Bí Mật
Nhân dịp kỷ niệm ba năm ra mắt "The Secret Of Us", P'Dew đã tổ chức một buổi gặp mặt để tái hợp dàn diễn viên, đặt một phòng riêng rất lớn và dặn dò mọi người hãy đến đúng giờ.
Nhưng có một người đã không đến.
Đạo diễn P'Nay đã giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất với thành công ngoài mong đợi của "The Secret Of Us", đồng thời sau đó cũng đã thực hiện thêm một số bộ phim truyền hình lãng mạn khác dành cho nữ cũng nhận được phản hồi tốt.
Suzie vẫn ghét tập thể dục đến mức từ chối nhận lời hẹn tham gia một số hoạt động thể dục. Vòng eo không thể kiểm soát của cô đã lớn thêm mấy vòng khiến mọi người bắt đầu lo lắng về sức khỏe của cô. May mắn thay, cô ấy vẫn rất dễ thương và vui tính, và tiếng cười sảng khoái của cô khiến mọi người phải chú ý và bật cười theo. Đã có rất nhiều tiếng cười.
Mae Koy đẩy cửa bước vào lúc không khí đang sôi nổi như vậy, bà có chút áy náy và giải thích rằng lí do đến trễ là do tắc đường, sau đó bà bình tĩnh tránh sang một bên nhường đường, để lộ ra một thân hình mảnh mai ẩn sau lưng của mình. Là cô con gái bé bỏng của bà, Orm Kornnaphat.
Thật bất ngờ, thầm nhớ lại cảnh Bác sĩ Fahlada và Earn gặp lại nhau nhiều năm sau đó. Hận thù và tình yêu va vào nhau, nước mắt và tiếng cười bị xé nát, sự bàng hoàng từ cú sốc tinh thần quá to lớn, khuấy động nỗi đau từ sự chia ly đến tận tâm can vẫn còn đau đớn trở lại sau một khoảng thời gian dài suy sụp. Đúng đắn mà nói, không ai trong số họ có thể đối mặt nên đành lựa chọn trốn chạy.
Earn.
Cô liếc mắt nhìn một cái, nội tâm đang không ngừng gào thét chói tai, đe dọa một đợt giông bão sắp ập đến. Nào biết được bên dưới gương mặt điềm tĩnh và luôn dịu dàng như thế lại đang hình thành xoáy nước khổng lồ cuồn cuộn dữ dội đến mức nào?
LingLing Kwong siết chặt chiếc cốc giữa các khớp ngón tay và tránh né ánh mắt khi người con gái ấy nhìn nàng, nhưng điều mà nàng có thể nghĩ được là Orm Kornnaphat có lẽ đã gầy đi rất nhiều và trở nên điềm tĩnh hơn.
Ảo ảnh đó chỉ tồn tại trong ba giây. Người có vẻ đã ổn định, lên tiếng khi em mở miệng chào mọi người bằng một tông giọng dễ thương, chạy từ chỗ này sang chỗ khác một cách hài hước, chạm vào từng lòng bàn tay đang giơ lên, và cuối cùng hét lên cái tên "LingLing Kwong" thật to, lao về phía nàng với vòng tay rộng mở và ôm lấy nàng thật chặt.
LingLing Kwong sắc mặt bình tĩnh, tùy ý để em giữ chặt lấy mình.
Suzie lấy cớ sẽ nướng bánh mì để nhấc người đàn ông vô hình bên cạnh LingLing Kwong ra khỏi bàn đúng lúc, đồng thời đẩy nhẹ Orm Kornnaphat ngồi xuống cạnh nàng bằng một cái đẩy mông.
Trong thời gian chờ đợi người phục vụ đổi bộ dụng cụ ăn mới, Orm Kornnaphat thản nhiên cầm lấy chiếc cốc trong tay LingLing Kwong lên, kề môi uống thứ đồ uống mà em cũng không rõ là gì bên trong. Em nhăn nhăn mũi, chán ghét nói. - "Ngọt quá đi, nó không ngon chút nào."
LingLing Kwong liếc nhìn Orm Kornnaphat, thản nhiên mở ra nắp chai nước khoáng rồi đưa cho em. Orm Kornnaphat không nhận lấy mà nghiêng người lại gần nàng, hé môi chờ đợi được nàng đút cho. Hàng mi cong vút khẽ run lên, đôi đồng tử màu hỗ phách nhấp nháy xinh đẹp, như không biết chừng mực muốn nhìn thấu trái tim tươi trẻ đang đập không biết mệt mỏi này của nàng?
- "Ôi, Lada, làm ơn hãy tỉnh táo. Bà đã quên mất lí do tại sao bà suýt thì không thể tốt nghiệp và cả lí do tại sao bà lại trở nên chán nản như thế rồi à? Tôi không muốn nhìn thấy bà sa ngã một lần nữa đâu, thế nên đừng để bản thân bị mê hoặc bởi con nhóc đã từng rời bỏ bà một lần nữa đấy nhé." Là Bác sĩ Tan, người vừa bước vào trò đùa này.
Bác sĩ Bow cũng tham gia và cướp lời. - "Nhưng bà vẫn chọn phạm phải lỗi lầm tương tự và tự mình đi vào vết xe đổ đó một lần nữa."
Câu thoại tiếp theo là lần đầu tiên Bác sĩ Fahlada nói rõ nỗi lòng của cô ấy. "Tôi yêu em ấy." Dù cho người con gái ấy đã nhẫn tâm bỏ rơi cô, buộc cô phải tìm đến mọi thứ rượu trên đời để giải sầu và rơi nước mắt gần như bằng cả cuộc đời cô có thể khóc, em ấy vẫn từ chối trao cho cô câu trả lời mà cô xứng đáng được biết. Nhưng cô vẫn chọn tha thứ cho em ấy, không truy cứu đến tận cùng của sự việc, không níu kéo quá khứ và dễ dàng thỏa hiệp vì em, làm sống lại cảm xúc cháy bỏng tưởng chừng như đã chết của cô và cô muốn được cùng em xây dựng một mái nhà.
Chỉ vì cô ấy yêu người con gái này đến khắc cốt ghi tâm.
LingLing Kwong nhớ rất rõ nhưng lại không nói gì, chỉ đưa nước đến miệng cô gái nhỏ từng ngụm nhỏ, dùng khăn giấy cẩn thận thấm những giọt nước tràn ra từ khóe môi để không làm hỏng lớp son môi lấp lánh của em.
- "P'Mor yêu em nhiều lắm đó." Orm Kornnaphat làm mặt quỷ nhìn hai người bọn họ, thân hình lắc lư từ bên này sang bên kia, thể hiện sự kiêu hãnh vì được ưu ái.
Bác sĩ Bow đưa tay che ngực, bày ra vẻ mặt khoa trương nói. - "Ông nói ông thích thức ăn cho chó có vị gan phải không? Còn tôi thì thích vị thịt bò."
Bow và Tan nhìn nhau ngầm hiểu và sau đó lớn giọng giả tiếng chó một cách ầm ĩ.
Trong chốc lát xung quanh vang lên tiếng vỗ tay vang dội, như thể họ đang quay ngược thời gian và tìm lại được những dòng ký ức đã bị chôn vùi trong một góc nào đó.
Vẫn là một nhóm người đáng yêu như vậy.
Vẫn là một đại gia đình với đầy tình yêu thương.
LingLing Kwong nở một nụ cười chân thành đầu tiên trong đêm nay. Ánh đèn nhấp nháy, đôi lông mày và đôi mắt cong cong, những muộn phiền chán nản đều tan biến.
Bow và Tan di chuyển hai chiếc ghế và đến ngồi ở bên trái và bên phải của Orm Kornnaphat, hỏi thăm về tình hình hiện tại của nhau.
Sau The Secret Of Us, Orm Kornnaphat đã đóng vai chính trong hai bộ phim truyền hình trinh thám không có lời thoại về tình cảm, có thể coi là giấc mơ đã trở thành hiện thực. Sau này, do bận việc học tập nên em đã ngừng diễn xuất và số lần xuất hiện trước công chúng thỉnh thoảng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lại nói về bài tập về nhà chưa làm xong của mình, hai người bọn họ đã rộng lượng tha thứ cho Orm Kornnaphat về một năm rưỡi đã trôi qua kể từ khi em biến mất, đồng thời nhắc nhở Orm Kornnaphat rằng em hãy nhớ đến đúng giờ cho cuộc hẹn lần sau.
Không ai có thể đoán được rằng Orm Kornnaphat không chỉ mất liên lạc với bọn họ mà ngay cả LingLing Kwong cũng hoàn toàn mất hết mọi tin tức về em trong một khoảnh thời gian dài.
Một trăm tám mươi bảy ngày hai mươi mốt giờ.
Dòng tin nhắn cuối cùng của cả hai là LingLing Kwong nhắc nhở em rằng đừng thức khuya và nhớ đi ngủ sớm, con người này đã biến mất mà không để lại chút dấu vết nào.
Kết nối với nhau trên ba nền tảng thì có ích gì? Nếu đã có người cố tình không muốn xuất hiện thì việc gặp mặt nhau cũng thật sự là một điều vô cùng xa xỉ.
LingLing Kwong vuốt ve hình đại diện nhỏ ở góc bên trái màn hình điện thoại, ấn vào để nhìn thật kỹ gương mặt trong trẻo xinh đẹp của người con gái này, hết lần này đến lần khác cố gắng nhìn thật sâu vào đôi mắt nâu sáng sâu thẳm đó, cốt chỉ muốn nhìn thấu suy nghĩ thực sự bên trong của em, nhưng rồi nàng lại không thể che giấu được sự lưu luyến sâu sắc ẩn trong đôi mắt của chính mình.
Tiểu lưu manh.
LingLing Kwong thầm mắng Orm Kornnaphat trong lòng.
Tiếng la hét của Bow bên cạnh xuyên vào màng nhĩ. Cô ấy đang nói về bộ phim truyền hình đầu tiên của Orm Kornnaphat sau khi hoàn thành việc học và trong đó có đến hai nhân vật nữ chính, Bow dự đoán rằng Orm Kornnaphat chắc chắn sẽ lại bắt đầu một mùa hè nóng bỏng, sự trở lại của em là quá lâu và mọi người đã sẵn sàng để tận hưởng nó.
LingLing Kwong khóa lại màn hình, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, dùng một tay rót cho mình ly rượu rồi uống cạn. Khi nàng chạm vào chai rượu lần nữa, điện thoại trên tay nàng chợt rung lên. LingLing Kwong đành phải đứng dậy và đi ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh để bắt đầu cuộc trò chuyện.
Trong khi Orm Kornnaphat đang nói, ánh mắt em chăm chú nhìn vào lượng rượu đang được rót ra, ánh sáng phía trên chiếu sáng chiếc chai đã cạn một nửa, khiến nó trông rõ ràng và có chút chói mắt.
LingLing Kwong vẫn chưa đi xa mà tựa vào lan can hành lang, bên tai nàng là những lời chỉ dẫn chi tiết của mẹ nàng, lo lắng cho sự nghiệp và cuộc sống của nàng. Sự việc mấy tháng trước vẫn để lại trong lòng bà một nỗi sợ hãi dai dẳng. Bà nói với nàng, những khi rảnh rỗi, nàng cũng nên ra ngoài để thư giãn cùng vài người bạn của mình.
LingLing Kwong chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng ngước mắt lên, nhìn thật rõ qua khe cửa chưa đóng chặt, khung cảnh bên trong đã có chút thay đổi. Gương mặt của Ying Anada đỏ bừng bừng, lộ rõ vẻ say khướt qua đôi mắt. Cánh tay thon thả của cô ấy vòng qua chiếc cổ trắng nõn của Orm Kornnaphat từ phía sau, màu mật ong và màu trắng sữa va vào nhau, gò má của bọn họ gần đến mức gần như chạm vào nhau...
- "Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái..."
Nhóm người ồn ào đó vẫn không để ý đến người nữ chính vẫn còn đang choáng váng ở phía ngoài cửa, họ hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui say sưa, buông thả cả thể xác và tinh thần, theo đuổi cuộc vui hiếm hoi mới có được này.
Bàn tay trái buông thõng của LingLing Kwong không có gì để giữ chặt, chỉ có thể nắm lấy vạt váy. Cảm giác chua chát, chán nản giữa các đốt ngón tay lại tràn vào trong lòng nàng, giống như nước biển không ngừng đập vào đá, từng lớp từng lớp, hết đợt này đến đợt khác, sau đó rời đi lui về phía biển cả. Để lại vết sẹo tồn tại theo thời gian, rồi lại chứng kiến bản thân mình vỡ tan tành, rơi từng mảnh xuống đáy biển sâu thẳm, dù có khó khăn đến mấy cũng khó có thể lành lại.
Ban đầu chỉ là hợp tác điện ảnh và phim truyền hình bình thường, từ buổi thử vai đến casting đều diễn ra suôn sẻ, cuối cùng đạo diễn nói rằng nó sẽ khá thú vị.
Dù nàng và em đã là đồng nghiệp trong nhiều năm, gương mặt cũng đã quen thuộc từ lâu nhưng mối quan hệ của nàng và em lại không mấy thân thiết. Khi LingLing Kwong đối mặt với cô gái nhỏ kém mình bảy tuổi này, trong lòng nàng nảy sinh một chút nghi ngờ. Một bên giỏi kiềm chế và trầm tĩnh, một bên thì lại hoạt bát và táo bạo. Cả hai hoàn toàn khác biệt. Liệu hai con người như thế có thực sự trở thành đối tác hoàn hảo của nhau để cùng làm việc tốt trong tương lai được không?
LingLing Kwong không chắc về điều đó.
Hiểu được kẻ yếu thế luôn phải nhìn xa, LingLing Kwong đã nhiều lần nghiên cứu kịch bản, tìm hiểu các nhân vật của bộ phim, phân tích tính cách nhân vật và cố gắng hóa thân hoàn toàn vào Bác sĩ Fahlada. Có lẽ năng lực chuyên môn của nàng không tương xứng, hoặc có thể sự khác biệt giữa nàng cùng nhân vật quá lớn, khiến LingLing Kwong luôn cảm thấy thiếu cảm giác tự do và khó có thể hết mình trọn vẹn cho nhân vật.
Vậy thì vấn đề là gì? Nàng nghĩ mãi cũng không thể hiểu.
Một bước ngoặt đã xảy ra trong một buổi đọc kịch bản chỉ trong vài ngày, cả hai đã cùng ăn và ở cùng một chỗ. Nàng đã được nhìn thấy tài năng diễn xuất của cô gái nhỏ hơn và cũng nhìn thấy được một khía cạnh khác của em mà không một ai biết được.
Orm Kornnaphat không phải lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, lúc này có lẽ LingLing Kwong vẫn sẽ trông thấy em đang tung tăng, và khoảnh khắc tiếp theo nàng sẽ nhìn thấy hình dáng đang ngủ của em trong một góc nào đó, cuộn tròn như một quả bóng, trông vô cùng mềm mại và bình yên.
Orm Kornnaphat trông không giống một thế hệ thứ ba giàu có không phải lo nghĩ chuyện cơm áo như lời đồn, em sẽ thường xuyên học các môn học và hoàn thành bài tập về nhà với quầng thâm mắt đã xuất hiện trong một thời gian dài giữa sự bận rộn của việc học tập và sự nghiệp.
Orm Kornnaphat thậm chí không phải là một cô nhóc hay gây rắc rối, em có phẩm chất tinh tế và nhạy cảm nên có ở một người thiếu nữ, và em luôn cố gắng hết sức để khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy thật thoải mái và vui vẻ mỗi khi tiếp xúc với họ.
Orm Kornnaphat chỉ mới hai mươi hai tuổi.
Em ấy thật tốt đẹp biết bao.
Kết thúc một ngày làm việc khác, buổi tối lúc Orm Kornnaphat ngồi cạnh nàng đọc kịch bản trong chuỗi ngày vẫn đang không ngừng đếm ngược. LingLing Kwong đã viết về em trong một bản ghi nhớ trên điện thoại của nàng.
Em ấy áp gương mặt dịu dàng của mình vào lòng bàn tay tôi và vuốt ve nhẹ nhàng.
Chúng tôi đã nắm tay nhau.
Ánh mắt chúng tôi hướng về nhau.
Vầng trán chúng tôi chạm vào nhau.
Hơi thở của chúng tôi hòa quyện vào nhau.
Chúng tôi không thể tách rời.
Em ấy nhìn tôi, trong mắt em như chứa đựng những vì sao lấp lánh, tôi không biết phải nói gì cả và em ấy đã ôm tôi trước. Đột nhiên trên thế giới xuất hiện một trận mưa sao băng và tôi đã ước rằng bản thân sẽ có thể tiến xa nhất có thể với người con gái này.
Sự tò mò của Orm Kornnaphat trỗi dậy, em quay sang nhìn một LingLing Kwong không hề có ý định che giấu, đưa màn hình điện thoại về phía em, rõ ràng là đang bắt nạt Orm Kornnaphat vì biết rõ em không đọc được tiếng Trung. Sau đó Orm Kornnaphat mới biết rằng ngôn ngữ mẹ đẻ của LingLing Kwong là tiếng Trung và nàng đã từng sống ở Hồng Kông cho đến khi nàng mười bảy tuổi, em đột ngột nhận ra rằng đó cũng là lí do vì sao LingLing Kwong luôn ít nói và có phản ứng chậm chạp.
Cả hai trò chuyện với nhau rất nhiều, LingLing Kwong đã kể về cuộc sống đắt đỏ ở Hồng Kông và vô số món ăn ngon, còn Orm Kornnaphat thì chia sẻ về tuổi thơ nghịch ngợm và tình cảm của em dành cho người chị gái lớn hơn này.
LingLing Kwong đã hứa với Orm Kornnaphat rằng nàng sẽ đưa em đến Hồng Kông uống trà vào buổi sáng nếu có cơ hội như một món quà cảm ơn trước, Orm Kornnaphat đã tặng nàng con labubu yêu thích của em và duỗi ra ngón tay út làm động tác ngoắc tay như một lời hứa, nhầm ngăn cản việc nàng sẽ nuốt lời.
Orm Kornnaphat đã nói chuyện với nàng không ngừng mà không biết mệt mỏi.
Cho đến khi mặt trăng sắp lặn, các ngôi sao cũng mờ dần nhường chỗ cho ánh bình minh, năng lượng của cô gái nhỏ hơn đột nhiên cạn kiệt, em ngã đầu lên vai nàng và ngủ thiếp đi.
LingLing Kwong cuối cùng cũng đã nắm bắt được hoàn toàn tâm tư phức tạp của Bác sĩ Fahlada.
Bộ phim chính thức bấm máy, Bác sĩ Fahlada và Earn quan tâm chăm sóc lẫn nhau, bọn họ quen biết và yêu nhau trong nước mắt rồi quay về bên nhau, kết thúc bằng một đám cưới, trong bộ váy cưới trắng tinh và trên tay là bó hoa, họ trao cho nhau cả cuộc đời trong sự chúc phúc của người thân và bạn bè, và cùng nhau sánh đôi bước đến một cái kết có hậu.
Khi kết thúc quá trình quay phim, các diễn viên thoát khỏi vai diễn của chính mình và bước ra khỏi bộ phim, nhưng nữ diễn viên tiền bối lại cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó nói. LingLing Kwong đã cố gắng tìm kiếm cho mình câu trả lời nhưng đành thất bại, cuối cùng cho rằng lí do vì đây có lẽ là bộ phim truyền hình Bách Hợp đầu tiên mà nàng tham gia. Và điều đó quá đặc biệt.
Đây chính là cách giải thích thỏa đáng nhất.
Chắc chắn là như vậy.
Sau đó, cuộc sống quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó, nàng và em trò chuyện về những thứ xa vời như những vì sao và nằm ngoài tầm với của cả hai suốt cả đêm.
Nhờ sự kiên trì tuyệt đối và sự ủng hộ nhiệt tình của người hâm mộ. Từ hai cá nhân độc lập, LingOrm đã trở thành một cá thể không gì có thể chia cắt, nhận được rất nhiều tình yêu mà trước đây chính nàng cũng không thể tưởng tượng được.
Từ tập đầu tiên đến tập thứ tám, mức độ nổi tiếng vẫn không ngừng tăng lên. Từ Thái Lan đến Hồng Kông, Ma Cao, Trung Quốc và trên toàn thế giới, cả hai tay trong tay đi hết thành phố này đến thành phố khác, đập tay và chụp ảnh cùng người hâm mộ. Có nhiều người hâm mộ mang những màu da riêng biệt và hát đi hát lại bài hát chủ đề của cả hai mà không biết mệt mỏi, những chiếc gậy phát sáng vẫn vẫy không ngừng từ phía khán giả, những banner về couple được đưa lên, những chiếc áo phông in ảnh cưới ngộ nghĩnh và những video ủng hộ ngày càng nhiều. Nội dung vô cùng phong phú, tất cả đều là minh chứng cho sự khó khăn của một cuộc hành trình dài đằng đẵng và mau nước mắt, như thể điều ước được nguyện cầu dưới trận mưa sao băng ấy đã thành hiện thực.
LingLing Kwong trên sân khấu nhìn Orm Kornnaphat cũng đang cảm động rơi nước mắt. Chuỗi lý trí trong đầu nàng hoàn toàn đứt gãy, nàng không thể tự lừa dối chính mình được nữa.
Nàng yêu người con gái trước mặt mình vô cùng sâu sắc.
Không phải Bác sĩ Fahlada mà chính là LingLing Kwong, là người yêu sâu đậm Orm Kornnaphat.
Khoảng khắc đó, chỉ có tiếng người huyên náo và tình yêu nảy nở.
LingLing Kwong đã hôn Orm Kornnaphat.
Người hâm mộ trên khán đài la hét điên cuồng, nhưng không ai nhìn thấy được mức decibel trong trái tim nàng cũng đang bùng nổ.
Hoạt động trong ngành nhiều năm mà không thể phân biệt được việc công và việc tư, nhưng nàng không hề hối hận và nàng sẽ làm điều đó một lần nữa.
Điều LingLing Kwong không thể đoán được là phản ứng của cô gái nhỏ hơn sau cuộc gặp gỡ ấy, Orm Kornnaphat đã không nói một lời nào về nụ hôn ngoài dự tính đó. Em chỉ cúi đầu nghịch nghịch chiếc điện thoại của mình, thứ ánh sáng lập lòe yếu ớt hắt lên gương mặt thanh tú và quyến rũ của em. LingLing Kwong nhớ lại một hình ảnh mà nàng đã cố tình quên đi.
Orm Kornnaphat và Ying Anada đã ôm nhau rất nhiều lần trước ống kính máy quay, ánh mắt lay động thì thầm vào tai nhau, và nếu hai đôi môi gần nhau hơn một chút thì có thể sẽ trở thành một nụ hôn thực sự.
Các nàng cũng chỉ là mối quan hệ gần gũi như bao người khác mà thôi.
Ánh mắt tình tứ mỗi khi nhìn nhau trìu mến cũng như bao người khác mà thôi.
Những người quan sát chăm chú vào cả hai không nên bị nhầm lẫn, làm sao mà họ có thể ngây thơ nghĩ rằng LingOrm sẽ yêu nhau sâu đậm bên ngoài câu truyện tình yêu của Bác sĩ Fahlada và Earn chỉ vì cả hai đã hôn nhau say đắm trong câu chuyện giả tưởng đó được?
Một diễn viên phải có đủ trình độ để thấu hiểu được lòng mình, phân biệt được thế nào là bên trong và bên ngoài bộ phim.
Em ấy chỉ mới hai mươi hai tuổi.
Sẽ có rất nhiều cơ hội để gặp gỡ những người khác.
Lớn hơn bảy tuổi vừa là lợi thế cũng vừa là bất lợi. Ngoài ra, hoàn cảnh gia đình khác nhau, tính cách khác nhau và kế hoạch nghề nghiệp mà cả hai hướng đến cũng hoàn toàn khác nhau.
Mọi thứ đều nhắc nhở nàng rằng điều đó là không thể.
Tất cả những gì nàng có thể làm là luôn ở bên cạnh và ủng hộ em.
Làn sóng tình yêu dâng lên mạnh mẽ rồi lặng lẽ rút lui.
LingLing Kwong ngoảnh mặt đi, chậm rãi đi về phía cuối hành lang, lại làm như không nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của cô gái nhỏ tuổi hơn.
Người mẹ đầu bên kia điện thoại nhận ra con gái bà có phần lơ đãng nên nhầm tưởng rằng có lẽ nàng đang cảm thấy mệt mỏi, dặn dò LingLing Kwong hãy giữ gìn sức khỏe và nhớ về nhà thật sớm rồi nhanh chóng cúp máy.
__________
Trước khi LingLing Kwong có thể giải phóng lượng không khí tù đọng trong lồng ngực, cánh tay trái nhàn rỗi của nàng đã nhanh được đưa lên. Cơ thể của người con gái nhận ra chủ nhân của bàn tay đó nhanh hơn mắt của nàng, em ngoan ngoãn tiến về phía trước mà không hề có chút kháng cự nào.
- "P'LingLing, tóc của em hình như vướng vào vòng cổ rồi."
LingLing Kwong đưa tay khóa lại cửa nhà vệ sinh từ bên trong trước tiên, sau đó nghiêng người ra sau lưng Orm Kornnaphat, đẩy phần tóc dài sau gáy em sang một bên, để lại một lọn tóc nhỏ bị rối mắc vào chốt khóa trên vòng cổ.
LingLing Kwong đã để ý đến chiếc vòng cổ này từ khi Orm Kornnaphat bước vào. Vòng cổ không dài cũng không ngắn, mặt dây chuyền phía dưới treo lơ lửng bên trên vết sẹo màu đỏ của em, điều này có lẽ sẽ khiến em cảm thấy không thoải mái. LingLing Kwong cau mày ngay lập tức, nàng hỏi. - "Tại sao em lại đeo chiếc vòng cổ này?"
- "Vì nó có một con rùa nhỏ và em thấy nó rất dễ thương." Orm Kornnaphat có lẽ đã hiểu sai ý nghĩa câu hỏi của nàng và trả lời sai.
Bàn tay đang gỡ rối tóc của LingLing Kwong khựng lại, nàng nhìn vào gương, mới nhận ra mặt vòng cổ trước ngực Orm Kornnaphat có hình một con rùa nhỏ. Nàng không nán lại nơi đó quá lâu, thu hồi tầm mắt, lại tập trung cởi bỏ nút thắt.
- "Thay đổi vòng cổ và mặt vòng cổ như thế này, chúng sẽ khiến em cảm thấy không thoải mái."
- "Không! Em đã tự tay chọn cả vòng cổ và con rùa nhỏ này. Em rất thích!"
Orm Kornnaphat mắt nhìn chăm chú vào gương. Người trong gương đan chéo các ngón tay, lông mày nhíu lại, vẻ mặt ẩn hiện không rõ ràng.
Tóc quấn quanh vòng cổ theo vòng tròn, không có chút quy tắc và tính logic nào, càng muốn tháo gỡ lại càng bị rối.
- "Nếu đã không thể gỡ rối, tại sao lại không dứt khoát cắt đứt hoàn toàn?" Orm Kornnaphat hỏi nàng.
- "Chị có thể tháo nó ra cho em."
- "Không phải cắt đi sẽ nhanh hơn sao?"
LingLing Kwong lặp lại lần nữa. - "Chị có thể tháo ra được."
- "Nhưng mà…"
- "Được rồi."
Orm Kornnaphat nhận ra rằng LingLing Kwong đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
LingLing Kwong giúp Orm Kornnaphat vuốt vuốt lại mái tóc dài ở một bên cổ. Nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng chải và vuốt ve mái tóc em.
Mái tóc ấy cứ bồng bềnh trong lòng bàn tay, trong chóp mũi tràn ngập hương thơm ngọt ngào.
Thật khiến cho người ta không khỏi cảm thấy choáng váng và ngứa ngáy.
- "Cho em ôm chị một cái được không?" Orm Kornnaphat xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh, tay phải phía sau lưng của em nắm chặt lấy thành bồn rửa tay, lộ ra rõ ràng mạch máu trên cổ tay.
LingLing Kwong dang rộng vòng tay và mỉm cười. - "Đương nhiên là được rồi, Nong Orm bé bỏng."
Không ngờ Orm Kornnaphat lại không hề lay động chút nào trước sự chấp thuận của nàng, cả hai lại lần nữa rơi vào bế tắc. Cuối cùng, LingLing Kwong tiến tới một bước nhỏ và ôm lấy cô nhóc bướng bỉnh của nàng vào lòng.
- "Nong Orm, em đã không còn trả lời những tin nhắn của chị nữa."
- "Đúng vậy."
- "Em đã rất bận rộn đúng không?"
- "Đúng vậy."
LingLing Kwong im lặng một lúc, suy nghĩ tới lui, lại cảm thấy có chút thất bại, nói. - "Chị sẽ không giận em."
- "Nhưng mà em thì không thể không tức giận chị được, Sirilak Kwong."
Đây là lần đầu tiên Orm Kornnaphat gọi tên nàng như thế này. Không phải là Lingling Kwong, cũng không phải là P'LingLing mà là tên họ đầy đủ của nàng. LingLing Kwong cảm thấy sốc và có chút bối rối, đôi tay đang ôm lấy eo em trở nên cứng đờ.
- "Em có thể nói cho chị biết chị đã làm gì sai được không?"
- "Chị đã nói dối em."
- "Chị không…" LingLing Kwong vô thức lên tiếng muốn phủ nhận, nhưng chưa kịp nói hết câu, suy nghĩ của nàng đã liên tục chuyển hướng. Nàng suy nghĩ về thời gian, địa điểm và những sự kiện đã xảy ra, từng ý nghĩ một đều bị ném xuống, bị mổ xẻ phơi bày ra và nàng đặt ra hàng loạt giả thuyết để so sánh. Sau nhiều suy nghĩ, nàng không thể đưa ra câu trả lời nào chắc chắn được.
Kỳ thực, suy cho cùng, điều đáng sợ nhất chính là những bí mật trong lòng bạn sẽ bị phơi bày.
Orm Kornnaphat vươn tay đẩy LingLing Kwong, lên tiếng buộc tội nàng. - "Chị luôn bảo muốn em ăn ngon ngủ ngon và em đã luôn nghe lời chị. Nhưng chị thì lại không thực hiện được điều đó. Lúc xem được tin tức, em mới biết là chị đã ngất đi trên trường quay."
Sự việc xảy ra từ nửa năm trước bất ngờ bị vạch trần, LingLing Kwong vội vàng giải thích.
- "Lúc ấy đoàn phim đang gấp rút đuổi kịp tiến độ quay phim. Mọi người đều làm việc rất chăm chỉ, chị không thể để vì mình mà khiến tất cả mọi người phải trì hoãn được, đúng không?"
- "Chị bị sốt cao, và đã hai ngày không ăn được gì nhưng vẫn cố tỏ ra can đảm. Lại còn không biết tự chăm sóc bản thân, khiến tất cả những người quan tâm và yêu thương chị đều phải lo lắng." Orm Kornnaphat vươn tay nắm lấy ngón trỏ của nàng nhẹ giọng thì thầm. - "Bao gồm cả em."
Như không thể trốn tránh, cuối cùng ánh mắt nàng và em chạm nhau, hai đôi mắt biết nói như muốn nói lên ngàn lời.
- "Xin lỗi, Chị xin hứa đó sẽ là lần cuối cùng."
- "Tối hôm đó em đã đến bệnh viện để thăm chị. Chị đã ngủ và trông vô cùng mệt mỏi, đã vậy lại còn gầy đi rất nhiều." Ký ức lại thoáng qua, Orm Kornnaphat vẫn là cảm thấy vô cùng buồn bực.
- "Đó là lí do vì sao em cắt đứt liên lạc với chị à."
- "Đúng vậy."
- "Vậy là em đang trừng phạt chị đúng không?"
- "Đúng vậy."
- " Chị có thể yêu cầu được chấm dứt hình phạt này không?"
- "Nếu chị có thể ôm em thêm lần nữa."
Điều khiến LingLing Kwong chú ý là chiếc vòng cổ trên ngực Orm Kornnaphat hóa ra có khắc một con bướm đang rung rinh trên lưng con rùa nhỏ, và nàng chỉ có thể nhìn thấy được nó khi có đủ ánh sáng.
Con bướm thoát khỏi chiếc kén và tự vươn mình thoát khỏi sự giam cầm, và những vết nứt hằn lên trên trái tim mỗi con người cũng được giải thoát khỏi xiềng xích luôn kiềm hãm lấy nó.
Là do lời thúc giục của ma quỷ hay do sự bộc phát khi cảm xúc chợt ùa về?
Khi nàng đang định giơ tay lên thì điện thoại di động trong túi Orm Kornnaphat vang lên. Là Mae Koy - Người đang lo lắng cho cô con gái bé bỏng của bà sẽ không kịp thời quay lại.
Orm Kornnaphat báo cáo vẫn an toàn, sau đó cúp điện thoại, vẫn không có động thái nhúc nhích, nhất quyết đòi hỏi một cái ôm muộn màng từ nàng.
LingLing Kwong nói. - "Nong Orm, đến lúc chúng ta phải quay trở lại rồi."
__________
Năm ấy, đã không còn kế hoạch nào dành cho nàng và em.
Sự kiện hai người cuối cùng kết thúc, đèn tắt, và đám đông giải tán. Khán phòng từng tràn ngập tiếng cười, tiếng khóc và cả tiếng la hét một lúc trước đã trở nên hoàn toàn im ắng.
Khoảng thời gian thuộc về LingOrm cũng chính thức kết thúc.
LingLing Kwong cởi bỏ trang phục biểu diễn và trang điểm lại một cách tinh tế, bước lên sân khấu từ khán đài, trên tay nàng là một banner couple do một người hâm mộ bỏ quên mà nàng vừa nhặt được trong một góc với vẻ mặt buồn cười.
Thật dễ thương.
Và LingLing Kwong chu môi, hôn lên đó một trái tim nho nhỏ.
LingLing Kwong nhìn xuống khán phòng trống trải và cả những hàng ghế trống, trong lòng cảm thấy xa cách vô cùng. Nàng nhìn thấy rõ những gương mặt đã quen thuộc từ lâu với đôi má đỏ bừng vì la hét quá lớn. Nhưng khoảng khắc nàng mở mắt ra lần nữa, tất cả đều biến mất, kể cả những người xung quanh nàng.
Tôi thực sự muốn nghe lại những tiếng reo hò khi ấy.
Ý tôi là, một lần nữa được nghe đám đông hô vang tên chúng tôi và tôi sẽ thật vui vẻ quay về bên cạnh chỗ cô gái nhỏ của tôi.
Nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người con gái trên mặt trang giấy, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng, mặc định xem đó là một nụ hôn thay cho lời chào tạm biệt.
- "LingLing..."
Chính người hâm mộ bỏ quên đó đã quay trở lại để tìm chiếc banner quý giá của cô, đã vô tình chứng kiến cảnh tượng này và thậm chí còn suýt ngừng thở vì nó.
Người trên sân khấu đột nhiên ngừng cười, lông mày nhướng lên, nháy mắt với cô.
Suỵt - Đây là bí mật của chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro