Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Akacest] Tâm linh tương thông

gọi oreshi là akashi, gọi bokushi là seijuro.

bokushi đang trong trạng thái linh hồn.

oneshot được sinh ra để mừng sinh nhật akashi–sama~

warning: có yếu tố selfcest, ooc, lowercase.

***

khí trời se lạnh báo hiệu tháng mười hai đang đến thật gần.

lại một mùa winter cup sắp bắt đầu. akashi tự hỏi, họ đang như thế nào? liệu họ sẽ tiếp tục tham gia thi đấu chứ?

"bọn họ? là tetsuya hay là mọi người bên rakuzan?" giọng nói của seijuro bỗng vang lên từ phía con mắt trái của em, và seijuro quả thực đang lơ lửng bên trong con ngươi màu đỏ thẫm xinh đẹp ấy.

seijuro là một sinh vật tâm linh, những hành động hữu hình đối với cậu luôn có một giới hạn nhất định. cậu không thể nào chạm vào toàn bộ thế giới bên ngoài và cũng không ai có thể nhìn thấy sự hiện diện của cậu.

ngoại trừ akashi – sự tồn tại của em là vì cậu.

akashi bất chợt cong môi, khẽ mỉm cười: "có thể là cả hai chăng?"

"cậu có muốn tham dự winter cup không?" seijuro hỏi.

"thôi, quên đi. tôi không muốn làm phiền đến cậu, cậu đã vì tôi vất vả hơn một năm nay rồi." akashi đáp không chút do dự.

seijuro nhìn akashi đang mỉm cười rạng rỡ, nhưng cậu cảm thấy có một chút tổn thương ẩn sâu bên trong nụ cười ấy.

mặc dù akashi thường ngày luôn ương bướng như một loài sói hoang dã, nhưng mỗi lần em bộc lộ sự tổn thương ra bên ngoài, em sẽ lập tức trở thành một chú mèo nhà đang dựng lông đầy sợ hãi cần được ai đó vuốt ve. akashi khi ấy rất cần sự vỗ về để xua tan đi những lo âu mệt mỏi, nhưng rất nhanh trên gương mặt em đã giấu nhẹm đi thứ xúc cảm này.

akashi trong mắt seijuro luôn là một sinh vật đáng yêu. có điều gì đó đang thôi thúc lấy cậu – cậu muốn được ôm em vào lòng.

sau đó, seijuro đã thực sự ôm akashi.

theo mặt lý thuyết, linh hồn sẽ không có nhiệt độ cơ thể, nhưng lúc này đây em có thể cảm nhận được hơi ấm đến từ bàn tay seijuro.

ấm áp quá, ấm áp đến mức khiến akashi không nỡ rời xa vòng tay này. nếu có thể, em muốn trút hết mọi sự căng thẳng lên cái ôm ấy.

"được rồi, seijuro." akashi nhẹ vàng vỗ vào lưng cậu.

những đêm cuối thu thường không có nhiều người qua lại, nên chẳng ai nhìn thấy hành vi bất bình thường của akashi vào lúc này.

seijuro liền buông lỏng tay, vẻ mặt tỏ ra rằng: "tôi không hề có ý quan tâm đến cậu." nhưng khi ánh mắt vô tình nhìn thấy chiếc khăn choàng phong phanh trên cổ của em, cậu lập tức đưa tay chạm lấy nó.

tay của seijuro lập tức xuyên qua chiếc khăn len, chạm vào cổ akashi trong tiềm thức. vì sự tiếp xúc gần gũi đột ngột này, yết hầu của em khẽ lay động, sượt qua ngón tay cái của seijuro.

akashi cảm thấy lỗ tai bản thân có chút nóng bừng vì hành động của seijuro ban nãy.

"sao thế?" giọng nói em hơi khàn đục, lẫn trong đó là một sự quyến rũ, xinh đẹp.

seijuro trông thấy đôi tai đỏ bừng của em, nhớ đến cảm giác yết hầu còn vương vấn trên đầu ngón tay, khẽ mỉm cười: "à, khăn choàng cổ của cậu lỏng ra rồi."

akashi nghe xong, liền chỉnh lại ngay ngắn khăn choàng cổ: "trời trở lạnh rồi, seijuro. chúng ta mau về nhà thôi."

"được." lúc này gò má của seijuro cũng thoáng đỏ bừng.

***

sau khi trở về nhà, akashi vẫn hoàn thành mọi việc như thường lệ: ăn cơm, ôn tập bổ túc, tắm rửa, nghỉ ngơi và đi ngủ.

akashi lúc này vừa bước ra từ phòng tắm, seijuro đã dùng tay che mắt em lại: "đừng nhìn trộm nhé, tôi có thứ này muốn tặng cậu."

seijuro che mắt akashi từ phía sau, ngực cậu đang áp vào lưng em. akashi trên người không mặc áo, cho nên cậu có thể nhìn thấy rõ từng nhịp thở lên xuống của em.

akashi cảm thấy có thứ gì đó đang đổ vào con mắt trái của mình. cảm giác này thật đỗi kỳ lạ.

"sei... seijuro..." aaaa, điều này xấu hổ quá đi.

"ừm, tôi đây." seijuro mỉm cười, "chờ thêm một chút nữa, gần đến nơi rồi."

akashi nhẹ nhàng gật đầu và không khỏi tò mò. seijuro muốn tặng gì cho em ấy nhỉ? hôm nay vừa đúng là sinh nhật của em, seijuro... cậu ấy để ý đến nó sao?

thời gian lặng lẽ trôi qua một giây, nhưng akashi cảm thấy như dài hơn một thập kỷ.

"bây giờ cậu có thể mở mắt, akashi." giọng nói seijuro nhẹ nhàng vang lên bên tai em, đồng thời tay đang che mắt cũng dần dần buông lỏng.

akashi không mở mắt ngay lập tức, em muốn để mắt thích ứng với môi trường trước tiên. em muốn nhìn rõ sự ngạc nhiên mà seijuro đã chuẩn bị từ trước.

một lúc sau, akashi mở mắt ra. khung cảnh xung quanh khiến em có cảm giác xa lạ nhưng cũng rất đỗi quen thuộc.

đây là căn phòng của em, nhưng nó không giống như thường lệ. bóng tối đang bao trùm xung quanh, vài đốm sáng loé lên yếu ớt ở góc phòng.

nó không khiến người ta cảm thấy chán nản hay sợ hãi. akashi cảm thấy nơi này có một vẻ đẹp khác hoàn toàn, chỉ cần một chút ánh sáng nhỏ nhoi, em liền có thể nhìn thấy rõ gương mặt seijuro.

một gương mặt giống hệt em, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là đôi mắt kỳ lạ của cậu.

mắt phải có màu đỏ thẫm giống em, nhưng mắt trái lại có màu vàng cam.

"seijuro, đây là...?"

"cậu thích nó chứ? đây là thế giới được nhìn thấy bởi linh hồn." seijuro mỉm cười, "tôi chỉ chia sẻ đôi mắt của mình với cậu. từ giờ trở đi, cậu có thể nhìn thấy thế giới này bất cứ khi nào cậu muốn."

akashi không nói gì và nhìn thẳng vào ánh mắt cậu.

seijuro bắt đầu bối rối, nhưng trên mặt không bộc lộ ra bên ngoài: "cậu không thích nó sao, akashi?"

akashi vẫn không trả lời cậu.

seijuro liền nắm lấy tay akashi, sắc mặt có chút đau sót: "cái này... là thứ duy nhất tôi có thể dành tặng cậu. thực thể hữu hình mà linh hồn có thể chạm được vào cũng không nhiều. sự chia sẻ đôi mắt đã là món quà lớn nhất của tôi rồi."

"chà..." akashi cuối cùng lên tiếng, "vậy tại sao cậu đột nhiên muốn tặng nó cho tôi?"

gò má seijuro phút chốc thoáng đỏ bừng, ánh mắt khẽ run run: "cái đó... là vì..."

sau khi suy nghĩ lúc lâu, "cái đó... chính là...", seijuro liền hít một hơi thật sâu, cậu liền nghiêm túc nói với em: "chúc cậu sinh nhật vui vẻ, akashi."

akashi nhìn seijuro vừa ngượng ngừng vừa nghiêm nghị, rồi sau đó ôm chặt lấy cậu.

"cảm ơn cậu, seijuro."

em nghiêng đầu nhìn seijuro, con mắt vàng bên trái loé lên vẻ lo lắng. tâm trí akashi khẽ lay động, em nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu, sau đó đặt một nụ hôn lên nó.

chỉ cần một nụ hôn phớt cũng đủ phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu giữa hai người bọn họ.

họ thường ngày luôn có một sự điềm tĩnh nhất định, nhưng giây phút này đây lại vì một nụ hôn thuần khiết mà đã khiến trái tim đập loạn nhịp. khi nụ hôn vừa dứt, họ trao cho nhau cái nhìn quyến luyến rồi sau đó đỏ bừng cả mặt.

"này..." seijuro là người lên tiếng đầu tiên, ánh mắt đảo xung quang đầy chờ mong, "cậu biết điều này có ý nghĩa gì chứ?"

tuy đôi gò má vẫn ửng đỏ nhưng akashi cố giữ âm giọng tự nhiên nhất có thể: "tất nhiên."

em nhìn ánh mắt seijuro đang mở to vì ngạc nhiên sau đó chuyển sang vui mừng, akashi thấy thế liền mỉm cười: "vậy seijuro có bằng lòng làm bạn trai của tôi chứ?"

seijuro ôm lấy akashi vào lòng và cố gắng kìm nén sự vui mừng ẩn sâu đáy mắt. cậu không muốn khiến em doạ sợ.

những đốm sáng nhỏ bé chỉ đủ để soi sáng gương mặt bọn họ. hai người ôm lấy nhau trong căn phòng lờ mờ, huyền ảo. em và cậu đều là những chàng trai mạnh mẽ, có tố chất người đứng đầu và luôn dành nhiệt huyết với bóng rổ.

không biết thời gian trôi qua bao lâu, seijuro buông akashi ra, nét mặt cậu xấu hổ không thôi. akashi cảm thấy biểu cảm này thật kỳ lạ. biểu hiện thường ngày trên gương mặt cậu vốn luôn lãnh đạm, nhưng hôm nay em được tận mắt nhìn thấy một seijuro hoàn toàn khác. cậu ấy sẽ đỏ mặt xấu hổ, đôi tai thì lại nóng bừng và luôn bộc lộ dáng vẻ ngượng nghịu, bẽn lẽn.

seijuro như thế này, trông dễ thương quá đỗi.

"cậu thật sự thích nó chứ?" seijuro bèn hỏi.

"ừm."

"trước mắt cậu, đây là toàn bộ thế giới của tôi."

akashi lúc đầu còn chút bối rối, sau đó nhanh chóng nhớ ra điều gì đó. quả thực em muốn nở một nụ cười thật to vào khoảnh khắc này, nhưng do đã quen với sự giáo dục lễ nghi nên chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhàng.

akashi lại một lần nữa ôm lấy seijuro: "cậu đã trao toàn bộ thế giới của cậu dành riêng cho tôi, seijuro."

"đúng thế." seijuro ngẩng đầu nhìn em, sau đó sự kiêu ngạo liền thể hiện trên gương mặt: "liệu cậu có thích món quà sinh nhật này không?"

"tôi rất thích nó, tri kỷ của tôi à." akashi hạnh phúc đáp lời, ánh mắt dần tập trung vào cậu: "nhưng không phải còn thiếu điều gì đó sao?"

dù sao cậu là seijuro – người luôn hiểu rõ akashi hơn bất kỳ ai. cậu cẩn thận nâng mặt akashi lên, sau đó nhẹ nhàng hôn phớt lên má em.

"chúc cậu sinh nhật vui vẻ, bạn trai của tôi."

akashi vùi đầu vào hõm cổ seijuro, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể cậu: "tôi còn nghĩ cậu sẽ không bao giờ nói ra điều này."

"seijuro này, đột nhiên tôi cảm thấy ngày mà tôi có mặt trên đời cũng không quá tệ lắm."

"ngày hai mươi tháng mười hai, cũng không tồi nhỉ?"

akashi bỗng nhiên bật cười khúc khích, đôi mắt đỏ thẫm loé lên tia sáng dịu dàng.

đây chính là sắc màu đẹp nhất mà seijuro từng nhìn thấy.

"một hai hai không*, một chữ tình chỉ trao tặng cậu. bất kể là tình đầu hay cả đời này, tình yêu của tôi, tất thảy đều là cậu."

cậu biết không, seijuro? cậu là món quà tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được.



(bản gốc ở đây 一二二零 có nghĩa là 12/20, ngày sinh nhật của akashi ấy.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro