Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Dealing with Trauma

Author Luffymero (tác giả gốc):

Xin chào các độc giả thân yêu của tôi, tôi đã trở lại!🤗🧡

Tôi hy vọng lần này tôi đã không bắt bạn phải đợi quá lâu (mặc dù tôi cũng biết là đã mất kha khá thời gian đợi chờ của các bạn, tôi thực sự rất xin lỗi🙇🏻♀️)

Dù sao thì đây là chương tiếp theo dành cho bạn! Tôi đã cố gắng hết sức một lần nữa, vì vậy tôi hy vọng bạn thích nó! 😊

Chúc bạn vui vẻ!🧡

___________________

Note của liz (người dịch): Sau bao nhiêu lâu đợi chờ, cuối cùng thì tác giả Luffymero đã quay trở lại với chúng ta o (≧ ▽ ≦) o  Mấy hôm trước tôi định dịch rồi, nhưng cái wattpad nó lại dở dở ương ương thế là giờ tôi mới có thể dịch cho mọi người được nè 

_________________________

Một tiếng thở dài vang lên, không ai khác chính là một cô gái trẻ tóc cam đang bị bỏ lại một mình trong bệnh xá, co ro trên chiếc ghế ngay cạnh chiếc giường của viên thuyền trưởng còn đang hôn mê.

Họ vẫn vậy, thay phiên nhau để chăm sóc cho Luffy, tình trạng của cậu ấy vẫn còn có những thay đổi đáng để mong đợi, và tốt hơn vẫn nên là tốt lên.

Nami lại thở dài, chẳng biết là lần thứ mấy nữa rồi. Cô lại ôm đôi chân chặt hơn vào thân mình. Cô tựa cái đầu nặng nề, đau nhức của mình lên hai đầu gối đau nhức, ánh mắt dán chặt vào cơ thể bất động của Luffy, thỉnh thoảng dụi đôi mắt mệt mỏi, dưới đó là quầng thâm nổi bật tương phản với làn da nhợt nhạt, rõ ràng là cô thiếu ngủ.

Không khí nặng nề đầy bất an, thêm sự căng thẳng mà người hoa tiêu cảm thấy, chúng khiến cô nghẹt thở. Chopper, người bị bắt phải nghỉ ngơi vì quá gắng sức. Cậu trước đó đã nói với Nami rằng Luffy đang hồi phục. Ít nhất là về vết thương của cậu ấy và những gì mà cơ thể cậu ấy đã phải trải qua trên hòn đảo ấy. Về nguồn gốc của cơn đau đớn dai dẳng mà Luffy phải chịu đưng, Chopper vẫn chẳng thấy nói gì cả. Cậu ta chỉ làm cái vẻ mặt dữ tợn rồi nói ngắn gọn với cô rằng bệnh tình của Luffy sẽ trở nên trầm trọng, đó là điều không thể tránh khỏi được, nhưng cậu ấy vẫn sẽ tiếp tục cố gắng hết sức để khiến chúng bay đi. Chung quy thì cũng chẳng có gì mới mẻ, lại khiến Nami mất tinh thần. 

Nami cũng chỉ biết gật đầu trước những lời giải thích ấy, mặc dù cô cũng chẳng biết mình nên cảm thấy thế nào về câu nói này. Một mặt, cô khá lo lắng trước tình trạng bệnh tình ngày càng trầm trọng, nhưng mặt khác, cô lại có niềm tin vào lời nói của Chopper. Khi chú tuần lộc nhỏ nhận ra sự không hài lòng của Nami cộng thêm sự không chắc chắn trên khuôn mặt của cô do cảm xúc lẫn lộn của cô gây ra, cậu ngay lập tức cố gắng nở một nụ cười khích lệ với lời nói rằng cậu sẽ không bao giờ bỏ cuộc. 

Nami tất nhiên không hề nghi ngờ gì về điều này. Chopper là một vị y sĩ rất tận tâm và sẽ không bao giờ để bệnh nhân của mình chết. Nhưng Nami, một con người nhạy bén, vốn đã thấu cái vẻ rã rời của chú tuần lộc, sự tuyệt vọng mồn một ấy sao lại có thể lừa dối được. Toàn bộ tình huống này đối với cậu ấy cũng thật khó khăn mà những người khác cũng chẳng phải ngoại lệ, cùng với gánh nặng từ cái vai trò là bác sĩ của con tàu nặng trĩu trên vai cậu. Nami sao mà không thể không cảm nhận được sự căng thẳng và áp lực to lớn mà Chopper phải gánh chịu khi đảm nhận trách nhiệm này. 

Không ai có chuyên môn hay kiến thức phổ thông nhất về y tế, ngoại trừ Chopper. Nhưng Chopper không nên cảm thấy cô đơn, vì họ là đội, một gia đình. Chú tuần lộc dường như đã quên mất điều này trong lúc tuyệt vọng nên Nami đã không để bỏ lỡ cơ hội mà nhắc nhở nó một lần nữa. 

Theo quan sát của Nami, tình trạng của Luffy hiện tại không có vẻ gì là xấu đi. Tuy nhiên, người hoa tiêu không thích cách Luffy vẫn nằm trên giường, hoàn toàn bất động ngoại trừ lồng ngực vẫn lên xuống đều đặn. Luffy mà cô biết sẽ không như vậy, ít nhất thì cậu ta sẽ nằm ở đó với cái dáng vẻ thường ngày của cậu ta. Tiếng ngáy to tướng của cậu ấy, tiếng lầm bầm đòi ăn thịt, nước dãi chảy ra từ khóe miệng hé mở, tư thế khó chịu đến kỳ lạ, khi đó tứ chi của cậu ấy sẽ hướng về mọi hướng. 

 Tất cả những thói quen ngớ ngẩn đó của cậu ấy đều biến mất. Nami cắn chặt môi dưới trong sự thất vọng khi cô cố gắng nhận ra thuyền trưởng của mình. Cứ như thể Luffy đã bị thay thế và trước mắt Nami lại là một con người xa lạ hoàn toàn trái ngược, một người thật mong manh, dễ bị tổn thương. Người đã cứu rỗi cô và làng quê cô khỏi sự cai trị độc tài vô tận đã ở đâu? Cái con người có thể vượt qua mọi hoàn cảnh, dù khó khăn bấp bênh đến đâu. Giờ đang ở đâu?

Sao mọi thứ lại thành như thế thành?

Một câu hỏi mà gần đây cô hay tự hỏi mình ít nhất phải một triệu lần rồi mà vẫn chưa thể tìm ra câu trả lời.

Nami lơ đãng gãi gãi cái vết băng ngứa ngáy trên cánh tay, hồi tưởng về quá khứ. Khóe môi cô cong lên một nụ cười nhẹ, cô chợt muốn khóc lần nữa khi nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ, chỉ là cô đã khóc nhiều đến mức không còn giọt lệ nào nữa. Sự việc ngày hôm qua đã giằng xé tâm lý cô đến mức cô không còn kiềm chế được những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi từ khóe mắt. Nami nhớ lại tất cả những khoảnh khắc tuyệt vời mà họ đã trải qua cùng nhau trên hành trình của mình, điều mà đối với cô tưởng chừng như cả thế kỉ đã qua.

Cứ như cả ngàn năm vậy. Cô khó có thể nhớ lần cuối cùng họ ngồi cùng nhau ở bàn ăn và vui vẻ thưởng thức bữa ăn là khi nào, hay lần cuối cùng họ tổ chức một bữa tiệc tự phát nơi Luffy cười vui vẻ, đùa giỡn. Những thứ ấy như chỉ cơn mộng ngọt ngào trước cơn hồng thuỷ dữ dội, một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng không lối thoát. 

Điều đáng buồn nhất là người thuyền trưởng trẻ tuổi kia thậm chí còn chẳng thể nhấc nổi một ngón tay. Đôi mắt của cô lướt qua hình dáng bất động của Luffy rồi dừng lại ở bàn tay bất động, mềm nhũn của cậu. Nami ngăn mình trước cái ham muốn nắm lấy tay cậu lần nữa, không thể nào chịu đựng được cảm giác rời rạc và thiếu sức sống, mặc cho việc thật ấm áp làm sao. Màu tro với tất cả những đường gân xanh hiện rõ, nhưng vẫn ấm áp. 

Một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi môi Nami khi hình ảnh những ngày đã qua, khi họ vẫn còn rất hạnh phúc, chợt lóe lên trước mắt cô, những khoảnh khắc tưởng chừng như tầm thường mà đáng tiếc Nami đã không trân trọng đủ. Gieo nhân nào gặt quả nấy, Nami đã nghĩ vậy. Thật đúng quá còn gì, giọng nói từ trong tâm thức chế giễu người hoa tiêu. Nami sẽ làm bất cứ việc gì, bằng bất cứ giá nào để có thể đưa tất cả mọi thứ về lại quỹ đạo ban đầu của nó. Bất cứ điều gì

 Nami theo phản xạ nhắm nghiền đôi mắt đẫm lệ rồi vùi mặt vào đầu gối khi những ký ức vui vẻ chợt bị thay thế bằng hàng loạt hành động của ngày hôm qua cứ tua đi tua lại trong đầu cô chẳng thể nguôi ngoai. Đơn giản vì nó quá đỗi đau thương đối với tất cả những người có mặt ở đấy và đặc biệt là đối với Nami, người cũng đang bị đè nặng bởi cảm giác tội lỗi to lớn. Nami lơ đễnh quá mức, đến cái độ môi đã bật máu vì cắn môi quá mạnh. Ấy mà cô vẫn chẳng cảm nhận được gì.

Đó là lỗi của Nami. Là lỗi của cô ấy mà. Vì cô mà Luffy suýt chết. Giá như cô ấy không quá vô dụng thì chuyện sẽ không xảy ra với Luffy. Giá như Nami đừng ngu ngốc đến thế thì có khi thuyền trưởng của cô đã không phải chịu đựng nhiều hơn những gì cậu ấy đã phải chịu. Chẳng hiểu sự tồn tại của cô ta có nghĩa gì nữa nếu như bản thân còn chẳng thể bảo vệ được bạn của mình? Chẳng hiểu cô là cái loại bạn gì nữa?

Nhưng chắc chắn là không hề xứng đáng với Luffy rồi.

_____________________________

~Flashback~

"Cậu...cậu ấy....L-Luffy không còn mạch...cậu ấy.. chết rồi..."

Lời nói của Chopper vang vọng trong đầu họ khi mỗi người trong số họ đang cố gắng hết sức để có thể xử lý câu nói của cậu. Luffy cùng một câu mà có từ "chết" nghe có mâu thuẫn quá không. Không, chúng thậm chí còn chẳng thể thuộc cùng một câu! Điều đó là không thể.

Điều đó là không thể được... 

Chiếu theo góc nhìn của Nami, thế giới dường như đã ngừng hoạt động ngay từ giây phút Chopper thốt ra những lời lẽ chói tai kia. Cổ họng cô bỗng nghẹn lại, cứ như ai đang bóp lấy ngần cổ trắng ngà ấy, khiến cô thở hổn hển, không một chút dưỡng khí, từ khoé mắt không ngừng đổ lệ như thác nước. Sự bàng hoàng hiện rõ trên khuôn mặt Nami, giống như bao người khác. 

Ngay cả Zoro, người bình thường điềm tĩnh không giống ai, cũng phải khuỵu xuống, biểu cảm khó tả với khuôn mặt tái nhợt, đẫm nước mắt. Thật kỳ lạ làm sao, Nami chưa từng chứng kiến trước đó. Biểu hiện lạ lùng đến kinh ngạc này thực sự đã in sâu vào tâm trí cô, không bao giờ có thể quên được nữa. Tất nhiên, tất cả các thành viên khác cũng cảm thấy như vậy. Khuôn mặt của họ không chỉ thể hiện sự kết hợp giữa nỗi buồn và sự tức giận; rõ ràng là họ đã bị phá hủy từ sâu thẳm nơi tâm hồn đang ứa máu. Những hy vọng và ước mơ của họ đã bị cuốn trôi đi mất rồi, nhưng không gì khiến họ đau đớn hơn sự mất mát to lớn của người thuyền trưởng thân yêu. Họ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Không có gì quan trọng nếu không có ánh sáng ngời ngợi dẫn đường của họ. Dẫu có đang là ban ngày nhưng băng hải tặc Mũ Rơm có cảm giác như thể họ đang bị bao phủ trong bóng tối đen kịt, không có lấy một tia sáng. Kết thúc rồi. Chưa bao giờ họ lại phải chịu một vố đau đớn đến nhường này.

Những tiếng kêu gào phủ nhận cứ thế vang vọng khắp khoang tàu, ngay lúc sau, Sabo gục xuống vì quá đau buồn và sốc khi anh ngoan cố ngăn cản Chopper và Koala đưa Luffy rời khỏi mình. Mọi chuyện tưởng chừng như diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, quá nhanh khiến Nami không tài nào có thể bắt kịp. Nhưng tiếng gọi khẩn cấp của Chopper đã khiến Nami và những người còn lại vực dậy sau trạng thái sững sờ kia . 

"Vẫn còn....vẫn còn hy vọng!"

Tất cả thành viên của băng Mũ Rơm cùng ngước lên, nước mũi, nước chảy xuống, lã chã trên gương mặt họ. Ngay sau khi Sabo bất tỉnh, Chopper đã thả cơ thể đầy máu, vô hồn của Luffy, đang nguội dần theo từng giây, khỏi cái nắm tay rã rời của cậu rồi đặt cậu nằm ngửa trên sàn cỏ, trong khi Koala ôm lấy cơ thể cứng đờ của Sabo trong vòng tay. Cơ thể cô run rẩy dữ dội, vì sốc, vì quá choáng ngợp trước toàn bộ sự việc. Sự tuyệt vọng hằn rõ trên khuôn mặt cô. Cảm xác giằng xé, cô lắc qua lắc lại Sabo đầy mạnh mẽ với đôi mắt đẫm nước, miệng vẫn há hốc trong tiếng hét cuối cùng, nhưng vô ích, Sabo đã 'chết', bên trong cậu ta đã chết rồi.

Không lãng phí thêm một giây quý giá nào nữa, Chopper nhanh chóng chuyển sang hình dạng con người, đặt cả hai tay lên nhau trên ngực Luffy ngay phía trên tim cậu rồi bắt đầu thực hiện hô hấp nhân tạo. Cứ cách một quãng, chú tuần lộc ấn vào ngực của vị thuyền trưởng, điều đó tạo ra một áp lực lớn có thể thay đổi áp suất trong lồng ngực, giúp máu đưa lên vòng tuần hoàn. Sau đó đưa miệng đến đôi môi xanh lạnh lẽo của Luffy để thổi oxy vào phổi. 

Chopper cố gắng trấn tĩnh tốt nhất có thể, kiểm soát cơ thể run rẩy của mình, nhưng điều đó không hề dễ dàng đối với cậu. Trong suốt những năm làm hành nghề y sĩ, cậu chưa bao giờ gặp phải trường hợp cấp cứu nào như thế này. Băng hải tặc Mũ Rơm chưa bao giờ suýt phải mất đi một người trong số họ, ít nhất là không phải theo cách này, khi mà tất cả những cái kiến ​​thức và kỹ năng của một bác sĩ đều đòi hỏi phải có như vậy(?). Mỗi giây đều có giá trị và mỗi giây đều có thể là giây phút cuối cùng và bất kỳ sai sót nào, dù nhỏ đến đâu, cũng có thể là kết cục cuối cùng. 

Dòng suy nghĩ chạy qua tâm trí Chopper, khiến nhiệm vụ của cậu càng trở nên khó khăn hơn khi cậu phải cố gắng tập trung. Cảm xúc của cậu như bị đe dọa thấm qua vẻ mặt nghiêm túc nhưng chớm dao động của cậu và cậu không thể nào có thể kìm được những giọt nước mắt trào ra từ khoé mắt mình bất chấp mọi nỗ lực kìm nén chúng. Suy cho cùng, chính thuyền trưởng của cậu, người bạn thân nhất của cậu, đang dần rời xa cậu. Căng thẳng đến tột cùng, cậu nghiến răng, thầm cầu xin Luffy đừng rời xa họ. Chopper tiếp tục nén cơn mệt mỏi, thường xuyên thổi không khí vào phổi của Luffy, cầu xin một cách đáng thương. 

"Đừng, xin anh đấy, Luffy. Đừng rời xa bọn em mà."

"Em cần anh! Bọn em cần anh!"

"Hành trình của chúng ta chưa thể kết thúc được!"

"Làm ơn mà..."

"Quay trở lại với bọn em đi mà, thở đi!"

Kìa một tia hy vọng, nhưng chỉ là một tia hy vọng nhỏ, vì lượng máu rất ít còn lại trong cơ thể Luffy đơn giản là không đủ. Chopper biết chính xác rằng thứ họ cần lúc này vượt xa khả năng sơ cứu mà cậu có thể cung cấp; tức một phép lạ. Chỉ có phép màu mới có thể mang Luffy trở lại và giải thoát cậu khỏi nanh vuốt lạnh giá, tàn nhẫn của tử thần. 

Với niềm hy vọng mới được tìm thấy, các thành viên còn lại của thủy thủ đoàn căng thẳng theo dõi, nhưng ngay sau đó họ nhận ra rằng hải quân lại đang rất gần. Tất nhiên, việc bọn chúng đuổi kịp băng Mũ Rơm chỉ là vấn đề thời gian. Rõ ràng là họ sẽ không đơn giản chấp nhận cái thất bại ấy và để băng Mũ Rơm trốn thoát. Sanji và Zoro ngay lập tức cảnh giác khi họ cảm nhận được đám hải quân đang đến gần, bao gồm cả ông chủ của căn cứ. Từ phía sau, một con thú với con mắt đầy thù hận, sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu không tự tay bắt con mồi của mình và đưa chúng vào sau song sắt. Điều đó không tốt, không tốt chút nào. Tệ hơn nữa, những người lính thủy đánh bộ, những người đã làm tất cả những điều này với họ ngay từ đầu, giờ lại đuổi theo họ. Với trái tim trĩu nặng, cả nhóm phải rời mắt khỏi Chopper, người đang chăm sóc Luffy và cống hiến hết mình để trái tim cậu đập trở lại. 

"Mọi người, chúng ta phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt! Hải quân đang trên đường tới đây!" Zoro ra sức cảnh báo và phải mất một lúc lâu anh mới tìm lại được giọng nói của mình. 

Người thuyền phó ngay lập tức chuẩn bị cho trận chiến cùng với Sanji khi họ tiến đến lan can, đối mặt với hòn đảo. Người đầu bếp tóc vàng đã châm một điếu thuốc để xoa dịu thần kinh của mình, hút một hơi thật sâu, lấp đầy phổi mình bằng thứ chất nicotine không tốt cho sức khỏe. Anh và Zoro buộc phải cố gắng tập trung vào cái đuôi đang dùng dằng phía sau kia. Dù sao thì họ cũng chẳng có đủ kỹ năng để giúp Chopper cùng Luffy, nên tất cả những gì còn lại là bảo vệ Sunny cũng như mọi người trên tàu và ngăn chặn thêm thương vong bằng bất cứ giá nào. Dù muốn hay không, họ buộc phải kìm nén cảm xúc trong giây lát, giây phút này chỉ còn là sự căm phẫn và cơn khát máu độc chiếm. Quyết phải trả thù cho thuyền trưởng của họ. Zoro đã chẳng thể ngăn mình mà chạy về phía những người lính rồi tàn sát từng người trong số họ, khiến bọn họ phải hối hận về những gì bọn chúng đã làm với họ, nhưng đôi chân của Zoro sẽ không đưa anh ấy tiến thêm một bước khỏi Sunny. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực khi anh tiếp tục lắng nghe những nỗ lực của Chopper để hồi sinh Luffy. 

Trong khi đó, Jinbei và Franky chăm sóc con tàu và chuẩn bị để con tàu rời đi, trong khi Robin và Usopp cố định con tàu nhỏ hơn của Sabo và Koala ở đuôi tàu Sunny bằng những sợi dây dày rồi giúp kéo buồm. Dưới áp lực của thời gian, các đồng đội vội vã qua lại, nhưng những ánh mắt lo lắng và căng thẳng của họ thỉnh thoảng lại hướng về phía Luffy, người dường như vẫn chưa quay trở lại với họ, để rồi mỗi phút trôi qua, hy vọng của họ càng ngày càng vơi đi. Nami, người cuối cùng lấy lại bình tĩnh, chỉ có thể vô tình rời mắt khỏi Luffy, mở miệng định hét lên để chỉ dẫn hướng đi cho con tàu, nhưng thay vào đó, một tiếng hét thoát ra khỏi môi cô, đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy vấn đề tiếp theo hiện ra ở phía chân trời. 

Những đám mây xám đen tụ lại như dấu hiệu cho thấy một cơn bão đang hình thành ở phía xa, Nami có thể cảm nhận được điều đó đến từng thớ thịt trên cơ thể khi nhiệt độ giảm và độ ẩm không khí tăng đều. Một cơn rùng mình chạy khắp cơ thể Nami, khiến cô nổi da gà. Họ phải hành động, và phải thật nhanh chóng. 

"Mọi người, sắp có một cơn giông lớn, thậm chí có thể có lốc xoáy! Chúng ta phải đi ngay bây giờ, tốt nhất là về phía nam!" Nami lớn tiếng cảnh báo để mọi người nghe thấy rồi nhấc cơ thể nặng nề của mình ra khỏi boong trên đôi chân run rẩy. 

Những vết thương rỉ máu tô điểm toàn bộ cơ thể cô dần dần lan rộng ra, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh lại một lần nữa, mặc dù cơ thể cô đã vượt quá giới hạn từ lâu. Thật kỳ diệu khi cô vẫn còn sức để đứng lên chứ đừng nói đến việc tỉnh táo. Nhưng chỉ với một cái nhìn thoáng qua về Luffy cũng đủ để tiếp tục đứng vững trên đôi chân lẩy bẩy này. Trong thâm tâm, cô biết Luffy cũng đang chiến đấu. Cậu ấy đang đấu tranh để quay lại với họ nên họ cũng phải làm mọi cách trong khả năng của mình để thoát khỏi tình trạng này. Vì cậu ấy

Cả băng càng hoảng sợ hơn khi giọng nói điên cuồng của Nami lọt vào tai họ. Tâm trí của họ ban đầu phải vật lộn để xử lý chúng. Đôi mắt mở to, sửng sốt nhìn về phía chân trời, giật mình khi thấy cái rắc rối lại tìm tới họ nữa rồi.

"Ôi vãi!" Usopp bật tiếng chửi thề, nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh.

"Nhanh lên, chúng ta cần sử dụng coup de burst!" Ý nghĩ rằng họ chắc chắn sẽ chết cùng nhau ở đây không phải là điều mà anh định thốt lên thành tiếng, nhưng nỗi sợ hãi đã thành nét từ lâu trên khuôn mặt. Trong cơn náo loạn, ánh mắt của anh ta chuyển từ những đám mây đang đe dọa dữ dội sang cái dáng vẻ vô hồn của Luffy. Usopp nghiến răng, cố gắng chống lại nỗi tuyệt vọng sắp nhấn chìm cậu.

"Đó sẽ là giải pháp tốt nhất ngay lúc này! Tôi sẽ đổ đầy thùng cola ngay lập tức rồi sau đó là ra khỏi đây!" Franky hét lên, định đi xuống boong tàu để chuẩn bị nhưng đột nhiên dừng lại. 

"Dừng lại, làm ơn...đừng làm vậy! Đó sẽ là...một ý tưởng hay, nhưng không phải... trong hoàn cảnh này!" Chopper phản đối khi tiếp tục xoa bóp tim, rõ ràng đã hết hơi nhưng vẫn quyết tâm. 

Ba phút đã trôi qua mà không thành công, nhưng bỏ cuộc cũng không phải là một lựa chọn ngay lúc này. Mọi ánh mắt một lần nữa đổ dồn vào Chopper và Luffy ở giữa sân cỏ, tự trách vì đã không thể nghĩ ra, nhưng thật khó để nghĩ ra giải pháp cho cái tình trạng này. Chất adrenaline chảy trong huyết quản của mọi người giờ đây là thứ duy nhất thúc đẩy họ tiến về phía trước và giữ cho họ không bị suy sụp hoàn toàn. 

Tình huống này chẳng giống bất kỳ tình huống phức tạp nào khác trước đó. Chưa ai trong số họ cảm thấy bất lực và tuyệt vọng như lúc này. Cơn ác mộng tàn khốc vô tận vẫn chưa thể nguôi ngoai, họ cũng đang sắp kiệt sức rồi. Nỗi sợ hãi về thuyền trưởng của họ, lực lượng hải quân và rồi bây giờ là cơn bão đang đến gần hơn bao giờ hết. Mọi thứ giờ đã quá sức chịu đựng của họ rồi.

Những suy nghĩ chạy qua cái đầu bồn chồn của anh khi Franky nhắm mắt lại một lúc để đầu óc tỉnh táo, cố gắng tìm ra giải pháp phù hợp hơn. Tiếng đập thình thịch trong lồng ngực anh, nỗi hoảng loạn ngày càng gia tăng, làm gì có chuyện mọi chuyện sẽ dễ dàng hoá.

"Các bánh xe mái chèo!" Người thợ mộc chợt hét lên, tự nguyền rủa mình vì đã không nghĩ ra ý tưởng này sớm hơn. 

"Ít nhất chúng ta có thể thoát khỏi nhanh hơn nếu sử dụng chúng." Franky nói thêm rồi ngay lập tức hướng tới hệ thống bên dưới khoang tàu mà không lãng phí thêm thời gian. 

Mỗi người trong số họ đều đảm nhận nhiệm vụ riêng của mình. Nami cùng với Jinbei chỉ đạo cách để điều hướng con tàu. Ánh mắt của cô ấy loạn xạ giữa những chiếc kim chỉ trong chiếc Log pose và những đám mây đen trên bầu trời, chúng ngày càng gần hơn theo từng phút. 

"Tôi e rằng chúng ta sẽ phải vượt qua cơn bão kia. Không còn đường lui nữa rồi." Nami sợ hãi, ôm đầu thất vọng. 

"Cứ để đó cho tôi, Nami." Jinbei nói một cách chắc chắn, đặt tay lên vai viên hoa tiêu đang quẫn trí. 

Đột nhiên tiếng súng vang lên như một dấu hiệu cho thấy hải quân cuối cùng đã đuổi kịp họ. Zoro và Sanji chống lại các cuộc tấn công một cách dễ dàng khi Sunny cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển sau khi mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất. Thật không may, các cuộc tấn công từ hòn đảo không phải là thứ duy nhất bọn họ phải chống đỡ, như băng Mũ Rơm đã sớm nhận ra. Các thiết giáp hạm cũng đang tiến đến với ý định bao vây, đánh chìm họ ngay tại chỗ bằng hỏa lực đại bác. 

"Ôi không..." Nami thút thít, đưa bàn tay lên che lấy miệng. Tuy nhiên, cô đã được Jinbei trấn an, người vẫn không chịu thua và giữ bình tĩnh bất chấp sự hỗn loạn mà họ đang gặp phải. 

"Tăng tốc về phía trước!" Mọi người trên tàu đều nghe thấy tiếng Franky hét to nhất khi anh quay trở lại boong tàu. 

Trong khi đó, Brook, Robin và Usopp đã cùng Zoro và Sanji đưa con tàu đi một cách an toàn bằng mọi giá. Từng phát nổ vang dội, tần suất cũng nhiều hơn khi Sunny di chuyển khỏi hòn đảo theo hướng cơn bão, lối thoát còn lại dành cho họ. Vận may thường đứng về phía họ thế mà hôm nay lại đi đâu mất.

Trong khi mọi người đang phải vật lộn để có thể sống sót, Koala cảm thấy hoàn toàn vô dụng vì cô là người duy nhất chẳng hề dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu, vẫn ôm chặt lấy Sabo. Dù cô có làm gì đi nữa, Sabo vẫn không chịu thức dậy. Ánh mắt của cô lướt từ khuôn mặt của Sabo trở lại Chopper, người đột nhiên ngồi dậy từ tư thế cúi xuống, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Luffy để cảm nhận xem mạch đập của cậu ấy. Koala căng thẳng quan sát nét mặt của cậu, tìm kiếm hy vọng, và trái tim cô nhảy lên khi Chopper đột nhiên nhảy dựng lên. Vẻ mặt lo lắng, căng thẳng của cậu đột nhiên được thay thế bằng sự nhẹ nhõm và những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cậu.

"Nghe thấy tiếng tim đập rồi!"

Tin tức chờ đợi bấy lâu này, cuối cùng thì...Mọi người trên tàu đều ngưng công việc đang còn dang dở, đổ dồn ánh mắt về phía Luffy và Chopper. Có thể nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhõm, tiếng thút thít với giọt lệ lăn dài, và những nụ cười trên môi.

"Luffyyyy!" Tất cả họ đồng thanh hét lên. Sự căng thẳng dần tan biến, rời khỏi cơ thể thấm đẫm mỏi mệt của họ.

Tuy nhiên, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu, khi Chopper, người đang ôm Luffy trong vòng tay, không rời mắt dù chỉ một giây, một lần nữa tỏ ra nghiêm túc. Cậu ghét phải phá hỏng bầu không khí, nhưng cậu phải nhận thức được thực tế đầy tàn nhẫn trước mắt.

"Nhưng...Nhưng điều đó có thể thay đổi bất cứ lúc nào, vì nhịp tim của anh ấy khá yếu và hơi thở còn rất nông. Anh ấy cần máu!" Chopper giải thích thoáng qua rồi quay sang Koala, ánh mắt cậu thoáng lướt qua Sabo đang bất tỉnh trong vòng tay cô. Lúc đó, cậu ước gì bản thân có thể nhân bản lên để có thể chăm sóc cho chàng trai với tóc vàng, nhưng cậu biết anh ấy sẽ ổn thôi. Ít nhất là cho đến khi Chopper giải thoát được Luffy khỏi nanh vuốt của tử thần. 

"Koala, chị phải nhanh chóng cùng em đến phòng bệnh! Em cần sự giúp đỡ của chị. Chị có thể tự mình đỡ anh Sabo được không?"

Người phụ nữ trẻ liền ngay lập tức đồng ý không chút do dự mà gật đầu mạnh mẽ, lau nước mũi đi một cách nhanh chóng trước khi cô ấy chuẩn bị ẵm lấy Sabo và đứng dậy. Ngay khi Chopper nhận được câu trả lời, cậu lao xuống boong tàu vào bệnh xá, cẩn thận không lắc Luffy quá mạnh trên đường đi. 

Đầu của Luffy ngả ra sau cánh tay của Chopper, vẫn hoàn toàn không phản ứng, Chopper nhẹ nhàng đỡ lấy đầu thuyền trưởng của mình bằng cánh tay của và để dựa đầu của Luffy vào ngực để cậu có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cậu ấy trên tấm lông. Mỗi hơi thở nông của Luffy đều thúc đẩy Chopper phải tăng tốc độ. Nhận thức được trong từng hơi thở nhỏ rằng đây có thể là lần cuối cùng. Cuộc chạy đua với thời gian khiến Chopper cảm thấy nặng nề trong bụng, cậu đã phải ép mình nuốt dịch mật xuống cổ họng, hòng để chúng không trào ra. Cậu đơn giản là không thể cho phép mình gục ngã ngay lúc này, nhất là khi cậu đã khiến trái tim của Luffy đập trở lại sau bao nhiêu nỗ lực, nhất là khi cậu có cơ hội cứu thuyền trưởng của mình. 

Tim của Chopper đập nhanh hơn trong lồng ngực, adrenaline bơm vào huyết quản của cậu nhiều hơn khi cảm giác hoảng loạn và sợ mất tất cả ngày càng lấn át cậu. Cùng lúc đó, một cảm giác tội lỗi nặng nề tràn ngập trong cậu mà cậu không thể kìm nén được. Trong thâm tâm, Chopper biết rằng tất cả đều là lỗi của cậu. Giá như cậu ta chế tạo ra một loại thuốc cho căn bệnh này từ lâu thì mọi chuyện đã không bao giờ xảy ra như vậy. Giá như cậu là một bác sĩ có năng lực thì bây giờ cậu đã không bế người thuyền trưởng hãy còn thoi thóp trên tay thế này. 

Trong khi Koala cố gắng đuổi theo chú tuần lộc, ẵm Sabo bất tỉnh trên tay, ngay khi đến bệnh xá, cậu cẩn thận đặt Luffy lên giường. Chất lỏng dính màu đỏ thấm vào lớp vải trắng của ga trải giường, làm vấy bẩn nó, lông của Chopper chắc cũng dính phải chất lỏng dính ấy. Những gì xảy ra kể từ đó trở đi xảy ra quá nhanh đối với Chopper, như thể đang trong một cơn cuồng phong. 

Cơ thể cậu chuyển sang chế độ bác sĩ rồi hành động một cách tự động, trong khi tâm trí cậu vẫn đang cố gắng xử lý những gì đang thực sự xảy ra. Cơn ác mộng mà cậu gặp phải dường như không có hồi kết. Là một bác sĩ chuyên nghiệp, điều này lẽ ra không gây ra cho Chopper bất kỳ vấn đề gì, nhưng đây là lần đầu tiên mùi máu tanh nồng nặc thực sự xâm chiếm cậu. Cái cách nó phả lên chiếc mũi nhạy cảm của cậu theo từng hơi thở nhanh của cậu, khiến cậu càng cảm thấy buồn nôn hơn. Làm thế nào mà chú tuần lộc nhỏ lại cảm nhận được chất dính ấm giống hệt như vậy trên bộ lông của mình khi nó từ từ khô đi, vón cục lại với nhau.

Bất chấp tất cả, bác sĩ của con tàu cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, thay vào đó tập trung vào hành động của mình, bởi vì suy cho cùng, bất kỳ bước đi sai lầm nào cũng có thể gây ra hậu quả chết người. Cậu sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho mình vì điều đó. 

Đúng lúc đó, Koala xông vào cùng với Sabo, người đã tụt lại phía sau đàn tuần lộc một chút do trọng lượng của Sabo. Cô gái tóc nâu nhanh chóng liếc quanh phòng, không biết chắc nên đặt bạn mình ở đâu, vì bệnh xá không thực sự có nhiều không gian. Koala thấy Chopper đang chạy tới chạy lui, tập trung cao độ và ổn định tình trạng của Luffy nên không muốn cản đường cậu mà đặt người bạn đồng hành của mình nằm ngửa ở bên phải cửa, cởi áo khoác mỏng ra để gấp nó lại làm gối cho Sabo. Với vẻ mặt lo lắng, cô vuốt vài sợi tóc vàng rối bù trên mặt, đồng thời cảm nhận được nhiệt độ của anh, cao hơn cả thân nhiệt hiện tại của cô, nhưng không có gì có vẻ đáng lo ngại. Koala chẳng còn xa lạ với tình huống này, cô nhớ lại lúc Sabo phát hiện ra Ace và hoàn toàn bất tỉnh trong vài ngày, đến mức cô gần như nghĩ rằng anh ấy sắp chết. Một tiếng thở dài thất vọng thoát ra khỏi nhà cách mạng trẻ tuổi khi cô nhanh chóng ném những suy nghĩ này đi và chuyển sự chú ý sang Chopper, người đang bận rộn hết công lực.

Koala đã tự giáng cho mình một cú sốc tinh thần khi cô thấy mình đang nhìn Chopper một cách ngu ngốc thay vì đề nghị giúp đỡ cậu, điều mà cậu chắc chắn cần ngay lúc này, và vì các thành viên còn lại trên boong đang phải vật lộn với những vấn đề rắc rối kia, cô là người duy nhất còn lại có thể giúp đỡ cậu. Cú sốc chắc hẳn vẫn còn sâu sắc và chỉ đến bây giờ cô gái tóc nâu mới cảm thấy sẵn sàng để vực dậy. Mặc dù cô vô cùng lo lắng cho tình trạng của Sabo, nhưng Luffy, người đang cận kề cái chết, mới là ưu tiên hàng đầu của họ vào lúc này. 

Bước đầu tiên, Chopper sẽ kết nối Luffy với bất kỳ thiết bị nào có thể cho phép cậu kiểm soát trái tim và hỗ trợ hơi thở, đồng thời hy vọng rằng cậu sẽ không phải dùng đến những biện pháp quyết liệt hơn. Sau khi hoàn thành công việc này, Chopper đảm bảo rằng mọi thứ được kết nối chính xác trong cơn điên cuồng của mình và Luffy ít nhất đã ổn định phần nào, mặc dù còn lâu mới ra khỏi sự hiểm nguy. Chỉ cần nhìn thấy cơ thể yếu ớt của Luffy cố gắng hớp lấy những hơi thở nhỏ nhặt nhưng đều đặn đã trút bỏ phần nào gánh nặng trên vai Chopper, cho phép cậu lấy lại hơi thở trong giây lát. 

May mắn thay, hay đúng hơn là một dấu hiệu xấu hơn là may mắn, vị bác sĩ nhỏ không cần phải bận tâm đến việc cầm máu cho Luffy vì có vẻ như nó sắp tự kết thúc. 

Koala đứng bên cạnh Chopper, nhanh chóng lau đi những giọt mồ hôi đọng trên vầng trán căng thẳng, nhăn nheo của cậu, nở một nụ cười động viên nhẹ nhàng bất chấp tình hình có đang nghiêm trọng. Chopper ước mình có thể mỉm cười đáp lại, nhưng thay vào đó, cậu cố gắng kìm nén cảm giác muốn khóc thật to. Vị y sĩ nhỏ cảm ơn người nọ một cách cộc lốc.

"Cảm ơn."

Thật không may, Chopper đã giật nảy người khi cậu nhận ra rằng nhịp tim vốn đã rất yếu của Luffy có nguy cơ ngừng đập theo mỗi nhịp tiếp theo được ghi lại bởi máy đo nhịp tim.

Tất nhiên, nguồn gốc của vấn đề rất rõ ràng: Thiếu máu nghiêm trọng. 

Luffy đã mất rất nhiều máu nên bản thân Chopper cũng không thể giải thích được tại sao trái tim của cậu trai tóc đen vẫn có thể hoạt động được, nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó và chấp nhận đó là một trong những phép màu của thuyền trưởng mình. Tuy nhiên, nếu không có đủ máu trong huyết quản của Luffy, phép màu này sẽ không còn tác dụng nhiều nữa và sẽ chỉ khiến mọi nỗ lực của Chopper trở nên vô ích. 

Koala ngay lập tức nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Chopper, trở nên cảnh giác hơn, nụ cười ban nãy của cô thay thế bằng vẻ mặt lo lắng.  

"Sao vậy Chopper? Chị có thể giúp được gì không?"

Ánh mắt của cô gái tóc nâu đảo qua lại giữa chú tuần lộc và Luffy. Cô đâu thể không nhận thấy, khi nhìn gần hơn về Luffy, làn da tro của cậu sánh ngang với tấm ga trải giường màu trắng đến mức nào. Mức độ nghiêm trọng của tình hình một lần nữa trở nên rõ ràng với cô.

"Chúng ta phải hành động nhanh chóng! Anh ấy đang thiếu máu!" Giọng Chopper đầy khẩn trương. 

Để ngăn không cho hệ thống các cơ quan bên trong của Luffy sụp đổ lần nữa, Chopper phải bắt đầu truyền máu ngay lập tức, sau đó cậu lao đến tủ lạnh mini của mình mà không hề do dự một giây để lấy ra vài túi máu loại F. 

"Chị đi lấy bộ truyền máu từ ngăn kéo dưới tủ thuốc và băng vệ sinh khử trùng từ tủ bên cạnh." Chopper hướng dẫn, đúng lúc Koala bắt đầu hoảng sợ hơn và thực sự muốn giúp đỡ.  

Koala gật đầu chắc nịch rồi ngay lập tức làm theo chỉ dẫn của Chopper, nhưng lại gặp khó khăn trong việc kiểm soát đôi tay run rẩy của mình. Tuy nhiên, điều này không ngăn cản cô thực hiện nhiệm vụ của mình, vì vậy cô đã tìm kiếm trong tất cả các ngăn kéo và tủ cho đến khi thu thập được những đồ dùng cần thiết. Thỉnh thoảng, nhà cách mạng bắt gặp mình đang kiểm tra hình dáng vẫn không thay đổi của Sabo ở góc phòng, với hy vọng anh sẽ tỉnh lại. Bớt đi một điều phải lo lắng cũng không phải là điều xấu đối với cô, nhưng số phận lại không nghĩ như vậy. 

Một tiếng thở hổn hển lớn từ Chopper khiến cô dừng việc đang làm trong giây lát và hướng ánh mắt về phía cậu. Chopper nhìn choáng váng khi nhìn vào tủ lạnh rồi loạng choạng lùi lại vài bước trong khi ôm một túi máu ở móng chân phải.

"Chopper?!" Koala kêu lên vì sốc, nỗi sợ hãi tràn ngập trước vẻ mặt kinh hoàng của Chopper, khiến cô không thể đánh giá ngay được chuyện gì đang xảy ra. 

"Em...em chỉ còn lại một túi máu loại F! Sẽ không đủ mất!" Chopper khóc, nước mắt cay xè trên mắt, rồi vội vàng lục lọi tủ lạnh lần nữa, hy vọng rằng mình đã bỏ sót một ít. Koala thở hổn hển, xử lý những lời của Chopper trong tâm trí đang chạy đua của mình, rồi ngay lập tức nhận ra điều gì đó quan trọng. 

"Không sao đâu, Chopper." Koala xắn tay áo trái lên. 

"Chị có nhóm máu đấy, nên là em muốn lấy bao nhiêu cũng được!" Cô gái tóc nâu đưa tay ra cho vị bác sĩ.

Chopper bực tức tỏ ra bối rối một lúc trước khi biểu cảm của cậu ta thay đổi hoàn toàn sang hướng ngược lại. Một nụ cười rộng mở, nhẹ nhõm nở trên môi cậu, đôi vai thả lỏng rõ rệt. Chopper gần như nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Mặc dù Jinbei có thể là giải pháp cho vấn đề này, nhưng ông ấy cũng có những vấn đề khác cần giải quyết cùng với những người khác và chắc chắn sẽ không thể hiến máu ngay lúc này được, nếu không sự an toàn của toàn bộ phi hành đoàn sẽ gặp nguy hiểm. Bất kỳ khả năng nào có thể xảy ra đều sẽ kết thúc tồi tệ đối với tất cả họ, và Chopper càng vui hơn khi không phải nghĩ về điều đó nữa.

Cuộc chạy đua với thời gian vẫn tiếp tục khi Chopper giờ phải hành động nhanh hơn để lấy máu từ Koala nhằm truyền máu nhanh nhất có thể cho Luffy, người vẫn còn đang trong tình trạng hấp hối, mặc cho đống thiết bị và trên hết là mọi nỗ lực để giữ lại cậu ấy. Chopper bắt đầu truyền máu với túi máu duy nhất còn sót lại, trước khi rút càng nhiều máu càng tốt từ Koala bằng đôi móng guốc nhanh nhẹn của mình, cẩn thận không lấy quá nhiều. Chopper nhận thức rõ rằng lượng máu mà Koala có thể hiến sẽ không đủ và chắc chắn là vẫn cần đến Jinbei, nhưng hiện tại có còn hơn không. Luffy cần từng giọt chất lỏng màu đỏ tươi mà cậu có thể có được vào lúc này. 

Đúng lúc chú tuần lộc nhỏ nhận ra rằng không có chuyện gì có thể xảy ra, ngoại trừ khả năng cơ thể của Luffy có thể từ chối máu của Koala, điều hy vọng sẽ không xảy ra. Ngay lúc chuẩn bị đặt một gói máu đầy đủ thứ hai trên cột IV để quan sát thì một cơn rung chuyển dữ dội đã làm rung chuyển con tàu. Chopper suýt đánh rơi túi máu quý giá khi cậu ngã ngửa một cách bất thường, trong khi phản xạ của Koala hoạt động mạnh mẽ để giữ cho Luffy không bị ngã ra khỏi giường. 

"Ôi! Chuyện gì đang xảy ra bên ngoài vậy?" Nhà cách mạng thốt lên vì ngạc nhiên, cô bám chặt vào giường để giữ thăng bằng, đồng thời đảm bảo rằng Luffy không thể ngã ra ngoài. 

Đôi mắt Chopper mở to khi những lời của Nami ban nãy hiện lên trong đầu cậu một lần nữa. 

"Cơn bão!" Chopper kêu lên, cậu đã không thể ngờ được chuyện gì sẽ xảy ra vào giây phút tiếp theo. Thời điểm không thể không thích hợp hơn. 

Một tiếng bíp dài đột nhiên phát ra từ máy đo nhịp tim, tràn ngập khắp căn phòng với âm thanh chói tai không thể chịu nổi. Kịch bản mà Chopper đã cố gắng ngăn chặn suốt thời gian qua đã xảy ra. 

Tim của Luffy một lần nữa lại ngừng đập.

Tim của Chopper lại như ngừng đập khi tiếng bíp truyền đến tai cậu. Theo phản xạ, cậu ta nhảy lên khỏi vị trí trên sàn, có thể sẽ lại ngã nhào xuống đất khi con tàu tiếp tục lắc lư nếu lần này cậu ta không kịp nắm lấy chiếc giường.

"Chopper, chúng ta phải làm gì đó, ngay! Luffy sắp chết rồi!" Koala rên rỉ ầm ĩ, không biết phải làm gì, con tàu lắc lư dữ dội khiến mọi chuyện càng trở nên khó khăn hơn với họ. 

Tiếng bíp lớn át đi mọi âm thanh phát ra từ bên ngoài, bao gồm cả tiếng đại bác từ xa và tiếng hét hoảng loạn của phi hành đoàn với nhau, khiến Chopper và Koala thực sự không thể hiểu chính xác chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Mặc dù điều đó khiến họ vô cùng sợ hãi và bất an, nhưng họ vẫn phải cứu một mạng sống bằng mọi giá trước khi nó bị dập tắt vĩnh viễn. 

Vì vậy, Chopper đã hành động, trở lại hình dạng con người, mặc dù cậu ấy đang cố gắng giữ thăng bằng cùng lúc và một lần nữa phải dùng đến biện pháp ép ngực. 

~Trong khi đó trên boong tàu~  

Với sự giúp đỡ của mọi người, băng Mũ Rơm đã thành công vượt qua hải quân, nhưng giờ họ phải đối mặt với một vấn đề thậm chí còn tàn khốc hơn; cơn bão lớn. Vì thủy thủ đoàn đã bị tấn công từ mọi phía nên không còn lối thoát nào khác ngoài việc tiến thẳng vào tâm bão và giờ họ đang phải đối mặt với một cơn lốc xoáy lớn. Trong tâm trí, tất cả họ đều ở trong phòng bệnh, ước gì mình có thể ở đó để hỗ trợ thuyền trưởng của mình. Dù sao thì Chopper cũng sẽ không cho phép gây náo loạn trong bệnh xá, ngay cả khi họ không phải chiến đấu ở đây. Thật không may, họ chỉ có thể cầu nguyện rằng mọi thứ bên trong diễn ra suôn sẻ, rằng Luffy vẫn ổn.

Buộc mình phải tập trung vào những gì đang diễn ra trên boong, Sanji và Zoro ra khơi theo lệnh của Nami, trong khi những thành viên còn lại cố gắng bám trụ ở đâu đó, vì lúc này họ chẳng còn gì để làm ngoài việc dựa vào kỹ năng của Jinbei và Nami. 

Không có gì đáng ngạc nhiên khi cô ấy vẫn có thể đứng vững trên đôi chân của mình, nếu chỉ với nỗ lực và một chút hỗ trợ từ Jinbei. Bất chấp mọi thứ cô đã trải qua và cơn bão mà họ sắp sửa gặp phải, cô không hề chùn bước, điều này cũng được thể hiện qua biểu cảm kiên quyết trên khuôn mặt kiệt sức của cô. Sẽ là dối trá nếu cô không thừa nhận rằng mình đã từng nghĩ đến việc từ bỏ dù chỉ một giây. Nhưng cô xua đuổi suy nghĩ ấy khỏi tâm trí mình nhanh chóng như khi cô nghĩ đến Luffy và cách cậu ấy cũng đang chiến đấu để sinh tồn dưới boong tàu. Không chỉ cho riêng mình mà cho tất cả bọn họ. Và đó chính xác là nhiệm vụ hoa tiêu của băng Mũ Rơm của cô bây giờ. Cô phải đưa họ vượt qua cơn bão này, vì tất cả họ và đặc biệt là vì Luffy.  

Cô cắn môi dưới một cách cay đắng, hy vọng mọi việc diễn ra tốt đẹp trong bệnh xá, cô không hề biết rằng một trận chiến sinh tử khác đang diễn ra ở đó.

Mọi thứ xung quanh cô như đang bào mòn sức lực của cô. Usopp và Brook không ngừng kêu lên "Chúng ta sẽ chết mất!" ở phía sau khiến cô phát điên lên mất. Lần này cô thậm chí còn không tìm thấy sức mạnh đâu để làm bất cứ điều gì, chứ đừng nói đến việc cao giọng, và càng biết ơn sự can thiệp của Sanji. Thật không may, cô đã vui mừng quá sớm khi người đầu bếp đang tranh cãi với Zoro ngay sau đó, cô chẳng thể nghe rõ được gì rồi, khi tiếng gió ngày càng mạnh và những con sóng lớn đập vào mũi tàu vang lên bên tai cô. 

Đột nhiên, âm thanh xung quanh cô dần dần bị bóp nghẹt cho đến khi cô nghe thấy một tiếng bíp vang vọng bên tai và khoảnh khắc tiếp theo, tầm nhìn của cô hoàn toàn tối đen trong giây lát. Jinbei, kịp thời đỡ cơ thể Nami đồng thời nắm chặt vô lăng, để cơ thể ấy tựa vào người mình, ngăn không cho cô ngã xuống đất.

"N-Nami, dậy đi! Cô có nghe tôi nói không?" Có thể nghe thấy được sự hoảng loạn tột độ trong giọng nói của Jinbei khi ông cố gắng lay cơ thể cô gái tóc cam tỉnh lại. Tiếng hét của lão nhân ngư nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác, gây ra sự náo động ngay lập tức. 

"Nami!!!" Tất cả đều đồng loạt hét lên với vẻ mặt lo lắng. 

Nami nhanh chóng tỉnh lại, mở hé đôi mắt. Mọi người cũng vì thế mà liền thở phào nhẹ nhõm.

"Tớ ổn, chỉ là hơi chóng mặt thôi..." Người hoa tiêu lẩm bẩm, giơ tay ra hiệu trước khi Sanji kịp chạy đến bên cô. 

"Cảm ơn Jinbei. Tôi ổn rồi." Nami lặp lại câu cuối cùng, với chính mình hơn là với người khác khi cô cố gắng ổn định lại.

Jinbei vẫn không bị thuyết phục, vì ngay từ đầu ông ta biết rằng vết thương của cô không thể xem nhẹ được và Nami đã cố gắng thế nào để không để lộ nỗi đau của mình. Thay vào đó, cô lại cố ra lệnh cho các thành viên xung quanh, họ kiên trì cố gắng làm theo sự chỉ dẫn của cô, và đồng thời không để bay khỏi tàu hoặc bị cuốn trôi bởi những con sóng lớn ập vào boong tàu chẳng một lời báo trước. Vị nhân ngư ngưỡng mộ cô vì cái tính ngoan cường và ý chí mạnh mẽ của cô nên đã quyết định để mắt đến cô, đề phòng. Nami liên tục cố gắng xoa vết mờ trên đôi mắt mệt mỏi của cô, nheo mắt chăm chú khi có thứ gì đó vừa thu hút được sự chú ý của cô.

Jinbei tò mò nhìn theo ánh mắt của cô. 

"Jinbei, có phải tôi đang tưởng tượng hay không hoặc là..." Nami ngắt lời khi mắt cô đang căng hết cỡ ra để nhìn.

Một lúc sau, cô nhìn thấy nó. Một tia hy vọng chợt lóe lên cùng với ngàn tia nắng xuyên qua những đám mây đen ở chân trời xa phía trước, báo hiệu cho sự kết thúc của cơn bão. 

"Mọi người, chúng ta gần đến đích rồi!" Nami hào hứng thông báo bằng giọng khàn khàn nhưng tin vui đã đến với mọi người trên tàu. Tiếng reo hò vang lên, dù mọi người gần như không thể trụ nổi, khi họ cố gắng hết sức để không bị lật, con tàu vẫn lắc lư qua lại. Tuy nhiên, biết rằng chuyện này sẽ sớm kết thúc khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. 

Tuy nhiên, sự nhẹ nhõm này sẽ không kéo dài nếu bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra bên dưới boong tàu... 

~Trở lại bệnh xá~  

 "Chopper, tim của Luffy lại ngừng đập rồi! Chúng ta nên làm gì?" Koala cuống cuồng hỏi, trái tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực, sự tuyệt vọng càng nhấn chìm cô theo từng nhịp tim. Và đây đã là lần thứ hai rồi.

Chopper, người đang hô hấp nhân tạo cho thuyền trưởng của mình chẳng thể đếm được là đã bao nhiêu lần rồi, mặc dù cho con tàu vẫn đang lắc lư và khiến quá trình này trở nên khó khăn hơn. Hàng ngàn suy nghĩ chạy qua đầu cậu, cuối cùng cậu cũng đưa ra quyết định.

"Koala, mang cho em epinephrine và ống tiêm ngay lập tức!" Chopper ra lệnh mà không hề rời mắt khỏi Luffy dù chỉ một giây, liên tục kiểm tra lượng oxy đang giảm của cậu ấy. Koala gật đầu, mặc dù không hiểu chính xác bác sĩ muốn gì ở mình, nhưng cô không ngần ngại mà chạy nhanh đến tủ thuốc nhanh nhất có thể, cố gắng bám vào thứ gì đó trên đường đến đó để không bị ngã sõng soài ra đấy.

"Epi-epi cái gì cơ?" Cô gái tóc nâu hỏi to với giọng run run, đôi mắt vội vàng lướt qua từng lọ, từng chai một, cố gắng giải mã tất cả những thuật ngữ kỹ thuật kỳ lạ trên nhãn. Đồng thời, cô cố gắng giữ thăng bằng, điều này chỉ khiến công việc của cô trở nên khó khăn hơn vốn có do thiếu hiểu biết và ý nghĩ rằng những thứ trong tủ sẽ bất ngờ rơi xuống sàn khiến cô vô cùng sợ hãi. . 

Không có cái nhãn nào có vẻ giống với từ mà cô thậm chí không thể phát âm được, cô thầm nguyền rủa khi đánh mất thời gian quý báu sau mỗi giây. Cô không phải là bác sĩ, cô chỉ là một nhà cách mạng, cô lại tự nguyền rủa sự kém cỏi đáng thương của mình. 

"C-chị-chị không thể tìm thấy nó, Chopper! Nó là cái nào vậy trời?" Koala lắp bắp, cảm thấy khá khó chịu khi trở thành kẻ vô dụng thay vì là người giúp đỡ. 

"Nó chắc phải ở trên cùng của hàng đầu tiên bên trái! Haah...xin hãy nhanh lên, chúng ta sẽ mất anh ấy mất!" Chopper thở hổn hển, tình hình cực kỳ căng thẳng đang ập đến với cậu. Đôi mắt cậu lại đầy những giọt nước mắt nóng hổi, ​​cậu nhanh chóng chớp mắt đi. Cậu không thể khóc, không phải bây giờ. 

Cậu phải mạnh mẽ lên, cậu phải mạnh mẽ lên, chết tiệt! 

"Luffy... l-làm ơn, đ-đừng bỏ cuộc lúc này mà!" Chopper nức nở đau đớn. Tim Koala thắt lại khi nghe điều đó. 

Nhà cách mạng đã làm theo lời chỉ dẫn của Chopper. Cô muốn tự tát vào mặt mình mình vì đã bỏ qua chiếc lọ mặc dù đã đi qua chúng rất nhiều lần. 

"Tìm thấy rồi!" Koala thở hổn hển rồi với lấy cái chai nhỏ, dùng tay kia tìm kiếm trong ngăn kéo để tìm một ống tiêm mà không gặp bất kỳ vấn đề gì nữa. Điều tiếp theo cô biết, cô loạng choạng quay lại bên Chopper, người đang lặng lẽ nhận lấy các dụng cụ, rõ ràng là đang rất căng thẳng đồng thời vẫn phải tập trung, và với đôi móng guốc nhanh nhẹn và sự khéo léo của mình đã nhanh chóng đổ đầy ống tiêm rỗng, chỉ để chuyền chúng vào máu của Luffy.

Hy vọng có phản ứng nhanh chóng, tốt nhất là nhịp tim, Chopper tiếp tục ấn ngực, mắt kiểm tra kỹ xem có bất kỳ thay đổi nào trên màn hình không. Koala cũng nuốt nước bọt một cách lo lắng và căng thẳng, chỉ biết đứng nhìn rồi hy vọng. Cô nắm lấy bàn tay mềm oặt của Luffy rồi siết chặt, ánh mắt cô dán chặt vào khuôn mặt cậu bé tóc đen. Cô có thể không biết Luffy nhiều như Sabo, nhưng cô không thể tin rằng chính Luffy lại đang đe dọa rằng sẽ bỏ họ trước mắt cô. Đó không thể nào là thuyền trưởng khét tiếng của băng hải tặc Mũ Rơm được, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Tưởng chừng như vô tận, nhưng thực ra chỉ diễn ra được vài giây khi máy đo nhịp tim ghi lại một nhịp tim. Cùng lúc đó, nồng độ oxy của Luffy dần được cải thiện, khiến Chopper thở ra một hơi thật sâu mà cậu không nhận ra rằng mình đã nín thở bấy lâu nay, Koala bên cạnh phát ra âm thanh pha trộn giữa nhẹ nhõm và vui mừng. Hơi thở mệt mỏi tràn ngập căn phòng kèm theo tiếng bíp đều đặn. Chopper một lần nữa đảm bảo rõ ràng rằng Luffy đã thoát khỏi nguy hiểm, ít nhất là vào lúc này, đồng thời băng bó vết thương của cậu ấy một cách thô bạo, sự rung chuyển của con tàu không cho phép cậu ấy khâu chúng lại đúng cách. 

Cuối cùng sau khi mọi việc đã xong xuôi, bác sĩ của con tàu thả cơ thể kiệt sức của mình ngã xuống đất đồng thời chuyển về hình dạng bình thường. 

"Chúng ta làm được rồi. Kể cả khi vẫn còn quá sớm để vui mừng vì cậu ấy vẫn chưa thực sự thoát khỏi nguy hiểm...Luffy...Luffy vẫn còn sống." Giọng Chopper run lên ở những lời cuối cùng, một lần nữa có thể bật khóc bất cứ lúc nào. Koala cũng rưng rưng nước mắt, bất ngờ ôm chặt cậu bé, khiến Chopper không kìm được nước mắt nữa mà để chúng chảy tự do, vùi mặt sâu vào vai Koala. 

"Em là một bác sĩ tuyệt vời, Chopper!" Koala khen ngợi chú tuần lộc nhỏ, vùi đầu nó vào vai vốn đã ướt sũng của cô, tựa cằm cô lên đầu nó. Chopper chỉ sụt sịt đáp lại và giữ nguyên tư thế với Koala trên sàn cạnh giường. Các triệu chứng kiệt sức đột nhiên xuất hiện, khiến Chopper không còn sức để làm gì khác ngoài việc gào thét nỗi tuyệt vọng tích tụ trong vài giờ qua.  

"Em...em tưởng chúng ta sẽ mất anh ấy mãi mãi." Chopper rên lên, giọng cậu bị bóp nghẹt bởi vai Koala. Cô gái tóc nâu lướt tay lên lưng Chopper để vỗ về.

"Suỵt, mọi chuyện kết thúc rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Luffy sẽ không đi đâu cả. Cậu ấy sẽ luôn ở bên cạnh em. Nghe kìa." Nhà cách mạng dừng lại để bác sĩ nhỏ lắng nghe tiếng bíp the thé vang vọng khắp căn phòng, bằng chứng cho thấy Luffy vẫn còn sống. Vòng tay của Chopper siết chặt lấy đầu Koala theo từng tiếng bíp, theo từng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực Luffy. Chopper không thể diễn tả được cảm giác nhẹ nhõm ngay lúc này, nhưng cậu ấy lại cảm thấy muốn khóc. Cuộc chiến giành mạng sống của Luffy đơn giản là quá sức đối với cậu. Cậu chưa bao giờ có cái cảm giác sợ hãi đến tột cùng đến nhường này, cái cảm giác mất đi Luffy hay bất kì ai khác trong băng.

Chậm rãi nhưng chắc chắn, cậu ấy dần bình tĩnh trở lại và tiếng khóc cuối cùng cũng lắng xuống. Đúng lúc đó, tiếng bước chân lớn, gấp gáp sau cánh cửa và ngay sau đó những người còn lại đã nhanh chóng đứng trong phòng bệnh. Thông thường thì không thể nào nhét hết tất cả bọn họ vào được, vì đây là một căn phòng rất nhỏ, nhưng bọn họ đều cố gắng hết sức để cố gắng nhồi nhét mình vào trong. 

Vẻ ngoài đầy nước mắt và nước mũi của Chooper khiến con tim họ không thể chịu được mà thắt lại đau đớn, nhưng khi họ nghe thấy âm thanh không thể nhầm lẫn được của máy theo dõi nhịp tim, tất cả đều bình tĩnh lại rõ rệt, sự nhẹ nhõm đến mức không thể diễn tả bằng lời. Cú sốc và tổn thương mà thuyền trưởng của họ gây ra vẫn còn in sâu trong lòng, điều mà ai trong số họ đều không thể gánh vác nổi.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy, Chopper? Mọi chuyện ổn chứ?" Usopp là người đầu tiên lấy lại giọng rồi hỏi một cách ngập ngừng, gần như không tin vào mắt mình. Thành thật mà nói, không ai trong số họ có thể tin vào mắt mình, mặc dù họ chưa từng bao giờ nghi ngờ dù chỉ một giây rằng Chooper có thể cứu được Luffy. 

Vị bác sĩ thoát khỏi vòng tay của Koala rồi lau nước mắt trên mặt trước khi mỉm cười trấn an. 

"Không sao cả....mọi chuyện ổn rồi. Luffy anh ấy vẫn còn sống!"

 Chopper giữ kín sự thật rằng cậu đã phải hồi sức cho Luffy rất nhiều lần và cậu đã phải tự mình gồng sức trong trận chiến khó khăn nhất trong đời. Không ai trong số họ cần biết điều này, đặc biệt là sau tất cả những gì họ đã trải qua. Điều quan trọng là thuyền trưởng của họ vẫn còn sống. Điều đó mới là điều quan trọng.

Nghe những lời quan trọng này từ miệng Chopper có ý nghĩa rất lớn đối với những người còn lại. Hoàn toàn kiệt sức nhưng vẫn rạng rỡ niềm vui, họ nhìn hình dáng bình tĩnh của Luffy trên giường. Mọi ánh mắt đều dõi theo Luffy, chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất của cậu, đếm từng hơi thở nông của cậu, trân trọng từng dấu hiệu sự sống mà cậu đang thể hiện. Mặc dù thực tế là cậu ấy trông cực kỳ đau khổ, hơn cả sau mỗi trận chiến mà cậu ấy đã tham gia, rất nhợt nhạt, vẫn còn đầy máu khô và được nối với một số thiết bị, thủy thủ đoàn vẫn vô cùng biết ơn vì Luffy vẫn còn sống. Cậu ấy sẽ vượt qua được chuyện này thôi, ngay cả khi sẽ phải mất một thời gian. Nami nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ẩm ướt ra khỏi mặt cậu, trong khi Robin siết nhẹ tay cậu như dấu hiệu rằng tất cả họ đều ở bên cạnh cậu.

Sau khi họ lần lượt chắc chắn rằng Luffy thực sự còn sống và rằng tâm trí họ đang không bày ra một viễn cảnh mơ hồ nào đấy thật méo mó và đau đớn, hầu hết họ phải rời khỏi phòng một lần nữa theo yêu cầu của Chopper, điều đó họ không hề phản đối, dù khó có thể rời xa người thuyền trưởng thân yêu của mình.

Cả đội trừ Nami và Jinbei chạy vào bếp, ngồi xuống bàn ăn trong khi Chopper nhanh chóng chăm sóc y tế cho Nami, lấy đủ máu từ Jinbei trước khi chú tuần lộc cuối cùng có thể đảm nhiệm toàn bộ việc khâu vết thương sâu hơn của Luffy khi cơn bão cuối cùng cũng đi qua. Trong khi đó, Koala đang co ro trong góc cạnh Sabo vẫn đang bất tỉnh, nóng lòng chờ đợi cậu tỉnh dậy. 

"Trời ạ, hôm nay thật là..." Sanji thở dài nặng nề khi với tay lấy điếu thuốc, cuối cùng cũng thấy vui khi có thể thoải mái châm một điếu, vì thuốc lá bị nghiêm cấm trong phòng bệnh. Chỉ cần một rít sâu cũng đủ để xoa dịu thần kinh đang căng thẳng của anh. Đầu bếp tóc vàng là người duy nhất chưa ngồi xuống mà thích đứng hơn. Thay vào đó, anh thản nhiên tựa người vào quầy bếp. Cảm nhận được tác dụng của nicotine đang phát huy tác dụng, anh ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại khi anh từ từ để làn khói lớn thoát ra khỏi môi. 

"Ừm ừm." Phi hành đoàn đồng thanh đồng tình, sự kiệt sức hiện rõ trong giọng nói của họ. Bộ dạng của họ cũng thật là, quần áo thì ướt sũng, mái tóc bù xù vì đống rắc rối mới nãy, nhưng dường như không ai thực sự để ý, và ngay cả khi họ có để ý thì đó cũng chỉ là vấn đề nhỏ nhất của họ mà thôi.

Sự im lặng chết chóc ngự trị trong gian bếp, những hạt mưa nhỏ vẫn còn rơi lộp độp trên tấm ván gỗ bên ngoài, mồn một. Không ai còn sức lực hay lời lẽ thích hợp để nói bất cứ điều gì, dẫn đến bầu không khí vừa khó chịu vừa u ám. Sự bàng hoàng vẫn còn in trên khuôn mặt mọi người và câu hỏi liệu những gì họ đã trải qua trong vài giờ qua có thực sự xảy ra hay không đang lởn vởn trong đầu họ. 

Ngay cả cái con người với bộ dạng lạnh lùng như Zoro, vốn thường có khả năng che giấu cảm xúc rất tốt, giờ cũng phải vỡ vụn, rõ ràng anh bị ảnh hưởng nặng nề nhất Ánh mắt trống rỗng của kiếm sĩ nhìn thẳng về khoảng không phía trước, trong khi bạn bè của anh ta chỉ có thể đoán được cảm giác tội lỗi đang giày vò anh ta. Anh cảm thấy có trách nhiệm nhất. Tình trạng của vị thuyền trưởng đáng kính của anh, nói lên rất nhiều điều về tình trạng tồi tệ của cả bọn. Một lần nữa họ lại làm Luffy phải thất vọng rồi. Một lần nữa họ suýt mất cậu mãi mãi. Lần này còn tệ hơn.

Bất chấp việc Luffy còn sống, dù chỉ là vừa đủ; bất chấp niềm hạnh phúc và nhẹ nhõm to lớn của thủy thủ đoàn, không ai trong số họ có thể thành thật bày tỏ niềm vui của mình. 

Họ đã nhìn thấy Luffy chết, thực sự đã để điều đó xảy ra, đó chính là một sự thất bại ê chề, không thể chối cãi. 

Ngày hôm đó thực sự là ngày đen tối nhất đối với băng hải tặc Mũ Rơm. Một ngày mà họ sẽ không thể tài nào có thể xóa khỏi ký ức của mình một cách dễ dàng được.

Đêm hôm đó, đám đồng đội trung thành đã quyết định nhường giường để ở bên cạnh Luffy trong phòng bệnh. Trong trường hợp khẩn cấp, họ muốn có mặt để giúp đỡ. May mắn thay, không có sự cố nghiêm trọng nào ngoại trừ một số biến chứng nhỏ và sự thức tỉnh bất ngờ của Sabo. Người đàn ông tóc vàng choáng váng bình tĩnh lại khi nhìn thấy người em trai đang được chữa trị của mình và với sự trợ giúp của thuốc an thần, cuối cùng chìm vào giấc ngủ không yên bên giường bệnh, kiệt sức. 

Những người còn lại trong đoàn cũng phải thua cuộc trong cuộc chiến chống lại sự mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

~End of Flashback~

________________________ 

Bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi và hận thù bản thân, Nami ngày càng rơi vào trạng thái hoàn toàn đánh mất chính mình. Trong tâm trí, cô thấy mình quay trở lại boong tàu trước thi thể đang hấp hối của Luffy, không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn. Cảnh tượng khủng khiếp đó cứ lặp đi lặp lại. Trong khi cô nghe thấy những lời cuối cùng của Luffy vang vọng trong tai cô, mùi máu của cậu ta nồng nặc trong mũi cô, tiếng la hét của đồng đội, nhịp tim cô chạy đua trong lồng ngực. Cảm giác đó chân thực đến mức Nami không thể tách rời hiện tại khỏi quá khứ.

Cô nhắm chặt mí mắt chặt hơn nữa, mặt vẫn vùi vào đầu gối, trong khi những ngón tay vẫn nghịch nghịch lớp băng trên cánh tay, đã cố gắng nới lỏng chúng ra, để lộ làn da vẫn chưa khỏi bên dưới. Trong vô thức, cô tiếp tục gãi vết thương, như thể đang tìm kiếm một điểm dừng, bất cứ thứ gì để ngăn những hình ảnh trong đầu cô lại, cho đến khi đầu ngón tay cô chọc vào vết thương và tìm cách mở chúng ra. Máu ngay lập tức nổi lên rồi chảy xuống cánh tay cô. Nhưng ngay cả điều đó hay nỗi đau mà nó gây ra cũng không ngăn được những hoạ cảnh, khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Hơi thở của Nami trở nên khó khăn hơn khi những giọt nước mắt tuôn trào, chảy qua mí mắt đang nhắm chặt của cô.

"D-Dừng lại..." Người hoa tiêu đau khổ lầm bầm, móng tay găm sâu hơn vào vết thương. 

"Làm ơn...d-dừng lại đi." Nami lại cầu xin, thở hổn hển, không biết mình đang cầu xin ai hay cái gì, chỉ mong mọi chuyện kết thúc nhanh chóng.

Đột nhiên, có thứ gì đó đặt lên cánh tay cô, yếu ớt quấn quanh, khiến Nami rùng mình dữ dội và ngay lập tức thoát khỏi trạng thái đó, đầu cô ngẩng lên.

Đôi mắt đẫm lệ của cô dõi theo vật quấn quanh cánh tay cô, hóa ra là một bàn tay, cho đến khi ánh mắt cô dán chặt vào chủ nhân của nó. Nami thở hổn hển vì sốc rồi chớp mắt lau nước mắt khi cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu mã não đang hé mở với vẻ hoài nghi. Người hoa tiêu chưa bao giờ mong đợi điều này xảy ra, đặc biệt là mọi việc.... Cô gần như không thể tin vào mắt mình. 

"L-Luffy?!" Nami thở run run, cô nói trong sự sợ hãi và nghi hoặc.

"Nami...may quá...cậu dừng lại rồi." Luffy yếu ớt lẩm bẩm. Một nụ cười nhẹ nhõm hiện ra ở khóe miệng cậu khi đôi mắt cậu căng, mở to nhìn vào mắt Nami, đôi khi mất tập trung. 

Loại thuốc mà Luffy phải nhận, đã làm hao mòn sức lực vốn đã khan hiếm của cậu ta và cố gắng ép cậu ngủ lại. Nhưng dù bướng bỉnh như Luffy, thế mà vẫn phải chiến đấu chống lại nó. Cậu cảm thấy cánh tay mình đang nắm chặt Nami nới lỏng, sức lực của cậu suy yếu dần. Nhưng khi tay cậu sắp rơi trở lại giường thì bị Nami, người cùng lúc tiến đến mặt anh, giữ lại. Vẻ mặt hoài nghi của người hoa tiêu chuyển sang vui mừng khi cuối cùng cô nhận ra rằng thuyền trưởng của mình đã tỉnh dậy. Cái thứ ác ôn, đau thương của cô lúc nãy dường như đã bị lãng quên.  

"Luffy!" Nami lặp lại một cách hưng phấn hơn, nắm chặt tay cậu hơn, chú ý đến máy đo nhịp tim trên ngón trỏ. Một nụ cười nở trên môi cô, thật buồn cười khi nhìn chúng với đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều.

"Cậu tỉnh rồi!" Cô gái tóc cam nói thêm vào khi cô nhìn vào đôi mắt chớp chớp chậm chạp của Luffy. 

Người thuyền trưởng trẻ tuổi không biết mình đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra. Cậu cũng không biết chính xác điều gì đã khiến cậu tỉnh dậy, cũng như làm thế nào mà cậu có thể làm được. Cái tâm thức mù mịt của cậu đang cố gắng ghi nhớ bất cứ điều gì, sự mệt mỏi đeo bám ý thức của cậu, điều đó không hề cho cậu chút cảm giác dễ chịu nào hơn. Luffy đưa mắt lướt quanh căn phòng, nhưng tầm nhìn của cậu mờ đến mức cậu không thể nhìn rõ được gì nhiều. 

"Cậu sao rồi?" Nami muốn biết, đôi mắt cô quan sát nét mặt của Luffy, cố gắng tìm hiểu xem liệu cậu có đau đớn gì không. Não của Luffy mất một lúc để xử lý câu hỏi của Nami rồi đưa ra câu trả lời chậm trễ. 

"Mệt."

Mí mắt của Luffy rung lên, nhắm lại trong một khoảng thời gian dài hơn sau mỗi lần chớp mắt. Nami nở một nụ cười trìu mến, khiến Luffy rất háo hức đáp lại, nhưng cậu đã thất bại, kết quả là chỉ có thể nhếch khóe miệng lên một cách đầy mệt mỏi, một nụ cười thậm chí còn không chạm tới mắt. Nụ cười ấy của Luffy không làm Nami ngạc nhiên chút nào, vì điều này khá bình thường sau khi cậu suýt nữa thì chết. Hơn nữa, cô không biết bệnh tình của cậu đã tiến triển ra sao. 

Nami chưa kịp hỏi thêm câu nào thì Luffy lại đột nhiên trông mềm oặt cả đi, đôi mắt cụp xuống nhắm nghiền hoàn toàn, đầu gục xuống gối mà không có điểm tựa. Nami há hốc miệng kinh ngạc, đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy. Cái đầu bị chấn thương khiến cô thoáng chốc tưởng rằng cậu đã chết lần nữa. 

"Cái-, Luffy??? Luffyyyy!!!" Người hoa tiêu buột miệng nói lớn, giọng nói của cô ấy tràn ngập sự hoảng sợ, điều này cũng phản ánh trên toàn bộ khuôn mặt của cô ấy nhanh chóng, ngay lập tức nhợt nhạt cả đi. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác sợ hãi dâng lên khi mắt cô điên cuồng tìm kiếm dấu hiệu của sự sống. 

Tiếng bíp cho biết máy đo nhịp tim vẫn còn nguyên vẹn đột nhiên lọt vào tai Nami. Nami nhanh chóng bình tĩnh lại khi cô chăm chú lắng nghe âm thanh đó, tiếng bíp vang vọng trong đầu cô, to hơn bao giờ hết, như để chứng minh cho cô thấy rằng Luffy vẫn ổn. 

Cô bắt đầu đếm từng nhịp, từng tiếng thở của thuyền trưởng. Sau đó, mắt cô lướt từ mặt cậu đến ngực cậu, chỉ để thấy nó lên xuống ổn định. 

Mọi chuyện đều ổn, cô cố trấn an mình. 

Luffy chỉ bất tỉnh thôi. 

Luffy vẫn ổn.

Cậu ấy vẫn còn sống.

Mỗi giây trôi qua, hơi thở khò khè của Nami dần được cải thiện và trái tim cô trở lại nhịp bình thường. 

Sau khi bình tĩnh lại, Nami ngồi phịch xuống ghế rồi dướn người về phía trước. Thở dài, cô gái vùi khuôn mặt xinh đẹp của mình vào tay, cố gắng vượt qua cú sốc ngắn ngủi khi cô vẫn đang trong quá trình hồi phục sau sự cố ngày hôm qua. 

Khi nào thì mọi chuyện mới kết thúc? 

Nami không biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa. Mọi thứ đều quá sức đối với cô. 

Đột nhiên, tay nắm cửa bị đẩy xuống và ngay sau đó Robin bước vào phòng với tách cà phê trên tay. Ánh mắt cô lập tức hướng vào tình trạng khốn khổ của Nami. Tâm trạng của nhà khảo cổ học sa sút khi nhìn thấy cảnh tượng đó, cảm nhận được nỗi đau của bạn cô. Vì Nami không quay lại nên Robin nghĩ phải chăng cô ấy hoàn toàn không nhận thấy cô ấy bước vào, chắc hẳn cô ấy đang chìm đắm trong suy nghĩ. Cô cẩn thận rón rén đến phía sau, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, khiến Nami giật mình ngước lên nhìn cô. 

"Cô ổn không?" Robin lo lắng hỏi. Một câu hỏi quá đỗi ngu ngốc mà nhà khảo cổ biết rõ chính xác rằng câu trả lời sẽ là không. Tất nhiên Nami không ổn, ai cũng vậy. 

"Woah R-Robin, chị làm tôi giật hết cả mình!" Nami khẽ khịt mũi, nhưng vẻ mặt khó chịu của cô thay đổi đột ngột khi cô bất ngờ quàng tay qua cổ Robin, khiến cô gái tóc đen bất ngờ, suýt thì làm đổ đồ trong cốc đang cầm.

"Xin lỗi, tôi không cố ý-" Robin tự ngắt lời khi một tiếng nức nở nặng nề đột nhiên lọt vào tai cô. 

"Nami?" Robin thận trọng hỏi. Cô đã không ngờ tới phản ứng đột ngột này từ đối phương và ngay lúc đó, bản năng mách bảo cô rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Người phụ nữ tóc đen nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Nami khi hoa tiêu ôm chặt cô hơn rồi vùi mặt sâu hơn vào vai Robin. Những giọt nước mắt Nami rơi thấm vào vải áo của Robin, điều này không làm nhà khảo cổ bận tâm mà ngược lại càng làm tăng thêm sự lo lắng của cô dành cho người bạn đang thổn thức của mình. 

Robin vuốt ve lưng Nami trong khi cô để Nami khóc và kiên nhẫn đợi cô nàng bình tĩnh lại để chia sẻ nỗi đau với cô. Tim Robin thắt lại đau đớn theo từng phút trôi qua, từng tiếng nức nở của Nami. 

"Nhưng sau đó cậu ấy...tôi nghĩ...cậu ấy đã... cậu ấy lại chết rồi..." Người hoa tiêu lắp bắp, cơ thể cô ấy run rẩy. 

Robin cố gắng nghe kịp những gì Nami nói, nhưng sau đó nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sau những gì họ đã trải qua, không có gì lạ khi tâm lý của Nami lại phải đau khổ đến vậy. Đó là điều hiển nhiên.

"Suỵt, bình tĩnh nào. Mọi thứ ổn rồi. Sẽ ổn thôi." Robin cố gắng nhẹ nhàng trấn an Nami. Một lúc sau, cô gái trẻ thoát ra khỏi cái ôm rồi ngả lưng vào ghế, lau nước mũi, nước mắt còn sót lại. 

Robin vén một lọn tóc ra sau tai bằng tay trái rồi tựa vào chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Sau đó cô ấy đưa cốc cà phê cho Nami, chiếc cốc mà cô ấy vẫn đang cầm trên tay phải. 

"Đây, cà phê nè. Tôi nghĩ có thể cô sẽ cần nó." Robin mỉm cười. Sự căng thẳng của Nami giảm bớt, cô vui vẻ nhận lấy chiếc cốc, ngay lập tức nhấp một ngụm. Cô thoáng nhăn mặt khi vị đắng của cà phê hòa quyện với vị tanh trong miệng khô khốc, nhưng cổ họng đang ngứa ngáy của cô lại cảm thấy dễ chịu khi chất lỏng nóng chảy xuống. Nami đặt chiếc cốc vào lòng, siết chặt nó bằng cả hai tay khi cô nhìn theo ánh mắt ảm đạm của Robin, lúc này đang nhìn chằm chằm vào Luffy. 

"Có vẻ như không có thay đổi nào khác, ngoại trừ sự thức tỉnh ngắn ngủi của cậu ấy." Sự thất vọng hiện rõ trong giọng nói của nhà khảo cổ học. 

Nami rời mắt khỏi Luffy, không thể chịu đựng được việc nhìn cậu trong trạng thái đó nữa. Cô lắc đầu miễn cưỡng trước lời nhận xét đó rồi hạ ánh mắt xuống chiếc cốc trên tay, đột nhiên thấy hứng thú với hơi nước nóng bốc lên. 

"Thật chẳng may mắn làm sao. Nhưng Chopper nói rằng cậu ấy đang hồi phục... chị biết đấy, về vết thương của cậu ấy." Nami nói trước khi nhấp thêm một ngụm nữa từ cốc của mình, vị không còn đắng nữa. Robin chỉ gật đầu hiểu ý rồi quay lưng lại với Luffy. Ánh mắt của cô dừng lại trên cánh tay của Nami và chỉ đến bây giờ cô mới nhận ra miếng băng của cô ấy đã bong ra, một ít máu rỉ ra từ vết thương. 

"Máu!" Robin chỉ ra, khiến Nami chuyển sự chú ý sang cánh tay của chính mình. 

"Đưa đây tôi xem nào." Robin nói thêm, cúi xuống Nami, người đang quay đầu đi một cách khó chịu khi cô ấy kiểm tra cánh tay của mình. 

"Không có gì đâu, thật đấy. Chắc là tôi đã làm xước nó bằng cách nào đó." Nami biện minh cho mình, giữ bí mật những gì đã thực sự xảy ra. Robin nhìn cô đầy nghi ngờ rồi đi vòng qua ghế của Nami tới tủ của Chopper để lấy ra ít băng và thuốc khử trùng. Người phụ nữ tóc đen không muốn tin lời Nami nói, nhưng cô cũng quyết định không hỏi thêm nữa. Cô nhận thấy sự căng thẳng đột ngột của Nami và đơn giản là không muốn làm cô ấy cảm thấy khó chịu hơn nữa. Nami cuối cùng sẽ thành thật khi cô ấy sẵn sàng. 

Vài phút tiếp theo, Robin chăm sóc vết thương của Nami, vết thương rõ ràng cần được điều trị để tránh nhiễm trùng, trong khi Nami im lặng tiếp tục nhấm nháp cà phê của mình. 

"Bây giờ cô nên nghỉ ngơi đi. Trông cô không được khỏe." Robin nói sau khi băng bó xong. Cô không thích vẻ xanh xao hiện rõ trên gương mặt Nami chút nào. Và cảm giác rằng việc Nami ở bên cạnh Luffy không hề tốt chút nào, ít nhất là khi cậu đang trong tình trạng như vầy.

"Nhưng đến lượt tôi trông chừng Luffy nên tôi nên-" Nami phản đối nhưng bị Robin cắt ngang.  

"Tôi có thể lo được, không vấn đề gì. Cô cần phải nghỉ ngơi và hơn nữa, chúng ta đâu muốn hoa tiêu của mình bị ốm, phải không?"

Nami lại mở miệng định phản đối nhưng lại ngậm lại ngay lập tức và cân nhắc lời nói của Robin một lúc. Người phụ nữ tóc cam nhai bên trong má mình. Cô biết Robin nói đúng, ngay cả khi cô không nhất thiết phải thừa nhận điều đó. Nami cũng cảm thấy thực sự không khỏe, thể chất kiệt sức và tinh thần chỉ là một mớ hỗn độn. 

Cuối cùng bị thuyết phục, cô đành nhượng bộ và đồng ý. 

"Được thôi, nhưng tôi nói cho chị biết. Sau sẽ đến lượt tôi." Nami đáp lại bằng một tiếng thở dài, Robin mỉm cười và gật đầu. Nami mỉm cười đáp lại và nhìn Luffy lần cuối trước khi rời khỏi phòng. 

_____________ 

Trong khi đó, tất cả các thành viên khác của băng Mũ Rơm đã rút lui về nơi riêng tư và tiếp tục công việc hàng ngày của họ. Hoặc ít nhất đó là điều họ cố gắng làm, bởi vì họ vẫn còn cảm thấy rất chấn động bởi những sự kiện ngày hôm qua vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của họ.

Sanji hiện đang bận chuẩn bị bữa tối, mặc dù anh biết rằng không ai trong số họ thực sự muốn ăn. Tuy nhiên, anh ấy phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của thủy thủ đoàn và tất cả họ đều phải giữ vững sức lực của mình, dù muốn hay không. Chỉ cần Luffy không có mặt với tư cách thuyền trưởng là đủ rồi, họ không cần người khác vắng mặt. Hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ, anh khuấy món hầm đang sôi dần dần, những hình ảnh của ngày hôm qua khiến anh đau khổ. 

Trong khi đó, Usopp đang cùng Franky chế tạo một phát minh mới, nhưng không còn dấu vết nào về động lực và sự nhiệt tình thường thấy của bọn họ. Cả hai đều nghĩ rằng điều này có thể khiến họ phân tâm một chút trong khi chờ Luffy thức dậy, nhưng thay vào đó cả hai chỉ ngồi đó vặn vít các bộ phận kim loại mà không thực sự chú ý. 

Mặt khác, Brook đã tìm cho mình một vị trí đẹp trên sân cỏ để chơi một vài bài hát nâng cao tinh thần bằng cây vĩ cầm của mình. Tuy nhiên, ông ấy cũng không thực sự muốn chơi nhạc và vì lý do nào đó mà các nốt ông ấy chơi nghe có vẻ lạc điệu. Suy nghĩ của ông liên tục lang thang đến thuyền trưởng cũ Yorki, như họ đã từng, cố gắng tiếp nhận sự thật rằng ông ta gần như đã mất đi một thuyền trưởng, một lần nữa. Nước mắt lăn dài từ hốc mắt trống rỗng của ông. Ông lại ở đây, cảm thấy hoàn toàn lạc lõng. 

Jinbei đứng ở mũi tàu nhìn ra biển, hồi tưởng về chuyến hành trình tuyệt vời của mình cùng thủy thủ đoàn này, ngày hôm qua những tưởng sẽ kết thúc vĩnh viễn. Từ trong tâm thức chỉ độc một dáng hình, Luffy. Vị nhân ngư thường chứng kiến ​​Luffy cận kề cái chết, nhưng việc chứng kiến ​​cái chết thực sự của cậu khiến ông ta hoàn toàn suy sụp. Với tư cách là thành viên băng, với tư cách là đồng đội của cậu ấy, ông đã thất bại hoàn toàn. 

Người thành viên đầu tiên của băng Mũ Rơm đã cố thủ trong phòng huấn luyện, cách xa những người khác, một mình với những suy nghĩ đau khổ của riêng mình. Những quả tạ nặng được nâng lên một cách quyết liệt, bài tập này nối tiếp bài tập khác mà không ngơi nghỉ dù chỉ là một chút. Những giọt mồ hôi lăn xuống phần thân trần trụi của anh ấy, thấm vào vải cạp quần trong khi một số rơi xuống sàn do chuyển động của anh ấy. 

Sự tội lỗi là nguồn gốc thúc đẩy anh, đồng thời ăn mòn anh từ bên trong. 

Anh ta đã thất bại.

Anh cần phải mạnh hơn nữa.

Mạnh hơn nữa.

Anh đã chẳng thể bảo vệ Luffy.

Luffy đã chết.

Zoro đã từng hứa với Luffy rằng sẽ không bao giờ để thua nữa.

Thế mà lại để mất Luffy.

Nếu không có Chopper và tài năng y thuật của cậu ấy thì giờ đây cậu ấy đã ra đi mãi mãi.  

Suy nghĩ của Zoro đang khiến cho anh phát điên lên, mà lại chẳng có cơ hội khiến chúng im đi. Khuôn mặt anh căng thẳng đến đau đớn khi anh nhắm mắt lại, cố gắng làm đầu óc tỉnh táo, những suy nghĩ tràn ngập trong anh. Tệ hơn nữa, hình ảnh cơ thể vô hồn của Luffy hiện lên trong tâm trí anh, khiến anh thấy rõ rằng mình là đúng một kẻ thất bại. Zoro đột ngột dừng lại, nắm chặt quả tạ trong tay thì đột nhiên một câu nói của Luffy hiện lên trong đầu anh. Ký ức về khoảng thời gian đó vẫn còn tươi mới trong tâm trí anh, cứ như mới hôm qua.

»Kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới, nghe tuyệt thật đấy! Sẽ thật thích hợp làm sao nếu như thuyền trưởng của cậu sẽ là Vua Hải Tặc! Nếu là những thứ khác mà đi cạnh tớ thì sẽ trông chẳng hợp gì sất!«

Kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới? Thật nực cười! Anh ta thậm chí còn chẳng xứng đáng để là đồng đội đầu tiên với Luffy! 

Với toàn lực và sự thất vọng, Zoro ném thanh tạ trong tay xuống đất và khuỵu gối, đầu cúi xuống đất khi nắm tay siết chặt đập xuống sàn trải thảm. Tất cả những cảm xúc mà anh đã cố gắng che giấu khéo léo đồng loạt trào dâng, để lộ một Zoro đang bị suy sụp tinh thần với một, hai giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt. 

"Tôi rất xin lỗi Luffy, tôi đã khiến cậu thất vọng." Người tóc xanh hét lên qua hàm răng nghiến chặt, giọng nói đầy đau đớn của anh vang vọng khắp căn phòng trống. 

__________ 

~Hai ngày sau~

Những bước chân nhỏ, ngày càng nhanh hơn, vang lên từ bên trong con tàu trước khi cánh cửa bếp mở toang ngay sau đó.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bác sĩ của con tàu xuất hiện sau cánh cửa khi họ tạm dừng mọi công việc đang làm. Nụ cười rạng rợ xuất hiện trên môi Chopper khiến họ tràn đầy hy vọng khi những lời họ chờ đợi tưởng chừng như vô tận sắp thoát ra khỏi miệng chú tuần lộc. 

"Anh Luffy tỉnh rồi!"

Trước khi phi hành đoàn, bao gồm cả Sabo và Koala kịp nhận ra, thì bọn họ đều đã đứng chen chúc trong bệnh xá, tất cả đều háo hức để được gặp thuyền trưởng thân thương. Một cảm giác nhẹ nhõm khó tả lan tỏa khắp cơ thể mỗi người, cuốn đi nỗi bức bối mấy ngày qua. Nước mắt họ trào ra khi nhìn thấy Luffy, phần thân trên của cậu tựa lên giường, tựa vào chiếc gối thẳng đứng. Nụ cười đặc trưng của cậu tô điểm cho khuôn mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt của cậu, trông chỉ như vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ ngắn. 

"Mọi người, lâu lắm không gặp nè!"

______________________________

Note của author Luffymero (tác giả gốc):  

Và đó là chap của lần này!😁

Tôi biết không có nhiều chuyện xảy ra và hầu hết chỉ là hồi tưởng. Tôi quyết định viết đoạn hồi tưởng này một cách chi tiết vì một số bạn có thể thắc mắc băng Mũ Rơm đã trải qua điều gì vào thời điểm đó và làm thế nào Chopper có thể cứu được Luffy.

Nhưng tôi hứa chương tiếp theo sẽ có nhiều tương tác hơn giữa Luffy và băng của cậu ấy, nên hãy đón chờ nhé😉 

Hãy cho tôi biết suy nghĩ của bạn về chương này và hẹn gặp lại các bạn vào lần sau!🧡🧡🧡  

Tôi đã quá phấn khích để hoàn thành chương tiếp theo! Tôi không có lịch ra chap cụ thể nên các cậu có thể mong đợi ít nhất một chương mỗi tuần, có thể là hai chương mà tôi vẫn chưa quyết định được.

Nhớ giữ gìn sức khoẻ, và hẹn gặp lại các cậu vào lần sau nhé:) 

Note của liz (dịch giả): 

aaaaaaaaaa em bé của tôi tỉnh rồiiiii o (T ヘ To)

thật ra là cái chương này phải được dịch từ lâu rồi, nhưng mà ý, tôi bị vướng vào cái bộ đồng nhân kia với lại tôi lười. Eh heh(⌒‿⌒) lần này dịch quá dài rồi, hơn 14k từ. Má ơi luôn, quá trời rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro