Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 7

Bạn đã luôn luôn là một người dịu dàng. Rất rất dịu dàng, nếu hỏi Momo.

Cô nhớ mình đã tùng nghĩ, điều đó thực sự có thể không? Con người có thể tốt đến vậy ư? Đặc biệt là một người như bạn, mồ côi từ rất sớm và phải tự mình đối mặt với mọi thứ?

Thật bất ngờ, Momo cho rằng cảm giác về bạn của cô từ trước đến nay vẫn luôn đúng. Rằng bạn chỉ tỏ ra ngọt ngào, ngây thơ nhưng thực sự, bạn đang lên kế hoạch cướp đi mọi thứ của cô ấy.

Momo gặp bạn hồi cấp hai. Bạn yêu thích đọc sách. Bạn là người đáng tin cậy, thấu hiểu, sẵn sàng lắng nghe mọi lời khuyên và luôn được cô ủng hộ. Làm quen với bạn rất dễ dàng. Momo thậm chí còn coi hai người như những người bạn tâm giao.

Vì vậy, khi bi kịch ập đến và bạn bị bỏ lại bởi chính mình, Momo muốn ở lại với bạn giống như bạn đã ở đó vì cô . Cô ấy đã mở cửa nhà cho bạn và mọi người của cô ấy vui vẻ đón bạn vào. Momo đã cho bạn một ngôi nhà khi bạn được cho là hoàn toàn một mình. Còn bạn đã làm gì? Bạn đã lấy đi nhiều hơn những gì cô sẵn sàng cho bạn. Tình yêu của bố mẹ cô, bạn bè cô, chàng trai cô thích.

Momo nhớ lại những giọt nước mắt bỏng rát khi cô từ bệnh viện về nhà sau cuộc giải cứu Bakugo.Cha mẹ cô cho tài xế riêng đón cô về nhưng khi vừa đến nhà, họ đã ở đó ,trong bàn ăn, tán thưởng bạn và một số giải thưởng ngớ ngẩn mà bạn đã giành được trong một hội chợ khoa học ở ngôi trường bình thường ngu ngốc của bạn.

Khi bạn quay lại nhìn cô ấy, thấy cô phải băng bó quanh người và bị thương, bạn tiếp tục giả vờ lo lắng cho cô. Chạy đến gần , hỏi: "Chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ ??" Như thể sự việc xảy ra không được đưa lên các trang tin, như thể bố mẹ cô đã không nói về việc Momo đang ở bệnh viện sau sự cố ở USJ.

"Trông tôi có vẻ gì là đang ổn không?" Cô cáu kỉnh, khiến bạn phải lẩm bẩm xin lỗi. Sau đó, bạn hỏi xem bạn có thể giúp cô việc gì không hoặc cô đã ăn tối chưa, chạm nhẹ vào cánh tay và đưa cô vào bàn. Momo tức giận,lờ đi cái chạm của bạn, trừng mắt nhìn bố mẹ cô, những người chỉ hỏi xem bác sĩ nói gì về vết thương của cô.

"Họ nói rằng tất cả chỉ là những vết thương nhẹ. Con cần nghỉ ngơi." Cô lẩm bẩm,sôi sục khi câu trả lời duy nhất mà mình nhận được từ họ là, "Vậy là ổn rồi,con yêu." và sau đó tiếp tục nói về thành tích ngu ngốc của bạn ở trường. Momo không hiểu. Việc đó được so sánh với việc cô ấy cứu một người bạn cùng lớp và chiến đấu chống lạ villian.Tại sao bố mẹ cô lại như thế này? Tại sao họ có vẻ vui khi  khiến cô ấy cảm thấy không thỏa đáng? Và tại sao bạn lại coi nhiệm vụ của mình là khiến cô cảm thấy mình tầm thường trong mắt bố mẹ?

Nhưng sau đêm đó, khi cô ấy chỉ có một mình với những suy nghĩ của mình, cô cảm thấy như mình đang quá khắc nghiệt với bạn. Cha mẹ của Momo luôn chú ý đến tất cả những lỗi sai như tư thế của cô , cách cô thể hiện bản thân và những thứ nhỏ nhặt khác, nhưng họ đã vô tình mà bỏ qua những thứ quan trọng nhất đối với cô , như ước mơ và khát vọng trở thành một anh hùng của cô ấy.

Vì vậy, cô đã cho bạn một cơ hội. Có lẽ cô chỉ suy nghĩ quá lên về mọi việc. Có thể cô chỉ ghen tị với sự quan tâm mà bạn đang nhận được từ bố mẹ cô .

Nhưng sau đó Momo đưa bạn đến UA để gặp gỡ bạn bè của cô ấy, bạn một lần nữa chứng minh rằng cô đã sai.

Tất cả những gì bạn làm là đánh cắp tất cả sự chú ý của họ. Câu chuyện ngớ ngẩn của bạn khiến mọi người thấy thương hại bạn. Làm thế nào để bạn làm điều đó? Làm thế nào bạn tự nhiên khiến mọi người gật đầu trước mọi ý thích là một bí ẩn đối với Momo. Tệ hơn nữa, anh chàng duy nhất mà Momo từng thích đang đi theo sau bạn như  cún con bị lạc và thăm dò về bạn.

Đó là tất cả về bạn. Và điều đó khiến Momo phát ốm, khiến cô phát điên rằng tất cả những gì cô có, bạn đã dễ dàng cướp đi của cô . Vì vậy, khi số phận cho cô ấy một cơ hội để lấy đi thứ gì đó của bạn, cô đã không do dự.

"Con yêu, gần đây con có gặp Y / n không?" Mẹ hỏi khi cô đặt tách trà của mình lên đĩa. Lỗ mũi của Momo phập phồng, lắc đầu. "Chúng con đã không gặp nhau nhiều năm rồi mẹ ạ."

"Mẹ nghĩ vậy. Chiều nay mẹ sẽ đến nhà Y/n, thăm con bé và đứa nhỏ. Con có muốn đi cùng mẹ không?" Bà ấy đề nghị và Momo phải cố gắng hết sức để không đảo mắt.

"Không, con đang bận. Nhưng hãy gửi lời chào của con tới cổ ." Momo định đứng dậy nhưng những gì mẹ cô nói tiếp theo đã khiến cô ngồi yên trên ghế.

"Ồ, tệ quá. Mẹ nghĩ nó sẽ rất vui khi biết tin từ con. Mẹ đã gọi điện cho con bé vào ngày hôm trước để nói với nó rằng mẹ đã nhận được lời mời lễ kỉ niệm của con bé nhưng nó trông hơi buồn..." Mẹ cô  thở dài, lo lắng.Vẻ mặt của bà giống những lần bà đối mặt với khó khăn. "Và khi mẹ hỏi có chuyện gì, con bé nói vợ chồng nó đã tranh cãi rất nhiều gần đây."

Momo bỏng tai trước thông tin mới. "Mẹ nói với con bé điều đó chỉ là bình thường. Cha con và mẹ đã từng cãi nhau rất nhiều một năm sau khi con chào đời vì ông ấy cảm thấy bị bỏ rơi." Mẹ cô ấy vẫy tay và làm ra vẻ mặt, "Và con cái là lộc trời ban! Tất nhiên, là một người mẹ mới, tất cả sự chú ý của mẹ đều đổ dồn vào con mình-" Sau đó, tất cả những gì mẹ cô ấy nói đều không vào tai của cô, đôi mắt của Momo sáng lên vì thích thú .

Và có lẽ cuộc đời cuối cùng đã cho cô ấy một cơ hội để lấy lại những gì xứng đáng của từ bạn. Bởi vì chính ngày hôm đó, khi cô bước vào quán bar, nơi cô thường chọn đồ uống sau một ngày dài làm việc, Shoto đã ở đó. Trông đẹp trai hơn bao giờ hết và khiến cô thấy thích thú, đáp lại những nỗ lực của cô .

Đêm đó, anh thẫn thờ và bụng cô như cồn cào. Momo chờ đợi cảm giác tội lỗi ập đến, điều mà cô ấy nên cảm nhận sau khi ngủ với một người đàn ông đã có gia đình. Nhưng nó không bao giờ đến. Cô chỉ cảm thấy thỏa mãn tột độ khi Shoto rên rỉ tên cô trong sự sung sướng, khen ngợi cô vì cô tốt với anh ta như thế nào, vì đã cho anh ta những gì bạn không thể.

Cô say sưa trước sự chú ý của Shoto, tình cảm của anh mà cô khao khát từ khi cả hai còn học trung học, về việc giờ đây anh đã đánh đổi một đêm bên bạn, người vợ  của anh, để được ở bên cô. Momo cảm thấy như cuối cùng cô đã chiến thắng.

Momo thực sự nghĩ rằng cô đã hoàn thành. Sao mà có thế phủ nhận được chứ? Khi anh ấy hiếm khi về nhà với bạn và nói dối bạn chỉ để anh  có thể dành thời gian cho cô ? Khi chính Todoroki nói với cô rằng anh yêu cô ? Khi anh ta hứa rằng anh  sẽ ly hôn với bạn để có thể bắt đầu lại với cô ?

Todoroki đưa cô lên cao bằng những lời mật ngọt của mình và rồi ném cô trở lại mặt đất, hoàn toàn mất cảnh giác và lồng ngực đau đớn khi anh  rên rỉ cái tên ngu ngốc của bạn sau khi kết thúc.

"C-cái gì," cô  nghẹn ngào, "Anh vừa nói, Y/ n ??"

Todoroki lóng ngóng. Đôi mắt mở to khi anh nhìn xuống Momo một cách đầy tội lỗi, nhận ra những gì anh vừa làm.

Yaoyorozu đẩy anh ra. Mặt nóng lên vì xấu hổ và tức giận. "Anh đang đùa tôi sao, Shoto?" Cô hét lên, lồng ngực phập phồng và nước mắt chảy dài trên mặt và cổ.

Shoto nuốt nước bọt, tay vuốt tóc. "Tôi xin lỗi." Anh ta lẩm bẩm, mắt nhìn xuống nền nhà. Momo bước xuống giường và mặc vội chiếc áo choàng vào người, cô nổi da gà khi giọng anh lẩm bẩm tên bạn vẫn vang vọng trong đầu cô.

"Anh xin lỗi??" Momo nghi ngờ hỏi. "Anh nói là bỏ cô ấy! Anh nói yêu tôi !!"

Trái tim cô tan nát khi người đàn ông chỉ biết lắc đầu, sự bối rối và hối hận hiện rõ trên khuôn mặt. Momo há hốc mồm vì không thể tin được. "Shoto! Chúng ta đã ở bên nhau một năm! Bây giờ anh không thể thay đổi quyết định được!"

Todoroki nhăn mặt khi Momo hét lên. Anh không khỏi cảm thấy kinh khủng. Làm thế nào để anh ấy nói với cô rằng anh thực sự nghĩ rằng anh đã yêu cô ? Nhưng bây giờ mới nhận ra anh còn yêu vợ không?

Làm thế nào để anh ấy nói với cô ấy rằng anh muốn quay lại với gia đình mình?

"Momo-" anh thì thầm, đứng dậy khỏi giường và đi đến chỗ cô. Anh vòng tay quanh cô và Momo nức nở dựa vào bộ ngực trần của anh. "Tôi rất xin lỗi. Tôi không nên kéo em vào mớ hỗn độn này."

"Anh nói yêu em, anh nói sẽ rời xa Y / n." Cô ấy khóc. "Làm ơn, hãy chọn em."

"Em đang cầu xin anh .. hãy chọn em."

---

Bạn đứng dưới vòi hoa sen lâu hơn mức cần thiết, để nước lạnh dội xuống da khi bạn cố quên cảm giác chạm vào của anh ấy. Hơn 5 năm chung sống và bạn chưa bao giờ cảm thấy anh dành tình cảm cho mình như vậy. Anh hôn và ôm bạn như thể cuộc sống của anh phụ thuộc vào điều đó. Như thể bạn là không khí mà anh  hít thở, uống cạn bạn như thể bạn là nguồn nước duy nhất của anh ấy giữa cơn hạn hán.

Điều duy nhất khiến bạn giữ quyết tâm của mình là cảm giác đau nhói trong lồng ngực khi nghĩ rằng anh đã làm điều này với một người phụ nữ khác. Momo đó, người mà bạn coi là em gái ruột của mình, đã được người đàn ông bạn yêu và kết hôn trao cho những nụ hôn và sự yêu quý. Bạn vẫn yêu Shoto nhiều như vậy, bạn sẽ không nghĩ rằng mình có thể tin tưởng anh một lần nữa.

Khi bò lên giường, bạn cho phép mình được khóc thật nhiều. Bởi vì dù bạn có cố tỏ ra lạnh nhạt với chồng đến đâu thì điều đó cũng không làm giảm đi sự thật rằng bạn vẫn đang bị tổn thương.

Sáng hôm sau, bạn dậy sớm để chuẩn bị cho ngày hội của gia đình Yukio. Bạn ngồi trên giường một lúc và nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình, băn khoăn không biết nên gọi cho Natsuo không . Với một tiếng thở dài, bạn lắc đầu và quyết định nói với Yukio rằng sẽ chỉ có bạn và bé. Rốt cuộc, dù bạn có đau đớn đến mấy, thì đây cũng sẽ là một cách luyện tập tốt cho con.

Tuy nhiên, khi bước vào nhà bếp, bạn có thể nghe thấy tiếng lạch cạch cùng những tiếng chửi rủa nhẹ. Và bạn ngửi thấy mùi bánh mì nướng cháy. Lông mày của bạn nhíu lại khi bạn xuất hiện ở góc cầu thang.

Sau đó, bạn nhìn thấy chồng mình, ngón tay cái giữa môi anh ấy, khuôn mặt nhăn lại đầy tập trung khi anh ấy nhìn quả trứng trên chảo. Cảnh tượng đã đưa bạn trở lại những năm trước, khi anh ấy lần đầu tiên biết về việc bạn mang thai và anh ấy tuyệt vọng đảm nhận công việc nấu nướng. Hoặc ít nhất là cố gắng.

Nụ cười buồn kéo khóe môi. Anh bị bỏng ngón tay một lần nữa khi cầm bánh mì nướng bằng tay không. Nó vẫn còn là một bí ẩn đối với bạn làm thế nào một người có quirk lửa lại có thể bị bỏng bởi bánh mì nướng.

Shoto nhìn lên khỏi chảo khi thấy bạn đi về phía anh . "Em đã dậy rồi." Anh ta thì thầm, nhìn bạn lấy một cốc nước trong tủ lạnh. "Uh, trứng đã gần xong. Anh cũng đã làm một ít súp miso. Em thích điều đó, phải không?" Anh hỏi với vẻ mặt đầy hy vọng. Shoto mỉm cười thật tươi khi bạn gật đầu.

"Nghe này, Y / n- về đêm qua." Anh ta bắt đầu nhưng bạn ngắt lời anh ta bằng cách đưa cho anh ta một lọ thuốc giảm đau và một cốc nước. "Đây, em sẽ lấy cái đó." Bạn nói, đổi lấy cái thìa từ tay anh ấy, tiếp tục công việc nấu nướng. "Anh say rồi. Hãy quên chuyện đó đi."

Shoto lấy một chiếc máy tính bảng, đi theo bạn khi bạn đặt đĩa trứng và đến bàn. "Anh đã say, nhưng  từng lời anh nói đều có ý." Bạn nuốt khan và cố gắng giữ ánh mắt của mình trên bàn khi anh tiếp tục nói. "Anh không cần em tha thứ . Anh chỉ hy vọng ít nhất em sẽ cho phép anh làm hòa với em."

Bạn nghiến răng khi cố gắng giữ quyết tâm của mình. Cuối cùng bạn cũng bắt gặp ánh nhìn của anh và thở dài. "Hãy làm những điều đó cho Yukio. Em không quan trọng." Todoroki gục mặt xuống nhưng dù sao thì anh cũng gật đầu. Tất nhiên, anh hiểu, bạn sẽ cần thời gian. Bạn không thể quên tất cả những gì anh đã làm chỉ qua một đêm chỉ vì anh đã xin lỗi và nói với bạn rằng anh vẫn yêu bạn.

"Được rồi, anh hiểu. Nhưng tôi ở đây vì bất cứ điều gì em cần, Y / n."

Khi quay mặt lại hoàn toàn với anh , bạn dành một giây để thực sự suy nghĩ về chồng mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này anh đã chân thành đến mức nào. Nhiều đến nỗi nó làm tan nát trái tim bạn một lần nữa. Tại sao mọi việc phải theo cách này? Tại sao phải hủy hoại cuộc hôn nhân của cả hai để anh nhận ra vẫn còn yêu bạn?

"Chương trình sẽ bắt đầu lúc 8 giờ sáng. Nếu anh nghĩ rằng mình có thể tham gia, hãy sẵn sàng trước đó. Hãy mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam. Đó là màu được chỉ định cho gia đình mình." Bạn nói trước khi đi ngang qua anh để chuẩn bị thức ăn mà bạn sẽ mang đến trường. Shoto nhìn chằm chằm theo bạn, môi anh nhếch lên khi cố gắng kìm nén một nụ cười. Anh không kìm được những giọt nước mắt cay xè và niềm hy vọng bừng nở trên lồng ngực khi nghe bạn nói 'gia đình mình'.

---

"Vậy nên con tim mày đã lung lay và gia đình lại hàn gắn như trước ??" Bạn nhăn mặt, giọng hét của Bakugo khiến bạn cảm giác như cái điện thoại có kết lối với loa.

"Dĩ nhiên là không!" Bạn rít lên, giữ điện thoại giữa tai và vai khi đóng giỏ đồ dã ngoại. "Yukio rất vui mừng về việc bố nó sẽ cùng hai mẹ con đến với ngày gia đình năm nay .. cậu nên nhìn thấy vẻ mặt của nó."

Vẻ cau có của Bakugo biến mất khi nghe thấy giọng nói của bạn nhẹ nhàng. Anh ấy chỉ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt buồn bã hiện lên khuôn mặt bạn lúc này. "Tốt hơn hết là Icyhot nên thắng tất cả các trò chơi dã ngoại ngu ngốc đấy." Anh ta càu nhàu. "Hãy gọi cho tao nếu mày cần bất cứ điều gì."

Bạn gật đầu như thể anh có thể nhìn thấy bạn. "Cảm ơn. Tớ phải đi rồi. Tớ vẫn cần phải tắm nữa.Đợi  tớ chút." Bạn phủi tay trước khi cầm điện thoại đúng cách. "Cậu định nói gì đó? "

Bakugo thấy mình đang hít thở sâu. "Không có gì. Tao chỉ định nói rằng tao xin được chứng thực mà tao đã nói với mày và tao xin lời khuyên của mày cung cấp số tiền thu được cho tổ chức nào."

Một nụ cười nở trên môi bạn. Bạn biết Bakugo ghét làm quảng cáo nên khi nghe anh đảm nhận những dự án như thế này vì mục đích từ thiện khiến trái tim bạn dâng trào niềm tự hào về anh . "Tớ vẫn còn liên lạc với trại trẻ mồ côi nên chờ chút. Tớ sẽ gửi cho cậu thông tin chi tiết."

"Cảm ơn rất nhiều." Anh lầm bầm rồi cắn môi. "Y / n?"

"Ừ?"

Bakugo thở dài và lắc đầu. "Không có gì. Chỉ là, hôm nay hãy cứ vui lên. Bảo Yukio đánh bại lũ bạn cùng lớp trong tất cả các trò chơi."

Bạn cười khúc khích, đảo mắt. "Được rồi. Tớ sẽ nói lại."

"Mày đừng đùa , kiểu gì thằng bé cũng biết là tao nói chuyện." Anh ta hơi cười.

"Thằng bé biết. Và thằng bé rất thích." Bạn khịt mũi. "Chà, tớ thực sự phải đi rồi."

"Được rồi .." Bakugo hít thở sâu. "Bảo trọng"

"Cậu cũng vậy. Tạm biệt Katsuki." Bạn nói trước khi kết thúc cuộc gọi.

Bakugo lại thở dài khi quay đầu lại, tựa nhẹ đầu vào ghế và liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương chiếu hậu, anh đang mặc mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt duy nhất mà mình có.

---

Yukio thực sự run lên vì phấn khích khi bạn lái xe đến trường. Thằng bé chạy đến chỗ bạn của mình và vui vẻ chỉ vào bạn và Shoto, nói: "Đó là bố và mẹ của tớ!"

Trong một giây phút, trái tim bạn đập rộn ràng đau đớn. Cảm giác tội lỗi lóe lên khi bạn suy nghĩ lại về quyết định của mình. Bạn đang thực sự thương con trai mình hay chỉ khiến nó thêm đau đớn bằng cách làm này?

Bạn không có thời gian để suy nghĩ khi đứa trẻ 4 tuổi nắm lấy tay bạn, kéo bạn và chỉ vào những gian hàng được dựng lên trên sân cỏ.

"Mama, chúng ta hãy vẽ mặt và chụp ảnh nhé!" nói một cách hào hứng. Shoto ngồi xổm và chạm vào lưng Yukio, "Bố cũng tham gia được chứ?"

"Đừng nói điều ngớ ngẩn nữa, papa. Chắc chắn rồi, papa có thể." Con trai bạn cũng mỉm cười khi nắm lấy tay bố.

Những nghi ngờ còn tồn tại trong tâm trí bạn tan biến khi thấy con trai bạn có rất nhiều niềm vui. Yukio đang cười và cười khúc khích khi thằng bé nhìn bạn và Shoto bị vẽ khuôn mặt  bỏi sticker mà bé đã chọn.

Khi ba người ngồi ở quầy chụp ảnh, Shoto nhận ra Yukio là một đứa trẻ hạnh phúc đến nhường nào.  Thằng bé chắn không nhận được tính cách sôi nổi và bộc trực này từ anh và Shoto không thể không mỉm cười khi con trai anh yêu cầu anh làm những tư thế ngớ ngẩn và mặt xấu. Sau đó, anh nhìn bạn khi đếm ngược bắt đầu và  bật ra một tiếng cười lặng lẽ khi thấy bạn làm điều đó mà không do dự.

Bạn cũng bật cười khi bức ảnh đầu tiên được chụp, nó nhấp nháy trên màn hình trong tích tắc và bạn thấy chồng mình lè lưỡi và đảo mắt một cách lạ thường. Khi quá trình đếm ngược bắt đầu cho bức ảnh tiếp theo, bạn nhìn chằm chằm vào anh và anh cười nhẹ trước khi làm một khuôn mặt hài hước khác. Yukio cười và bắt chước bố mình. Với một cái lắc đầu, bạn thực hiện tư thế tương tự. Hếch lỗ mũi và phồng má ra.

Máy ảnh nhấp nháy và trong thời gian đếm ngược cho cảnh quay cuối cùng, Yukio bật cười giữa  khúc khích khiến bạn và Shoto cười ngặt nghẽo hơn.

Khi cả nhà đang quay lại bàn ăn ngoài trời của mình, Yukio vẫn đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh với vẻ kinh ngạc, anh ấy thậm chí còn lao lên trước để cho bạn bè xem.

"Chờ đã, Y / n." Shoto nói, nắm lấy cổ tay bạn và ngăn bạn lại giữa chừng. Anh ta đột nhiên quỳ xuống và tiếp tục buộc dây giày của bạn . Xung quanh các giáo viên và phụ huynh khác đều ồ lên trước cử chỉ khiến bạn bất giác đỏ mặt.

"Cảm ơn anh." Bạn lẩm bẩm khi anh đứng thẳng trở lại. Shoto chỉ mỉm cười, nụ cười mà bạn đặc biệt yêu thích, và bạn phải bước tiếp trước khi trái tim ngu ngốc của bạn có thể bắt đầu lộn xộn.

Mặt khác, Todoroki đã làm như anh đã hứa. Anh ấy phớt lờ cái đầu đang dần nhức mỏi vì  rượu vào đêm hôm trước và giành chiến thắng trong mọi trò chơi mà cả ba tham gia. Nụ cười của Yukio thật đáng giá và thành thật mà nói, nó đã khiến Shoto có lý do để chạm vào bạn và gần gũi với bạn lần nữa.

Shoto tận dụng tối đa từng khoảnh khắc. Ôm chặt bạn thật chặt trong khi nhảy dây, nắm tay bạn trong cuộc tiếp sức gia đình và thậm chí lén hôn lên thái dương khi người dẫn chương trình công bố người chiến thắng năm nay là "Gia đình Todoroki!" Bạn nhảy cẫng lên với  Yukio trong vòng tay  hầu như không nhận thấy cách anh ấy quàng tay qua eo và hôn nhẹ lên tóc bạn.

Trên đường trở về nhà, bạn nghe Yukio kể lại những khoảnh khắc yêu thích trong ngày của mình. Khá nhiều điều. Bạn và Shoto thay phiên nhau ậm ừ đồng ý và cười mọi câu chuyện bên lề của con trai . Khi không gian đột nhiên trở nên im lặng, bạn nhận thấy rằng bé đã chìm vào giấc ngủ.

"Chà, có vẻ như thằng bé cuối cùng đã bị hạ gục." Bạn nói với chính mình với một nụ cười nhẹ, đưa tay về phía sau để dựa đầu con trai bạn vào phần còn lại của ghế ô tô của nó.

"Cảm ơn em đã cho anh đến ngày hôm nay." Shoto thì thầm, khiến bạn phải nhìn anh ấy. "Và anh xin lỗi vì đã bỏ lỡ năm ngoái."

Bạn chỉ gật đầu khi ổn định trở lại chỗ ngồi của mình. Có một khoảng lặng thoải mái khi cả hai chỉ ngồi đó, vẫn còn khá cao hứng sau lễ hội hôm nay. Sau một thời gian, bạn nói, "Anh vẫn có thể đến với  mẹ con em hàng năm. Sau tất cả, anh là bố của Yukio." Bạn bật ra một tiếng cười gượng gạo. "Và đó được gọi là ngày dành cho gia đình. Vì vậy, việc anh có mặt ở đó rất có ý nghĩa."

Shoto nắm chặt vô lăng. Bây giờ anh cảm thấy cần nghiêm túc hơn trong việc sửa chữa lỗi lầm với bạn. Anh hy vọng bạn vẫn thay đổi quyết định của mình.

Khi Shoto tấp đường lái xe vào nhà , bạn kinh ngạc nhìn lên khi anh vội vã xuống để mở cửa xe cho bạn. Anh đã không làm điều đó trong thời gian và bạn đã nhìn chằm chằm vào anh ấy trong một giây quá lâu. Sau đó, anh tiếp tục bế cậu con trai đang say ngủ của mình lên trong vòng tay, đặt lên đầu cậu một nụ hôn nhẹ nhàng khi anh quàng chiếc cặp học sinh của Yukio lên vai.

"Em cứ nghỉ ngơi đi, anh sẽ đưa con lên giường." Shoto thì thầm khi gặp bạn ở cửa trước. Bạn sững người khi anh cúi xuống hôn vào má bạn.

Bạn chớp mắt và nhìn anh ấy đi lên bậc thềm, ôm lấy đầu Yukio và âu yếm. Nó giống như ai đó đã reset lại chồng bạn. Điều đó khiến bạn cảm thấy rất mâu thuẫn, trái tim và tâm trí của bạn đang đấu tranh. 

Điều đó có đáng không? Cho một cơ hội khác? Cho anh ta một lần để chuộc lỗi?

Nhưng sau đó,

"Y / N !!"

Và bạn quay lại đúng lúc để lòng bàn tay của Yaoyorozu đập vào má bạn.

-------------------End chapter 7-----------------

4387 từ

Muốn hoàn thành bộ này trước khai giảng mà lười quá🥲🥲🥲nhưng tui sẽ cố vì vào trong năm chắc ra chap chậm như rùa mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro