5.6: HẾT
26. Cô ta ra lệnh cho người khác trói tôi lại, rồi đi tới bàn trang điểm. Sau đó mặc lên mình bộ giáp bạc, mái tóc dài buộc cao. Chỉ tiếc nó không phù hợp với dáng vẻ bên ngoài của cô ta.
Lúc tôi đang thở dài, lại thấy cô ta vẫy tay qua, khuôn mặt kia liền thay đổi. Một vẻ đẹp có chút oai phong, có thể nói là nhìn qua không thể rời mắt.
Mặc trên người bộ giáp đó càng giống một nữ tướng quân, đâu có giống dáng vẻ của Nguyên Lăng tiên tử.
Thấy tôi ngạc nhiên, cô ta nhếch miệng đắc ý "Ngươi xem, đây chính là khuôn mặt của Hàm Quang thượng thần, đẹp không?"
Không hiểu sao tôi có chút tức giận "Hàm Quang thượng thần không phải đã tử trận rồi sao? Ngươi lại dám dùng mặt của ngài ấy."
Cô ta đắc ý "Thế thì sao? Ngài ấy chết cũng đã lâu, khuôn mặt này không dùng cũng phí. Ta canh giữ chiến điện cho ngài ấy, trông coi đồ đạc, mượn khuôn mặt này một chút cũng có gì sai?"
Nói xong cô ta vuốt ve má tôi "Thực ra làn da này của ngươi cũng không tệ. Hôm nay ta sẽ thử xem, nếu Trọng Quang thượng thần không thích ta trong hình dáng này, ta sẽ dùng da của ngươi. Khuôn mặt của cả hai người, chẳng lẽ ngài ấy lại không thích một trong số đó."
"Ngươi, ngươi thật sự biến thái."
Miệng chưa kịp chửi rủa xong, cô ta đã biến tôi thành một chiếc kẹp tóc bằng vàng.
Cô ta cầm tôi trong tay, mỉm cười khiêu khích "Không phải ngươi thích Trọng Quang thượng thần sao? Hôm nay ta sẽ đưa ngươi đi gặp ngài, xem ngài rốt cuộc thích ngươi hay thích ta."
Nói xong, cô ta kẹp tôi lên đầu rồi đi ra ngoài.
Aaaaaa, đồ đàn bà điên. Không biết cô ta mấy ngày chưa gội đầu rồi.
Tôi buộc phải ở trên cái đầu đầy dầu của cô ta, cứ vậy mà trở về cung của Tiểu Tuân.
Trong cung ánh đèn mờ mịt, Tiểu Tuân ở trên giường chờ đợi.
Có người tới, hắn lập tức đứng dậy "Tìm thấy người rồi à? Nàng ấy đâu?"
Aaa, Tiểu Tuân, ta ở đây, ở trên đầu của con mụ xấu xa này.
Tôi còn đang nghĩ, Nguyên Lăng đã mở rèm bước tới "Trọng Quang, lâu rồi không gặp, chàng còn nhớ ta chứ?"
Tiểu Tuân cau mày rồi hỏi "Đại tỷ, cô là ai vậy? Ai cho cô vào đây. Đây là cung của bổn thượng thần."
Dường như không nghĩ hắn trả lời như vậy, Nguyên Lăng sửng sốt "Ta là Hàm Quang, là người chàng yêu nhất đây? Tại sao chàng lại không nhớ ra ta?"
27. "Aaaaa, có ma!!!"
Tiểu Tuân sợ hãi, dùng một nắm đấm, đấm thẳng vào mặt cô ta.
Cô ta nghiêng đầu, chiếc kẹp tóc cũng rơi ra. Trước khi rơi xuống đất, tôi đã rạch một đường trên mặt cô ta khiến chiếc mặt nạ da rơi xuống.
Nguyên Lăng sợ hãi vội cầm lấy chiếc mặt nạ, định áp lên mặt mình, lại bị Tiểu Tuân nắm lấy cổ tay.
"Ngươi là Nguyên Lăng? Nửa đêm không ngủ còn dám dùng mặt nạ giả dạng Hàm Quang thượng thần. Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Ta, ta..."
Cô ta né tránh ánh mắt, nhìn đi chỗ khác với vẻ tội lỗi. Tất nhiên điều đó chỉ dùng để mê hoặc ngườ khác, đừng để bị lừa.
Tôi bị biến thành chiếc kẹp tóc, cố gắng đập xuống đất mấy lần thu hút sự chú ý. Tiểu Tuân ngạc nhiên nhìn cái kẹp tóc cứ nhảy lên nhảy xuống dưới đất
"Đây là thứ gì vậy?"
Là ta, là ta!!!
Tôi loạng choạng, dựng lên rồi ngã xuống, lại xoay mấy vòng.
Tiểu Tuân nắm chặt cổ tay Nguyên Lăng, hung hăng uy hiếp "Mau lấy chiếc kẹp tóc đó qua đây, nếu không ta sẽ phế bàn tay này của ngươi."
Cô ta sợ hãi chỉ có thể cầm tôi lên rồi đưa tới trước mặt Tiểu Tuân.
Tiểu Tuân nhìn qua rồi thấy có manh mối, chạm tay một cái đã phá giải pháp thuật.
Tôi lấy lại hình dạng con người, liền lao vào ôm lấy Tiểu Tuân
"Tiểu Tuân, huhu, ta còn nghĩ không được gặp lại chàng nữa."
Tiểu Tuân trói Nguyên Lăng lại, sau một hồi thẩm vấn, mới biết được cô ta đa làm rất nhiều chuyện xấu xa. Những tội ác đó đủ để tước đi thân phận tiên của cô ta đẩy xuống trần gian.
Ngay lúc Tiểu Tuân chuẩn bị xử lý cô ta, thì thiên đế hạ lệnh, ma tộc sắp tấn công, lệnh cho Tiểu Tuân dẫn binh đi chiến đấu.
Chúng tôi chỉ có thể giam cô ta lại, chờ đến khi trở về rồi xử lý tiếp.
Tôi tự tiến cử mình với thiên đế, vậy mà đủ tư cách để đi cùng Tiểu Tuân.
Mười vạn thiên binh hùng dũng đang tiến về phía cõi thần ma. Đây là biên giới giữa ma tộc và thiên giới, chiến đấu nhiều năm khiến nơi này không có một ngọn cỏ nào sống được, khắp nơi đều là oán hồn.
Chiến tranh sắp tới gần, trông nơi đây càng hoang tàn hơn.
Tôi cảm thấy bất an, hỏi Tiểu Tuân "Chàng nói xem, chúng ta có thể thắng không?"
Trên mặt hắn có chút không vui nhưng vẫn ôm tôi an ủi
"Nàng yên tâm, dù xảy ra chuyện gì, ta sẽ bảo vệ nàng."
Tôi chỉ có thể gật đầu.
28. Chúng tôi dựng trại đóng quân, mấy ngày sau đó Tiểu Tuân đều cùng chủ tướng bàn bạc chiến sự.
Rảnh rỗi thì tôi lại mang cung tên ra luyện tập.
Đêm nọ, trong quân doanh đột nhiên bốc cháy. Tôi vội vàng nhảy xuống giường, nhưng bên ngoài đã là một biển lửa.
Tiểu Tuân vội kéo tôi ra ngoài, lo lắng nói "Không hay rồi, Ma tộc đã tấn công tới, nàng mau chạy đi."
"Ta không đi, muốn đi thì đi cùng nhau."
Nói xong, tôi cầm cung lên, cùng hắn kề vai sát cánh chiến đấu.
"Hoa Dao, nghe lời. Nếu nàng chết, cả đời này ta sẽ không thể tha thứ cho bản thân."
Hắn đột nhiên đánh mạnh một phát vào gáy tôi. Trước mắt tôi tối sầm lại, rồi tôi ngất đi.
Đến lúc tỉnh lại, tôi đã ở trên xe ngựa trở về thiên giới. Mà Tiểu Tuân thì vẫn còn trên chiến trường.
Không được, tôi không thể để hắn một mình. Nghĩ tới đây, nhân lúc phu xe không để ý, tôi đã trốn khỏi xe.
Đên lúc tôi quay trở lại cõi thần ma, đại chiến đã bắt đầu. Ma tộc và thiên giới đã xông vào đánh nhau.
Tôi lập tức giương cung bắn chết vài tên ma tộc, thiên binh bên cạnh thấy vậy, khí thế càng hừng hực, sát cánh cùng tôi chiến đấu.
Tôi vừa bắn tên vừa đi tìm Tiểu Tuân, cuối cùng thấy hắn trong đám đông hỗn loạn.
Người đang đánh nhau với hắn là ma quân.
Thân hình của ma quân cao như núi, cây kích trong tay tỏa ra sức mạnh của tà khí.
Chỉ cần ma quân vẫy tay, dù không trúng mục tiêu nhưng thứ tà khí kia vẫn sẽ ngấm vào da như kịch độc, đủ để lấy đi mạng người.
Tiểu Tuân sao có thể là đối thủ của hắn. Mắt nhìn thấy Tiểu Tuân sắp không trụ được, tôi liền xông tới
"Ma quân! Nhận lấy mũi tên này đi."
Tôi đứng trên một ngọn đồi, tầm mắt phóng về ma quân.
Mũi tên vừa bay ra, vừa hay trúng giữa lông mày hắn. Nhưng đáng tiếc uy lực lại không mạnh.
Ma quân bị đánh lùi hai bước, hắn giận giữ rút mũi tên rồi phóng cây kích về phía tôi.
"Hoa Dao! Cẩn thận!"
Trong chớp loáng, một bóng người bay về phía tôi, là Tiểu Tuân! Hắn muốn đỡ đòn này cho tôi.
Vì lý do nào đó, một hình ảnh quen thuộc bỗng hiện trong đầu tôi.
Chúng tôi bị mai phục, Tiểu Tuân đỡ một đòn chí mạng cho tôi, tôi cứ vậy mà nhìn hăn hồn bay phách tán trước mặt mình.
Cảnh tượng hôm nay giống y hệt như vậy.
Không thể được!
Tôi bay tới ôm lấy Tiểu Tuân, đỡ đòn cho hắn.
29. Trong khoảnh khắc đó, đất trời quay cuồng, cơn đau thấu xương, tôi dường như chẳng thể cảm nhận được gì nữa.
Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ như bay, linh hồn như bay tới một nơi hư vô.
Trước mắt đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, rất nhiều người.
Có Tiểu Tuân, thiên đế, thậm chí còn có cả Nguyên Lăng.
Vô số thanh âm hỗn tạp trong đầu vang lên.
Bọn họ nói, Hàm Quang, ngươi là chiến thần mạnh nhất, có trách nhiệm bảo vệ vùng đất thanh tịnh này.
Hàm Quang?
Hàm Quang thượng thần?
Tôi vậy mà lại là Hàm Quang thượng thần?
Cảnh xưa hiện ra trước mắt, trận chiến thần ma giống như chỉ mới hôm qua xảy ra.
Trọng Quang vì cứu tôi mà hồn phi phách tán, chỉ còn lại một thần hồn duy nhất rơi xuống trần gian, nhập vào một cây cỏ.
Hắn chờ tôi suốt hai vạn năm, lại không hề biết, linh hồn của tôi đã đầu thai chuyển thế.
Tôi đầu thai vô số lần, ở kiếp đầu thai cuối cùng lại vô cùng tuyệt vọng, không muốn chuyến kiếp thêm.
Trọng Quang cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của tôi, đã dùng thần lực kéo hồn phách của tôi trở lại. Cái giá phải trả là hắn không thể nhớ được chuyện trước đây.
Nhưng dù hắn không nhớ ra tôi, lại vẫn lựa chọn như lần trước, sẵn sàng hi sinh để cứu tôi.
"Hoa Dao! Hoa Dao!"
Bên tai truyền tới tiếng của Tiểu Tuân.
Tôi mở mắt, đưa tay lau đi những giọt nước mắt của hắn "Tiểu Tuân, lần này, đổi lại là ta bảo vệ chàng."
Tôi đứng dậy, ném cung tên trong tay, hét lớn "Hàn Ngọc cung, Phá Ma tiễn ở đâu?"
Ngay lập tức, từ phía xa một ánh sáng bay tới, một cung một tiễn bay thẳng vào tay tôi
Trong mắt ma quân hiện lên vẻ e sợ "Sao ngươi có thể khống chế được Hàn Ngọc? Ngươi, ngươi là Hàm Quang!"
"Bingo! Thời gian đi săn bắt đầu thôi."
Dưới cơm gió lạnh cắt da, lòng bàn tay tôi tập trung linh lực, kéo căng dây cung. Hàn Ngọc cung lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, mũi tên phóng ra như điện, lập tức xuyên qua lông mày ma quân.
Ma quân hét lên rồi lăn ra đất.
"Ma quân đã chết, còn không mau chóng đầu hàng."
Những ma binh đang chiến đấu nghe thấy vậy, khí thế giảm đi nhiều, chúng vừa đánh vừa rút lui.
Thỉnh thoảng có vài tên không sợ chết mà nhảy ra trước mặt tôi, tôi liền né người. Tiểu Tuân lại che cho tôi. Tôi lại "biu biu" mấy phát cho chúng đi đời.
Muốn so tài tốc độ với tôi à?
30. Trận chiến đầu tiên thắng lợi, tôi đã lấy được đầu của Ma quân đem về cho chủ tướng, nói
"Ngài hãy cầm lấy thứ này đem về cho thiên đế. Đây sẽ là công lao của ngài, ngược lại sẽ có điều kiện, đó là ngài không được công khai danh tính của ta."
Ông ấy liền quỳ xuống, chắp tay cung kính "Mạt tướng từng ở dưới trướng thượng thần, vì vậy sẽ không phụ sự tin tưởng của thượng thần."
Tôi nắm lấy tay Tiểu Tuân, nhìn về hướng thiên giới lần cuối. Thiên hạ này, chúng tôi đã vì nó mà chết một lần.
Mấy ngày sau, chủ tướng phái người trở về. Thiên đế thật sự cảm kích Tiểu Tuân, đồng ý để hắn trở về quê nhà. Ngoài ra chuyện của Nguyên Lăng cũng đã xử lý. Thiên đế trói cô ta trên Quả Tiên trụ, chịu hình phạt chín chín tám mốt nhát đao. Loại bỏ tiên cốt, ném vào súc sinh đạo, vĩnh viễn không được làm người.
Ba trăm năm sau
Tôi ngồi trên ghế đá trước cổng thôn, ba hoa bốc phét với mấy đứa trẻ trong thôn.
"... Đại chiến thần ma năm đó, tiếng trống tiếng chiêng vang dội, một biển người hùng dũng, tiếng pháo nổ. Ta ở trong hàng vạn quân lính giết chết Ma quân chỉ bằng một mũi tên..."
"Woaa, thật lợi hại!"
Đám trẻ há hốc miệng, nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.
Đang kể chuyện vui vẻ, một đứa bé trai xinh đẹp chạy tới kéo tay áo tôi "Mẹ, đừng khoác lác nữa, cha bảo cơm nấu xong rồi, chỉ chờ mẹ về thôi."
Tôi đứng lên phủi mông, nói với đám trẻ con "Hôm nay tới đây thôi, lần sau lại kể tiếp nhé."
Trên đường về, tôi một bên nắm tay Đại Bảo, một bên ôm Tiểu Bảo. Nhị Bảo ở trong vòng tay tôi nhìn lên với đôi mắt long lanh "Mẹ, năm đó có thật là mẹ lợi hại như lời kể không?"
Đại Bảo lại tỏ vẻ khinh thường "Xì, chắc chắn là chém gió rồi."
Chưa kịp nói xong, nó đã bị một cú cốc đầu. Tiểu Tuân nghiêm mặt nhìn nó, nói "Còn ở đây chất vấn mẫu thân sao, làm xong bài tập chưa? Có tin ta đánh con không?"
Đại Bảo ôm trán khóc huhu, nói đã biết sai rồi. Tôi đặt Nhị Bảo vào tay Tiểu Tuân, nũng nịu hỏi "Phu quân, hôm nay ăn gì vậy?"
"Có cá kho, đậu phụ xốt, còn có..."
Tôi chọc vào eo hắn, nháy nháy mắt "Ý ta là, ăn tối xong thì ăn gì?"
Hắn hiểu ý tôi, cười "Cái đó... tùy phu nhân quyết định."
Mặt trời nhanh chóng lặn về hướng tây, con đường thôn nhỏ nhanh chóng đổ bóng, bọn họ cười vui vẻ, đi về phía căn nhà nhỏ đầy hoa cỏ.
Cuộc đời sau này, sẽ mãi đồng hành cùng nhau, cùng nắm tay tiến về phía trước.
--HẾT--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro