Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.


LingLing Kwong đúng thời hạn bước vào hội trường đại học, vào buổi sáng ngày đưa nàng bước chân vào chuyến hành trình dài, Orm Kornnaphat thay đổi thói quen được nuông chiều của ngày thường, chào tạm biệt nàng cùng nụ cười rạng rỡ. LingLing Kwong nhìn đến cảm thấy đau lòng cùng chua xót, duỗi tay xoa xoa lên đỉnh đầu em.
 
- "Nếu Nong Orm nhớ chị, hãy dùng điện thoại video call cho chị chịu không?"

- "Vâng ạ! Orm sẽ làm. Cuối tuần Orm có thời gian ở nhà."

- "Được rồi, chị đã biết."

Điều đó cũng rất bình thường, sau khi ôm gia đình, nàng bước chân lên tàu cao tốc. Tiếng thông báo tàu sắp khởi hành vang lên trên sân ga trống trải, LingLing Kwong ngước nhìn về phía bầu trời, trong xanh thăm thẳm vạn dặm không mây.

Đoàn tàu dần dần tăng tốc cho đến khi khung cảnh ngoài cửa sổ biến thành những hình thù nhiễu sáng, LingLing Kwong từ ba lô lấy ra một cuốn sách về chuyên ngành của nàng, tiếp tục xem trước chuyên ngành mình sắp học.

Vừa mới mở ra trang sách được đánh dấu, điện thoại của nàng liền vang lên từng hồi tiếng chuông. Sau khi nhìn thấy ID người gọi, LingLing Kwong hiểu ý mỉm cười, chuyển tiếp trả lời cuộc gọi, trên màn hình liền xuất hiện một Orm Kornnaphat với đôi mắt nâu sáng tròn xoe.

- "Như thế nào chị vừa rời đi em liền gọi điện thoại cho chị?"

- "Là chị bảo em làm vậy mà… LingLing Kwong ~~ em nhớ chị quá đi ~~."

LingLing Kwong dùng đầu ngón tay cách một cái màn hình điểm điểm lên cái trán của Orm Kornnaphat, nhớ tới chú cún con mà nàng vừa xem được trên tiktok, đã điên cuồng rung chuông ngay khi chủ nhân của chú ta vừa rời đi quả thực so với Orm Kornnaphat giống nhau như đúc.

- "Chờ qua mấy ngày nữa chị liền trở về. Em phải chuẩn bị khai giảng thật tốt có biết không."

- "Em--biết--rồi--"

- Vậy chị cúp máy nhé?"

Orm Kornnaphat không đáp ứng cũng không cự tuyệt, tựa cằm vào điện thoại, dáng vẻ thoạt nhìn có chút không tình nguyện.

- "Cúp máy đi ạ."

- "Được rồi, mỗi ngày đều phải nhớ video call với chị nhé."

- "Vâng."

Thời gian trôi quả thật rất chậm, chậm đến nỗi bóng cây long não bên ngoài cửa sổ cũng dài ra, giống như đã trải qua được mấy độ ra hoa. Thời gian quả thật cũng trôi qua rất nhanh, nhanh đến nỗi không thể nào phát hiện được thời gian cứ thế lặng lẽ bên người trôi qua, đảo mắt liền phải đối mặt với kỳ thi luôn khiến người ta phải đau đầu.

Như những gì nàng đã hứa hẹn, LingLing Kwong cuối tuần rảnh rỗi liền sẽ về nhà bám trụ hai ngày. Gương mặt tràn đầy tươi cười lắng nghe Orm Kornnaphat kể về cuộc sống mới lạ của việc bước vào sơ trung, tuy rằng như vậy có chút khiến cho thân thể mỏi mệt, thế nhưng trái tim lại luôn là tràn đầy sức sống.

Chuyên ngành đại học tự chọn của LingLing Kwong là du lịch, mẹ nàng cũng có hỏi qua nguyên nhân, điều đầu tiên là rất thực tế, nàng đối với tiếng Anh cùng tiếng Trung tương đối thuần thục, lại dần dần thành thạo Thái ngữ, ở ngành này đặc biệt có được ưu thế được ông trời ưu ái. Đây là câu trả lời nàng hướng tới người khác giải thích.

Đương nhiên, vẫn còn có lí do thứ hai, nàng hy vọng có thể có cơ hội, mang theo thân hữu cùng du lịch vòng quanh thế giới rộng lớn này.

So với việc học tập ở trường đại học, học sinh sơ trung còn đau đầu hơn cả, vì đó là khởi điểm của hệ thống những môn học cơ bản, cũng là một hệ thống học tập hoàn toàn mới mẻ. LingLing Kwong so với Orm Kornnaphat được nghỉ ngơi nhiều hơn, đương nhiên phải chịu trách nhiệm cho vấn đề về việc học tập của Orm Kornnaphat.

Kỳ thực ở LingLing Kwong thấy được, Orm Kornnaphat đã đủ thông minh sáng dạ, nhưng em ấy có cá tính mạnh mẽ và muốn trở thành người giỏi nhất trong tất thảy mọi việc. Thế nên ở bản thân tự tạo ra áp lực quá lớn. Cho nên, cô nhóc cao gầy vốn có dáng người mảnh khảnh cũng vì vậy mà trở nên bụ bẫm do ăn uống theo cảm xúc.

LingLing Kwong thực thích dáng vẻ có phần bụ bẫm của em ấy, giống như dáng vẻ tròn tròn và đáng yêu của em vào khoảng khắc lần đầu các nàng gặp nhau. Nàng một bên lau lau mái tóc ướt, một bên xoa xoa lấy gương mặt nhỏ nhắn của Orm Kornnaphat, sau đó giải thích về tính logic và nguyên lý của những câu hỏi sai.

Trời tối, bố mẹ của Orm Kornnaphat còn chưa có trở về, hẳn có lẽ đều vì công tác mà bận rộn, nàng đương nhiên cũng vì thế mà ở lại.

LingLing Kwong sửa sang lại ga trải giường, qua khóe mắt nhìn thấy Orm Kornnaphat ngượng ngùng xoắn xít đứng ở đuôi giường vặn vẹo ngón tay, vì thế ngẩng đầu dò hỏi. - "Làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với chị sao?"

Orm Kornnaphat trốn tránh ánh mắt của nàng vài lần, cuối cùng lén lút từ trong túi của em lấy ra một món trang sức, còn có một phong thư.

- "P'LingLing ~~"

Em rất ít khi như vậy xưng hô với nàng, LingLing Kwong rất rõ ràng, Orm Kornnaphat nhất định có điều gì đó khó có thể mở miệng thỉnh cầu nàng.

- "Làm sao thế?"

Orm Kornnaphat lại ngượng ngùng trong chốc lát, sau đó mới dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói. - "Orm có thầm thích một học tỷ, P'LingLing có thể giúp Orm đọc qua thư tình được hay không… Orm sợ là viết không được tốt…"

Em cả người đã xấu hổ đến mức cũng làn da trắng nõn cũng ửng hồng, độc lưu chỉ có LingLing Kwong một người vừa trải qua một nỗi khiếp sợ ngắn ngủi, vô tưởng vô niệm sững sờ tại chỗ.

Thầm thích... Học tỷ... Thư tình sao... 

Những từ ngữ mấu chốt ấy cứ lặp đi lặp lại, tới tới lui lui quanh quẩn ở trong đầu, làm nàng thật lâu cũng không thể hồi phục tinh thần.

Em ấy... Em ấy thật sự thích một nữ nhân sao? Chân thành tha thiết đến mức… Còn viết thư tình? Lại còn… Để cho nàng tới làm cố vấn?

- "LingLing Kwong... LingLing Kwong...? Chị làm sao vậy?"

Thẳng đến khi em tiến đến lay động cổ tay áo của LingLing Kwong, nàng mới từ trạng thái đầu óc trống rỗng phục hồi lại tinh thần. Khoảng khắc nàng nhìn vào đôi mắt nâu sáng sâu không thấy đáy của Orm Kornnaphat, cảm xúc của nàng nhất thời tiêu tán sạch sẽ.

- "Trước... đi ngủ trước được không…"

- "Không được ~ Orm ngày mai liền phải đi đưa thư tình rồi ~~"

Orm Kornnaphat liền đem chiếc phong bì màu hồng phấn nhét vào trong tay nàng. - "Chị mau nhìn xem."

Nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể thong thả từ trong phong thư chưa dán kín lấy ra giấy viết thư, mẩu giấy viết thư nho nhỏ chứa đầy những con chữ dày đặc, ngay từ đầu đã nhìn ra được sự trẻ con mà chân thành.

Đọc đến một nửa, cảm giác đè nén trong ngực càng lúc càng thêm mãnh liệt, nàng giống như trốn chạy hốt hoảng đem giấy viết thư nhét trở lại phong thư, vô hồn mà khen ngợi một câu "rất tốt", sau đó nhanh chóng chui vào ổ chăn, giống như muốn trốn rúc vào trong mai rùa.

- "Thật vậy sao? Vậy thì thật là tốt!" Sau lưng nàng Orm Kornnaphat vẫn còn đang háo hức mà chờ mong, trong giọng nói nhảy nhót cảm tình, tựa hồ nàng đã thật lâu rồi cũng chưa từng được nghe qua.

Cho nên, ở trong khoảng thời gian mà các nàng xa nhau, ở trong khoảng thời gian mà các nàng không thể không dứt bỏ lẫn nhau này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

LingLing Kwong dùng sức nhắm mắt lại, giống như muốn ngăn cách tất cả những nguồn ánh sáng bên ngoài, liền có thể cắt đứt những liên tưởng tự do đang không ngừng xuất hiện kia.

Giống như, nàng ở một nơi không thể nhìn thấy gì, đột nhiên phải đối mặt với cái gọi là mất mát. Giống như một con diều bị gió bão thổi đứt dây, mơ hồ lưng chừng, không chỗ trú ngụ.

Ngày hôm sau, Orm Kornnaphat gương mặt tràn đầy chờ mong mà rời khỏi nhà, mẹ Orm đã tiễn em ấy, sau đó xoay người cùng LingLing Kwong tán gẫu. - "Khi con trở về mọi chuyện liền khác đi, Orm đã trở nên vui vẻ hơn nhiều, ngày thường cũng không thấy con bé như vậy bao giờ."

Ánh mắt của LingLing Kwong lại có chút cô đơn.

Nàng lại ngồi một mình trên xích đu ở sân sau, tự hỏi Orm Kornnaphat từ khi nào đã biết yêu, rõ ràng mỗi ngày đều có gọi điện thoại, video call, nàng lại chưa từng phát hiện ra điều gì đặc biệt khác thường. Nàng cũng không rõ Orm Kornnaphat như thế nào mà thản nhiên tiếp nhận đối với người đồng giới không muốn xa rời, nàng thậm chí càng không thể hiểu được, cảm xúc của chính mình hiện tại là gì, lại vì cái gì mà rơi vào vô tận hư không.

Mẹ nàng dường như cũng nhận thấy sự thay đổi của nàng, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi mà đi đến bên kia xích đu ngồi xuống.

LingLing Kwong đối với mẹ mình miễn cưỡng nở nụ cười.

- "Tiểu LingLing, có tâm sự về điều gì có thể nói với mẹ."

Người gần gũi nhất với nàng, dùng thứ ngôn ngữ mà nàng quen thuộc nhất bắt đầu cuộc trò chuyện, ấm áp đến làm nàng muốn khóc.

Nhưng nàng do dự trong chốc lát, vẫn là lắc lắc đầu.

Mẹ nàng mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài sau gáy nàng. - "Không sao cả, không muốn nói cũng không sao, nhưng là không cần đem cảm xúc tiêu cực giữ lại ở trong lòng."

LinLing Kwong trầm mặc cúi đầu, một lát sau mới nhìn về phía mẹ mình. - "Mẹ ơi..." thanh âm của nàng không tự chủ được mà run rẩy. - "Con không rõ."

- "Có lẽ mẹ có thể giúp con giải thích một chút nhỉ?"

LingLing Kwong lại cúi đầu. - "Vì cái gì… Vì cái gì người ta sẽ đối với điều mà họ chưa bao giờ có được, khi mất đi lại cảm thấy tiếc nuối như vậy?"

Mẹ nàng mấp máp môi, biểu tình phảng phất như đã hiểu rõ nội tâm của nàng. - "Đứa nhỏ ngốc, bởi vì họ đã có được con rồi." 

Bởi vì...đã có... được nàng...

Bởi vì em ấy đã có được nàng rồi sao...

Không thể, làm sao có thể xảy ra được đây, nàng đối với Orm Kornnaphat chưa từng có thứ tình cảm gọi là tình yêu, lại như thế nào sẽ bởi vì em yêu thích người khác mà ảo não buồn bã như vậy? Không phải, mẹ đã sai rồi, nàng còn chưa có tình yêu của đời mình.

- "Nhưng mà nói đi nói lại lần nữa, mất mát là cảm xúc bình thường của cuộc sống này, một đoạn đường dài đằng đẵng, con nhất định sẽ gặp phải mất mát rất nhiều, cũng sẽ cùng người khác cùng nhau sở hữu nhiều thứ, nhưng chỉ cần đem điều con trân quý nhất chặt chẽ giữ lấy, liền sẽ không có gì phải hối tiếc."

Trong đầu LingLing Kwong không ngừng nhớ lại cảnh tượng tối qua, lại tưởng tượng ra tới ảo tưởng dáng vẻ Orm Kornnaphat hướng mình thổ lộ, người kia có phải cũng sẽ yêu thích em ấy không? Liệu nàng có cảm thấy thương tâm không? Hay là...nó sẽ ngày càng tiến xa hơn? Nàng có thể giữ được những gì mà nàng trân quý không? Nhưng mà, điều đó là gì?

Sau khi ăn cơm trưa, LingLing Kwong nằm ở trên giường mơ màng sắp ngủ, mơ hồ trong ý thức bao phủ luồng ánh sáng trắng xanh, lại dường như xuất hiện thứ gì đó, nàng vẫn luôn hướng về phía trước mà đi, rồi lại chạy đuổi theo, đều chưa từng mảy may đến gần. Chỉ là thứ cảm giác bi thương không tên đó không ngừng sưng to bành trướng, như muốn làm tan nát trái tim nàng.

Nàng cứ thế mà rơi nước mắt, từ nức nở mà khóc rống lên, nàng khóc lóc, vẫn là không ngừng hướng đến phía trước mà đi, những tưởng bản thân đã đến gần được thứ đó, lại như càng đến gần càng xa. 

Cảnh trong mơ giống như nước trong bồn tắm trong tích tắc xoay tròn trút xuống sụp đổ sau khi rút phích cắm, LingLing Kwong bỗng nhiên mở mắt, phát giác ra tóc hai bên thái dương đã bị nước mắt thấm ướt. Nàng tỉnh dậy một lúc, mới ngồi dậy lặng lẽ lau nước mắt.

Nàng chính mình suy nghĩ cẩn thận, lặp đi lặp lại tự mình dò hỏi cùng phá giải, cuối cùng tìm được đến một đáp án mà nàng cho là hợp lí.

Con người đều là có cảm xúc chiếm hữu, ở nàng xem ra, Orm Kornnaphat cùng nàng ở chung một khoảng thời gian mà có thể so với quan hệ huyết thống, em ấy đối với chính mình ỷ lại là điều dĩ nhiên, nhưng hôm nay, tín nhiệm cùng ái mộ của đứa nhỏ này đối với mình bị người khác chiếm mất, mặc dù các nàng chỉ là bạn bè, LingLing Kwong mặc dù là tự hỏi cũng sẽ từ tâm sinh ra thất vọng cùng mất mát.

Đúng, nhất định là như vậy.

Buổi tối Orm Kornnaphat tan học trở về nhà, trên gương mặt tràn đầy vẻ hứng khởi vì biết yêu lần đầu, lôi kéo nắm lấy đôi tay của LingLing Kwong, kể cho nàng nghe về quá trình bí mật trộm đưa thư tình cho học tỷ có bao nhiêu thấp thỏm cùng lo lắng, sau đó còn cùng bạn học chúc mừng thành công gì gì đó.

Tuy rằng tự mình an ủi cả buổi chiều, LingLing Kwong vẫn là không thể nặn ra nổi một nụ cười chân thành, chỉ là đơn giản ứng hòa qua loa.

- "Cái gì đây, P'LingLing thật là lạnh nhạt quá đó!"

LingLing Kwong hận không thể trợn tròn mắt, âm dương quái khí mà vỗ vỗ tay. - "Đây là chúc mừng Nong Orm yêu sớm nha ~~" 

Thái độ của LingLing Kwong cũng không thể dập tắt được sự nhiệt tình của thiếu nữ mới biết yêu này. Orm Kornnaphat bỏ qua thái độ không vui của nàng, luôn là hướng chờ mong nhận được lời hồi đáp đến người mà em ái mộ.

Tuy rằng thẳng cho đến khi học kỳ kết thúc, em cũng không có nhận được lời hồi đáp nào.
 
Nhìn tia hy vọng trong đôi mắt của Orm Kornnaphat tiêu tán trở thành tuyệt vọng cùng mất mát, thế nhưng cũng sẽ chỉ nằm trên ghế sofa ở trong một góc không nói một lời, LingLing Kwong cảm thấy trong lồng ngực chỉ toàn phiền muộn.

LingLing Kwong đến chính mình cảm xúc còn điều chỉnh không tốt, đừng nói đến việc muốn an ủi đứa nhỏ vừa thất bại trong việc thổ lộ tình cảm này, vừa vặn một bạn học sống cùng nàng ở trường đại học ngỏ ý muốn mời nàng tham dự một phần thực tập công tác. Nàng chính là đã luôn mãi cân nhắc, sau đó vẫn là quyết định thoát đi.

Vì thế vào đầu kỳ nghỉ hè, LingLing Kwong liền chuẩn bị thu dọn hành lý quay trở lại trường đại học, Orm Kornnaphat đối với điều này không hề hay biết gì, thẳng đến khi bánh xe hành lý của nàng va chạm vào sàn nhà, phát ra âm thanh lăn bánh cộc cộc.

- "Chị muốn đi đâu?"

- "Trở lại trường tham gia khóa thực tập."

- "Chị đã nói kỳ nghỉ muốn ở trong nhà! Vì cái gì đột nhiên muốn rời đi?"

LingLing Kwong cúi đầu trầm mặc, đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó ngồi xổm xuống xỏ giày vào, không có ý tứ muốn trả lời Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat rốt cục cũng từ ghế sofa đứng dậy. - "Chị không định nói gì sao?"

LingLing Kwong thực sự không nghĩ muốn cùng Orm Kornnaphat tranh chấp hoặc lí luận, em ấy đối với diễn đạt có chút không am hiểu, khó có thể dùng lời nói một lần nói rõ. - "Đột nhiên có cơ hội thực tập."

- "Chị không thể thất hứa." Orm Kornnaphat thanh âm đã mang theo nức nở như đang khóc. - "Vì cái gì mà nói chuyện không giữ lời..."

- "Thực xin lỗi..." LingLing Kwong chỉ là nói ra lời xin lỗi, tuy rằng lời mà nàng nên nói cũng không phải là lời xin lỗi như thế.

Orm Kornnaphat thái độ khác thường không có thanh âm. LingLing Kwong cưỡng chế lại cảm giác áy náy cùng không đành lòng, tưởng cứ như vậy liền có thể hung hăng mà rời đi, trốn tránh những cảm xúc khó hiểu của chính mình, trốn tránh những phản ứng tâm lý không thể hiểu nổi, cùng với, những vấn đề vĩnh viễn nàng không thể giải quyết nổi.

Nhưng bàn tay đang nắm chặt tay nắm cửa của nàng nổi lên trắng bệch, ngoài cửa dường như xuất hiện vật cản, rốt cục cũng không thể đẩy ra được nửa phần. Nàng vẫn là không nhịn được xoay đầu nhìn lại, mái đầu nhỏ nhắn của Orm Kornnaphat gục xuống tựa lên lưng ghế, nước mắt cực đại liền như vậy an tĩnh mà rơi xuống.

Trái tim giống bị người hung hăng bóp nghẹn, cảm giác đau đớn âm ỉ cùng hít thở không thông nháy mắt đột nhiên ập tới. Nàng đóng lại cửa phòng, bước nhanh đến bên ghế sofa, một tay đem Orm Kornnaphat ôm vào trong lồng ngực.

- "Đừng... đừng khóc."

Orm Kornnaphat càng khóc đến lợi hại hơn, chẳng sợ không biết em ấy vì cái gì mà khóc lóc thương tâm đến vậy, LingLing Kwong vẫn là cảm thấy đau lòng đến tột đỉnh.

- "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi... chị không đi nữa, chị sẽ ở lại."

- "Chị ấy không cần Orm, P'LingLing cũng không cần Orm, không có ai muốn Orm cả!"

- "Không có không cần em. Nếu em cần chị, chị liền sẽ ở đó."

Orm Kornnaphat từ trong lồng ngực của nàng ngẩng đầu, những sợi lông tơ trên mép tóc rời rạc ươn ướt dính vào gương mặt, hốc mắt phấn hồng giống như thỏ con. - "Orm vẫn luôn cần chị mà, LingLing Kwong. Chị phải đối với Orm thật kiên nhẫn mới được, không thể phiền chán cũng không được biến mất."

LingLing Kwong trong lòng thật sâu thở dài một hơi, bất đắc dĩ mà xoa xoa đỉnh đầu của Orm Kornnaphat. - "Được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro