3.5 Hết
11. Cố Viễn tức giận trong phòng thiền. Khi đưa tôi đến điện chính trong chùa, anh ấy đã quay về dáng vẻ bình thường. Chỉ là nắm tay tôi hơi chặt, có chút đau.
Dưới sự tra hỏi đầy lo lắng của bố mẹ, mặt anh ấy không đỏ nhưng nói có chút khó thở. Cuối cùng an ủi bố mẹ tôi "Hoan Du sẽ không có chuyện gì đâu ạ."
Bố mẹ tôi tin điều đó, nhưng vẫn lo lắng "Lời này là phương trượng nói sao?"
Cố Viễn im lặng gật đầu, bố mẹ tôi cười, họ thở phào nhẹ nhõm.
Mười tám năm, người nhà tôi coi Hoán Hải phương trượng như một vị thần. Thần nói không có chuyện, thì là không có chuyện...
Nhưng mà, người cứu được con gái họ không phải vị thần đó, mà là người cá đang ở bên cạnh họ.
Không biết Cố Viễn nghe được cuộc trò chuyện của tôi và Hoán Hải phương trượng bao nhiêu. Trên đường về nhà, cả khi về đến nhà, tôi không còn hiểu được suy nghĩ của anh ấy nữa. Chỉ có âm thanh như sóng âm cứ vang trong đầu tôi.
Đây là lần thứ hai tôi nghe được nó trong ngôn ngữ của người thường. Không biết anh ấy nghĩ gì, khiến tôi có chút loạn. Sự hoảng loạn này càng nghiêm trọng hơn khi bố mẹ tôi rời đi sau bữa tối. Nhịp tim tôi gần như mất kiểm soát.
"Cái đó..." tôi mở miệng lại không biết nên nói từ đâu, nhìn vào mắt Cố Viễn, đầu óc nóng bừng. Cuối cùng lại nói sang chủ đề khác "Con chó anh đem về sao không thấy nữa rồi."
"Mẹ nhìn thấy, anh đem nó cho Nguyệt Minh nuôi rồi."
Nguyệt Minh là đối tác ở khách sạn với Cố Viễn.
Tôi ậm ừ, nhưng vẫn muốn tìm chuyện để nói, Cố Viễn trực tiếp nói "Nguyệt Minh cũng là người cá."
"Ờm."
Tôi cúi đầu, vẫn đang suy nghĩ nên nói gì. Tay đã bị nắm lấy, tôi nghe thấy tiếng thở dài bất lực.
Ngẩng đầu lên thấy lông mày Cố Viễn đang giãn ra. Cơn giận của anh ấy đã biến mất "Khi mẹ nói Hoán Hải muốn gặp em, anh cũng yên tâm hơn chút."
Không hề có sự trách móc hay tò mò như tôi nghĩ.
"Anh đã phân vân giữa chuyện về nhà và cứu em, điều này rất khó chịu." Anh ấy nhếch miệng, lời nói có chút nhẹ nhõm
"Hiện tại tốt rồi, không phải khó xử nữa."
Tôi mơ hồ hiểu ý anh ấy khi nói không phải khó xử "Anh muốn cứu em?"
Anh ấy gật đầu mà không suy nghĩ, dường như đây là điều bình thường.
"Anh không về nhà sao? Anh không ngăn cản Thương Ngọc sao? Anh... không muốn trở về một người cá hoàn chỉnh sao?"
Cố Viễn thường nhớ về biển, điều này tôi biết. Dù cho bỏ qua chuyện của Thương Ngọc, đất liền đối với anh ấy mà nói cũng chỉ là ràng buộc. Quy luật sinh tồn của chúng tôi với anh ấy không phù hợp.
Tóm lại, tôi không thể hiểu quyết định của anh ấy.
"Hoan Du, không có giao châu, anh vẫn là người cá. Vẫn có thể quay về biển, không có gì thay đổi cả."
"Em có thể nghe thấy tiếng lòng của anh, thì chính là bạn lữ của anh. Con người không thể sống ở biển, nhưng anh có thể sống lâu trên đất liền."
"Nếu đã có thể sống lâu trên mặt đất, thì giao châu với anh không còn quan trọng nữa."
Cố Viễn như có năng lực khiến người khác mê hoặc, tôi bị lời nói của anh làm cho lạc lối. Chỉ có thể duy trì một tia lý trí "Vậy còn Thương Ngọc?"
"Từ trước tới nay, anh chưa từng có ý muốn tranh vị trí tộc trưởng với Thương Ngọc. Anh ngăn chị ta lại, chỉ vì không muốn chị ta đi ngược lại với tự nhiên."
Anh ấy hạ mí mắt "Anh khuyên chị ta, lời khuyên đã tồn tại 300 năm. Không những không khuyên được, còn bị chị ta dùng những mưu kế học từ con người tính toán lên mình."
"Hoan Du, em không phải người cá. Em không biết việc em nghe thấy tiếng lòng của anh có ý nghĩa gì đâu." Anh ấy nói có chút cay đắng.
Cố Viễn nhìn tôi, có vẻ nghiêm trọng "Hoan Du, một người cá chỉ có thể động lòng với một người duy nhất. Tình yêu của chúng ta chỉ có một lần. Một lần mất đi là mãi mãi. Trái tim kia sẽ không bao giờ để người khác nghe thấy nó nữa."
Tôi không thể tiêu hóa hết những lời này trong chốc lát.
Trong tâm trí của tôi, thời gian làm loãng đi mọi thứ, cho dù là niềm vui hay nỗi buồn. Nhưng Cố Viễn nói với tôi, mất đi là mãi mãi, thời gian trôi qua cũng không thể khiến anh ấy quên. Trái tim ấy sẽ không còn đập vì người khác, sẽ luôn nhắc nhở anh ấy đã mất đi thứ gì.
Ngoài cửa sổ có tiếng động. Tia chớp xuyên qua mành rèm chiếu vào, lóe lên. Trời bắt đầu đổ mưa.
Tôi chợt nhận ra, những ngày này tôi đã trốn tránh. Chạy trốn khỏi tình cảm của Cố Viễn, chạy trốn khỏi nỗi đau của bố mẹ, chạy trốn khỏi những suy nghĩ thật lòng của bản thân.
Tôi cố chấp ích kỷ cho rằng, bản thân sẽ không thể giải thoát khi đã trộm đi 18 năm, 18 năm đau khổ.
Nhắm mắt lại, hơn mười năm ấy hiện lên trước mắt.
Con chó con chết, đứa bé gái trong viện ngồi khóc, một cặp vợ chồng trẻ gãi đầu lo lắng.
Xuất viện không lâu, bé gái lại sốt cao. Trong nhà bừa bộn, xe cứu thương đi trong đêm.
Trần nhà màu trắng, bác sĩ mặc áo blue trắng đi qua đi lại. Toàn thân đứa bé đều là ống dẫn, tiếng khóc của bố mẹ...
Cuối cùng tất cả đều biến thành lời cầu xin.
"Đừng bỏ bố lại, con ơi, đừng bỏ bố lại..."
"Hoan Du, con nghe mẹ nói, thế giới này rất rộng, vẫn còn nhiều cảnh đẹp con còn chưa đi qua..."
"Đời người thật khó khăn, Hoan Du của chúng ta là đứa bé kiên cường, nhất định sẽ sống sót. Qua được kiếp nạn này, về sau sẽ yên lành."
"Con ơi, hãy cố gắng lên, kiên trì một chút."
Cuối cùng của cuối cùng, là chú rể trong đám cưới, là Cố Viễn đỏ mặt trong phòng vệ sinh nhưng lại cố gắng giữ bình tĩnh.
Tôi còn muốn chết sao?
Không, tôi không muốn, tôi không muốn chạy trốn nữa!
Mở mắt ra xung quanh đều tối om. Tiếng mưa ngoài cửa sổ, âm thanh xuyên qua tường, từng chút từng chút đập vào tim tôi, có chút đau.
Cố Viễn không ở trên giường, cũng không trong phòng.
Tôi gạt chăn, đi xuống giường, ôm ngực chạy khỏi phòng.
Bên ngoài phòng đã sáng, tôi đã ngủ một đêm.
Nỗi đau nhỏ trong tim, hình như tôi đang đau, lại không giống nỗi đau của tôi.
Ngoài phòng ngủ cũng không thấy Cố Viễn. Tôi hoảng sợ, hoảng loạn không rõ lý do.
"Cố Viễn!"
"Sao vậy?"
Tôi đi theo âm thanh, thấy anh ấy từ bếp ra, lại chạy như bay tới.
Việc anh ấy có phản ứng không thì không quan trọng, tôi ôm lấy anh. Lòng tôi cảm thấy an tâm hơn, dù cho tim vẫn có chút đau.
Cố Viễn sững lại ôm tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi, hạ giọng "Gặp ác mộng sao? Không sao rồi."
Vốn dĩ trước đây, tôi kích động sẽ khiến tim đập rất mạnh. Nhưng lần này thì khác, giao châu tỏa ra khí lạnh, chỉ còn chút đau nhẹ.
Chờ khi tâm trạng tôi ổn định lại, mới thấy Cố Viễn đang mặc tạp dề. Anh ấy không biết nấu ăn, đến cả tạp dề cũng bị lệch.
"Anh mới làm gì vậy?"
Cố Viễn kéo tôi vào bếp, một bát chất lỏng màu trắng ngà đang bốc khói nghi ngút trên lò.
Anh ấy giải thích "Định chờ lúc em tỉnh mới làm, nhưng có chút chuyện xảy ra. Bây giờ anh chỉ có thể hầm vảy cá, em mau uống đi."
Tôi ngẩng đầu, thấy anh ấy tiều tụy đi nhiều, giữa lông mày hiện lên vẻ mệt mỏi, dường như vẫn còn đau.
Có lẽ việc rút vảy không dễ chịu chút nào.
Tôi không từ chối, cầm lên và uống. Trong miệng thoang thoảng mùi thơm, không thể nói chính xác mùi thơm như thế nào.
Cố Viễn thấy tôi uống xong, mím môi mỉm cười, tôi lại thấy buồn không thể tả, dường như là đồ vật quan trọng bị lấy khỏi tim. Đó không phải cảm xúc của tôi, mà là của Cố Viễn.
"Hoan Du, anh phải về nhà rồi."
12. Cố Viễn đi rồi.
Trước khi đi, anh ấy đã tháo giao châu trên cổ tôi. Hạt châu vô hồn phát ra ánh sáng xanh trên tay anh ấy, rồi lại bị anh ấy đưa vào cơ thể tôi.
"Đợi anh trở về."
Cố Viễn ôm mặt tôi, hôn giống như trong đám cưới. Anh ấy áp trán mình vào trán tôi, lắc qua lắc lại, cuối cùng bỏ đi.
Mưa như trút nước, anh ấy không mang ô, bóng dáng ấy đi trong mưa.
Anh ấy phải về biển.
Mọi chuyện dường như muốn ập đến một lúc. Qua hai ngày, thế giới quanh tôi thay đổi một cách không ngờ.
Sau khi Cố Viễn đi, bố mẹ đến. Dù cho trời mưa to, mẹ tôi vẫn xách túi lớn túi nhỏ tới.
"Tiểu Viễn nói trong nhà có chuyện nên phải quay về. Bảo chúng ta đến ở với con một vài hôm." Mẹ tôi mới nói xong, liền khị mũi bất mãn "Nó không nói thì chúng ta cũng sẽ đến đây mỗi ngày."
Bởi vì những lời ở chùa Hải Phổ, cộng thêm sức khỏe tôi cũng khá nên bố mẹ vẫn rất vui mừng.
Bố nói "Đợi mưa bớt, chúng ta lại đến bệnh viện kiểm tra. Xem xong kết quả kiểm tra, bố và mẹ mới yên tâm hơn."
Tất nhiên là tôi không có vấn đề gì, chỉ có điều là mưa to hơn chúng tôi tưởng.
Trời mưa to liên tiếp hai ngày, bố mẹ ở với tôi, không ra ngoài.
Mưa lớn cũng chuyển sang vừa vừa, mẹ phàn nàn về thời tiết, kéo tôi vào trong xe. Trên đường tới viện, bố tôi lái xe cẩn thận vì sợ tai nạn.
Vẫn là bệnh viện tư nhân đó, à quên nói, bố mẹ tôi có cổ phần ở bệnh viện này.
Hàng loạt các đợt điều trị và kiểm tra không hề chậm trễ, nhưng một số kết quả vẫn đưa ra muộn vài ngày.
Ngày nhận được kết quả, bố mẹ tôi rất lo lắng, ánh mắt dán chặt vào bác sĩ.
Sau khi bác sĩ xem xong kết quả, đôi lông mày càng nhăn lại. Đừng nói là bố mẹ, ngay cả người biết rõ như tôi cũng cảm thấy căng thẳng khó hiểu.
Bố tôi gấp rút "Mọi thứ như nào rồi?"
"À, sức khỏe của tiểu thư đây rất tốt." Bác sĩ nhanh chóng trả lời.
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm "Không có gì sao còn nhíu mày, dọa chết tôi rồi."
Bác sĩ vẫn cau mày, kỳ lạ nói "Tôi nhớ là bệnh nhân bị bệnh tim bẩm sinh rất nặng, ngoài ra còn có bệnh hen suyễn và các bệnh khác, tại sao giờ lại chữa khỏi thần kỳ như vậy?"
Cơ thể tôi tốt hơn một cách kỳ lạ. Bố mẹ tôi đều cho là công của Hoán Hải phương trượng. Nhưng trong mắt người khác, đây là một phép lạ y học. Để giảm bớt rắc rối, bố tôi đã chi nhiều tiền để giữ im lặng.
Sau khi xử lý xong, tôi đã đến khách sạn do Cố Viễn điều hành, đi nhận lại con chó kia.
Bây giờ sức khỏe đã tốt, tôi cũng có thể nuôi chó rồi.
Quản lý cho biết Nguyệt Minh đã rời đi từ mười ngày trước, cũng nói trong nhà có chuyện. Chó giao lại cho nhân viên bảo vệ.
Mất một chút thời gian, tôi mới đem con chó về được nhà.
"Bây giờ có thể nuôi thú cưng rồi, con cũng khỏe rồi. Cuối cùng mẹ cũng không cần lo lắng nọ kia nữa." Mẹ tôi vuốt bộ lông trắng trên đầu con chó, cười hỏi "Thế nó tên là gì vậy?"
Tôi dừng tay lại, miễn cưỡng nói tạm một cái tên
"Hoan Khoái?"
Mẹ tôi trừng to mắt "Con lấy theo tên của mình à?"
Tôi phản bác "Con chỉ biết là Cố Viễn đặt thôi."
Mẹ tôi lại đổi giọng "Cái tên này rất hay."
Tôi....
Bố ở một bên cười, không biết nói gì với thái độ quay như chong chóng của mẹ.
Gia đình không còn lo lắng, có thể ngồi xem ti vi vào ban đêm, ăn những đồ ăn vặt, có thể uống nước ngọt có gas, có thể cười thật to khi xem hài, có thể khóc khi xem phim buồn, có thể vuốt lông chó khi rảnh rỗi. Đây là những chuyện mà trước đây tôi không bao giờ mơ tới.
Bây giờ nó đã đến với tôi. Tốt hơn nếu có Cố Viễn ở đây.
Trên tivi đang phát sóng tin tức một số quốc gia nào đó cách đây đã xả thải rác và nước thải ra biển. Tâm trí của tôi bị chữ biển thu hút. Điện thoại của mẹ reo lên lúc không thích hợp, tôi không quan tâm lắm.
Mẹ tôi một bên đứng lên, kinh ngạc "Cái gì?"
Hoán Hải phương trượng sắp chết rồi. Đây là nội dung cuộc điện thoại mẹ tôi nhận được.
Sau khi Cố Viễn đi, mưa lớn luôn bị ngắt quãng. Gia đình chúng tôi nhận được điện thoại liền vội vã tới chùa Hải Phổ, mưa lại vô cùng nặng hạt.
Cũng may chùa Hải Phổ không xây trên núi, nếu không với thời tiết mày thật sự rất khó đi.
Đến nơi, tiểu sư phụ nói Hoán Hải phương trượng muốn gặp tôi, đưa tôi tới sân và rời đi.
Mở cửa ra, tôi thấy bóng dáng quen thuộc ở sân.
Anh ấy không mang ô, chỉ đứng ở ngoài sân.
Tôi đóng cửa lại, cầm ô đi đến. Có thể thấy được đôi tai có vây kéo dài ra phía sau, trên má và cổ có những vảy nhỏ.
Cố Viễn khóe miệng giật giật, cười không được. Tôi nhìn theo ánh mắt anh ấy và thấy người khác.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy đuôi cá, thon dài, to và có vẻ rất nặng, chỉ còn những chiếc vảy xanh chói mắt. Đáng lẽ đây sẽ là chiếc đuôi đẹp, những giờ chỉ toàn là sẹo.
Thương Ngọc nằm tuyệt vọng bên ngoài phòng thiền, toàn thân ướt đẫm, tóc tai rối xù. Trong miệng lẩm bẩm gì đó, âm thanh quá nhỏ đều bị tiếng mưa át đi.
Tôi biết, cô ấy đã thất bại trong việc chuyển hóa Hoán Hải phương trượng.
Có khả năng cô ấy bị thương nặng, thậm chí không thể duy trì hình dạng con người. Chiếc đuôi cá chiếm phần lớn diện tích sân.
Cố Viễn đẩy tôi vào "Mau vào đi, ông ấy không sống nổi hôm nay đâu"
Bên trong phòng thiền vẫn là mùi đàn hương quen thuộc, nhà sư già nằm trên giường, kể cho tôi nghe những chuyện ông đã làm sai.
Giọng ông ấy run rẩy, đôi mắt đờ đẫn, không biết đang nhìn gì, lộ rõ vẻ xám xịt.
Mặc dù lúc đầu Hoán Hải phương trượng cứu tôi là có ý đồ riêng. Nhưng tôi thật sự kính trọng ông ấy, giống như đối với bố mẹ.
"Không có ngài, tôi cũng không thể sống đến hôm nay. Tôi không trách ngài."
Vị sư già nằm trên giường vẫn nhân từ, nghe được lời của tôi, ông ấy chỉ nở nụ cười nhẹ, chỉ là đôi mắt càng đục hơn.
"Hiện tại,... kết cục của cô cũng tốt... tội lỗi ta gánh vác cũng nhẹ hơn rồi...."
Tôi không muốn khóc, nhưng cũng không thể kiểm soát được cảm giác cay cay ở mắt.
"Chỉ đáng tiếc... ta chưa bao giờ nghe thấy trái tim cô ấy."
Tim tôi bỗng run rẩy, vị sư già trên giường đã nhắm mắt.
Dường như có sự hối hận, lại không cam lòng. Nhưng cuối cùng chỉ còn tiếng thở dài.
Tái sinh cũng tốt, thế thân cũng được, sau khi con người chết, cũng đều tan biến hết.
Sự cố chấp của Thương Ngọc đã tổn thương cô ấy. Cũng làm tổn thương cả Hoán Hải phương trượng, đến một lúc nào đó, cũng sẽ làm hại cả Cố Viễn.
Khi tôi bước ra khỏi phòng thiền, cơn mưa kéo dài cả nửa tháng đã tạnh. Trong sân đã có hơn chục người, mà cái đuôi của Thương Ngọc vẫn ở đó.
"Không sao đâu." Tôi chưa kịp lo lắng, Cố Viễn đã chạy tới nắm tay tôi "Họ đều là người trong tộc của anh."
Hơn chục người cá nhìn tôi, mặt không biểu cảm. Tôi có thể hiểu tình huống hiện tại, nhưng cũng không thể sợ hãi, càng nắm chặt tay Cố Viễn.
"Các người đem Thương Ngọc về trước đi, ta còn có chuyện nói với cô gái này."
Vì lời là lời của tộc trưởng, những người cá khác đã đưa Thương Ngọc đi, biến mất trong tiếng sóng.
Bây giờ tôi không chỉ sợ, lại cảm thấy lo lắng, lo lắng tới mức không thể nghe được những gì Cố Viễn nói.
Không có gì ngoài sự căng thẳng, người phụ nữ người cá trước mặt tôi quá giống Cố Viễn.
"Đừng sợ. Mặc dù ta không thích con người, nhưng cũng không đến mức ăn cô đâu."
Mẹ Cố Viễn nhếch môi, muốn cười nhưng có lẽ do bà là người có quyền lãnh đạo nên nụ cười trông không thân thiện lắm. Nhưng tôi cảm thấy thả lỏng hơn "Chào cô, cháu là Lạc Hoan Du."
"Ta biết." Bà ấy nhẹ nhàng nói "Cô là bạn lữ của Ly Nhai, cũng coi như là con của ta. Có thể gặp cô trước khi đi, ta rất vui."
Gần như lời mẹ Cố Viễn vừa nói xong, một nỗi buồn mạnh mẽ xâm chiếm trái tim tôi, là nỗi buồn của Cố Viễn.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp mẹ Cố Viễn, cũng là lần cuối cùng.
13. Cơn mưa kéo dài nửa tháng đã dứt, cũng là lời từ biệt của tộc trưởng người cá.
Ngày đêm luân phiên, mới cũ thay đổi. Thương Ngọc trở thành người kế vị mới của tộc người cá. Nhưng hiện tại cô ấy không thể đảm nhiệm được trách nhiệm.
"Diện tích nước biển ô nhiễm đã lan tới nơi chúng ta sống, có rất nhiều người trong tộc mắc bệnh lạ, mẹ đã kiệt sức hiện tại phải nghỉ ngơi thời gian dài. Người trong tộc phải lui sâu vào biển."
Cố Viễn nói, trách nhiệm của anh ấy là phải tìm một nơi trong sạch để người trong tộc sống.
Trên vùng biển xa xa kia, mẹ anh ấy vẫn chờ anh ấy trở về.
Trong ý thức tôi muốn nắm lấy giao châu trên ngực, nhưng chợt nhớ ra Cố Viễn đã đưa nó vào trong cơ thể tôi.
Không thể cầm được, tôi có chút hoảng.
"Nhiều nhất là một tháng, xử lý xong chuyện anh sẽ về với em."
Cố Viễn ôm tôi "Hoan Du, đợi anh."
Một tháng không hề ngắn, ngày Cố Viễn đi, tôi đã mua một căn biệt thự cạnh biển.
Ngay từ đầu, chúng tôi đã không hiểu tình cảm của nhau. Mỗi người đều có bí mật muốn giấu. Khi mới mua nhà, tôi chỉ xem nó có gần nhà bố mẹ không, giờ thì khác rồi, tôi muốn sống gần biển hơn.
Mỗi ngày có thể thấy biển, có lúc lại thấy nhớ. Ngồi trên bãi biển tận hưởng làn gió thổi, cảm nhận được sự trống vắng trong lòng.
Nghe có vẻ thoải mái, nhưng nếu trên bãi cát không có rác thải thì sẽ càng thoải mái hơn.
Sóng dạt vào bờ đem theo nửa chai thủy tinh. Trên bãi cát tôi luôn thấy rác thải nhựa, thức ăn thừa...
Ký ức ngày Cố Viễn rời đi hiện về trong đầu tôi, rác thải, ô nhiễm, bệnh lạ,...
Lần đầu tiên tôi xin tiền bố mẹ để làm một việc, là tuyên truyền bảo vệ môi trường biển.
Cần phải làm gì đó.
Ngày Cố Viễn quay lại, tôi đang quảng bá cho đợt tình nguyện đầu tiên.
Lúc tôi đang bận thì nghe thấy tiếng anh ấy, ngước lên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
Ở trong đám đông mà ôm nhau là điều tôi chưa bao giờ nghĩ. Hóa ra một người thật sự có thể che chắn xung quanh, trong mắt, trong tim chỉ có một người.
Cái ôm lâu ngày không gặp, âm thanh quen thuộc "Hoan Du."
Trong lúc này, tôi không thể nghĩ ra điều gì, tôi chỉ muốn ôm anh, ôm anh thật chặt.
"Chúng ta về nhà."
Chúng ta về nhà, nhà mới.
Chúng tôi không phải các cặp mới cưới, mà đây chính là cuộc gặp mặt sau khi đối diện với tình cảm của mình.
Trong biệt thự có một bể bơi, tôi nhìn bóng hình Cố Viễn trong nước. Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng lại mang một cảm giác khác, rất mê hoặc.
Cái đuôi cá xanh khổng lồ, càng đẹp hơn khi những chiếc vảy được ánh sáng chiếu vào.
"Hoan Du, có muốn chạm thử không?" Âm thanh mang theo ý cười truyền đến, anh ấy cầm tay tôi. Trực tiếp chạm vào cái đuôi, nó dính dính và ướt. Không có gai, cảm giác không tồi.
Tôi vẫn còn ngơ ngác, anh ấy cười đầy quyến rũ, liền kéo tôi chìm xuống nước...
Cố Viễn vừa về, chúng tôi cũng buông thả. Sự buông thả này khiến tôi tích lại rất chuyện việc. Ngày đầu tiên thành lập hiệp hội bảo vệ môi trường biển, có rất nhiều vấn đề tồn tại.
Lúc tôi đang bận thì chuông cửa reo.
"Lạc! Hoan! Du!"
Mẹ tôi ở ngoài cửa nghiến răng, phía sau là bố tôi đang ẵm một đứa bé.
Tôi mới nhớ ra chuyện quan trọng, tôi đã thay bố mẹ nhận nuôi một đứa trẻ. Đúng thời hạn là đem tới.
"A." Đứa bé một tuổi vung vẩy bàn tay mũm mĩm, phát ra âm thanh đầy mùi sữa.
"Con thành công rồi, có bản lĩnh rồi, còn làm được chuyện vĩ đại trong âm thầm như này." Tôi bị mẹ mắng, kéo vào trong nhà dạy dỗ.
Sống hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên tôi bị người lớn đánh.
Theo lời mẹ, bà đã cho tôi một tuổi thơ trọn vẹn. Theo lời của tôi, cơ thể con đã khỏe, không cần chịu đựng nữa, có thể đánh.
Bị đánh không đau lắm, nhưng có chút bẽ mặt.
Cố Viễn ủ rũ, nhưng trong lòng vui như nở hoa. Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, ngôn ngữ con người trong tâm trí biến thành tiếng sóng.
Tôi...
Bây giờ tôi có thể nghe thấy trái tim đối phương. Có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác cũng không phải việc tốt, tôi rất chán.
Tuy nhiên sự chán nản ấy kéo dài cũng không lâu, tiếng kêu của đứa bé khiến người ta quên đi tất cả.
Đứa bé tên là Lạc Dĩ An, sự xuất hiện của nó khiến mọi người vừa yêu vừa ghét.
Từ nay trở đi, trong thế giới của tôi đã có tiếng em bé, tiếng chó sủa, cũng có những lộn xộn và niềm vui trước tivi.
Tôi có thể cười như điên, tim cũng không còn đau. Phổi cũng không còn hụt hơi, tôi có thể nhìn mọi thứ một cách bình thường, nhìn thấy khuôn mặt lộ rõ chán ghét của bố mẹ, còn có nụ cười bất đắc dĩ của Cố Viễn.
Tôi rất trân trọng cuộc sống này. Cuộc sống này rất ngắn ngủi, cho nên mỗi phút mỗi giây đều đáng quý.
Vì vậy tôi đã lên kế hoạch cho chuyến đi này rồi chuyến đi khác. Chụp rất nhiều ảnh, quay rất nhiều video.
Có lẽ đã quá lâu, bây giờ tôi không ngại thể hiện tình yêu của mình. Một lần lại một lần, nhìn thấy bố mẹ, tôi che đi những giọt nước mắt. Khi họ quay đầu lại, tôi vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trên môi họ.
"Chị... cười, vui..."
Lạc Dĩ An mới học nói, nói nhiều nhất là yêu. Nó vẫn còn nhỏ, chưa hiểu yêu là gì.
Nhưng sẽ không ngăn cản việc nó trở thành một mặt trời nhỏ.
Về Cố Viễn, tôi cũng nói ít hơn, một phần vì cơ thể không chịu được.
Chiếc đuôi cá xinh đẹp mỗi lần chạm nước khiến tôi kinh ngạc, tôi càng muốn theo sau trầm luân.
Tuổi thọ của người cá gấp 10 lần con người, cuộc đời của tôi chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi của Cố Viễn. Tôi muốn anh ấy sau này khi nhớ lại, sẽ cảm thấy vui vẻ.
"Anh sẽ trở thành Thương Ngọc thứ hai sao?"
Trong đêm khuya tĩnh mịch, tôi luôn nghĩ về câu hỏi này. Câu trả lời của Cố Viễn ngắn gọn mà chắc chắn "Sẽ không."
Anh ấy nói "Anh không tin sự tái sinh, dù cho trăm năm sau có xuất hiện một người giống em như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không phải là em."
Đây là lần đầu tiên tôi sợ già đi và cái chết.
Nhưng tôi không thể ngăn cản thời gian. Hoan Khoái chết đi, bố mẹ già đi, Lạc Dĩ An trưởng thành. Mái tóc đen của tôi cũng điểm vài sợi bạc.
Bây giờ tôi vẫn có thể nhổ những sợi tóc bạc đó.
"Hoan Du, không sao." Cố Viễn nắm tay tôi, chỉ vào đầu mình, trên đó cũng có vài sợi tóc trắng.
Tôi đã từng nhìn qua dáng vẻ Thương Ngọc già đi. Tôi cũng biết những cái này đều là pháp thuật của Cố Viễn tạo ra.
Anh ấy ôm tôi vào lòng, nhẹ an ủi "Anh và em giống nhau, đều sẽ già, đều sẽ chết đi."
Nước mắt không thể ngăn lại được, rơi lên cả áo anh ấy.
....
Dướ tác dụng chả vảy cá, tôi đã sống rất lâu.
Cố Viễn cũng giống như Thương Ngọc trước đây, tôi già đi một chút, anh ấy cũng già đi một chút, cho tới hiện tại.
Biệt thự bên bờ biển của chúng tôi cũng phát triển theo thời thế. Trở thành một nơi xa xôi, không có người tới.
Trên bãi biển giờ chỉ còn hai chúng tôi, một ông già giả và một bà già thật.
Trong lòng có ngàn lời muốn nói, tôi gọi Cố Viễn, anh ấy trả lời.
Lần nữa áp trán vào nhau, có thứ gì đó rơi xuống mặt tôi, là ngọc trai
"Hoan Du, anh yêu em cho đến chết."
14. (Phiên ngoại Cố Viễn)
Trước khi gặp Hoan Du, tôi rất ghét con người.
Các trưởng lão trong tộc đều nói con người rất nham hiểm. Luôn thèm muốn những gì chúng tôi có. Tôi luôn nghe lời ở dưới biển, không bao giờ đặt chân lên bờ.
Ngay từ nhỏ tôi không bao giờ nghĩ chị mình sẽ từ bỏ vị trí tộc trưởng, rời khỏi tộc để lên mặt đất sống cùng con người.
Con người đã đem người chị dịu dàng hay cười của tôi đi. Trăm năm sau lại trả về một Thương Ngọc trầm tính mưu mô. Những ngày sau đó, người trong tộc phải di cư hết nơi này đến nơi nọ.
Nước ô nhiễm, chẳng thấy gì ngoài rác, còn cả những tạp âm kia... tất cả khiến tôi càng ghét con người hơn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giống Thương Ngọc, bị thu hút bởi con người.
"Cậu nói cậu trở thành bạn trai của Lạc Hoan Du?" Âm thanh kinh ngạc khi đó của Nguyệt Minh vẫn vang bên tai tôi "Cậu có biết bạn trai là ý gì không?"
"Bạn trai không phải chỉ là bạn trai của con người thôi sao, rất dễ hiểu mà."
"Tôi đã nói gì hả, trước khi học được những thói quen hành động của con người, thì cậu đừng vội tiếp cận Lạc Hoan Du. Cậu thật là, thật là... tự mình chôn mình."
Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy đây là quyết định đúng nhất của mình.
Mặt trời đã nhô lên khỏi biển, sau khi ngắm xong mặt trời mọc, người trong vòng tay tôi đã nhắm mắt vĩnh viễn.
....
Sau khi hỏa táng Hoan Du, tôi thu dọn lại những kỷ niệm trong trong ngôi nhà kia.
Quần áo cùng màu, cốc, bàn chải đánh răng, khăn mặt...
Chiếc sô pha yêu thích của cô ấy, chiếc máy tính bảng thường dùng xem phim, chiếc bàn nhỏ mua về để đặt đồ ăn vặt...
Thu dọn xong, tôi mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, không gian yên tĩnh đáng sợ. Ngẩng đầu lên, không còn bắt gặp khuôn mặt hay cười quen thuộc, mà chỉ là chiếc bình lạnh lẽo.
Bây giờ lại thấy ngôi nhà này thật đáng sợ, xung quanh đều là bóng hình của Hoan Du, nhưng lại chẳng thể tìm thấy cô ấy nữa.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất xử lý mọi việc trên đất liền, rồi đem Hoan Du quay trở về biển.
Khi tôi bơi về biển, giao châu trong ngực nói với tôi rằng, Cố Viễn đã ra đi trên bờ, bây giờ tôi là người cá Ly Nhai.
Người trong tộc mừng tôi trở về, đuôi cá khuấy động sóng biển và mưa gió. Tất cả dường như trở về trạng thái ban đầu.
Chỉ là lúc rảnh rỗi, tôi sẽ nói chuyện với Hoan Du. Nhìn ảnh cô ấy, đối với tôi thế là đủ rồi. Khi Thương Ngọc tới, là lúc tôi đang chia sẻ với Hoan Du về việc mình nhìn thấy một con megalodon ở vùng biển sâu hơn.
"Ly Nhai, tôi hối hận rồi."
"Hối hận vì hôm đó không đi săn với cậu, dù megalodon rất khó gặp, nhưng cậu đã gặp được."
Thương Ngọc vẫy đuôi cá, những vết sẹo trên đó vẫn chưa lành, dù cho đã tu luyện trăm năm. Đối với việc chống lại ý trời như việc biển đổi giống loài, phản phệ sức mạnh là chí mạng, Thương Ngọc còn giữ được mạng đã là may rồi.
"Cậu biết điều tôi nói không phải cái này." Chị ta chạm tới ảnh Hoan Du "Cậu nhớ cô ấy chứ?"
Trong ảnh là một cô gái trẻ, đang cười. Cũng là hình ảnh in sâu trong ký ức tôi.
Thương Ngọc nói "Nguyệt Minh thấy trên bờ có một cô gái trẻ giống hệt Lạc Hoan Du."
"Cậu năm nào cũng lên bờ một chuyến, năm nay sao không đi."
Chị ta chạm vào vết sẹo trên đuôi, giọng có phần nhẹ đi chút.
"Tôi không bảo cậu làm chuyện ngu ngốc, tôi chỉ cảm thấy, cậu sẽ tốt hơn nếu nhìn thấy người giống cô ấy có cuộc sống tốt."
Tôi lên bờ rồi.
Không phải vì lời nói của Thương Ngọc. Mỗi năm tới mùa thu là lên bờ, đây là hẹn ước của tôi và Hoan Du.
Đã hơn 200 năm, những biệt thự dân cư ven biển dần thưa thớt, đều trở thành điểm thu hút khách du lịch. Trong sự hối hả đó, có một nơi thuộc về tôi.
Kéo rèm lại, sắp xếp đồ ăn và bánh ngọt. Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi bật máy chiếu lên.
"Cố Viễn, anh về rồi."
Giọng noi quen thuộc và khuôn mặt ấy. Hoan Du thời trẻ đang ngồi trên ghế, cầm một cây đàn ghi ta, cô ấy cười hỏi "Hôm nay hát bài gì đây?"
Đây là món quà cuối cùng Hoan Du tặng tôi.
Tôi vẫn không hiểu được, trong những năm tháng chúng tôi bên nhau, sao cô ấy có thể quay hơn một nghìn video mà tôi không biết.
"Người cá có thể sống gần nghìn năm, nếu anh thật sự nhớ em. Mỗi năm sẽ có thêm 2 video ra."
"Đừng hoàn thành tất cả, anh muốn ở cùng em lâu chút."
Giọng già yếu đan xen với giọng hát trong trẻo. Người trong video cất cây đàn ghi ta đi, nghiêng người mỉm cười.
"Nếu mệt thì cứ ngủ đi. Tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện."
Bản nhạc dịu dàng, âm thanh quen thuộc, Hoan Du chưa bao giờ rời đi.
Tôi ở trên đất liền mấy ngày, phát đi phát lại những video đã xem, sau đó mới đóng cửa rời đi.
Khi bước ra khỏi khu nhà, tôi vô tình gặp được cô gái loài người mà Thương Ngọc nhắc đến.
Dáng dấp tầm 18 19 tuổi, trên người mặc đồ bơi, vừa cười vừa đuổi theo người bạn đang trêu mình.
Tôi sững người, vô tình bị đánh trúng. Cô gái vội xin lỗi.
"Không sao."
Cô ấy thở phào, cười áy náy, rồi quay người lại đá vào mông người bạn kia.
Thương Ngọc nói đúng, có thể nhìn thấy một người giống Hoan Du trên thế gian này cũng tốt, tôi thật sự cảm thấy vui.
....
"Cố Viễn, sau khi chết, cơ thể của người cá sẽ như thế nào?"
"Tan vào biển cả."
"Vậy đến lúc anh sắp chết thì hãy rải tro cốt của em xuống biển nhé."
"Được."
______Hết______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro