Chapter 3
Trưởng thành đã dạy cho bạn rất nhiều điều.Bài học quan trọng nhất chính là biết trân trọng những gì ta có và biết ơn những gì ta được ban tặng. Vì vậy, cho dù món quà bạn nhận được nhỏ nhặt đến đâu hay cử chỉ đơn giản như thế nào, hãy ghi nhớ và trân trọng người đối tốt với mình khi bạn còn tồn tại trên cõi đời này .
Bạn còn nhớ ngày định mệnh đó, khi đứng ở một trong những cửa hàng ,nơi bạn không thể mua được lấy một món. Bạn lướt đầu ngón tay dọc theo chai nước hoa có nắp hình chiếc vương miện bằng bạc, vì nghĩ rằng giá trị của nó bằng số tiền cả một năm trời tiết kiệm. Bạn tự chế nhạo bản thân khi đặt nó trở lại một cách cẩn thận trên giá.
"Loại đấy có mùi khá thú vị, lưu hương lâu và cũng là phiên bản giới hạn. " Bạn quay lại và thấy người bạn thân nhất đang mỉm cười trên vai bạn. "Tớ lấy cái này, nó vốn và sẽ là mùi hương của tớ mãi mãi." Cô ấy cười khúc khích khi lấy cái chai từ kệ phía trên cái mà bạn vừa đặt lại."Mẹ tớ có cả tá loại nước hoa trong bộ sưu tập của bà và tớ thường lẻn vào đó để lấy chai nước hoa này khi tớ còn nhỏ.
"Vào sinh nhật lần thứ 10 của tớ, cuối cùng mẹ cũng nhượng bộ và tặng nó cho tớ."
Bạn ngửi và nở một nụ cười trên môi để công nhận. "Hoa nhài." Bạn lẩm bẩm và cô ấy cười rạng rỡ. "Chuẩn!Có cả mận Mirabelle, đào trắng và cam Bergamot. " Cô ấy vội vàng, sự phấn khích của cô ấy lây sang bạn, khiến nụ cười của bạn tươi hơn.
Mùi hương này là đặc trưng của Yaoyorozu Momo. Khi bạn cảm nhận nó trong một căn phòng hoặc bất kỳ nơi nào, bạn chắc chắn rằng cô ấy đang hoặc đã ở đó.
Momo là người luôn khiến bạn ngạc nhiên.Thật khó tin khi cô gái tốt bụng, trong sáng, xinh đẹp này lại cho rằng bạn xứng đáng với tình bạn của cô ấy.
Khi cả hai vào trong xe, bạn ngạc nhiên nhìn cô ấy khi cô ấy đưa cho bạn một trong những chiếc túi mua sắm trên tay. Bạn rít nhẹ một tiếng khi thấy Momo đã mua cho bạn chai nước hoa bạn đã xem trước đó. "Momo, gì vậy-? tại sao-?" bạn lắp bắp, cất chiếc hộp lại vào túi và đưa lại cho cô ấy.
Momo kiên quyết đẩy nó lại chỗ bạn và nói, "Y / n, làm ơn. Ít nhất hãy để tớ tặng cậu cái này ". Cô ấy thở dài. "Thực tế chúng ta đã lớn lên cùng nhau.Cậu giống như chị em với tớ nhưng cậu chưa bao giờ, chưa một lần, nhận bất kỳ món quà nào mà tớ đã tặng cậu! "
Bạn nhăn mặt và bồn chồn trong chỗ ngồi của mình, liếc qua chỗ khác rồi quay lại khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. "Đó là bởi vì cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều. Chỉ cần được là một phần của gia đình cậu là đã quá may mắn rồi .. "bạn lẩm bẩm và trước sự ngạc nhiên của bạn, cô ấy thở mạnh. "Y / n, đừng nghĩ rằng cậu nợ gia đình tớ bất cứ điều gì. Cậu đang được học bổng nên bố mẹ không cần trả học phí cho cậu và Y/n thậm chí còn làm trợ lý cho mẹ tớ. Nhân tiện, thật là nực cười! Bố đã nói rằng bạn không cần phải làm việc đó! - "
"Nhưng tớ muốn. Tớ thích làm việc cho mẹ cậu. " Bạn ngắt lời cô ấy, nở một nụ cười rạng rỡ. "Mẹ cậu là người tốt nhất với tớ từ trước đến nay và bà đã dạy tôi rất nhiều điều. Hơn nữa, tớ không muốn trở thành kẻ ăn bám. Tớ không thích trở thành gánh nặng ". Momo nắm lấy tay bạn và mắt bạn chú ý vào chiếc vòng mà bạn đã làm cho cô ấy khi còn nhỏ. Bạn không thể tin rằng cô ấy vẫn đeo nó.
"Cậu không bao giờ là gánh nặng ngay cả khi bạn cố gắng. Cậu là một trong những người tốt nhất mà tớ biết. " Cô ấy nói và điều đó làm cho mắt bạn cay xè. Momo đã luôn ở bên bạn và bạn rất biết ơn vì cô ấy đã luôn ủng hộ bạn.
Nhưng khi cả hai chia tay nhau ở trường trung học, khi cô ấy theo học trường anh hùng hàng đầu và bạn là một học sinh bình thường gần đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Lúc đầu, Momo sẽ rất hào hứng khi được về nhà vào cuối tuần và ngày lễ, và cô ấy đã đưa bạn đến các lễ hội của trường và các sự kiện khác của họ. Nhưng khi cả hai đến năm cuối trung học, bạn nhận thấy rằng cô ấy ngày càng xa cách. Bạn cho rằng đó là vì sự căng thẳng mà cô ấy phải đối mặt trong thế giới anh hùng, vì vậy bạn đã để cô ấy như vậy.
Bạn biết rằng Momo bắt đầu bực bội với bạn vì gần gũi với bố mẹ cô ấy hơn cô bởi bạn vẫn sống chung nhà với họ, trong khi Momo ở ký túc xá, bạn bè của cô ấy cũng yêu mến bạn và luôn hỏi về bạn khi Momo không đưa bạn đến UA.
Khi lên đại học, bạn đã nói với gia đình Yaoyorozu rằng bạn muốn bắt đầu sống tự lập và theo học một trường cao đẳng xa nhà. Lúc đầu, bố mẹ Momo không đồng tình nhưng khi bạn hứa sẽ đến thăm thường xuyên, cả hai đều nở một nụ cười buồn và cuối cùng cũng đồng ý. Mặt khác, Momo chỉ nở một nụ cười cứng nhắc và chúc bạn may mắn.
Kể từ đó, bạn hầu như không nhìn thấy cô ấy. Đôi khi bạn vẫn băn khoăn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người.
Tuy nhiên, khi bạn bắt đầu hẹn hò với Shoto, bạn bắt đầu hy vọng mọi thứ sẽ trở lại như cũ kể từ khi bạn bắt đầu gặp lại cô ấy nhiều hơn.
Nhưng không. Trong những cuộc gặp gỡ hoặc sự kiện anh hùng của họ, cô ấy sẽ chỉ mỉm cười với bạn và tiếp tục cuộc trò chuyện của mình với những người khác. Bất cứ khi nào bạn cố gắng tiếp chuyện,mọi thứ sẽ trở nên khó xử. Đại loại như cô ấy không thoải mái khi nói chuyện với bạn. Ban đầu điều đó khiến bạn buồn nhưng khi nhận ra rằng có thể, Momo sẽ tốt hơn khi không có bạn. Và nhiều điều xảy ra. Cuộc sống mà, bạn nghĩ. Miễn là cô ấy hạnh phúc, thì bạn cũng vậy.
Hơn nữa, bạn hiểu cô ấy.
Bạn biết đến Momo như một người bạn xinh đẹp, tốt bụng, khiêm tốn và yêu thương bạn như gia đình. Bạn biết cô ấy là một người có tất cả mọi thứ ,kể cả có lòng biết ơn đối với những điều nhỏ nhặt. Bạn biết đến cô ấy như một cô gái yêu thích loại nước hoa có mùi giống hoa nhài.
Mùi hương rất đặc biệt mà bạn ngửi thấy trên da của chồng khi anh hôn bạn lúc về nhà.
Cùng một mùi hương chết tiệt khác biệt xâm chiếm khứu giác của bạn khi bạn mở cửa phòng ngủ chính vào ngày hôm đó sau khi trở về nhà từ một kỳ nghỉ nhỏ với Rei, Fuyumi và vợ của Natsuo mà Shoto đã rất hào phóng chi trả.
Mùi hương tương tự đang khiến bạn ngạt thở ngay trong chính ngôi nhà của mình trong khi cuộc hôn nhân đang vỡ vụn.—-
"Cậu đang làm gì trong nhà của tôi?"
Bạn hỏi, cố gắng che giấu mọi cảm xúc đang ấp ủ mà bạn có lúc này. Có phải cô ấy nghĩ rằng bạn không biết? Đúng không Shoto?Liệu hai người họ có nghĩ rằng bạn thật ngây thơ?
Bạn rời mắt khỏi cô ấy khi chồng bạn bước ra từ hành lang, cầm trên tay một số tập tài liệu. "Em về rồi à?." Anh ấy hỏi một cách cụt lủn. "Yukio?"
"Ở trên lầu, đang thay đồ." Bạn nghẹt thở. Bạn quay đầu lại Momo, vẫn mong đợi một câu trả lời.
"Chúng tớ đang thực hiện một nhiệm vụ cùng nhau. Với Bakugo-kun và Midoriya-kun. " Cô ấy nói với một nụ cười nhỏ nhưng bạn để ý thấy những ngón tay của cô ấy sờ soạng,nắm lấy gấu váy.
Một cảm giác lo lắng mà bạn đã biết về cô ấy kể từ khi cả hai còn là những đứa trẻ. Sau đó, cô ấy ngồi xuống khi Todoroki đặt chiếc ghế dài đối diện , đặt một số hồ sơ bên bàn cà phê.
"Tớ hiểu rồi." Bạn nói một cách cứng rắn. "Vậy tớ sẽ để lại không gian cho cả hai. Dù sao thì tớ cũng phải bắt đầu bữa tối. " Bạn nghiến chặt hàm và bắt đầu bỏ đi. Bạn dừng lại khi Shoto nắm lấy cổ tay khi bạn lướt qua.
"Em không cần phải làm điều đó tối nay."Shoto và bạn chỉ nhìn chằm chằm vào anh ấy, chờ đợi thêm lời giải thích. Shoto hít một hơi thật sâu và liếc nhìn Momo trước khi nhìn lại bạn. Dù không nói ra lời nào nhưng ở đó sự thấu hiểu lẫn nhau khiến trái tim bạn đau nhói.
"Tôi đã đặt chỗ trước." Sau đó, Shoto nói một cách thận trọng, rõ ràng là đang đánh giá phản ứng của bạn. Bạn liếc nhìn Yaoyorozu, người cũng đang nhìn bạn chằm chằm như thể cô ấy cũng đang đánh giá bạn. "Ở đâu đó ba người có thể nói chuyện riêng. Tôi nghĩ chúng ta nên nói mọi chuyện như người lớn. " Shoto nói thêm, vai anh ấy nâng lên một chút trong một cái nhún vai nhỏ.Ồ. Anh ấy- Không, họ sẽ kể cho bạn nghe về họ.
Bạn nhìn chằm chằm vào chồng mình với vẻ không thể tin được. Thế giới của bạn sụp đổ và bùng cháy khi bạn nhận ra rằng anh ấy thực sự cương quyết khi không tôn trọng cảm xúc của bạn. Anh ta còn mời cô ta đến nhà như để xát muối vào vết thương.
Bạn cảm thấy dịch mật trào lên trong cổ họng. Đây thực sự có phải là người đàn ông bạn yêu và kết hôn? Và cô gái mà bạn đã cùng lớn lên và đối xử như ruột thịt của mình?
Làm thế nào mà không có vẻ hối hận trên khuôn mặt của Shoto hoặc xấu hổ của Yaoyorozu? Làm thế nào họ có thể hành động bình thường như vậy về tất cả những điều này? Làm sao họ có thể nghĩ rằng bây giờ bạn đang có tinh thần ổn định để nghe về mối tình chết tiệt của họ ??Bàn tay của bạn mà Shoto đang nắm chặt thành một nắm đấm.
"Nói chuyện? Như người lớn? " Bạn chế nhạo, ánh nhìn của bạn vụt trở lại khuôn mặt của Shoto. "Nếu anh đang đề cập đến cả năm ngoại tình nhau sau lưng em, trên chiếc giường của chúng ta, thì không cần đâu, Shoto." Bạn nói và chồng bạn dường như chết lặng khiến bạn bật ra một tràng cười chế nhạo. "Nào, anh thực sự nghĩ rằng mình đang bị quay lén sao? Thật sự đấy, em còn nghĩ rằng anh chưa thử qua cơ "
Sau đó, bạn ném một cái nhìn đẫm nước mắt về phía Momo. "Và có phải cậu ở đây để cho tôi biết rằng chồng tôi muốn ly hôn để đến với cậu? Chà... "Bạn thô bạo rút tay ra khỏi cái nắm tay của Shoto mà không thèm liếc anh ta một cái.
"Tôi hiểu rồi.Hai người đều không dành cho tôi bất cứ sự tôn trọng nào.Không phải bạn thân cũ,càng không phải với tư cách một người vợ của anh"Một giọt nước mắt trực trào trong khóe mắt bạn.Không, không được để họ thấy nước mắt của bạn.
"Tôi sẽ kí vào đơn li hôn.Cố gắng đừng làm việc gì quá vô sỉ cho đến lúc ấy."
Cuối cùng bạn bắt gặp ánh mắt của Shoto,anh nhận ra anh chưa từng thấy bạn tức giận trước đây . Không hẳn.Anh chưa từng thấy bạn tức giận như vậy.Anh vô thức tìm đến bạn nhưng bị gạt phắt đi.
"Tôi muốn giảm thiểu tác động của việc li hôn với Yukio càng nhiều càng tốt nhưng tôi không thể làm điều đó một mình.Ước gì tôi có thể làm được điều đó". Bạn nghiến răng. "Và nếu những gì anh nói trong văn phòng luật sư là sự thật," bạn nhìn lại Yaoyorozu và nói tiếp, "Tôi không muốn tình nhân của anh có được bất cứ tài sản nào của tôi." Bạn nhếch mép hài lòng khi thấy được phản ứng từ cô ấy. Nghe thấy sự thật đau quá, phải không?
Trước khi Yaoyorozu có thể mở miệng, bạn bước đến gần cô ấy và cho cô ấy thấy rằng bạn đang giữ vững lập trường của mình. "Vì tôn trọng cha mẹ của cậu, tôi chỉ cảnh báo bạn điều này một lần. Lần sau nếu bạn đến bất cứ nơi nào gần tôi hoặc con trai tôi, tôi sẽ không ngần ngại đuổi cô đi ". Bạn nhìn cô ấy từ đầu đến chân, mũi bạn nhăn lại. "Cậu khiến tôi ghê tởm."
Cô ấy toan tát bạn và tất cả những gì bạn có thể nghĩ là, Thật á? Cô ấy có gan làm vậy? Nhưng trước khi tay cô ấy có thể tiếp xúc với má bạn, Shoto đã nắm lấy tay cô ấy.
"Thế là đủ rồi." Anh ấy nói, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào bạn. Bạn thực sự không nên ngạc nhiên khi anh ấy đứng về phía cô ấy nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ bớt đau hơn. Bạn đã không thể che giấu nỗi đau trong đôi mắt của mình khi nhìn thấy người đàn ông bạn yêu thương đứng về phía người phụ nữ để phản bội lại bạn.
Bạn thở ra thật mạnh và lắc đầu không tin được. "Đưa cô ấy ra khỏi nhà trước khi tôi bắt lính canh làm như vậy."
Ngay khi bạn quay lưng đi vào bếp, nước mắt rơi không ngừng trên khuôn mặt bạn. Bạn hít sâu trong tiếng thở hổn hển khi vòng qua góc khuất, tay run run tìm bức tường để giữ mình đứng thẳng.-Đêm đó, bạn đã đổi phòng cho Yukio. Con trai của bạn là lý do duy nhất để bạn có thể tỉnh táo vượt qua mọi chuyện. Bạn đã phải cầm nước mắt khi khoác lên mình vẻ ngoài bình thường trước mặt con trai qua câu chuyện trong bữa tối và trước khi đi ngủ. Tất nhiên là Shoto đã biến mất. Không giống như bạn mong đợi anh ta ở lại sau những gì đã xảy ra trước đó. Chỉ cho đến khi Yukio ngủ say trong vòng tay bạn, bạn mới để những giọt nước mắt tự do rơi xuống, trút bỏ hết những uất ức đã chai sạn trong lòng.
Khoảng 1 giờ sáng, cánh cửa bật mở và Todoroki bước vào. Bạn không di chuyển khỏi nơi mình nằm nhưng bạn bắt gặp ánh mắt của anh ấy. Sau đó anh bước đến giường và ngồi bên cạnh Yukio. Bạn nhìn anh ta đưa tay ra để xoa đầu Yukio với một biểu hiện buồn bã trên khuôn mặt của anh ta.
Shoto biết bạn đã khóc nhưng bạn vẫn giữ khuôn mặt của mình lạnh tanh. Anh ấy không biết tại sao nhưng anh rất muốn chạm vào mặt bạn. Sau đó, một lần nữa, đó là điều mà anh ấy luôn làm mỗi khi bạn khó chịu.
"Xin lỗi." Shoto thì thầm nhẹ nhàng, bạn không chắc liệu anh ấy đang nói điều đó với bạn hay con trai bạn. Rõ ràng là lời xin lỗi là dành cho bạn khi anh ta tiếp tục nói, "Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho chúng ta khi nói chuyện qua .." . Anh nuốt khan "Em không nghĩ rằng anh biết."
Bạn từ từ đứng dậy, cẩn thận không đánh thức con trai bạn. "Không phải ở đây." Bạn lẩm bẩm. Bạn cúi xuống đặt lên đầu Yukio một nụ hôn trước khi bước xuống giường. Shoto theo bạn ra khỏi phòng và đến engawa*. Bạn dựa vào một trong những chùm đèn và nhìn ra toàn cảnh của trang viên yên tĩnh. Chồng bạn đứng cách bạn một khoảng và cả hai cùng chia sẻ sự đơn độc trong vài phút.
*Engawa (縁側) là một nét kiến trúc độc đáo của phong cách nhà Nhật Bản, được tạo ra bằng những tấm gỗ gắn vào phần rìa ngoài của ngôi nhà, là phần ngăn cách giữa nội thất trong nhà với khu vườn bên ngoài nhà. Nó tương tự như ban công trong kiến trúc phương Tây
Todoroki không biết phải bắt đầu như thế nào. Anh ấy thậm chí còn không chắc tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Tại sao bây giờ anh ấy lại cảm thấy mâu thuẫn? Khi vài ngày trước khi anh ấy nói với bạn rằng anh ấy muốn ly hôn, anh ấy không thể chờ đợi để kết thúc cuộc hôn nhân này ?Anh ấy không muốn bị mắc kẹt trong cuộc hôn nhân này với bạn nữa và anh thực sự nghĩ rằng mình đang nhân nhượng cho cả hai. Vì ai lại muốn ở với một người chồng dối trá, lừa dối, đúng không? Với một người chồng không còn yêu bạn?
Nhưng gặp lại bạn sớm hơn, nghe bạn nói những điều đó - điều đó khiến bạn có vẻ như, và anh biết điều này thật khốn nạn ngay cả khi đó chỉ là một suy nghĩ , trở thành con người đối với anh ấy,có cảm xúc, có tình cảm, và gánh nặng phải mang theo.
Trong nhiều năm, bạn chỉ là vợ anh ấy và là mẹ của con anh ấy. Người giữ nhà, người chăm sóc con trai, người thỉnh thoảng làm vui lòng anh. Những năm tháng bên nhau đã khiến Todoroki quen với bạn. Giống như bạn đã ấn định ở trong cuộc sống của anh ấy bởi bạn phải như vậy, bởi vì anh ấy đã kết hôn với bạn. Không phải là người mang lại cho anh ấy niềm vui hay khiến cuộc sống của anh ấy trở nên sôi động như trước.
Vì vậy, khi sự cám dỗ ập đến và anh ấy cảm thấy cảm giác hồi hộp quen thuộc bùng lên trong người, anh thậm chí không dừng lại để suy nghĩ về bạn hoặc nó sẽ ảnh hưởng đến bạn như thế nào.
Trên thực tế, về nhà với người vợ không nghi ngờ về anh ta, hoặc anh ta nghĩ, dường như chỉ làm cho anh ta hài lòng hơn. Vì vậy, anh ấy tiếp tục làm điều đó với Yaoyorozu. Một người mà anh ấy quen thuộc, một người khiến anh ấy cảm thấy muốn mọi lúc. Một người ưu tiên anh ta và chỉ mình anh , giống với nhu cầu của anh . Một người nào đó kích thích anh, không giống như bạn, người dường như luôn làm cho nó giống như một việc vặt.
Và rồi một ngày, anh ấy nhận ra rằng anh ấy muốn ở bên Momo hơn là bạn. Khi đó nghĩa là anh ấy không còn yêu bạn nữa. Đúng không?
"Anh có thực sự nghĩ rằng em không biết gì không?" Giọng nói trầm lắng của bạn cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ấy khiến Shoto nhìn bạn, chớp mắt.
"Tôi biết em đã nghi ngờ nhưng tôi không nghĩ em biết đó là Yaoyorozu." Anh ấy nói, sự thật một cách đau đớn như mọi khi. Todoroki nhớ lại rằng bạn đã hỏi quá nhiều câu hỏi hoặc kiểm tra anh ấy thường xuyên hơn trong các 'nhiệm vụ' của anh ấy. Nhưng anh ấy không nghĩ gì về điều đó bởi vì bạn luôn kết thúc cuộc trò chuyện bằng "Ồ được rồi." và mệt mỏi, "Em yêu anh"
"Em lớn lên với cô ấy, anh biết không?" Todoroki quay đi, xấu hổ sởn da gà. Đối với bạn, có lẽ cảm giác như anh ta đã ngoại tình với em gái của bạn. "Còn anh, Sho? Em đã quen anh gần chín năm nay. " Bạn trầm ngâm nói, đôi mắt ngước lên bầu trời đêm đầy sao.
"Em thực sự hy vọng nó sẽ chỉ là một sự bốc đồng. Rằng hai người sẽ nhận ra những gì mình đang làm và tự kết thúc nó. Tôi đã sẵn sàng tha thứ cho anh. " Bạn phải hắng giọng khi giọng nói của bạn bắt đầu ngập ngừng. "Nhưng khi nó diễn ra trong nhiều tháng, và anh ngày càng ít về nhà hơn, em biết đó không chỉ là tình dục."
"Tại sao em không nói bất cứ điều gì?" Shoto hỏi, đó là thứ gì đó khiến anh không ngủ được. Những đêm anh ấy dành cho Yaoyorozu trong vòng tay thay vì bạn, vợ của anh ấy.Bạn bắt gặp ánh mắt của anh ấy và thở dài. "Emđã nghĩ hành động của mình sẽ nói lên nhiều điều hơn. Emđã thay đổi cách ăn mặc và cách nhìn của mình. Em thậm chí còn bắt đầu đến tiệm làm móng, và trang điểm nhiều hơn. Em đặt các chuyến du lịch cùng gia đình, nấu món ăn yêu thích của anh gần như hàng ngày , em cố gắng gần gũi với anh hơn.. em đã làm tất cả những điều mà trước đây em không làm. " bạn cắn môi để kiềm chế cằm không lung lay khi bạn đếm hết những nỗ lực tuyệt vọng không có kết quả để giữ lấy cuộc hôn nhân của mình."Nhưng em không thể đối mặt với anh về chuyện tình cảm ," bạn nhắm mắt lại để nước mắt không rơi khi tâm sự, "Vì em sợ sự thật. Bởi vì emđã không sẵn sàng để chấp nhận nó. " Shoto nhìn chằm chằm vào bạn với vẻ mặt âu sầu. Anh không biết phải nói gì.
"Em đã cố gắng rất nhiều." Khi bạn mở mắt ra một lần nữa và vẫn nhìn vào bầu trời buổi tối, bạn sẽ biết rằng cuối cùng bạn sẽ chỉ tổn thương nhiều hơn nếu nhìn vào khuôn mặt của chồng, khi thừa nhận sự thật phũ phàng.
"Em đã làm tất cả những gì có thể để giành lại anh nhưng cuối cùng anh vẫn chọn cô ấy ."
Giờ nhìn lại, Todoroki đã thấy những thay đổi trong bạn trong vài tháng qua. Nhưng anh đang đắm chìm trong tình cảm sôi nổi mà bạn đang dành cho anh ấy hoặc tâm trí của anh ấy quá bận tâm, mong chờ cuộc hẹn tiếp theo với người phụ nữ khác, người cũng chỉ say sưa với sự chú ý của anh ấy."Anh xi-" anh ta bắt đầu nhưng bạn cắt ngang. "Dừng lại những lời xin lỗi, Shoto. Cả hai chúng ta đều biết anh không cố ý ". Bạn buồn bã nói, lông mày nhíu lại. Giọng bạn nhẹ nhàng nhưng bằng cách nào đó Todoroki cảm thấy như thể bạn tát thẳng vào mặt anh ấy."Chỉ cần làm cho em điều này, một ân huệ cuối cùng," bạn hít một hơi thật sâu. "Hãy cố gắng trở thành người cha mà anh muốn con trai mình nhớ đến trước khi thế giới của nó tan vỡ." Bạn nói, cuối cùng cũng bắt gặp ánh mắt của anh ấy.
Shoto cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi nhìn bạn rời đi. Nhưng anh không thể biết liệu đó có phải do nhận ra những gì anh khiến con trai mình phải trải qua hay không?Hay sự thiếu ấm áp trong đôi mắt quen thuộc của bạn?
------------------End chapter 3------------------
4094 từ
xin lỗi vì sủi hơi lâu , dạo này mình bận quá ;((((
Vừa mò vào Tumblr của bà Au mới biết là bả ngừng viết🥲🥲🥲🥲 nhưng hên cái là bả không xóa hết fic nên vẫn còn cái để tui hành nghề🌹👌🏻
Thề sao tui cứ định dịch fic của ai thì người đấy khóa tài khoản hoặc ngừng viết z😩😩
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro