3.
LingLing Kwong hoàn tất thủ tục chuyển trường, thông minh như nàng, ngắn ngủi mấy ngày đã có thể hiểu được một ít từ ngữ cùng khẩu ngữ đơn giản. Nhưng chung quy nàng cũng chỉ là người mới đến đây, LingLing Kwong như cũ chỉ có thể dùng tiếng Anh cùng người khác giao tiếp.
Môi trường giảng dạy khép kíp của cao trung đem nàng cô lập khỏi cảm giác thân thuộc và vùng an toàn, ghi chép khi đi học giống như thiên thư bút ký, ngôn ngữ giống chú văn, bạn học lại xa cách sau giờ học còn có gương mặt u sầu của lão sư, tất cả những điều này hết thảy đều tra tấn nàng.
LingLing Kwong luôn ngồi một mình, vùi đầu khổ học một quyển Thái ngữ nhập môn. Đối với người ngoài, khả năng chỉ cảm thấy nàng là một người sống nội tâm nhút nhát, trời sinh không thích xã giao. Có lẽ chỉ có nàng mới biết chính mình nội tâm có đến bao nhiêu áp lực.
Orm Kornnaphat hiện đang học tiểu học, cũng không phải đứa nhỏ cả ngày ở nhà chơi đùa cùng bạn cùng trang lứa, chỉ có buổi tối tan học sẽ đến nhà LingLing Kwong ngồi ở đó.
Sau đó, Orm Kornnaphat biết được rằng trường cao trung của LingLing Kwong gần trường tiểu học của mình, đã làm nũng muốn nàng đưa đón em về nhà, vì thế việc đón Orm Kornnaphat đã trở thành lí do khiến nàng chờ mong đi học nhất.
Học kỳ đầu tiên rất nhanh liền kết thúc, đúng như dự đoán, LingLing Kwong trượt tất cả các môn trừ tiếng Anh. Nàng đối với chính mình đều không có quá nhiều mất mát, nhưng khi Orm Kornnaphat phát hiện ra điều này, em vẫy vẫy ngón tay như một tiểu đại nhân, nói. - "Như này là không thể được, vẫn là để Orm trở thành lão sư đến dạy cho chị đi."
Bộ dạng tự tin của em ấy thật sự rất đáng yêu, nhưng mà so với dáng vẻ trẻ con nghịch ngợm của em ấy lại có chút kỳ quặc.
Mẹ Orm Kornnaphat ở bên cạnh trêu chọc con gái. - "Vậy nếu như sau này thành tích điểm thi của LingLing vẫn không đạt, mẹ sẽ phạt con nhé."
- "Cứ giao chị ấy cho Orm!"
Từ đó trở đi, Orm Kornnaphat liền thường xuyên ngủ lại ở nhà LingLing Kwong.
Bởi vì vị tiểu lão sư "có tài" này, thường xuyên ngủ gật trên bàn trong khi giảng dạy.
Sau này, giường đơn trong phòng của LingLing Kwong đổi thành giường đôi, nàng cũng có thể thuần thục bế đứa nhỏ này lên giường ngủ, mà em ấy theo thói quen rúc vào bên cổ nàng, phát ra tiếng thở rầm rì giống như cún nhỏ.
Bị Orm Kornnaphat gắt gao ôm lấy, tỉnh dậy mồ hôi ướt đẫm áo ngủ cũng không tức giận, vẫn giống như cũ lúc em là đứa nhỏ năm tuổi dốc lòng chăm sóc.
Ngay cả mẹ của Orm Kornnaphat cũng nói là LingLing Kwong quá cưng chiều đứa nhỏ này đến mức khiến em suýt mắc bệnh công chúa, lúc đó Orm bé nhỏ liền giơ chiếc thìa vẫy vẫy. - "Orm chính là công chúa."
LingLing Kwong nhìn em, vẫn luôn là cong cong khóe mắt mỉm cười.
Cũng không biết có phải là chó ngáp phải ruồi hay không, nhưng bắt đầu kỳ học thứ hai, thành tích học tập của LingLing Kwong nhanh chóng cải thiện, trong vài tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, nàng đã có thể phát huy được trình độ như khi còn học ở Hồng Kông.
Không ngoài sở liệu, nàng được nhận vào đại học Khon Kaen, ngôi trường cao cấp ở Thái Lan. Bố nàng ở Hồng Kông đã gửi đến quà mừng, chúc mừng thành tích học tập của nàng.
Cả hai gia đình đều đặc biệt cao hứng, nhưng chỉ có Orm Kornnaphat lại không có mấy vui vẻ đứng dậy chúc mừng.
Bởi vì ngôi trường đó cách Bangkok hơn bốn trăm km và phải mất ba tiếng đi xe điện, mà điều đó có nghĩa là mỗi ngày em sẽ khó có thể gặp được LingLing Kwong, rất khó lại từ trên người nàng ngửi được mùi thơm xà phòng sạch sẽ mà đi vào giấc ngủ, lại rất khó ôm lấy thân thể ấm áp của nàng mỗi khi thức dậy.
Các nàng lại muốn giống như sáu năm trước, ai đi đường nấy.
Vào ngày họp mặt gia đình, đứa nhỏ Orm Kornnaphat mười một tuổi đã lén lút học trộm bố uống một ngụm rượu tây, kết quả bị sặc đến mức thè lưỡi ra, mới hiểu được nguyên lai cái gọi là mượn rượu tiêu sầu, cũng là như vậy cay độc chua xót.
Tuổi nhỏ thân thể trong chốt lát liền đỏ bừng, híp mắt nằm trên bàn ậm ừ, người lớn chỉ cảm thấy đáng yêu, tỉnh ngủ men say liền sẽ qua đi.
LingLing Kwong vẫn là có chút lo lắng, gật đầu chia tay chú và dì, đồng thời đỡ lấy Orm bé nhỏ trở về phòng ngủ, đứa nhỏ không thanh tỉnh này giống như bạch tuộc nhỏ muốn quấn lấy nàng, thật vất vả mới kéo tới trên giường, lập tức liền bị ôm lấy.
- "Chị... ưm..."
- "Đi ngủ trước đã, Nong Orm."
- "Chị ngồi xuống trước đi..."
LingLing Kwong ngoan ngoãn làm theo, đầu gối nửa quỳ trước mặt Orm Kornnaphat, nhìn thẳng em ấy.
Hai má em đỏ bừng, kéo dài đến xương quai xanh nhạt dần thành màu hoa đào. Nương theo ánh trăng, LingLing Kwong nhìn đến trong mắt nàng đong đầy sao trời.
Orm Kornnaphat dùng sức nâng lên gương mặt của nàng, LingLing Kwong gương mặt cũng tròn trĩnh như một đứa trẻ, thật đơn thuần đáng yêu.
- "Không muốn ngủ, muốn... nhìn chị, nhìn tới... nhìn tới lúc chị đi..."
- "Chị sẽ thường xuyên trở về."
Orm Kornnaphat chỉ lắc đầu. - "Chị lại muốn bỏ rơi Orm nữa rồi sao?"
Lần này LingLing Kwong cũng không có nói gì nữa, nàng trầm mặc trong chốt lát, đứng dậy đem Orm Kornnaphat ôm vào lòng. - "Sẽ không nữa... sẽ không bỏ rơi em nữa, chị hứa với em."
Orm Kornnaphat từ nhỏ đến lớn, khi cười liền thoải mái cười to, khi tức giận liền trở nên cuồng loạn, khi khóc liền gào to, nhưng mà đây là lần đầu tiên, em vùi mình vào vai LingLing Kwong khóc nức nở, dùng thân thể run rẩy của mình kể ra đau đớn.
- "Mỗi tháng chị đều sẽ trở về ít nhất một lần, mỗi kỳ nghỉ chúng ta đều trải qua cùng nhau, chỉ là bốn năm đại học thôi mà, chờ đến khi em tốt nghiệp sơ trung, chị sẽ trở lại Bangkok, khi đó chúng ta liền có thể ở bên nhau mọi lúc."
Orm Kornnaphat ngẩng đầu ngước nhìn nàng, LingLing Kwong rút ra khăn giấy, lau lau gương mặt ướt đẫm của em, tùy ý mặc em ngây ngốc nhìn mình.
Còn chưa kịp phản ứng, gương mặt nhỏ nhắn được nàng lau sạch đột nhiên tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
LingLing Kwong sửng sờ một lúc, và trước khi Orm Kornnaphat lần nữa thử thăm dò lại gần nàng, dùng tay chống lại bả vai em, nói. - "Em đang làm cái gì?"
- "Người ta nói, thích một người, liền sẽ hôn lên môi nàng."
- " Là ai? Ai nói với em?"
- "Rất nhiều người…… Trong TV có, điện thoại di động cũng có, bạn học cũng đều nói như vậy."
LingLing Kwong mím mím môi, trong lòng chấn động thật lâu không thể bình tĩnh, nhưng vẫn là giả vờ trấn định, nói. - "Yêu thích có rất nhiều loại, em có thể thích mẹ, thích chị gái, thích bạn thân, nhưng hôn môi chỉ có thể cùng người em yêu làm mà thôi."
- "Người yêu là cái gì? LingLing Kwong không thể là người yêu của Orm sao?"
- "Em đến người yêu là gì cũng không biết, như thế nào lại dễ dàng quyết định lựa chọn chị?"
- "A... em mặc kệ... Orm rất thích chị, một giây một phút cũng đều không nghĩ đến sẽ rời xa chị."
Không biết là thật hay giả, Orm Kornnaphat lại tiếp tục nương theo men say làm nũng, tránh né ánh mắt tha thiết của LingLing Kwong, nàng không nghĩ quá quan tâm đối với sự nũng nịu của em, vì thế thẳng người, nói. - "P'LingLing là chị, Nong Orm là em, em có thể thích chị, giống như em thích mẹ vậy."
- "Không giống nhau, Orm cảm thấy không giống nhau."
- "Đó là bởi vì em vẫn còn nhỏ, em chỉ cảm thấy có thể chơi được cùng nhau là tốt rồi."
- "Vậy chị có thể hôn Orm không?"
- "Không thể."
- "Vì cái gì không thể? Mẹ cũng sẽ hôn chúc ngủ ngon với Orm kia mà."
- "Chị…"
LingLing Kwong định nói đó là bởi vì chị không phải là mẹ của em, nhưng lại đi ngược lại với lời giải thích trước đó. Nói đến cùng, nàng khi đó cũng không hiểu được cái gì gọi là vĩnh viễn, không hiểu lời hứa hẹn của mình đối Orm Kornnaphat có bao nhiêu trầm trọng, có bao nhiêu là không thực tế. Nàng không hiểu nên giải thích về tình yêu như thế nào, nàng cũng là không thành thục, mặc dù so với đồng niên lại phải chịu đựng càng nhiều hơn.
Vậy nên, trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của mình, nàng đã vô số lần nghĩ rằng, những lỗi lầm mình phạm phải, hẳn có thể đều được tha thứ.
Nhìn vào đôi mắt vẫn như cũ sáng ngời của Orm Kornnaphat, tim đập mạc danh trở nên bất đồng với bình thường, vẻ mặt ủy khuất của đứa nhỏ khiến trái tim nàng run rẩy sụp đổ.
LingLing Kwong cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Orm Kornnaphat.
- "Bây giờ có thể ngoan ngoãn đi ngủ được không?"
Nàng cho rằng chính mình đã tìm được lời giải thích hợp lí nhất.
Đứa nhỏ được nhận kẹo cũng không mấy vui vẻ, đây không phải là thứ mà em mong muốn, nhưng Orm Kornnaphat vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống, chờ đợi LingLing Kwong cũng lên giường chui vào trong chăn, đem thân thể chính mình mềm nhẹ ôm lấy.
LingLing Kwong trong cổ họng ngân nga một khúc hát ru xa lạ, cơn buồn ngủ lan ra khắp cơ thể cùng cơn say, em nắm chặt lấy góc áo chị gái mình trước khi chìm vào giấc ngủ, cầu nguyện với một vị thần vô danh, hy vọng rằng sự chia ly sẽ đến chậm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro