Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Trái tim rỉ máu

Hoseok khẽ thở dài. Taehyung không ra khỏi phòng tắm từ tối hôm qua. Ngay cả sáng nay cũng không thấy. Điều này khiến cho Hoseok cảm thấy thực sự lo lắng. Anh thở dài rồi lại gõ cửa thêm lần nữa, trên tay vẫn mang phần thức ăn anh đã chuẩn bị riêng cho cậu.

"Tae.... Taetae? Em mau ra ngoài đi... Anh đã làm xong bữa sáng rồi này."

Không nằm ngoài dự đoán, chỉ có sự im lặng đáp lại anh. Hoseok đành đặt khay cơm xuống trước cửa để phòng lúc cậu sẽ cảm thấy đói. Đoạn anh lại tiến đến dán sát tai vào cửa, cố gắng nói chuyện với người ở bên trong:

"Taehyung, đừng có những suy nghĩ kiểu như rằng bản thân mình thật vô giá trị. Anh vẫn luôn ở đây, và sẽ luôn ở đây mỗi khi em cần, cho nên đừng tiếp tục tự hành hạ bản thân mình nữa. Em cảm thấy thất vọng và cho rằng bản thân mình vô dụng bao nhiêu lần, thì sẽ bấy nhiêu lần anh nhắc lại cho em biết rằng đối với anh em quan trọng như thế nào..." Hoseok cố gắng đợi một câu trả lời, nhưng cuối cùng anh đành phải thở dài: "Anh phải đi đây. Anh sẽ nói với bọn họ là em bị mệt, đừng lo."

Hoseok lặng lẽ nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt trước mặt thêm một lần nữa rồi mới rời đi, vẻ lo âu vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt.

------------------------------

Đã một tuần trôi qua. Taehyung đã ra khỏi phòng tắm nhưng lại bắt đầu giam mình cả ngày trong phòng riêng. Hoseok đã cố gắng thuyết phục nhưng cậu nhóc chỉ luôn tìm được cách để thoái thác.

"Hoseok, Taehyung dạo này thế nào rồi? Đã một tuần rồi nhưng thằng bé vẫn còn chưa đi học trở lại?"

Hoseok chỉ khẽ thở dài đáp lại Jin.

"Từ lúc ra khỏi phòng tắm, thằng bé hoàn toàn không còn sức sống. Nó vẫn tiếp tục tự hại, tự làm bản thân bị đau, đêm nào cũng thế. Cho dù em có nói đến thế nào cũng vô ích. Anh, em thực sự không biết phải làm gì nữa."

"Anh thực sự lo lắng cho thằng bé, Hoseok à."

"Em hiểu, em cũng vậy. Em phải đi đây, có lẽ Taehyung đang đợi."

"Được rồi, gặp lại sau."

"Bye."

"À, nhớ gửi lời hỏi thăm của anh đến thằng bé."

"Biết rồi biết rồi."

Hoseok chạy về phía cổng trường, vừa nhìn đồng hồ trên tay vừa sửa lại chiếc mũ beanie của mình. Anh thở nhẹ một hơi khi nghĩ đến việc sắp gặp lại cậu em của mình sau một ngày học tập căng thẳng. Tầm nhìn của anh thoáng lướt qua Jungkook, lúc đó đang nói chuyện vô cùng vui vẻ với cô bạn gái của hắn. Làm sao hắn có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra trong khi Taehyung thì đã như chết đi phần hồn suốt một tuần qua như vậy? Anh lập tức đảo mắt qua chỗ khác.

Báo ứng, Jeon Jungkook, mày nhất định sẽ gặp báo ứng.

Hoseok bắt một chuyến xe bus để có thể về nhà nhanh hơn một chút. Vừa về đến, anh vội vã mở cửa và lập tức trông thấy Taehyung đang ngủ quên trên ghế sofa. Hoseok nhẹ nhàng lại gần, để cặp sách qua một bên rồi quỳ xuống bên cạnh cậu nhóc. Anh khẽ vén tay áo dài của cậu lên, liền lập tức trông thấy những vết sẹo do bị dao cứa còn mới nguyên, nổi bật trên làn da tái nhợt. Anh dịu dàng xoa lên những vết cắt còn đỏ sậm màu máu.

Taehyung khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi đột ngột mở mắt. Ánh nhìn của cậu cuối cùng rơi xuống người Hoseok. 

"Anh về rồi." Cậu nói bằng tông giọng trầm quen thuộc.

"Hmmm. Hôm nay anh Jin đã hỏi thăm em. Anh ấy lo cho em lắm đấy, còn bảo anh gửi lời hỏi thăm em nữa." Hoseok vừa cười dịu dàng vừa đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cậu.

"Hoseok... cám ơn anh."

"Vì điều gì?"

"Vì đã luôn ở bên em, ngay cả những khi em cảm thấy tồi tệ nhất như bây giờ."

"Chỉ cần là vì... Em là người mà anh thân thiết nhất đúng không nào? Với anh em giống như cậu em trai nhỏ vậy. Dậy thôi, anh sẽ làm vài món gì đó cho em rồi sau đó em muốn đi ngủ tiếp cũng được."

Taehyung gật đầu rồi nhanh chóng ngồi dậy. Cậu ngáp một tiếng và lại gần xem Hoseok nấu nướng. Một lúc sau, Hoseok bỗng lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

"Taehyung."

"Dạ?"

"Đừng tiếp tục tự làm mình bị đau nữa."

Taehyung vô thức cắn môi, đây là thói quen nhỏ của cậu mỗi khi cảm thấy lo lắng. 

"Em... em sẽ cố gắng."

-----------------------------------

"Anh, mau dậy thôi." Taehyung sốt ruột.

"Hmggh." Hoseok cằn nhằn.

"Nhanh lên nào. Chúng ta sẽ bị muộn học mất nếu anh không nhanh chóng nhấc mông ra khỏi giường đi!"

Hoseok lập tức bật dậy nhanh đến nỗi suýt chút nữa thì đụng vào người Taehyung:

"Em sẽ đi học trở lại?"

"Vâng, em đã nghỉ học cả một tuần rồi. Em không muốn kết quả học tập cũng tồi tệ đi."

Hoseok có cảm giác vui như muốn phát điên lên khi trông thấy cậu em đứng trước mặt mình đã thay quần áo chỉnh tề, sẵn sàng quay trở lại với cuộc sống. Anh ôm chầm lấy cậu làm Taehyung bị bất ngờ, rồi vội vã lao vào nhà tắm vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi học. Taehyung đi xuống phòng bếp tự rót cho mình một cốc nước. Cậu đang cảm thấy lo lắng. Cậu không muốn phải chạm mặt Jungkook, nhưng mặt khác lại cũng không muốn Hoseok tiếp tục chứng kiến bộ dạng đáng thương hại kia của mình. 

"Anh xong rồi nè chúng ta mau đi thôi!" Hoseok hào hứng lao đến. 

"Anh không định ăn sáng trước à?"

"Có thể ăn ở canteen sau mà, mau đi thôi!"

"Okay, jeez."

Taehyung bật cười. Thái độ của Hoseok khiến cậu cũng cảm thấy vui vẻ theo. Taehyung bất ngờ tiến lại ôm anh thật chặt.

"Taehyung à mau bỏ anh ra thôi, chúng ta sẽ muộn mất." Hoseok miệng tuy nói vậy nhưng tay lại vòng qua ôm lấy cậu.

"Xin lỗi, em cảm thấy hơi phấn khích một chút." Taehyung nói và buông anh ra.

"Anh cũng vậy."

------------------------------

"Trời đất ơi, Taehyung em cuối cùng cũng quay lại rồi!"

"Chào anh Jin! Em đã quay lại rồi đây." Cậu nhóc có chút ngại ngùng.

Hoseok, Taehyung, Jin và Namjoon đang cùng ngồi trong canteen và nói chuyện vui vẻ với nhau.

"Anh đã lo lắng lắm đấy có biết không hả? Em sao rồi?"

"Ừm... em nghĩ là mình vẫn ổn."

"Đưa tay đây anh xem."

"D-dạ?"

"Tay của em đó, Taehyung."

Cậu nhóc có chút sợ hãi, cậu không muốn những người anh này cảm thấy thất vọng về mình. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, cậu đành rụt rè đưa tay ra. Jin lập tức cầm lấy và kéo tay áo của cậu lên, làm lộ ra những vết thương chồng chéo lên nhau. Jin khẽ thở dài một tiếng rồi buông tay cậu ra.

"Taehyung, em đã như vậy được bao lâu rồi?"

"Từ... từ lúc em bị từ chối."

"Trời ạ đứa em trai ngốc của anh... anh xin lỗi. Nhất định sẽ có một ngày Jungkook gặp phải báo ứng của mình và nó sẽ phải trả giá, sẽ phải cảm thấy hối hận vì tất cả những chuyện này.

Taehyung cố nở một nụ cười và khẽ gật đầu. Tiếng chuông vào lớp vang lên. Bốn người chia tay nhau để quay trở lại lớp. Taehyung đi cùng với Hoseok. Bỗng cậu có một cảm giác lành lạnh sau lưng. Cậu cảm giác như thể tất cả các học sinh khác đang nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu thực sự sợ hãi họ sẽ cười nhạo cậu. Cuối cùng thì, cha mẹ cậu đều đã bị những kẻ xấu sát hại, còn cậu lại là một tên người sói không có khả năng biến đổi (cậu thậm chí còn không chắc rằng con sói của mình có còn sống hay không), người thân thiết duy nhất với cậu là Hoseok và còn, thật thảm hại làm sao, cậu lại bị chính người bạn đời được dính duyên với mình chối bỏ.

"Anh, em phải qua chỗ tủ đồ cá nhân một chút."

"Sao thế?"

"Em để quên vở toán ở đó rồi."

"Không sao, anh sẽ đi cùng em."

"Không cần đâu, em tự đi được mà, anh đừng để bị trễ giờ."

"Nhưng..."

"Anh à không sao đâu. Em đã nói là em ổn mà. Mau đi đi."

Cuối cùng Hoseok đành phải gật đầu dù vẫn cảm thấy lo lắng. Anh không muốn cậu đụng phải Jungkook hay cái cô bạn gái chết tiệt của cậu ta hoặc bất cứ kẻ nào trong cái đám đầu gấu chuyên đi bắt nạt đó.

"Phải cẩn thận đó nghe chưa?"

Taehyung mỉm cười gật đầu trước khi quay đi. Nhưng mới được nửa đường, cậu bất chợt bắt gặp Yoona đang ôm một người con trai - chắc chắn không phải là Jungkook. Taehyung tiếp tục đi về phía tủ đồ của mình, mặc kệ cảnh tượng không lấy gì làm hay ho đang diễn ra trước mắt kia, nhưng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Yoona vẫn đang dõi theo. Taehyung nhanh chóng lấy cuốn vở nhét vào cặp. Cậu nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không muốn xảy ra bất cứ điều gì liên quan đến Yoona, nhưng rõ ràng đã quá muộn khi có một bàn tay giữ chặt lấy cổ tay cậu, siết chặt đến mức cậu phải khẽ rên lên.

"B-buông tôi ra..." Taehyung thì thào.

"Để mày đi nói cho đám bạn của mày về những gì mày đã trông thấy hả? Không đời nào!"

Taehyung lập tức lắc đầu. Cậu việc gì phải nói cho họ biết chuyện cậu vừa trông thấy trong khi ai cũng đã biết được bản chất lăng nhăng của cô ả này rồi?

"Dối trá! Nếu không muốn chết thì khôn hồn mà ngậm cái miệng của mày lại, hiểu chưa?"

Taehyung gật đầu, nhưng thay vì buông cậu ra, Yoona lại tiếp tục siết tay mạnh đến mức làm cho những vết thương cũ của cậu bị bật miệng. Taehyung khẽ rên lên vì đau đớn. Cuối cùng Yoona cũng buông tha cho cậu con trai đáng thương khi trông thấy máu bắt đầu loang ra trên cổ tay cậu.

"Thật thảm hại, mày còn không đánh lại được một đứa con gái. Bảo sao Jungkook lại không chút do dự mà từ chối mày. Nếu như là tao hay bất kỳ một ai khác thì cũng đều sẽ làm như vậy."

Yoona vừa cười một cách kiêu ngạo vừa tiếp tục nói:

"Mày thậm chí còn không thể biến đổi thành bản thể sói... Có lẽ nó cũng đã bỏ đi vì không chịu nổi sự nhục nhã khi ở cùng một kẻ thảm hại như mày. Kẻ như mày thật không xứng đáng để tồn tại trên đời này."

Yoona vẫn tiếp tục nói, mà mỗi lời từ miệng ả thốt ra lại giống như hàng triệu mũi tên đâm xuyên qua trái tim đang nhói đau của cậu. Nhưng tất cả những lời đó lại vô cùng chân thật đối với cậu. Ả nói đúng. Tất cả đều là sự thật. Taehyung bắt đầu không kiềm chế nổi nữa, không thể ngăn được nước mắt bắt đầu trào ra. Mặc dù tầm nhìn đã bị nhoà đi, nhưng cậu vẫn có thể trông thấy Yoona đang giơ tay lên. Taehyung nhắm mắt lại, đợi chờ một cái tát giáng xuống, nhưng thật lâu vẫn không đợi được gì. Cậu nghi hoặc từ từ mở mắt ra, liền trông thấy một bàn tay khác đang giữ cổ tay của Yoona lại...

"J-Jungkook??"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro