Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 10

Bakugo không biết điều gì đã khiến mình lái xe trong vô thức vào nửa đêm. Anh đã quá kiệt sức. Về cả thể chất lẫn tình cảm. Có lẽ anh nên về nhà, nên chuẩn bị chu đáo để tiếp nhận sự hướng dẫn tận tình từ trợ lý và hướng dẫn viên để đi MIA. Nhưng anh chưa muốn về nhà và đối diện với mớ suy nghĩ của mình. Có điều gì đó đang bóp chặt lấy trái tim nhưng anh không biết đó là gì. Có thể , anh biết chính xác điều đó nhưng lại không thừa nhận nó. Katsuki biết chính xác điều gì luẩn quẩn trong lòng mình nhiều đêm qua và ước nó không làm phiền anh nhiều hơn nữa.

Katsuki thở dài một hơi khi nổ máy, nhận thức được mình đang ở đâu. Anh nhìn chằm chằm vào công viên với ánh sáng lập loè gần UA và có vẻ như lối đi mới được sửa lại kể từ lần cuối cùng anh đến thăm.

Đã bao lâu rồi? 6 năm? Có thể là 7? Anh bước xuống con đường quen thuộc mà mình thường chạy bộ và những ký ức lần cuối cùng anh đến đây ùa về và khiến anh nhớ lại lý do tại sao anh lại không đến công viên này ngay từ đầu.

---

"Cậu đang ở đâu?"

Bakugo nhớ lại. Tiếng cười của bạn vang lên qua loa điện thoại khi anh mặc áo khoác vào. Chúa ơi, anh ấy ghét cái lạnh.

"Tớ đang trên đường đến trường của cậu để đưa cho Deku-san đôi găng tay mà cậu ấy đã nhờ tớ sửa nhưng tớ có thể gặp cậu không? Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu." Bạn nói, nghe có vẻ phấn khích vì một lý do nào đó.

Katsuki cảm thấy mình đang cười toe toét khi tắt chế đọ loa ngoài, đi ra khỏi phòng ký túc xá của mình. "Deku vẫn chưa về nhưng tao có thể đưa nó cho nó sau. Và nếu đây lại là về đôi găng tay của tao,đây là lần cuối tao bảo mày. Tao không muốn thiết kế lại nó."

"Đôi găng tay của cậu là một cơn ác mộng! Tớ đang cố gắng giúp cậu mà. Một khi cậu nhìn thấy thiết kế của tớ, có lẽ cậu sẽ thay đổi quyết định." Bạn trêu chọc. "Nhưng không, không phải chuyện đó."

Bakugo nhướng mày hỏi: "Vậy thì sao?" Tiếng cười lo lắng của bạn chỉ khiến anh ấy thêm tò mò. "Gì??" Anh ấy chỉ yêu cầu bạn nói: "Hãy gặp tớ, ở nơi chúng ta thường gặp để giúp cậu thử những bộ đồ mới!" Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình sau khi bạn đột ngột kết thúc cuộc gọi và không biết tại sao nhưng anh đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Bakugo mặc áo hoodie đi nagng qua công viên của để tránh sự chú ý của mọi người nhiều nhất có thể.Sự ra mắt với vai trò là anh hùng sắp tới, việc anh có được một vài người ngưỡng mộ là điều không thể tránh khỏi. Cuối cùng, anh đến khu đất nhìn ra Musutafu và ở đó, bạn đang đứng ngóng đợi. Anh cau có khi thấy bạn bật dậy và xoa các ngón tay vào nhau để giữ ấm.

"Tại sao mày không mặc áo khoác, đồ ngốc?" Anh ta nói khi đi đến chỗ bạn.

"Chào!" Bạn chào, cười vì lời cằn nhằn của anh. Bakugo đúng là một kẻ khó ưa. "Tớ đã để nó ở phòng thí nghiệm vì tớ đang vội nhưng đừng lo lắng ,tớ sẽ không ở lại lâu đâu." Sau đó bạn đưa cho anh đôi găng tay của Deku. "Ồ, cho cậu cái này." Bakugo nhìn vào lọ dầu bánh răng nhỏ mà bạn đưa cho anh. "Điều đó sẽ giúp giảm bớt tiếng rít mà cậu vẫn nghe thấy ở đôi găng tay hoàn hảo của mình." Bạn đùa.

"Nín mỏ." Anh càu nhàu nhưng cũng chấp nhận. "Chúa ơi, Y / n." Anh ấy thở hắt khi cởi áo khoác để choàng qua vai bạn. "Không, không, không- cậu không cần phải làm như vậy, tớ không sao!" Bạn đã cố gắng từ chối nhưng Bakugo giả vờ như không nghe thấy và tiếp tục choàng nó qua người bạn. "Môi mày tái lại rồi đấy, con ngốc. Và không sao đâu. Tao có hoodie rồi và ký túc xá của tao gần hơn phòng thí nghiệm của mày."

Bạn mỉm cười hối lỗi với anh khi thì thầm nhẹ nhàng, "Cảm ơn, Katsuki." Người bạn ngay lập tức ấm lên dưới lớp áo khoác của anh, khiến bạn rùng mình.

"Vậy mày định bảo gì?" Anh hỏi và như thể bạn đã hoàn toàn quên mất điều đó bởi miệng bạn hơi chữ o và lông mày nhướng lên. Bakugo gần như bật cười. Bạn luôn rất dễ bị phân tâm.

"Đúng." Bạn cười khúc khích và Bakugo không bỏ lỡ chút ửng hồng nhạt nhạt trên má bạn khi cố nén cười bằng cách cắn môi dưới.

"Chà, Todoroki-san đã rủ tôi đi chơi." Bạn nói một cách ngượng ngùng và miệng Bakugo há hốc. "T-tớ biết, tớ cũng ngạc nhiên. Ý tớ là, tớ không nghĩ rằng anh ấy để ý đến tớ trước đây-"

"M-mày đã đồng ý?" Bakugo lẩm bẩm, hầu như không để ý trái tim mình đang đập mạnh như thế nào. Bạn dừng lại và , chút phấn hồng nhàn nhạt điểm lên má bạn giờ đã trỏ nên đỏ bừng trên khuôn mặt bạn.

"Không hẳn." Bạn nhăn mũi. "Uh, anh ấy đã hôn tớ. Và tớ đã hôn lại anh ấy? Vì vậy, um, tớ đoán, tớ đã gián tiếp làm vậy?" Bạn vò đầu bứt tai.

Ruột gan Bakugo như lộn hết cả lên-điều mà anh chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Thật kỳ lạ. Anh cảm thấy như hơi thở của mình bị trì hoãn trong vài tích tắc và nó rất đau. Tuy nhiên, anh cố gắng gượng cười , hỏi, "Vậy là mày cũng thích nó?"

"Ừ .. và cảm giác thật tuyệt . Nhưng tớ nghĩ chúng tớ có thể sẽ không kéo dài." Bạn cười nhạt. "Ý tớ là, điều đó là quá tuyệt để trở thành sự thật. Tớ vẫn rất bối rối tại sao anh ấy lại thích tớ trong tất cả mọi người-"

"Icyhot đôi khi có thể hơi tồ nhưng hắn không hoàn toàn ngu ngốc khi không để ý đến mày." Anh hừ một cái. "Đừng hạ thấp bản thân nữa, đồ ngốc. Mày rất tuyệt." Bakugo lầm bầm khi anh vò tóc bạn, nghĩ rằng bạn đẹp từ trong ra ngoài, tài năng thế nào, hài hước ra sao .. Một phần trong anh đau đớn khi nhận ra mình sẽ không thể làm điều này nữa nếu bạn xác định mối quan hệ với Todoroki chết tiệt. Vì vậy, miễn cưỡng và đáng tiếc, anh rút tay ra và đút vào túi áo khoác của mình. Tay vẫn nắm chặt.

"Chà, đó là điều hay ý đẹp đầu tiên mà cậu nói với tớ." Bạn thốt lên, bật ra những tràng cười khúc khích. "Cảm ơn, Katsuki." Bakugo chỉ đảo mắt. Giá như bạn có thể đọc được suy nghĩ của anh mỗi khi bạn ở bên, bạn sẽ ngạc nhiên khi anh thường khen bạn một cách kỳ cục.

"Đừng tưởng bở." Anh kêu lên nhưng bạn chỉ mỉm cười ngọt ngào với anh và trêu chọc, "Làm ơn, cậu yêu tớ."

Và Bakugo, à, anh nuốt khan và cố gắng lờ đi cơn đau đang dần lan rộng trong lồng ngực khi nhận ra rằng bạn nói đúng .. anh ấy yêu bạn.

Bây giờ, đã quá muộn. Ai đó khác đã có được bạn mất rồi.

"Thật xui xẻo." Bakugo lơ đãng lẩm bẩm khi cho phép mình chạm vào mặt bạn lần cuối, che đậy tình cảm bằng cách véo má bạn, khiến bạn hét lên. "Nếu nó dám làm tổn thương mày, cứ nói với tao nhé"

"Chà, được rồi. Cậu định làm gì hả?" Bạn hỏi một cách tinh nghịch. "Đánh anh ấy?"

Bakugo nhìn chằm chằm vào bạn hồi lâu. Chúa ơi, bạn thực sự đã vuột khỏi tầm tay của anh trước khi anh nhận ra bản thân cũng thích bạn. Bởi vì anh quá chậm chạp trong việc nhận ra cảm xúc thực sự của anh với bạn.

Anh đã không thể ngăn mình lại khi đột ngột tiến tới ôm bạn vào lòng. Ban đầu hai đứa đều cứng đờ và giật mình. Nhưng rồi Bakugo hít một hơi thật sâu và ôm bạn chặt hơn, thì thầm, "Có lẽ tao sẽ giết nó nếu hắn dám làm vậy." Anh nói với tất cả sự nghiêm túc nhưng bạn đã quá quen với những lời nói như thế này từ anh nên bạn chỉ cười và ôm lại.

"Hy vọng nó không đến nỗi như vậy." Bạn nói, giọng như bóp nghẹt ngực anh khi thả lỏng dưới vòng tay của anh. "Tớ thực sự rất thích Todoroki-san."

Bakugo che đi sự đau đớn của mình bằng một nụ cười gượng gạo. Sau đó, anh thở dài khi ôm bạn chặt hơn, đồng thời làm quen với cảm giác của một trái tim tan vỡ.

Cảm giác tương tự đang sống lại trong anh lúc này,khi nhìn lên bầu trời buổi sáng sớm ,khi biết rằng bạn đã và sẽ không bao giờ là của anh. Và tất cả những gì anhncó thể làm bây giờ là yêu bạn theo cách mà bạn xứng đáng được yêu.

---

Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi bạn khi bạn nhìn xung quanh trang viên. Bạn đã về nhà nhưng thật đau lòng khi bạn không còn cảm thấy như trước nữa. Khi đi qua cổng, bạn cứng đờ người khi nhìn thấy một vài chiếc ô tô trên đường lái xe. Bạn nhận ra chồng bạn, Fuyumi, Touya .. và bác sĩ gia đình của bạn.

Có điều gì đó đã xảy ra?

"Yukio." Bạn thở hổn hển, chạy vào và bỏ lại những món đồ chơi bạn đang mang theo khi thức dậy.

Khi bạn bước vào phòng khách, bạn đã thấy rất nhiều người trong số họ. Ánh mắt của bạn đổ dồn vào Shoto, người mà bác sĩ đã khâu xong.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Bạn chạy đến bên anh, bật khóc. "Sho, anh bị sao vậy? Anh bị tấn công à?" Bạn thổn thức. "Con trai của chúng ta đâu?"

Ánh mắt của Shoto dịu đi khi anh ấy nắm lấy bàn tay bạn đặt lên má mình. Bạn vẫn quan tâm đến anh ấy. "Anh không sao, em yêu. Đừng lo lắng, Yukio vẫn an toàn." Anh nghẹn ngào, hôn vào lòng bàn tay bạn. Anh chị của anh đang đứng một bên nhìn bạn với vẻ kinh ngạc, Touya chủ yếu là bối rối.

"Y / n, Yukio đang ở nhà với các con của chị, bố mẹ ở đó chăm sóc chúng." Fuyumi đặt một bàn tay an ủi lên lưng bạn và bạn quay sang cô. "Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Tại sao chồng em lại bị thương và bị đánh đập?" Tay bạn đang run lên khi nhìn Shoto lần nữa, giờ mới nhận ra chiếc mũi gãy, môi bẹp, mắt đen nở và vết khâu phía trên lông mày của anh ấy.

"Được rồi, anh nói thật," Natsuo thở dài. "Đây không phải là phản ứng mà bọn anh mong đợi từ em." Bạn quay sang anh, lông mày nhíu lại. Sau đó Touya đi đến cạnh Fuyumi và thú nhận. "Đó là cho bọn anh làm. Chà, chủ yếu là Natsuo và anh." Anh rên lên khi bị Fuyumi thúc cùi chỏ vào người. "Được rồi, chủ yếu là anh."

"Gì?" Bạn thở ra, lau nước mắt trên mặt.

"Anh đã đấm nó hai lần, Yumi hét vào mặt nó, sau đó Natsuo đè nó xuống bàn và Shoto ngã nhưng cuối cùng nó lại bị đập trán " bạn cau mày khi anh tiếp tục nói, cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết. . "Sau đó, khi bố đến, bố nắm cổ áo Shoto nhưng Shoto đã đẩy bố ra sau và mẹ cản đường nên anh bảo Shoto lùi lại, nhưng nó không làm vậy, vì vậy anh đã đánh gãy mũi nó-"

Bạn cau mày khi Touya giải thích nó một cách đơn giản như thế đó là một chuyện hiển nhiên. "Touya-nii, em không hiểu."

"Y / n, bây giờ bọn chị đã biết hết sự thật." Fuyumi buồn bã lẩm bẩm, bắt đầu rơm rớm nước mắt khi cô ấy bước đến gần và áp má bạn.

Bạn trố mắt nhìn họ, tim như chìm xuống. "Ooh em biết." Bạn lẩm bẩm, quay lại nhìn Shoto, người dám nhìn thẳng vào mắt bạn.

"Tại sao em không nói với bọn chị?" Fuyumi ôm lấy bạn và Natsuo tận dụng cơ hội này để gặp bác sĩ và đưa anh ta ra khỏi chuyện riêng của gia đình.

"Xin lỗi, nee-chan." Bạn nói dựa vào vai cô ấy. "Em không biết làm thế nào để nói với ai khác."

Bây giờ nhìn lại, chính sự xấu hổ đã khiến bạn không cho người khác biết về sự thật. Bởi vì ai có thể thừa nhận với người khác rằng người đàn ông họ yêu và trao bản thân cho phản bội họ vì người khác?

Bạn đã phủ nhận về điều đó trong hầu hết các lần. Bạn đã đấu tranh để chấp nhận sự thật đau đớn tim gan rằng chồng bạn không chung thủy. Vậy làm sao bạn có thể nói với người khác về điều đó khi chính bản thân bạn còn không thể chấp nhận được?

"Đừng. Em không có gì phải xin lỗi." Fuyumi thốt lên và lau nước mắt cho bạn. "Em chắc hẳn đã rất cô đơn. Chị xin lỗi nếu em cảm thấy như mình không thể nói với chị."

"Bọn anh đã nói về nó với tư cách là người trong một gia đình." Touya nói nhẹ nhàng, đặt tay lên đầu bạn. "Shoto đã nói với bọn anh về vụ ly hôn Nhưng dù em chọn bất cứ điều gì, bọn anh sẽ đứng sau quyết định của em." Fuyumi gật đầu đồng ý và tất cả những gì bạn có thể làm là liếc nhìn chồng mình đang cúi gằm mặt.

Khi Natsuo quay lại, anh đưa chìa khóa xe của Shoto cho bạn, giải thích rằng anh ấy phải lái nó đến đây vì có vẻ như cú đấm cuối cùng của Touya đã khiến chồng bạn bất tỉnh. Chúa ơi, bạn có thể tưởng tượng ngày hôm nay Shoto đã trải qua cái địa ngục như thế nào.

Bạn đã cảm ơn họ và tiễn họ ra ngoài. Mỗi người trong số họ thay phiên nhau dành cho bạn những cái ôm thật chặt và những lời trấn an của riêng mình.

Shoto vẫn ở trong phòng khách khi bạn trở vào nhà, nhìn chằm chằm vào hư vô. Trái tim của bạn đã tan vỡ ngay từ khi nhìn thấy. Bạn chỉ có thể tưởng tượng cảm giác như thế nào khi có toàn bộ gia đình tập trung vào bạn. Chắc chắn anh ấy đã làm điều gì đó tồi tệ nhưng anh có thực sự xứng đáng với điều này không? Bạn thấy mình đồng cảm với người đàn ông mình yêu.

"Sho? Để em đưa anh lên lầu nào, hm?" Bạn đề nghị, mở rộng một bàn tay với anh.

Anh từ từ nâng tầm mắt lên, nhìn vào tay bạn và mỉm cười một chút. "Em đi đi, em yêu. Anh nghĩ mình sẽ ở lại đây một lúc." Anh nói nhẹ nhàng, hơi vấp. Như thể anh đang cố gắng không khóc trước mặt bạn nữa.

"Anh có muốn em ở lại với anh không?" Bạn hỏi sau một hồi im lặng. Shoto rưng rưng nước mắt nhìn bạn và lắc đầu. "Không, không sao đâu. Anh biết em rất mệt.

Dù vậy, bạn vẫn đến ngồi bên và nắm lấy tay anh.

Shoto nhìn vào tay bạn và thấy rằng bạn vẫn đang đeo nhẫn của mình. Môi anh run lên khi anh lắc đầu. "Họ đã đúng." Anh ta thì thầm. "Anh không xứng với em. Những gì anh đã làm với em lẽ ra phải khiến em rời xa anh từ lâu rồi, nhưng em vẫn ở đây, vẫn nắm tay anh."

Shoto hít một hơi thật sâu. "Chúng ta nên giải quyết chuyện ly hôn. Anh sẽ giải thích mọi thứ cho Yukio khi con lớn hơn hoặc khi con hỏi. Em xứng đáng hơn anh rất nhiều, em xứng đáng được hạnh phúc, Y / n. Anh rất xin lỗi. Touya-nii đã đúng. Anh nên đau khổ vì điều này. Anh nên- "anh ủ rũ như một đứa trẻ lạc đường, lắc đầu," Anh nên làm những gì tốt nhất cho em nếu anh thực sự yêu em. "

Anh rút tay ra nhưng lại tiếp tục ôm mặt bạn, nhăn mặt đau đớn khi nhận ra rằng giờ đây anh ấy thực sự sắp mất bạn. "Anh yêu em rất nhiều và anh xin lỗi vì đã lãng phí cơ hội của mình. Anh xin lỗi vì anh đã không thể yêu em theo cách mà em xứng đáng."

Bạn cũng đang rơi nước mắt vào thời điểm này. Bạn cũng ôm mặt anh, làm anh rùng mình và lau nước mắt nhưng Shoto cố gắng chống lại sự đụng chạm của bạn, cảm giác tội lỗi và xấu hổ đốt cháy da thịt anh. "Không, Y / n. Em nói đúng. Đáng ra anh không nên ngủ với người khác, đáng ra anh phải chung thủy với em."

"Anh đã phá hỏng mọi thứ. Anh đã làm điều này với chúng ta. Anh đáng bị cô độc một mình. Yukio không xứng đáng có một người cha vô dụng như anh. Em không đáng có một người chồng như anh. Chúa ơi, anh rất xin lỗi." Anh run rẩy trong vòng tay của bạn. "Làm ơn, chỉ cần đi ký giấy tờ. Anh không thể tiếp tục làm tổn thương em nữa."

Bạn cảm thấy trái tim mình giằng xé và cuối cùng bạn ôm lấy trong khi anh đang nức nở, không kiểm soát được trong vòng tay của bạn. Anh tiếp tục cầu xin, "Làm ơn đi, em yêu. Cứ đi đi. Hãy rời xa anh. Anh không muốn tiếp tục làm tổn thương em."

Dù vậy, bạn đã cố gắng hết sức bất chấp những nỗ lực cố gắng của nửa kia để thoát khỏi vòng tay của bạn.

Phải mất một thời gian nhưng tiếng nức nở của anh ấy đã dừng lại sau một thời gian. Sau đó, bạn kéo nhẹ tay ôm lấy anh ấy để đưa tay lên phía sau đầu anh ấy, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu. Bạn hít thở sâu khi anh ấy hoàn toàn bình tĩnh lại. Quay đầu sang một bên hôn lên thái dương của anh.

"Nào. Lên giường đi." Bạn thì thào, giọng nói ấp úng. Đôi mắt của Shoto lại rưng rưng nước mắt vì đó cũng là điều bạn thường nói mỗi khi dỗ anh rời văn phòng để cùng bạn lên giường. Anh nhìn bạn như thể bạn là mặt trời và cho phép bạn kéo anh theo.

Trước sự ngạc nhiên của anh, bạn dẫn anh ấy vào phòng tắm. Anh im lặng quan sát khi bạn đặt nhiệt độ vòi hoa sen vừa phải, bị mê hoặc và cảm thấy khó hiểu bởi hành động của bạn.

Và sau đó, bạn nhẹ nhàng lột bỏ quần áo của mình. Tiếp theo, bạn cũng cởi ra và kéo anh ta xuống nước.

Anh chỉ có thể nhìn bạn khi bạn tiến hành lau rửa cho anh, nước mắt của anh và của bạn đều bị che lấp bởi những giọt nước rơi trên đầu bạn. Những tiếng khụt khịt khe khẽ thoát ra từ cả bạn và anh là dấu hiệu duy nhất cho thấy sự thống khổ của cả hai. Nỗi đau của anh cũng là của bạn. Và bây giờ của bạn cuối cùng cũng là của anh ấy.

Shoto nhẹ nhàng vươn người và lấy bông tắm từ tay bạn. Anh nức nở khi bạn nhắm mắt đầu hàng và cho phép anh ấy chạm vào bạn một lần nữa. Anh âu yếm vuốt ve làn da của bạn, hôn nhẹ dọc theo vai và cổ của bạn khi rửa sạch vết bẩn. Những động chạm bạn thể hiện ra không có gì gợi cảm, nó chỉ toát lên tình yêu vẫn còn đó sau những gì cuộc hôn nhân của bạn đã trải qua. Bạn tựa trán vào trán đối phương và Shoto nhìn chằm chằm vào bạn khao khát, muốn hôn bạn thật nhiều nhưng anh không muốn ép buộc như trước nữa. Anh chỉ biết ơn việc bạn đã cho phép anh được chạm vào bạn ngay lúc này.

Sau đó, cả hai bạn ngồi trước bàn trang điểm, lau khô tóc cho nhau và sau đó bạn lại thoa thuốc lên vết thương của anh. Sau đó, Shoto nắm lấy tay bạn, hôn lại vào lòng bàn tay khi anh nhẹ nhàng thầm cảm ơn. Bạn nở một nụ cười nhỏ trước khi đứng lên.

"Đi thôi, chúng ta đều cần nghỉ ngơi một chút." Bạn nói và kéo anh cùng nằm xuống giường.

Shoto nín thở khi bạn luồn mình trong vòng tay anh ấy như bạn vẫn thường làm, đối mặt với anh gần đến mức có thể nhìn thấy dấu vết của sự mệt mỏi quanh mắt bạn. Tuy nhiên, bạn vẫn trông xinh đẹp như ngày nào đối với anh. Làm thế nào anh có thể đánh đổi bạn với một người khác .

"Sao vậy?" Bạn hỏi khi anh cứ nhìn chằm chằm vào bạn. Shoto chỉ lắc đầu, ngập ngừng đưa tay ôm má bạn. Trái tim bạn như vỡ òa trước vẻ nhẹ nhõm của anh ấy khi bạn tựa vào cái chạm của anh ấy.

"Em đẹp quá, Y / n." Anh thì thầm.

Anh ấy cũng vậy. Bạn nhớ mình đã nghĩ rằng anh là người con trai đẹp nhất mà bạn đã để mắt tới. Bạn nhớ đã từng ghét cách anh né tránh khi bạn đến quá gần và cố gắng lấy tay che vết sẹo của mình. Bạn nhớ đã từng coi sứ mệnh của cuộc đời mình là đảm bảo với anh rằng với bạn, anh vô cùng hoàn hảo và bạn yêu anh, cả khuyết điểm và mọi thứ.

"Anh xin lỗi vì đã coi thường em." Anh thì thầm, bàn tay ôm chặt lấy bạn trong tiềm thức.

Bạn hít một hơi thật sâu và tìm kiếm trong mắt anh,hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra với chúng ta?" Bạn để bàn tay của mình sượt qua má anh ấy, vẽ theo đường viền của vết sẹo quanh mắt anh ấy bằng ngón trỏ khi tiếp tục hỏi, "Làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên sai lầm như vậy, Sho?"

Chồng bạn mím môi sau đó thừa nhận thất bại. "Anh đã để bản thân sa đoạ bởi sự ích kỷ của chính mình. Anh có những vấn đề cần phải giải quyết, Y / n. Những vấn đề mà em không tham gia." Anh ca thán. "Em là người vợ tốt nhất mà bất cứ ai có thể từng yêu cầu."

"Em không biết phải làm gì." Bạn thú nhận. "Em không muốn rời xa anh và em muốn tiếp tục cố gắng vì Yukio nhưng ở bên anh khiến em đau lòng lắm." Shoto gật đầu và lau những giọt nước mắt đang chảy trên mắt bạn. "Anh biết, em yêu. Và em có quyền để cảm thấy như vậy."

"Anh cần phải sửa chữa sau tất cả những gì em đã trải qua. Mẹ đã đúng, nếu anh muốn xứng đáng với em và Yukio một lần nữa, trước tiên anh cần phải tự mình cố gắng. Anh cần giúp đỡ Y / n." Anh rùng mình, nước mắt lại trào ra.

"Chúng ta đã ở bên nhau từ năm 16 tuổi. Em đã quên mất cuộc sống khi không có anh là như thế nào." Bạn thút thít. "Kể từ đó, em chỉ yêu anh và một mình anh."

"Anh cũng yêu em sau tất cả, Y / n. Chỉ em thôi." Đôi mắt của Shoto như cầu xin. "Anh nghĩ rằng anh đã dừng lại. Anh thực sự đã làm như vậy. Anh nghĩ rằng anh yêu Yaoyorozu." Bạn nhăn mặt khi được nhắc đến tên cô ấy nhưng Shoto giữ chặt bạn. "Anh nghĩ những gì anh đang làm là chính đáng. Anh nghĩ anh nên tìm kiếm tình cảm từ một người khác vì vợ anh không chịu cho nữa. "Anh nhắm mắt lại và dựa trán vào trán bạn. "Anh thề là anh yêu em, Y / n và anh chỉ làm tất cả những điều đó vì anh yêu em và đã rất đau vì nhớ chúng ta của trước đây. Và anh muốn tự sát vì đã hành động theo cách mà anh đã làm lúc đó thay vì chỉ nói chuyện với em như một người bình thường. "

"Điều đó đã diễn ra trong một năm, Sho." Bạn thổn thức. "Làm sao em có thể tin rằng anh đã yêu em trong suốt thời gian dài như vậy? Khi anh đã sẵn sàng vứt bỏ cuộc sống của chúng ta và thậm chí yêu cầu em ly hôn?"

"Bởi vì anh tức giận.cũng có thể do anh mù quáng." Anh nói điều đó một cách dứt khoát, Shoto giờ nhận ra rằng logic của anh lúc đó thật nực cười đến mức nào. "Anh giận em vì đã không quan tâm đến mức anh không còn về nhà thường xuyên, rằng em có vẻ hài lòng với con trai của chúng ta như thể anh không còn quan trọng nữa. Y / n, anh đã quá quen với việc trở thành trung tâm sự chú ý của em rồi đột nhiên, anh không còn là như vậy nữa. Anh không biết phải làm gì với bản thân mình. Anh đã quen với việc luôn được mong muốn bởi em nhưng rồi chúng ta luôn cãi nhau, có những bất đồng về những điều nhỏ nhất, tất cả đều là xa lạ đối với anh. "

"Bởi vì em thường hạ mình với anh, Shoto. Bởi vì em muốn làm theo ý muốn của anh hơn là dành thêm một phút để cãi nhau với anh và có khả năng mất đi anh. Đó là một sai lầm từ phía em. Đáng lẽ ra em phải làm thế. trung thực hơn với anh. " Bạn giải thích. "Bởi vì sự im lặng và phục tùngđó đã khiến anh tin rằng anh luôn đúng, điều này thật sai lầm."

"Khi Yukio đến với chúng ta, những ưu tiên của em đã thay đổi. Em yêu con hơn chính bản thân mình. Và đúng, hơn cả anh." Bạn xoa ngón tay cái của bạn vào má anh. "Con trai chúng ta đã cho em sức mạnh mà em cần để nhìn ra những sai trái trong cách sống cũ của chúng ta mà trước đây tôi không thấy được và sức mạnh để đối mặt với sự thật rằng mối quan hệ của chúng ta không hoàn hảo như em nghĩ". Bạn cắn môi. "Nhưng thay vì cùng em vượt qua chuyện đó, anh lại bực bội với em. Nghĩ về em như một người quá khắt khe và anh đã quan hệ với người khác chỉ để chọc tức em". Bạn lắc đầu, nước mắt chảy dài không ngừng. "Nhưng kể cả sau tất cả những điều đó, em đã làm tất cả những gì có thể để giành lại anh. Bởi vì em yêu anh. Rất nhiều."

"Anh xin lỗi, Y / n." Anh ấy cũng khóc, ôm lấy mặt bạn. Trái tim anh đau đớn khi nghe bạn nói rằng bạn vẫn còn yêu anh. "Anh xin lỗi vì đã làm hỏng những gì chúng ta có để anh nhận ra điều đó. Anh có thể cầu xin sự tha thứ của em cả đời này nhưng anh biết điều đó sẽ không thay đổi được gì." Shoto nhắm mắt lại và dùng tay chamj vào đầu mũi bạn. "Anh yêu em .. nhưng hãy nhìn những gì tình yêu của anh đã làm với em." Khi mở mắt ra lần nữa, bạn sẽ thấy sự đau đớn và hối tiếc mà anh đang cảm thấy phản chiếu qua đôi đồng tử dị sắc của mình. "Anh không muốn tiếp tục làm tổn thương em, Y / n."

"Em không biết điều gì sẽ đau hơn, tiếp tục với anh hay tiếp tục mà không có anh." Bạn vùi mặt vào cổ anh, ôm anh thật chặt.

"Em nên đi tiếp mà không có anh." Anh nói nhạt. "Anh đã làm đủ rồi. Em không cần phải dằn vặt bản thân thêm nữa khi ở bên anh trong khi anh cố gắng sửa chữa bản thân. Điều đáng buồn là anh thậm chí không thể đảm bảo với em rằng anh có thể." Bạn cảm thấy môi anh chạm lên đỉnh đầu bạn, cảm thấy hơi thở của anh chùn lại khi tiếp tục nói, "Vậy hãy vượt qua chuyện này theo kế hoạch."

Anh ấy lùi ra xa vừa đủ để bắt gặp ánh nhìn của bạn và ôm lấy khuôn mặt của bạn. "Ngày mai, chúng ta sẽ biến nó thành sinh nhật tuyệt vời nhất mà Yukio từng có với chúng ta. Hãy dành cho con tất cả tình yêu thương có thể. Và sau đó, chúng ta sẽ nói về vụ ly hôn vào ngày hôm sau."

"Anh yêu em, Y / n." Anh thở hắt, nước mắt chảy ra từ khóe mắt. "Anh yêu em. Vì vậy, anh sẽ để em đi."

---

Fuyumi trông có vẻ bối rối khi bạn cùng Shoto đến đón Yukio vào sáng hôm sau. Hai bạn trông có vẻ như cuộc hôn nhân của mình đang trên bờ vực thẳm. Nhưng khi Yukio chạy đến và hai người cùng nở một nụ cười ấm áp, Fuyumi nghĩ rằng tình yêu có thể bền bỉ như tình yêu của bạn và Shoto.

Tại bữa tiệc, mọi người đều có khoảng thời gian tuyệt vời nhất, ngay cả những người lớn cũng có vẻ như được giải trí bởi ảo thuật gia giỏi nhất cả nước mà bạn thuê. Yukio đang có khoảng thời gian của vui nhất cuộc đời mình, cười đùa và chạy xung quanh với những người anh em họ hàng và bạn bè của mình. Đến với bạn và Shoto mỗi khi có cơ hội để cho bạn thấy một khía cạnh khác của bữa tiệc mà anh ấy vừa khám phá. Đã kéo bạn đến mọi gian hàng, mọi hoạt động, mọi trò chơi. Bạn và chồng đã khiến anh ấy say mê với trái tim nhỏ bé của anh ấy.

Các vị khách nhìn gia đình nhỏ của bạn với sự ngưỡng mộ và ghen tị, trong khi những người biết sự thật nhìn bạn và Shoto ngạc nhiên và bối rối. Mặc dù vậy, bạn đã không để tâm đến họ, bạn đã gạt đi mọi cảm xúc dâng trào mà bạn có về tình huống của bạn với Shoto. Vì hôm nay là ngày của Yukio. Con trai của bạn xứng đáng với cả thế giới và Chúa biết, bạn sẽ làm bất cứ điều gì cho nó.

Khi buổi tiệc kết thúc, Shoto thở dài hài lòng khi Yukio rúc đầu vào cổ anh, ngủ say . Bạn bước đến cạnh họ, kiễng chân lên hôn mũi con trai. "Em sẽ chỉ cảm ơn các nhà tài trợ, hãy đợi em trên xe." Bạn nói với Shoto, người gật đầu và cúi xuống hôn vào một bên đầu của bạn.

Bakugo nhìn thấy tất cả mọi thứ và anh uống cạn ly trước khi đứng dậy rời đi. Shoto nhìn thấy anh ta và cố gắng theo dõi anh ta.

"Bakugo, đợi đã!" Anh gọi theo . Bakugo huýt sáo khi tiếp tục bước đi nhưng Todoroki lại gọi theo. Bakugo quay lại, sẵn sàng cho Shoto ăn cú đấm lốc xoáy *:))))))* của mình cho đến khi anh nhìn thấy Yukio đang ngủ trong vòng tay của bố nó.

"Gì?" Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn anh định.

"Tôi cần nói với anh một điều."

---

"Thật vui khi được làm việc với bà, thưa bà!" Trưởng ban tổ chức vội vàng khi bạn ôm cô ấy.

"Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, mọi thứ đều hoàn hảo." Bạn cười toe toét. "Tôi chắc rằng Yukio sẽ nói về điều này trong nhiều tháng."

"Cô có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào, cho bất kỳ sự kiện nào! Có thể là kỷ niệm ngày cưới tiếp theo của bạn?" Cô ấy ngây thơ hỏi khiến nụ cười của bạn chùn lại và tim bạn đau nhói.

"Tôi chắc chắn sẽ gọi cho bạn cho các dự án trong tương lai và giới thiệu bạn cho tất cả bạn bè của tôi."Bạn nói và cúi đầu biết ơn . "Đó quả là một vinh dự! Cảm ơn một lần nữa và tạm biệt, bà Todoroki!" Cô ấy vẫy tay và bạn đứng đó nghĩ rằng đây có thể là lần cuối cùng ai đó có thể gọi bạn với danh hiệu đó.

Ngày mai, bạn và Shoto sẽ trở lại văn phòng luật sư và hoàn tất mọi việc. Ý nghĩ đó khiến bạn tìm đến chiếc nhẫn của mình trong tiềm thức và thở không đều.

Đây có thực sự là con đường phù hợp với bạn và Shoto? Gia đình bạn?

Bạn đã không nhận ra rằng bạn đã đứng đó lâu như thế nào cho đến khi Mina và Uraraka đến và vòng tay ôm bạn.

"Y / n! Hôm nay thật tuyệt vời! Hứa là cậu sẽ giúp tớ và Izuku lên kế hoạch cho sinh nhật sắp tới của Haya bé bỏng của chúng tớ chứ?" Uraraka hỏi. Mina kéo cánh tay còn lại của bạn và hỏi, "Và Reiji của tớ, làm ơn?"

Bạn chớp mắt và nở một nụ cười. "Tất nhiên." Bạn gật đầu, vỗ vỗ cánh tay Mina trấn an.

"Ồ, hôm nay thật tệ vì Momo đã bỏ lỡ ngày hôm nay. Tớ chắc chắn rằng cô ấy sẽ cầu xin bạn giúp cổ lên kế hoạch thôi nôi cho em bé của mình nếu cô biết hôm nay diễn ra tuyệt vời như thế nào." Uraraka tiếp tục nói, và bạn quay sang , cảm thấy máu của mình đang chảy ra khỏi người.

"xin lỗi?" Bạn thở, hỏi, cảm thấy cả thế giới của bạn đang sụp đổ và bùng cháy trở lại. "Nhưng cậu vừa nói cái gì? "
----------------End chapter 10------------

5944 từ

💔💔Chuyện ngược đầu ngày

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro