Hồi 36: Pháo hoa chóng tàn
Mọi người đưa Bạch Tố Trinh vào trong nội thất của Trường Sinh Đạo Động, Sơn Phong lập tức vận công châm cứu, không dám chậm trễ chút nào.
Huyền Thanh Sầm không giúp được gì, chỉ có thể đứng chờ một bên, lòng nóng như lửa đốt.
Chẳng mấy chốc, Ngọc Hồng chạy đến, phía sau nàng là một lão giả đầu hói, hàng lông mày trắng xóa, hai mắt đã thoái hóa, chính là lão tộc trưởng.
Huyền Thanh Sầm chỉ mới gặp lão một lần ở đại điện Xà Sơn, khi mới hóa hình người. Không ai biết lão đã sống bao lâu, bình thường lão chỉ thích ẩn dật ở "Vân Thâm Xử" của Xà Sơn để an dưỡng tuổi già, giao hết chuyện trong tộc cho trưởng lão nội vụ xử lý. Không ngờ hôm nay, vị tộc trưởng thích bỏ gánh rong chơi này lại chịu nghe lời thỉnh cầu của một hậu bối, hạ mình đến đây.
Sơn Phong vội vàng bẩm báo tình hình chi tiết.
Lão tộc trưởng vừa xoa cây cốt trượng, vừa nghiêng tai lắng nghe, cuối cùng lại kiểm tra nội tức của Bạch Tố Trinh, chỉ điểm cho Sơn Phong châm cứu, sau đó còn tự mình truyền một tia linh lực cho Bạch Tố Trinh.
Huyền Thanh Sầm thấy tộc trưởng chịu ra tay cứu chữa, dáng vẻ lão lại bình tĩnh như thường, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đợi lão tộc trưởng thu công hoàn tất, sắc mặt Bạch Tố Trinh đã có biến chuyển rõ rệt.
Mọi người còn đang chìm trong bầu không khí mừng rỡ, thì thấy lão tộc trưởng run rẩy đứng dậy, đến trước mặt Huyền Thanh Sầm, hỏi:
– Nhãi con, ngươi tên là gì?
Huyền Thanh Sầm không hiểu ý của lão, trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn cung kính đáp:
– Vãn bối đời thứ mười lăm, xà nữ Huyền Thanh Sầm.
Lão tộc trưởng gật đầu, đôi mắt đã thoái hóa thành bạch cầu quét qua người Huyền Thanh Sầm:
– Nghe nói, chính ngươi đã khiến cho chấp giới sứ giả của chúng ta bị kích động ra nông nỗi này?
Huyền Thanh Sầm thoắt cái đỏ bừng mặt, như một đứa trẻ mắc lỗi, tay chân cứng đờ không biết đặt đâu cho phải:
– Ta... ta có lỗi với tỷ tỷ...
Lão tộc trưởng lại không để tâm:
– Ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.
Huyền Thanh Sầm nghe xong sững sờ tại chỗ.
– Yên tâm đi, hôm nay không chết được đâu – Lão tộc trưởng vẫy tay, còn đặc biệt dặn dò thêm – Nhớ kỹ, trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, tuyệt đối không được để Bạch Tố Trinh dao động tâm tư, nếu không... – Lão "nhìn" về phía Huyền Thanh Sầm với hàm ý sâu xa.
Mặc dù không nói rõ, nhưng mọi người đều hiểu, Tam Muội Chân Hỏa phản phệ tuyệt không phải chuyện đùa. Bạch Tố Trinh sở dĩ có thể ba lần bảy lượt áp chế, trừ bỏ nhờ ngoại lực giúp đỡ, hiển nhiên cũng nhờ tính cách không thông thất tình lục dục của nàng. Nhưng bây giờ đạo tâm của thần nữ đã loạn, chỉ sợ dễ trị phần ngọn, khó trị tận gốc, thương thế tích tụ theo ngày, đến lúc tái phát, e rằng khó thoát khỏi kết cục nguyên thần cháy rụi!
Lão tộc trưởng không quan tâm mọi người mời ở lại, thấy sự việc nơi này đã xong, bèn khoanh tay rời đi, chỉ còn lại tiếng tụng niệm thong dong từ ngoài động vọng vào ——
– Trong phúc có hoạ, trong họa có phúc, chuyện đời tốt xấu, đều là cơ duyên...
Chưa đợi Huyền Thanh Sầm kịp suy ngẫm kỹ, Vương Cẩm Nhi vừa tiễn lão tộc trưởng xong đã xoay người chống nạnh hỏi tội:
– Này! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại khiến cho Bạch tỷ tỷ thành ra như vậy? – Nàng chỉ vào mũi Huyền Thanh Sầm – Có phải ngươi đã tạo ra ảo cảnh gì kỳ quái, kích thích tỷ ấy? Thành thật khai ra!
Huyền Thanh Sầm nghe vậy rùng mình, khác hẳn với câu hỏi có vẻ như thuận miệng của lão tộc trưởng, Vương Cẩm Nhi lại rất hùng hổ, giọng điệu đầy vẻ trách mắng. Huyền Thanh Sầm xưa nay ăn mềm không ăn cứng, lập tức cảm thấy nổi nóng khi bị chạm tới chỗ đau, lại kèm theo một chút uất nghẹn vì không thể phủ nhận. Trong lòng giằng co một lúc, cuối cùng cảm giác hổ thẹn với Bạch Tố Trinh vẫn chiếm thế thượng phong, nàng ủ rũ cúi thấp đầu, cắn răng nhận lỗi:
– Là ta đã hại tỷ tỷ, ngàn sai vạn sai, đều là ta sai! Nếu có tộc quy trừng phạt, muốn phạt cứ phạt!
Nàng vốn dĩ muốn tỏ ra dám làm dám chịu, đáng tiếc khí chất kiêu ngạo trời sinh lại khiến cho người ta không cảm nhận được thành ý của nàng.
Vương Cẩm Nhi cau mày, xắn tay áo lớn tiếng mắng:
– Cái thái độ gì vậy? Bạch tỷ tỷ gặp chuyện ở Thanh Đường Uyên, chẳng phải là trách nhiệm của ngươi sao? Ngươi đừng tưởng rằng chấp giới sứ giả nằm liệt giường thì không có ai trừng phạt ngươi! Xem bà cô ta có cho ngươi một trận nên thân không...
Sơn Phong vội ngăn Vương Cẩm Nhi lại, khuyên nhủ:
– Thôi đủ rồi, ta tin Thanh Sầm không phải cố ý. Dù muốn xét đúng sai, cũng phải để Tố Trinh tự mình quyết định. Ngươi im lặng một chút cho ta! – Vương Cẩm Nhi còn muốn đôi co thêm, Sơn Phong dứt khoát vừa đẩy vừa kéo nàng ra khỏi nội thất – Ta đang thiếu mấy vị tiên thảo, ngươi mau đi kiếm một ít, để ta nấu món dược thiện bồi bổ cho Tố Trinh.
Ngọc Hồng cũng rất tinh ý chạy theo:
– Các tỷ tỷ thiếu loại tiên thảo nào? Ta có nhiều trong kho, để ta đi lấy ngay!
Chẳng mấy chốc, trong nội thất của đạo động chỉ còn lại Huyền Thanh Sầm và Bạch Tố Trinh đang hôn mê trên giường.
Huyền Thanh Sầm ngồi xuống bên giường, nhìn tỷ tỷ đang mê man bất tỉnh, trong lòng đau đớn khó tả:
– Trước đây ta luôn nghĩ rằng, nếu có thể khiến tỷ tỷ nhìn ta thêm một lần, xin được tỷ tỷ xót thương thêm đôi chút, thậm chí có thể được tỷ tỷ yêu thích ba phần, đó đã là kỳ vọng lớn nhất của ta rồi... Nhưng nghĩ lại những chuyện đã qua, dường như ta trước nay chỉ quan tâm mình "được" bao nhiêu, lại chưa bao giờ bận tâm đến an nguy của tỷ tỷ, thực sự quá ích kỷ. Một kẻ như ta, có còn xứng đáng với tình cảm của tỷ tỷ hay không? – Nàng cẩn thận nắm lấy tay Bạch Tố Trinh, đưa lên mặt vuốt ve, trong mắt ngập tràn hối hận – Thanh nhi đã nghĩ thông rồi, bây giờ, ta thà rằng không cần sự thương yêu của tỷ tỷ, chỉ cầu tỷ tỷ được bình an sống tốt...
Đây từng là lời mà Bạch Tố Trinh thích căn dặn nàng nhất, ai có thể ngờ rằng, hôm nay lại được thốt ra từ miệng nàng.
Hóa ra sống tốt, mới là điều quan trọng hơn hết thảy.
Huyền Thanh Sầm không kìm được cúi người hôn lên môi Bạch Tố Trinh, cẩn thận khắc họa từng nét. Ngay cả khi nước mắt rơi xuống, chảy vào miệng, nàng cũng không muốn dừng lại. Nụ hôn đắng chát này, sẽ là ký ức của nàng trong suốt quãng đời còn lại.
Đa tình tự cổ không dư hận, hảo mộng do lai tối dịch tỉnh...
(Đa tình tự cổ chỉ còn hận, mộng đẹp xưa nay chỉ chóng tàn...)
Khi Huyền Thanh Sầm bước ra khỏi nội thất với đôi mắt đỏ hoe, Sơn Phong đã nhạy bén nhận ra điều bất thường, vội an ủi:
– Nếu lão tộc trưởng đã nói không sao, vậy thì Tố Trinh nhất định sẽ bình an vô sự, ngươi cũng không cần lo lắng quá.
Huyền Thanh Sầm lắc đầu:
– Cẩm Nhi tỷ tỷ trách không sai, tỷ tỷ bị thương, ta không thể phủi bỏ trách nhiệm. Lỡ như ta lại làm loạn tâm tư tỷ tỷ, khiến cho xảy ra chuyện bất trắc, vậy thì ta có chết vạn lần cũng không đền hết tội! Về sau, chỉ có thể làm phiền Sơn Phong tỷ tỷ tận tâm chăm sóc tỷ ấy, Thanh nhi sẽ ghi lòng tạc dạ! – Nàng ôm quyền, cúi mình thật sâu.
Những lời này, ai mà không nghe hiểu ý tứ trong đó?
Về mối quan hệ giữa hai người Thanh Bạch, trong lòng Sơn Phong từng có vô số suy đoán, song cũng không biết phải hỏi từ đâu, cuối cùng chỉ hóa thành những tiếng thở dài:
– Ài, ngươi nghĩ thông suốt là tốt rồi, nhưng đừng làm điều gì khiến cả hai hối hận.
Huyền Thanh Sầm bỗng cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, nàng quay đầu nhìn vào bên trong, sau đó dứt khoát bước ra khỏi Trường Sinh Đạo Động.
Lúc này, bầu trời bên ngoài đã trải màn sao, mây mù che phủ ánh trăng, bóng đêm dày đặc.
Huyền Thanh Sầm nhớ không lâu trước đó, khi Ngọc Hồng nghe được chỉ thị của Sơn Phong, đã vội vã trở về Tây Sơn để lấy tiên thảo, trong lòng không khỏi ấm áp.
Mặc dù lúc này vẫn chưa thấy bóng dáng Ngọc Hồng quay lại, nhưng Huyền Thanh Sầm đoán chắc đối phương đang ra sức chất đầy bao lớn bao nhỏ lên xe gỗ, chỉ hận không thể xách hết tiên thảo cất giấu trong động đưa đến trong một lượt.
Ngọc Hồng chính là người có tính cách như vậy, đối xử với Huyền Thanh Sầm từ trước đến nay vô cùng chân thành, yêu ai yêu cả đường đi, thậm chí đối với người trong lòng của Huyền Thanh Sầm, cũng có thể tận tâm hết mình.
Phần tình nghĩa này, làm sao Huyền Thanh Sầm không cảm động cho được?
Nếu đã định ngày mai sẽ rời đi xa xứ, vậy thì phải từ biệt người bạn thân duy nhất này một cách đàng hoàng mới được.
Nghĩ đến đây, Huyền Thanh Sầm liền bước chân đến tầng Quý của Tây Sơn.
Từ khi nàng thuê lại hang tập thể, lập nên Thanh Đường Uyên, bọn họ đã định cư tại đây luôn. Dù điều kiện so với động phủ tầng Nhâm không tốt hơn là bao, nhưng ưu điểm là rộng rãi. Đặc biệt sau khi được Ngọc Hồng dọn dẹp kỹ lưỡng, hang động đã trở nên sạch sẽ ngăn nắp và có phần ấm cúng hơn nhiều.
Có lẽ đối với Ngọc Hồng mà nói, tất cả mọi thứ trong tương lai đều đáng để mong đợi, thế mà kết quả cuối cùng lại thành ra mỗi người một ngả. Huyền Thanh Sầm cảm thấy hơi áy náy với bạn thân, nàng vừa nghĩ xem làm sao giao phó toàn bộ Thanh Đường Uyên lại cho Ngọc Hồng, vừa bước vào ngõ nhỏ.
Huyền Thanh Sầm nghĩ rằng sẽ nhìn thấy bạn thân đang bận rộn chuyển tiên thảo, nào ngờ cảnh tượng đập vào mắt lại là sự hỗn độn!
Sau sự việc xảy ra lúc chạng vạng, Ngọc Hồng đã cho giải tán khách khứa, đóng cửa ngừng buôn bán. Nhưng lúc này, lò thuốc đầu ngõ lại không biết bị ai đá đổ, một chiếc xe gỗ chưa chất được phân nửa hàng hóa thì lại bị gác dưới chân tường, còn những tiên thảo chưa kịp đóng gói thì đã bị giẫm đạp nát bấy thành một đống bùn nhão...
Huyền Thanh Sầm khẽ nhúc nhích đôi tai, nghe thấy tiếng cười cợt truyền ra từ trong hang, pha lẫn tiếng rên rỉ nhỏ không dễ nhận ra.
Nàng giật mình kinh hãi, bước nhanh vào trong, chỉ thấy trong hang có mấy tên thuần dương quân trần truồng vây quanh một chiếc giường đá, vẻ mặt đáng khinh, tùy tiện đùa giỡn với một thuần âm quân đang rơi vào trạng thái động tình ở trên giường!
Đến khi nhìn rõ người đáng thương kia là ai, Huyền Thanh Sầm chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh buốt xối thẳng vào đầu, ngay sau đó, từ lồng ngực trào dâng cơn cuồng nộ vô hạn:
– Ngọc Hồng! Lũ khốn các ngươi, buông ra cho ta!
𓆗𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro