1.
Mùa hè cay đắng ở Thái Lan mang hương tiêu, hăng hắc nhưng lại ngọt ngào.
Ánh mặt trời cuồng dã đốt cháy từng hạt bụi đất, vì những giấc mơ ngọt ngào mà tăng thêm chút khói mờ ảo, đồng thời cuốn lên hương vị mằn mặn của nước biển, ôm lấy dòng người vội vã trên thế gian theo làn gió.
Ít nhất, ở độ tuổi mười hai khi đó trong trí nhớ của LingLing Kwong chính là như thế.
- "LingLing, dậy đi con, sắp đến giờ cơm chiều rồi đấy."
Nàng trong một giấc mơ phức tạp tỉnh lại, áp suất không khí do nhiệt độ cao tạo ra giống như tảng đá đè trước ngực nàng. Khoảnh khắc mở mắt ra, hít thở không thông cùng cơn đau dạ dày đột ngột ập đến, rồi trong một khoảng khắc lập tức biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
LingLing Kwong dụi dụi mắt ngồi dậy, đại não trống rỗng, chờ đợi ý thức quay trở lại mới chợt nhớ ra, lúc này bản thân đã sớm ở Thái Lan.
Nàng tốt nghiệp trường tiểu học quốc tế ở Hồng Kông, mẹ nàng quyết định trong kỳ nghỉ hè dài hạn này, mang nàng trở về quê hương của bà, Tiểu LingLing sau khi nghe được đã hưng phấn không thôi, vì thế nên kỳ nghỉ hè vừa đến, nàng liền bước lên máy bay đi đến Thái Lan.
Ngắm nhìn đám mây ngày thường phiêu diêu trên đỉnh đầu rơi xuống dưới chân, mọi thứ hết thảy đều trở nên mới lạ và thú vị, lộ trình ngắn ngủi mấy giờ đồng hồ, giống như bóng chim câu bay qua khe cửa.
Sau khi hạ cánh ở Thái Lan, mẹ nàng mang nàng đến nhà ông bà ngoại tá túc, tuy rằng ông bà ngoại đôi khi cũng sẽ thân chinh bay đến Hồng Kông thăm mẹ nàng, nhưng chính là cũng có khi, LingLing Kwong cùng ông bà không giống như mẹ nàng như vậy gần gũi.
Tiểu LingLing núp sau lưng mẹ của nàng cắn cắn ngón tay, nhút nhát sợ hãi nhìn bọn họ, thẳng đến khi mẹ nàng sau khi chào hỏi, dùng tiếng Trung cùng nàng nói nói. - "Con mau chào ông bà đi."
Tiểu LingLing giọng nói như vừa mới cai sữa dùng tiếng Anh nói. - "Xin chào ạ."
Các đại trưởng bối đem tính cách hiền hòa dịu dàng di truyền cho mẹ của nàng, mà tự nhiên cũng biểu hiện thái độ của bọn họ đối với đứa cháu gái bé bỏng. Ngôn ngữ trở ngại cùng mối quan hệ xa cách khiến LingLing Kwong có chút không được tự nhiên, mà bọn họ cư nhiên cũng không giữ đứa cháu gái bé bỏng ở lại bên người.
Lâu ngày không gặp, LingLing Kwong biết mẹ có nhiều lời muốn nói, vì thế ngoan ngoãn đẩy hành lý vào phòng riêng của mình. Nơi này đã được thu dọn sạch sẽ, yên tĩnh chờ đợi chủ nhân dọn vào.
Thói quen dừng chân sinh hoạt khiến LingLing Kwong yêu cầu một không gian độc lập, một căn phòng dành cho khách nho nhỏ như thế này chính là rất hợp ý của nàng.
Những ngày tiếp theo, mẹ LingLing Kwong mang nàng đi thăm thú Đại hoàng cung, Xiêm La cổ thành và đi thuyền trên sông Chao Phraya, còn đi rất nhiều chợ đêm cùng nhà hàng nổi tiếng, cư nhiên sinh hoạt ngày thường cuối cùng liền sẽ trở về yên ả.
Yên ả sinh hoạt, LingLing Kwong trừ bỏ việc chuẩn bị bài tập cho chương trình học sơ trung, còn thích ngồi trên xích đu đọc sách dưới ánh sáng nhàn nhạt của buổi sáng. Thẳng đến khi đường phố tràn ngập thanh âm đùa giỡn của trẻ con, nàng mới đứng dậy trở về phòng.
Tựa như hiện tại, từ trong một giấc ngủ trưa sâu mà bị đánh thức.
LingLing Kwong xoa xoa đôi mắt mơ màng. - "Đã đến giờ cơm chiều rồi sao? Mẹ ơi?"
- "Đúng vậy, bà ngoại đã làm món miến xào mà con thích."
- "Nhưng con đã ăn miến xào được 13 ngày rồi mà mẹ..."
So với dáng vẻ giễu cợt trêu chọc ẩn giấu của mẹ, cô bé đứng ở cửa phòng càng dễ nhìn thấy hơn, cô bé chắp tay sau lưng đứng ngoài ván chân tường, rướn cổ nhìn vào trong phòng, giống như cún con bị bức tường không khí chặn lại.
- "Em ấy là ai vậy ạ?"
- "A ~ Đây là bé con nhà hàng xóm đối diện, toàn thời gian khi có ông bà ngoại ở nhà, cô bé thường xuyên được gửi ở đây."
- "Em ấy có thể nói được tiếng Trung không?"
- "Tiểu LingLing, đừng đòi hỏi quá nhiều ở một đứa trẻ, Orm thậm chí chỉ vừa đủ lớn để học tiếng Thái mà thôi."
LingLing Kwong không quá thích tiếp xúc với những đứa trẻ chỉ nói được tiếng Thái, các nàng luôn là vì chính nàng nghe không hiểu mà thì thầm nói nhỏ, vẻ mặt nhìn nàng đều tràn ngập ý tứ trêu chọc cùng khinh thường. Chỉ là khi đối mặt với điều đó, nàng luôn là lựa chọn trốn tránh.
- "Nhưng mà Orm đang học trường mẫu giáo quốc tế, con có thể cùng em nói tiếng Anh."
Đôi mắt vừa rồi có chút cô đơn đột nhiên bừng sáng. - "Em ấy bao nhiêu tuổi ạ?"
- "Tháng trước vừa tổ chức sinh nhật năm tuổi."
- "Em ấy sẽ ở nhà chúng ta trong bao lâu?"
- "Có lẽ em vẫn sẽ ở đây cho đến khi chúng ta trở về Trung Quốc."
LingLing Kwong vén chăn xuống giường, cất bước đi đến cửa, ngồi xổm xuống nhìn cô bé, trong lòng đột nhiên cuồn cuộn xuất hiện một trận cảm xúc mà ở độ tuổi hiện tại của nàng khó có thể diễn tả được.
- "Chị gái ~ Chị gái thật là xinh đẹp ~"
LingLing Kwong đã ở Thái Lan một thời gian, từ ngữ đơn giản nàng vẫn có thể nghe hiểu được, vì thế duỗi tay xoa xoa đầu cô bé, dùng tiếng Anh mở lời dò hỏi. - "Tên bé con là gì?"
- "Orm- Orm Kornnaphat Sethratanapong. Kêu tên đầy đủ của Orm nghe sẽ dễ sợ lắm, muốn chị gái gọi em là Nong Orm."
Cảm thấy thích thú với đứa trẻ trước mặt chỉ cao tới ngực mình, LingLing Kwong nhẹ nhàng véo chiếc má thịt tròn tròn, nói. - "Nong Orm, cùng chị gái ăn cơm chiều có chịu không?"
- "Vâng ạ!!" Orm Kornnaphat thật tự nhiên dùng bàn tay nắm lấy tay nàng, bé bé mềm mềm.
Mẹ của nàng đã lừa nàng, trên bàn căn bản không có món miến xào nào cả, khiến LingLing Kwong như được giải thoát mà thở dài một hơi.
- "Orm muốn trứng sốt me!"
Bà ngoại cưng chiều dùng thìa múc lên một cái, đặt vào đĩa của cô bé, trợ giúp cầm vào đôi đũa trong bàn tay nhỏ nhắn, đưa đến bên miệng giúp cô bé ăn một cách ngon lành.
LingLing Kwong chưa từng ăn qua món này bao giờ, cũng tò mò muốn nếm thử, chua chua ngọt ngọt, hương vị không tồi.
- "Ăn ngon không ~? "
Orm Kornnaphat đặt đôi tay lên mặt bàn cao quá cằm, vung vẩy đôi chân hỏi nàng, giống như một bà cụ non. LingLing Kwong cầm lên khăn giấy lau đi vệt nước sốt dính trên khóe miệng của Orm Kornnaphat, đôi mắt nàng vô thức cong lên mỉm cười.
Thẳng cho đến khi LingLing Kwong ý thức được, Orm Kornnaphat ngơ ngác nhìn mình, mới xoay người lại tiếp tục ăn cơm. Đương nhiên cũng vỗ vỗ nhẹ nhàng vào sau gáy của cô bé, nói. - "Mau ngoan ngoãn ăn cơm đi."
Orm Kornnaphat ngây ngốc gật đầu, nửa gương mặt vùi vào đĩa, đôi mắt mở to ngấn nước, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía chị gái xinh đẹp ôn nhu đoan trang bên cạnh.
Sau bữa cơm chiều ngắn ngủi, mọi chuyện bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát.
- "Chị gái, chơi đồ chơi với em đi mà!"
- "Chị gái, chơi trò xây nhà với em đi mà!"
- "Orm không cần uống sữa bà đút, không uống không uống, chị gái đút cho Orm Orm mới uống!!"
Lúc ban đầu còn gọi là chị gái, về sau biết được tên tiếng Trung của nàng, liền dứt khoát gọi cả họ lẫn tên.
- "LingLing Kwong, chị vào bếp trộm cho Orm một viên kẹo đường được không ạ?"
- "LingLing Kwong! Orm muốn cùng nhau đi tắm!"
Chỉ một giây trước khi cô bé muốn chui qua khe cửa phòng tắm, LingLing Kwong đã nhanh tay đóng cửa khóa lại và nói. - "Chờ lần tới chị sẽ tắm cho em."
- "Orm sẽ không về nhà, Orm muốn cùng LingLing Kwong cùng nhau đi ngủ!"
- "Không được, chú và dì sẽ lo lắng cho em."
- "Bố mẹ không về, Orm muốn LingLing Kwong ở cùng Orm!"
LingLing Kwong cũng không có cự tuyệt cô em gái kém nàng bảy tuổi này như vậy xưng hô với nàng, hẳn là mẹ nàng cũng đem tính tình điềm tĩnh hòa thuận kia di truyền lại cho nàng đi.
- "Em ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ chị, chị tắm xong liền tắm cho em."
Nghe được lời này, Orm Kornnaphat dẫu môi, lắc lắc con thỏ bông trong tay, leo lên giường của LingLing Kwong ngồi.
Ngoài cửa không còn một âm thanh nào, LingLing Kwong cuối cùng cũng có thể mở vòi hoa sen, gột rửa đi sự mệt mỏi của việc trông trẻ, một chỗ tràn đầy năng lượng sớm đã tiêu hao hết, chính là trừ bỏ vẫn còn có chút mệt mỏi, thế nhưng cũng cảm thấy thư thái cùng sung sướng.
Còn không kịp sấy tóc, sợ Orm Kornnaphat chờ đến nóng nảy, LingLing Kwong vội vàng thay áo ngủ liền chạy ra ngoài, kết quả phát hiện ra em ấy tay ôm con thỏ bông, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, ở trên giường của nàng ngủ say.
Nàng ngồi ở mép giường, nhìn Orm Kornnaphat thở nhè nhẹ, đứa nhỏ này thời điểm đi ngủ cùng một thiên sứ giống nhau như đúc, liền đem chăn điều hòa nhẹ nhàng đắp lên cho em ấy, bị giấc mơ quấy rầy cũng chỉ lăn lộn hai vòng, chen vào giường cùng góc tường cuộn vào một góc.
Ngủ ngon đến như vậy, vẫn là ngày mai buổi sáng mới mang em ấy đi tắm vậy.
Nghĩ như vậy, LingLing Kwong ngoan ngoãn uống hết ly sữa nóng mà mẹ nàng chuẩn bị rồi cũng chui vào trong chăn ấm đi ngủ.
Rõ ràng nàng chính mình cũng là một đứa trẻ chưa trưởng thành, thế mà lại ở nước ngoài thể nghiệm cuộc sống của việc trông trẻ, không biết là hoang đường hay là kỳ ngộ, chỉ là LingLing Kwong trong lòng rõ ràng, kỳ nghỉ hè này, sẽ không giống như trước đây trôi qua bình đạm.
Trẻ con luôn là ngủ ngon hơn. LingLing Kwong ở trên người Orm Kornnaphat biết sự thật kỳ diệu này, cho nên nàng cầm một cuốn "Truy Phong Tranh Đích Nhân", như thường lệ ngồi trên xích đu ở sân trước đọc. Vừa hay ánh mặt trời dịu dàng đầu tiên chiếu xuống, chỉ đem làn tóc của nàng phơi đến ấm áp trong suốt, nàng lật từng trang từng trang, cùng tiếng lá xào xạc rung động hòa hợp thành một thể.
Đột nhiên ở phía xa truyền đến một trận náo động, lại phát hiện ra thanh âm độc nhất vô nhị kinh hỉ hoan hô, từ xa đến gần, thân thể nhỏ bé nóng hổi ấy cứ như vậy mà nhào vào trong ngực nàng. - "Ling Ling Kwong ~! Chị đang xem cái gì vậy? Kể cho Orm nghe với được không?"
LingLing Kwong xoa xoa đỉnh đầu của em, nói. - "Câu truyện này em nghe sẽ không hiểu được, buổi tối chị sẽ kể cho em nghe truyện cổ tích nhé."
- "Orm cái gì nghe cũng sẽ hiểu! Orm cũng biết về chi phí cơ hội và chi phí chìm nữa!"
LingLing Kwong sững sờ một lúc, ngạc nhiên cảm thán trước những lời nói phức tạp đến như vậy thế mà lại từ trong miệng của một đứa trẻ năm tuổi nói ra.
Mẹ nàng chậm rãi bước theo, bà luôn là mang theo ấm áp nở nụ cười. - "Bố của Orm là một doanh nhân, có phải hay không từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất không?"
Orm Kornnaphat cười đến rạng rỡ, như một đóa hoa hướng dương. - "Đúng vậy ạ!"
Buổi đọc sách sáng hôm nay có lẽ đến đây phải dừng lại thôi, LingLing Kwong khép lại cuốn sách tiếng Anh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Orm Kornnaphat. - "Về nhà ăn cơm sáng nhé."
Tuy rằng nhà bà ngoại ngẫu nhiên sẽ thuê người giúp việc đến dọn phòng, nhưng người giúp việc cũng không có phụ trách chăm sóc trẻ nhỏ, ông bà ngoại cũng không quá am hiểu việc quản thúc con cái của người khác, cho nên Orm bé bỏng chăm sóc sinh hoạt ngày thường chỉ có thể buông thả chính mình, thậm chí thường về đến nhà trong bộ dạng nhem nhuốc.
Bất quá hiện giờ như vậy cũng tốt, LingLing Kwong vốn luôn là người tỉ mỉ tinh tế, sẽ luôn kịp thời lau sạch gương mặt nhỏ vừa đúng lúc mứt sắp chảy từ cằm xuống gấu váy. Hay trước khi Orm Kornnaphat kịp dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn dính đầy dầu của em nắm vào lưng ghế sofa, nàng sẽ kịp thời dẫn em đến bên bồn rửa tay. Còn có, ở thời điểm Orm Kornnphat la lên rằng em ấy đói bụng, nàng sẽ đút vào miệng em ấy một miếng đồ ăn nhẹ. Và khi em ấy ngủ, nàng sẽ kéo xuống nếp uốn góc áo nhăn nheo để che đi cái bụng mềm mại và ấm áp của em ấy...
Mà chính nàng cũng không nghĩ tới, chính mình sẽ đi theo một đứa nhỏ đến răng còn mọc chưa đủ đến trường, dùng sách giáo khoa mẫu giáo học tiếng Thái, dù cho nàng vẫn thực thông minh, vẫn như cũ phải vò đầu bứt tai trước những văn tự phức tạp. Orm Kornnaphat khi ấy sẽ cười nhạo nàng, sẽ dùng đôi tay tròn tròn của em ôm lấy gương mặt nàng an ủi, cuối cùng ngồi trong lòng nàng, chỉ vào những từ em mới vừa dạy nàng, không chê phiền lụy đọc lại một lần.
Hình ảnh này thoạt nhìn vừa khôi hài lại vô cùng ấm áp, LingLing Kwong ôm lấy Orm Kornnaphat ngồi trên giường, gần như ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé của em vào lòng. Orm Kornnaphat thích ngước nhìn vẻ mặt cau có của LingLing Kwong, cười rộ lên biến thành đôi môi hình trái tim lộ ra hai hàng răng sứ trắng tinh.
- "Ai nha, nó khó quá đi."
Tiểu LingLing đối mặt với thất bại, nhân sinh suy sụp vẫn sẽ là không khỏi cảm thấy ủy khuất, bĩu môi ngồi phịch xuống giường.
Orm Kornnaphat thấy vậy liền bò tới, đột nhiên hôn lên môi nàng, LingLing còn không kịp phản ứng đến, đứa nhỏ ấy đã nhẹ nhàng áp trán em ấy vào trán nàng, dùng bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ vào má LingLing Kwong. - "Không có quan hệ, không có quan hệ, LingLing Kwong là người xinh đẹp nhất..." - "...Không đúng, không đúng, chính là người lợi hại nhất."
LingLing Kwong bị Orm Kornnaphat chọc cười đến mức mỉm cười cong cong lên đôi mắt, sau đó xoa xoa vào eo em, nói. - "Thật là một cô nhóc nghịch ngợm."
Không biết có phải hay không vì trông trẻ mệt mỏi, mà mấy ngày này LingLing Kwong đi ngủ luôn nằm mơ, tỉnh ngủ lại cái gì cũng đều không nhớ rõ, chỉ nhớ được gương mặt bản thân nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt ra mỗi ngày, từ từ khiến nàng càng thêm vướng bận cùng hạnh phúc.
LingLing Kwong cũng không rõ, nàng vì sao sẽ đối với một cô nhóc năm tuổi sinh ra ý thức trách nhiệm mãnh liệt cùng ý muốn bảo hộ. Có lẽ chính những tháng ngày các nàng ở bên nhau, đã khiến nàng khám phá ra một khía cạnh khác của chính mình mà nàng chưa từng gặp gỡ. Hoặc cũng có thể chính là, trái tim điềm tĩnh nhưng non nớt kia của LingLing Kwong bỗng nhiên chợt nổi lên từng trận gợn sóng.
Orm Kornnaphat tỉnh dậy ở trong lồng ngực LingLing Kwong lăn lộn hai vòng, giống như cún con mới chào đời, dùng đỉnh đầu dụi dụi vào cằm nàng, sau đó mới ngẩng đầu, mơ mơ màng màng mà hôn lên khóe miệng nàng. - "Chào buổi sáng, P'LingLing."
- "Chào buổi sáng, Nong Orm."
Orm Kornnaphat không thể hiểu nổi bắt đầu cười cười, gương mặt em vùi vào hõm cổ nàng, tóc chọc vào da ngứa ngáy. - "Hì hì."
- "Làm sao vậy? Đang cười cái gì?"
- "Rất thích P'LingLing. P'LingLing có thích Orm không ạ?"
- "Thích lắm, Nong Orm là đáng yêu nhất."
- "Hì hì, muốn mỗi ngày đều cùng P'LingLing ở bên nhau."
Mỗi ngày... mỗi ngày sao? Nhưng mà chỉ còn hai tuần nữa là nàng sẽ phải trở về Trung Quốc.
Do dự không biết có nên nói cho Orm Kornnaphat biết sự thật hay không, nhưng khi cúi đầu xuống nhìn thấy đôi mắt trẻ con tròn xoe ngây thơ nhìn mình, LingLing Kwong lại không thể nhẫn tâm nói ra.
Orm Kornnaphat đã trưởng thành hơn rất nhiều kể từ khi sống cùng nàng.
Trong suốt mùa hè, LingLing Kwong đã dạy cho Orm Kornnaphat học cách di chuyển một chiếc ghế nhỏ đến bên bồn rửa để rửa mặt. Tuy rằng, em ấy vẫn sẽ vụng về mà làm ướt nhẹp một nửa tay áo.
Nàng còn dạy cho em ấy tự thay quần áo, tuy rằng LingLing Kwong vẫn vì Orm Kornnaphat quỳ nửa người xuống để giúp em ấy mang vào đôi giày công chúa.
Nàng còn dạy cho em ấy cách dùng đũa, tuy rằng đôi lúc với nàng em ấy vẫn sẽ làm nũng, thế nhưng LingLing Kwong như cũ vẫn vui vẻ đút cho em ấy ăn cơm bằng thìa.
Đối với trẻ con mà nói, kém nhau bảy tuổi cũng không tạo ra cảm giác xa cách mạnh mẽ. Tuy nhiên LingLing Kwong đối với Orm Kornnaphat mà nói, như là từ mẫu quang huy, càng làm cho em bắt đầu sinh ra tình cảm gắn bó, khó có thể dứt bỏ, không muốn rời xa.
Tuổi nhỏ Orm Kornnaphat không thể biểu đạt cảm xúc, nhưng ở trước LingLing Kwong, em chưa bao giờ gặp được một người mà chính mìmh muốn thân thiết đến như vậy, thích đến mức một giây một phút đều không muốn rời xa.
Cho nên một buổi tối ở chỗ LingLing Kwong biết được nàng chuẩn bị trở về Trung Quốc, Orm Kornnaphat biết được sự thật không ngừng gào khóc. Cơ thể nhỏ bé của em quấn lên người nàng, lên án nàng bỏ rơi mình. - "P'LingLing không cần Orm nữa sao? P'LingLing như vậy liền muốn bỏ rơi Orm sao?"
LingLing Kwong trong lòng cũng rất khổ sở, nhưng các nàng chính là bèo nước gặp nhau.
Có gặp gỡ, cũng biểu thị tất nhiên sẽ có ly biệt.
- "Nong Orm sẽ muốn sống với bố mẹ và P'LingLing cũng như vậy. Gia đình của P'LingLing không ở đây."
- "Nhưng mà... Nhưng mà..."
LingLing Kwong vẫn luôn trấn an, vuốt ve cái gối thịt mềm mại bám vào phía sau lưng nàng. - "Nong Orm sau này sẽ gặp được nhiều người hơn nữa, so với P'LingLing tốt đẹp hơn rất nhiều."
- "Không thèm! Đừng nghĩ đến việc rời bỏ em!"
LingLing Kwong bất đắc dĩ cười khổ, có lẽ nàng đã quá xem nhẹ tình cảm của Orm Kornnaphat, nghĩ rằng em chỉ là một đứa trẻ không thể chịu đựng được biến cố đột ngột. - "P'LingLing sẽ để phương thức liên lạc lại cho Orm. Lúc nhớ chị, Orm hãy nhờ ông bà ngoại giúp Orm liên lạc với chị nhé."
- "Không không không không không..."
Mái đầu nhỏ lù xù của em lắc lư điên cuồng trong ngực LingLing Kwong, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm thấy vô lực tuyệt vọng đến như vậy.
Orm Kornnaphat vì khóc lóc rồi lại khóc lóc đến mệt mỏi, gương mặt ướt đẫm rúc vào trong ngực áo của LingLing Kwong ngủ say.
Tuy rằng eo lưng đều đau nhức, LingLing Kwong vẫn là ôm lấy em nửa ngủ nửa tỉnh suốt cả đêm. Nàng đã quen với việc trốn tránh cảm xúc của mình thế nên đã lưỡng lự rất lâu. Trước khi rời đi vẫn là không có đánh thức Orm Kornnaphat, chỉ để lại một mảnh giấy ghi số điện thoại của chính mình ở đầu giường.
Máy bay hành khách cất cánh êm ái giống như ở Hồng Kông, những tán mây vẫn thần kỳ mà rơi xuống phía dưới chân, giọng nữ tiếp viên mềm mại và ngọt ngào, gió điều hòa mát lạnh vẫn như thường lệ đặc biệt dễ chịu.
Nhưng trái tim nặng trĩu khi ấy giống như con tàu lao thẳng vào rãnh Maria, hoàn toàn thả neo ở vùng biển vô định, không biết phải mất bao lâu mới có thể quay trở lại bến cảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro