1.7
Do vậy, ngày mới của Taehyung khởi đầu bằng một cơn cực khoái, sau đó cả hai cùng nhau luyện tập vũ đạo suốt cả buổi chiều, kèm theo là một bữa tối thấm đẫm mồ hôi và kiệt sức. Jeongguk phải tránh đi để gọi điện cho bố mẹ trước khi đi ngủ, còn Taehyung thì tìm thấy bản thân trong phòng cùng Jimin và Namjoon, không làm bất cứ điều gì đặc biệt. Chuyện xảy ra tới lúc này không đánh vào nhận thức của anh rằng mọi thứ có thể đã được sắp đặt một chút cho đến khi Namjoon mở lời:
"Vậy, Tae, có tiến triển nào với vụ thông điệp trong chiếc bánh tiên tri không?"
Taehyung nhún vai. Anh nói với họ rằng anh đã nói chuyện với Yuna ngày hôm qua, nhưng không đưa ra nhiều chi tiết. Anh cho rằng mình đã phải dự đoán được họ sẽ nhấn mạnh vào tiểu tiết nào đó. Câu hỏi thực sự ở đây là tại sao Taehyung đã không đầu tư nhiều hơn vào việc tìm hiểu việc sức khỏe của bản thân dường như đang bị tổn hại.
"Yuna về cơ bản đã nói rằng em phải tự mình tìm ra," anh nói. "Câu trả lời nằm trong thông điệp, hay cổ nói vậy."
"Chúng ta có thể đọc lại tờ thông điệp thực sự không?" Jimin hỏi. "Giống như, từng chữ một? Có lẽ chúng ta đang bỏ sót điều gì đó. "
Vẻ mặt Taehyung lập tức tái nhợt, và Jimin nhìn anh đầy nghi ngờ.
"Taehyung?"
Namjoon cũng đang quan sát anh một cách tò mò.
"Tớ, ừm," Taehyung ngượng ngùng nói. "Có thể đã xê dịch từ ngữ, một chút? Khi tớ thuật lại với mọi người về nó? "
Jimin lườm anh, và Namjoon thì thở dài.
"Được rồi, thôi nào, cùng nghe đi," Namjoon nói.
Taehyung nuốt nước bọt. Anh tin rằng hiện tại là thời điểm tốt hơn bao giờ hết để nói cho họ biết - bởi sau cùng thì anh cũng phải nói ra sự thật. "Vậy, đầy đủ là: Nơi đâu có tình yêu, nơi đó có ấm áp." Anh đã hơi nhăn mặt ở "tình yêu", và anh có thể nói Namjoon và Jimin cũng nhận ra điều này. "Nơi đâu có chân thật, nơi đó có khuây khỏa."
Namjoon huýt sáo. "Tình yêu, hửm?"
Taehyung vùi mặt vào hai bàn tay, gật đầu. "Ý em là, rõ ràng là em yêu Jeongguk," anh nói đùa. "Nhưng em cũng yêu tất cả các anh."
"Có lẽ nó... khác chăng?" Jimin gợi ý nhẹ nhàng, như thể y sợ sẽ dọa Taehyung bằng lời nói của y. Y dường như không mấy ngạc nhiên lắm đối với sự phát triển này so với Namjoon.
Nó khác, Taehyung biết điều đó. Nó luôn khác với Jeongguk, khá nhiều kể từ ngày đầu tiên. Và giờ thì giữa họ có một mối liên hệ kỳ lạ, họ đang dần trở nên háo hức, và mọi thứ chỉ - rất nhiều, Taehyung thì lại không biết cách xử lý mọi thứ.
"Tớ không biết nữa," Taehyung than thở, ngả lưng lên giường của Jimin. Anh lại bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, và cơ thể anh khao khát Jeongguk, ngay cả khi tâm trí đang quay cuồng. "Tớ chỉ, tớ không biết điều gì đang xảy ra với mình nữa."
Jimin gật đầu thông cảm, ngồi xuống bên cạnh và vỗ nhẹ chân anh. Như thường lệ, cảm giác mà y đem đến khiến anh thấy âm ấm - dễ chịu, nhưng không gì bì được cảm giác mỗi khi Jeongguk chạm vào anh, hơi nóng tựa bùng nổ khắp cơ thể anh.
"Có lẽ chúng ta nên tập trung vào đoạn khác của thông điệp," Namjoon gợi ý. Hắn đang ngồi trên sàn nhà, hai đầu gối gập xuống trước mặt, cánh tay khoác qua chúng. "Đoạn về sự chân thật sẽ mang lại khuây khỏa ấy."
"Yuna nói em phải trung thực với bản thân mình," Taehyung đáp, ngồi dậy. "Và điều đó sẽ kết thúc chuyện này."
"Có lẽ ..." Jimin bắt đầu, cẩn thận nhìn. "Có lẽ, cậu phải trung thực với chính mình về nguồn gốc của sự ấm áp."
Taehyung chớp mắt với y. "Về Jeongguk?" Anh nói, cổ họng đột nhiên khô khốc. "Thì tớ đã biết nó phải đến từ cậu ấy. Và lí do tại sao, tớ đoán vậy. "
Jimin nhún vai. "Chỉ là một ý nghĩ thôi."
Taehyung trông qua lại giữa Jimin và Namjoon, không cảm thấy đặc biệt tốt về bộ dạng đầy xét nét mà họ trao cho anh. Anh có đang thiếu sót điều gì ở đây? Tất nhiên là anh yêu Jungkook, hai người họ là bạn thân nhất - không có gì mới ở đây cả.
"Em nên quay về với em ấy," Namjoon nói, bẻ gãy dòng suy nghĩ của anh. "Em đang bắt đầu rùng mình kìa."
Taehyung lặng lẽ gật đầu, vòng tay ôm lấy chính mình khi anh cất tiếng chào ngủ ngon. Anh lo lắng một cách kỳ lạ trên từng bước chân đến phòng của Jeongguk, cuộc trò chuyện với Jimin và Namjoon vẫn dai dẳng trong tâm trí anh. Những cảm xúc đã luôn bị anh tích luỹ phía sau đầu trong suốt tuần qua hiện tại đang kêu gào được chú ý, nhưng anh đã cố hết sức để ngăn chặn chúng. Chỉ vì anh và Jeongguk đang ở cùng nhau lúc này không có nghĩa là bất cứ điều gì khác đã thay đổi. Và bên cạnh đó, anh thậm chí còn không biết Jeongguk cảm thấy thế nào về tất cả những chuyện này, ngoại trừ việc cậu ấy có vẻ thích thú với việc quan hệ thân mật giống như Taehyung.
Anh gõ nhẹ vào cánh cửa phòng Jeongguk, nhận ra một cách muộn màng rằng anh thế nhưng chưa bao giờ gõ cửa phòng cậu. Có lẽ anh đã cần thêm vài giây để tự mình bình tĩnh lại. Cánh cửa bật mở và Jeongguk xuất hiện, trên tay cầm điện thoại.
"Chết tiệt, xin lỗi, em đã định đi tìm anh," cậu nói, dẫn Taehyung vào trong. "Em không bao giờ có thể khiến mẹ tắt máy, anh biết thế nào rồi đấy."
"Không sao đâu," Taehyung khẽ đáp.
Jeongguk nắm bắt cái cách anh đang cúi người và chạm lấy khuôn mặt anh, cậu cau mày lo lắng. "Chết tiệt, Tae, anh lạnh quá," cậu nói. "Đáng lẽ anh nên đi tìm em sớm hơn mới phải."
"Anh ổn mà," Taehyung phản đối, mặc dù anh không thấy ổn chút nào.
Jeongguk phớt lờ anh, giật mạnh chiếc áo qua đầu mình và kéo anh gần sát. Taehyung mỉm cười trìu mến trước cái cách mái tóc cậu bị hất lên ở những góc độ kỳ quặc và cho phép bản thân được cậu ôm vào thật chặt, bầu má lọt trong hõm vai của Jeongguk. Hơi ấm từ từ thâm nhập vào thân thể anh, lan rộng qua trái tim và ra tới những đầu ngón tay và ngón chân anh. Anh nghĩ rằng anh có thể ở như thế này mãi mãi. Một phần trong anh đau đớn muốn nói điều này với Jeongguk, nhưng phần thực tế hơn của lí trí giữ anh phải yên lặng.
"Anh muốn ngủ không?" Jeongguk hỏi, khi Taehyung ngáp bên cổ cậu. Anh gật đầu, mệt mỏi kéo mí mắt của chính mình. Giấc ngủ nghe có vẻ hấp dẫn hơn rất nhiều so với việc phân loại giữa đống lộn xộn đang tung hoành trong não bộ của anh ngay lúc này.
Anh theo Jeongguk nằm xuống giường, và họ cuộn tròn bên cạnh nhau, Jeongguk bao quanh anh và ôm anh thật gần. Nó khiến Taehyung tan chảy, chỉ một chút thôi.
"Đủ ấm chứ?" Jeongguk hỏi, hơi thở của cậu dịu dàng phả lên tai Taehyung. Taehyung nhắm chặt mắt, vì nó rất ngọt ngào, nhưng cũng là một lời nhắc nhở lí do tại sao họ ở vị trí này ngay từ đầu - không phải vì họ đã lựa chọn, mà vì bức thông điệp kia, và thể chất của Taehyung. Jeongguk chỉ là một người bạn tốt, như cậu ấy vẫn luôn như vậy.
"Hoàn hảo," Taehyung thì thầm, đôi mắt đờ đẫn khi anh cảm thấy đỉnh mũi của Jeongguk đang chạm vào gáy anh. Anh phải chống lại sự thôi thúc để luồn các ngón tay của mình vào tay Jeongguk mà thiếp đi ngay lập tức.
***
Taehyung duỗi dài người phía dưới Jeongguk, ngực anh trần trụi, môi bị hôn đến sưng lên một màu hồng thắm, đồng tử hơi giãn mở. Dáng vẻ thất thần chỉ sau vài phút hôn nhau của anh khiến Jeongguk không thể không cảm thấy hơi tự mãn. Phần mở rộng trước ngực anh mịn màng và không tì vết, thanh bụng phẳng lì, mềm mại, và tất cả những gì Jeongguk muốn làm là phá hỏng anh, để lại vô số dấu vết từ xương đòn xuống chỗ nhô lên trên đôi hông anh. Chúa ơi, cậu ham muốn rất nhiều.
May mắn thay, Taehyung không thể nghe thấy những suy nghĩ đang bật lò xo xung quanh đầu cậu, dù thế anh có thể đã đọc được chúng trên nét mặt của Jeongguk khi anh vươn tay tới chỗ cậu, ngón tay dệt vào mái tóc khi anh kéo cậu vào một nụ hôn. Anh ấy cứng rồi, Jeongguk có thể cảm thấy vật đang chống lại hông mình, và có một ý nghĩ khác lơ lửng ngay trước trán, giờ đang đe dọa sẽ trượt ra ngoài bất cứ lúc nào: cậu muốn nếm thử.
Taehyung gây ra một tiếng động bất đồng khi Jeongguk dứt khỏi miệng anh, nhưng nó biến thành tiếng thở hổn hển khi răng của Jeongguk lần xuống cổ, lưỡi của cậu chạm qua một đầu ngực. Cậu kiềm chế bản thân khỏi cảm giác nóng vội trong lúc rong ruổi khắp chiều dài thân thể Taehyung, nhưng cậu không khỏi cưỡng lại việc cắn một hoặc hai miếng vào làn da mềm mại và hoàn hảo ấy. Taehyung, về phần mình, dường như không hề bận tâm, đầu anh vùi vào gối khi cả người vặn vẹo dưới miệng của Jeongguk.
"Hyung," Jeongguk cất tiếng khi cậu chạm đến đai quần ngủ của Taehyung, giọng thổn thức hơn dự kiến. Bây giờ cậu đang nằm giữa hai chân của Taehyung, hai tay đặt ở phần bên ngoài đùi anh, và mặt cậu thì đã gần với hạ thân của anh đến mức khó có thể nói rõ một câu mạch lạc.
Taehyung dựng mình dậy trên hai khuỷu tay, nhìn xuống cậu với đôi mắt đen thăm thẳm. "Ừ?" anh đáp. Anh chắc phải đoán ra suy nghĩ trong đầu của Jeongguk rồi, từ tư thế hiện tại của cậu và tất cả.
Những câu chữ bật khỏi đầu môi của Jeongguk trước cả khi cậu có thể ngăn chúng lại. "Hyung, em có thể," cậu lắp bắp, nuốt nước bọt. "Emcóthểdùngmiệngvớianhkhông," cậu kết thúc trong vội vàng.
Taehyung há hốc miệng nhìn cậu, đôi mắt mở to, và Jeongguk cảm thấy gò má cậu như thiêu đốt.
"Em muốn sao?" Taehyung hỏi, giọng anh vỡ ra.
"Em muốn làm cho anh thoải mãn," Jeongguk gần như thì thầm. "Em nghĩ nó sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu."
Cậu đã nghĩ về nó nhiều hơn cả sự quan tâm để thừa nhận - nếu tất cả những việc họ đã làm cho đến nay đều khiến Taehyung cảm thấy ấm áp, cậu muốn biết liệu miệng của mình có thể làm gì. Và cậu cũng muốn biết nhiều hơn thế, cảm giác được ở bên trong như thế nào -
"Chết tiệt, Jeongguk, được chứ," Taehyung hồi đáp, khuôn miệng vẫn há ra.
Cùng nhau, họ lúng túng lần tới quần dài và quần lót của Taehyung, chúng cùng bị kéo xuống chỉ trong một lần. Sau đó Jeongguk len vào giữa hai chân anh, mặt đối mặt với hạ thân lộng lẫy của Taehyung mà không có nhiều kiến thức về việc phải làm gì kế tiếp. Nhưng Taehyung vẫn đang ngắm nhìn cậu chăm chú với nét mặt thẫn thờ, vì vậy cậu quyết đâm lao thì phải theo lao, cúi đầu và ngậm vào sâu nhất có thể, nép phẳng bề mặt lưỡi của mình dọc theo phía dưới chiều dài kia.
Từ đây, chuyện xảy ra đủ tự nhiên, cậu hóp má để hút vào mạnh hơn, lưỡi lọt vào khe hở và bắt lấy cặp hông của Taehyung còn đang mải miết xóc mình trên tấm nệm. Nếu trước đó Jeongguk nghĩ rằng Taehyung đã rên hát rồi, thì không có gì so với bây giờ, giọng anh khản đặc và yếu ớt khi anh rên rỉ một cách tuyệt đẹp. Hai khuỷu tay dần không thể chống đỡ, và anh ngã gục xuống gối sau lưng, một cánh tay vắt ngang che đi đôi mắt.
Khi Taehyung xuất ra, nó khiến cả hai bất ngờ, và Jeongguk đã hơi nghẹn một chút, thậm chí ho vì cậu nuốt vào phần lớn dịch. Tức khắc Taehyung liền chống khuỷu tay dậy ngay sau khi tỉnh táo khỏi phút thăng hoa, anh chạm vào Jeongguk một cách tội lỗi.
"Xin lỗi! Anh xin lỗi, "anh nói đầy hối cải. "Đến đây nào."
Jeongguk bò lên trên thân thể của anh, đôi mắt vẫn còn hơi ướt, nhưng cậu chẳng màng để tâm. Cậu vừa mới khiến Kim Taehyung xuất xuống cổ họng của mình và xoay xở để không tự xuất ra quần (mặc dù nó gần như sắp xảy ra) giữa quá trình, cảm thấy giống như hai bên đã hoà nhau.
"Jeonggukie," Taehyung thủ thỉ đầy âu yếm, ngón tay cái xoa lấy viền môi dưới của cậu khẽ khàng. Anh nhìn Jeongguk bằng vẻ gần như là tôn kính, tia nhìn khiến trái tim Jeongguk rấm rứt không thôi. Đôi mắt cậu nhắm nghiền khi những khớp ngón tay của Taehyung mơn man má cậu, và trong một giây cậu như để chính mình đi lạc, giả vờ như thể cậu luôn được đối xử thế này chứ không phải vì cậu đã xoay sở để hoàn thành đến một nửa việc thỏa mãn thân dưới cho Taehyung.
"Hôn em đi," cậu van nài, tự hỏi liệu Taehyung có thể nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của mình hay không, liệu anh thậm chí còn muốn hôn Jeongguk khi đã rõ nơi mà miệng cậu mới đặt vào.
Cậu nhận được giải đáp cho câu hỏi thứ hai không tới 10 giây sau đó, khi Taehyung không chỉ hôn cậu mà còn len chiếc lưỡi của anh vào miệng Jeongguk, anh đã rên rỉ đôi chút sau lúc nếm thử dư vị của chính mình. Nó thật bẩn thỉu, nhưng theo cách tốt nhất có thể, và Jeongguk rên rỉ, nhấn môi của họ với nhau khẩn trương hơn.
Cậu thấy biết ơn sự phân tâm khi Taehyung lật ngược vị trí cả hai lại, thì thầm "tới lượt em" vào miệng cậu trước khi lắc nhẹ người dò xuống phía dưới. Jeongguk hầu như không có thời gian để nhận ra ý tứ của anh trước khoảnh khắc đầu lưỡi của Taehyung trêu chọc lượn quanh đỉnh hạ thân cậu, và bộ não của cậu ngắt mạch hiệu quả ngay lập tức.
Cậu không chắc mình có thể làm chuyện này bao lâu nữa, nhưng cậu biết cậu không bao giờ muốn nó kết thúc.
***
"Jiminie," Taehyung rên lên, quỳ xuống giường của Jimin.
"Chuyện gì nào," Jimin kiên nhẫn đáp, quay người lại trên ghế để đối mặt với anh.
"Tớ có một rắc rối, tớ nghĩ vậy."
"Cậu có rất nhiều rắc rối, nhưng được rồi," Jimin chế giễu, và Taehyung bật dậy để trừng mắt với y.
"Nghiêm túc đấy."
"Được rồi, nói cho tớ nghe đi."
"Jeongguk đã "dùng miệng" cho tớ," Taehyung nói, bởi vì nó dễ dàng hơn so với việc nói ra những gì anh đang thực sự suy nghĩ.
"Ôi, Chúa ơi," Jimin kêu khóc, đập hai lòng bàn tay lên lỗ tai của y. "Tớ thực sự siêu cấp vô cùng là không cần phải biết điều đó."
Taehyung hờn dỗi, và Jimin thở dài, kéo tay ra khỏi tai y.
"Tại sao chuyện này lại là một rắc rối? Nó tệ quá hay gì? "
"Không, chúa ơi, nó rất tuyệt, chết tiệt," Taehyung vội vã nói, liếc qua độ một phút khi anh nhớ lại cảm giác chìm đằm trong cái nóng tuyệt vời nơi khoang miệng của Jeongguk. Và cái cách cậu ngước nhìn sau đó, chết tiệt. Chết tiệt, Taehyung đã quá say sưa rồi.
"Địa cầu gọi Taehyung," Jimin lớn tiếng, bật ngón tay tanh tách. "Eo, chúa ơi, lúc này mà cậu còn nghĩ về chuyện đấy được."
"Xin lỗi," Taehyung nói một cách ngượng ngùng, mặt anh nóng lên.
"Vậy hãy khai sáng cho tớ đi," Jimin tiếp tục. "Nếu việc đó tuyệt đến thế - mà, nhân tiện, không ngạc nhiên là em út vàng của chúng ta xứng đáng nhận hạng A đầu bảng - thì tại sao cậu lại buồn bực cơ chứ?"
Taehyung rên rỉ, lại ngã xuống giường. "Chúng tớ cứ làm chuyện này suốt", anh nói. "Chúng tớ tiếp tục làm nhiều hơn và nhiều hơn nữa, và tớ cũng tiếp tục muốn nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Tớ cảm thấy mình thậm chí không thể thẳng thắn suy nghĩ được."
Jimin đứng dậy khỏi ghế và bước về phía giường, ngồi bắt chéo chân xuống cạnh anh. "Cậu có nghĩ đó chỉ là vì chiếc bánh quy may mắn không?" Y hỏi một cách thận trọng.
"Tớ không thể nói được," Taehyung thở dài. "Đó là mở đầu cho tất cả, nhưng... giờ thì tớ không thể nói vậy được nữa."
"Chỉ vì tình dục hay sao?"
Câu hỏi treo trong không trung giữa họ, và dạ dày của Taehyung quặn thắt, bởi vì đây là điều đã luôn dai dẳng trong tâm trí anh.
"Tớ không nghĩ vậy," anh thì thầm, che mặt bằng cả hai tay. "Ư, tớ toi thật rồi."
Jimin nắm cổ tay Taehyung, kéo một tay anh ra. "Có lẽ cậu cứ nên ... nói chuyện với cậu ấy đi?", Y đề nghị. "Thử xem trong đầu cậu ấy đang nghĩ gì?"
Taehyung lắc đầu tuyệt vọng. "Tớ không cảm thấy như mình có thể làm thế trong khi toàn bộ chuyện này vẫn đang diễn ra. Quá phức tạp, tớ thậm chí không biết đầu mình đang nghĩ gì. "
Gần như là sự thoái thác trách nhiệm, nhưng có quá nhiều rủi ro vào hiện tại: anh không thể mạo hiểm với tình bạn giữa hai người họ, đặc biệt khi còn tồn tại những tiểu tiết là Taehyung vẫn còn phụ thuộc vào thân nhiệt của Jeongguk. Anh không muốn làm cho mọi việc trở nên rối rắm hơn bằng cách kéo cảm xúc của mình vào mối quan hệ này, đặc biệt là khi sự phán đoán của anh bị chi phối bởi một chiếc bánh quy.
Jimin thở dài. "Ừ, tớ hiểu rồi. Tớ vẫn cảm thấy hai người nên nói chuyện với nhau, một khi cậu trở lại bình thường. "
Taehyung gật đầu, cắn môi. "Vấn đề là, tớ không muốn nó kết thúc."
Jimin chạy những ngón tay y qua mái tóc anh, cẩn thận kiểm tra Taehyung. "Chà," y nói. "Tớ nghĩ cậu đã tìm thấy sự trung thực của mình rồi."
Quả thực, sau cùng, Taehyung tìm thấy sự trung thực của mình ngay đêm hôm đó, khi anh và Jeongguk đang cuốn lấy nhau trên sàn phòng của Jeongguk, họ đã dành ra ít nhất một giờ đồng hồ để chơi Overwatch. Anh đang chiếm phần thắng, hiển nhiên là vậy, và Jeongguk cố tình xô ngã anh một cách tinh nghịch, cậu nhoẻn miệng cười với chiếc mũi nhăn nhăn và khóe miệng bên trái câu lên hơi cao một chút so với bên phải. Khuôn mặt cậu hoàn toàn không trang điểm, mái tóc thì duỗi thẳng và lộn xộn, và cậu đang mặc một chiếc áo hoodie khổng lồ, nhưng Taehyung chỉ là yêu cậu thế này, chính thế. Anh thật sự yêu cậu.
Ồ, chết tiệt.
"Có chuyện gì sao anh?" Jeongguk hỏi, bởi vì dường như Taehyung đã nói to phần cuối câu trên ra.
"Không có gì, em đừng bận tâm," Taehyung vội vã nói, lắc đầu. Jeongguk cho anh một cái nhìn kỳ lạ nhưng cũng nhún vai và tiếp tục chơi.
Chết tiệt, chết tiệt.
Sự thật quá hiển nhiên, bây giờ khi anh nghĩ về nó, và anh không thực sự chắc chắn làm thế nào anh đã không nhận ra nó trước đây. Có lẽ chăng anh đã nhận ra từ lâu, anh chỉ là chạy trốn khỏi chính mình, như Yuna đã ngụ ý. Nhưng bây giờ anh biết điều đó rồi, rõ như ban ngày: Taehyung yêu Jeongguk, và nó không phải theo cái cách anh yêu các thành viên khác - anh yêu cậu như một cú sốc nhiệt, cú sốc ấy đủ lớn để khiến toàn bộ thân thể anh đều cảm thấy ấm áp.
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro