Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mười: Chiếc hôn

Không khí ban đêm se lạnh nồng nặc mùi axit dạ dày và mùi rượu rẻ tiền, Hoseok đỡ Namjoon ra ngoài, cẩn thận tránh dẫm phải bãi nôn trên vỉa hè. Cậu đóng sầm cửa xe lại khi Namjoon dựa vào cậu, tay Hoseok vòng quanh eo Namjoon trong khi tay Namjoon thì đang quàng qua cổ Hoseok.

Hoseok quan sát chiếc taxi trên đường chạy đi và chỉ khi nó vòng qua góc và đèn hậu biến mất khỏi tầm mắt, Hoseok mới nhìn Namjoon. Có một vệt nho nhỏ nơi khóe miệng Namjoon và Hoseok lau nó bằng mép tay áo khoác của mình.

"Sẵn sàng về nhà chưa, Nams?" Hoseok thận trọng hỏi.

"Ừm," câu trả lời bị bóp nghẹt. Đầu của Namjoon đang ở trên vai Hoseok và cả hai đứa lúc này có lẽ trông thật nực cười; Namjoon cố gắng quấn thân hình to lớn của mình quanh Hoseok, xương của họ cứ va vào trong quá trình đó, chân tay rối bời, Namjoon lại lần nữa rúc đầu vào cổ Hoseok và lẩm bẩm gì đó. Một thứ gì đó không mạch lạc, âm tiết lộn xộn, ý ​​nghĩa thì mất theo từng hơi thở của cậu ấy, những từ đứt quãng Hoseok nghe lại không thể nào ghép lại thành một câu có ý nghĩa, ít nhất là cậu nghĩ vậy. Khi Hoseok không phản ứng và cứ tiếp tục đi về phía trước từng bước một mặc cho Namjoon kéo cậu lại hai lần, Namjoon chỉ còn biết lắc đầu.

"Hoseok," Namjoon lầm bầm, cố gắng giữ thăng bằng mà không cần Hoseok hỗ trợ, nhưng cậu vấp ngã và Hoseok đỡ lấy cậu trước khi cậu lại bắt đầu ngã.

"Sao?" Hoseok đáp, lông mày nhíu lại, môi mín thành một đường thẳng. Từ nơi họ đang ở bây giờ, cậu có thể nhìn thấy ngôi nhà của Namjoon, mặt tiền màu trắng và tất cả đèn đã tắt. Hai đứa sắp về đến nơi rồi.

"Cậu xinh lắm, Hoseok-ah," Namjoon lẩm bẩm, nâng cánh tay còn lại của mình lên và lướt ngón tay xuống má và dọc theo xương hàm của Hoseok, một cách nhẹ nhàng. Làn da của Hoseok có rất ít khuyết điểm, sẹo mụn, một vài khuyết điểm, các vết nám, nhưng tất cả đều như biến mất dưới cái chạm vào của Namjoon. Tất cả những gì Namjoon cảm thấy chỉ là sự mềm mại. Hoseok luôn mềm mại, đôi má tròn trịa và lúm đồng tiền nhỏ chỉ lộ ra khi cậu ấy thực sự cười, còn lúm đồng tiền của Namjoon thì luôn dễ thấy hơn.

Hoseok nuốt nước bọt và nhìn đi nơi khác. Tay ôm eo Namjoon của cậu siết chặt hơn. "Cậu đã nói với mình điều đó rồi."

"Vậy hả?" Namjoon cau mày hỏi. Trí nhớ là một thứ nhỏ bé ranh ma, nó không bao giờ nhớ được những điều quan trọng, luôn là những thứ ngu ngốc, đáng xấu hổ và những chi tiết, quá nhiều chi tiết chết tiệt đến nỗi đầu Namjoon như muốn nổ tung vì lượng thông tin vô dụng được lưu trữ ở đó.

Hoseok ậm ừ. "Ừm."

"Chà," Namjoon bắt đầu, dừng lại một giây như thể đang cố gắng nghĩ ra những từ thích hợp để nói, nhưng đầu óc cậu rối bời và tất cả những gì cậu nghĩ ra là "Nhưng cậu vẫn rất xinh."

"Và cậu vẫn say, Namjoon à," Hoseok nói, đẩy cánh cổng và dẫn Namjoon lên vài bậc thang để đến sân trước.

Khi họ ra đến cửa, Namjoon đã ngủ gật trên vai Hoseok, hơi thở của Hoseok đã ru Namjoon vào giấc ngủ.

"Namjoon, cậu để chìa khóa ở đâu?" Hoseok thì thầm và Namjoon áp sát vào cậu hơn.

"Trong túi," Namjoon lầm bầm và Hoseok với lấy túi trước của quần jean.

Một tiếng cười phá ra khỏi cổ họng Namjoon ngay lập tức và cậu cười khúc khích. "Không phải cái chìa khóa cậu đang chạm vào đâu."

Namjoon đã hơi tỉnh táo, nhưng vẫn chưa đủ. Hoseok đánh cậu và Namjoon cười lớn hơn.

"Tên khốn này," Hoseok đỏ mặt, nhưng cậu không thể tìm thấy cảm giác giận dỗi thật sự trong lòng. Ít nhất là không khi Namjoon đang ở trong tình trạng như thế này.

"Túi sau."

"Mình sẽ không chạm vào mông cậu đâu," Hoseok đáp lại. "Tự mình mà lấy."

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng Namjoon cũng tìm được chìa khóa của mình và giao cho Hoseok - người đã mở khóa cửa và cẩn thận đẩy nó ra.

"Chúng ta sẽ không muốn đánh thức mọi người đâu, vì vậy hãy im lặng đấy, được chứ," Hoseok nói khi hai người bước vào.

Cả hai không thể bận tâm đến việc cởi giày, không phải khi Namjoon gần như không đứng vững trên đôi chân của chính mình.

Leo lên cầu thang hóa ra là một thử thách lớn hơn nhiều. Hoseok nghĩ đó là vì đây không phải là nhà của cậu, và mặc dù cậu đã ở đây rất nhiều lần đến nỗi không đếm được, cậu vẫn không chắc bậc thang nào sẽ kêu khi bước lên và Namjoon thì đang quá bận rộn với việc cố gắng tỉnh táo để có thể thực sự giúp ích.

Ngay cả chỉ với ánh đèn mờ hắt qua cửa sổ hành lang, việc tìm phòng của Namjoon cũng không hề gây trở ngại, và khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Hoseok thở phào nhẹ nhõm. Cậu đặt Namjoon lên giường và giúp cậu ấy cởi áo khoác và giày.

Namjoon ngọ nguậy ngón chân trong đôi tất trắng. Cậu cảm thấy ấm áp và mờ mịt, và có thể hơi quá hạnh phúc cho dù cậu đã nôn lên vỉa hè và có một dàn nhạc jazz nhỏ đang chơi trong đầu cậu, phần kèn đồng đặc biệt mạnh mẽ và đầy sức sống. Một cơn đau đầu chắc chắn sẽ đến sớm thôi.

Namjoon để Hoseok kéo mình trên giường và khi Hoseok kéo chăn đắp cho cậu, cúi xuống để có thể hôn lên trán để chúc Namjoon ngủ ngon theo cách ân cần và ngọt ngào như thường lệ, Namjoon kéo cậu ấy xuống và áp môi họ vào nhau. Thật vụng về, thuần khiết, môi kề môi. Nó chỉ kéo dài trong giây lát, nụ hôn ấy, trước khi Hoseok giật ra, đặt tay lên vai Namjoon, đè cậu xuống.

"Namjoon, đừng–"

"Thôi nào," Namjoon rên rỉ và điều đó thật ngu ngốc, hoàn toàn và hoàn toàn ngu ngốc, nhưng nếu cậu đã đợi điều này lâu đến như vậy thì một nụ hôn giữa những người bạn có là gì? Nó đâu có hủy hoại những gì hai đứa đã có. Nó sẽ không làm hỏng bất kỳ điều gì. Vì mối quan hệ của cậu và Hoseok mạnh hơn thế này. Hai đứa—

"Sáng mai cậu sẽ hối hận vì điều này đấy," Hoseok nói và đó chỉ là một lời thì thầm. Cậu ấy buông lỏng vai Namjoon, Hoseok đang rút lui. "Cậu sẽ hối hận vì điều này khi cậu tỉnh lại," Hoseok nói, mạnh mẽ hơn, to hơn.

"Mình sẽ không."

"Nói dối," Hoseok cười và ngay cả trong bóng tối, ngay cả khi đầu óc Namjoon đang lơ lửng trên mây, cậu vẫn biết rằng nụ cười mà Hoseok đang vẽ nên lúc này không hề thật lòng nên Namjoon đã thu hết can đảm, vì hai đứa đã chạm tới một điểm không thể quay đầu và cũng không thể quay trở lại như những thứ đã từng.

"Mình sẽ không. Hứa đấy," Namjoon nói và kéo Hoseok xuống gần, gần, gần cho đến khi môi họ chạm nhau.

Hoseok có vị như những ngụm rượu tequila cuối cùng mà Namjoon đã uống cùng những lát chanh cậu đã cắn, vị đắng chát pha chút ngọt ngào, giống như những lỗi lầm, nhưng lại không phải thế. Namjoon liếm vào giữa môi Hoseok, vụng về và không chắc chắn bởi vì mặc dù cậu đã tỉnh táo một chút trên đường về nhà thì đống cồn vẫn còn tồn động trong huyết quản, và điều gì sẽ xảy ra nếu Hoseok sẽ là người hối hận vào buổi sáng chứ không phải cậu?

Nhưng Hoseok di chuyển đầu sang một góc tốt hơn để mũi của hai người không va vào nhau nữa và hôn đáp lại Namjoon, bằng tất cả lưỡi và răng và bằng cả những ước muốn không thành lời.

Khi họ tách nhau ra, hơi thở nặng nhọc của Hoseok khớp với nhịp đập điên cuồng của trái tim Namjoon, Hoseok thì thầm "Chúng ta sẽ nói về điều này vào sáng mai. Giờ thì ngủ đi."

Namjoon quàng tay qua eo Hoseok và thì thầm "Ở lại đây. Với mình."

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Namjoon cảm thấy Hoseok lưỡng lự, sau đó cậu nghe thấy hai tiếng thình thịch - giày thể thao của Hoseok đập xuống sàn, trước khi cậu ấy vùi người lên giường. Trong vòng tay của Namjoon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro