Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

08.

Quá trình quay phim vẫn diễn ra đúng quy trình. Từ lúc Fahlada và Earn gặp gỡ, quen biết, rồi yêu nhau, chia tay rồi lại quay về bên nhau.

Dưới sự theo dõi của ekip và ống kính máy quay, Orm Kornnaphat đã tận tâm trở thành Earn Sanithada và đối diện với LingLing Kwong người trở thành Bác sĩ Fahlada, kiềm chế ham muốn lúc cả hai gần gũi và hôn nhau. Ngay trong phân cảnh yêu đương đầu tiên, em đã tận lực kìm nén ham muốn của mình để không gây ra điều gì bất ổn. Cảm giác khó chịu như bị bắt uống vào một liều thuốc độc.

Tuy nhiên, luôn có sự khoan hồng dành cho một nụ hôn ngắn ngủi.

__________

Trong nhà vệ sinh yên tĩnh, ánh đèn phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, rũ xuống nền gạch sứ trắng tinh.
 
Những ngón tay thon dài thọc sâu vào miệng và ấn vào lưỡi, Orm Kornnaphat đột nhiên co vai, thân hình vốn đã gầy guộc của em nay lại càng mỏng manh hơn, thoạt nhìn cô đơn như một con bướm bị xé đi đôi cánh.

Thức ăn chưa kịp vào dạ dày lại chảy ngược xuống cổ họng sau vài cơn ho dữ dội, khóe mắt cũng dần ươn ướt.

Orm Kornnaphat ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực như sói hoang của em phản chiếu trong gương. Sau khi dùng nước lạnh rửa sạch đống đồ ăn hỗn độn, em chớp mắt, hàng mi run run đè nén sự đau đớn và ham muốn ẩn chứa vào trong đáy mắt.

Đêm đã khuya, đám đông ồn ào cũng đã giải tán, một ngày quay phim nữa lại kết thúc.
 
Bầu trời đêm đầy sao và côn trùng mùa hè bắt đầu kêu lên ríu rít trên thảm cỏ.
 
LingLing Kwong cầm chiếc túi xách của mình lên, xoay đầu lại và nhìn thấy Orm Kornnaphat đang tựa người vào cửa, đầu gục xuống vô cùng mệt mỏi.
 
- "Chị vẫn còn thấy hơi đói. Nong Orm có muốn đi ăn thịt nướng cùng chị không?" LingLing Kwong ân cần đưa ra đề nghị.

Orm Kornnaphat lắc đầu khi nghe thấy điều đó. Sau giờ làm việc, em trông rất uể oải và bơ phờ, mí mắt sụp xuống và em không có hứng thú với việc nhai sáp nến như một bữa ăn khuya chút nào.

- "Thật không?"

LingLing Kwong tiến lên một bước, nắm lấy cằm em nhẹ nhàng nâng lên, giống như ôm đầu một chú cún con ngủ gật, tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đỉnh đầu lù xù của em như vỗ về chú cún nhỏ của mình.

Cử chỉ có phần thân mật và mùi hương ngọt ngào khiến Orm Kornnaphat chậm rãi ngáp một cái thật dài, nhìn nụ cười dịu dàng với hàng mi ẩm ướt của LingLing Kwong, khóe miệng chậm rãi nhếch lên lộ ra nụ cười.

- "Vâng."

09.

Cả hai bắt taxi và đến một nhà hàng đồ nướng sạch sẽ, có một chiếc bàn thấp dài và rộng đặt trên bãi cỏ, trên bàn bày ra nhiều loại thịt khác nhau. LingLing Kwong và Orm Kornnaphat ngồi trên hai chiếc ghế gấp nhỏ ngoài trời.

Tất nhiên, thịt nướng là dành cho LingLing Kwong, còn LingLing Kwong là dành cho Orm Kornnaphat.

Nói về điều này, cả hai không dành nhiều thời gian ở cùng nhau ngoài công việc. Phản ứng hóa học tuyệt vời trên màn ảnh khiến cả hai như trở thành partner tốt nhất dành cho nhau và những buổi hẹn ăn tối ngoài những buổi quay phim là rất hiếm hoi. Ở bên nhau một cách riêng tư có nghĩa là mối quan hệ giữa nàng và em đã dần trở nên thân thiết hơn. Orm Kornnaphat im lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt của LingLing Kwong, trong khi nàng đang chăm chú nhìn đồ ăn được nướng trên lò.

Những lát thịt trong veo phát ra âm thanh xèo xèo trên vỉ sắt, làn khói bốc lên càng tô thêm chút ấm áp cho nỗi cô đơn trong lòng của cả hai.

LingLing Kwong dùng đũa gắp miếng thịt nướng chấm vào nước sốt trộn với thìa là và ớt. Ánh mắt nàng dõi theo, xoay cổ tay chủ động đút miếng đầu tiên vào miệng Orm Kornnaphat.
 
- "Nói ahh đi nào ~"

Một tay cầm đũa, một tay kề dưới miếng thịt, nàng làm động tác há miệng như đang dỗ dành trẻ nhỏ ăn.

Orm Kornnaphat vốn cho rằng nàng ưa sạch sẽ, việc ăn uống rất vệ sinh nên kinh ngạc nhướng mày, mắt liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của LingLing Kwong, sau đó há miệng nhai miếng thịt được nàng đút vào miệng.

Haa ~ một chiếc lốp cao su dai nhách, cũng không tệ lắm.
 

- "Có nóng lắm không? Có cay không?"

Giọng điệu nhẹ nhàng như làn gió xuân thổi vào mặt Orm Kornnaphat khiến em tròn mắt và lắc đầu, miệng rên rỉ khe khẽ. - "Uh-huh"

Tóc mái trên trán đung đưa theo chuyển động, giống như đôi tai được phủ lông tơ mềm mại của chú cún nhỏ. LingLing Kwong mỉm cười đầy hài lòng, gắp thêm một miếng nữa định tiếp tục đút cho em nhưng chú cún nhỏ Nong Orm lắc đầu từ chối.

- "Ưm~~ P'LingLing cũng ăn đi ạ."

Em nuốt xuống miếng "lốp cao su" và cười hở răng. LingLing Kwong, người vừa bị em từ chối, tỏ vẻ không hài lòng. Nàng cau mày và nghiêng đầu bối rối, nàng không thể hiểu tại sao Orm Kornnaphat, một đứa nhỏ mà mức ăn có thể ví như một chú mèo con, lại có tay và chân dài như vậy.
 
Những lát thịt co lại dưới sức nóng của ngọn lửa tỏa ra mùi thơm của caramel, ăn cùng lá rau được chấm cùng nước chấm vừa phải để tăng thêm hương vị. Khi cắn vào, thịt mềm và béo, mùi thơm của thịt tỏa ra giữa môi và hàm răng, tan chảy trên đầu lưỡi.
 
Không có gì thỏa mãn hơn việc được ăn ngon. LingLing Kwong mím môi, híp mắt lại sung sướng, vui vẻ dậm dậm đôi chân xuống đất.

Orm Kornnaphat lặng lẽ quan sát từ phía bên cạnh, nhìn đôi má phồng lên của nàng trông giống như một con sóc chuột đáng yêu đang tích trữ các loại hạt, và nốt ruồi nhỏ trên gò má nàng co giật lên xuống mỗi khi nhai. Mái tóc đen dài buông xõa, hơi che đi đôi tai trắng nõn được gió thổi tung bay, tạo nên dáng vẻ duyên dáng cũng đầy trưởng thành.
 
Cổ dài và thon thả, ẩn ẩn những đường gân tím nhàn nhạt đan chéo vào nhau dưới làn da mỏng. Yết hầu hơi nhô lên trượt xuống dưới động tác nuốt thức ăn, sự gợi cảm đầy tinh tế của nàng khiến khóe miệng và đầu lưỡi Orm Kornnaphat ứa nước bọt.

Orm Kornnaphat nuốt xuống nước bọt từ miệng tiết ra, lồng ngực bất giác phập phồng, tim đập như trống đánh trong lồng ngực.

Em cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, nhưng chỉ ngồi nhìn Cake của em ăn thịt nướng là không đủ để khiến em thỏa mãn các giác quan.
 
Cắn một miếng, rồi lại một miếng, mùi thơm của thịt nướng thơm ngon tràn ngập trong khoang miệng của LingLing Kwong.

Hết lần này đến lần khác, cổ họng của Orm Kornnaphat trở nên nghẹn ngào và khô khốc đến mức khó chịu.
 

** Cạch **
 

Chiếc chén bị đặt xuống một cách nặng nề, va chạm mạnh lên mặt bàn, LingLing Kwong giật mình run rẩy đôi đũa trong tay, suýt chút nữa đánh rơi miếng thịt vừa gắp lên. Nàng vội đặt đũa xuống, nghiêng đầu hỏi. - "Có chuyện gì xảy ra với Nong Orm vậy?"

Orm Kornnaphat nhìn vào đôi môi bóng loáng của LingLing Kwong hồi lâu, sau đó hé môi, giọng trầm thấp.

- "Cho em uống một ngụm cà phê của P'LingLing được không?"

LingLing Kwong thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự đưa chiếc cốc trong tay cho em. - "Đây đây."

Nhiệt độ mát lạnh đi kèm vừa đủ để giải tỏa tâm trạng bồn chồn của Orm Kornnaphat lúc này. Em lặng lẽ nâng cốc lên, đưa ống hút vào miệng, dùng răng cửa nhẹ nhàng cắn cắn, uống một chút hương vị cà phê của nàng. 

Làn gió mát của đêm hè thổi bay mọi mệt mỏi, thổi vào tóc cả hai, tung bay, giống như nhịp tim của Orm Kornnaphat lúc này. Không biết có phải là do bị bệnh và đói bụng không mà Orm Kornnaphat cảm nhận được dòng máu chảy trong mạch máu nóng bừng. Hai bên thái dương nổi lên gân máu đau nhức, trông có chút căng thẳng và mệt mỏi.
 
Orm Kornnaphat đặt cái cốc xuống, trong bóng tối nhìn thẳng vào LingLing Kwong bằng đôi mắt màu hổ phách, thấy nàng vẫn đang đắm chìm vào món thịt nướng, em không khỏi nói.

- "P'LingLing có thể gắp cho em thêm một miếng được không? Em không giỏi dùng đũa cho lắm."

LingLing Kwong, người đang chứng kiến miếng thịt dần chín, ngẩng đầu lên liếc nhìn đôi đũa mà Orm Kornnaphat đã đặt sang một bên từ lúc nào, rồi nhìn vào chiếc nĩa phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo. Trong một giây phút do dự, bàn tay cầm nĩa của Orm Kornnaphat chợt run lên và chiếc nĩa rơi xuống đất.

Đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn nàng, em mím môi, nhẹ nhàng nũng nịu nói. -"Nĩa bẩn mất rồi."

Chiếc nĩa tội nghiệp rơi xuống bãi cỏ, LingLing Kwong ngơ ngác chứng kiến tất cả những điều đó, nghĩ rằng đó chắc chỉ là một sự trùng hợp nhưng thoạt nhìn cũng cảm thấy quá trùng hợp. Dù sao ý nghĩ rằng em cũng muốn ăn, LingLing Kwong chậm rãi gắp một miếng thịt nướng rồi đút vào miệng Orm Kornnaphat.

Những phân tử mùi hương nhàn nhạt, dính chút nước bọt, mang theo vị ngọt mà người từng ăn trước đó thoáng qua trên đầu lưỡi, khiến Fork đói khát nếm được một lần lại muốn nhiều hơn nữa.

- "Có ngon không? Nong Orm có muốn ăn thêm nữa không?"

Orm Kornnaphat khẽ gật đầu.
 
Mùi vị nhàn nhạt dần lắng xuống và quay trở lại mùi vị như đang nhai lốp cao su.

Orm Kornnaphat nhìn vào đôi mắt hơi híp lại của LingLing Kwong. Đôi mắt như viên ngọc đen sâu thẳm lóe lên dưới ánh sáng, sẽ thật tuyệt làm sao nếu một đôi mắt xinh đẹp như vậy rơi nước mắt.

Em có chút hối hận vì đã không lén lau nước mắt cho nàng khi cùng quay cảnh khóc, bây giờ chẳng phải đã quá muộn rồi sao?
 
Cái bụng đói cồn cào đang gào thét, lý trí như một sợi dây vô hình ngăn cách thể xác và tâm hồn với nhau.

Ham muốn được ăn và sự kiềm chế vô hình của lý trí đan xen và đấu tranh bên trong cơ thể. Ánh mắt của Orm Kornnaphat trực tiếp lướt từ cổ LingLing Kwong, dừng lại trên cánh tay gầy gò và săn chắc của nàng. Em khẽ nghiến răng, ngập ngừng hỏi.

- "Orm có thể cắn chị không, P'LingLing?"

Câu hỏi này thực sự có chút kỳ lạ, nhưng nàng đã ở bên cạnh Orm Kornnaphat đủ lâu, cũng đã dần quen với sự kỳ lạ của em. Nàng nhướng mày, quay đầu gắp miếng thịt nướng đã nguội từ lâu trên đĩa lên, giọng điệu bình thản đáp. - "Không được, chị sợ bị đau lắm."

Bị từ chối mất rồi.

Những ngón tay em co lại thành nắm đấm, toàn thân khó chịu như bị kiến ​​cắn. Orm Kornnaphat mở to mắt và cố gắng kiểm soát dòng nước mắt chua chát sắp chảy ra, nhưng nước mắt vẫn tràn ngập che mất tầm nhìn của em.

- "Ơ kìa !!"
 
Miếng thịt rốt cục cũng không được đưa vào miệng, lại trơ chọi rơi xuống đất.

LingLing Kwong cầm đũa lúng túng, không nghĩ việc bị từ chối cũng khiến em bật khóc. Orm Kornnaphat co vai, đôi mắt màu hổ phách nhuốm hơi nước, lồng ngực phập phồng, cảm thấy vô cùng tủi thân.

- "Nhưng mà chị sợ đau lắm."
 
LingLing Kwong huơ huơ đôi đũa trong tay, nhìn Orm Kornnaphat đôi mắt mở to nói với vẻ mặt ngây thơ.

- "Nhưng mà Orm đói lắm..."
 
Với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, Orm Kornnaphat mím môi và cúi đầu.
 
- "Ăn thịt nướng còn chưa đủ với Nong Orm sao?" LingLing Kwong bình tĩnh lại, đặt đôi đũa xuống, cúi đầu đưa tay xoa xoa đầu em.

Kết quả vẫn là, nàng vươn tay ôm lấy gương mặt trắng trẻo của em vào lòng bàn tay, những giọt nước mắt vỡ vụn rơi trên mu bàn tay nàng, đôi mắt em tròn xoe như mèo con, chóp mũi hồng hào, rấm rức khóc.
Những giọt nước mắt nóng hổi nóng bỏng tay, LingLing Kwong thở dài, nhún vai nói.

- "Cắn đi, Nong Orm chỉ được cắn một miếng thôi nhé."
 
Bàn tay với những khớp xương sắc xảo được đưa đến trước mặt Orm Kornnaphat, như một chú chim đang vỗ cánh bay đến trước miệng em. Tiếng nức nở trầm thấp của Orm Kornnaphat đột ngột dừng lại, em mở to đôi mắt ngấn nước ra nhìn chăm chú, sau đó nắm lấy bàn tay to lớn trước mặt đưa lên miệng, không hề lễ phép mà cắn xuống một miếng.
 
Lòng bàn tay của LingLing Kwong rộng và dày, trên cổ tay nàng mang theo mùi thơm của hoa và trái cây. Orm Kornnaphat di chuyển hàm trên và dưới của mình để cắn vào mép ngoài của lòng bàn tay nàng. Ngón tay út của nàng hơi run lên và co lại, nhưng hàm răng của Orm vẫn cắn nàng ngày một sâu hơn.
 
Mùi vị thịt rất thơm. Em thở dài, trong lòng tràn ngập cảm giác sung sướng.

- "Hừ…" LingLing Kwong hít vào một hơi.
 
Orm Kornnaphat nhìn thấy vẻ mặt có phần giận dỗi của LingLing Kwong với đôi mắt sắc bén. Người con gái xinh đẹp, luôn dịu dàng và bao dung lúc này gặp phải một số rắc rối có phần vô nghĩa, và những rắc rối đó đều do chính nàng tự chuốc lấy.

Hàm răng trắng cắm vào da thịt dần dần nới lỏng, Orm Kornnaphat rốt cục cũng buông tha con mồi. Trong khi quan sát biểu cảm của LingLing Kwong bằng đôi mắt to tròn xoe, em cẩn thận liếm liếm lên dấu răng trên lòng bàn tay nàng mà em đã để lại bằng đầu lưỡi đỏ hồng.

Những vết răng quanh lòng bàn tay nóng rát và đau đớn, đầu lưỡi của Orm Kornnaphat nhẹ nhàng liếm, an ủi nàng trong khi vẫn nhìn nàng với ánh mắt say mê. LingLing Kwong bất lực ngẩng đầu lên, Orm Kornnaphat có phải trông quá giống một chú cún nhỏ rồi không.

Mà thôi quên đi, dù sao nàng cũng đã thỏa hiệp trong lòng rồi. Nàng thường không quá để tâm nhiều đến những con vật nhỏ có phần đáng yêu cho lắm.

Nàng rút bàn tay nóng hổi của mình ra khỏi miệng em, nhẹ nhàng thở hắt ra. Dấu răng đỏ in trên làn da trắng ngần trông có vẻ hơi đáng thương. May mắn thay, cơn đau vẫn nằm trong mức có thể chịu đựng được, LingLing Kwong bĩu môi, đột nhiên cảm thấy có lỗi với bản thân.
 
- "P'LingLing!?"
 
Orm Kornnaphat khẽ gọi, trong giọng nói không giấu được sự lo lắng.
 
LingLing Kwong ngước mắt lên, khóe mắt nàng lấp lánh, nước mắt giàn giụa, dường như đang tức giận, lại như đang phàn nàn, nhưng nhìn nàng vẫn đặc biệt dịu dàng.
 
Tim Orm Kornnaphat chợt run lên, em duỗi ngón trỏ như bị thôi miên, cẩn thận lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mí mắt nàng rồi đưa lên miệng, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, cảm nhận mùi vị mằn mặn. Vị như dừa tươi đậm mùi muối biển, mang theo chút mùi gió biển man mát thổi vào ngày hè sảng khoái.

Đôi mắt Orm Kornnaphat sáng rực, nghiêng đầu về phía trước. Em nhìn LingLing Kwomg bằng ánh mắt nóng bỏng như sói hoang, ham muốn tóm lấy trái tim của con mồi.

- "Nong Orm, đừng cái gì cũng cho vào miệng như vậy!"

LingLing Kwong có chút xấu hổ trước hành động đột ngột của Orm Kornnaphat. Như thể quá sức chịu đựng, nàng dùng lòng bàn tay ấn vào trán Orm và khẽ đẩy em ra, phàn nàn và hỏi.

- "Em làm sao vậy?"
 
Orm Kornnaphat nghiêng đầu, như đang bối rối và nói một cách thành thật. - "Vì Orm là Fork."
 
- "Sao cơ?" LinhLing Kwong ngạc nhiên mở miệng.
 
- "Ahh!!" Orm hồi phục lại lý trí và vội bịt miệng lại.
 
- "Em có thật là Fork không?"
 
Orm Kornnaphat che miệng lại điên cuồng lắc đầu.
 
- "Vậy chị là Cake có phải không?!"
 
Tóc của Orm lắc lư, tung bay trong không khí.

- "Vừa rồi Nong Orm vì muốn ăn thịt chị nên mới muốn cắn chị đúng không?"
 
Orm Kornnaphat theo bản năng gật đầu, sau khi nghĩ kĩ về lời nàng nói lại đột nhiên phản ứng gay gắt, em vội vàng lắc đầu phản bác. - "Không... không phải đâu, Orm thật sự sẽ không ăn thịt P'LingLing, Orm có thể kiềm chế được mà."

- "Có thật không?" LingLing Kwong khoanh tay, nhìn em nghi ngờ.
 
- "Thật mà." Orm Kornnaphat gật đầu chắc chắn.
 
LingLing Kwong híp mắt nhìn Orm Kornnaphat đang bối rối. Nàng gõ nhẹ ngón tay lên cẳng tay và đặt câu hỏi liên tục.

- "Nong Orm biến thành Fork vào lúc nào? Mae Koy có biết không? Nhiều ngày nay em đã không thể ăn uống một cách bình thường được có phải không? Em có bị biến thành thú dữ nếu bị mất trí không?"

Orm Kornnaphat trả lời những câu hỏi và giải thích cho LingLing Kwong hiểu, nhưng thực sự quá khó để giải thích. Mặt em đỏ bừng như quả táo chín và những giọt mồ hôi rịn ra trên trán.
 
LingLing Kwong lắng nghe xong, bình tĩnh nhướn lông mày. - "Vậy... làm thế nào để em chứng minh điều đó? rằng Nong Orm sẽ không ăn thịt chị?"
 
Orm Kornnaphat, người không được LingLing Kwong tin tưởng, hoảng loạn đến mức đôi mắt xinh đẹp của em lại bắt đầu rưng rưng nước mắt. Em nghĩ đi nghĩ lại nhưng không nghĩ ra cách nào nên đành mở miệng như một đứa ngốc và nói với nàng một cách mơ hồ.

- "Orm... Orm vẫn chưa trưởng thành. Em sẽ không thể cắn P'LingLing đâu vì em không có hàm răng sắc nhọn, thật đó."
 
Hai hàng răng ngay ngắn giống như những chiếc vỏ sò nhỏ màu trắng, LingLing Kwong cụp mắt và đưa ngón tay vào miệng em. Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nướu răng. Một cảm giác nhộn nhạo chạy dọc cơ thể, nhưng Orm Kornnaphat chỉ có thể mở miệng, giương đôi mắt bất lực nhìn nàng mà không dám cử động dù chỉ một chút.

Hàm răng không thể khép kín khiến nước bọt tiết ra trong khoang miệng, đầu lưỡi đỏ hồng uốn cong, hiền lành giống như chủ nhân của nó. Ngón tay của LingLing Kwong nhẹ nhàng chạm vào hàm răng trắng đều của em, sau đó tiến sâu thêm một chút, từ bên trong chọc chọc vào da thịt mềm mại của má trong, khoang miệng ẩm ướt và mềm mại phủ đầy nước bọt lên ngón tay nàng.
 
LingLing Kwong ngước mắt nhìn em.

Gương mặt trắng nõn, đôi mắt ươn ướt như nai con mới sinh, giữa làn môi mỏng đang hé mở là đầu lưỡi không ngừng run rẩy, toàn bộ gương mặt tràn ngập dục vọng cùng si mê.
 
LingLing Kwong nhớ lại cảnh ân ái mà nàng cùng em đã quay cùng nhau hai ngày trước, em cũng bị nàng kích thích mà trưng ra vẻ mặt như vậy.

Orm Kornnaphat nhỏ bé, mềm mại và ngoan ngoãn đến mức khiến người khác chỉ muốn bắt nạt.

Cho dù LingLing Kwong vốn luôn là một người hiền lành và điềm đạm đi nữa cũng khó lòng cưỡng lại.
 
LingLing Kwong chậm rãi rút ra đầu ngón tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào má Orm Kornnaphat, nhẹ giọng dỗ dành em.

- "Chị biết Nong Orm luôn là một đứa trẻ ngoan. Nhưng khi không được cho phép, Nong Orm không được ăn bừa bãi thế này nữa, sẽ không được ăn nữa chứ đừng nói đến việc sẽ được ăn P’LingLing, hiểu không?"
 
Nàng lại xoa đầu em vô cùng dịu dàng. Mùi thơm từ mái tóc xõa dài chui vào chóp mũi của Orm Kornnaphat. Đôi môi như đóa hoa mở ra khép lại phát ra thứ âm thanh vô cùng dễ nghe, như là băng tuyết tan chảy vào mùa xuân.
 
- "P'LingLing sẽ không để Nong Orm bị đói."

- "Chị hứa.​"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro