Chương 2: Hoàn cảnh khó khăn
Note của author Luffymero:
Thế nào rồi mọi người ? Tôi đã trở lại với một chương khác! Và đây là một bài viết khá khó đối với tôi nhưng tôi rất vui vì có thể hoàn thành nó nhanh như vậy! Ngoài ra, có RẤT NHIỀU sự sợ hãi trong chương này, vì vậy hãy sẵn sàng cho nó!
Tôi thực sự hy vọng bạn thích nó và tôi sẽ rất vui khi nhận được phản hồi dưới bất kỳ hình thức nào.
⚠️Cảnh báo: Có đề cập đến Máu và mô tả về Nôn và Khạc nhổ.
Nếu bạn nhạy cảm với nội dung này, tôi khuyên bạn nên ngừng đọc vào thời điểm này.
Và đối với những người không có vấn đề gì với nó, hãy vui vẻ!
(Xem phần cuối của chương để biết thêm ghi chú.)
______________________________
"ffy!"
Một âm thanh bị bóp nghẹt lọt vào tai cậu.
"ffyyy!"
Đó lại một lần nữa. Đó là một giọng nói ư?
"uuffyy!"
Thực sự thì nó có vẻ như vậy, nhưng cậu lại không thể hiểu được giọng nói đó đang muốn nói điều gì và cậu không thể nhận ra được đó là của ai. Có vẻ như nó phát ra từ rất xa, như thể cậu đang ở dưới mặt nước vậy.
Phải mất một lúc thì các giác quan của cậu mới hoạt động bình thường trở lại. Chàng trai tóc đen nghe thấy giọng nói hét lên một lần nữa, lần này rõ ràng hơn một chút.
"Lufffyyyy!"
Ồ, ai đó đang gọi tên cậu. Và nghe có vẻ khá là khẩn cấp.
Chậm rãi, cậu buộc mí mắt nặng trĩu mở ra và nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của một người. Cậu chớp mắt vài lần để nhìn rõ hơn, nhận ra rõ hơn người đang nghiêng người về phía mình. Phải mất một thời gian để quen với ánh nắng chói chang, và rõ ràng là trời đã sáng rồi. Một cơn đau đột ngột trong đầu khiến cậu khẽ thở hổn hển, nhưng cậu cố gắng hết sức để không để nó lộ ra trên mặt.
"Huh...U-usopp?" Cuối cùng thì cậu cũng đã nhận ra.
Ngạc nhiên bởi giọng nói khàn khàn và cổ họng bỏng rát, Luffy bối rối nhìn vào khuôn mặt lo lắng của xạ thủ mũi dài. Đột nhiên, những sự kiện của đêm qua ùa về với cậu và cậu nhớ ra cái lý do, tại sao cậu lại ở ngoài boong tàu thay vì ở trong giường của mình. Có vẻ như sau khi lên cơn co giật dữ dội, cậu đã gục ngã ở đây. Ít nhất đó là những gì cậu giả định trong trạng thái vẫn còn hơi mất phương hướng của mình.
"Cuối cùng thì cậu đã tỉnh! Cậu đã làm tớ lo lắng trong một phút đó. Cậu ổn chứ? Tại sao cậu lại ngủ ngoài boong, hả?" Usopp nghiêng đầu bối rối và đứng thẳng dậy khỏi tư thế cúi người, chống tay lên hông.
Vị thuyền trưởng trẻ uể oải ngồi dậy khỏi tư thế khá khó chịu trên nền cỏ và nhìn quanh. Giả định trước đó của cậu đã được xác nhận, ngay khi cậu nhận ra rằng mình đang ngồi cách lan can không xa lắm. Sau đó nhìn lại Usopp, người vẫn đang chờ đợi một lời giải thích.
Chết tiệt, Luffy phải nói gì với Usopp bây giờ? Rằng cậu ấy gần như ho ra nội tạng của mình đêm qua? Không, không thể để Usopp biết được chuyện đó. Không ai được phép biết về nó. Ai mà biết được nếu như họ biết, họ sẽ lo lắng đến nhường nào cho Luffy cơ chứ? Là một thuyền trưởng, cậu cần phải mạnh mẽ vì các đồng đội của mình và cậu ấy cũng không thể chịu được sự thương hại của bạn bè chỉ vì một căn bệnh ngu ngốc. Do đó, lựa chọn duy nhất cho cậu đó là nói dối... một lần nữa.
Một cái gì đó mà cậu chẳng giỏi cho lắm.
Luffy phải nuốt cục nghẹn dai dẳng trong cổ họng trong giây lát, trước khi đưa ra câu trả lời cho bạn mình.
"Ồ...ừm... không có gì phải lo lắng cả. Thực ra thì tớ cũng không biết nữa. Tất cả những gì tớ có thể nhớ là tớ đã rất đói...Nhưng lúc đó tớ cũng có hơi buồn ngủ, nên... Chắc tớ đã ngủ quên mất, shishi." Vô tình Luffy làm bộ mặt như mọi khi, mỗi khi cậu nói dối cậu sẽ gãi gãi sau đầu một cách lo lắng. Sau đó, cậu quyết định nở một nụ cười rộng giả tạo, để làm cho nó đáng tin hơn, trong khi tha thiết hy vọng rằng điều này bằng cách nào đó sẽ thành công qua được mắt người nọ.
Usopp cười khúc khích trước lời giải thích của cậu. "Có khi nào là cậu không đói không?" Usopp thở dài và lắc đầu. "Dù sao thì mọi người cũng đã dậy rồi, Nami bảo tớ đi gọi cậu dậy. Còn nữa, bữa sáng sắp xong rồi đó." Tay bắn tỉa thông báo cho Luffy.
Trông, mặc dù cái hành động kia của Luffy chẳng có gì đáng nói là bảo, bởi nó quá quen thuộc với Usopp rồi. Nhưng Usopp vẫn không thể rũ bỏ cảm giác rằng có điều gì đó không ổn. Và Luffy đang hành xử rất lỳ lạ.
Hầu như đã từ mấy ngày trước rồi...
Thật đáng ngờ, Usopp liếc mắt qua Luffy một lần nữa, để đảm bảo rằng mọi thứ đều ổn với cậu, giống như cậu đã nói. Usopp thừa nhận rằng trông cậu có chút nhợt nhạt hơn bình thường và có một quầng thâm nhỏ dưới mắt, nhưng ngoài điều đó ra, anh không nhận thấy bất cứ điều gì khác thường.
Ngoại trừ...
Kia là máu....trên áo cậu ấy ư?
Luffy nhìn theo ánh mắt của Usopp và giật mình khi thấy cậu ta đang nhìn kỹ hơn vào chiếc áo dài tay của mình, hay đúng hơn là vết máu dính trên đó. Cậu nhanh chóng cố gắng dùng tay che vết bẩn, nhưng vô ích, vì chắc chắn người kia đã kịp nhận ra điều đó.
"Oi Luffy, đó là-" Usopp nói khi anh cúi xuống gần Luffy hơn rồi đột ngột bị cắt ngang bởi chiếc cánh cửa bếp đột ngột mở ra, để lộ người đầu bếp tóc vàng.
"Này, hai người còn ở đó làm gì vậy? Thôi nào, bữa sáng gần như đã sẵn sàng!" Sanji lại chỗ hai người họ với điếu thuốc đang cháy trên môi. Anh ta rít một hơi dài từ cái thứ có thể gây ra bệnh ung thư và thổi ra một đám khói lớn.
"Chờ chút Sanji, bọn tớ tới bây giờ!" Phản ứng của tay bắn tỉa là khi cậu ngước nhìn người đàn ông tóc vàng trước cửa bếp. "Nhưng phải nhanh lên đó! Và đừng quên rửa tay trước rõ chưa!" Sanji vừa nói vừa dập điếu thuốc, trước khi trở vào bếp lần nữa, có lẽ là để hoàn thành việc chuẩn bị cho bữa sáng.
Ngay khi Usopp hướng sự chú ý của mình trở lại Luffy, anh thấy cậu thiếu niên tóc đen đã đứng dậy và đang vội vã rời khỏi vị trí trước mặt anh. Luffy chuẩn bị đến cửa khu nam thì Usopp đưa tay về phía cậu rồi hỏi thử lại lần nữa.
"Từ một chút Luffy, liệu đó có phải là máu-"
"Cậu đi trước đi, Usopp! Tớ sẽ đến đó ngay!" Thuyền trưởng trẻ né tránh câu hỏi của anh ta và rồi biến mất sau cánh cửa, để lại Usopp hoàn toàn bối rối ở phía sau.
Có lẽ Usopp không nên lo lắng làm gì. Mặc dù hành vi hơi kỳ lạ của cậu ấy nhưng Luffy dường như vẫn đang ở trong tình trạng tốt. Ít nhất Usopp không có nhìn thấy bất kỳ vết thương rõ ràng nào trên người Luffy cả. Có lẽ Usopp chỉ tự mình tưởng tượng ra máu và thay vào đó có lẽ đó là vết bẩn bị dây ra từ bữa tối qua. Usopp nhún vai và quyết định không nghĩ về nó lúc này, nhưng anh nghĩ rằng mình vẫn nên theo dõi sát sao Luffy trong một thời gian, để đề phòng.
Người bắn tỉa chọn không đuổi theo cậu và thay vào đó là đi ăn sáng trước khi Sanji nổi giận. Xét cho cùng, không ai muốn đối phó với một Sanji giận dữ vào buổi sáng.
May mắn thay cho Luffy, những người khác đã ra khỏi phòng vệ sinh nam và có lẽ hiện đang ở bàn ăn sáng, vì vậy cậu ấy có thể có một chút thời gian cho riêng mình. Khi người đàn ông tóc đen đã đóng cánh cửa lại sau lưng, cậu dựa vào nó trong vài phút rồi thở phào nhẹ nhõm.
"May quá, tý thì lộ rồi!"
Chàng trai 19 tuổi không thể tin rằng mình suýt bị Usopp bắt quả tang. Từ giờ trở đi, câu phải thật thận trọng hơn, nếu không thì... Không, cậu không muốn tưởng tượng đến cái hậu quả đâu.
Vị thuyền trưởng trẻ tuổi giữ nguyên tư thế này trong vài phút nữa, trong khi cậu dùng tay phải ôm lấy vầng trán đẫm mồ hôi của mình, để giọt mồ hôi nán lại ở đó. Luffy không thể biết những giọt mồ hôi này là do tình huống khó xử với Usopp khi nãy hay là do cái đêm trằn trọc của cậu nữa. Nhưng điều mà cậu có thể chắc chắn nói là cơn đau ù ù trong đầu cậu đang ngày càng trở nên tồi tệ hơn. May mắn thay, bàn tay của cậu, lạnh đến bất ngờ trên làn da quá nóng của anh, đã giúp cậu xoa dịu cơn đau đầu một chút.
"Nngh..." Luffy rên rỉ vì cơn đau gần như không thể chịu nổi, cậu nhắm mắt lại một chút.
Sau khi cơn đau dịu đi, cậu chẳng còn cảm thấy mình sẽ gục ngã bất cứ lúc nào nữa, cậu rời khỏi cửa rồi đi thẳng đến tủ đựng đồ của mình ở đầu bên kia của căn phòng. Cậu nhìn xuống chính mình, lúc này mới nhận ra, phần còn lại của cơ thể cậu ấy ướt đẫm mồ hôi và nhớp nháp như thế nào, điều này cũng có thể nhận thấy từ bên trong bộ quần áo của cậu ấy. Cậu chắc chắn phải đi tắm ngay, cậu liền nhanh chóng trút bỏ bộ quần áo hôi hám kinh tởm của mình rồi ném chúng vào giỏ giặt bên cạnh bồn rửa một cách cẩu thả. Cậu sẽ xử lý đống đó sau. Tiếp theo, cậu chộp lấy một chiếc quần đùi màu đen và một chiếc áo phông màu xanh đậm phù hợp có hình con cá mập trên đó.
Thay quần áo mới, cậu soi mình trong chiếc gương đặt phía trên bồn rửa mặt trong phòng. Có thể thấy rõ ràng rằng khuôn mặt của cậu đã mất gần hết màu sắc, điều đó khiến vết sẹo dưới mắt trái của cậu càng nổi bật hơn và dưới đôi mắt trũng sâu mệt mỏi của cậu ấy là những quầng thâm rõ rệt, điều đó cũng tương phản với khuôn mặt nhợt nhạt của cậu. Không một chút rời mắt khỏi hình ảnh phản chiếu của mình, cậu lơ đãng với lấy vòi, để chất lỏng lạnh giá chảy ra. Đầu tiên cậu rửa tay, tiếp theo là mặt. Dòng nước mát lạnh làm cậu dịu đi và giúp cậu tỉnh táo hơn rất nhiều. Cùng lúc cậu lấy một hớp để xoa dịu cổ họng khô rát.
Cậu nghĩ thế là đã đủ rồi, cậu liền đóng vòi lại rồi luồn bàn tay vẫn còn ướt qua cái mái đen tuyền của mình, đồng thời một tiếng rên thỏa mãn thoát ra từ môi cậu.
Đột nhiên, một tiếng gầm lớn, trầm vang khắp căn phòng, và rõ ràng là không có thứ gì phát ra như vậy ngoại trừ dạ dày của Luffy.
"Trời đói quá trời." Luffy rên rỉ và đặt một tay lên bụng, siết chặt nó một chút. Chẳng trách sao cậu lạ đói tới như vậy, sau khi làm mất bữa trưa vào tối hôm qua, bụng cậu hoàn toàn trống rỗng.
Cậu nhìn vào gương một lần nữa, bình tĩnh hít thật sâu hết mức có thể. Thật không may, ngay sau khi cậu ấy làm điều đó, cậu đã phải đau đớn nhận ra rằng đó là một sai lầm lớn. Cùng với cái cảm giác như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, cậu muốn ho tới nỗi không thể kìm nén được. Đôi mắt cậu mở to hoảng sợ và theo phản xạ cậu đưa tay bịt miệng lại, tay kia bám vào bồn rửa nhỏ để chống đỡ. Cậu nghĩ rằng mình sẽ bị ốm nặng, giống hệt như ngày hôm qua vậy.
Một cơn ho khò khè kéo theo nhiều cơn ho khác và trước khi kịp nhận ra điều đó, cậu lại rơi vào một cơn ho dữ dội khác, cho đến khi cậu đột nhiên bịt miệng lại. Cậu đau đớn nhắm mắt lại, vì cậu không muốn biết mình đã nôn ra thứ gì, mặc dù cậu chắc chắn rằng chẳng còn gì trong bụng để nôn ra nữa.
Tuy nhiên, cảm giác lần này khác với lần trước và cảm giác nóng rát do axit trong dạ dày không còn nữa. Tiếp tục cúi xuống bồn rửa mặt, Luffy chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy rằng đó không phải nôn mà là phun ra máu. Toàn bộ bồn rửa được bao phủ bởi những vệt máu. Một số giọt thậm chí đã tìm cách rơi xuống gương. Đôi mắt cậu mở to trước cái cảnh tượng khủng khiếp.
Ôi không...
Không phải chứ.
Cậu lại thổ huyết lần nữa.
Còn bao nhiêu lần nữa đây?
Thở hổn hển trong khi vẫn còn đang sốc, cậu yếu ớt khạc những gì còn lại trong miệng vào hỗn hợp của máu, chất nhầy và nước bọt trong bồn rửa. Sau khi xong xuôi, cậu vặn vòi nước để rửa sạch mọi thứ, kể cả miệng và tay. Cậu biết cậu phải nhanh lên trước khi bạn bè của cậu có ý tưởng kiểm tra xem cậu đang thế nào, vì cậu đang làm mất khá nhiều thời gian.
Nỗi sợ hãi của cậu tới khi đột nhiên có tiếng gõ cửa, khiến cậu hoàn toàn mất cảnh giác.
"Luffy, cậu đang ở trong đó à? Tớ đi vào nhá." Là Zoro.
Nỗi sợ hãi lấp đầy bụng của vị thuyền trưởng trẻ. Cậu nhanh chóng kiểm tra xem mình đã dọn sạch mọi dấu vết chưa, trước khi quay sang Zoro, người đã bước vào phòng. Hy vọng rằng, anh ấy đã không nhìn thấy gì hết...
"Ồ...chào Zoro!", Luffy lo lắng kêu lên và nhanh chóng hắng giọng sau đó, hy vọng rằng Zoro không nhận thấy giọng nói yếu ớt của mình.
"Luffy, cậu đang làm gì ở đây vậy? Bọn tôi đang đợi cậu đó. Bữa sáng của cậu đã nguội rồi đó, cậu biết chứ." Zoro bước lại gần thuyền trưởng của mình và kiểm tra cậu một lượt từ trên xuống dưới, tìm kiếm có điều gì đó bất thường hay không, nhưng không tìm thấy gì cả.Tuy nhiên, linh tính mách bảo anh rằng có điều gì đó rất không ổn.
Và cái linh tính đó của anh hầu như luôn luôn đúng.
"Uh...à tớ nghĩ là mình nên thay đồ nhanh thôi, vì sáng nay tớ thức dậy với cái cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Chắc là do nhiệt độ thôi, shishi." Luffy đáp lại và cười toe toét như mọi khi. Zoro nhìn cậu hoài nghi nhưng anh không hỏi thêm vì anh tin tưởng thuyền trưởng của mình. Luffy chắc chắn sẽ cho họ biết nếu cậu cảm thấy không khỏe.
Lúc sau, Zoro mới nhận ra mình đã sai lầm thế nào với cái suy nghĩ này...
"Được rồi, khi nào cậu sẵn sàng thì-"
"Thôi nào, đi ăn thôi!" Luffy bất ngờ ngắt lời người đồng đội đầu tiên của mình một cách khá vui vẻ và thản nhiên choàng tay qua vai để kéo anh ta ra khỏi căn phòng ngột ngạt này.
Luffy thật may mắn khi cơn động kinh của cậu ấy không kết thúc như đêm qua. Mặc dù cậu vẫn còn hơi yếu và chân tay có cảm giác tê dại, nhưng cậu đã có thể che đậy nó ở một mức độ nào đó mà không để Zoro nhận thấy bất cứ điều gì.
Rồi cùng nhau đi đến phòng bếp.
_________
Bữa sáng vẫn như thường lệ, ồn ào và hỗn loạn, như mọi ngày trên tàu Sunny. Robin và Nami lặng lẽ nhâm nhi tách trà, trong khi người lớn hơn đọc tờ báo mới nhất. Usopp, Chopper và Franky đang tranh giành hai miếng trứng tráng cuối cùng thì Zoro đột nhiên gắt gỏng tham gia cùng. Sau đó là Jinbei và Brook, những người chỉ có thể cười thích thú với tất cả sự ồn ào. Tuy nhiên, đầu bếp của băng đã đứng ngoài cuộc và thay vào đó là chuẩn bị một món tráng miệng đặc biệt, với trái tim đập rộn ràng trong ánh mắt anh, đó dành cho những cô gái yêu quý của anh ấy. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng là Luffy, người hiện đang bận rộn nhồi nhét đầy miệng.
Mặc dù có vẻ như mọi thứ đều rất ổn với Luffy, nhưng thực tế thì ngược lại. Cậu có thể cảm thấy rằng cậu càng ăn thì dạ dày của cậu càng bắt đầu phản đối. Nó đang khuấy động đầy nhức nhối một cách lặng lẽ để không ai nghe thấy.
Nhưng cậu đã đói bụng như vậy, bụng còn kêu ầm ĩ đòi ăn nữa, giờ phải làm sao? Luffy đang rất bối rối. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu ngừng ăn, thu hút ánh nhìn ngạc nhiên từ thủy thủ đoàn của mình.
Sự im lặng đột ngột xảy ra trong phòng bếp và nhạc sĩ là người đầu tiên phá vỡ nó.
"Có điều gì không vừa miệng cậu sao, Luffy-san?" Brook hỏi khi đồng thời đặt tách trà của mình trở lại chiếc đĩa trên bàn.
Mồ hôi túa ra trên trán cậu thanh niên khi cậu cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu đang sôi sục trong bụng. Cậu hướng ánh mắt về phía miếng thịt đang ăn dở trên đĩa của mình để thoát khỏi vẻ mặt lo lắng của bạn mình. Luffy sau đó vẫn khăng khăng tỏ ra dũng cảm và cố nặn ra một nụ cười trên môi, cảm giác như, đây là lần thứ mười một trong ngày hôm nay.
"Đương nhiên là không rồi, sao ông lại hỏi thế?" Luffy ngập ngừng trả lời, nhét miếng thịt cuối cùng xuống cổ họng.
Tuy nhiên, điều mà Luffy không biết là thủy thủ đoàn đang nói về hành vi kỳ lạ của thuyền trưởng của họ. Vì vậy, tất cả đều nghi ngờ rằng cậu đang giấu họ điều gì đó quan trọng, chỉ có điều họ muốn để cậu nói cho họ biết. Đơn giản, cậu là thuyền trưởng mà tất cả họ ai cũng thực sự tin tưởng.
"Phew, tớ no quá đi mất!" Luffy vỗ nhẹ vào cái bụng căng đầy của mình rồi đứng dậy khỏi bàn.
"Cậu đã ăn xong rồi á?" Nami hoài nghi hỏi, ánh mắt cô dõi theo kẻ có mái tóc đen vừa đi về phía cửa. Tuy nhiên, câu hỏi của cô vẫn chưa được trả lời thì Luffy đã biến mất sau cánh cửa bếp ngay sau đó với những cái bước chân ngày càng nhanh hơn, để lại mọi người hoang mang phía sau.
"Cái quái gì đang xảy ra với cậu ấy vậy?" Người hoa tiêu tóc cam hỏi, kinh ngạc trước hành vi kỳ lạ mới của thuyền trưởng.
"Giá như chúng ta có thể biết được gì đó..." Chopper thở dài, có vẻ lo lắng cho sức khỏe của Luffy.
"Khi nãy cậu có phát hiện ra được gì không, Zoro?" Usopp muốn biết và quay sang kiếm sĩ, hy vọng nhận được câu trả lời tích cực.
Người đàn ông tóc xanh khoanh tay trước ngực với vẻ mặt đơn điệu và chỉ có thể nhún vai đáp lại. "Thành thật mà nói, tôi không chắc lắm. Cậu ấy lại hành động kỳ lạ nữa, giống như cậu đã thấy từ trước đó rồi đó." Zoro sau đó nói thêm.
"Tôi e rằng điều đó chẳng đưa chúng ta đến đâu cả." Franky thở dài thất vọng.
"Đủ rồi, tớ sẽ đi xem cậu ấy thế nào! Dù gì đi nữa, tớ là bác sĩ của cậu ấy mà!" Chú tuần lộc nhỏ lập tức đứng dậy khỏi bàn để chạy theo Luffy nhưng lại bị Zoro chặn lại ngay lúc đó.
"Thôi Chopper, để cậu ấy yên. Sớm hay muộn thì cậu ấy cũng sẽ nói ra chuyện gì đang làm cậu ta muộn phiền thôi mà"
"Nhưng Zoro-" Nami vừa can thiệp thì lại bị cắt ngang.
"Cho đến lúc đó, không ai trong chúng ta sẽ làm hay nói bất cứ điều gì về nó nữa!" Zoro nói xong điều mình cần nói, điều mà anh ấy đã thể hiện khá nghiêm túc. Robin, người đã im lặng cho đến bây giờ, sau đó cũng đồng ý với ý kiến của anh ta.
"Zoro nói đúng đó, Nami. Chúng ta nên tin tưởng thuyền trưởng của mình mà phải không?" Người phụ nữ tóc đen nhìn Nami, từ từ nhấp một ngụm từ cốc trà của mình. Sau khi cân nhắc một lúc, những người còn lại cuối cùng cũng đồng ý với hai đồng đội của mình, sau đó là sự im lặng bao trùm khắp căn bếp.
"Chúng ta cứ chờ xem sao." Sanji nói thêm rồi rít một hơi từ điếu thuốc mới châm lửa của mình, rồi từ từ nhả khói ra. Tất cả bọn họ đều hy vọng rằng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.
Nhưng họ có biết cái điều nhỏ bé ấy...
Bên ngoài bếp, Luffy đang cảm thấy không khỏe chút nào. Một tay bịt miệng, cậu cố gắng vào nhà vệ sinh càng nhanh càng tốt. Bữa sáng mà cậu vừa mới ăn,có nguy cơ sẽ mửa ra hết. Vì cậu sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý ở bên ngoài, nên anh chàng tóc đen quyết định đi đến phòng tắm gần nhất, cái tổ quạ.
Thỉnh thoảng có chút vấp ngã, Luffy cuối cùng thì cũng đến được cái thang dẫn đến chỗ cần tới của mình. Khi áp lực trong miệng trở nên tồi tệ hơn, anh ta nhanh chóng duỗi tay ra và trèo lên. Cậu ốm yếu đến vừa kịp tới phòng tắm, dùng cả hai đầu gối đập mạnh xuống sàn trước cái bồn cầu và khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta thô bạo tống hết những thứ trong dạ dày của mình vào bồn cầu.
Cậu nôn ọe hết lần này đến lần khác, cho đến khi không còn gì ngoài mật trào ra, làm bỏng cổ họng cậu. Khi bụng cậu đã hoàn toàn trống rỗng, cậu vẫn không thể dừng lại rồi bắt đầu nôn khan.
Trong lúc đó, Luffy liên tục cảm thấy ruột của mình co thắt dữ dội, khiến cậu càng đau đớn hơn. Vì đau đớn,cậu nhắm mắt lại và có thể thấy một vài giọt nước mắt nóng hổi cũng chảy ra. Cậu là đang khóc.
Làm ơn, hãy làm cho nó dừng lại đi mà...đau quá!
Cậu còn phải chịu đựng cái nỗi đau này trong bao lâu nữa?
Luffy cố gắng thở hổn hển giữa những lần thở nặng nhọc, nhưng một lần nữa cậu lại không làm được. Gần như có cảm giác cậu đang ngạt thở từ từ một cách đau đớn và tim cậu đập thình thịch bất thường trong lồng ngực.
Khi cơn nôn khan cuối cùng cũng dừng lại, chàng trai 19 tuổi không còn chút sức lực nào trong cơ thể để đứng dậy tắm rửa sạch sẽ. Thay vào đó, tất cả những gì cậu có thể làm là gục đầu vào bồn cầu. Trong một lúc, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở khò khè của cậu trong phòng tắm khi cậu ngồi sụp xuống đó, nhắm mắt lại. Sau cuộc tấn công khủng khiếp này, cậu cảm thấy rất đau khổ, như thể cậu sắp bất tỉnh lần nữa.
Dần dần, cậu bắt đầu tin rằng cái thứ đang gây rối cho cậu đang trở nên tồi tệ hơn với từng mỗi cơn động kinh mới thay vì trở nên tốt hơn như cậu đã hy vọng. Cậu dành thêm vài phút ở tư thế này, trước khi cậu dám thử đứng dậy một lần nữa. Đầu cậu quay cuồng vì chóng mặt và tầm nhìn của cậu đang dần rời xa cậu, nhưng cậu đã cố gắng đứng dậy được ở một mức độ nào đó.
Đôi chân loạng choạng của Luffy trông như thể sẽ khuỵu xuống bất cứ lúc nào, đó là lý do tại sao cậu ấy chống người vào tường bằng bàn tay đẫm mồ hôi của mình. Luffy nuốt xuống cơn buồn nôn đang dâng lên khi cậu nhìn thoáng qua đống lộn xộn trong bồn cầu lần cuối, trong khi nhanh chóng xả nước xuống. Bằng tầm nhìn vốn đã kém, cậu không nhận thấy dấu vết của máu cũng lẫn trong đó.
Với những cử động uể oải, vị thuyền trưởng ốm yếu đi đến bồn rửa bên cạnh để rửa tay và rửa mặt. Và để loại bỏ mùi vị kinh tởm của chất nôn, cậu súc miệng vài lần.
Tại một thời điểm, Luffy đã hồi phục và lê mình đến phòng tắm gần đó ở phòng bên cạnh. Bởi vì, nếu cậu đã ở đây, thì cậu cũng có thể đi tắm, điều mà cậu đã lên kế hoạch từ trước. Chàng trai 19 tuổi bây giờ thậm chí còn đổ mồ hôi nhiều hơn trước và cảm thấy thực sự bẩn thỉu và khó chịu như thế này. Mặc dù cậu đã tắm rồi nhưng cậu không thể để cơ thể mình tỏng tình trạng này được. Cậu hy vọng rằng việc tắm nước ấm sẽ giúp ích cho cơ thể đau nhức của mình.
Sau khi trút bỏ quần áo, điều mà không hề dễ dàng với cậu trong cái tình trạng này, Luffy đứng dưới vòi hoa sen và tận hưởng làn nước nóng dội lên người. Quả nhiên, nó giúp cậu bớt khó chịu đôi chút.
__________
Sau bữa sáng, các thành viên băng Mũ rơm bắt đầu công việc thường ngày của họ, nhưng tình hình hiện tại với thuyền trưởng của họ vẫn khiến tâm trạng của họ trở nên tồi tệ hơn.
Zoro quyết định đi tắm sau một buổi tập luyện ngắn trên boong tàu, điều mà anh đã chưa làm trong tuần này. Người tóc xanh đang leo thang lên tổ quạ thì một tiếng động đột ngột từ trên cao lọt vào tai anh. Anh lắng nghe kỹ để xem đó là gì và lần này anh có thể nghe thấy một tiếng ho lớn.
Ai đó đang ho.
Với những động tác nhanh nhẹn, anh ta leo lên những nấc thang cuối cùng, lần theo tiếng ho. Nó dẫn anh đến phòng tắm, nơi anh ngạc nhiên khi thấy thuyền trưởng của mình.
Cậu thanh niên tóc đen ngồi đó dựa vào bồn tắm, trong khi ho vào tay phải của mình. Luffy nhắm mắt nên không để ý đến người bước vào phòng.
"Luffy? Cậu ổn chứ? Tôi đã nghe thấy gì đó và..." Zoro ngắt lời khi Luffy bất ngờ giơ tay trái ra hiệu cho anh ngừng nói.
Sau khi cơn ho ngừng lại, anh chàng tóc đen che đi bàn tay vấy máu của mình một cách kín đáo nhất có thể rồi hướng ánh mắt về phía kiếm sĩ, người đang nhìn anh ta với vẻ lo lắng.
Luffy đã có một cơn ho khác trước đó, sau đó cậu bị ngất xỉu và mất thăng bằng. Khi đi xuống, cậu đập đầu vào thành bồn tắm. Nhưng thuyền trưởng trẻ tuổi không thể nói với Zoro điều đó, vì vậy cậu lại buộc phải nghĩ ra một lời nói dối phù hợp. Dần dần cậu cũng đã quen với nó, cậu thường hay nói dối như vậy mà...
"Đừng lo, tớ không sao mà Zoro. Tớ chỉ vừa trượt chân và đập vào bồn tắm thôi. Không có gì nghiêm trọng cả!" Luffy cười toe toét để đảm bảo với người đồng đội của mình rằng mọi thứ đều ổn.
"Được rồi, nhưng tại sao cậu lại ho? Điều đó nghe chẳng hay chút nào." Zoro nghi ngờ nhìn cậu đang khỏa thân. Luffy không thể nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi này nhanh như vậy và do dự một lúc.
"T-tớ bị sặc nước bọt khi ngã." Luffy hy vọng rằng câu trả lời này đủ đáng tin cậy.
"Cậu bị ho bởi nước bọt của mình? Ok...sao cũng được, nhưng cậu vẫn ổn chứ?" Người tóc xanh hỏi. Luffy im lặng gật đầu. Người kiếm sĩ bắt đầu thực sự lo lắng về thuyền trưởng của mình. Zoro biết Luffy quá rõ nên anh có thể biết chính xác khi nào cậu nói dối. Cảm giác bên trong của anh cũng xác nhận được điều này. Nhưng nếu thuyền trưởng của anh ta khăng khăng rằng mọi thứ đều ổn, thì đúng là như vậy.
"Dù sao thì, tắm cùng nhau nhá." Zoro nói rồi bắt đầu cởi đồ.
Đây thường là điều mà cả hai luôn làm cùng nhau, vì Luffy không dám vào bồn tắm một mình bởi năng lực trái ác quỷ của cậu ấy.
Ngay khi Zoro quay lưng lại với Luffy, cậu thanh niên tóc đen đứng dậy khỏi vị trí đang ngồi trên sàn lát gạch, chỉ để rửa bàn tay đầy máu của mình dưới vòi hoa sen vẫn đang chảy, trước khi Zoro có thể nhìn thấy. Cậu nhìn dòng nước chảy xuống sàn chuyển sang màu đỏ và nhanh chóng biến mất xuống cống, trước khi Zoro lúc này đang khỏa thân bước vào bồn tắm.
Luffy nhanh chóng nhảy vào cùng anh ta, ngay khi Zoro tắt nước.
Sau một thời gian dài ở cùng nhau trong phòng tắm, hai thành viên băng quyết định chợp mắt một chút trên boong cỏ. Luffy đã khá kiệt sức sau tất cả các nỗ lực và cuối cùng là từ bồn tắm, vì nước đã hấp thụ hết năng lượng của cậu ấy. Năng lượng mà cậu đã không có. Cậu rã rời nằm xuống bãi cỏ bên cạnh người đồng đội của mình.
Zoro là người đầu tiên thức dậy khi Sanji gọi ăn tối, nhìn quanh rồi ngáp dài. Anh thấy Luffy vẫn ngủ yên lặng bên cạnh, đầu nghiêng sang bên trái, như thể không nghe thấy tiếng gọi của Sanji.
Thật lạ làm sao.
Luffy chưa bao giờ bình tĩnh như vậy, kể cả khi cậu ấy đang ngủ. Và nhất là khi đã đến giờ ăn tối và mùi thịt đang phảng phất trong không khí.
Anh cúi xuống Luffy, đặt một tay lên vai cậu, lay cậu tỉnh dậy. Khi Zoro cúi xuống gần hơn, anh thấy một thứ gì đó nhỏ trên mũi Luffy, thứ đó chắc chắn không thuộc về nơi đó. Một giọt chất lỏng màu đỏ thẫm nhỏ ra từ lỗ mũi bên phải của cậu bé tóc đen và từ từ chảy dọc theo khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, dọc xuống má cậu, cho đến khi nhỏ xuống bãi cỏ.
Máu.
"Cái quái-" Zoro giật nảy người.
Anh ta ngay lập tức nắm lấy khuôn mặt của Luffy và xoay nó lại để nhìn rõ hơn. Những gì anh ấy nhìn thấy thậm chí còn khiến anh ấy sốc hơn và mắt anh ấy mở to. Một vũng máu nhỏ hình thành trên bãi cỏ, từ mũi Luffy chảy ra dòng dòng.
"Oi Luffy, tỉnh dậy đi." Zoro cố gắng lung lay cậu.
Không có gì.
"Luffy? Cậu có nghe thấy tôi nói không, tỉnh dậy đi!" Một nỗ lực tuyệt vọng khác. Nỗi sợ lạnh giá lan khắp người Zoro khi thuyền trưởng của anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh cố gắng lắc cậu thêm lần nữa, nhưng vô ích.
"Thôi nào, dậy đi nào Luffy!"
Vẫn chẳng có gì cả.
"Chết tiệt!" Zoro nguyền rủa dưới hơi thở run rẩy của mình.
Người đàn ông tóc xanh lục nhanh chóng đặt một tay dưới chân thanh niên bất động và tay còn lại dưới cổ để bế cậu theo kiểu cô dâu. Khi làm điều đó, đầu của Luffy gục xuống cánh tay của anh ấy, cho thấy rằng cậu ấy rõ ràng đang rất lạnh.
"Luuffyyy!"
Tiếng kêu hoảng hốt của Zoro đã thu hút sự chú ý của những người khác.
"Có chuyện gì vậy Zoro? Tại sao cậu lại hét to như vậy? Nami là người đầu tiên đến boong tàu, nhưng cô không mong đợi để nhìn thấy điều này. Người hoa tiêu sững người vì kinh hoàng trước cảnh tượng trước mặt.
Thuyền trưởng của cô.
Bất tỉnh.
Trong vòng tay của Zoro.
Và máu đang chảy ra rất nhiều từ mũi của cậu ấy.
"Mau lên, cậu ấy không có dấu hiệu tỉnh lại!" Zoro lo lắng hét lên.
"Chopper đang ở chỗ quái nào vậy?!"
"CHOPPER!!!"
____________________
Note của author Luffymero:
Thật là lo sợ hahaha! Tôi không thể tin rằng tôi đã để Luffy phải chịu đựng như thế này, tội nghiệp cậu bé... Tôi thật xấu tính XD
Bạn thích nó chứ? Làm ơn cho tôi biết :)
Hẹn gặp lại bạn lần sau nhé! <3
Note của liz:
angtsy là tức giận hay là sợ hãi nhỉ? Tôi bị phân vân vì dịch cái nghĩa nó cứ bị na ná nhau ý. Không biết phải chọn cái nào cho nó hợp với câu từ. Mà thôi kệ đi. Tôi đã cố gắng lắm rồi, mong thứ lỗi cho tôi.
Hẹn mọi người ngày kia nhé!
À còn nữa chúc mừng các chị em một ngày 8/3 vui vẻ nhé <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro