[TRANS][LONGFIC][HYUKHAE] DREAM CATCHER - DREAM VI
***Đây là bản dịch của chương VI truyện Dream Catcher. Vì theo mình thấy ở trang web orchidpeach.wordpress.com có một bạn cũng xin quyền tác giả để dịch bài này (thật ra mình cũng bắt chước bạn ấy thôi, cũng nhắn tin xin quyền tác giả) nhưng vì thấy có lẽ bạn ấy bận hay vì lí do gì đó lại drop tại chương V, vì đó mình quyết định dịch từ chương VI cho các bạn đọc. Dưới đây là link của các chương trước đó, cảm ơn bạn Kitkunnie đã dịch cho chúng mình 5 chương đầu *gập đầu cảm tạ* Và mình cũng xin phép bạn cho mình dịch theo thuật ngữ của bạn ý ạ (Ngự Mộng Nhân, Mộng bộ thủ) để liền mạch truyện được không ạ. Mình cảm ơn bạn (lần hai) *gập đầu cảm tạ*
Đối với tác giả, mình xin phép được dịch thêm thắt vài chi tiết về cách diễn đạt (chứ không phải về nội dung) để truyện dễ hiểu hơn ạ. Điều này mình chưa kịp nhắn tin hỏi ý kiến bạn tác giả. Nhưng mình nghĩ dịch theo ngôn ngữ Việt Nam thì điều này là cần thiết cho chúng mình nhưng lại không làm ảnh hưởng đến nội dung của truyện, vì vậy cho phép mình ạ.. Mình cảm ơn ạ *Gập đầu cảm tạ lần 3"
Chương I: https://orchidpeach.wordpress.com/2012/08/30/longfic-pg-hyukhae-dream-catcher-i/
Chương II: https://orchidpeach.wordpress.com/2012/09/08/longfic-pg-hyukhae-dream-catcher-ii/
Chương III: https://orchidpeach.wordpress.com/2013/01/18/longfic-pg-hyukhae-dream-catcher-iii/
Chương IV: https://orchidpeach.wordpress.com/2013/01/18/longfic-pg-hyukhae-dream-catcher-iv/
Chương V: https://orchidpeach.wordpress.com/2013/10/03/longfic-pg-hyukhae-dream-catcher-v/
***Còn đây là link bản gốc của truyện mà mình dịch ra ạ: http://chiyosjlove.livejournal.com/45835.html
Title: Dream Catcher
Author: @chiyosjlove (livejournal)
Pairing: HyukHae
Sub-pairings: YeWook, KyuMin, KangTeuk, HanChul
Chapter: Sáu
Rating: NC-17
CẢNH BÁO CHO CHƯƠNG NÀY: CÓ CẢNH RAPE
Synopsis/Summary: Cứ mỗi đêm từ ngày sinh nhật lần thứ mười lăm của mình, những buổi tối của Donghae lại bị tàn phá bởi những cơn ác mộng. Vì vậy, vấn đề này đã làm cậu mua cho mình một cái Dream Catcher, mặc dù cậu không thực sự tin rằng thứ đồ vật được làm từ gỗ và dây chỉ này lại giúp cậu thoát khỏi những điều đó. Tuy nhiên, vật đơn-giản-được-làm-từ-gỗ-và-dây-chỉ lại dẫn dắt chàng trai trẻ đến với một trang lịch sử của phép thuật và những điều bí mật mà cậu chưa từng nghĩ rằng nó tồn tại.
BẢN DỊCH ĐÃ HỎI QUA Ý CỦA TÁC GIẢ (BẰNG CÁCH GỬI TIN NHẮN QUA TRANG MXH MÀ TÁC GIẢ ĐĂNG BÀI: LIVEJOURNAL), TUY CHƯA CÓ SỰ HỒI ĐÁP. NGAY KHI CÓ SỰ PHẢN ĐỐI TỪ PHÍA TÁC GIẢ, MÌNH SẼ LẬP TỨC GỠ XUỐNG.
HY VỌNG CÁC BẠN NẾU MUỐN MANG RA NGOÀI HÃY NHẮN CHO MÌNH MỘT TIẾNG, SAU ĐÓ GHI NGUỒN SÁNG TÁC(BẮT BUỘC-TÔN TRỌNG NGƯỜI ĐÃ VẮT ÓC NGHĨ Ý TƯỞNG VÀ VIẾT RA CHO MÌNH VÀ CÁC BẠN DỊCH VÀ ĐỌC), NGUỒN DỊCH(vì mình mong các bạn có thể trân trọng công dịch thuật của mình ^^), VÀ LẬP TỨC GỠ BÀI ĐĂNG XUỐNG NẾU CÓ THÔNG BÁO GỠ TỪ MÌNH (VÌ MÌNH SẼ GỠ NẾU CÓ SỰ PHẢN ĐỐI TỪ TÁC GIẢ VÌ VẬY YÊU CẦU CÁC BẠN CŨNG NHƯ THẾ)
Hắn ôm người con trai thật chặt, cố gắng ngăn người yêu của hắn mất nhiều máu. Xung quanh người con trai đó đã xuất hiện một vũng máu đỏ tươi. Eunhyuk nén tay mình thật mạnh vào chỗ vết thương, dồn thật nhiều sức lực vào đó, cố làm cho vết thương ngừng chảy máu. Nhưng tất cả nỗ lực của hắn đã tan biến. Máu từ người kia đã nhuộm đỏ đôi bàn tay hắn rồi.
"Đư..Đừng chết mà, làm ơn.." Tên Ngự mộng nhân cất giọng van xin, âm thanh ấy ngày càng trở nên đau đớn và hoảng loạn. Lúc này hắn còn làm gì được chứ. Tại sao hắn không xuất hiện sớm hơn? Tại sao không ở đó đúng lúc? Tại sao hắn không đủ mạnh để làm cho vết thương kia lành lặn trở lại?
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Hyuk à..." Người con trai trả lời một cách yếu ớt, giọng cậu lúc này gần như là tiếng thều thào, thậm chí không còn rõ ràng nữa. Eunhyuk lại ghì chặt hơn vào chiếc áo sơ mi trên người cậu, nước mắt bắt đầu rơi từ khóe mắt rồi hòa vào vũng máu chảy ra từ thân thể người yêu hắn, người yêu duy nhất mà hắn nguyện thề sẽ ở bên.
"Không.. Nó sẽ không ổn một chút nào cả!" Eunhyuk khóc nấc, "Tôi đã hữa.. rằng sẽ bảo vệ em.. Nhưng tôi đã không làm được điều đó... Làm ơn, em là điều duy nhất trong cuộc đời tôi! Là người quan trọng nhất! T..Tôi sẽ không là gì cả, nếu không có em ở bên"
"Không Hyukjae", cậu lại cất tiếng. Mặc dù giọng nói đó dường như không còn sức lực, nhưng vẫn vững chắc, "Em không phải là thứ duy nhất mà anh còn có. Người ta đến và rồi sẽ rời đi trong cuộc sống mà, anh biết chứ... Đối với em, em nghĩ rằng chỉ còn lại là vấn đề thời gian mà em còn được hiện diện trong cuộc đời anh... Em ước gì mình có thể ở lại lâu hơn một chút, nhưng chắc là không thể rồi Hyukjae à, em xin lỗi. Em không...không muốn mọi chuyện lại xảy ra như thế này. Và nếu có thể, em sẽ... Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi"
"KHÔNG!" Eunhyuk nắm vào chiếc áo của cậu chặt hơn, "Đừng! Ở lại với tôi, đừng đi mà! Làm ơn đó! Em không được đi!Tôi..." Nước mắt không ngừng rơi xuống từ hốc mắt, cậu đang nằm trong vòng tay hắn, lịm dần đi. Hắn không thể làm gì cả, cũng không đủ mạnh để chữa trị vết thương, không đủ mạnh để làm bất cứ thứ gì cho cậu... Chỉ bất lực ngồi đó, nhìn cậu mất dần sức lực mà rời khỏi vòng tay mình. Nhưng rồi dường như một tia hy vọng lóe lên trong đầu Eunhyuk tội nghiệp, hắn cúi dần người xuống, nâng đầu cậu lên đến khi hai đôi môi chạm vào nhau.
Đó ít nhất là điều anh có thể làm. Một món quà chia tay đầy nuối tiếc... Lưỡi họ quyện vào nhau, Eunhyuk hôn cậu một cách dịu dàng pha với hương ngọt ngào ờ đầu lưỡi. Nhưng kể cả khi thân thể cậu bắt đầu nhũn ra, và rồi làn da trở nên lạnh toát, Eunhyuk vẫn không giúp được gì. Hắn không muốn bỏ cuộc, mặc dù biết chẳng thể níu kéo sự sống của cậu. Nhưng khi hai tay dần vô thức lỏng ra, rồi bàn tay cậu rơi xuống mặt sàn lạnh cóng – cũng là lúc tâm hồn Eunhyuk gần như sụp đổ, vỡ ra hàng trăm mảnh. Nước mắt chảy dài trên gương mặt hắn mỗi lúc một nhiều khi hắn rời khỏi đôi môi ấy. Tiếng khóc nấc tiếc thương dành cho cơ thể đẫm máu của cậu.
Tại sao hắn không thể làm gì để giữ cho cậu còn sống? Eunhyuk đấm nắm tay mình thật mạnh vào sàn nhà lênh láng máu. Hắn thật sự tha thiết ước rằng cậu có thể quay lại với cuộc sống. Nhưng, chỉ là hắn ta không thể. Dù sao đi nữa, một Ngự mộng nhân như hắn, không thể nào làm được 3 việc. Và một trong 3 điều đó là không thể làm cho bất cứ ai hay chính hắn trở nên giàu có. Hắn cũng không thể tác động vào tình cảm lứa đôi. Và điều cuối cùng, chính là điều đau đớn nhất... hắn không thể mang bất cứ ai trở về từ cõi chết, bất kể hắn yêu thương hay người đó quan trọng với hắn đến nhường nào.
Cùng với hơi thở hổn hển, tóc đỏ hun ngồi bật dậy, mắt mở to. Eunhyuk hít vào một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp của hắn. Kí ức vẫn còn rất chân thật trong đầu. Hắn lau mồ hôi trên gương mặt bằng cánh tay áo, lại hít vào thật sâu.
Chuyện này bắt đầu từ khoảng 5 thế kỉ trước, nhưng dường như lại mới xảy ra vào ngày hôm qua. Eunhyuk nằm phịch xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà màu kẹo bơ cứng. Hắn vươn hai tay lên, nắm lại. Hắn tưởng tượng ra hình ảnh cậu mỉm cười, rồi dùng tay đập vào hắn như thể cậu đang cố gắng bắt những ác mộng kia. (Câu này mình không rõ lắm hichic. Nguyên văn của nó là: "He pictured the smiling brunette, swatting at him with his hand as though he were trying to catch the fleeting nightmare." Mình không hiểu lắm câu này vì cứ he he him him không rõ ràng là eunhyuk hay là người còn lại ấy, nên mình không biết ý của tác giả như nào nên các bạn đọc câu bản gốc mình trích ra rồi hiểu theo ý mỗi người nhóe ^^. Chú thích thêm brunette có nghĩ là ngăm đen hay theo cái bạn dịch trước mình là tóc nâu đen, mình nghĩ là nói người đó có nước da ngăn đen hoặc tóc cậu có màu nâu đen, mà thôi mình dịch là cậu đi cho ngắn gọn chứ ghi vậy nhiều bạn có khi không hiểu. Bạn translator xin lỗi vì lảm nhảm quá nhiều hihi ^^ )
Đừng đi... Làm ơn đừng đi... Eunhyuk van xin. Mặc dù đó là một kí ức đau buồn, nhưng lại là điều cuối cùng mà hắn có về người hắn yêu trước kia... Dongsun. Tóc đỏ hun xoay người và nhắm mắt lại, ôm vào ngực một chiếc khối êm ái. Hắn hít vào, tưởng tưởng rằng Dongsun vẫn ở đây, trong vòng tay hắn. Tuy nhiên cái kí ức sắc nhọn ấy lại làm hắn choáng váng. Donghae, hậu duệ của Dongsun... người nhìn trông giống cậu, y như đúc.
Cùng một nụ cười đau đớn trên môi, hắn thở dài. Số phận đã gán cho hắn một trò chơi hết sức tàn độc. Số phận cười nhạo hắn, bằng cách gửi cho hắn một người trông giống đến từng centimet và còn là hậu duệ của cậu ấy sao? Số phận đùa cợt hắn vì đã không bảo vệ được người hắn yêu sao?
Tên Ngự mộng nhân tóc màu đỏ hun ngồi dậy với một tiếng rên khẽ. Hắn đặt chân mình lên giường và cúi xuống, đặt khuỷu tay lên chân và thư giãn bằng cách ôm lấy gương mặt. Hắn ngồi như thế một vài phút, cố gắng giữ bình tĩnh trái tim lúc này vẫn còn đập mạnh và rồi thở hắt ra. Vừa ngay khi hắn vuốt ngược bàn tay từ gương mặt lên đỉnh đầu, len qua những sợi tóc mềm mại của mình, hắn cảm thấy tim mình lại bắt đầu khẽ rung lên. Chỉ có thể là một điều...
Donghae đang gặp rắc rối...
~*~*~*
"K..KHÔNG" Tiếng hét của cậu vang dội khắp căn phòng bao phủ bởi bóng tối, quần áo bị xé rách một đường. Ẩm ướt, những nụ hôn đầy ướt át và bẩn thỉu vòng qua nơi cổ cậu, rồi đến vai. Đến việc kẻ cẩu dâm này là ai, Donghae cũng không hề biết. Căn phòng quá tối để có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh. Tất cả những gì cậu cảm nhận được là bàn tay của kẻ lạ mặt kia đang mò mẫm đến những nơi mà cậu không muốn bị đụng chạm bởi bất cứ ai. Cặp nhũ hồng, gặm mút, hôn,...
Với tốc độ nhanh chóng, kẻ đó lột sạch quần áo cậu, cậu cảm nhận được gì đó. Đôi chân bị nhấc bổng lên và có thứ đang đẩy vào bên trong cậu. Đầu gối Donghae trở nên yếu dần khi tiếng hét thoát ra khỏi vòng họng, rồi nước bắt đầu mắt trào ra từ hốc mắt. Nó đau, đau quá đi mất, tựa như thân thể đang bị xé toạc ra thành 2 nửa vậy. Cậu rơi xuống sàn nhà, kẻ cẩu dâm kia hạ thấp người theo. Hắn tấn công vào bên trong Donghae, với một lực rất mạnh."
"Ng..ngừng lại!..." Donghae hét lên, cảm giác đau đớn khi bị xâm hại, "Đ..Đừ..Đừng màaa" Cậu nhắm nghiền mắt lại và cố gắng đẩy kẻ đang hãm hiếp mình ra.
Nhưng rồi cậu lại cảm thấy một cái giật mạnh bất thình lình, và thứ tiếp theo mà cậu cảm nhận được... là một chiếc giường vừa ấm áp vừa mềm mại. Cảm thấy như có một trọng lượng nào đó vừa nén xuống chiếc giường đang nằm, Donghae xoay người,ánh mắt cậu bắt gặp một ánh mắt khác, một ánh mắt quen thuộc của nam nhân tóc màu đỏ hun.
"E..Eunhyuk.." Donghae lầm bầm như thể không tin đây là sự thật, rồi bắt đầu run lẩy bẩy. Cả thân thể cậu đang run lên một cách gần như không thể nào kiểm soát nổi, và cậu nhận ra rằng mình vẫn đang trong trạng thái khỏa thân, hoàn toàn không có một mảnh vải nào trên người. Bằng một cách yếu đuối của sự kiệt sức, Donghae cố gắng che đi thân thể mình. Cậu lấy tay ôm ngực mình lại, hai chân từ từ co vào. Nước mắt cũng dần rơi mỗi lúc một nhiều, rơi xuống một cách vô thức.
Rồi bỗng nhiên, có một vòng tay bao lấy đôi vai và kéo cậu vào cái ôm thật chặt.
"Shhh.." Eunhyuk an ủi, "Ổn rồi. Đó chỉ là một giấc mơ xấu mà thôi. Đừng khóc.. Shhh.." Donghae nằm yên đó, trong sự bao bọc dịu dàng của Eunhyuk, cảm nhận được sự ấm áp từ nam nhân lớn tuổi hơn mình ấy. Cậu không biết từ khi nào, hay bằng cách nào, lại nhìn thấy bản thân trong một chiếc áo thun oversize, sau đó trôi vào giấc ngủ khi Eunhyuk kéo chiếc chăn phủ qua đôi vai cậu.
Bây giờ đây, Donghae đã ngủ rồi – cậu đang trên đường trở về với hiện thực, không một chút nghi hoặc – và Eunhyuk chỉ đứng đó nhìn cậu.
Với một nụ cười đầy đau khổ, tóc màu đỏ hun cười chính bản thân mình rồi tự hỏi "Đây chẳng phải cũng là cách mà chúng ta đã từng gặp nhau sao, Dongsun..."
Donghae tỉnh dậy, cảm thấy bản thân mệt mỏi hơn là được nghỉ ngơi. Cậu xoay người, vùi mặt vào gối. Và khi làm như thế, cậu bỗng nhận thấy mình không mặc bộ pyjama mà đáng lẽ nó phải ở trên người cậu ngay bây giờ vì cậu đã mặc nó tối qua, thay vào đó là một chiếc áo thun oversize.
Nó giống với giấc mơ của mình... Donghae chớp mắt, rồi lại nhìn xuống cơ thể. Có lẽ phần giấc mơ bị hãm hiếp, nó không có thật, nhưng hình như khoảng thời gian ở bên cạnh Eunhyuk đã thực sự diễn ra. Một cách vô thức, nụ cười được vẽ trên đôi môi của Donghae. Điều đó có nghĩa... Eunhyuk không chỉ là ảo ảnh?
"Xem ai ở đây đang cười kìa", Một giọng nói vang lên hiện rõ sự trêu chọc. Donghae liếc mắt về phía bên trái và thấy Kibum đứng đó, dựa vào tủ sách với một nụ cười, cậu đang bắt chéo hai tay mình vào nhau.
"E..Em đang nói cái quái gì thế?" Donghae lập tức đáp lại, má ửng lên một màu hồng nhạt như tự hỏi chính xác cậu bé đã thấy những gì.
"Anh rên lên khi đang ngủ đó có biết không?" Kibum nói, rồi bỗng dưng chau mày lại. Donghae liếc một cú thật sâu về Kibum. "Em đùa thôi, nhưng bằng con mắt quan sát sự việc của em ghi lại, có vẻ anh đã thật sự mơ về thứ gì đó hư hỏng phải không?"
"A..Anh không có!" Donghae kêu lên, đỏ mặt bối rối. Nhưng Kibum chỉ cười, rồi giơ tay lên ra vẻ đầu hàng.
"Được rồi được rồi" Kibum lại cười khoái trá một làn nữa trước khi quay người bước xuống tầng hầm, "Em sẽ đi lấy chút đồ ăn. Anh có muốn một ít không?"
"Uh...Chắc chắn rồi" Donghae trả lời. Ngay khi chàng trai trẻ tuổi kia vừa bước xuống cầu thang, Donghae lại ngả mình xuống giường. Cậu kéo chăn che qua mặt, vùi mình vào đấy. Tại sao mỗi khi nghĩ tới Eunhyuk, trái tim lại đập lên nhanh hơn? Tại sao mỗi đêm khi nhìn thấy Eunhyuk, cậu lại ngay lập tức cảm thấy vui vẻ? Tại sao cậu đang bắt đầu nhận thấy rõ các "dấu hiệu" của tình yêu mà bản thân đang dành cho nam nhân kia?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro