
[Trác Chu] Diễm Sắc
Tóm tắt:
❗Cảnh báo OOC nghiêm trọng, ABO
Tóm tắt: Dịch bệnh Phỉ đến trên người Triệu Viễn Chu đã tạo ra những thay đổi khác biệt, nếu không dùng song tu để trấn áp lệ khí sẽ mất khống chế, Triệu Viễn Chu cũng sẽ bị thôn phệ, thế là Trác Dực Thần phát hiện ra bí mật của Triệu Viễn Chu.
//
Khi Trác Dực Thần ôm Triệu Viễn Chu đến dưới cây cơ bách, Triệu Viễn Chu đã nóng rực đến mức cào xé cả cánh tay mình.
Hắn rõ ràng vừa thấy Triệu Viễn Chu còn ổn, chớp mắt một cái Triệu Viễn Chu đã ôm bụng ngã xuống, khoảnh khắc hắn đỡ lấy Triệu Viễn Chu liền phát hiện cơ thể trong ngực nóng bỏng.
Mà trước đó tất cả mọi người vừa mới khỏi bệnh dịch, Triệu Viễn Chu lại phát tác đúng lúc khỏi bệnh.
Thanh Canh vội vàng kiểm tra một lượt, "Tất cả mọi người đều khỏi rồi, sao chỉ có Chu Yếm lại nghiêm trọng hơn?"
Nói xong liền cố gắng dùng pháp thuật hóa giải, nhưng căn bản vô dụng, Triệu Viễn Chu khắp người khó chịu, đặc biệt là không hiểu sao lại cảm thấy cần phải làm gì đó để xoa dịu.
Triệu Viễn Chu cố gắng tránh tay Trác Dực Thần, nhưng vị Tiểu Trác đại nhân chính trực kia lại cho rằng y đang làm loạn, vầng trán lạnh lẽo dán lên trán đại yêu, "Đừng động, Triệu Viễn Chu, ta giúp ngươi xem có phát sốt không."
Cùng với bàn tay dò xét tới còn có mùi vị của Thiên Càn.
Triệu Viễn Chu rất chắc chắn mình đã sốt rồi, bởi vì y đã hơi choáng váng, không chỉ vậy, y hình như còn đang phát tình.
Nhưng mọi người trong Tập Yêu Tư vẫn luôn coi y là Thiên Càn.
"Tránh ra, cách xa ta một chút." Triệu Viễn Chu cố gắng nặn ra từng chữ từ kẽ răng, vốn dĩ muốn Trác Dực Thần đừng bị lây bệnh, kết quả Trác Dực Thần căn bản nghe không rõ, còn càng ngày càng tiến lại gần để nghe, mắt thấy sắp chạm môi rồi.
Văn Tiêu lúc này cũng tiến lại, "Triệu Viễn Chu, ngươi sao vậy?"
Lại là Thiên Càn... mùi vị nồng nặc quá, bình thường có thể kiềm chế được, lúc này làm sao kiềm chế?
Triệu Viễn Chu dùng sức đẩy Trác Dực Thần ra, bản thân cũng lảo đảo lùi lại một bước, Trác Dực Thần vội vàng tiến lên đỡ lấy, cúi đầu nhìn người trong ngực mặt đỏ bừng, đôi mắt đã mê ly, tay kia kiếm Vân Quang lóe sáng, như đang báo hiệu điều gì. Trác Dực Thần ghé sát cổ Triệu Viễn Chu, hắn ngửi thấy.
Văn Tiêu còn chưa kịp nhìn sang, Triệu Viễn Chu đã bị Trác Dực Thần ôm đi rồi.
"Ta đưa y về khách điếm nghỉ ngơi trước, các ngươi đem thuốc cho dân chúng đi."
Vừa lúc Trác Dực Thần đặt Triệu Viễn Chu xuống xoay người đóng cửa, Triệu Viễn Chu đã một mình chống tường ngã xuống, y không chống đỡ nổi nữa, nhưng vẫn ngồi trên đất cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
"Tiểu Trác đại nhân, ngươi ra ngoài đi, để ta một mình yên tĩnh." Nói xong liền ngã xuống, y không biết cảnh tượng này trong mắt người khác quyến rũ đến nhường nào, trường bào trải trên đất, ánh mắt như tơ, khóe mắt ửng đỏ, nằm đó y phục xộc xệch.
Đại yêu lại là Khôn Trạch, ai có thể ngờ Đại Hoang đệ nhất, lại là một Khôn Trạch mà chỉ cần là Càn Nguyên đều có cơ hội thừa cơ xâm nhập, hương hoa hồng ngọt ngào tràn ngập căn phòng, nếu lỡ để lộ ra ngoài không biết sẽ dẫn dụ bao nhiêu Thiên Càn.
Trác Dực Thần thậm chí còn cảm thấy may mắn vì lúc này mình ở đây.
Yêu văn của Triệu Viễn Chu ẩn hiện trên má, bình thường dùng lệ khí và thuốc Anh Chiêu cho để kiềm chế kỳ phát tình chẳng khác nào uống thuốc độc giải khát, điều này chỉ khiến kỳ phát tình mỗi năm của Triệu Viễn Chu càng thêm dữ dội, đau đớn lan khắp tứ chi bách hài, tàn phá bừa bãi trong cơ thể, va đập vào mọi nơi khiến y đau khổ khôn cùng.
Triệu Viễn Chu có chút hối hận, y nghi ngờ là do thử thuốc quá nhiều, y có thể chấp nhận chết trực tiếp dưới kiếm của Trác Dực Thần, nhưng thân thể Khôn Trạch khó xử này có lẽ chỉ khiến Trác Dực Thần càng thêm ghê tởm thôi, chút hảo cảm tích lũy được trong những ngày qua, liệu qua hôm nay còn lại được bao nhiêu?
Đầu óc choáng váng, khuôn mặt Trác Dực Thần ở ngay trước mắt, tin tức tố của Thiên Càn lạnh như băng, mang theo một cảm giác áp bức mạnh mẽ, nhưng y không còn sức để đẩy ra. Thậm chí lại khiến y không nhịn được muốn tiến lại gần nịnh nọt hơi lạnh lẽo mạnh mẽ này, ở đây có thể ngửi thấy hương hoa hồng mùa đông, Triệu Viễn Chu đưa tay ra rồi lại rụt về ngay, ôm chặt lấy mình cố gắng muốn trốn thoát, vô ích, quần áo bị y cọ xát càng thêm xộc xệch, nhưng bàn tay Trác Dực Thần đã nắm lấy.
"Không..." Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại không nhìn hắn, cơ thể run rẩy khẽ khàng lại bán đứng nỗi sợ hãi của y, hơi lạnh trong không khí và hương hoa hồng quấn quýt lấy nhau trong căn phòng nhỏ bé này, Trác Dực Thần đặt kiếm Vân Quang xuống, xoay mặt y lại, chuẩn xác phủ lên đôi môi ngày thường luôn nói lời ngông cuồng, hắn nhớ nơi đó luôn hé mở rồi thốt ra những lời kinh người, "Đừng từ chối ta, được không?"
Vừa lên giường, Thiên Càn đã hôn tới tấp, tin tức tố an ủi tràn ra của Trác Dực Thần giống như nam châm mạnh mẽ, dính chặt Triệu Viễn Chu vào lòng, biết rõ nên đẩy hắn ra, Triệu Viễn Chu vẫn không thể cưỡng lại bản năng quỷ dị như ác ma, dưới nụ hôn an ủi từng chút một của Trác Dực Thần mà tan rã.
Khôn Trạch trong kỳ phát tình vừa xấu hổ vừa mẫn cảm, cơ thể Triệu Viễn Chu đã bị dục vọng nhuộm thành màu hồng, áo choàng đã rơi xuống đất, trường bào bị xõa tung bao bọc lấy thân thể ánh lên dưới ánh mặt trời, nụ hôn của Trác Dực Thần men theo từ giữa lông mày xuống cổ, gặm cắn xương quai xanh tinh xảo, Thiên Càn động tình giống như một con thú dữ tợn, để lại hết dấu vết này đến dấu vết khác trên làn da trắng nõn của Triệu Viễn Chu.
Trác Dực Thần cũng không có nhiều kinh nghiệm, hắn dựa vào bản năng mà làm chuyện này với Triệu Viễn Chu, hắn thích dáng vẻ Khôn Trạch run rẩy không chỗ trốn trong lòng hắn, Triệu Viễn Chu, lần này không chỉ là dây dưa định mệnh, chúng ta ngay cả xương máu cũng phải hòa làm một.
Triệu Viễn Chu nghiến chặt răng, nuốt ngược tiếng rên rỉ khó nhịn xuống, nghẹn đến cổ họng từng trận đau nhức, y không muốn, thậm chí có chút ghê tởm cơ thể mẫn cảm vì phát tình của mình, nhưng y không có cách nào.
Tuy nhiên trong cơn động tình, huyệt động tự động tiết ra chất lỏng ẩm ướt, Trác Dực Thần hôn lên mọi nơi trên cơ thể y. Dù trong lòng kháng cự sự thân cận của Trác Dực Thần, nhưng khi Trác Dực Thần đưa một ngón tay vào, thịt non bên trong lập tức mút chặt lấy ngón tay hắn, khoảnh khắc Trác Dực Thần tiến vào, Triệu Viễn Chu dùng cánh tay che mắt, đau đớn rên khẽ một tiếng, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động muốn khóc không rõ lý do – Tiểu Trác đại nhân quang minh lỗi lạc đã bị y làm bẩn rồi.
"Xin lỗi... ưm... xin lỗi..." Triệu Viễn Chu run rẩy nói ra những lời trong lòng, y không cố ý yếu đuối như vậy trước mặt Trác Dực Thần, không cố ý làm bẩn Càn Nguyên cao khiết thanh cao này.
Cái miệng này sao bây giờ vẫn còn thốt ra những lời kinh người, Trác Dực Thần nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt trên mặt Triệu Viễn Chu, không muốn sao? Vậy khát vọng trong lòng y là gì? Kích thước của Khôn Trạch và hắn hợp nhau đến vậy, nhưng Khôn Trạch này lại không muốn bị hắn chiếm hữu, Triệu Viễn Chu, ngươi dựa vào cái gì mà không muốn? Trác Dực Thần tức giận, thế là hắn muốn lợi dụng sự áy náy của Triệu Viễn Chu.
"Coi như chuộc tội cho ta đi, ta nhẹ nhàng thôi, được không?"
Cảm thấy không ổn, Triệu Viễn Chu nghiêng mặt vùi vào gối, hồi lâu mới kìm được không rơi nước mắt nữa, "Một lần, được không?" Rất nhỏ tiếng, y thực ra đang cầu xin, đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, hy vọng Tiểu Trác đại nhân ban cho y một lần.
Triệu Viễn Chu, ngươi nợ ta không chỉ một lần này.
Đại yêu dưới thân nhắm mắt chờ đợi phản ứng của Trác Dực Thần, Trác Dực Thần sau khi thích ứng liền mạnh mẽ đưa toàn bộ vào trong, Triệu Viễn Chu bị một cú này thao đến suýt chút nữa rên thành tiếng.
Bên trong Khôn Trạch chưa từng trải sự đời vừa nóng vừa khít, Trác Dực Thần hôn lên xương quai xanh và vai Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần cắn mạnh vào vai y, cho đến khi chảy máu, hạ thân lại hung hăng đâm vào, khuôn mặt ửng đỏ dưới thân lộ ra một chút tình dục mê người, còn có vài tiếng thở dốc thỉnh thoảng thoát ra, làm lộ ra cả một phòng xuân sắc.
Đôi mắt Triệu Viễn Chu phủ một tầng hơi nước, ngón tay siết chặt lấy ga giường, chịu đựng những va chạm điên cuồng, Trác Dực Thần lại thấy vết máu vừa cắn lập tức lành lại, càng thêm bực bội.
Gân xanh trên dương vật nổi lên dữ tợn cọ xát mạnh qua thịt huyệt mẫn cảm đi vào tận đáy, hoa huyệt của Khôn Trạch ướt át, giống như con trai mềm mại trơn bóng, ở giữa một khe nhỏ có vệt nước, Trác Dực Thần đột nhiên dùng tay vuốt ve lên, Triệu Viễn Chu lập tức phản ứng, giật mình rụt người lại, xúc cảm xa lạ ở giữa hai chân khiến y vừa khoái hoạt vừa sợ hãi.
Triệu Viễn Chu thậm chí còn nghi ngờ mình còn dâm đãng hơn cả Vũ Sư Thiếp.
* Long Nữ Vũ Sư Thiếp, thủ lĩnh của thập đại ma nữ ở Đại Hoang, còn được mệnh danh là người phụ nữ đẹp nhất Đại Hoang.
Bàn tay giữ chặt lấy đùi Triệu Viễn Chu không cho trốn, nơi đó cũng non mềm như đậu hũ, có thể véo ra nước, dương vật thô to ma sát khiến âm huyệt lộn ra đều đỏ ửng, hết lần này đến lần khác nước của Khôn Trạch cứ như chảy mãi không ngừng. Các ngón chân Triệu Viễn Chu co rút lại, khó nhịn thở dốc, trong cổ họng truyền đến tiếng thở dốc gấp gáp mà Trác Dực Thần chưa từng nghe thấy.
"Kêu lên." Trác Dực Thần muốn nghe đại yêu kêu lên.
Triệu Viễn Chu ngược lại đưa tay che miệng, cơ thể đã đủ dâm đãng rồi, Trác Dực Thần sao lại muốn làm nhục y như vậy.
Trác Dực Thần mạnh mẽ lật người y lại, Triệu Viễn Chu không biết Trác Dực Thần muốn làm gì, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, hai tay bị đè ra sau lưng, đầu chống lên gối, eo bị ấn xuống, y biết tư thế này hẳn là giống cực kỳ với giao phối của thú vật, nước từ huyệt khẩu cứ thế tí tách rơi xuống giường thấm ra một mảng màu đậm.
Trác Dực Thần bỗng nhiên cảm thấy dù không phải là hắn, mà là Văn Tiêu, hoặc Anh Lỗi, bất kỳ một Thiên Càn nào cũng có thể thao đại yêu thành như vậy, hắn không phải là duy nhất, hắn tăng nhanh tốc độ đâm loạn bên trong, cho đến khi lại đâm trúng chỗ thịt mềm kia, Triệu Viễn Chu phản ứng rất lớn, cơ thể không ngừng run rẩy, eo cong thành một đường cung.
Trác Dực Thần cuối cùng cũng hài lòng nghe thấy tiếng rên rỉ của Triệu Viễn Chu, nhỏ nhẹ mềm mại, câu dẫn lòng người, hắn không ngừng mài giũa nơi đó, đưa Triệu Viễn Chu lên cao trào, cao trào đầu tiên kịch liệt mà điên cuồng.
Âm huyệt co rút mạnh mẽ, một dòng nước tanh nồng đột nhiên phun ra, Trác Dực Thần có một khoảnh khắc ngây người, sau đó bàn tay vuốt ve cặp mông mịn màng của Triệu Viễn Chu, cảm nhận tất cả sự run rẩy của cơ thể y.
Không sai, đáng lẽ phải như vậy, Triệu Viễn Chu đáng lẽ phải lên cao trào dưới thân hắn, Triệu Viễn Chu run rẩy dữ dội, bị Trác Dực Thần ôm từ phía sau vào lòng, không kìm được khẽ thở dốc, cơ thể lại vô thức kẹp chặt hơn, Trác Dực Thần giữ chặt gáy Triệu Viễn Chu, ngón tay cái ma sát làn da nơi đó, Trác Dực Thần có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Triệu Viễn Chu không ngừng tăng lên.
Gốc đùi trơn mềm mịn màng, âm hộ ướt át chặt chẽ, thêm vào vẻ đẹp đôi mắt ửng đỏ của người trước mắt, nhiệt huyết gần như muốn xông phá ngũ tạng lục phủ của Thiên Càn.
"Ư... ta không muốn nữa..." Toàn thân Triệu Viễn Chu căng cứng, giọng nói cuối cùng cũng trở nên uyển chuyển.
Trác Dực Thần lại nhướng hông lên, Triệu Viễn Chu lập tức mềm giọng cầu xin, "Đừng..."
Triệu Viễn Chu thở dốc gấp gáp, hai mắt tan rã, cánh tay bị siết chặt ra sau lưng, động tác nhún eo của Trác Dực Thần cũng càng lúc càng mạnh bạo, theo một tiếng thở dốc trầm đục, hắn bắt đầu bắn tinh, từng dòng từng dòng bắn vào huyệt khẩu đang co rút, dịch thể hòa quyện, dâm mĩ bất kham.
Tay kia của Trác Dực Thần chuyển sang vuốt ve nhũ thịt của Triệu Viễn Chu, nơi vừa bị dâm thủy nhuộm ướt sáng bóng, khi bóp đến hồng anh, âm huyệt của Khôn Trạch lại phun ra một ngụm nước nóng, hòa lẫn với bạch trọc chảy xuống, xúc cảm trong lòng bàn tay mịn màng ấm áp, giống như đại yêu trong lòng hắn, mềm mại đến không ngờ, nếu đại yêu có thể mãi mãi để hắn chiếm hữu như vậy thì tốt biết bao.
"A... ha... đừng, cắn." Triệu Viễn Chu nhận ra ý đồ của Trác Dực Thần, y sợ hãi, nếu lần này thật sự bị đánh dấu, vậy thì chết cũng là một sự xa xỉ.
Nhưng Trác Dực Thần lại không chiều theo ý y, nếu mọi người đều sống sót, thì như vậy cũng rất tốt.
Tin tức tố nồng nhiệt tràn ngập toàn thân Triệu Viễn Chu qua tuyến thể, Khôn Trạch vô thức rơi lệ, giọt nước mắt ấm nóng lăn qua khóe mắt làm ướt hàng mi dày rậm, cuối cùng kêu gào rơi xuống ga giường dưới thân, thấm ướt cả một mảng.
Trác Dực Thần chưa bao giờ phát hiện Triệu Viễn Chu lại dễ khóc như vậy, lúc này trong lòng hắn bị Triệu Viễn Chu ép ra một chút thương tiếc không rõ ràng, hắn đã rất nhẹ nhàng rồi, sao ngay cả mũi cũng khóc đỏ lên thế này?
Nếu là vì thế mà khóc thảm thương như vậy, vậy thì Trác Dực Thần nguyện ý cố gắng hơn nữa, khiến đại yêu khóc thêm vài lần, chỉ có hắn nhìn thấy.
Kỳ phát tình của yêu tộc rất dài, khoái cảm cao trào còn chưa hoàn toàn tan đi, một đợt kích thích mãnh liệt khác lại ập đến, cho đến khi khoang sinh sản của Triệu Viễn Chu tràn đầy tinh dịch của Tiểu Trác đại nhân.
___
Muốn viết gì đó mà không biết viết cái gì 😇
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro