Chapter 2: two (H)
Wednesday không thể quyết định bản thân muốn Larissa như thế nào - vô số lựa chọn lướt qua tâm trí cô, cái sau lại tồi tệ hơn cái trước. Larissa đợi trước mặt cô, sự kiên nhẫn và khả năng kiểm soát cuối cùng cũng hao mòn khi những đầu ngón tay của cô ấy làm lõm mặt da của chiếc ghế và mái tóc của cô ấy xõa tung xung quanh chiếc cổ bầm tím.
Vào thời điểm đó, cơ thể Wednesday bị điều khiển bởi các cơ quan khác ngoài não của mình, cô khuỵu gối xuống đất trước mặt Larissa.
Cô ấy lướt tay lên xuống cặp đùi mềm mại của Larissa, sự tập trung của cô ấy thu hẹp vào một điểm đến duy nhất khi cô ấy cúi xuống và ấn một nụ hôn ướt át, mở toang miệng vào đùi trong.
Wednesday đã tra tấn đủ rồi - cô hôn nhiều hơn vào một bên đùi, trước khi cuối cùng cho phép bản thân và Larissa làm điều mà cô ấy đã từ chối.
Đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên âm vật của Larissa, Wednesday hít hà hương thơm của cô ấy trước khi liếm một đường dọc theo lồn của cô ấy bằng chiếc lưỡi của mình.
Và ồ, âm thanh phát ra từ Larissa thật ngon lành.
Vì vậy, Wednesday lặp đi lặp lại điều đó, không kỹ thuật khi cô ngấu nghiến Larissa với mục đích duy nhất là nghe thấy tất cả những tiếng động mà cô ấy phát ra. Cô ăn thịt cô ấy một cách bừa bãi, gần như uể oải khi kéo lưỡi trên da thịt nóng bỏng; Larissa chỉ còn lại những tiếng rên rỉ nghẹn ngào và thở hổn hển phía trên cô.
Một bàn tay luồn vào tóc Wednesday, không kéo hay đẩy mà chỉ tiếp xúc. Nó gần như ích kỷ theo cách Wednesday uống rượu theo sở thích của mình. Tiếng rên rỉ của Larissa tăng cao, và không có gì ngạc nhiên khi Wednesday chỉ mất một thời gian ngắn như vậy để khiến cô ấy gục ngã.
Cặp đùi lộng lẫy đó siết chặt quanh đầu cô, tóc cô bị nắm chặt một cách thích thú, Larissa ngã ra sau với một tiếng thở hổn hển khi cô ấy đập mạnh âm vật vào miệng của Wednesday.
Điều đó không quan trọng đối với Wednesday - cô cho phép Larissa một chút thời gian để hồi phục, tựa đầu vào một chiếc đùi êm ái trước khi thử tiếp tục bằng một nụ hôn nhẹ nhàng khác vào trung tâm của Larissa.
"Tôi không nghĩ-"
"Ồ, tôi biết cô có nhiều thứ trong người hơn thế. Cô đã nói gì với tôi? Cô không dễ dàng mệt mỏi?"
"Cô sẽ là cái chết của tôi."
"Đó không phải là tất cả những gì chúng ta có thể yêu cầu sao, chết một cái chết như vậy?" Vài từ cuối cùng là một tiếng lầm bầm mất tập trung, Wednesday quay trở lại nhiệm vụ hiện tại.
Lần này Wednesday có mục đích - lưu ý đến sự nhạy cảm của Larissa, cô thực hiện bằng cách tiếp cận tinh tế và cân nhắc.
Wednesday làm từ từ, theo cách mà cô muốn, trước khi cô nếm thử Larissa và nghe cô ấy nói 'Đúng'; mọi suy nghĩ về hiệu suất và những thứ khác đã biến mất qua cửa sổ.
Con đập dường như đã vỡ đối với Larissa, mọi cái chạm nhẹ nhàng, chậm rãi từ bàn tay và đôi môi của Wednesday khi chúng dành thời gian ở bên trong đùi Larissa đều khiến cô ấy phát ra âm thanh. Sức mạnh bá đạo, cử chỉ đoan trang; Wednesday có một trong những người phụ nữ ghê gớm nhất mà cô từng biết, người đang phải rên rỉ và thút thít dưới lưỡi cô. (nghe có thành tựu cả đời vl)
Những ngón tay của cô lướt dọc trên đùi Larissa, thỉnh thoảng cào móng tay dọc theo chúng để tạo ra tiếng rít. Cô đang nuông chiều làn da mềm mại ở đùi trong, trước mặt cô bằng những cú liếm láp và những nụ hôn ướt át, lộn xộn, cố gắng hết sức để đẩy Larissa đến nửa đường hủy hoại trước khi cô ấy tính đến việc đưa cô đi theo cách cô ấy muốn.
Nó hoạt động.
Wednesday có thể nghe thấy điều đó trong giọng nói của Larissa, nhìn thấy điều đó trong sự phập phồng nhanh chóng của lồng ngực cô ấy, cảm nhận được điều đó trong sự run rẩy của đùi cô ấy.
Cô biết Larissa sẽ không hạ thấp mình để cầu xin, không phải bây giờ, và Wednesday đã chứng minh quan điểm của mình một lần rồi. Hai bàn tay cô lướt trên da, vòng qua đùi Larissa, luồn những ngón tay vào trong khi cô nắm lấy và kéo Larissa về phía mình.
Cô ấy được thưởng bằng một tiếng thở hổn hển khi bàn tay của Larissa vươn về phía trước để giữ thăng bằng, một lần nữa giữ nó vào trên đầu Wednesday khi cô ấy nghiêng người về phía trước, góc độ này cho phép cô ấy tiếp cận tốt hơn nhiều.
Wednesday không thể không ra zẻ, Larissa nhìn xuống cô ấy với vẻ mặt không tập trung và đầy ham muốn, nhưng cũng có sự sốc và ngạc nhiên được viết rõ ràng trên đó.
"Cô có thực sự nghĩ rằng bản thân là người duy nhất được phép điều khiển ở đây không?" Wednesday hỏi, bàn tay và những ngón tay của cô ấy không bao giờ chùn bước khi chúng lướt dọc theo làn da lộ ra trước mặt.
"Chỉ là không nghĩ là cô có nó thôi, cô Addams." Hiệu ứng trêu chọc giảm đi phần nào bởi tiếng thở gấp gáp của Larissa và làn da co giật dưới cái chạm của Wednesday.
"Nghĩ lại đi, Larissa. Nếu cô chấp nhận những điều về tôi, hãy chấp nhận rằng tôi sẽ luôn cho đi những gì tốt nhất mà tôi nhận được."
Cùng với đó, Wednesday lại nghiêng về trước một lần nữa. Cô trượt lưỡi mình vào Larissa, chậm rãi di chuyển, say sưa trong hương vị, cảm giác, hơi nóng và mùi hương của cô ấy. Larissa dường như đã kiểm soát được phản ứng của mình một lần nữa, đã lấy lại được một số quyền kiểm soát cơ thể, Wednesday sẽ không để điều này xảy ra. Hơi thở của Larissa dồn dập, nhưng không còn những tiếng rên rỉ đau đớn mà Wednesday đã cố gắng kéo ra khỏi cô ấy trước đó.
Wednesday dừng lại một lúc, cái miệng há hốc của cô vẫn áp vào âm vật của Larissa và ậm ừ. Hiệu quả ngay lập tức, lưng của Larissa cúi xuống và đầu ngửa ra sau.
"Tôi tự hỏi," Wednesday bắt đầu trò chuyện, khi những ngón tay của cô ấy tiếp tục, "mọi người sẽ nói gì nếu họ biết cô bị biến thành như này bởi thứ phèn rắc rối nhất của cô? Liệu điều đó có làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô không?"
"Cô tự dát vàng lên mặt mình đấy à."
"Ồ, tôi không nghĩ là đủ đâu." Wednesday cho phép những ngón tay của cô trượt xuống, trêu chọc lối vào của Larissa một lúc. Cô nhìn lên từ vị trí của mình trên sàn, do dự khi đánh giá biểu hiện của Larissa. Không có gì trên khuôn mặt đó khiến cô dừng lại, không thể phủ nhận điều đó chỉ là một mong muốn cởi mở của chính cô.
Wednesday đẩy vào một cách chậm rãi, cảm nhận hơi nóng của Larissa quanh những ngón tay mình, thưởng thức tiếng rên rỉ từ phía trên cô.
Cô điều chỉnh để có thể dành cho Larissa sự thoải mái hoàn toàn bằng miệng của mình và tiếp tục đụ cô ấy cùng lúc, không thể ngăn bản thân rên rỉ khi nhịp đập xung quanh các ngón tay của cô khiến lưỡi cô thêm ẩm ướt.
Dùng lưỡi xoa những vòng tròn nhẹ xung quanh âm vật của Larissa, cô hòa vào nhịp điệu bằng hai ngón tay của mình, chìm đắm trong tiếng rên rỉ của Larissa và sự mềm mại của cặp đùi xung quanh cô.
Cô tăng tốc độ của mình, thay đổi góc độ của cánh tay để có thể bắt đầu đụ Larissa đúng cách, cuộn tròn các ngón tay với mỗi cú thúc cho đến khi Larissa bắt đầu cọ sát vào cô. Cô có thể cảm thấy Larissa đang tới gần bờ vực giải phóng, chuyển động của cô ấy trở nên cẩu thả hơn khi Wednesday cố gắng giữ cô ấy tại chỗ.
"Chúa ơi, Larissa. Với tất cả sự kiêu ngạo và đĩnh đạc đó, bây giờ, cô đang ở đây, tự đụ mình trên ngón tay của tôi. Đó là những gì cô thực sự muốn, phải không? Ai đó kiểm soát và khiến cô cảm thấy dễ chịu, dù chỉ một lần?"
"Cô-" Larissa đáp, bị cắt ngang bởi một lực đẩy đặc biệt mạnh khiến cô ấy ngửa đầu ra sau.
"Hửm?" Wednesday hỏi, kết thúc câu hỏi bằng một nụ hôn nhẹ nhàng vào âm vật của Larissa.
"Tôi-" Một lần nữa, Wednesday hầu như không để Larissa nói một lời nào. Cô ấy thêm ngón tay thứ ba vào, Larissa để cô ấy vào và dang rộng hai chân ra hơn nữa.
"Cô không thể tiếp tục cắt lời tôi để chứng minh quan điểm của cô." Larissa vội vàng nói, một cơn đỏ bừng lan lên ngực cô ấy.
"Ồ, Larisa. Tôi nghĩ cô sẽ thấy rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn ngay bây giờ."
Wednesday không phải là một người phụ nữ độc ác; cô ấy rất muốn nhìn thấy Larissa bày tỏ dưới thân cô ấy để tiếp tục chơi trò chơi này. Cô ấy nắm lấy bàn tay hiện đang luồn qua mái tóc của mình và đặt nó lên tay ghế bành, làm tương tự với bàn tay đang nắm lấy vai cô ấy.
Nhìn thẳng vào mắt Larissa, cô ấy đưa ngón tay lên và liếm một đường dọc theo chiều dài đốt ngón tay của mình.
Đó là tất cả. Không trêu chọc nữa, không chơi trò chơi nào nữa, Wednesday chỉ đụ Larissa với tốc độ không ngừng, ăn tươi nuốt sống cô ấy, nghiền nát cô ấy. Không lâu sau đó, Larissa quấn quá chặt các ngón tay. Wednesday có thể nghe và cảm thấy cô ấy đang thả lỏng, rồi siết chặt các ngón tay cô một lần nữa; bàn tay của Larissa nắm chặt chiếc ghế đến mức nó kêu cót két, trước khi cô ấy lắc hông và rên rỉ to hơn bất kỳ điều gì trước đó.
Wednesday rất buồn khi phải rời khỏi nơi yêu thích mới của mình, nhưng Larissa đã đẩy cô ra xa khi sự quá mẫn cảm vượt qua cô ấy.
Larissa giao tiếp bằng mắt với cô, môi cô ấy nhếch lên thành một nụ cười nhẹ trước khi cô ấy nhấc một chân lên và đặt lên vai của Wednesday, đẩy cô ngã ngửa xuống đất.
Wednesday nhìn Larissa, khi cô ấy đứng dậy khỏi ghế và tiến về phía cô, cảm giác sợ hãi chạy qua người cô chẳng là gì so với sự mong đợi đang chiếm lấy cô khi nụ cười của Larissa trở nên sắc nét hơn. Cô có thể thấy tương lai gần của cả hai người sẽ như thế nào.
-
Larissa đã thực hiện một số thay đổi đối với văn phòng của cô ấy kể từ lần cuối cùng Wednesday ở đó. Có một tấm thảm sang trọng thú vị ở phía trước lò sưởi. Bây giờ họ đang tận dụng lợi thế của nó, Larissa nằm ngửa khi Wednesday nằm dài trên người cô, được sưởi ấm bởi ngọn lửa và sự nỗ lực trong ngày.
Tất nhiên, đó là một ngày làm việc. Sau khi Wednesday trả ơn, nhiều lần như cô được phép, Larissa đã tiếc nuối mặc quần áo và đi làm nhiệm vụ của mình.
Sẽ là nói dối nếu nói rằng Wednesday đã lãng phí thời gian đó - cô ấy đang ở giữa một cuộc điều tra và có toàn bộ văn phòng đầy đủ các nguồn điều tra theo ý của cô ấy. Sử dụng một trong những chiếc kẹp tóc của Larissa, cô đã dễ dàng cạy ổ khóa trên bàn làm việc của cô ấy và lướt qua tất cả các hồ sơ về các khoa (và một số hồ sơ hấp dẫn hơn về học sinh) trước khi Larissa quay lại.
Wednesday, ngồi trên chính chiếc ghế đó, chân gác lên chính chiếc bàn đó. Giấy tờ nằm rải rác xung quanh cô. Không mặc gì ngoài chiếc quần lót và phần còn lại của chiếc áo sơ mi cũ nát.
Larissa đã nhìn cô một cái và băng qua căn phòng trong khoảng hai bước chân. Cô ấy đã hạ gục Wednesday trên sàn bằng một tay, tay kia phối hợp với lưỡi của mình để đưa Wednesday vượt qua giới hạn ít nhất hai lần.
Sau đó, Larissa đã chuẩn bị kỹ lưỡng về thông tin bí mật và phép lịch sự (thành thật mà nói, hơi phong phú), điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó bước vào và Wednesday thích thú với điều đó.
Larissa đã kết thúc bài giảng của mình, ngực phập phồng mạnh theo một cách hoàn toàn làm mất tập trung, và Wednesday chỉ nở một nụ cười sắc lẻm, mỉa mai.
Điều đó đã dẫn đến bây giờ, các 'hoa văn' trải dài trên cánh tay của Larissa bởi Wednesday, Larissa nỗ lực để vượt qua 'tổ chim' của Wednesday. (sao dịch chỗ này thấy nó zâm hơn khúc H nhỉ?)
"Cô biết là tôi không thể bỏ qua chuyện này mà, phải không?" Wednesday hỏi.
Cô ấy được đáp lời bằng một tiếng thở dài.
"Tôi biết. Tôi cho rằng sẽ không công bằng nếu tôi hỏi, vì tính cách không biết mệt mỏi của cô là một trong những phẩm chất thu hút tôi đến với cô nhất."
"Tuy nhiên, tôi không muốn cô nghĩ rằng đó là vì những lý do giống như chúng ta đã tranh cãi trước đây."
"Ý cô là thế nào?"
Wednesday xem xét câu trả lời của cô ấy một lúc, duỗi thẳng chân tay đau nhức.
"Tôi đã cân nhắc về thời gian của mình khi ở Nevermore trong nhiều năm. Mặc dù thực tế là tôi hoàn toàn tự lập và có thể thích nghi, nhưng tôi nhận ra thực tế rằng ngôi trường này là nơi trú ẩn an toàn mà cô muốn. Tôi có thể hiểu cô muốn bảo vệ nơi này chống lại bất cứ điều gì. Tôi biết cô không vùi đầu vào cát (chỗ này ý nói là giả điếc á), và tôi hiểu rằng không phải việc cố ý thiếu hiểu biết đã khiến cô... nhắm mắt làm ngơ trước một số việc đang diễn ra."
"Và điều này có nghĩa là..."
"Tôi nhận ra rằng tôi có một khả năng đặc biệt để điều tra những thứ như thế này mà không gây ra sóng gió. Tôi sẽ không sử dụng vũ khí hạt nhân và tôi sẽ không gây khó khăn cho cô bằng cách thu hút quá nhiều sự chú ý không mong muốn."
"Cô thật cao thượng làm sao!" Larissa kéo dài giọng, bàn tay nhẹ nhàng gãi vào da đầu Wednesday để vô hiệu hóa sự mỉa mai trong lời nói của cô ấy.
"Mm, một trong những đặc điểm nổi bật của cái tên Addams."
"Không phải... một phẩm chất mà tôi nhất thiết phải gán cho tất cả bọn họ."
"Có điều gì cô muốn chia sẻ với cả lớp không, Hiệu trưởng Weems?" Wednesday hỏi, chống cằm lên khuỷu tay và nhìn Larissa với đôi mắt nai hạ thấp một cách lố bịch.
"Tôi kêu gọi việc cấm cô nhắc đến tôi bằng từ đó một lần nữa."
"Nhận xét rằng cuộc trò chuyện này sắp đến tai bố mẹ tôi, tôi chắc chắn rằng cô sẽ tha thứ cho tôi."
"Không, đó là một nhận xét ngớ ngẩn. Mặc kệ nó."
"Larissa." Wednesday chống khuỷu tay lên và nhìn thẳng vào mắt Larissa. "Đây sẽ là một trong những câu hỏi kỳ lạ nhất mà tôi đã hỏi trong tuần qua, điều này nói lên rất nhiều điều. Tôi phải biết, cô có yêu mẹ tôi không?"
"Trời ơi," Larissa cười khúc khích, đảo mắt đi, "Tôi không phủ nhận rằng đã có lúc tôi... có một số tình cảm với cô ấy, nhưng tôi sẽ không bao giờ gọi đó là tình yêu."
Wednesday giải toả một số căng thẳng đã len lỏi vào tay chân của cô ấy.
"Và tôi sẽ không bao giờ... Ý tôi là, đó là chuyện của 40 năm trước. Bất kỳ cảm giác nào dành cho mẹ của cô bây giờ, hầu hết đều là sự oán giận của tuổi vị thành niên khi bị tổn thương và bị bỏ rơi."
"Vì vậy, ...?" Wednesday bắt đầu, ra hiệu giữa cô và mẹ cô, nhưng Larissa nắm lấy tay cô ấy và cắt ngang.
"Chỉ có kẻ ngốc mới so sánh 2 người thôi. Những phẩm chất ở cô mà tôi ngưỡng mộ và thu hút tôi đến với cô chỉ là của riêng cô, và những phẩm chất đó đã khiến cô trở thành Wednesday Addams." Những từ được nói ra chỉ là những tiếng thì thầm, nhưng sự nghiêm túc nguyên sơ trên khuôn mặt của Larissa gần như không thể bỏ qua.
"Đừng làm tôi đỏ mặt." Wednesday cúi đầu, một lần nữa dựa lên ngực Larissa.
"Phải, tôi dám nói là đã đủ rồi."
-
Wednesday, rất tiếc, phải rời đi.
Ai đó đang ở ngoài kia với những động cơ không rõ ràng với một loại cây gây chết người trên tay, và dù cô ấy có muốn nằm dài trong văn phòng của Larissa trong tuần tới bao nhiêu đi chăng nữa, thật không may, đó chỉ là một giấc mộng viển vông.
Chiếc áo sơ mi cũ nát của cô ấy không thể mặc, vì vậy Larissa cho cô ấy mượn một chiếc áo sơ mi trắng hồ cứng, rộng một cách hài hước với cô ấy (Wednesday biểu diễn kích thích một chút, cách mặc quần áo. Nó hiệu quả, nếu sự giãn nở đồng tử của Larissa được tính). Sau đó, cô ấy cài nút lên và bằng chứng đỏ tía về cuộc hẹn hò của họ được che đậy, Larissa đánh liều đặt câu hỏi.
"Cô sẽ ở trong thị trấn lâu chứ?" Nó được đặt ra một cách tình cờ, nhưng Wednesday có thể cảm nhận được một dòng chảy ngầm trong đó.
"Tôi dự định sẽ hoàn thành việc này ngay khi có thể, và sau đó tôi sẽ mang nó về nhà." Cô ấy tránh giao tiếp bằng mắt, tìm kiếm trong phòng một chiếc tất khác của mình.
"Và không có gì khác ngăn cản cô rời đi?"
Điều này khiến cô ấy tạm dừng. Đó không phải là điều cô ấy mong đợi từ Larissa, được yêu cầu ở lại theo cách trắng trợn nhất mà người phụ nữ kia từng thể hiện.
"Tôi không thể rời bỏ công việc của mình khi mà cô cũng không thể, Larissa." Wednesday hối hận vì những lời nói đó gần như ngay khi chúng ra khỏi miệng, không muốn làm tổn thương Larissa, biết rằng bản thân sẽ không mất bao nhiêu thời gian để trở thành người cúi đầu trước.
"Công việc là con người của tôi. Nhưng ..." Lúc này, cô với tới và nắm lấy tay Larissa, hôn lên các đốt ngón tay của cô ấy. "Cô đặc biệt với tôi. Điều này thật đặc biệt đối với tôi. Và tôi không ở đâu xa, và công việc của tôi thỉnh thoảng lại đưa tôi đến gần đây."
Larissa vén một lọn tóc trên mặt Wednesday ra sau, hẩy cằm và nghiêng đầu nhìn cô ấy.
"Tôi cho là, với tôi như vậy là đủ rồi."
Wednesday dựa vào lòng bàn tay của cô ấy, quay sang hôn nó. "Thành thật mà nói, tôi không nghĩ nó đủ cho tôi."
"Chà," khuôn mặt của Larissa nở một nụ cười nhếch mép, Wednesday chỉ có thể mô tả là tàn bạo, "Buổi họp lớp 10 năm đang đến rất nhanh, và tôi chắc rằng cô cũng hào hứng với nó như tôi."
Wednesday rên rỉ về điều đó, biểu cảm trên khuôn mặt của Larissa cho cô ấy biết rằng sự vắng mặt của cô ấy trong cuộc hội ngộ 5 năm đã được chú ý.
"Enid đã nói về nó từ lần trước."
"Chà, tôi mong được gặp cô ở đó, cô Addams. Có lẽ cô sẽ thể hiện một số niềm tự hào về giai cấp mà cô đã rất có ý định thuyết phục tôi."
Larissa xoay sở để tránh được cú đấm của Wednesday nhằm vào cô ấy.
"Không cần bạo lực, cô Addams," Cô ấy bắt lấy tay của Wednesday, mân mê nó từ ngón tay lên cổ tay. Hơi thở của Wednesday nghẹn lại trong cổ họng.
Larissa cúi xuống, mắt cô ấy lấp lánh khi cô ấy dừng lại cách Wednesday một inch. "Tôi chắc chắn sẽ làm cho nó xứng đáng với thời gian của cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro