Chương 6: Chuyến thám hiểm xuyên khu rừng
Note của author Luffymero:
Các độc giả yêu quý của tôi ới! Tôi đã trở lại với một chiếc chap mới toanh rồi đây!
Thật ra chương này đã sẵn sàng từ trước đó rất lâu, chỉ có một số công việc xen vào giữa chừng, đó là lý do tại sao tôi không thể soát lại hết chương này để đăng nó sau đó. Hi vọng không để các bạn đợi lâu :(
Khi viết chương này, tôi khá băn khoăn vì một số lý do không thể giải thích được. Bằng cách nào đó tôi không thích nó một chút nào, nhưng có lẽ tôi quá khắt khe với bản thân mình. Tôi rất hy vọng rằng bạn thích phần tiếp theo, ngay cả khi có lẽ nhịp độ của chương không được tốt lắm hoặc có thể chỉ là tôi không biết haha
Dù sao thì tôi cũng không muốn níu kéo bạn lâu hơn nữa với những lời nhảm nhí ngu ngốc của mình. Và như mọi khi, tôi hy vọng bạn có khoảng thời gian đọc vui vẻ!
(Xem phần cuối của chương để biết thêm ghi chú.)
____________________________
Zoro đã lang thang trong rừng hàng giờ đồng hồ sau khi hạ gục con hổ hoang dã, thứ đã gây cho anh khá nhiều rắc rối. Anh ta đã có thể đánh bại con vật tương đối nhanh chóng, anh ta chỉ bị một vài vết trầy xước nhẹ và không có nguy hiểm đến tính mạng.
Tìm kiếm lối ra của khu rừng sẽ dẫn anh ta trở lại với Luffy, kiếm sĩ mất phương hướng đã quan sát kỹ hơn xung quanh.
Vì những cái cây khổng lồ và bụi rậm trong rừng mọc khá dày đặc, do đó những tia nắng mặt trời khó có thể xuyên qua, nên bên trong rừng khá tối. Một số loài động vật ẩn nấp đằng sau những loài thực vật kỳ lạ khó có thể bị nhận ra, nhưng nhờ có haki của Zoro, anh ta không gặp vấn đề gì khi tự bảo vệ mình khỏi một cuộc tấn công nào đó có thể xảy ra.
Một lúc sau, khi Zoro quay đầu lên trời, nhìn giữa những ngọn cây, anh nhận thấy qua bầu trời đen kịt kia. Trời đã gần tối rồi. Người đàn ông tóc xanh không thể tin rằng mình đã mất quá nhiều thời gian mặc dù vậy anh ta phải nhanh chóng đến chỗ Luffy, người có lẽ đang trong tình trạng tệ hơn trước.
Khi Zoro đang dần mất trí sau nhiều phút không thành công, một tiếng động đột nhiên vang vọng trong sự im lặng kỳ lạ của khu rừng. Từ cách nó phát ra âm thanh, nó không thể đến từ nơi xa.
Anh có cảm giác nôn nao trong người.
Chẳng lẽ nó là...
Người tóc xanh quyết định đi theo âm thanh và càng đến gần thì âm thanh đó càng to càng rõ hơn. Hơn nữa, từ xa cuối cùng anh cũng có thể nhận ra thứ gì đó giống như một khoảng đất trống mà anh vẫn có thể nhớ, phía sau dường như là lối ra khỏi khu rừng mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Đột nhiên Zoro sững người lại vì kinh hãi.
Đôi tai của anh ấy đã không đánh lừa anh ấy và trên thực tế, anh ấy có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ho lớn, sau đó là vài tiếng thở hổn hển, tuyệt vọng.
"Ôi không, Luffy?!"
Zoro hoảng sợ khi anh bắt đầu chạy ngày càng nhanh hơn, nhanh nhất có thể, làm chiếc gáo dừa chứa đầy nước sánh qua vơi đi một chút, và thậm chí còn suýt vấp phải một số rễ cây vài lần.
Thuyền trưởng của anh bị một cơn động kinh khác tấn công và bản thân Zoro đã lãng phí thời gian quý giá để lang thang khắp nơi thay vì ở bên cạnh Luffy để giúp đỡ.
Tại vì sao mà anh cứ phải để cho thuyền trưởng của mình phải thất vọng vậy?
Cảnh tượng đập vào mắt anh, khi anh cuối cùng cũng đến bên Luffy, suýt chút nữa làm rơi vỏ dừa trên tay. Với đôi mắt nhắm nghiền, Luffy ngồi hơi cúi về phía trước, một tay ôm ngực với những đầu ngón tay vùi vào da và những tiếng thở hổn hển nặng nề thoát ra từ đôi môi đầy máu.
Bên cạnh cậu, một vũng máu lớn, lẫn với một ít chất nhầy, đã lan rộng và nhuốm màu xanh lẫn đỏ của nền cát trắng.
"L-Luffy có chuyện gì với cậu vậy? Cậu có ổn không?" Sau khi đặt câu hỏi, người thuyền phó đầu tiên nhận ra rằng thật ngu ngốc khi hỏi, bởi vì cậu bé ốm yếu rõ ràng đang bị khó thở.
Nhận thấy Luffy không thể trả lời anh ta và tiếng thở hổn hển của cậu ta trở nên tồi tệ hơn theo từng giây, Zoro bắt đầu hoảng loạn hơn nữa khi anh ta đặt gáo dừa xuống rồi quỳ xuống bên cạnh thuyền trưởng đang thống khổ của mình.
"Mẹ kiếp..!" Người tóc xanh lẩm bẩm dưới hơi thở run rẩy của mình.
Vì quá choáng ngợp dẫn đến chả biết phải làm gì, anh chỉ biết đưa tay ra sau lưng Luffy, vuốt ve nó theo chuyển động tròn, hy vọng rằng nó sẽ bình tĩnh lại và giúp cậu thiếu niên tóc đen một chút.
Mặt khác, Luffy, người cho đến giờ vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của người kia vì đang cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, mở mắt ra khi cảm thấy có một bàn tay đặt trên lưng mình, chỉ để nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Zoro .
"Z-Z'ro...hahh...T-tôi không...t-th-thở..haahh,.gi-giúp..haahh.." Giọng thở khò khè trộn lẫn trong câu từ từ của cậu, khiến nó trở nên khó nghe. Luffy cố gắng lắm để nặn thành câu chữ.
"N-ngực.....hahh.....ha....đ-đau.....hahh....ha.....l-lắm."
Để Zoro thấy rõ nỗi đau của mình, Luffy siết chặt ngực cậu lại, trong khi những giọt máu mỏng đã chảy ra từ những vết rạch mà cậu tạo ra bằng móng tay trên vết sẹo. Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ lại cào rách vết thương đã lành mất.
"Suỵt, đừng nói nữa, c-cứ hít thở đi đã." Zoro nói với giọng run run, nhưng bình tĩnh nhất có thể.
Đột nhiên những chấm đen xuất hiện trước mắt trong của Luffy, đồng thời cậu mất thăng bằng khi đang ngồi và có nguy cơ ngã về phía trước trong khoảnh khắc tiếp theo.
"O-Oi Luffy!"
Theo phản xạ, Zoro đỡ lấy Luffy và ôm chặt lấy phần thân mềm nhũn của thuyền trưởng vào người mình với cằm của Luffy đặt trên vai anh. Kiếm sĩ có thể cảm thấy hơi thở yếu ớt của cậu bé tóc đen phả vào gáy mình, điều này chỉ khiến anh ta sợ hãi hơn.
Luffy thì đang nghẹt thở trong khi Zoro cảm thấy hoàn toàn vô dụng khi sự tuyệt vọng gặm nhấm thần kinh anh.
"Oi Luffy, cậu có nghe thấy tôi không?" Zoro hỏi và sự hoảng loạn trong giọng nói của anh ta có thể nghe thấy rõ ràng, làm rung người Luffy bằng cánh tay anh ta đang quấn quanh người có mái tóc đen nhánh.
May mắn thay, Luffy vẫn chưa bất tỉnh, nhưng cậu ấy gần như ngất đi với từng hơi thở không đến được phổi. Phải cố gắng lắm cậu mới mở được hàng mí mắt nặng trĩu.
"Haahh..nghh...ư-ừm...hahh..." Luffy thở hổn hển.
"Luffy ở lại với tôi được chứ... cậu cần phải thở, c-c-cố gắng tiếp tục thở, được chứ?" Zoro cố gắng hết sức để thuyết phục thuyền trưởng của mình, bởi vì anh ấy không biết cách nào tốt hơn để giúp cậu ấy trong tình huống này. Anh hy vọng rằng nếu anh không ngừng nói, Luffy cũng sẽ thức.
Vì họ đang ở vị trí gần nhau, kiếm sĩ tóc xanh giật mình khi cảm thấy nhịp tim chậm chạp của Luffy xuyên qua lồng ngực, khiến trái tim của chính anh ta cũng lỗi nhịp.
"Chết tiệt, đừng bỏ cuộc bây giờ, cậu nghe chưa?" Zoro hét lên, giọng anh vẫn chưa ổn định, sau đó anh nghe thấy Luffy thì thầm điều gì đó, điều đó chỉ vừa đủ nghe.
"M-mệt....hahh...q-quá."
Khi Zoro nhận ra những lời này, hơi thở của anh nghẹn lại, trái tim anh ngừng đập trong giây lát.
"K-Không, cậu...cậu không thể ngủ bây giờ Luffy! Hãy thở như tôi, nào!" Zoro hướng dẫn anh ta, rõ ràng là đang sợ hãi, cần hít một hơi thật sâu để chứng minh, hy vọng rằng nó sẽ hiệu quả.
Luffy cố gắng với tất cả sức mạnh ý chí của mình để duy trì ý thức và làm theo chỉ dẫn của Zoro. Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ gục ngã trong trường hợp như vậy từ lâu và gần như là một phép màu khi Luffy có thể chịu đựng lâu như vậy mà không có oxy thích hợp trong phổi.
Chàng trai tóc đen hít không khí bằng chút sức lực cuối cùng, cố gắng từ từ đồng bộ hóa hơi thở của mình với Zoro.
"Vậy đó, cứ tiếp tục như vậy đi." Người đàn ông tóc xanh tiếp tục động viên thuyền trưởng ốm yếu của mình.
Zoro nhận thấy những nỗ lực của Luffy liền vô cùng nhẹ nhõm và đồng thời cảm thấy hô hấp của cậu bé có mái tóc đen được cải thiện. Chậm rãi nhưng chắc chắn, nó thay đổi từ hơi thở hổn hển sang hơi thở ổn định, sâu hơn, hoàn toàn đồng bộ với anh.
"Bây giờ cậu đã ổn hơn chưa?" Zoro muốn biết sau một lúc, nhận được một cái gật đầu nhẹ đáp lại trên vai anh, nụ cười mãn nguyện nở trên môi anh.
"Thuyền trưởng ngu ngốc, cậu định dọa tôi như vậy bao nhiêu lần hả?" Zoro hỏi khi ôm Luffy chặt hơn, vùi mặt vào bờ vai trần của Luffy.
Anh không thể tin rằng mình suýt mất thuyền trưởng lần thứ hai trong ngày hôm nay.
"Xin lỗi...tớ...hahh..ổn rồi. Cảm ơn nhé, Zoro." Luffy nở một nụ cười nhỏ mệt mỏi khi cậu nhắm mắt lại. Thật không may, cậu ấy không đủ sức để đáp lại cái ôm của người bạn của mình, cậu ấy đã quá kiệt sức vì toàn bộ cơn động kinh này.
Cho dù khoảnh khắc này có đẹp đẽ và nhẹ nhõm đến đâu, Zoro vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm đáng báo động tỏa ra từ cơ thể Luffy. Người tóc xanh sau đó thả cái ôm ra bằng cách nhanh chóng đặt một tay lên sau đầu Luffy, đỡ lưng cậu bằng tay kia. Nhẹ nhàng, anh đặt viên thuyền trưởng trẻ tuổi xuống và cẩn thận đặt đầu anh lên chiếc gối tạm bợ.
Lúc này Zoro mới nhận ra rằng Luffy có thể đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức, nhưng may mắn thay, lượng không khí của cậu ấy đã được cung cấp ngay bây giờ, mặc dù vẫn còn hơi nông.
Với vẻ mặt cay đắng, Zoro nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Luffy, mồ hôi nhễ nhại, đỏ bừng lên vì sốt cao. Anh ta ôm lấy khuôn mặt thanh tú của thiếu niên tóc đen bằng bàn tay mà anh ta đã đỡ đầu Luffy trước đó, lướt ngón tay cái trên vùng da sần sùi của vết sẹo dưới mắt trái. Zoro chắc chắn rằng Luffy sẽ không sống sót sau một cuộc tấn công như thế nếu không có sự giúp đỡ của Chopper.
Với một cảm giác không chắc chắn, anh kéo ánh mắt của mình về phía bầy nhầy màu xanh đỏ, lúc này đã thấm một nửa vào trong cát.
Sau đó, người kiếm sĩ để ánh mắt của mình trôi đi khi anh ta chợt nhớ ra chút nước mà anh ta đã mang theo. Sau khi bỏ tay ra khỏi khuôn mặt của Luffy, Zoro bắt đầu xé một mảnh áo sơ mi xanh đậm của mình, chỉ để nhúng nó vào một trong hai gáo dừa. Sau đó, anh vắt nó ra và cẩn thận đặt mảnh vải ướt đẫm nước lạnh lên trán Luffy.
Môi Luffy thoát ra một tiếng rên trầm đầy mãn nguyện trong giấc ngủ khi cậu cảm thấy cái lạnh dễ chịu trên cái đầu quá nóng của mình. Một nụ cười nở trên môi Zoro khi anh nghe thấy điều này. Sau đó, người đàn ông tóc xanh nhớ ra rằng Luffy đã rất khát trước đó. Mà lúc này anh không muốn đánh thức Luffy cho lắm, anh ấy cầm lấy cái bát trong tay trái của mình rồi luồn tay kia của mình dưới đầu thuyền trưởng của mình để nâng nó lên một chút. Zoro đặt mép bát lên môi Luffy và trong khoảnh khắc tiếp theo cẩn thận rót nước vào miệng cậu ấy, hy vọng rằng phản xạ nuốt của cậu ấy sẽ hoạt động.
Zoro thở phào nhẹ nhõm, và khi anh nghĩ rằng thế là đủ sau vài ngụm nhỏ, kiếm sĩ đặt vỏ dừa đi, đặt đầu Luffy trở lại trên chiếc áo sơ mi được gấp lại.
Đột nhiên, một cơn rùng mình nhẹ lướt qua cơ thể bán khỏa thân của Luffy như một dấu hiệu cho thấy cậu đang lạnh cóng, điều bình thường khi cậu bị sốt cao. Chiều đã buông xuống nên không khí trên đảo cũng đã dịu đi đôi chút, kèm theo những cơn gió mát rượi từ biển thổi vào.
Vì chiếc áo sơ mi đỏ đã khô của Luffy vẫn được dùng làm gối, Zoro không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cởi áo sơ mi của mình và đặt nó lên người Luffy. Thật không may, giải pháp này không thực sự đủ để làm ấm cậu bé ốm yếu, điều vẫn có thể nhìn thấy trên cơ thể run rẩy của cậu. Sau đó Zoro quyết định nhặt một số cành cây nằm lung tung trong khu vực để đốt lửa trại nhỏ.
Sau đó, Zoro kiểm tra lại xem Luffy có ổn không. Khi không thể làm gì hơn nữa, anh kiệt sức nằm xuống nền cát và khoanh tay sau đầu. Nhìn lên bầu trời, kiếm sĩ thầm hy vọng rằng những người bạn của họ cuối cùng sẽ tìm thấy họ. Anh chắc chắn rằng họ đã lên đường, nhưng anh thậm chí không muốn tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu họ đến quá muộn.
Luffy chắc chắn sẽ không chịu đựng được bao lâu nữa...
Với những suy nghĩ này, anh chìm vào giấc ngủ.
~Trong khi đó, ở chỗ những người còn lại~
Để tìm kiếm những người đồng đội đã mất tích, những người còn lại đã lang thang trong rừng hàng giờ đồng hồ và cũng phải đối phó với một hoặc hai con thú hoang đang tấn công.
"Ôi trời, chúng ta đã đi gần hết hòn đảo rồi mà vẫn chưa tìm thấy dấu hiệu nào của họ cả." Nami thở dài thất vọng và kiệt sức cùng một lúc. Chỉ có ý chí tìm lại bạn bè thôi thúc đôi chân mỏi của cô đi xa hơn.
"Với cả, tôi đã chịu đủ những con quái vật đáng sợ này liên tục tấn công chúng tôi từ mọi phía." Usopp phàn nàn, tiếp tục đi trên đôi chân run rẩy với một ngọn đuốc trên tay.
"Đừng khóc nữa! Bên cạnh đó, tôi có thể cảm nhận được chính xác hai sự hiện diện khác biệt trên đảo, một trong số đó khá yếu." Sanji thông báo cho những người bạn của mình, trong khi anh ấy cũng nhìn quanh khu vực với một ngọn đuốc trên tay.
Sự hiện diện mờ nhạt đó không ai khác chính là Luffy. Khi nghĩ đến người thuyền trưởng bị ốm, Sanji cảm thấy khó chịu. Nỗi sợ hãi dành cho Luffy khiến người đầu bếp lo lắng nhiều hơn những gì anh ta thể hiện.
"Đó chính xác là những gì tôi đã cảm nhận được." Jinbei xác nhận tuyên bố của Sanji, điều này mang lại cho các thành viên phi hành đoàn một chút hy vọng.
"Đó chắc chắn là Luffy và Zoro rồi! Chúng ta cần phải nhanh lên!" Nami hét lên khi cô cố gắng để đồng đội của mình đi nhanh hơn, mặc dù hầu hết họ có thể nghỉ ngơi.
"Hừm, thật lạ..." Robin thì thầm với chính mình hơn là với những người khác, trong khi cô ấy dường như đang tìm kiếm điều gì đó đặc biệt. Franky, người đang đi ngay bên cạnh cô, nhận thấy sự bồn chồn của cô trong sự ngạc nhiên.
"Có chuyện gì sao Robin?" Ngưởi máy nọ hỏi.
"Có ai nhìn thấy Chopper không? Em ấy dường như đã biến mất." Nhà khảo cổ học hỏi khi cô quay mặt về phía những người bạn của mình.
"Tôi cũng đã không gặp cậu ấy một thời gian rồi. Có lẽ cậu ta đang tìm kiếm các loại thảo mộc hữu ích." Brook trả lời, nhìn quanh tìm kiếm chú tuần lộc nhỏ.
"Chopper! Em đang ở đâu?" Sanji hét lên theo mọi hướng có thể.
Sau đó tất cả đều im lặng lắng nghe câu trả lời từ chú tuần lộc nhỏ, thì đột nhiên Chopper lên tiếng từ đằng xa.
"Em ở đây! Mọi người cần phải xem cái này, hãy đến đây!" Chopper nghe có vẻ khá phấn khích về khám phá của mình.
Mọi người nhìn nhau thắc mắc, sau đó tất cả cùng nhau đi về hướng mà giọng nói của Chopper phát ra.
Điều gì có thể quan trọng hơn việc tìm thấy Luffy và Zoro cơ chứ?
Khi đến đó, mỗi người trong số họ khó có thể tin vào mắt mình khi bắt gặp một cảnh tượng không chỉ ngoạn mục. Nó dường như là một nơi không giống như phần còn lại của toàn bộ hòn đảo. Hơn nữa, nó bị bao vây từ mọi phía bởi những cây cổ thụ khổng lồ phải hàng trăm năm tuổi.
Đó là một cánh đồng lớn, phần lớn trồng một loại hoa trông rất đặc biệt mà họ chưa từng thấy trước đây. Mỗi cánh hoa có màu sắc rực rỡ, với một nút quả màu vàng mọc ra từ trung tâm và phấn hoa màu vàng tươi lan rộng từ đầu nút, chiếu sáng toàn bộ khu vực.
Hoàn toàn kinh ngạc, họ đưa mắt dõi theo những hạt xoáy lên và sau đó nhận thấy làm thế nào những ngôi sao rõ ràng có thể được nhìn thấy trên bầu trời tối. Cùng nhau điều này dẫn đến một cảnh tượng đẹp như mơ.
"Thật đẹp đúng không? Bông hoa này chính là thứ mà em đang tìm kiếm! Nó được gọi là Exoris Monsul." Bác sĩ của con tàu reo lên sung sướng khi hái cả bó cây cho vào chiếc túi màu xanh của mình. Với phát hiện này, Chopper đã tiến gần hơn đến giấc mơ lớn của mình và đồng thời cứu mạng Luffy. Chú tuần lộc hạnh phúc đến nỗi nước mắt của nó cũng trào ra.
Thật không may, bọn họ không có thời gian để chiêm ngưỡng nơi tuyệt vời này, bởi vì hai người kia vẫn còn đang mất tích và cá chắc hai người nọ đang chịu đựng chờ đợi bọn họ trong khốn cùng.
"Chopper nếu em đã xong, chúng ta nên đi ngay bây giờ!" Sanji gọi cho bác sĩ của con tàu trong khi anh cố gắng châm một điếu thuốc với bàn tay run rẩy, điều đó không có tác dụng. Họ càng mất nhiều thời gian, anh càng trở nên lo lắng. Anh không thích cảm giác sự hiện diện đang giảm dần sau mỗi phút trôi qua.
"Em sẽ đến ngay, Sanji!" Là câu trả lời của Chopper khi cậu nhanh chóng đóng chiếc túi đã nhét đầy của mình lại.
"Thật là một nơi tuyệt đẹp. Tớ muốn ở lại đây lâu hơn." Nami nói, đưa tay ra lấy những hạt lấp lánh.
"Ừ, tôi cũng vậy." Robin đồng ý với người hoa tiêu, khi một nụ cười buồn nở trên đôi môi thanh tú của cô.
Cô gái tóc cam nhìn một hạt phấn nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay. Ánh sáng lấp lánh mà nó phát ra khiến cô nhớ đến thuyền trưởng của mình.
Đó là một hạt nhỏ thắp sáng màn đêm tối. Thực giống Luffy...
Ánh sáng của hạt lúa vụt tắt sau vài giây trên tay cô, vì phấn hoa của loài hoa này chỉ tỏa sáng rộng khi chúng bay tự do, nhưng ngay khi đáp xuống một bề mặt, ánh sáng của chúng vụt tắt vĩnh viễn. Nami nhắm mắt lại một lúc, nước mắt giàn giụa.
Liệu ánh sáng của Luffy, thứ dẫn đường cho họ xuyên qua bóng tối cũng sẽ sớm vụt tắt?
Nó vẫn nới đó, chập chờn, lập lòe trong bao lâu cơ chứ?
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Bằng những động tác nhanh nhẹn, Nami lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má trước khi quay sang chủ nhân của bàn tay.
"Cô không sao chứ Nami? Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục đi đó." Đó là Jinbei, người đang nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.
"Không sao đâu...tôi chỉ đang nghĩ thôi. Tiếp tục đi thôi nào." Cô gái tóc cam khịt mũi, lại tỏ vẻ kiên quyết nhất có thể.
~Trở lại chỗ Luffy và Zoro~
Zoro mở mắt khi tiếng thở hổn hển vang đến tai anh. Phải mất vài giây anh ấy mới nhận ra tiếng thở khò khè phát ra từ đâu.
Ngay lập tức anh ngồi dậy, vội vã đến bên Luffy. Thuyền trưởng của anh ta vẫn nằm đó giống như Zoro đã đặt anh ta xuống, chỉ có anh ta một lần nữa đưa tay lên ngực với khuôn mặt méo mó đau đớn. Vết đỏ lan khắp hai má giờ đã lan đến tận tai. Hơn nữa, miệng của Luffy có một vết nứt, những tiếng thở hổn hển, đau đớn thoát ra khỏi môi cậu.
Zoro ngay lập tức gỡ mảnh vải đã khô ra khỏi trán cậu bé tóc đen rồi đặt tay lên đó để kiểm tra nhiệt độ.
Rít lên, anh rút tay ra nhanh như khi anh đặt nó lên khi anh kinh hoàng nhận ra cơn sốt của Luffy đã tăng lên.
Không do dự, thuyền phó cầm mảnh vải trên tay nhúng nước lần nữa. Sau khi vắt nó ra, anh ta đặt nó trở lại vầng trán đầy mồ hôi của Luffy, ngay sau đó anh ta lại nhận được một tiếng rên nhẹ từ thuyền trưởng của mình.
Hai mí mắt trĩu nặng bỗng nâng lên, để lộ hai con ngươi đang mê man vì sốt. Đồng tử của Luffy không tập trung khi cậu hơi quay đầu về phía Zoro.
"Z'ro...haah...n-nước..." Luffy thốt lên với một tiếng rên rỉ.
Zoro lại với lấy cái gáo dừa, khẽ nâng đầu Luffy lên, nhẹ nhàng rót chút nước còn sót lại vào miệng Luffy. Zoro quan sát cậu bé tóc đen đang sốt khi cậu ngấu nghiến nuốt chất lỏng. Luffy ho vài tiếng sau khi uống xong liền ngửa đầu ra sau, rõ ràng là kiệt sức vì uống một mình.
Sau đó, vị thuyền trưởng trẻ tuổi nhìn Zoro như thể muốn nói điều gì đó, nhưng không thể, do thở gấp. Nhưng Zoro hiểu thuyền trưởng của mình quá rõ để biết rằng cậu ấy đang lo lắng cho những người còn lại trong băng của mình.
Ngay cả trong tình trạng này, Luffy vẫn nghĩ về bạn bè của mình nhiều hơn là về bản thân.
"Đừng lo thuyền trưởng, những người khác sẽ sớm tới đây, tôi có thể cảm nhận được điều đó." Người thuyền phó trấn an người bạn ốm yếu của mình, người sau đó trao cho Zoro một nụ cười yếu ớt. Ngay sau đó, khi tất cả sức lực đã rời bỏ cậu lần nữa, Luffy lại chìm vào giấc ngủ không yên.
Chết tiệt, Luffy đang trở nên tệ hơn và Chopper và những người khác vẫn chưa ở đây, mặc dù màn đêm đã buông xuống. Zoro không phải là bác sĩ, nhưng ngay cả một kẻ mù quáng như anh cũng biết, nếu Chopper không chữa trị kịp thời cho Luffy, cậu sẽ không sống được đến sáng mai.
Thở dài với vẻ mặt lo lắng, Zoro quan sát khuôn mặt méo mó của Luffy khi anh luồn tay qua mái tóc đen nhánh ướt đẫm của mình. Thật sai lầm khi thấy Luffy trong tình trạng như vậy. Anh không thể chịu đựng khi cậu như thế nữa.
Nếu Zoro đã cảm thấy như vậy thì Luffy sẽ cảm thấy thế nào, với tư cách là một thuyền trưởng luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ? Chắc hẳn cậu ấy không thể chịu nổi khi trở thành gánh nặng như vậy đối với thủy thủ đoàn của mình. Mặc dù bạn bè của cậu ấy sẽ không bao giờ coi cậu ấy là gánh nặng.
Đột nhiên, Zoro nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói phía sau, khi những người bạn của anh xuất hiện sau bụi cây trong khoảnh khắc tiếp theo.
"Mọi người? Cuối cùng cũng đã tới rồi!" Zoro hét lên trong sự nhẹ nhõm, sau đó anh nhìn thấy những người bạn của mình lao về phía anh và Luffy.
"Zoro! Luffy!" Mọi người cùng nhau hét lên, có thể thấy rõ ràng rằng họ đã nhẹ nhõm như thế nào. Nhờ chiếc mũi tinh tường của Chopper, cuối cùng họ cũng tìm được bạn của mình.
"Bon em đã rất lo lắng cho hai người!" Chopper khóc khi nhảy vào lòng Zoro để ôm anh thật chặt.
Tuy nhiên, niềm vui gặp lại chẳng kéo dài được bao lâu, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hình hài khủng khiếp của Luffy. Cảnh tượng kinh tởm của vũng máu khô một nửa bên cạnh cậu ta cũng không thoát khỏi họ.
Nụ cười trên môi thủy thủ đoàn biến mất nhanh như khi nó xuất hiện. Không ai trong số họ có thể quen được với hình ảnh người thuyền trưởng mạnh mẽ thường thấy của họ, bất kể họ đã đối mặt với nó bao nhiêu lần.
"Luffy!!!"
Chopper, người vừa mới khóc lên vì sung sướng, ngay lập tức chuyển sang chế độ bác sĩ, lập tức chạy đến bên Luffy. Tất cả những người khác đi theo cậu ta, khi tất cả họ đứng thành một vòng tròn xung quanh hai người với vẻ mặt kinh hoàng.
Cả băng sợ hãi dõi theo từng cử động của Chopper, người hiện đang kiểm tra sơ sài cậu bé bị bệnh.
Đôi mắt của chú tuần lộc mở to khi nó đặt móng của mình lên trán Luffy để đo nhiệt độ.
"Làm sao rồi...cậu ấy thế nào Chopper?" Nami ngập ngừng hỏi, nhận thấy ánh mắt lo lắng của Chopper.
"Không ổn chút nào, anh ấy sốt 42 độ 7, rất nguy hiểm đến tính mạng! Tổn thương nội tạng có thể xảy ra và anh ấy có thể chết!" Chopper trả lời một cách điên cuồng trong khi lấy ra một viên thuốc hạ sốt từ trong túi của mình. Hạ sốt cho Luffy là điều duy nhất bác sĩ tuần lộc có thể làm cho cậu ở đây.
Khi nghe tin này, mọi người đều nghe thấy một tiếng hít thở mạnh.
"Cái gì 42 độ 7?! Đó là nhiều hơn những gì Nami đã nói trước đó! Ôi không, Luffy sắp chết rồi!" Usopp hét lên khi cậu hoảng sợ.
"Không thể nào, lẽ ra cậu ấy nên..." Franky ngập ngừng vì anh không thể nói nốt phần còn lại của câu. Nó..chỉ là quá mức tồi tệ.
Chopper ngay lập tức tiêm thuốc hạ sốt vào khuỷu tay của Luffy khi cậu ấy tiếp tục nói.
"Theo những gì em có thể biết qua cơn sốt cao, khó thở dữ dội, cơn đau ngực và khối lượng mà anh ấy đã khạc ra... Phổi của anh ấy, vốn đã bị ảnh hưởng bởi căn bệnh của mình, chắc hẳn đã bị nhiễm trùng do hoàn cảnh. Tuy vậy, em không thể nói bất cứ điều gì cụ thể hơn nếu không có một cuộc kiểm tra thích hợp." Chopper dừng lại trước khi hít một hơi thật nhanh.
"Nhưng nhiễm trùng này có thể là...viêm phổi."
"Viêm phổi?!!!"
"Vậy nó có nghĩa...."
"Chính xác...nó khá nguy hiểm." Chopper kết thúc câu nói cho Usopp.
"Kết hợp với căn bệnh hiện tại của anh ấy, nó chắc chắn sẽ gây tử vong." Chopper thêm vào khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng bồn chồn của Luffy.
Họ phải quay trở lại tàu ngay lập tức, nếu không đó sẽ là dấu chấm hết cho thuyền trưởng của họ. Trước đó, Chopper đã rất vui khi tìm thấy một trong những loại dược thảo, nhưng bây giờ cậu không cứu được Luffy thì có ý nghĩa gì?
Đột nhiên, Luffy tỉnh dậy với nhiều giọng nói mà cậu có thể nghe thấy xung quanh mình. Cậu mệt mỏi chớp mắt vài lần, vì cậu có thể thấy khuôn mặt lo lắng của toàn bộ thủy thủ đoàn của mình hơi mờ đi.
"N-Này...hahh...m-mọi người...haah...cuối cùng...ở đây...haah..Tớ đ-đã...lo...haah." Luffy thở khò khè nặng nề.
Sự thức tỉnh đột ngột của thuyền trưởng khiến thủy thủ đoàn mất cảnh giác khi tất cả họ quay lại nhìn cậu ta trong khoảnh khắc tiếp theo. Luffy sau đó cố nặn ra một nụ cười trên đôi môi khô khốc của mình, đó là một nỗ lực không thành công để làm bạn bè vui lên một chút.
"Luffy, cậu cảm thấy thế nào rồi?" Nami muốn biết, quỳ xuống bên cạnh cậu để nhìn cậu kỹ hơn. Rồi cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cậu.
"T-Tớ....haah...ô-ổn...haah.."
"Ổn cái rắm ý! Luffy dừng lại đi, tất cả chúng ta đều biết rằng cậu đang không ổn chút nào!" Sanji mắng, với âm lượng khiến Luffy nhăn mặt.
"Sanji, bây giờ đừng có hét vào mặt cậu ấy như thế chứ!" Nami ném cho Sanji một cái nhìn hằn học khi cô thấy Luffy phản ứng nhạy cảm như thế nào trước giọng nói to của người đầu bếp tóc vàng.
Sanji cảm thấy vô cùng xấu hổ sau khi nhận ra rằng mình đã sai khi tiếp cận Luffy như vậy. Anh ta bị làm sao vậy? Toàn bộ tình huống căng thẳng này, sau khi họ đã lang thang khắp hòn đảo, khiến anh ấy mất bình tĩnh.
"Tôi.....Tôi xin lỗi, Luffy...." Sanji xin lỗi khi rời mắt khỏi mọi người.
"K-không....haah....s-*ho* *ho*" Trước khi Luffy có thể kết thúc câu nói của mình, cậu cảm thấy cổ họng mình như bị cào xước khủng khiếp, khiến cậu ho sặc sụa.
May mắn thay, đó chỉ là một cơn đau khô nhỏ, nhưng nó khiến cậu ta khá bất lực. Ngay khi mắt cậu sắp nhắm lại, Chopper cố gắng lay cậu. Bác sĩ nhỏ sợ rằng có điều gì đó xấu xảy ra với cậu ta.
Một cái gì đó cậu ấy chưa thể giải thích chính xác được.
"Oi Luffy, đừng có thiếp đi!" Chopper hét lên, nhưng vô ích. Thiếu niên tóc đen lần nữa mất đi ý thức.
"Mọi người nhanh lên, chúng ta cần đưa anh ấy lên tàu ngay lập tức, nơi em có thể chăm sóc y tế chu đáo cho anh ấy." Chopper đưa ra hướng dẫn trong khi đóng gói hành lý của mình.
"Ngay? Nhưng trời đã tối rồi!" Người lính bắn tỉa mũi dài kêu lên, với ý nghĩ rằng họ sẽ lại phải băng qua khu rừng nguy hiểm vào ban đêm khiến anh ta rùng mình.
"Nhưng chúng ta không thể đợi đến sáng được, Usopp! Với cái tình trạng này, Luffy sẽ chết đó!" Chopper phản bác lại, Usopp không còn gì để nói nữa.
"Được rồi đi thôi."
"Tôi sẽ cõng Luffy trên lưng." Zoro tuyên bố khi anh cúi xuống Luffy để cởi áo sơ mi ra khỏi thân trên của thuyền trưởng.
"Bọn này sẽ tin ngươi được chắc đầu rêu? Kiểu gì nhà ngươi sẽ bị lạc một lần nữa cho xem!" Sanji vặn lại.
"Đừng nói nhiều và giúp ta đặt cậu ấy lên lưng đi, đồ đầu bếp biến thái!" Kiếm sĩ tóc xanh trả lời, rõ ràng là khó chịu, sau khi anh ta mặc lại áo sơ mi.
Sau khi Nami và Robin mặc cho Luffy chiếc áo sơ mi đỏ, Sanji nhẹ nhàng bế cậu bé bất tỉnh lên, sau đó đặt cậu lên lưng Zoro một cách an toàn. Một tiếng rít thoát ra khỏi người đầu bếp tóc vàng khi anh ta cảm thấy hơi nóng xuyên qua quần áo của Luffy. Nó thực sự rất nghiêm trọng.
"Vậy bây giờ mọi người đã sẵn sàng chưa?" Zoro hỏi, trong khi Sanji thắt nút cuối cùng bằng chiếc áo vest mà anh ấy đã quấn quanh Luffy và Zoro, để cái người tóc đen không bị rơi ra khỏi lưng Zoro.
"Dừng Zoro, đợi một chút!" Nami đột nhiên lên tiếng. Cô hoa tiêu tóc cam liền lấy chiếc áo khoác thể thao mà cô đang buộc quanh eo, để khoác lên người Luffy đang run rẩy.
"Nó sẽ giúp cậu ấy, trông cậu ấy run dữ quá." Cô ấy nói, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi Nami khi cô ấy nhìn lần cuối vào khuôn mặt đỏ bừng của Luffy, cơ mặt đã giãn ra một chút.
"Đi thôi nào!"
Băng hải tặc Mũ Rơm chạy nhanh hết mức có thể trong khu rừng tối tăm, nơi dường như còn kỳ lạ hơn vào ban đêm. Mỗi người cầm một ngọn đuốc trong tay, họ tìm đường ra khỏi khu rừng rậm rạp. Cho đến nay, mọi thứ dường như đang diễn ra tốt đẹp và không có bất ngờ khó chịu nào xuất hiện.
Hơi thở yếu ớt, đứt quãng của Luffy lọt vào tai Zoro cùng với nhịp tim đập nhanh bất thường mà người đàn ông tóc xanh có thể cảm nhận được sau lưng, khiến anh ta chạy nước rút nhanh hơn. Đồng thời, anh ấy cố gắng cẩn thận và không giật quá mạnh thuyền trưởng đang bất tỉnh của mình.
Nếu tất cả họ cùng nhau duy trì tốc độ này, họ sẽ đến Sunny ngay thôi. Khi tới đó, Chopper sẽ ổn định tình trạng của thuyền trưởng và mọi thứ sẽ ổn trở lại. Chà, ít nhất là tốt hơn bây giờ, vì bệnh của Luffy vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn.
Họ vẫn phải chiến đấu với hậu quả của căn bệnh...
Zoro hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ trong khi tất cả những gì anh có thể nghe thấy là tiếng thở hổn hển của Luffy, át đi tiếng tim đập nhanh của chính anh. Do đó, anh ta hoàn toàn không nghe thấy tiếng gầm gừ lớn của một sinh vật nào đó.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi họ khó có thể cảnh báo Zoro, người đang chẳng nghe thấy họ một tỵ nào.
Và trong khoảnh khắc tiếp theo, máu đã phun ra và một tiếng hét chói tai vang lên.
"ZORO!!!"
_______________
Note của author Luffymero:
Úi tôi lại để bỏ dở mất rồi :D
Thật không may, đó là một lần nữa cho chương này! Tôi hy vọng bạn có thể thưởng thức nó và nếu không thì tôi xin lỗi. Hãy cho tôi biết những gì bạn nghĩ về nó! <3
Tôi chúc bạn một ngày hoặc một tối tốt đẹp.
Lần sau nhé!
________________
Note của liz:
yeeaaa tôi thi xong rồi các bác ơi!!!
Mệt mỏi kinh khủng luôn, mặc dù nó chỉ là giữa học kỳ.
Tôi lại có thời gian dịch cho các bác rồi nè, tôi sẽ chăm chỉ hết sức!
Mọi người ơi!!!!!! Chúng ta cùng nhau tích cực tương tác nhé!!! Hãy để cho tôi biết suy nghĩ của các bác về bộ truyện này nhá!!!! :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro