy đúng không, nên cậu ấy mới như thế này có đúng không?" 

Sau đó, mọi người nhìn tay bắn tỉa với ánh mắt mong đợi, trong khi Usopp để ánh mắt của mình đi lang thang đâu đó rồi thì nhún vai. 

"C-Có thể...?" Cậu bé mũi dài khẽ lẩm bẩm, trong khi lo lắng gãi gãi đầu. Anh quay lại nhìn Luffy, thấy cậu đã ngừng nôn và đang thở một cách nặng nề, co giật ôm lấy cái bụng đang đau của mình. Usopp cảm thấy rất tồi tệ trước cảnh tượng đó. 

Có quá đáng lắm không khi đổ lại cho anh ta về chuyện này? 

"Cậu đã thấy ổn hơn chưa Luffy?" Chopper gây sự chú ý với câu hỏi này. Chú tuần lộc nhỏ đã di chuyển đến bên cạnh Luffy, quan sát cậu một cách lo lắng. Cậu ấy lo lắng nhiều hơn cho tình trạng của cậu thiếu niên tóc đen và cậu ấy biết rằng chuyến đi dài tới Sunny này là nguyên nhân khiến bệnh tình của thuyền trưởng trở nên tồi tệ hơn. 

Luffy, người hoàn toàn không thở nổi sau cơn co giật, chỉ có thể khẽ gật đầu đáp lại, trong khoảnh khắc tiếp theo, mắt cậu trợn ngược, cậu lại bất tỉnh. Franky kịp thời đỡ lấy cậu trước khi cậu đập đầu xuống sàn cứng, sau đó ôm lấy cả cơ thể mềm nhũn của Luffy trong vòng tay rộng lớn của mình. 

"Đi thôi, chúng ta phải nhanh lên! Cơ thể của anh ấy không thể chịu đựng nhiều hơn thế này! Anh ấy không giữ được ý thức được lâu đâu ". Chopper nói trong sự hoảng loạn hoàn toàn, không thể rời mắt khỏi thuyền trưởng đang thở nặng nhọc của mình.

"Lần này tôi sẽ cõng cậu ấy trên tay. Có lẽ như thế sẽ thoải mái hơn cho cậu ấy." Franky nói, sau đó anh lập tức bắt đầu chạy. 

Thậm chí còn vội vã hơn trước, bọn họ tiếp tục lên đường đến con tàu, và cuối cùng thì họ cũng đã tới kịp.

Khi đến phòng y tế, Franky đặt cậu đang sốt hừng hực trong vòng tay của mình lên giường, sau đó tất cả các thành viên trong băng đều bị Chopper ra lệnh rời khỏi phòng ngay lập tức.

Trong khi những người còn lại trong băng Mũ Rơm ngồi ủ rũ trong bếp ở bàn đợi Zoro và Sanji về, Chopper bắt đầu quá trình điều trị cho Luffy không chút chậm trễ. 

Vì vết thương tương đối nông nên đã ngừng chảy máu, cậu không nghĩ cần phải trực tiếp chữa trị. Có nhiều việc quan trọng hơn mà cậu phải lo trước. 

Để làm điều này, Chopper thò tay vào tủ đồ của mình, từ đó cậu lấy nhiệt kế ra để đo nhiệt độ cho Luffy rồi kiểm tra xem cơn sốt của cậu có hạ xuống một chút nào không, nhờ phương thuốc mà cậu đã đưa cho cậu trước đó trong rừng. 

Trước sự kinh hoàng của mình, Chopper thấy rằng cơn sốt của Luffy hầu như không hạ xuống. Cậu ấy sợ rằng nếu nhiệt độ của Luffy không giảm xuống sớm, Luffy sẽ phải chịu những tổn hại không thể tưởng tượng được từ nó. Điều mà ngay cả bản thân Chopper cũng không thể xử lý được. Bác sĩ của con tàu muốn ngăn chặn tình huống xấu nhất này bằng mọi giá. 

Cho dù vị bác sĩ nhỏ có muốn cống hiến hết mình để chữa trị cho lá phổi hầu như không nhận được oxy của Luffy đến mức nào, thì trước tiên cậu ấy nghĩ rằng việc hạ sốt cao cho Luffy là điều quan trọng hơn tất thảy. Và để đạt được điều đó, cậu đã phải dùng đến những biện pháp khác ngoài thuốc. 

Chopper nhanh chóng biến thành hình dạng con người của mình để nhấc cơ thể ướt đẫm mồ hôi của Luffy lên cánh tay của mình, sau đó đưa Luffy ra khỏi phòng, tới phòng bếp. Bọn họ ở đấy giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột và sự hoảng hốt của cậu, vì họ không ngờ Chopper lại ra khỏi phòng nhanh như vậy, ngạc nhiên hơn là thấy Luffy đang nằm trong vòng tay của cậu. Họ đã nghĩ tới điều tồi tệ nhất xảy đến, nhưng ngay lúc này chú tuần lộc nhỏ chỉ cần sự giúp đỡ của đồng đội. (?)

 "Chopper-" Nami là một trong những người đầu tiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình tại bàn.

"Mọi người, cơn sốt của Luffy không giảm một tẹo nào! Ai có thể chạy nhanh tới phòng tắm có được không? Em cần một chút nước ấm, càng ấm càng tốt." Cậu ngắt lời Nami khi cậu đưa ra yêu cầu của mình.

"Tôi có thể làm điều đó!" Robin sau đó đã đồng ý đảm nhận nhiệm vụ này, sau đó cô ấy ngay lập tức rời khỏi bếp để đi tới phòng tắm. 

"Em cũng cần ai đó giúp em với Luffy." Chopper kêu lên khi nhìn từ mặt Luffy sang bạn bè, trở nên mất kiên nhẫn. 

"Chị sẽ giúp một tay." Câu trả lời của Nami đến nhanh chóng khi cô bước ra khỏi bếp cùng với bác sĩ tuần lộc với thuyền trưởng đang sốt trong vòng tay của cậu, để lại những người còn lại của họ trong phòng bếp. 

 Thở dài rồi lại cúi đầu. Usopp, Brook, Franky và Jinbei vẫn ngồi ở bàn, kiên nhẫn chờ đợi Zoro và Sanji, những người vẫn còn chưa trở lại. Họ biết rằng nếu bây giờ họ đi theo Chopper và những người khác, họ sẽ chỉ cản đường một cách vô ích, vì dù sao thì họ cũng sẽ không thể làm gì khác.

Bên cạnh đó, vì tôn trọng Luffy, họ không muốn nhìn thuyền trưởng của mình bị tắm trong nước. Toàn bộ tình huống này dù sao cũng làm tổn thương phẩm giá của cậu ấy. Vì vậy, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài hy vọng và cầu nguyện rằng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.

~ Cùng lúc đó, tại phòng tắm~

Robin gần như đã đổ đầy nước vào bồn tắm khi cô ấy nhúng tay vào chất lỏng để kiểm tra xem đó có thực sự là nhiệt độ ấm thích hợp hay chưa. Cùng lúc đó, Chopper bước vào phòng với Luffy trên tay, theo sau là hoa tiêu tóc cam. 

"Cái bồn đầy chưa, Robin?" Chopper muốn biết khi cậu quỳ xuống cạnh bồn tắm, đặt Luffy dựa vào cơ thể của mình trong tư thế ngồi rồi bắt đầu cởi quần áo của Luffy, với Nami cũng tham gia cùng cậu. 

"Đã đầy rồi, nhiệt độ vừa phải. Chúng ta có thể đưa cậu ấy vào được rồi đó." Nhà khảo cổ học trả lời khi cuối cùng cô cũng tắt vòi nước chảy. 

"Được rồi, hãy nhanh chóng đưa anh ấy vào bồn, Nami. Nhiệt độ của anh ấy dường như không giảm chút nào." Chopper nói với vẻ nghiêm túc, không rời mắt khỏi khuôn mặt đỏ bừng của Luffy. 

Vị thuyền trưởng trẻ tuổi bị lột sạch quần áo chỉ còn chiếc quần đùi, Chopper túm lấy thân của cậu ta trong khi Nami nắm lấy cả hai chân của Luffy, nhẹ nhàng đặt cậu vào bồn tắm. 

Luffy khẽ thút thít, nét mặt của cậu giãn ra ngay khi cơ thể quá nóng của cậu tiếp xúc với làn nước mát, nhưng hơi thở của cậu vẫn nông, không đều. Đôi môi khô khốc của cậu hé mở khi cậu cố gắng hít những hơi thở ngắn và nhanh. Nami như bị thôi miên quan sát mồ hôi trên trán Luffy từ từ trượt xuống mặt cậu từ từ nhỏ xuống nước tắm. 

Tuy nhiên, người hoa tiêu không để ý rằng Chopper đã nói điều gì đó với cô ấy, điều đó cho thấy cô ấy đã chìm đắm trong suy nghĩ như thế nào vào lúc đó. 

"Nami? Chị có nghe em nói gì không?" Chopper hỏi sau một lúc, khi cô gái tóc cam không đưa ra bất kỳ phản ứng nào cho thấy rằng cô ấy đã nghe thấy cậu ấy. Do dự, chú tuần lộc đặt móng lên vai Nami khiến cô gái trẻ lập tức giật mình. 

"Hả...em nói gì sao Chopper?" Ngay lập tức cô nở một nụ cười gượng gạo khi quay đầu về phía bác sĩ của con tàu bên cạnh. 

"Em bảo chị là giữ đầu anh ấy trên mặt nước như thế này." Chopper lặp lại khi để cái đầu nghiêng nghiêng của Luffy cho người hoa tiêu giữ.  

"À.... Chị làm được mà."

Sau đó, Chopper nhìn sang Robin, người trong lúc đó đã nhặt bộ quần áo dính đầy mồ hôi và máu của Luffy trên sàn gạch, ném chúng vào giỏ giặt. 

"Robin, chị có thể lấy cho Luffy một số quần áo mới từ tủ đồ của anh ấy được không?" Chopper hỏi, nhận được một cái gật đầu nhẹ từ người phụ nữ tóc đen khi cô ấy biến mất khỏi phòng tắm.

"Nami, chị ổn chứ?" Chopper muốn biết vì cả hai đều không thể rời mắt khỏi Luffy, nhìn cậu đầy lo lắng. 

 Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi Nami khi cô đồng thời nhúng tay vào nước, chỉ để đặt bàn tay mát lạnh ẩm ướt của mình lên trán Luffy, để nó nán lại ở đó. Bằng cách này, cô có thể cảm nhận rõ ràng người cậu nóng nực như thế nào.

"Thành thật mà nói Chopper...không, chị không ổn một chút nào. Từ lúc mà cậu ấy nên cái nông nỗi này. Chị chỉ... không thể chịu đựng được nữa. Thật đau lòng khi thấy cậu ấy phải chịu đựng như thế này." Nami nói, giọng của cô trở thành tiếng thì thầm về cuối.

Chopper chỉ gật đầu hiểu ý khi cậu lại rời mắt khỏi cô, không biết phải trả lời Nami như thế nào để khiến cô cảm thấy tốt hơn. Cậu biết rằng không có gì ngoài sự hồi phục của Luffy có thể làm cô vui lên, và điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào bác sĩ của con tàu. Công việc của cậu là chữa trị cho thuyền trưởng của họ, nhưng đơn giản là cậu ấy không thể làm được. Chopper thậm chí còn không thể bảo vệ được, thế mới dẫn đến tình trạng của Luffy ngày càng xấu đi. 

"Chị biết bây giờ em đang cảm thấy là phải cổ vũ chị, nhưng em không cần phải làm thế đâu." Cô gái tóc cam phá vỡ sự im lặng một lần nữa, bàn tay vẫn đặt trên trán Luffy. Đổ làn nước mát dội từ trán Luffy xuống, điều đó có thể sẽ giúp cậu hạ nhiệt. Chopper đôi mắt tròn xoe nhìn từng chuyển động của người bên cạnh mình. 

"Chị cũng biết em cảm thấy có lỗi với tình trạng của cậu ấy như thế nào, đặc biệt là khi em chưa thể chữa lành vết thương cho cậu ấy. Tất cả bọn chị đều cảm thấy như vậy, nhưng chúng ta vẫn phải tin tưởng chắc chắn rằng sẽ cùng nhau cố gắng chữa lành vết thương cho cậu ấy." Bàn tay luồn nhẹ qua từng lọn tóc đen nhánh. Vài tiếng sụt sịt phát ra, Chopper mới để ý có vài giọt lệ nhỏ trào ra, nòng hỏi lăn xuống đôi má hồng của người thiếu nữ.

Chú tuần lộc cảm thấy mắt mình cũng rưng rưng nước mắt, nhưng khi một cơn chấn động đột ngột chạy dọc cơ thể Luffy, cậu lau đi những giọt nước mặn trong một lần, chỉ để tập trung hoàn toàn trở lại bệnh nhân của mình. Bây giờ không phải là lúc để ngồi rồi khóc. Là một bác sĩ, cậu phải hành động. 

"Huh, Chopper cái gì-" Nami bắt đầu khi cô ấy cũng nhanh chóng lau nước mắt, nhưng dừng lại khi thấy Chopper nhanh chóng đứng dậy khỏi vị trí đang ngồi. 

"Nami, chắc là đủ rồi đó. Ở dưới nước quá lâu cũng chẳng tốt đâu. Lẽ ra lúc này cơn sốt của anh ấy đã giảm đi một chút. Chờ đã, em..." Chopper nói, nhưng bỏ dở câu cuối cùng, trong khi cậu điên cuồng lục túi của mình. 

"Có chuyện gì vậy Chopper?" Nami hỏi khi cô ấy cũng đứng dậy khỏi sàn. 

"Em lại để quên cái nhiệt kế trong phòng bệnh. Em sẽ đi lấy nó ngay bây giờ, hãy đưa Luffy ra khỏi đó trước khi canh ấy bị cảm lạnh." 

"Được rồi"

Trong khi Chopper nhấc cậu ra khỏi bồn tắm, Nami nhanh chóng lấy một chiếc khăn tắm lớn từ giá treo khăn để quấn Luffy vào và lau khô cho cậu. Sau đó, Nami ngồi xuống sàn với Luffy dựa vào vai cô khi Chopper nhanh chóng đi lấy nhiệt kế. 

Người hoa tiêu có thể cảm nhận được Luffy đang run mạnh như thế nào, đồng thời vô thức tìm kiếm chút hơi ấm. Khi đầu của Luffy gục xuống ngực cô, cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng trên da của mình rằng hơi thở của cậu nặng nề như thế nào. Mỗi hơi thở nóng hổi thoát ra từ cái miệng hơi hé mở của cậu trong những luồng không khí ngắn, nhanh, đều khiến da cô nổi da gà. Cô đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ướt, rối trên mặt cậu bằng những ngón tay thanh tú của mình, chỉ để cảm nhận rõ hơn cái nhiệt độ của cậu ngay bây giờ.

Một nụ cười nhẹ nhõm nở trên môi cô khi cô nhận thấy rằng cậu không còn bốc hỏa nhiều như trước, điều đó có nghĩa là việc tắm đã thành công. 

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên bên ngoài phòng tắm, khiến Nami hướng ánh mắt về phía cửa, và ngay sau đó, kiếm sĩ tóc xanh lục xuất hiện cùng với Robin. Robin cầm trên tay một bộ quần áo mới, thứ mà cô ấy đã lấy ở khu tập thể nam.

"Zoro, Cậu đã về! Cậu và Sanji có sao không?" Nami muốn biết khi mắt cô nhìn vào vết thương khá nặng ở bên sườn anh, may mắn là nó dường như đã ngừng chảy máu. 

"Ừ, mọi thứ đều ổn, nhưng Luffy thế nào rồi? Và Chopper đâu rồi hả?" Zoro hỏi hai câu khi anh cúi người xuống trông Luffy đang trong lòng cô. Anh quan sát kỹ Luffy rồi đặt tay lên trán. Anh cũng thở phào nhẹ nhõm khi không còn cảm nhận được sức nóng lạ thường tỏa ra từ cơ thể kia nữa. 

"Tôi không biết có thể gọi là tốt hơn không, nhưng ít nhất cơn sốt của cậu ấy có vẻ đã hạ xuống một chút. Chopper đang đi lấy nhiệt kế từ phòng y tế. Cậu ấy sẽ quay lại trong giây lát." Nami trả lời, cố gắng lau khô người cho Luffy bằng chiếc khăn quấn quanh cậu, chuẩn bị cho cậu mặc quần áo.

Sau đó, Robin ngồi xuống sàn cùng Nami để cẩn thận mặc áo cho Luffy, một việc không hề dễ dàng chút nào. Cùng lúc đó, Chopper quay lại với chiếc nhiệt kế trên tay và ngay lập tức đưa vào miệng Luffy. 

"Zoro, ơn trời, anh không sao! Vết thương của anh sao rồi? Em phải-" Chopper hoảng sợ khi nhìn thấy vết thương của người đàn ông tóc xanh lục, nhìn rõ hơn qua ánh sáng so với trong khu rừng tối trước đó, nhưng ngay lập tức bị Zoro cắt ngang. 

"Chopper bây giờ bình tĩnh lại! Luffy cần em hơn là tôi. Hãy chăm sóc cho cậu ấy trước đi." Zoro cố trấn an chú tuần lộc nhỏ thì đột nhiên một tiếng bíp chói tai vang lên thu hút mọi sự chú ý về phía Luffy. 

Chopper lấy nhiệt kế ra khỏi miệng Luffy để đọc nhiệt độ trên đó. 

"Hừm...42 độ. Chắc chắn không cao như trước, nhưng vẫn còn quá cao. Tuy nhiên, không có gì em không thể xử lý với thuốc của mình được." Chopper thở phào nhẹ nhõm và đút nhiệt kế vào túi quần. 

 "Nami và Robin, cảm ơn vì sự giúp đỡ của hai người, em sẽ giải quyết mọi việc từ đây cùng với Zoro. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta mặc quần lót và quần dài cho anh ấy ". Chopper nói khi nhấc cơ thể Luffy ra khỏi lòng Nami.

"Ờ... chắc chắn rồi. Robin và tôi sẽ quay trở lại phòng bếp vậy." Nami quay lại, có thể thấy một chút ửng hồng trên má cô ấy.

 "Đi thôi, Robin"

Khi Nami và Robin bước ra khỏi phòng tắm, Zoro đã giúp Chopper hoàn thành việc mặc quần áo cho Luffy, sau đó người bạn đời đầu tiên đặt một cánh tay dưới cổ Luffy, tay kia dưới đầu gối của cậu ấy, sau đó bế cậu ấy lên theo phong cách cô dâu. Khi đầu của Luffy mềm nhũn ngã ra sau cánh tay của mình, Zoro nép cậu vào gần cơ thể mình hơn để đầu của cậu bé tóc đen giờ dựa vào vai Zoro.

Trọng lượng của Luffy nhẹ một cách đáng báo động trong vòng tay của kiếm sĩ, điều này chắc chắn cho thấy rằng cậu ta đã giảm cân. Tất nhiên, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, vì Zoro hầu như không thể nhớ lần cuối cùng Luffy ăn bất cứ thứ gì. Ngoài ra, cậu ấy còn liên tục nôn mửa. 

Sau đó, cùng với Chopper, anh đi đến phòng y tế, nơi anh nhẹ nhàng đặt thuyền trưởng đang bất tỉnh của mình lên tấm ga trải giường trắng như tuyết rồi lấy tấm chăn ở cuối giường đắp lên cơ thể lạnh cóng của Luffy. 

"Anh có thể ngồi vào ghế của em cho đến khi em xong việc với Luffy. Sau đó, em sẽ lập tức chăm sóc vết thương cho anh." Chopper giải thích trong khi cậu chạy tới chạy lui một cách điên cuồng, thu dọn đồ dùng của mình. 

Gật đầu, người thuyền phó chấp nhận lời đề nghị của Chopper mà ngồi vào chiếc ghế xoay hẹp của bác sĩ, đôi chân mệt mỏi của cậu cảm ơn vì điều đó. 

Người đàn ông tóc xanh lá cây dõi theo mọi hành động của Chopper bằng đôi mắt của mình, thấy bác sĩ của con tàu nhỏ lấy một ống tiêm có chứa một chất lỏng trong suốt, bôi nó lên khuỷu tay trái của Luffy rồi đổ chất lỏng đó vào máu của cậu. Zoro không hiểu gì về những gì Chopper đang làm, nhưng anh thấy khá thú vị khi thấy chú tuần lộc tập trung cao độ để tìm giải pháp chữa trị cho thuyền trưởng.

Việc tiếp theo Chopper làm là đổ đầy nước vào một chiếc bát nhỏ rồi nhúng một chiếc khăn mỏng nhỏ vào đó, sau đó cậu vắt nó ra để đắp lên trán Luffy. Sau đó, cậu vén áo của Luffy lên, với chiếc ống nghe mà cậu ta đã đeo quanh cổ, cậu ta bắt đầu lắng nghe lồng ngực của Luffy. Vẻ mặt lo lắng của Chopper dường như không làm Zoro hài lòng chút nào. Tuy nhiên, anh quyết định giữ bình tĩnh và không làm phiền bác sĩ. 

Chopper đặt lại ống nghe sau một lúc rồi giữ ấm cho Luffy, khi cậu ấy đột nhiên có vẻ vội vàng, chạy đến chỗ mặt nạ thở. Cậu kết nối nó trực tiếp, đeo mặt nạ thở lên miệng và mũi của Luffy. Zoro cũng biết rằng Luffy đang bị khó thở, điều mà anh đã tận mắt chứng kiến ​​khi suýt lạc mất cậu trên bãi biển. Hy vọng rằng mặt nạ thở sẽ giúp cậu ấy thở đủ tốt.

Sau khi Chopper lấy một ống tiêm rỗng để lấy một mẫu máu nhỏ từ Luffy, hy vọng sẽ tiết lộ thêm về tình trạng của cậu, cậu đi đến chiếc tủ lạnh nhỏ của mình và lấy ra một chiếc túi chứa đầy chất lỏng trong suốt. Cậu ta gắn một ống truyền dịch vào đó, cẩn thận cắm cây kim ở đầu ống vào cánh tay của Luffy, sau đó cậu ta móc chiếc túi trong suốt trên giá truyền dịch cạnh giường.

Chopper lấy một trong hai ống tiêm, cậu đã chuẩn bị trước, và từng cái một thêm chất lỏng trong suốt vào túi truyền. Chú tuần lộc nhỏ đã quyết định không thêm nguyên mẫu phương thuốc của mình, vì cậu nghĩ rằng dù sao nó cũng có ít tác dụng, nhưng cậu sẽ phải hỏi Luffy chi tiết hơn.

Cuối cùng, bác sĩ của con tàu đã nghiền nát một số loại thảo mộc khác nhau mà Zoro không biết, sau đó chế biến chúng thành dạng lỏng bằng cách thêm những thứ khác. Kết quả là một hỗn hợp màu xanh đậm được Chopper đổ vào một cái bát nhỏ rồi đổ vào miệng Luffy. Phản xạ nuốt nước miếng của vị thuyền trưởng trẻ tuổi ngay lập tức được kích hoạt liền vô thức nhăn mày nhăn mặt lại.

Zoro rùng mình trước cảnh tượng đó, vì anh có thể hình dung nước dùng sẽ có vị như thế nào. 

Sau toàn bộ quá trình, Zoro đã rất ngạc nhiên khi Luffy không tỉnh lại dù chỉ một giây. Sự thật này khiến anh có cảm giác khó chịu. 

Trước khi Chopper chăm sóc vết thương cho người đàn ông tóc xanh, cậu đã nhanh chóng trộn một loại thuốc mỡ kỳ lạ, sau đó cậu bôi lên vết thương của Luffy sau khi sát trùng cẩn thận. Zoro ngoảnh mặt đi, không thể nhìn vào vết thương nhỏ trên người Luffy, nó khiến anh nhớ lại sự xấu hổ của chính mình vì đã không thể cứu thuyền trưởng của mình khỏi một sự cố như vậy. Điều này hoàn toàn có thể so sánh với một vết thương trên lưng của anh ấy, mặc dù anh ấy có lẽ sẽ thích một vết thương như vậy hơn là vết thương trên người thuyền trưởng yêu quý của mình, người cũng đã hoàn toàn bất lực. 

Không thể tha thứ cho chính mình được. 

"Tình trạng của cậu ấy bây giờ như thế nào, Chopper? Cậu ấy sẽ khá hơn chứ?" Zoro tò mò cắt ngang sự im lặng giữa hai người, trong khi Chopper đang rửa vết thương và sau đó bôi thuốc mỡ.

"Anh ấy vẫn còn trong tình trạng nguy kịch, nhưng em đã ổn định được tình trạng của anh ấy phần nào đó. Em đã cho anh ấy uống thuốc kháng sinh, hy vọng sẽ giúp anh ấy khỏi nhiễm trùng, và thêm một số loại thuốc hạ sốt, giảm đau. Ngay sau khi em chữa thương cho anh xong, em sẽ xem máu của Luffy dưới kính hiển vi xem sao.". Chopper giải thích ngắn gọn cho anh ta khi cậu lấy vài miếng băng trắng để quấn quanh vết thương của Zoro. 

Zoro ngay lập tức nhận thấy từ hành vi và cách nói chuyện của Chopper rằng cậu ấy đang che giấu một điều gì đó quan trọng.

"Anh biết là em đang giấu điều gì đó Chopper. Kể cho anh nghe có được không?" Zoro nói, sau đó Chopper cắn môi dưới, thầm nguyền rủa rằng cậu đã hành động quá lộ liễu để kiếm sĩ có thể dễ dàng vạch trần.

Bác sĩ tuần lộc thở dài thườn thượt. 

"Hứa với em là anh sẽ không nói cho những người khác biết. Sau khi thấy Nami suy sụp trước đó, em không muốn cả băng phải cảm thấy tồi tệ hơn thế nữa. Họ đã trải qua một thời gian rất khó khăn và thông tin này có thể sẽ lấy đi mọi hy vọng của họ." Chopper nói với một giọng trầm, khó có thể bỏ qua nỗi buồn trong đó. 

"Anh hứa. Anh cũng đâu muốn bọn họ phải buồn hơn nữa." Zoro thành thật trả lời rồi nuốt khan, chuẩn bị tinh thần cho những gì Chopper sắp nói với anh. 

"Đó là...bởi vì cơ thể của Luffy đã quá suy yếu vì căn bệnh và thiếu chất dinh dưỡng nên hầu như không đủ sức để chống lại căn bệnh viêm phổi này. Vì vậy, có khả năng... là anh ấy có thể chết... trong vòng 24 giờ tới. Tuy nhiên, nếu anh ấy sống sót sau 24 giờ này, thì có khả năng anh ấy sẽ vượt qua được sự lây nhiễm." Chú tuần lộc nhỏ gian nan giải thích lại cho vị kiếm sĩ.

Tuy nhiên, Chopper cuối cùng đã không kìm được nước mắt, rơi vào vòng tay của Zoro, người đã đặt tay lên lưng cậu, vuốt ve cậu một cách nhẹ nhàng. Cùng lúc đó, ánh mắt băng giá của Zoro dán chặt vào cơ thể đang bị tổn thương của Luffy trên chiếc giường trước mặt anh. Và anh chỉ tự hỏi mình một câu hỏi vào lúc đó:  

Cơn ác mộng này rốt cuộc khi nào thì mới kết thúc?

"Cậu ấy...Luffy sẽ vượt qua chuyện này bằng cách nào đó, Chopper. Anh chắc chắn cậu ấy sẽ làm được." Zoro chỉ thì thầm câu nói đó, sau đó cảm nhận được cái gật đầu từ Chopper. 

~ Một lúc sau, tại phòng bếp~

"Hãy nói cho bọn này biết Chopper, liệu Luffy có sống sót qua chuyện này không?" Usopp là người đầu tiên hỏi câu hỏi này, vừa sốt ruột vừa sợ hãi khi biết câu trả lời. 

Giống như lần đầu tiên bác sĩ nhỏ báo cáo về tình trạng của Luffy, mọi con mắt đều đổ dồn vào Chopper. Cổ họng như bị thắt lại, nhưng phải nhanh chóng cố lấy lại bình tĩnh. 

"Nhiễm trùng trong phổi của anh ấy đúng thực sự là viêm phổi, như đã nghi ngờ. Tuy nhiên, viêm phổi với một quá trình nhẹ hơn." 

Biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người trong băng đột nhiên tối sầm lại sau câu nói này, vì họ đã hy vọng rằng đó không phải là bệnh viêm phổi. 

"Tình trạng của Luffy hiện đã ổn định và cơn sốt của anh ấy đã được kiểm soát, nhưng nó vẫn có thể tăng trở lại trong đêm. Thuốc kháng sinh mà em đã đưa cho anh ấy dường như làm giảm đi các triệu chứng viêm nhiễm." Chopper tiếp tục, che giấu thông tin mà cậu đã cung cấp cho Zoro. 

"Tuy nhiên, tin tức về căn bệnh thực sự của anh ấy còn đáng lo ngại hơn. Em đã kiểm tra lại máu của anh ấy và thấy những thay đổi rất lớn, em sợ rằng loại thuốc nguyên mẫu của mình sẽ không còn hữu dụng nữa." Chopper nói thêm khi cậu dừng lại một chút để nhìn xung quanh. Tiếng nuốt nước bọt lớn được nghe thấy trong sự im lặng tuyệt đối. Để nhanh chóng kết thúc, Chopper quyết định giải thích thêm. 

"Như em đã giải thích trước đây, căn bệnh của Luffy đang ảnh hưởng đến các tế bào của anh ấy. Nhìn bề ngoài, căn bệnh đã tiến triển, điều đó có nghĩa là nó không chỉ ảnh hưởng đến các tế bào trong mô của anh ấy mà còn cả những tế bào trong máu của anh ấy. Đây là lý do tại sao các tế bào máu của anh ấy bắt đầu giảm." 

Cả băng phải mất một lúc để xử lý những gì họ nghe được từ miệng Chopper. Một số thậm chí không chắc liệu họ có hiểu đúng về nó hay không. 

"Em có thể giải thích chi tiết hơn được không, Chopper?" Nami hỏi, mặc dù cô đã có thể hình dung ra kết quả chẩn đoán này, chỉ là cô không muốn tin. 

"Thì... khi các tế bào máu của anh ấy giảm đi, điều đó có nghĩa là anh ấy có ít hồng cầu hơn trong máu, dẫn đến thiếu máu. Ngoài ra, điều này sẽ dẫn đến tình trạng thiếu oxy trong cơ thể và nó sẽ khiến trái tim vốn đã yếu ớt của anh ta phải làm việc vất vả gấp đôi. Anh ấy cũng sẽ thường xuyên mệt mỏi và khó thở, điều này đã xảy ra và không chỉ do viêm phổi. Em cũng phát hiện ra rằng anh ấy bị nhiễm trùng do thiếu tế bào bạch cầu, tế bào quan trọng đối với hệ thống miễn dịch. Tất cả những điều này đang dẫn đến việc giảm các tế bào trong máu của anh ấy." 

"Woah, đợi đã Chopper, có rất nhiều thông tin đấy. Tớ không quen thuộc với những thứ này, cậu biết mà." Usopp thốt lên, từ đó bạn có thể biết được qua khuôn mặt của anh ấy rằng anh ấy khá choáng ngợp. 

"Đúng đó, cộng thêm tất cả nghe có vẻ khá tệ." Brook cũng lên tiếng với giọng nghiêm túc. 

"Nó...đúng thế thật, khá tệ." Chopper ngập ngừng trả lời. 

"Anh ấy tuyệt đối không bao giờ được ra khỏi giường cho đến khi em chữa khỏi xong, nếu không anh ấy có thể gây ra hậu quả chết người nếu anh ấy cố gắng quá sức, và vì đó là Luffy, nên điều này chắc chắn sẽ xảy ra." Chú tuần lộc cảnh báo. 

"Chị hiểu rồi, vậy thì tất cả chúng ta cần phải cẩn thận hơn bao giờ hết." Nami nói một cách thấu hiểu khi cô nhìn từng người bạn của mình đang gật đầu đồng ý. 

"Mặc dù vậy, chúng ta vẫn có cơ hội cứu được cậu ấy, đúng không Chopper?" Nami hỏi để chắc chắn, vì cô ấy không thích toàn bộ tình huống mà Chopper đã giải thích cho họ về tình trạng xấu đi của Luffy. 

Trước câu hỏi này, mọi người đều quay lại với chú tuần lộc nhỏ, nhiệt thành hy vọng có được câu trả lời tích cực. 

"V-vâng..." Chopper nói sau một lúc ngập ngừng. 

Những tiếng thở dài nhẹ nhõm có thể được nghe thấy trong phòng. 

"Rồi mọi thứ sẽ lại trở nên TUYỆT VỜI!" Franky hét lên, tràn đầy hy vọng. 

"Hòn đảo tiếp theo không xa lắm đâu mọi người! Hãy tiếp tục tìm kiếm các dược liệu ở đó!" Nami hét lên đầy khích lệ, bất chấp cảm giác khó chịu kỳ lạ trong lòng, mà cô ấy tất nhiên không để lộ ra ngoài. 

Chopper chỉ có thể im lặng nhìn những người đồng đội của mình, bất chấp tình hình tồi tệ này, vẫn có thể tìm thấy dũng khí mới. Đó có lẽ là do thuyền trưởng của họ vẫn còn thở và còn sống, bên trong bệnh xá. 

Nhưng điều mà những thành viên còn lại không biết là Luffy chỉ có thể chống lại sự lây nhiễm trong vòng vài giờ nữa thôi, và thậm chí nếu nhờ một phép màu nào đó mà cậu ấy vẫn sống sót, điều này không có gì lạ đối với Luffy, nó lại là thứ đặt Chopper rất nhiều áp lực. 

Do diễn biến bệnh nhanh đến bất ngờ, tuổi thọ của Luffy bị rút ngắn khoảng một tháng. 

Hiện tại, Chopper nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu che giấu cái thực tế phũ phàng này, dù nó khó khăn như thế nào đối với cậu. 

Chỉ vì muốn tốt cho mọi người mà thôi.

___________________________

Note của author Luffymero:

Và đó là tất cả cho chap của tuần này!

Tôi mong mọi người đều cảm thấy hài lòng về nó! <3

Chương tiếp theo sẽ có những khoảnh khắc vui vẻ giữa Luffy và những người bạn của cậu ấy, mà tôi rất mong được viết!  

Nhớ giữ gìn sức khỏe và hẹn mọi người vào lần sau nhá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro