Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tám: Một chiếc ôm

Khu rừng trông đúng như những gì mà truyện thiếu nhi hằng kể, và càng tiến sâu, Hoseok lại càng nép gần đến phía Namjoon. Con đường hẹp và dốc dẫn họ đến một nơi xa lạ; tiếng lá xào xạc, tiếng chim hót vang vọng xung quanh và bóng tối từ từ bao trùm lấy họ một cách nhẹ nhàng và tĩnh lặng. Khi nhìn lên, qua các cành cây, hai người có thể nhìn thấy vài ngôi sao đã xuất hiện trên bầu trời xanh thẫm. Ở đâu đó đằng sau họ, một con cú kêu lên để chào đón màn đêm sắp đến và Hoseok va vào Namjoon đang đứng khựng lại để lắc lắc cái đèn pin trong tay. Ánh sáng nhấp nháy, bật rồi tắt, bật rồi tắt, cho đến khi nó tắt hẳn và Namjoon rủa thầm.

Ngay khi màn đêm vừa buông xuống, bóng đen đã nhanh chóng bao trùm cả không gian và khiến mọi thứ trông thật ghê rợn, tất cả những gì Namjoon có thể nhìn thấy là hình bóng của những thứ có lẽ thậm chí không hiện diện. Cậu cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Hoseok phả vào gáy mình và sau đó là tiếng thì thầm.

"Cậu bật lại đèn đi. Đây không phải là thời điểm thích hợp để chơi khăm mình đâu, Namjoon."

Namjoon hít một hơi thật sâu và thở ra từ "Mình không thể. Hết pin mất rồi."

"Ý của cậu là gì khi nói mình không thể vậy hả?" Hoseok rít lên, giọng cậu vỡ ra vào âm cuối.

"Mình không thể," Namjoon lặp lại và Hoseok nuốt nước bọt.

Bóng tối dày đặc và nặng nề, gió mùa hè ấm áp thổi tung những chiếc lá trên cây; những sinh vật sống về đêm đang ra ngoài để dạo chơi. Namjoon không biết chắc hai đứa đã đi lạc vào rừng sâu đến mức nào, nhưng vì cậu và Hoseok chưa rời trại quá lâu nên cậu đoán rằng họ không đi xa lắm. Một khi mặt trăng ló dạng và ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng khu rừng, họ sẽ tìm được đường trở lại thôi. Nhưng cho đến lúc đó, cậu vẫn phải nghe những âm thanh xung quanh, và cả hơi thở nặng nhọc của Hoseok nữa.

"Cậu không sao chứ?" Namjoon hỏi.

"Ừ. Ừ, mình ổn," Hoseok nói, cố gắng mỉm cười. Nhưng tiếng cười của cậu ấy nhanh chóng tắt ngấm và Namjoon quay lại. Hoseok gần như chỉ là một thứ gì đó hữu hình hơn những cái bóng xung quanh họ.

"Hoseok," Namjoon thở ra. "Mọi chuyện ổn chứ?"

"Ừ," Hoseok cố gắng thốt ra. Giọng cậu ấy run lên, và cả cơ thể cậu ấy cũng vậy, khi Namjoon tiến lại gần và đặt đôi tay vụng về của mình lên vai Hoseok, cậu có thể cảm nhận được điều đó.

"Nói dối," Namjoon nói, giọng cậu nhẹ nhàng, gần như trêu chọc.

"Mình xin lỗi, chỉ là mình," Hoseok bắt đầu, giọng nói như vỡ vụn. Cậu ấy cố lấy lại từ ngữ và tiếp tục. "Chỉ là mình không quá thích bóng tối thôi."

"Vậy thì hãy nhắm mắt lại đi," Namjoon nói, tiến lại gần đến Hoseok hơn một bước.

"Sao?"

"Chỉ cần nghe theo mình thôi, được chứ?"

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Hoseok nghe theo lời Namjoon và nhắm mắt lại. Bóng tối đằng sau đôi mắt nhắm nghiền của luôn là một người bạn quen thuộc, một người bạn cũ. Nó êm dịu và nhẹ nhàng giống như cái chạm tay của Namjoon khi cậu ấy vén chiếc áo hoodie của Hoseok lên, âm thanh vải vụn át đi tiếng vọng từ khu rừng. Namjoon kéo cậu vào lòng và Hoseok để mình sa vòng tay ấy, vùi đầu vào ngực Namjoon, vào lớp vải mềm mại của chiếc áo thun cotton.

Cái ôm thật vụng về. Namjoon chưa bao giờ thực sự học cách an ủi người khác, chưa bao giờ biết phải nói gì để mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn và xua đuổi cơn ác mộng. Hoseok luôn là kiểu người thích khích lệ mọi người, kiểu 'mọi thứ sẽ ổn thôi' và 'mọi thứ không tệ lắm đâu', trong khi Namjoon sẽ là người nán lại phía sau cố gắng tìm ra điều gì đó để nói mà không quá lạnh lùng và vô cảm.

Nhưng bây giờ các vai trò đấy đã được đảo ngược. Hoseok là người cần hỗ trợ thay vì cho đi và Namjoon không biết phải làm gì. Khi tay Hoseok vòng qua eo cậu, những ngón tay bám vào lưng Namjoon rồi giữ chặt, cậu chỉ biết thở phào nhẹ nhõm.

"Mình tưởng cậu thích cắm trại. Cậu luôn khoe khoang về điều đó cơ mà," Namjoon nói, giọng thì thầm nhẹ nhàng bên tai Hoseok.

"Mình thích mà," Hoseok lầm bầm, hơi thở nóng rực phả vào má Namjoon khi cậu ấy ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhắm nghiền.

"Vậy vấn đề ở đây là gì nào?" Namjoon đưa ra câu hỏi và cậu có thể cảm thấy Hoseok đang căng thẳng. Cậu ước mình có thể làm biến mất nỗi sợ hãi và sự lưỡng lự ấy đi.

"Tụi mình luôn cắm trại trong khu vườn sau nhà với ánh đèn lung linh và đèn trong nhà thì chiếu sáng. Cả đèn đường nữa. Luôn luôn có rất nhiều ánh sáng. Nhưng chỗ này khác."

Namjoon ậm ừ trả lời bởi vì những năm tháng họ ở bên nhau đã dạy cậu rằng Hoseok vẫn còn rất nhiều điều để nói. Cậu ấy luôn nói luyên thuyên khi lo lắng.

"Nghe thật ngu ngốc, mình biết điều đó và mình xin lỗi, nhưng bóng tối luôn dồn mình vào thế bí vì mình không bao giờ biết được điều gì đang ẩn giấu trong đó. Chúa ơi, mình cảm thấy thật ngu ngốc ngay cả khi nói về nó. Mình xin lỗi, Namjoon. Chỉ là-"

"Không sao đâu," Namjoon cắt lời trước khi từ ngữ của Hoseok trở nên rối bời giữa những gì đã nói và những gì cần nói. Một cách gần như tự nhiên, cậu ôm Hoseok thêm chặt - người giờ đây đã cảm thấy thoải mái hơn. Hoseok hoàn toàn vừa vặn với cậu, ở trong vòng tay Namjoon. Những ngón tay của Hoseok đã ngừng cấu nên những vết bầm tím dọc theo sống lưng Namjoon, giờ chúng chỉ giữ chặt chứ không hề gây đau đớn. Hoseok đã nhích người, gục đầu vào vai Namjoon, mũ trùm đầu rơi xuống, tóc lòa xòa bên quai hàm Namjoon. Tóc Hoseok có mùi như dầu gội hương táo và xăng dầu, mùi như lửa. Namjoon muốn lướt các ngón tay của mình qua mái tóc ấy để cảm nhận xem nó mềm mại hay là cứng giòn. Nhưng Namjoon không thể, điều đó sẽ không phù hợp, và vì vậy cậu gạt đi những ý nghĩ đó và hỏi "Bây giờ cậu đã ổn rồi chứ?"

"Mình ổn hơn rồi," Hoseok ngâm nga.

"Tốt. Bởi vì nếu cậu bắt đầu khóc, mình thực sự sẽ không biết phải làm gì," Namjoon cười khúc khích.

Sau một phút, Hoseok cũng cười. "Mình sẽ không. Hứa đấy."

Họ cứ như vậy một lúc cho đến khi ánh trăng xuyên qua những cành cây rậm rạp trên cao và ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi xua đi những bóng đen. Khi có đủ ánh sáng để phân biệt hình dạng và đường đi, Namjoon buông thỏng tay. Hoseok rên rỉ khi mất đi sự đụng chạm và mở mắt trừng trừng nhìn cậu, nhưng ngay lập tức tiếng "Mình thấy đường rồi" vui mừng của Hoseok vang vọng trong không gian xung quanh.

Namjoon cười, giọng trầm và khàn. "Tốt. Mặt trăng đã lên rồi. Tụi mình nên trở lại trại ngay bây giờ vì đã có thể nhìn thấy đường đi ".

Đi theo con đường trở lại trở nên dễ dàng hơn khi hai người nhận thấy ngọn lửa trại ở phía xa xa, ngọn lửa bốc cao lên bầu trời. Hoseok dẫn đầu, thậm chí không một lần nhìn lại. Khi họ đến đồng cỏ nơi cắm trại, họ thấy chị gái của Hoseok và bạn trai của chị ấy đang ngồi quanh đống lửa, nhấm nháp đồ ăn nhẹ.

"Hai đứa đã đi đâu vậy?" chị ấy hỏi khi Namjoon và Hoseok đi ra từ khu rừng.

Namjoon nhìn vào đôi giày của mình, không biết nên nói sự thật hay nên im lặng. May mắn thay, Hoseok đã cứu cậu và nói "Em đi nhặt củi" trước khi đưa tay ra lấy một chai nước.

"Và hai đứa không mang được gì về bởi vì..?" Chị ấy hỏi, nhướng mày.

Hoseok nuốt một ngụm nước và nhún vai. "Tụi em không thể tìm thấy bất kỳ thứ gì."

"Ở trong rừng? Hai đứa không thể tìm thấy gỗ trong rừng? "

"Chúa ơi, noona. Hãy đợi cho đến khi chị trở thành luật sư để thẩm vấn mọi người đi," Hoseok nói, lấy một túi bánh quy từ chỗ chị mình.

Bạn trai của chị ấy cười khúc khích và vỗ nhẹ vào đầu gối của bạn gái mình. "Hai đứa đâu không làm điều gì xấu đâu. Em kệ đi".

"Thôi được rồi," chị Hoseok thở dài. "Nhưng chỉ lần này thôi."

Cả Namjoon và Hoseok đều giả vờ nghiêm chào chị ấy trước khi ngồi xuống và bắt đầu ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro