CHAP 5: Are You Happy, Uh? (M)
"Lalala lalala lalalala Happiness!"
Bốn cô gái thực hiện tư thế cuối cùng của họ khi bài hát từ từ kết thúc. Họ thở hổn hển vì vũ đạo rất khó nhưng vẫn nở nụ cười trên môi. Họ đứng dậy để uống nước và hoàn thành bài tập của mình.
"Mọi người có muốn đi ăn gì không?" Wendy đề nghị khi cô đeo chiếc túi duffel lên vai.
Irene quay lại nhìn Seulgi và đứa trẻ ấy không nói gì cả. Em ấy vẫn chưa hoàn toàn 'ổn' với cả hai cô gái trẻ kia nhưng ít nhất em ấy không tranh cãi với họ nữa.
"Chắc chắn rồi," Irene mỉm cười. "Seulgi đi thôi," cô gọi khi rời khỏi studio.
Cô gái với mái tóc ombre vàng tỏ vẻ bực dọc khi cô kéo túi. Cô đeo nó lên vai và bước những bước nặng nề để tắt đèn.
"Chị sẽ có nếp nhăn nếu chị cứ bực dọc như vậy," Joy mỉm cười khi dựa vào tường.
Seulgi gạt bỏ lời nói của Joy và tiếp tục với những gì cô đang làm. Cô đảm bảo mọi thứ đã tắt và đóng cửa lại. Cô đi qua Joy và giữ khuôn mặt bình tĩnh khi cô phớt lờ cô gái nhỏ nhất.
"Chị định sẽ làm lơ em đến bao giờ?" Joy thở dài.
Seulgi không trả lời.
"Chị rất chín chắn," cô gái cao hơn đảo mắt. "Có tệ quá không khi em chỉ muốn gần chị hơn?"
"Có," cô gái thấp hơn đáp lại khi cô bước xuống cầu thang. Joy theo sau cô ấy.
"Tại sao chị không thể bỏ qua mọi thứ giống như chị Irene? Chị đã luôn kiêu ngạo và không hề biết khoan nhượng sao?"
"Xin lỗi không xin lỗi," Seulgi nắm túi của mình chặt hơn và bước ra khỏi tòa nhà nơi Irene và Wendy đang nói chuyện.
Họ có vẻ hạnh phúc và đó là những gì Seulgi không hiểu. Làm thế nào mà chị ấy thấy ổn với tất cả những điều này? Có điều gì mà chị ấy không nói với cô? Họ lập tức dừng cuộc trò chuyện của mình lại và mỉm cười với cả hai cô gái. Cô không thể không đảo mắt trước sự giả tạo của cô gái đến từ Canada.
"Cứ đi ăn mà không có em. Em sẽ về nhà," Seulgi lướt qua cả hai khiến Irene và Wendy nhíu mày.
Ba cô gái nhìn chằm chằm vào cô nàng tóc ombre vàng cho đến khi cô ấy bước đến góc đường và bước vào xe của họ để về nhà. Có vẻ sẽ mất rất nhiều thời gian để Seulgi mở lòng với hai thành viên Cheesecake.
"Đã một tháng rồi và chị ấy nói với em nhiều nhất là năm câu giống nhau. 'Vâng, không, xin lỗi không xin lỗi, im miệng và đi chỗ khác đi.' Chị ấy quá bướng bỉnh," Joy phàn nàn.
Irene muốn nói 'cho em ấy một chút thời gian' nhưng thời gian đã trôi qua đủ và không có gì xảy ra. Seulgi có thể ấm áp và dễ thương như một chú gấu bông nhưng cũng có thể đáng sợ và nguy hiểm như một con gấu hoang dã.
Wendy sau đó nảy ra một ý tưởng. "Nếu chị nói với cậu ấy sự thật thì sao?"
Irene nhìn Wendy như thể cô ấy vừa đề nghị họ trở thành một ban nhạc rock. "Không có cách nào để chị có thể nói với em ấy."
Wendy nhìn cô gái tóc ombre hồng với một cái nhìn phản đối. "Tại sao không?"
"Em ấy đã không thích nói chuyện với cả hai đứa. Nếu chị nói với em ấy rằng giữa chị và em đang có gì đó, em ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với chị cho đến suốt phần đời còn lại của mình," cô trả lời.
"Nhóm trưởng suy nghĩ nhiều quá nhỉ," Joy cười nhạo trước sự hèn nhát của Irene và như một phản ứng Wendy tặng cho Joy một trong những cú đánh khét tiếng của mình.
Cô em út chỉ có thể xoa xoa chỗ đau của mình với một cái bĩu môi. Cô bắn cho Irene một cái nhìn xin lỗi và cô trưởng nhóm vỗ đầu Joy như đã hiểu. "Chị sẽ làm điều đó vào một ngày nào đó, được không?" Cô nói với cô gái cao hơn.
"Được rồi. Hãy đi ăn một cái gì đó đi, em đói muốn chết rồi," Joy đồng ý và đi trước.
Wendy và Irene chỉ lắc đầu với cô gái tóc ombre xanh lá cây đang háo hức. Đồng thời, đó là điều họ thích về em ấy; em ấy sẽ chấp nhận mọi thứ theo cách của nó.
Irene thấy mình bị ghim ở trên giường với Wendy ở bên trên. Cô gái trẻ cúi xuống và bắt lấy đôi môi của người lớn hơn vào một nụ hôn chậm. Wendy gặm nhắm môi và trêu chọc, làm cho Irene muốn điên lên trong từng khoảnh khắc. Khi họ tách nhau ra, cả hai chỉ chăm chú nhìn vào mắt nhau.
Họ đang ở trong phòng của Wendy - nó chìm hoàn toàn trong bóng tối nhưng nhờ ánh trăng rực rỡ chiếu qua cửa sổ đã biến bức tường thành một màu xanh ấm áp và dịu dàng. Cùng lúc đó, ánh sáng nhỏ chạm vào khuôn mặt của Irene và làm cho toàn bộ việc này giống như là một giấc mơ. Irene cảm thấy mặt mình đỏ lên và cô cười khúc khích dưới ánh mắt yêu thương của Wendy. Cô hiểu cảm giác của cô gái trẻ ngay cả khi họ không nói ra thành lời.
"Chị đẹp quá," Wendy nói trong không gian yên tĩnh.
Irene quay lại nhìn cô một lần nữa, nghiêm túc hơn lần này, và thấy hơi thở của mình bị nghẹn lại trong cổ họng. Tại sao những lời nói của Wendy lại ảnh hưởng đến cô như vậy? Tại sao một lời khen đơn giản lại khiến trái tim cô trở nên điên cuồng và bụng dạ cô như thể cô đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc vậy? Cô nhận ra câu trả lời rất đơn giản, và cô xác nhận nó bằng cách kéo Wendy xuống và khóa môi họ lại với nhau.
Bàn tay của Irene lang thang trên quần áo của Wendy cho đến khi dừng lại trước chiếc áo kẻ sọc của cô ấy. Cô khéo léo cởi hết từng chiếc cúc ra và Wendy ném nó đi. Wendy vụng về cũng bắt đầu lúng túng với chiếc crop top của Irene và cô gái lớn hơn đã cười trước sự háo hức của mình. Irene ngồi dậy và cởi áo cùng với quần short màu đen của cô.
Wendy không muốn bị bỏ lại phía sau vì vậy cô cởi bỏ chiếc áo ba lỗ trắng và quần short của mình. Bây giờ chỉ còn lại đồ lót của họ, cả hai để mặc cho niềm đam mê của mình dẫn dắt. Wendy đặt những nụ hôn lên khắp quai hàm và cổ của Irene trong khi cô gái còn lại mò mẫm cơ thể Wendy như phản ứng lại. Cô cởi chiếc áo ngực đen hồng của Irene và ném nó qua vai mình. Cô bóp ngực của Irene trước khi thả chúng ra và đưa chúng vào miệng.
Người trưởng nhóm rên rỉ thích thú khi lưỡi và môi của Wendy luôn đưa tâm trí cô vào một mớ hỗn độn. Wendy thở hổn hển, cô chăm sóc ngực của Irene như một đứa trẻ đang đói trong khi tay cô thì nhẹ nhàng tiếp xúc với 'vùng trung tâm' của chị ấy. Wendy thực tế có thể cảm thấy Irene đã ướt như thế nào qua lớp vải nhưng trước khi cô có thể cởi bỏ lớp quần đó ra, thì Irene đã nhanh chóng thay đổi vị trí của họ.
Người lớn tuổi nở một nụ cười nghịch ngợm khiến nhịp tim của Wendy tăng vọt. Nụ cười của Irene thậm chí còn rộng hơn khi cô ấy nhận ra chiếc áo lót của Wendy là loại khóa ở phía trước. Điều đó chắc chắn sẽ làm cho công việc của cô dễ dàng hơn nhiều. Với đôi tay điềm tĩnh, cô ấy đã cởi chiếc áo lót ren xanh trắng và ném chiếc áo đi một cách ngẫu nhiên mà không có hướng cụ thể. Cô gái tóc ombre hồng quất tóc sang một bên khi cô cúi xuống và nhấn chìm ngực trái của Wendy vào miệng mình.
"Chúa ơi," Wendy rít lên. "Làm thế nào mà chị giỏi thế?" cô gái tóc ombre xanh băn khoăn.
Irene mỉm cười và mút lấy một lần cuối trước khi trả lời. "Chị đã được dạy từ người giỏi nhất mà."
Wendy bắn cho cô một cái nhìn thấu hiểu và kéo Irene trở lại để tham gia vào màn khóa môi nóng bỏng. Lưỡi của họ chơi đùa với nhau và không quan tâm bất cứ điều gì. Irene dạng một bên đùi của Wendy ra rồi xoay vòng hông mình để đạt khoái cảm. Tương tự, Wendy cũng thúc hông về phía trước, đầu gối của Irene cho cô nhiều khoái cảm hơn là cô mong đợi.
Ngực của họ đã được cọ xát vào nhau khi bàn tay của họ nắm chặt hơn, cả hai đều lạc trong khoái cảm của bản thân. Lõm thượng vị của họ nhô lên nhưng dù cho cơn sóng nhỏ khoái cảm đang làm họ thấy tuyệt vời, nó cũng không thể vượt qua sự ê ẩm mà đưa họ đến đỉnh.
Đột nhiên Wendy dừng nụ hôn thân mật của họ và chống người dậy bằng khuỷu tay, tự động kéo Irene ngồi dậy với cô. Cô liều lĩnh cởi quần lót của mình ra và trước khi Irene có thể nhận ra, quần lót của cô cũng biến mất. Cô đã nghĩ đến lời nhận xét táo bạo hoàn hảo để nói nhưng nó ngay lập tức bị chôn vùi trong tâm trí cô khi Wendy chà xát cả hai 'vùng trung tâm' của họ lại với nhau.
Hai chân của họ bắt chéo nhau tạo thành tư thế *'cắt kéo', với chân Irene trên vai Wendy. Hạt đậu của họ va chạm nhau một cách hoàn hảo và di chuyển của họ hoàn toàn đồng đều. Irene đã chống cả hai cánh tay của mình phía sau để đỡ bản thân; tư thế đã làm cho ngực của cô dựng lên tạo cho Wendy một cảnh tượng gợi cảm nhất của cuộc đời cô. Không tốn nhiều thời gian để khiến cho một người k có kinh nghiệm như Irene đạt được cực khoái. Cổ cô ngửa ra sau để lộ chiếc cổ trắng ngần trong khi cô rên rỉ tên của Wendy khi cô đạt khoái cảm
Nghe thấy tên mình được gọi một cách dâm dục như vậy đã góp phần làm cho Wendy đạt đến cao trào. Tương tự như vậy, tên của Irene đã vượt qua đôi môi của cô ấy trước khi cô ấy có thể dừng lại. Cả hai sau đó nằm yên đó bất động một lúc; tận hưởng hào quang tuyệt đẹp cho đến khi Wendy là người đầu tiên đã hồi phục. Cô kéo Irene về phía mình và phủ lên cả hai bằng tấm chăn trắng mềm mại. Irene đã kiệt sức tựa trên ngực của Wendy và cô gái trẻ không thể làm gì ngoài việc mỉm cười với cô gái lớn tuổi trong vòng tay.
Cô tặng cho Irene một nụ hôn ngọt ngào trên trán và vòng tay quanh eo cô khi hai người rơi vào giấc ngủ thoải mái. Đây là những khoảnh khắc mà hai người thích nhất. Có thể ngủ trong vòng tay của nhau.
Sáng hôm sau Wendy rên rỉ khó chịu vì tiếng chuông điện thoại đánh thức cô khỏi giấc mơ của mình. Cô quên mất nó là gì ngay khi cô mở mắt nhưng cô biết đó là một giấc mơ đẹp. Cô gái đang ngủ trên ngực cô cũng bị rung động bởi tiếng ồn nhưng nhìn chung cô ấy vẫn còn trong mơ. Wendy cẩn thận không tạo ra quá nhiều chuyển động khi cô cẩn thận kéo mình ra khỏi cái níu của cô gái lớn tuổi hơn.
Cô duỗi người bằng cách vươn tay lên cao nhất có thể và cô thở ra thoải mái. Ngay khi cô ấy chạm vào điện thoại của mình, tiếng chuông reo vang lên và điều đó khiến cô càng khó chịu hơn. Cô kiểm tra thời gian là gì và trong khi đó cũng kiểm tra ai là người đã gọi cho cô sớm như vậy vào buổi sáng. Chỉ vừa qua sáu giờ chút thôi.
Đó là cô em út của họ và ngay khi cô đặt ngón cái của mình trên nút gọi lại cho em ấy, cô nhận được một tin nhắn.
Từ: Sooyoung bé bỏng
Yo, Seulgi và em đang đến căn hộ ngay bây giờ. Chị ấy hoàn toàn điên lên và yêu cầu em nói cho chị ấy biết Irene đang ở đâu.
Nhận được lúc 6:09 sáng
Wendy nguyền rủa dưới hơi thở khi cô trả lời tin nhắn.
Tới: Sooyoung bé bỏng
Đồ phản bội!
Được gửi lúc 6:10 sáng
Cô quyết định sẽ đi tắm và để cho Irene ngủ lâu hơn một chút. Cô sẽ đánh thức chị dậy khi cô đã làm xong. Cô đi đến phòng tắm và điện thoại của cô ấy kêu lên khi cô ấy bật một lượng nước nóng và lạnh hoàn hảo. Cô trượt ngón cái lên màn hình điện thoại để kiểm tra tin nhắn.
Từ: Sooyoung bé bỏng
Em xin lỗi! :P Nhưng Seulgi nói rằng chị ấy sẽ hẹn hò với em nếu em nói với chị ấy x) Chúng em sẽ đến đó trong khoảng 15 phút vì vậy nếu hai người có đang quan hệ và trần như nhộng trên giường, tốt hơn hết là mặc một cái gì đó vào thời điểm chúng em đến đi! Em không muốn thấy cái Koo-ha khó chịu của hai người đâu!
Đã nhận vào lúc 6:12 sáng
Đôi mắt của Wendy giật giật trước lời nói táo bạo của cô em út. Cô nhắn tin câu trả lời của mình với tốc độ cực nhanh đến mức cô nghĩ nó phải là một kỷ lục.
Tới: Sooyoung bé bỏng
Đồ tồi ai là người đã dạy em nói như thế?! Chị đang tắm ngay bây giờ nên đừng lo lắng. Khi hai người đến đây, hãy giữ con gấu càng lâu càng tốt để cho bọn chị một ít thời gian, được chứ?
Được gửi lúc 6:12 sáng
Câu trả lời của Joy rất đơn giản.
Từ: Sooyoung bé bỏng
Được thôi thuyền trưởng! ;)
Đã nhận vào lúc 6:13 sáng
Với mọi sự đã được sắp xếp Wendy đã tắm nhanh và thư giãn càng nhiều càng tốt dưới vòi nước chảy trước khi cô sẽ phải đối mặt với cô gấu hoang dã đang đến đây để bắt cô.
"Có thể là 67 hay 87, em không thể nhớ được," Joy nói dối về số căn hộ khi cô và Seulgi đi thang máy lên xuống. Họ đã lang thang quanh tòa nhà, câu giờ như Wendy đã nói với Joy. Cô em út sau đó đẩy nút lên tầng 7, tầng chính xác vì khuôn mặt Seulgi cho thấy cô ấy sẽ giết cô bất cứ lúc nào.
"Em-em nghĩ em nhớ tầng nào rồi," Joy nuốt nước bọt khi cô đi ra khỏi thang máy ngay khi họ đến đúng tầng.
Cô gái cao đã dừng lại trước căn hộ 77, số yêu thích của Wendy cho mọi thứ, và nhẹ nhàng gõ cửa. Seulgi đưa cho cô ấy một cái nhìn cô-đùa-tôi-à và bấm chuông cửa như thể tòa nhà đang cháy. Joy biết cô sẽ chết sau vụ này. Joy cầu nguyện rằng Wendy sẽ không quá giận cô ấy.
"Chỉ một phút thôi!" Đến từ phía bên kia cánh cửa.
"Mở cửa này ngay bây giờ Son! Cô giấu chị Irene ở đâu !?" Giọng của Seulgi vang lên toàn bộ hành lang.
Joy hoảng sợ vì cô gái lớn hơn có thể lớn tiếng như vậy và nhìn quanh trong hoảng loạn để xem có ai đã nghe và ra khỏi căn hộ của họ không. May mắn là vẫn còn sớm nên những người dân xung quanh vẫn đang ngủ.
Ánh mắt Joy quay trở lại cửa căn hộ và những âm thanh mở khóa ồn ào vang lên từ phía bên kia. Joy đảo mắt nghĩ kẻ nào định cướp nhà của Wendy chắc chắn bị ngu xuẩn và hoang tưởng. Chị ấy chắc chắn có ít nhất năm ổ khóa khác nhau ở trên cửa. Một khi tiếng ồn dừng lại, Wendy chào hai người với một nụ cười; Joy biết đó là một việc bắt buộc.
"Seulgi! Cơn gió nào mang cậu đến đây vậy?" Wendy giả vờ ngạc nhiên và lịch sự.
Cô gái tóc ombre vàng đẩy Wendy qua một bên và chỉ đơn giản là xông vào căn hộ điên cuồng tìm kiếm trưởng nhóm của cô. Trong khi điều đó đang diễn ra, Joy nắm lấy cơ hội để kiểm tra xem có bao nhiêu ổ khóa mà Wendy đã có trên cửa. Bảy. Joy đoán gần trúng.
"Chị ấy ở đâu?" Seulgi quay lại nhìn cô gái tóc ombre xanh.
Trước khi Wendy có thể trả lời, Irene bước ra khỏi phòng trong một chiếc áo phông màu xanh và quần soóc đen. Người lớn nhất đang lau khô tóc bằng khăn, rõ ràng là vừa mới ra khỏi phòng tắm.
" Có gì ồn ào vào sáng sớm thế này?" Irene hỏi khó chịu.
"Chị, đây có phải là nơi chị ở mỗi lần chị không trở về ký túc xá không?" Seulgi lờ đi câu hỏi của Irene và tự hỏi.
"Phải," Irene trả lời một cách rõ ràng khi cô đi về phía nhà bếp. "Mấy đứa có đói không? Đã ăn gì chưa?"
"Em đói rồi," Joy giơ tay lên khi cô ấy nhảy vào bếp.
Seulgi bắn cho Irene một cái nhìn khó tin. Làm thế nào mà người lớn hơn lại hành động một cách thờ ơ như vậy? Chị Irene của cô đã biến mất vì cô gái trước mặt cô không phải là Bae Joohyun mà cô từng biết.
"Đừng chỉ đứng đó," Irene phá vỡ suy nghĩ của cô, "đến đây và ăn sáng đi."
Seulgi chỉ lặng người bước tới quầy bếp và ngồi xuống.
"Chị đang muốn một bữa sáng kiểu Mỹ. Mấy đứa nghĩ sao?" Irene nhìn qua Joy và Wendy.
"Ooh vâng, vâng, vâng!" Joy nhảy lên và xuống vui vẻ như một đứa trẻ.
Wendy gật đầu thích ý tưởng đó. "Em sẽ giúp chị."
Đó là khi cô ấy dành thời gian để 'nghiên cứu' cả hai cô gái. Cả hai đang hành động như thể họ là cặp đôi mới cưới. Wendy "vô tình" va vào Irene bất cứ khi nào cô có cơ hội hoặc làm thế nào khi Wendy đưa cho chị một cái đĩa thì Irene sẽ nắm lấy tay cô ta trong vài giây. Seulgi không hề là một kẻ ngốc như họ đã tưởng.
Khi bữa sáng đã sẵn sàng và tất cả các cô gái tiến tới quầy bếp, Seulgi biết rằng sự nghi ngờ của cô là đúng. Làm thế nào cô ấy chắc chắn về nó? Irene đã có một vết hickey ngay sau cổ áo của chị ấy, mặc dù hầu hết chúng được che đi bởi chiếc áo. Nó nhỏ và không thể nhìn thấy rõ ràng như một dấu yêu bình thường khác nhưng nó vẫn là một dấu hickey. Các cô gái khác hoặc bản thân Irene có lẽ thậm chí còn không nhận ra chị ấy có nó.
Đó là lúc Seulgi nhìn xuống chân mình và mỉm cười, thậm chí còn cười lớn. Tất cả các cô gái đều ngừng ăn và chỉ nhìn vào cô gái tóc ombre vàng và nghĩ rằng cô ấy bị mất trí. Sau khi Seulgi dừng lại và nhìn lên, họ thấy cô ấy rơi nước mắt. Irene lo lắng nhìn cô.
"Sseul?" Giọng cô nhẹ nhàng và dịu dàng.
"Em đúng là một kẻ ngốc," Seulgi nói với chính mình.
Joy và Wendy nhìn nhau bối rối trong khi Irene không rời ánh nhìn của mình khỏi cô gái đang khóc, thậm chí một lần.
"Tôi biết đây là thời điểm tồi tệ, nhưng phải nói rằng, cảm xúc của cô dành cho chị Irene thậm chí không thể so sánh với những gì tôi cảm thấy về chị ấy từ khi chúng tôi còn là thực tập sinh," Seulgi nhìn Wendy với một cái nhìn mạnh mẽ như khiến Wendy cảm thấy cổ họng mình trở nên khô khốc.
Lời bộc bạch khiến cả ba cô gái không nói nên lời. Seulgi thấy sai lầm là cô đã làm điều này quá muộn và rời khỏi chỗ ngồi của mình. Cô đeo túi của mình lên vai một cách buồn bã.
"Thưởng thức bữa sáng của mọi người đi," giọng cô vỡ ra khi cô đi ra khỏi bếp và căn hộ nói chung.
Joy vội vàng đặt một miếng bánh mì nướng vào miệng trước khi chạy ra khỏi căn hộ và đuổi theo cô gái đang bị tổn thương. Wendy và Irene bị bỏ lại phía sau hoàn toàn chết lặng. Seulgi có tình cảm với Irene?
"Em ấy vừa...?" Irene rời đi, không thể hoàn thành câu nói của mình.
Wendy lặng người gật đầu, Irene có thể nhìn thấy cô ấy từ khóe mắt. Cô ấy sẽ làm gì bây giờ?
*Tư thế kéo cắt: Thật ra để hình dung tư thế này đơn giản lắm, mấy bạn lấy hai cây kéo rồi mở nó ra xong lồng vào nhau là hình dung được thôi :D
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro