Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 08




Lưu ý: Mọi chi tiết đều là hư cấu, không áp lên người thật. Nếu bạn không thích xin đừng đọc để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng khi đu idol!

Truyện ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP của tác giả, yêu cầu không đem đi nơi khác! Bản dịch không đảm bảo 100% sát với bản gốc!

Dịch bởi: Brandy Cotton Candy

__________

"Á Hiên, em muốn ăn gì? Anh gọi cho em."

Trương Chân Nguyên treo áo khoác vừa cởi lên móc, để lộ đoạn tay áo màu đen nguyên bản bên trong, nhìn qua càng thêm thành thục. Anh lấy điện thoại ra, mở một ứng dụng giao đồ ăn nào đó rồi đi về phía Tống Á Hiên.

Đã hơn chín giờ tối, hai người từ bệnh viện trở về đều chưa ăn gì, bụng đã đói meo.

Tống Á Hiên nằm trên sô pha, trên trán dán miếng dán hạ sốt, có vẻ tinh thần cậu rất tốt, hai chân đung đưa đung đưa bên cạnh, tùy ý nói: "Em không muốn ăn đâu anh, anh gọi đồ cho mình đi, em không đói."

"Nhưng buổi chiều ở bệnh viện em cũng chưa ăn gì mà." Trương Chân Nguyên cúi người sờ lên miếng hạ sốt trên trán cậu, sau đó lại sờ sờ mặt cậu, "Trong người còn chỗ nào không khỏe không?"

Tống Á Hiên tập trung nhìn khuôn mặt đang tiến dần về phía cậu. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức trên mặt cậu có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra từ Trương Chân Nguyên. Cậu không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.

Trương Chân Nguyên lo lắng đến lông mày cũng hơi chau lại, điều này khiến khuôn mặt anh trông thêm càng nghiêm túc. Nhưng biết được là anh đang quan tâm mình, trong lòng Tống Á Hiên càng thấy thoải mái.

Cậu cong cong khóe mắt, bàn tay đang đặt trên ghế sô pha đột lên ôm lấy cổ Trương Chân Nguyên, hơi dùng chút lực, người kia bị giật mình, không tự chủ được mà nghiêng về phía cậu.

Tống Á Hiên ôm lấy anh như ước nguyện.

Lồng ngực chạm lồng ngực, trái tim đập nhanh đến loạn nhịp.

Trương Chân Nguyên hoảng sợ muốn đứng dậy, nhưng lại bị Tống Á Hiên giữ chặt. Nếu không phải anh phản ứng kịp thời, suýt chút nữa đã dán vào môi của Tống Á Hiên.

May mà lúc ấy anh phản ứng kịp, quay đầu đi, chỉ là vành tai lướt qua một chút dịu dàng.

Tai anh lập tức đỏ bừng, vô cùng nóng.

"Á Hiên..."

"Anh Trương, em khó chịu." Giọng nói của Tống Á Hiên như chú mèo nhỏ, mềm mại nói: "Không ôm cái gì em thấy khó chịu lắm..."

Trương Chân Nguyên âm thầm thở ra một hơi, cảm giác khi cổ anh chạm vào cằm của Tống Á Hiên thật khó tả, anh tự hỏi có phải cơn sốt của người kia vẫn chưa giảm hay không, anh luôn cảm thấy nơi mình chạm vào quá nóng.

"Buông anh ra trước, anh đè lên em, em càng khó chịu đó." Trương Chân Nguyên vỗ vỗ bả vai cậu, thấp giọng nói.

"Cứ như vậy đi, em không thấy khó chịu." Tống Á Hiên nũng nịu dụi đầu vào cổ anh, hai tay ôm chặt lấy anh, một chút cũng không muốn buông ra.

Những sợi tóc mềm mại cọ lên da cổ, tê tê ngứa ngứa.

Trương Chân Nguyên chưa từng từ chối ai, nhưng tư thế này khiến anh cảm thấy không thoải mái. Trong mũi của anh dần dần tràn ngập hương thơm ngọt ngào toát ra từ cơ thể Tống Á Hiên. Dù sao anh cũng không phân biệt được là hương hoa nào, chỉ cảm thấy thơm đến đầu anh choáng váng.

Anh cũng chẳng rõ rốt cuộc là chỗ nào không thích hợp. Từ nhỏ Tống Á Hiên đã dính người, mỗi lúc đi ngủ không phải là cậu ôm người khác thì là người khác ôm cậu. Trương Chân Nguyên là người bên cậu từ nhỏ đến lớn, sớm đã rõ thói quen này của cậu.

Nghĩ như vậy, dường như cũng không có gì sai.

"Vậy để anh đổi tư thế." Trương Chân Nguyên thỏa hiệp, Tống Á Hiên cũng không từ chối. Anh lật người nằm xuống ghế sô pha, nghiêng người ôm lấy Tống Á Hiên, "Em có cảm thấy thoải mái hơn không?"

Hai người cao hơn 1m8 cùng chen chúc trên ghế sô pha quả thực có chút khó chịu, dù sao cũng không thể miêu tả là thoải mái. Trương Chân Nguyên không thể hiểu một số thói quen của Tống Á Hiên, ví dụ như lúc này, người kia nở một nụ cười hài lòng, gật gật đầu.

Ban đầu, Tống Á Hiên nằm đối mặt với Trương Chân Nguyên, một chân cậu gác lên chân anh, hai tay luồn qua eo ôm chặt lấy anh, đầu dựa lên cánh tay của Trương Chân Nguyên. Cái tư thế này khỏi phải nói có bao nhiêu thỏa mãn...

Nhưng dần dần, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Huyết khí phương cương của thiếu niên tuổi 18 khiến cơ thể cậu dần dần xuất hiện những phản ứng "sai trái". Tống Á Hiên vô thức bĩu môi, ngại ngùng dịch mông về phía sau vài cm, miễn cho đối phương phát hiện biến hóa rõ ràng của cậu.

Có lẽ bởi vì Trương Chân Nguyên làm việc mệt mỏi cả ngày, lúc này anh nhắm mắt, mơ màng buồn ngủ. Sau khi cảm nhận được động tác của Tống Á Hiên, anh ôm chặt người lại, mơ mơ hồ hồ nói: "Cẩn thận ngã."

Tống Á Hiên xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống. Cậu chỉ là muốn lợi dụng đang bị bệnh mà ăn chút "đậu hũ", chứ không muốn ý nghĩ của cậu bị bại lộ nhanh như vậy.

"Em chỉ muốn lật người..."

Cánh tay Trương Chân Nguyên buông lỏng, Tống Á Hiên khó khăn lật người, cuối cùng không cần phải đối mặt với Trương Chân Nguyên.

Người phía sau có lẽ đã ngủ say, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều. Cả ngày nay Tống Á Hiên đã ngủ quá lâu, hiện tại cậu không buồn ngủ chút nào, trong đầu cậu lúc này chỉ đang cố gắng tham thiền, đuổi đi những hình ảnh "không khỏe mạnh".

Nguồn nhiệt từ cánh tay đang đặt trên đầu tiếp tục làm rối tung suy nghĩ của cậu.

Cậu nhìn bàn tay đang chống ở bên ngoài sô pha, năm ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trên mu bàn tay mơ hồ có thể nhìn thấy vài đường gân xanh.

Nếu như được một bàn tay như vậy nắm lấy...

Xong rồi, đầu óc lại chạy đi hơi xa rồi. Tống Á Hiên bất lực cắn ngón tay, đơn giản là vì bây giờ cậu cảm thấy quá khó chịu rồi.

Thật lâu sau, cuối cùng cùng cậu cũng dập được ngọn lửa trong lòng. Tống Á Hiên duỗi tay phải ra, mười ngón nắm chặt tay trái của Trương Chân Nguyên đang chống ở ngoài sô pha, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay của anh.

Người đang ngủ có lẽ cảm nhận được điều gì đó, cánh tay vòng qua eo đột nhiên siết chặt, Tống Á Hiên bị ép lùi lại mấy phân, hai chân co lại như muốn nép vào trong lòng Trương Chấn Nguyên.

Tống Á Hiên không chút do dự điều chỉnh tư thế, vững vàng thu vào trong vòng tay của Trương Chân Nguyên. Có lẽ là bởi vì thiếu cảm giác an toàn, từ nhỏ cậu đã thích loại tư thế được bao bọc này.

Hơn nữa, Trương Chân Nguyên cũng có một thói quen nhỏ mà anh không biết. Khi anh ngủ cùng người khác, anh sẽ vô thức mà từ từ ôm họ vào lòng, đó chỉ là một thói quen nhỏ đã trở thành tự nhiên.

Ví dụ, vào lúc này đây, anh đã ngủ say. Nhưng anh không chỉ ôm chặt Tống Á Hiên mà còn tựa đầu vào người cậu, tạo thành một tư thế thân mật.

Nếu không phải sớm đã trải nghiệm vô số lần, sợ rằng Tống Á Hiên sẽ nghi ngờ anh có chút tâm tư không đứng đắn.

Cậu hơi quay đầu lại, nhìn thấy trên mái tóc đen của Trương Chân Nguyên, giả vờ tức giận nhưng lại rất thấp giọng nói: "Trương Chân Nguyên anh thật quá đáng!"

Nhưng người phía sau hoàn toàn không nghe thấy mà hoàn toàn ngủ say.

Có lẽ là bởi vì ôm quá thoải mái, Tống Á Hiên cũng không chống đỡ được bao lâu, liền ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, cậu cảm giác được một bàn tay to lớn nhẹ nhàng phủ lên trán mình. Thật ấm áp, cậu không khỏi cọ cọ lên lòng bàn tay đối phương.

"Em tỉnh rồi?" Giọng nói của Trương Chân Nguyên từ phía sau truyền đến, rõ ràng mang theo âm mũi, hiển nhiên anh vừa mới tỉnh lại không lâu.

Tống Á Hiên trả lời: "Vâng."

"12 giờ đêm rồi, dậy ăn chút gì rồi đi ngủ." Trương Chân Nguyên vừa nói vừa buông cậu mà rời ghế sô pha trước, Tống Á Hiên đang đắm chìm trong vòng tay anh, nhưng đối phương đột nhiên rời đi, cậu cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Tống Á Hiên bất đắc dĩ đứng dậy, đi theo rửa mặt chờ cơm tối.

Xem xét đến bệnh tình của cậu, Tống Á Hiên chỉ làm một bữa thanh đạm, hai bát cháo nhỏ cùng vài món ăn bổ dưỡng, anh cũng ăn như vậy theo Tống Á Hiên.

Mùi vị nhạt nhẽo khiến Tống Á Hiên lắc đầu: "Em rất muốn ăn thịt nướng, em muốn ăn thịt."

Bảy thành viên trong nhóm họ đều là động vật ăn thịt, đối với rau củ đều không có hứng thú gì. Thường thì mỗi khi nếu ăn lẩu bỏ nhiều rau, sẽ chẳng mấy ai thèm động đến.

Trương Chân Nguyên ngẩng đầu lên nói: "Em vẫn đang ốm, phải ăn thanh đạm một chút. Em cố nhịn thêm hai ngày rồi đi ăn thịt nướng, được không?" Giọng nói của anh rất dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Cứu mạng cứu mạng a~" Tống Á Hiên giả vờ lau nước mắt.

Cậu vốn chỉ là muốn thu hút sự chú ý của đối phương, muốn đối phương quan tâm đến mình, thấy Trương Chân Nguyên cắn câu, cậu càng diễn càng hăng.

Ai ngờ Trương Chân Nguyên nghĩ nghĩ lại rồi đứng dậy, nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi ăn thịt nướng."

"Thật sao?" Tống Á Hiên không nghĩ mình bị bệnh còn được anh chiều theo, hai mắt trong suốt càng sáng lấp lánh.

"Được, em muốn ăn thì chúng ta đi."

"Em muốn ăn, đương nhiên em muốn ăn." Trong nháy mắt Tống Á Hiên cảm thấy thắt lưng không đau, hai chân cũng không đau, một hơi liền có thể leo lên tám tầng. Cậu thực sự là "đói miệng".

Cậu thực sự không ngờ, Trương Chân Nguyên vẫn sẵn sàng ra ngoài với cậu vào lúc hơn mười hai giờ đêm.

Cửa hàng đồ nướng cách căn hộ của bọn họ không xa, đi bộ cũng chỉ mất chừng mười phút, buổi tối hai bên đường không có bóng người, hai người đi dạo trong gió chiều rất thoải mái.

"Tiểu Trương Trương, có phải khi bị bệnh mà ở chỗ anh sẽ có đặc quyền không?" Tống Á Hiên tâm tình rất tốt ngồi ở bên cạnh anh, cười nói: "Yêu cầu gì anh sẽ đều sẽ đáp ứng sao?"

Trương Chân Nguyên mím môi suy nghĩ vài giây rồi nói: "Em bị bệnh thân thể đã thấy không thoải mái rồi, vậy phải cố gắng để em cảm thấy dễ chịu hơn."

Tống Á Hiên cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, nhưng cậu càng muốn nói: Nếu anh chỉ tốt với em như vậy, em sẽ càng thấy thoải mái hơn.

Rốt cuộc, cậu vẫn cẩn thận hơn một chút, không biết vì sao chỉ "ừm" một tiếng, không dám nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro