my captain (1)
Tác giả: gukkiegukkie
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi đây
Nguồn: https://archiveofourown.org/works/44042400
Tóm tắt:
Là phần tiếp theo của series "Cùng anh".
Một phần nhẹ nhàng, tình cảm hơn hai phần trước.
Anh Mark Lee – đội trưởng đội khúc côn cầu cuối cùng cũng có cơ hội hẹn hò với sinh viên khoa Nhiếp ảnh Na Jaemin xinh đẹp.
Liệu... đây có phải là điểm dừng chân của anh?
Đôi lời nhiều chiện =3=:
Thật sự đây chỉ như sở thích nhỏ của mình thui, cho nên là mình hay rật rật bỏ ngang lắm, với phần này thì mình đã trans được một nửa rồi, lười quá chưa tiếp tục được á mí bà, mà lướt thấy post của sốp guột "8% love 100% markmin", huhu dui như được mùa, nhỏm đuýt dậy làm liền nè, quyết định xong xuôi luôn.
Mình vẫn đang tiếp tục việc trans fic này í vì thực sự mình thích markmin lắm lắm, nên mong mọi người vẫn ủng hộ nhe <3 <3 <3
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!!!
Nội dung:
Một tháng đã trôi qua kể từ khi Jaemin ở lại ăn tối tại phòng của anh chàng Canada và lại qua một tháng nữa kể từ khi cả hai có buổi hẹn hò đầu tiên đúng nghĩa. Và chẳng mấy ngạc nhiên khi đó không phải là buổi hẹn hò duy nhất của hai người.
Một tuần sau, Mark Lee xuất hiện trước cửa phòng kí túc xá của Jaemin và Donghyuck, trên tay là một bó hoa tulip hồng và hai vé tham dự buổi triển lãm ảnh mà Jaemin đã rất muốn đến trong nhiều tháng qua, nhưng nó quá đắt đối với em nên Jaemin đã quên mất nó từ khi nào không hay...
Em phớt lờ nụ cười tinh quái của Donghyuck và còn với Mark đang đợi ở phía bên kia cánh cửa, Jaemin nhanh chóng thay đồ và tròng lên mình thứ đầu tiên mà em có thể tìm thấy, có vẻ như bản thân không có nhiều thời gian, chàng trai Canada đã khiến Jaemin mất cảnh giác quá nhiều, điều mà Jaemin có thể phàn nàn với anh ngay lập tức khi bước chân ra khỏi cửa đến nơi Mark đang đợi. Anh chỉ mỉm cười, bởi vì, có thể bạn không nhận ra, Jaeminie đã đồng ý có một buổi hẹn hò khác với anh. Có thể em nhận lời phần lớn là vì buổi triển lãm hơn là do bản thân Mark, nhưng đối với anh, như vậy đã là quá tốt rồi.
Không giống như buổi hẹn đầu tiên của cả hai, khi đến công viên Stanley, Jaemin cùng với chiếc máy ảnh đã hào hứng canh góc chụp tất cả mọi thứ mà em có thể nhìn thấy, sau đó cùng ăn tối tại một nhà hàng Hàn Quốc, lồng ngực trào dâng cảm xúc ấm áp, lại quen thuộc, em không hề biết là Mark có thể trở nên tinh tế như vây, cảm giác như được trở về thăm quê vậy, dù đang cách xa cả ngàn dặm.
Cuộc hẹn của hai người tại buổi triển lãm diễn ra êm đềm hơn nhiều. Không có bất kì sự gượng gạo nào ở giữa cả hai, hoàn toàn là một bầu không khí nhẹ nhàng, ấm áp, giống như hai người bạn đã quen biết nhau từ lâu.
Mark trông y chang con Golden Retriever bản hình người vậy. Tốt bụng, nhạy cảm, hài hước và tràn đầy năng lượng. Jaemin chắc chắn rằng nếu một ngày em bảo cả hai cùng đi chơi công viên và ném cho anh một quả bóng, chắc chắn anh sẽ hồ hởi đuổi theo rồi quay lại yêu cầu Jaemin làm một cú như vậy nữa.
Sẽ là lời nói dối lớn nhất nếu nghĩ rằng Na Jaemin chẳng thích thú gì với mấy buổi hẹn hò cùng Mark Lee. Em biết rằng chàng trai Canada đã có được những gì anh muốn ngay từ đầu. Em. Nhưng Jaemin chẳng thể phàn nàn bởi vì không có lý do gì để tiếp tục phủ nhận rằng đội trưởng khúc côn cầu không để lại trong lòng em một cây mầm, nó cứ từng ngày chậm rãi mà lớn lên, mỗi khi nhìn thấy Mark là đôi chân của em lại bắt đầu yếu mềm, chẳng thể kiểm soát được nữa.
Cậu đã trở nên yếu đuối dưới sự quyến rũ của anh ta.
(Nhưng sự thật là Jaeminie không phải là người duy nhất, vì nếu để ý đôi mắt Mark Lee phát ra hai trái tim to đùng mỗi khi nhìn thấy em bé tóc đen của mình. Điều đó là không thể phủ nhận.)
Jaemin không biết Mark đã phải mua chuộc bao nhiêu người như thế nào để có được lịch học của em, nhưng anh đã có nó. Jaemin nghi ngờ rằng Lee Donghyuck đã bán đứng mình, chắc chắn là có liên quan, có thể nó chủ mưu cái chuyện này luôn không chừng.
Một lần, em suýt đánh rơi điện thoại khi tình cờ gặp Mark ngay khi vừa bước ra khỏi cửa lớp. Đó là lần đầu tiên Mark đón em sau giờ học, điều này cuối cùng đã trở thành một thói quen mà Jaemin đã làm quen rất nhanh. Thật sự rất nhanh. Có lẽ là quá nhanh.
Canadian Boy luôn đợi cậu ở cùng một góc, đôi khi ngay cả khi anh đã mặc sẵn bộ quần áo khúc côn cầu, vì có những ngày buổi tập của anh bắt đầu cùng lúc với một trong những lớp học của Jaemin kết thúc. Mark thẳng thừng từ chối khi Jaemin nói rằng anh không cần phải đón em như này nếu anh bận rộn với trận đấu. Nhưng chứng kiến sự bướng bỉnh của Mark Lee, giờ đây Jaemin thay vì đi thẳng về ký túc xá của mình, em đã đi cùng anh chàng Canada đến buổi huấn luyện của anh ấy. Và em thậm chí còn ở lại để xem cả nhóm luyện tập ngay cả khi Jaemin không biết chuyện gì đang xảy ra, hay nói khác hơn là em chẳng hiểu tí tẹo gì về khúc côn cầu. Em chỉ biết vỗ tay mỗi khi Mark ghi được điểm.
Lúc đầu, tất cả đồng đội của Mark đều ngạc nhiên, mấy đứa bắt đầu chế nhạo đội trưởng của mình, cái người mà nãy giờ cứ phớt lờ đi mọi thứ, dường như đã bị niềm hạnh phúc chiếm lấy tâm trí khi có Jaemin ở đây cùng mình rồi không thể chú ý đến bất kỳ điều gì khác nữa. Nhiều ngày trôi quá, tất cả bọn họ đều bắt đầu quen với sự hiện diện của Jaemin, và Jaemin cũng kết thêm được nhiều người bạn mới, đặc biệt là Jeno, người mà em không hề biết là đã học chung với nhau mấy môn rồi. Cả hai học cùng chuyên ngành! Thật bất ngờ.
Đây có lẽ là cách cả hai con người đang quá thích nhau rồi giết thời gian, cho tới khi kỳ nghỉ lễ Giáng sinh cuối cùng cũng đến.
Jaemin vẫn ở lại ký túc xá với Donghyuck. Chẳng ích gì mà về nhà khi biết rằng chẳng mấy chốc mình sẽ phải quay lại. Jaemin không muốn mất hầu hết thời gian kỳ nghỉ chỉ để ngồi trên máy bay và dù em nhớ gia đình và bạn bè vô cùng, một phần trong em có thể không muốn rời khỏi đất nước này, hay chỉ là không muốn rời khỏi một chàng trai Canada nào đó theo lời Lee Donghyuck.
"Tớ không biết cậu đang nói vớ vẩn gì nữa. Mark thậm chí còn không ở lại đây."
Mark đã về nhà để ăn mừng ngày lễ với gia đình, những người mà anh ấy rất nhớ mặc dù nhà anh chỉ cách bốn tiếng đi xe. Thật ấm áp. Từ những gì Jaemin có thể thấy cả gia đình anh rất thân thiết. Nhưng dù đã rời đi, Mark vẫn gọi điện cho em mỗi ngày để biết ngày hôm nay của em thế nào đã làm gì và thậm chí cả những gì Jaemin đã ăn, và hứa rằng ngay khi trở về anh sẽ mang cho em một ít gà tây mà mẹ anh làm hàng năm vào dịp Giáng sinh, vì Mark không thích để Jaemin cùng Donghyuck ăn những bữa ăn chuẩn bị sẵn từ siêu thị vào những ngày quan trọng như thế này.
Và thời gian chẳng mấy chốc mà trôi quá, Giao thừa sắp đến.
Jaemin và Donghyuck đang dự một bữa tiệc nhỏ mà trường Đại học tổ chức cho tất cả mọi người, nhưng đặc biệt là cho những sinh viên còn ở lại, không về nhà vào dịp lễ này.
Giao thừa sắp đến và cậu cảm nhận được điện thoại đang rung lên từng hồi.
Mark.
Jaemin phớt lờ nụ cười nhếch mép của Donghyuck và hứa với cậu ấy rằng bản thân sẽ quay lại trước mười hai giờ, rồi rời khỏi khu vực bao quanh nơi bữa tiệc đang được tổ chức bởi vì khi mà Jaemin đã khó có thể nghe thấy Donghyuck với cái mức độ ồn này, thì càng không thể nghe thấy tiếng chàng Canada được.
"Hey," Jaemin khẽ chào.
"Xin chào bé cưng."
Jaemin để ý thấy bản thân là không kiểm soát được mà nở nụ cười tự nhiên quá thể, chẳng thể ngăn được khóe môi cứ dần vươn lên cao hơn khi nghe anh gọi mình như thế.
Lần đầu tiên Mark thủ thỉ với em từ "my sweetheart", em đã cảm thấy trái tim mình không còn đập theo một cách bình thường được nữa.
"Em đang ở đâu đó?"
Jaemin di chuyển xa hơn một chút khỏi bữa tiệc, bước qua cửa đi đến chiếc ban công đối diện mà với chiếc view có thể quan sát gần như toàn bộ thành phố. Nó thật lộng lẫy. Và vào đúng khoảnh khắc này, em ước Mark có thể ở ngay bên cạnh em.
"Donghyuck và em đã đến bữa tiệc đêm giao thừa mà trường tổ chức. Hoặc là ở đây hoặc hai đứa giấu mình ở trong phòng với mấy chai rượu rẻ tiền."
Jaemin nghe thấy tiếng cười của Mark, đàn bướm nhỏ lại bắt đầu nhộn nhạo, cứ đập đôi cánh nhỏ bé làm ngứa ngáy râm ran hết cả lồng ngực. Chết tiệt. Jaemin đã rất khó chịu. Rất nhiều vì chính bản thân em đã nói với Mark Lee, cả hai chỉ nên có một buổi hẹn hò.
"Vậy rượu ở trường đại học không phải là loại rẻ tiền sao?"
"Ồ không, em nghĩ nó còn tệ hơn cái mà chúng em định mua nữa đó."
Mark cười nhẹ. Rõ ràng, tình huống này làm anh thấy vô cùng thú vị.
"Anh không ở cùng gia đình sao?" Jaemin hỏi, dựa vào lan can, nhìn vài ngôi sao còn sót lại. Từ đằng xa, em có thể nghe thấy tiếng ồn ào của những người đang chuẩn bị xem pháo hoa, cũng như những người đang lục tục rời khỏi bữa tiệc, có lẽ cũng đang tìm kiếm một nơi để xem pháo hoa một cách trọn vẹn.
Có lẽ Jaemin nên nhắn tin cho Donghyuck và bảo cậu ấy ra ngoài.
"Anh trốn đi đó. Anh không muốn nghe ông của mình bắt đầu hát thêm một bài của Dua Lipa một lần nữa."
Đến lượt Jaemin cười. Em chẳng nghĩ gia đình Mark lại hài hước đến thế.
"Nghe có vẻ thú vị."
Mark cười khúc khích. "Tất nhiên rồi."
Sự im lặng rơi xuống giữa hai người. Nhưng lại không gây khó chịu. Cho đến bây giờ Jaemin chưa bao giờ cảm thấy khó chịu, càng không thấy gượng gạo hay ép buộc khi nói chuyện với chàng Canada.
Cứ như thể họ không cần nói với nhau điều gì vì sự im lặng đã nói lên tất cả mọi thứ giữa họ. Nhưng dù vậy, Jaemin vẫn muốn nói với Mark rằng em... em nhớ anh biết nhường nào. Rất nhớ.
Em cảm thấy như thể mình sắp phát điên.
Jaemin đã không nhận ra mình đã quen với sự hiện diện của người kia đến mức nào cho đến khi anh rời đi. Như thể một phần trong em đã tắt nguồn và không ai ngoài Mark có thể khởi động lại.
Thật điên rồ, nhưng để miêu tả chính xác cảm giác này thì nó là như vậy.
Hoặc có thể là do rượu siêu thị giá rẻ.
Mặc dù em hơi nghi ngờ điều đó.
"Anh nghĩ em thích ở đây," Mark nhẹ nhàng thì thầm.
Điều đó khơi gợi trí tò mò của Jaemin.
"Tại sao?"
"Bởi vì có anh ở đây," anh trêu chọc trước khi đưa ra câu trả lời thực sự. "Không, nhưng nghiêm túc mà nói, em thích nó mà. Phong cảnh đẹp. Anh chắc chắn rằng em sẽ hồ hởi mà chụp những bức ảnh đáng yêu."
Tim Jaemin lại chẳng thể ngưng xao động trước lời khen của anh.
Thì cuối cùng, Jaeminie đồng ý cho anh chàng Canada xem những tác phẩm của bản thân. Lúc đầu, Mark không nói gì, điều đó chỉ làm em thấy hơi sợ, nhưng sau khoảng mười lăm phút, anh cuối cùng cũng phản ứng bằng cách nhìn Jaemin theo cách mà em có thể thề là chưa từng có ai nhìn em như vậy và chỉ với điều đó em đã hiểu Mark nghĩ gì về những bức ảnh của chính mình. Không cần phải nói nhiều, cả hai đã chẳng thể rời khỏi phòng của anh chàng Canada vào chiều hôm đó.
"Phong cảnh ở đây cũng không tệ chút nào."
"Ồ, hmm?"
Jaemin gật đầu cho đến khi nhớ ra rằng người kia không thể nhìn thấy mình. "Phải. Nhưng em nghĩ điều quan trọng hơn là lượng điện mà tất cả mọi nhà đang sử dụng trong khi chờ đợi năm mới bắt đầu. Nó đẹp lắm."
"Ước gì anh có thể nhìn thấy nó."
Em cũng ước như vậy.
Nhưng Jaemin không nói ra.
"Có thể là sang năm," Jaemin nói, hình ảnh hai người họ ở bên nhau suốt một năm tràn ngập tâm trí em, khiến lòng em đầy gợn sóng.
"Ừ... chắc là vậy," Mark gật gù.
Điện thoại của em rung lên, khiến em phải tháo tai nghe ra để xem tin nhắn từ Donghyuck.
23:58
Hyuck: tớ đã tìm thấy Injun rồi. Hẹn gặp lại?
Jaemin: vui vẻ nhé.
Hyuck: tất nhiên rồi ;)
Jaemin: và chúc mừng năm mới
Hyuck: chúc mừng năm mới bé đẹp trai <3
"Cưng à?"
"Xin lỗi, Donghyuck chỉ muốn cho em xem pháo hoa thôi." Jaemin thở dài. Em mừng cho bạn mình, nhưng chắc chắn em thật sự cũng chẳng muốn phải đón năm mới một mình.
"Chết tiệt. Tệ thật."
"Sao đấy, nói anh nghe xem."
"Em sẽ làm gì tiếp theo?" Mark tò mò hỏi.
Jaemin cân nhắc. Em có thể về phòng. Thật buồn nhưng ít nhất nó sẽ ấm áp hơn ở đây. Tuy nhiên-
"Em sẽ ở lại xem pháo hoa," cuối cùng Jaemin quyết định.
"Anh biết em là người thông minh mà."
Huh?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro