Chương 2
4.
Vương Cửu Long liều mạng học, rốt cục cũng vào được trường của Trương Cửu Linh. Chỉ là lớp 12 không thể so sánh với lớp 9, áp lực tăng lên gấp bội, khiến Trương Cửu Linh rất ít thời gian ở bên Vương Cửu Long.
Vương Cửu Long chỉ có khiến mình chậm rãi thích ứng, thích ứng với việc Trương Cửu Linh càng ngày càng ít ở bên bầu bạn. Tuy nhiên, ngay cả khi hai người ngày càng ít dành thời gian cho nhau thì trong mắt các bạn học, hai người cũng dính nhau hơi quá rồi.
Thời gian ăn trưa của lớp 12 luôn sớm hơn mười lăm phút so với lớp 10 và 11. Trương Cửu Linh lại luôn chờ chuông của lớp 10 vang lên để đi tìm Vương Cửu Long, sau đó hai người cùng nhau đi ăn cơm. Dù sao cũng chỉ là ăn trưa, ăn sớm mười lăm phút hay muộn hơn mười lăm phút thì có gì khác biệt đâu. Vương Cửu Long nắm lấy thời gian khó lắm mới được ở chung này, miệng nói không ngừng, ăn cũng không được mấy miếng.
Trương Cửu Linh thỉnh thoảng liếc nhìn Vương Cửu Long trước mặt, em trai luôn dính sau lưng mình luôn miệng gọi "anh Nguyên Nguyên", bây gợi bộ dạng còn cao hơn cả anh. Vương Cửu Long từ khi còn học cấp hai đã bắt đầu trổ mã, lên cấp ba còn càng lúc càng cao hơn, bây giờ cho dù ăn nhiều hơn nữa, hai má cũng không còn phúng phính, xương hàm cũng trở nên góc cạnh, mơ hồ có nét của người trưởng thành.
Nghĩ tới đây, Trương Cửu Linh lại gắp đùi gà trong đĩa mình cho Vương Cửu Long, luôn cảm thấy mình cho ăn thêm một chút, Vương Cửu Long vẫn sẽ là cái bánh bao "Nam Nam" vừa trắng vừa lớn kia. Vương Cửu Long giống như đã quen rồi, cười với anh đến không thấy mắt đâu.
Vương Cửu Long trong lòng chỉ để tâm hai việc, một là các loại nghĩ cách tận dụng triệt để thời gian ở bên Trương Cửu Linh, hai là học tập thật tốt, đuổi kịp thành tích của Trương Cửu Linh, tranh thủ để tương lai được học chung, làm việc chung với Trương Cửu Linh. Tuy các hoạt động mà nam sinh thường làm như bóng rổ, bóng đá vẫn chưa bị bỏ qua nhưng đối với cậu, chuyện hẹn hò yêu đương thì còn lâu mới có
Vẻ điển trai của Vương Cửu Long mới nhập học ngày đầu tiên liền nổi tiếng khắp trường, đừng nói là học sinh lớp 10,lớp 11, ngay cả học sinh lớp 12 cũng đều biết lớp 10 năm nay có một đại soái ca. Thậm chí còn có học tỷ lớp 12 tìm Trương Cửu Linh để hỏi phương thức liên lạc của Vương Cửu Long, nhưng bị Trương Cửu Linh từ chối, nhưng đây là một câu chuyện khác. Quay lại với Vương Cửu Long, cậu liên tục ngó lơ những bức thư và lời tỏ tình. Người khác đều nói Vương Cửu Long ngốc, còn chưa thông suốt, không biết tình yêu ở tuổi học trò có biết bao nhiêu đẹp đẽ và rực rỡ, nhưng cũng không có ai nói điều này ra thành lời.
Hôm nay Vương Cửu Long đến đưa bữa tối cho Trương Cửu Linh, lúc Vương mama rảnh rỗi không có việc gì sẽ đưa bữa tối cho con trai mình, còn cố ý dặn dò có một phần cho "anh Nguyên Nguyên của con".
Học sinh lớp 12 bận rộn, cho dù là đang giờ ăn cơm thì trong lớp cũng có không ít người. Vương Cửu Long đứng ở hành lang, nhìn Trương Cửu Linh lại bị mấy nữ sinh vây quanh hỏi bài, trong lúc vô thức cảm thấy như trở về năm anh học lớp 9. Vương Cửu Long lúc này trực tiếp đi vào phòng học, "Nguyên Nguyên, đến giờ ăn cơm rồi." Nói xong đem cặp lồng ba tầng đặt trên bàn Trương Cửu Linh.
Người bên ngoài cho dù có chuyện lớn gì cũng ngại quấy rầy người ta ăn cơm tối, cầm lấy đề của mình trở về chỗ ngồi. Mấy nữ sinh nghe thấy tiếng "Nguyên Nguyên" của Vương Cửu Long, vẻ mặt biểu tình khó nói, liếc nhau vài lần rồi đi ra khỏi phòng học. Trương Cửu Linh rốt cục xem như được yên tĩnh, giơ tay xoa xoa cổ mình.
"Em lấy đâu ra cơm thế?" Trương Cửu Linh vừa hỏi, vừa mở nắp ra, "À, dì đưa. "
Trương Cửu Linh quen thuộc nhận lấy đũa Vương Cửu Long đưa tới, vừa ăn cơm vừa hỏi Vương Cửu Long, "Của em đâu, đã ăn chưa? "
"Ăn rồi." Vương Cửu Long gật đầu.
"A——" Trương Cửu Linh ý bảo Vương Cửu Long há miệng, gắp một miếng gà rán bỏ vào miệng Vương Cửu Long. Trương Cửu Linh gắp tới miếng thứ ba, còn muốn cho Vương Cửu Long ăn thì bị ngăn lại, "Anh mau ăn đi, em thật sự no rồi. "
"Thật sao?" Trương Cửu Linh đối với lượng thức ăn hiện tại của Vương Cửu Long luôn lo lắng cậu không đủ no, sợ bữa nào đói.
"Thật sự, mẹ có làm cho em một phần rồi." Vương Cửu Long nhiều lần thề mình đã ăn no, mới chặt đứt tâm tư nuôi cậu mập lên của Trương Cửu Linh.
Đợi đến khi thi tuyển xong lần thứ hai, Trương Cửu Linh lớp 12 đột nhiên nhàn rỗi, ngược lại Vương Cửu Long học mười môn, rất khó có thời gian rảnh. Vì thế tình huống liền ngược lại lúc trước, Trương Cửu Linh cứ có cơ hội là sẽ đi tìm Vương Cửu Long.
Học trưởng* luôn mang theo một loại hào quang, huống chi còn là học bá**. Lớp 10 dù bận rộn thế nào cũng không có áp lực gì lớn, khi Trương Cửu Linh lần thứ năm tới tìm Vương Cửu Long thì bị nữ sinh lớp cậu bắt chuyện.
*học trưởng: đàn anh, anh học khóa trên
**học bá: người học rất giỏi
"Học trưởng, anh thi tổ hợp nào thế?", "Lần này học trưởng thi thế nào?", "Học trưởng có thể giảng đề này giúp em một chút không?"
Trương Cửu Linh cũng không tiện lạnh lùng cự tuyệt người ta, chỉ có nhẫn nại trả lời từng vấn đề.
Ngày hôm đó, sau khi hai người ăn tối xong, Trương Cửu Linh lôi kéo Vương Cửu Long đi dạo trên sân thể dục, bằng không nếu để cậu học như vậy, Vương Cửu Long biến ngốc luôn cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng.
"Tiểu Nguyên, sao anh không yêu đương đi?" Vương Cửu Long thuận miệng nói một câu, trên mặt là vẻ tùy hứng, ai cũng không biết nội tâm cậu khẩn trương đến mức nào. Không biết từ khi nào, Vương Cửu Long rất ít khi gọi Trương Cửu Linh là "anh", anh đã thử sửa miệng cho cậu, nhưng cũng chẳng tới đâu.
"Nói chuyện yêu đương gì, cũng không có ai tỏ tình với anh." Trương Cửu Linh thuận miệng oán giận một câu, "Như thế nào, em muốn giới thiệu người nào cho anh a? "
"Đúng vậy." Vương Cửu Long đùa giỡn, "Giới thiệu bản thân em cho anh, có cần không? "
"Cần, sao không cần, có thêm một đứa con trai trắng trắng xinh xinh thì tốt biết bao." Trương Cửu Linh chiếm tiện nghi.
"Em mà làm con trai của anh à?"
Hai ba câu đùa liền bỏ luôn đề tài trước đó.
Chân trời đổi màu, chiếu ánh nắng tàn lên vành của hai người, làm nó đỏ ửng như muốn nhỏ máu. Một bàn thắng trên sân bóng rổ xa xa làm vang lên một tràng pháo tay vỗ tay khen ngợi, nhưng không thể át đi tiếng nhịp tim của hai người. Hai người sóng vai đi, mu bàn tay thỉnh thoảng chạm vào nhau, sóng tình cứ thế gợn lăn tăn xung quanh hai người.
Trận đấu bóng rổ của khối lớp 10, Vương Cửu Long ở bên tai Trương Cửu Linh lải nhải nửa tháng, trong lời nói đều là ý tứ phải xem cậu chơi.
Vương Cửu Long lo lắng nhìn về phía khán đài, tuy rằng thấy Trương Cửu Linh đã sớm chuẩn bị khăn tắm cùng nước khoáng cho mình nhưng cậu lại không biết rốt cuộc người ta có tới hay không. Thẳng đến khi nhìn thấy bộ đồng phục học sinh lớp 12 mới yên lòng. Giơ tay lên chào hỏi Trương Cửu Linh, nhận được đáp lại mới cảm thấy mỹ mãn buông xuống, nghiêm túc chờ bắt đầu thi đấu.
Vóc dáng cao hơn 1m80 của Vương Cửu Long đặc biệt nổi bật trong đám người, tay dài chân dài, hướng về phía gương mặt đẹp trai cùng với động tác như nước chảy kia có một đám nữ sinh nhiệt tình cổ vũ. Huống chi bản thân Vương Cửu Long chơi bóng rổ cũng tốt, thắng trận đấu cũng là chuyện trong dự liệu.
Lúc Vương Cửu Long thi đấu xong, mấy nữ sinh vây quanh đưa nước, đưa khăn mặt đều bị Vương Cửu Long lắc tay cự tuyệt. Trong lúc lấy khăn và nước trong túi của mình ra, cậu nói, "Cảm ơn nha, bạn trai của tôi đã giúp tôi chuẩn bị rồi. "
Vương Cửu Long nói một câu tựa như nước lạnh nhỏ vào dầu sôi, khiến đám đông rần rần. "Bạn trai" đột nhiên xuất hiện trong lời này ngoại trừ Trương Cửu Linh thật sự không thể nghĩ được người khác, hoặc là là một người chưa bao giờ lộ mặt. Bạn học trong lớp Vương Cửu Long thì biết được nhiều hơn, cái túi của Vương Cửu Long không phải là đêm qua Trương Cửu Linh cố ý cho cậu sao. Có người quay đầu lại nhìn Trương Cửu Linh, anh đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách, nhưng mà chóp tai đỏ bừng, ai nhìn vào cũng hiểu.
Sau trận đấu bóng rổ ngày hôm đó của Vương Cửu Long, trường học bắt đầu có tin đồn, Vương Cửu Long và Trương Cửu Linh cuối cùng cũng ở bên nhau. Về phần rốt cục từ "cuối cùng" này là có ý gì,mọi chuyện xảy ra đã giải thích rõ ràng cho nó*. Chuyện này đương nhiên cũng rơi vào tai hai đương sự, chẳng qua hai người lại chỉ cười cười, không thừa nhận cũng chẳng giải thích.
Một ngày kia, hai người lại ngồi cùng nhau ăn cơm, mấy người bên cạnh không thể ức chế nỗi nhiều chuyện của mình, có người lớn gan tiến lại gần.
"Cái kia, hai người đây có phải là...ờm...ở bên nhau?" Thanh âm của người hỏi không biết có phải quá lớn hay không, chung quanh trong nháy mắt đều an tĩnh lại, vấn đề này đã khiến mọi người thắc mắc hồi lâu, ai cũng muốn biết đáp án.
Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long ngẩng đầu lên nhìn nhau, sau khi trầm mặc ba giây, Vương Cửu Long giả vờ bình tĩnh trả lời: "Ừ, đúng vậy, ở bên nhau."
Mọi người đều nghe được trả lời, bốn phía vang lên tiếng xì xào, ngược lại không ai nhìn hai người nữa.
Vương Cửu Long vốn tưởng rằng Trương Cửu Linh sẽ phản bác mình, ai ngờ anh chỉ cúi đầu ăn cơm. Cậu tính toán trong lòng, hỏi anh một câu.
"Người yêu?" Hai chữ như có như không, rơi vào trong tai hai bên cũng không thể rõ ràng hơn.
"Em có phải là người yêu của anh không? Anh có thể làm người yêu của em?"
"...... Ừm. "
Trương Cửu Linh qua hồi lâu, nhẹ giọng đáp, Vương Cửu Long lại nghe rõ ràng. Ý cười cùng đắc ý trên mặt như thế nào cũng không che giấu được.
Vương Cửu Long nghĩ: "Vương Cửu Long muốn cùng Trương Cửu Linh vĩnh viễn là tốt nhất thế giới."
5.
Giáo thảo* mới của đại học D và giáo thảo tiền nhiệm ở bên nhau. Một là sinh viên năm nhất biết ca hát, biết chơi nhạc cụ, một là sinh viên ba tốt, chủ tịch hội sinh viên, luôn làm việc nghiêm túc.
*sinh viên đẹp trai nhất trường
Vào ngày Vương Cửu Long phát biểu với tư cách là đại biểu cho tân sinh viên, chỉ dựa vào vẻ ngoài đẹp mắt đã gây ra không ít xôn xao ở trường đại học. Vốn có mi mục thanh tú, ngũ quan hài hòa, lại mặc âu phục chỉnh tề, đẹp đẽ, đem đặt dưới ánh đèn sân khấu, cậu như búp bê xinh đẹp. Tân sinh dưới đài lần lượt dừng hết động tác trên tay. Sau khi cậu phát biểu xong, trên diễn đàn của trường đều là bài viết về Vương Cửu Long. Xin thông tin liên lạc, cảm khái giá trị nhan sắc, cái gì cũng có.
Là một nhân vật nổi bật như vậy, tiệc đón năm mới đương nhiên là không thể thiếu một màn biểu diễn. Lúc người của bộ văn nghệ tìm tới Vương Cửu Long, cậu vui vẻ đáp ứng, nhưng có nói một câu, còn muốn tìm một người cùng hát. Chỉ là người khác này, lúc diễn tập cũng không thấy xuất hiện, khi người phụ trách tới hỏi thăm, Vương Cửu Long chỉ nói "Không cần lo lắng, sẽ không diễn hỏng đâu. "
Đợi đến ngày biểu diễn, nhân viên hậu trường vốn có chút khẩn trương, đột nhiên nhìn thấy chủ tịch hội sinh viên tới, lại càng có chút bối rối. Ngay khi mọi người đang định tiến lên chào hỏi, Vương Cửu Long đi trước một bước nghênh đón.
"Sao anh giờ này mới đến?" Vương Cửu Long một bên oán giận Trương Cửu Linh đến muộn, một bên giơ tay vuốt mái tóc có chút lộn xộn của đối phương.
"Ít nhất anh còn chưa đến trễ, đúng không?" Trương Cửu Linh vừa trả lời, vừa giơ tay theo tay Vương Cửu Long muốn sửa sang lại tóc mình một chút, kết quả tay lại bị Vương Cửu Long nắm lại. Trương Cửu Linh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Vương Cửu Long trẻ con trước mặt.
"Anh xin lỗi." Hai người đối mắt với nhau trong chốc lát, rốt cục là Trương Cửu Linh mở miệng xin lỗi trước, "Mới khai giảng, thật sự có quá nhiều công việc phải làm."
"Được rồi, tha thứ cho anh." Vương Cửu Long nói xong, lại nâng tay xoa xoa đầu của Trương Cửu Linh, tóc vừa sửa xong trong nháy mắt lại rối.
"Vương Cửu Long!"
"Được rồi, được rồi, được rồi, lần này là em sai."
Vương Cửu Long vừa xin lỗi vừa lôi kéo Trương Cửu Linh đi vào trong, không thèm để ý đến quần chúng vây xem ở xung quanh.
Trong bữa tiệc chào đón năm mới, Vương Cửu Long và Trương Cửu Linh cùng hát《 Tôi nói đêm nay ánh trăng đẹp như vậy, em đáp phải 》. Hai người cũng không thèm để ý mình hát như thế nào, toàn bộ quá trình đều nhìn đối phương mà hát, đèn màu lấp lánh cũng không che giấu được tình nồng ý mật, chỉ cần không phải mù, đều nhìn ra được quan hệ của hai người.
Năm hai đại học, Vương Cửu Long bắt đầu ngủ nướng, cậu không bỏ lớp, nhưng cậu bỏ bữa sáng. Sau khi Trương Cửu Linh biết được, mỗi ngày mua bữa sáng cho Vương Cửu Long rồi đến đưa cho cậu, dù sao anh cũng phải dậy sớm đến thư viện kiểm tra tư liệu để viết luận văn.
"Nam Nam, rời giường thôi." Trương Cửu Linh đứng trên cầu thang* khẽ kêu một tiếng.
*ký túc xá là giường tầng, Đại Nam ngủ ở tầng trên nên Cửu Linh phải leo thang
"Ừm, Nguyên Nhi." Vương Cửu Long đáp một tiếng, giơ tay ôm lấy cổ Trương Cửu Linh, vùi đầu cọ cọ.
"Em còn cọ nữa anh sẽ té đó."
Bạn cùng phòng Vương Cửu Long vừa ăn điểm tâm Trương Cửu Linh mang đến, vừa nhìn hai người hàng ngày rời giường đều phải cọ cọ nhau.
Vương Cửu Long vừa ăn sáng vừa hỏi Trương Cửu Linh, "Lát nữa anh làm gì?"
"Anh đến thư viện, luận văn còn phải tra tư liệu."
"Aizzz, vẫn còn sớm để bảo vệ luận án của anh đó, anh dành sáng nay cho em đi, một buổi sáng này thôi." Vương Cửu Long nói xong lại dựa vào vai Trương Cửu Linh làm nũng. "Lưu Khải, lão sư của lớp học này của tụi em, không phải là người hướng dẫn của anh sao?"
"Được, được, được, em đứng lên đi." Trương Cửu Linh nghĩ thư thả đầu óc cũng tốt, nói xong đẩy Vương Cửu Long ra, "Em nhìn lại mình đi, không đứng đắn."
Trương Cửu Linh ngồi ở giữa phòng học, thập phần hối hận vừa rồi đáp ứng đề nghị của Vương Cửu Long. Trước tiên không nói đến mấy người ngồi hàng đầu thường xuyên quay đầu nhìn hai người, Vương Cửu Long có chút dính người khiến Trương Cửu Linh hơi khó thích ứng, mơ hồ trở về khi còn bé, suốt ngày bám lấy mình gọi "anh Nguyên Nguyên".
"Nguyên Nhi, anh xem lão sư viết cái kia có giống một khuôn mặt đang cười không?", "Nguyên Nhi, đề tài kia quả thực quá đơn giản, em không muốn làm", nếu như nói chỉ riêng ý niệm vụn vặt của Vương Cửu Long còn tốt, tay trái không cầm viết của Vương Cửu Long luôn nắm tay phải Trương Cửu Linh, mười ngón tay đan vào nhau, đặt ở trên bàn, vô cùng khoe khoang.
Trương Cửu Linh bị cảm lạnh. Lúc đầu Vương Cửu Long phát hiện ra chuyện này, phản ứng vô cùng nhanh, chạy đi mua thuốc cảm và nhìn Trương Cửu Linh uống. Nhưng mà vài ngày sau, Trương Cửu Linh vẫn không dậy nổi giường.
"Anh coi anh đi, hôm đó em nói sớm muộn cũng sẽ bị cảm." Nói xong bưng tới một chén cháo nóng tới, "Trước uống hai ngụm cháo, sau đó uống thuốc. "
"Ngày đó anh cũng uống thuốc rồi, anh đâu có biết nó sẽ thành như thế này đâu." Trương Cửu Linh yếu ớt phản bác.
"Phải, phải." Vương Cửu Long đồng ý, đưa nước và thuốc đến miệng. "Ăn xong thì ngủ một giấc đi, hôm nay em ở cùng anh."
Vương Cửu Long nhìn Trương Cửu Linh đang ngủ say, trong lòng vừa ngọt ngào vừa bùng nổ hư soda đào. Mười bảy năm quen biết, đi đến hôm nay dường như hết thảy đều là thuận theo ý trời, trước tình cảm của hai người hết thảy sự chua xót của những năm tháng tuổi trẻ, sự nghi hoặc trên gương mặt của cha mẹ hai bên đều không đáng kể.
Vương Cửu Long muốn cùng Trương Cửu Linh vĩnh viễn là tốt nhất thế giới.
6.
Vương Cửu Long cầu hôn anh vào năm thứ 25 khi hai người quen biết, chuyện này là dự định từ rất lâu rồi. Trước khi đi làm còn nhắc Trương Cửu Linh, "Hôm nay là một ngày đặc biệt quan trọng, nhớ trở về sớm một chút.", vì thế hai người đều biết rõ trong lòng.
Vương Cửu Long không đi đặt nhà hàng, mặc dù biết rõ đáp án của đối phương nhưng cậu vẫn sợ hãi, sợ có một phần vạn khả năng, Trương Cửu Linh bởi vì người xung quanh hô hào mới đáp ứng lời cầu hôn của cậu. Không làm được như nhà hàng nhưng cậu chắc chắn sẽ làm thật chỉnh chu. Vương Cửu Long xin nghỉ nửa buổi chiều, trở về nhà sắp xếp phòng ăn, đặt hoa hồng, thắp nến, rồi tự mình xuống bếp nấu bữa tối.
Lúc Trương Cửu Linh về tới nhà, Vương Cửu Long đã sớm chuẩn bị tốt tất cả. Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, nói về tình yêu mà hai người không dám mở miệng lúc còn cấp ba, cảm thấy buồn cười.
Ăn xong, Vương Cửu Long đứng lên, từ nãy tới giờ, hết thảy đều thuận buồm xuôi gió.
"Trương Cửu Linh tiên sinh, anh có nguyện ý gả cho em không? Nguyện ý cùng Vương Cửu Long tiên sinh vĩnh viễn là tốt nhất thế giới hay không? "
Trương Cửu Linh nghe được nửa câu sau, cười ra tiếng.
Tốt nhất thế giới, là Vương Cửu Long lúc học lớp lá tự nói với chính mình, vào thời điểm đó, theo quan điểm của câu, đây là mối quan hệ thân mật nhất trên thế giới, bất kể là tình bạn hay tình yêu, cũng không thể so sánh với "tốt nhất thế giới".
Trương Cửu Linh biết, "tốt nhất thế giới" chính là sự ngây thơ và chân thành vĩnh viễn mà người đàn ông này trao cho anh, một phần ngây thơ trần trụi, một phần tâm tư non nớt, một tình yêu nồng nhiệt của thiếu niên.
Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long vĩnh viễn là tốt nhất thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro