CHAP 4: HAPPINESS
Trans: Từ chap này trở đi fic bọn mình được thêm hỗ trợ dịch từ bạn @Snow0111 nhé :D Chúc các bạn đọc vui vẻ.
====
Irene bị đánh thức khi đang ngủ bởi vì ánh sáng len lỏi vào mí mắt của mình. Cô thốt ra một tiếng rên rỉ lớn khi cô duỗi người và cuối cùng mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra. Irene nhìn quanh phòng và ký ức về đêm trước như sét đánh ngang cô. Mắt mở to và Irene giật mình trong cơn sốc khi cảm thấy đau nhẹ ở vùng dưới của mình. Cô rên rỉ trong sự khó chịu và đó cũng là khi cô phát hiện ra bây giờ cô đang không mặc gì. Bằng phản xạ, cô kéo chăn lên để che cho mình nhưng ngay lập tức cô thấy hành động ấy của mình ngớ ngẩn thế nào.
Cô thư giãn một chút và nhìn kĩ xung quanh. Tất cả mọi thứ rất yên tĩnh và Irene không nhìn thấy Wendy. Không ghi chú, lời nhắn hoặc bất cứ điều gì. Irene không thể không cảm thấy tổn thương nhưng mình mong đợi điều gì chứ? Cô đã hy vọng về chuyện họ... Chờ đã, hy vọng của mình? Để làm gì? Cô Wendy đó thực sự thích mình và chăm sóc cho mình? Irene đổ lỗi cho chính mình vì đã có những suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy ngay từ đầu.
Irene cẩn thận ra khỏi giường và đi đến phòng tắm để tắm. Nước ấm chắc chắn giúp cơ thể cô dịu lại khỏi cơn đau. Cô lấy một bộ đồ lót sạch sẽ trong một túi mới và mượn một cái áo phông và quần soóc của Wendy. Irene cũng nhìn dọc theo tủ và tìm thấy một cái bàn chải đánh răng. Cô gái lớn tuổi hơn cho rằng Wendy sẽ không bận tâm đến việc cô ấy lấy những thứ này sau khi cô ấy lấy mất sự tinh khiết của mình. Đúng vậy, Irene đã có những cảm xúc tổn thương. Mặc dù đã được sự đồng ý của cả hai... nhưng. Làm thế nào mà Wendy có thể rời đi mà không nói gì?
Irene quay trở lại giường và nhận thấy có 1 chút quen thuộc từ cái tủ đầu giường. Cô mở nó ra và lấy ra cuốn sách đen nào đó. Cô mặc kệ sự riêng tư và nghĩ rằng đây sẽ là sự trả thù của cô, đọc tất cả những bí mật của Wendy. Cô lật các trang ra và quét tìm bất kỳ thứ gì đáng để tống tiền. Ăn miếng trả miếng, phải không?
"Nhật ký thân mến, training thật sự rất khó khăn-- không. Nhật ký thân mến, tôi đã gặp một người bạn mới hôm nay-- không. Nhật ký thân mến, tôi đã gặp lại cô ấy hôm nay. Thần tượng của tôi-- huh ... điều này có vẻ thú vị."
Irene quyết định đọc trang đó chỉ cho vui vì đây là lần đầu tiên cô đọc,Wendy thật sự là 1 fangirl của người đó.
"Ngày 24 tháng 12 năm 2010
Nhật ký thân yêu,
Hôm nay tôi lại gặp cô ấy. Thần tượng của tôi. Người mà tôi đã ngưỡng mộ rất nhiều kể từ khi debut. Chị ấy tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu mà tôi thề rằng chị ấy chính là một thiên thần. Làm thế nào một chị có thể hoàn hảo như vậy? Hôm nay họ đã có một buổi hòa nhạc đêm Giáng sinh nên tôi lẻn ra khỏi ký túc xá chỉ để có thể thấy chị ấy biểu diễn. Chị hát "Last Christmas" cùng với một nam idol. Anh ta gần chị đến mức em muốn đấm vào mặt anh ta! Nhưng dù sao, chị hát rất hay. Mặc dù phát âm của chị ấy hơi yếu đi nhưng chị ấy rất đáng yêu. Chị lớn hơn tôi ba tuổi nhưng làm sao chị ấy lại dễ thương đến vậy? Nghe thật đáng sợ đúng không nhưng tôi không thể ngừng thích chị được. Chị ấy thật tuyệt vời theo mọi cách."
Irene không thể không cảm thấy một chút ghen tị vì Wendy thích cô gái này như thế. Cô cố gắng liên kết các suy nghĩ của mình để nghĩ xem idol đó là ai.
"Nhớ lại xem... 24 tháng 12, hai năm trước... Mình nhớ rằng mình đang ở một buổi hòa nhạc Giáng sinh nhưng mình không nhớ chính xác ngày... Và mình đã hát... "Last Christmas" với tiền bối Jonghyun..."
Đôi mắt của Irene mở to hết cỡ.
"Không. Không đời nào," Irene tự nhủ. "Nhưng nếu...?"
Irene quyết định đọc tiếp để tìm ra cô thần tượng của Wendy là ai. Cô lướt qua tất cả các trang và cuối cùng đến một trang có vẻ hữu ích.
"Ngày 9 tháng 1 năm 2014
Nhật ký thân yêu,
Cuối cùng họ nói với tôi rằng tôi sẽ ra mắt trong một nhóm nhạc 2 người! Giống như thần tượng của tôi. Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ trở thành đối thủ của nhau? Không đời nào. Chị Irene quá hoàn hảo và tuyệt vời, tôi không xứng đáng là đối thủ của chị ấy. Nhưng tôi không thể-- "
Irene không cần đọc nữa. Cô đã có được câu trả lời cho mình. Irene là thần tượng của Wendy. Nhưng tại sao Wendy làm tất cả điều này? Mục đích của Wendy là gì? Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng cửa mở và đóng lại.
"Tôi quay lại rồi đây!"
Chắc chắn đó là giọng của Wendy. Irene rùng mình và cất cuốn nhật ký trở lại nơi nó thuộc về và cố hành động bình thường. Pfft, như thể. Làm thế nào bạn có thể hành động bình thường khi bạn chỉ có một đêm nồng nhiệt với một cô gái bây giờ bạn đang yêu thầm và dường như người đó cũng đã thích bạn từ hai năm trước đây?
Màu đỏ thẫm quen thuộc đập vào mắt của Irene. Wendy sau đó xuất hiện từ phòng khách và nở 1 nụ cười cực kỳ quyến rũ.
"Này chị dậy rồi à.Chị đã thức bao lâu rồi? Xin lỗi, xin lỗi, tôi không ngờ là mình đã đi lâu như vậy," Wendy nói khi cô giơ một túi giấy lên.
Đó là từ một tiệm bánh địa phương.
Wendy giải thích: "Tôi đã đi mua ăn sáng cho chúng ta nhưng một trong những người đàn ông trong quán cà phê nhận ra tôi và xin chữ ký. Sau đó mọi người đột nhiên vây quanh tôi và yêu cầu tôi ký vào những gì họ có sẵn". "Họ có lẽ thậm chí còn không biết tôi là ai," cô cười khúc khích khi cô cởi mũ và khăn quàng rồi đặt chúng vào tủ quần áo.
Irene im lặng. Cô gái trẻ tuổi hơn quay lại và nhìn cô lo lắng. "Có chuyện gì sao?"
Một lần nữa mọi thứ im lặng.
"Có phải tôi đã làm gì sai không? Chị có đau không?" Wendy lo lắng hỏi khi cô cúi xuống và kiểm tra cô gái lớn tuổi hơn.
Sau đó là khi Irene ngắt lời và bắt đầu đánh vào vai Wendy. "Đồ ngốc! Đồ ngốc! Em đúng là một tên ngốc mà!"
"Ow! Ow! OWW! Em đã làm gì ?!" Wendy bối rối.
"Chị nghĩ em đã bỏ lại chị 1 mình!" Irene bắt đầu khóc và nước mắt chảy ra khi những cú đánh của cô chậm lại và yếu đi.
Wendy nhận ra sai lầm của mình và ôm lấy Irene để an ủi. Cô hôn lên trán Irene và thì thầm âu yếm. "Em xin lỗi. Em đáng lẽ phải cẩn thận hơn. Em sẽ không rời bỏ chị nữa và nếu em làm vậy, em sẽ để lại note cho chị, được chứ?"
Irene gật đầu một cách đáng yêu trong vòng tay của cô. Wendy mỉm cười ngay khi cô đã được tha thứ và mang túi trước mặt họ một lần nữa.
"Bây giờ, chúng ta đi ăn thôi. Em đã mua bánh sừng bò. Em không biết chị thích cái nào vì vậy em đã mua sáu mùi vị khác nhau," cô gái trẻ cười khi cô cẩn thận dẫn cả hai vào bếp.
Vào lúc đó, cô gái trẻ không còn là một con quỷ trong mắt Irene nữa. Cô đã trở thành một thiên thần ngọt ngào.
"Chị này, mấy ngày gần đây chị thay đổi nhiều quá," Seulgi nói khi họ đang duỗi người.
Irene mỉm cười. "Thật à? Như thế nào vậy?"
Seulgi nhìn cô. "Chị luôn hạnh phúc và chị mỉm cười không có lý do. Giống như ngay bây giờ," cô gái trẻ chỉ.
Irene chạm vào mặt cô và chắc chắn cô đã có nụ cười lớn nhất từ trước tới nay. "Ồ. Chị không nhận ra đấy."
"Chị có bạn trai à?" Cô gái dễ thương như một chú gấu nheo mắt. Trong tâm trí cô gái trẻ cầu nguyện rằng đừng là như vậy. Đồng thời Irene gần như bị choáng váng từ câu hỏi đó.
"K-Không. Không phải thế." Chết tiệt. Irene lại nói lắp.
"Chị đang nói dối!" Seulgi khẳng định. Cô bỗng cảm thấy đau lòng một chút.
"Chị không nói dối!"
Cô ấy thực sự không. Wendy không phải là một chàng trai nên cô ấy đã nói thật.
"Chị đang làm tổn thương cảm xúc của em. Em không thể ngờ rằng chị sẽ giữ bí mật với em," Seulgi sử dụng cái bĩu môi khét tiếng của mình để cố gắng làm cho Irene nói cho cô biết sự thật nhưng Irene biết rõ điều đó. Nó có thể được xem như một trò đùa nhưng Seulgi thực sự đã bị tổn thương.
"Ồ, em sẽ không chiến thắng với đôi mắt cún đó đâu," Irene cười khúc khích.
Seulgi rũ mặt. "Chết tiệt," cô lẩm bẩm. Irene cười và cô tiếp tục duỗi người trên thanh xà.
Ngay sau đó người quản lý của họ đã gõ cửa trước khi bước vào. Anh ấy có vẻ hạnh phúc và có tâm trạng rất tốt.
"Này các cô gái," anh chào hỏi.
"Chào anh," cả hai thành viên nói lại khi họ dừng bài tập kéo giãn và đứng thẳng dậy.
"Nhớ dự án mới mà chúng ta đã nói chứ?"
Cả hai cô gái gật đầu.
"Chà, những thành viên còn lại sẽ tham gia dự án vừa mới đến nên tôi muốn tất cả các em gặp nhau," anh vừa nói vừa bước tới cửa. Cả hai cô gái đều nhìn nhau và tự hỏi ai là thành viên khác có thể khiến người quản lý của họ phấn khởi như vậy.
"Các cô gái vào đây nào," anh gọi và sau đó hai cô gái quen thuộc bước vào.
Seulgi và Irene cố hết sức để không há hốc miệng kinh ngạc khi hai cô gái ấy đứng trước mặt họ.
"Các cô gái," người quản lý của họ đứng phía sau và nắm lấy vai họ,"Hãy gặp các thành viên của Cheesecake, Joy và Wendy."
Như đã được tập hai cô gái trẻ tự giới thiệu mình. "Xin chào, chúng tôi là nhóm Cheescake."
Và đó là khi Seulgi mất kiểm soát. "ANH CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG!?" Cô chộp lấy người quản lý.
Seulgi biết rằng Wendy là người đã tung bản ghi âm bí mật và Joy có chút liên quan nhưng cô không biết rằng giữa Wendy và Irene đang có chuyện gì diễn ra với nhau. Vì vậy, về cơ bản, cô đang mang trong mình sự hận thù sâu sắc đối với cả hai thành viên Cheesecake.
"Thế quái nào mà lại như vậy- MMPHASDFGHJKL!!" Irene lấy tay che miệng Seulgi ngăn không cho cô ấy nói thêm điều gì nữa.
Người quản lý của họ dường như bối rối và hai thành viên kia thì bị sốc.
"Uhh các em có thể chờ chúng tôi một chút không?" Người quản lý cười lúng túng khi anh cố trấn tĩnh Seulgi.
Wendy và Joy gật đầu khi họ cứng nhắc bước ra khỏi phòng tập và đóng cửa lại. Cuối cùng Irene thả tay ra khỏi Seulgi và cô gái trẻ tiếp tục rít lên.
"Cái quái gì vậy! Chị biết rõ là họ là những người--" Và Irene lại che miệng Seulgi lại. Không ai trong công ty của họ biết Wendy là người đã lên kế hoạch cho toàn bộ việc kia và cô muốn mọi việc vẫn như thế.
"Anh có thể vui lòng để chúng em một mình được không?" Irene chật vật khi cô bắn cho Seulgi một cái lườm để trấn tĩnh lại. Người quản lý của họ trông có vẻ miễn cưỡng nhưng cuối cùng đã đồng ý.
Khi hai người đã ở một mình, Irene bỏ tay ra một lần nữa.
"Chị có thể ngừng làm việc đó được không ?!" Seulgi hét lên.
"Và em có thể bớt lại với cơn giận của mình?" Irene hét lên.
"EM?! Chị quên rằng sự nghiệp của chúng ta gần như đổ vỡ của vì hai con kh--"
"Cẩn trọng lời nói của em Kang Seulgi!" Irene nhìn cô cảnh báo. Seulgi bực dọc khi cô chạy quanh phòng tập để bình tĩnh lại.
"Em chỉ không hiểu," Seulgi nói khi cô đặt tay lên trán. "Tại sao chị không tức?"
Irene quyết định đáp lại bằng một câu trả lời ngớ ngẩn. "Bởi vì chị là trưởng nhóm và một người trong chúng ta phải giữ bình tĩnh."
Hoặc Seulgi tin Irene hoặc cô ấy đã quá tức giận để có thể nhận ra lời nói dối đó nhưng cô vẫn chọn tin vào nó.
"Này," Irene tiếp cận cô cẩn thận, "đây là một cơ hội rất lớn cho cả hai nhóm. Cả hai chúng ta cần điều này. Chị quyết định trở thành người rộng lượng hơn và tha thứ. Em có thể làm điều tương tự đúng không?"
Seulgi không trả lời.
"Làm ơn đi Sseul? Vì chị," Irene sử dụng aegyo hiếm có của mình - thứ luôn có tỷ lệ thành công trăm phần trăm.
Seulgi đột nhiên mỉm cười và nhượng bộ. "Được rồi, được rồi. Nhưng chỉ vì chị thôi," cô nói rõ.
"Cảm ơn em," cô ôm cô gái trẻ hơn. "Em là nhất."
"Yeah, yeah. em biết," Seulgi nói đùa. "Em thề chị là một vị thánh Bae Joohyun." Cô nói nhưng vẫn không tin vào khả năng cô gái lớn tuổi hơn lại tha thứ dễ dàng như vậy.
Hai cô gái bước đến cửa với Irene là người mở nó ra. Ở đó, cô thấy hai cô gái trông hơi lo lắng cùng với người quản lý của họ. Cô đưa cho người quản lý một cái nhìn nói rằng "mọi thứ đã ổn rồi" và anh thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, anh chào tạm biệt và để lại bốn cô gái một mình để làm quen với nhau tốt hơn.
Joy và Wendy bước vào phòng tập và Irene nở một nụ cười nhỏ trong khi Seulgi lườm họ và khoanh hai tay. Irene huých khuỷu tay Seulgi và cô gái trẻ 'tsk' với trưởng nhóm của mình.
"Xin chào. Tôi là Irene, nhóm trưởng của Red Velvet, là dancer chính và rapper." Irene sau đó nhìn sang Seulgi để cô ấy tự giới thiệu bản thân mình nhưng có vẻ cô ấy sẽ không nói bất cứ điều gì đâu.
Cô gái lớn nhất trong phòng thở dài. "Và đây là Seulgi, giọng hát chính của Red Velvet,visual và maknae." Irene cố gắng không lúng túng khi cô ấy giới thiệu cô gái khác nhưng Seulgi đã thực sự làm cho nó khó khăn.
"Tôi là Wendy, nhóm trưởng của Cheesecake và giọng hát chính," Wendy cúi chào và nở một nụ cười nhỏ.
"Và là một con khốn bướng bỉnh," Seulgi lẩm bẩm dưới hơi thở của mình nhưng chỉ có Irene mới có thể nghe thấy cô. Irene lại huých khuỷu tay cô một lần nữa để bảo cô cư xử đúng mực.
"Tôi là Joy, dancer chính của Cheesecake, visual và maknae," Joy thề.
"Cũng là một con khốn bướng bỉnh," Seulgi lặp lại.
"Seulgi!" Irene đưa cho thành viên còn lại một lời cảnh báo cuối cùng. Seulgi biết rõ hơn là không nên chọc giận Irene thêm nữa. Cô đã thực sự ngạc nhiên khi còn sống sót lâu như vậy.
"Được rồi. Tôi là Seulgi và tôi ghét cả hai. Đấy, chúng ta đã làm xong phần giới thiệu," cô gái thẳng thắng nói khi cô bước trở lại thanh xà khiêu vũ để tiếp tục duỗi người.
"Xin lỗi về con bé," Irene xin lỗi. "Em ấy biết mọi thứ," cô nói nhỏ giọng.
Wendy mở to mắt. "Mọi thứ mọi thứ?"
"Không phải tất cả mọi thứ. Chỉ có một phần tống tiền của em và Joy."
Cô gái trẻ nhất đưa ánh nhìn tò mò đến cô gái đang giãn cơ. Cô biết cách làm cho người khác thấy thoải mái. Cô bước tới chỗ Seulgi bỏ lại Wendy và Irene đằng sau, cô gái lớn nhất bối rối.
"Em ấy đang làm gì vậy?" Irene hỏi.
Wendy chỉ mỉm cười. "Cứ xem đi."
Joy bước lên và vỗ nhẹ lên vai Seulgi. Cô gái lớn tuổi đang xoạc chân trên thanh xà quay đầu lại và cau mày với người vừa chạm vào cô. Cô đặt chân xuống và xoay cơ thể của mình đối mặt với cô gái trẻ nhất.
"Gì?" Cô không kiên nhẫn hỏi.
"Lần trước tôi nhìn thấy chị ở câu lạc bộ, đó là bạn gái của chị hay chỉ là một số người theo đuôi chị?" Joy hỏi một cách tình cờ.
Irene há hốc miệng và Wendy phải đưa tay che miệng để ngăn bản thân cười. Nếu Seulgi là một người thẳng thắng, thì Joy gấp hai lần cô.
"X-Xin lỗi?" Seulgi chớp mắt liên tục.
"Chị nghe tôi nói rồi đấy. Chị thích phụ nữ hay cả hai giới?" Joy hỏi một cách ngây thơ vô tội.
Wendy nghiêng người thì thầm gì đó với Irene. "Đừng để khuôn mặt trẻ con của nó đánh lừa chị. Joy có tất cả trừ sự trong sáng và ngây thơ," cô thú nhận.
"Tôi nghĩ đó không phải việc của cô," Seulgi cau mày và quay lưng lại với cô gái cao hơn để tiếp tục duỗi người.
Joy đi vòng qua thanh xà và đối mặt với Seulgi một lần nữa. "Aww thôi nào. Đừng có thô lỗ như thế. Nếu chị nói với tôi thì tôi sẽ nói cho chị bí mật của tôi." Joy nghiêng người về phía trước và "thì thầm" những lời tiếp theo của cô ấy. "Tôi thích 'âm hộ' "(Trans: nguyên văn ở đây là "I like pussy" nhưng mà mình không tìm được từ gì thích hợp để thế vào nên phải ghi ra vậy luôn), cô tiết lộ.
Wendy bỏ đi hình tượng và nằm bò ra sàn cười nắc nẻ. Irene cũng không thể kiềm chế được tiếng cười của mình nữa khi cô ngửa đầu ra sau và cười lớn.
Seulgi không biết phản ứng như thế nào và cô trở nên ngơ ngác. Chưa bao giờ trong cuộc đời cô có một người nào đó trung thực và thẳng thắng hơn cả cô. Tuy nhiên, cô sẽ không thua một học sinh trung học.
"Tôi không phải là người kén chọn. Tôi thích cả hai," Seulgi trả lời rõ ràng.
"Tại sao chị không nói những từ đó? Xấu hổ à?" Joy hỏi.
Seulgi cắn vào má trong của cô ấy. "Tốt, tôi thích "dương vật" và "âm hộ". Vui chứ?"
"Rất vui. Chị nên thêm nó vào hồ sơ của chị," Joy tặc lưỡi và bỏ đi.
"Sao cái con nhỏ này..." Seulgi hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại. Cô quyết định mặc kệ Joy và để cô ấy đi. Chỉ lần này thôi.
Joy quay trở lại chỗ những người chị đang cười của cô. Cuối cùng họ kéo nhau lại và nhìn Joy với một cái nhìn tự hào.
"Em có vẻ hơi không khéo léo nhỉ?" Irene cười khúc khích.
"Khéo léo? Em chỉ làm cho mọi chuyện bớt gay gắt. Em có thể đã yêu cầu chị ta một màn threesome ngay sau khi chị ta nói chị ta thích dương vật và âm hộ. Ow!"
Wendy cốc lên đầu Joy . "Nhóc con, em vẫn còn chưa 18 tuổi!" nhóm trưởng của cô mắng.
"Em không nói nó phải là ngay bây giờ!" Joy xoa cái đầu đau của mình. " Hơn nữa, em sẽ 18 trong một vài tháng tới nên mọi thứ đều ổn."
"Tất cả đều ổn à? Em đừng có mơ!" Wendy cốc đầu Joy một lần nữa.
"OWW!" Người trẻ nhất liếc nhìn. "Không nhưng thực sự, chị có nghĩ rằng em có cơ hội với chị Seulgi không?" Cô hỏi khi nhìn Irene. Người lớn tuổi nhất dường như rất kinh ngạc. Joy thực sự hứng thú với Seulgi à?
Cô nhìn lại Seulgi và thấy em lẩm bẩm dưới hơi thở. Cô gái trông như chú gấu chỉ làm điều đó khi một cái gì đó hoặc ai đó thực sự để lại ấn tượng với cô ấy. Người lớn tuổi nhất thể hiện một nụ cười hiểu biết nhưng không cho Joy một câu trả lời trung thực. Điều đó sẽ không vui nếu mọi thứ quá dễ dàng cho em ấy.
"Chị không biết. em có thể thử và nếu em hạ gục được em ấy, có thể," Irene cười toe toét.
Joy liếc nhìn Seulgi với một cái nhìn kiên quyết. "Được rồi. em sẽ biến cô ấy thành người của em," cô siết chặt nắm đấm của mình khi tự cổ vũ bản thân.
Wendy lại cốc cô lần nữa.
"Chị có thể dừng lại không?" Joy hét lớn. "Chị đã thích cô gái của chị trong hơn hai năm vậy tại sao em không thể có một người để thích?"
Irene nhướn mày. "Cô gái của em? Cô gái nào?" Cô giả vờ tò mò.
Wendy suỵt vơi người trẻ nhất.
"Chị vẫn chưa nói với chị ấy?" Joy hỏi trong sự hoài nghi.
"Im đi Joy!" Wendy nhấn mạnh.
"Nói với chị cái gì?" Irene biết rõ hơn.
"Không có gì, không có gì. Joy đang đùa đấy," Wendy nói khi cô liếc nhìn người trẻ nhất. "Hãy luyện tập thay vào đó. Họ đã cho chúng ta lời bài hát để hát với bản demo."
Wendy trông khá lo lắng khi đẩy Joy về hướng dàn âm thanh và Irene chỉ có thể mỉm cười trong sự thích thú. Đôi khi ác quỷ Son Wendy có thể rất đáng yêu mà không cần cố gắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro