/7/
Từ sau ngày hôm ấy, không biết Chu Chính Đình bị ảnh hưởng bởi cái gì mà không còn ân cần chăm sóc Thái Từ Khôn như trước nữa, cả ngày đờ ra, cũng không chịu nói chuyện gì nữa.
Anh sai nhân viên lấy dữ liệu của ngày hôm ấy từ camera an ninh, sau đó mới thấy, Lâm Huy này thực sự không nể nang một ai, xem ra không thể nương tay với nhà bọn họ được rồi.
"Ngài yên tâm, hôm nay cậu ấy ăn cơm trưa ở ngay phòng tập yoga, không có gì bất thường, buổi chiều còn uống trà ở vườn hoa...Buổi tối ngài có về nhà ăn cơm không?"
Mẹ Trầm báo cáo một ngày sinh hoạt của Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn đau đầu nhận ra, không có anh, cái người này vẫn sống rất tốt, nói cái gì mà thầm thích mình rất nhiều năm, toàn là lừa đảo!
Đại móng heo!
"Buổi tối tôi về nhà ăn cơm, để cậu ấy đợi cùng ăn với tôi, không được ăn trước."
Tắt điện thoại, tâm trạng buồn bực vẫn không tiêu tan chút nào, Thái Từ Khôn chỉ có thể tiếp tục vùi đầu vào công việc để phân tán sự chú ý.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, chỉ có Trầm Dục dám mở cửa một cách trắng trợn như vậy, bởi vì cậu ấy là người duy nhất được phép làm như vậy.
Khi người con trai ấy xuất hiện, trong nháy mắt, Thái Từ Khôn đã thực sự cho rằng mình nhìn thấy Trầm Dục.
Tóc mái màu đen được rẽ ngôi, áo sơ mi trắng và quần tây đen tạo ra một vẻ đẹp thanh nhã, ngũ quan có pha một chút lai Tây, không sánh được với sự tinh xảo không tỳ vết của Trầm Dục, cũng không có sự mềm mại choáng ngợp của Chu Chính Đình, ngược lại còn có thêm vài phần sắc sảo như muốn chiếm đoạt trái tim người đối điện.
"Chẳng lẽ Lâm công tử không biết rằng tự tiện xông vào phòng người khác là một hành vi rất bất lịch sự sao?"
Âm thanh của Thái Từ Khôn vẫn hờ hững không nghe ra là vui hay bực.
Thư ký chạy tới ngăn cản nhưng người con trai ấy không cho anh ta cơ hội, đi thẳng tới trước bàn làm việc của Thái Từ Khôn, một người với khí chất kiêu ngạo, mắt ngọc mày ngài đứng dưới ánh sáng rực rỡ, thực sự rất rung động.
"Thái thiếu, tôi thực sự không hiểu tại sao anh hết lần này đến lần khác từ chối gặp tôi vậy?"
Thái Từ Khôn thờ ơ nói.
"Tôi thực sự sẽ không bỏ qua cho Lâm Huy đâu, Lâm công tử, thời gian của tôi rất quý giá, những người và những việc không liên quan đối với tôi đều là lãng phí thời gian."
Chàng trai nhỏ cười giòn tan như tiếng chuông, giống y như đúc với âm thanh trong ký ức của anh.
"Thái thiếu, tôi nói rằng tôi tìm đến anh vì anh trai tôi khi nào vậy?"
"Ồ?"
Ngón tay của anh đùa nghịch cây bút, đôi môi nở một nụ cười trong vắt.
"Lâm thiếu gia tìm đến tôi chẳng lẽ muốn bàn chuyện làm ăn sao?"
Mạnh dạn ăn mặc giống Trầm Dục để đến bàn chuyện làm ăn với anh, đúng là chuẩn bị kỹ lưỡng.
"Tôi là Lâm Diệp, thay anh trai tôi tiếp tục đàm phán những hợp đồng trước đây của hai người, chỉ tại Thái thiếu luôn từ chối gặp cho nên tôi mới phải xông vào."
Thái Từ Khôn vẫn hững hờ, khuôn mặt tuấn tú quả thật là ôn nhu như ngọc, thế nhưng trên khuôn mặt sắc sảo vẫn giữ một khoảng cách xa lánh.
"Nếu là như vậy thì đúng là tôi sai rồi."
"Nếu như Thái thiếu cảm thấy phiền, tôi có thể mời anh moọt bữa cơm tạ tội, nói thật, đợi lâu như vậy, tôi đói rồi."
Thái Từ Khôn khẽ cười, anh cũng đã từng vô ý nghe đến người con trai thứ của Lâm gia này, tuổi còn trẻ đã bay từ Mỹ về đảm nhận cái ghế tổng giám đốc xí nghiệp Lâm thị, chỉ ba tháng ngắn ngủi đã đàm phán thành công những hợp đồng lớn, đúng là đáng tin hơn Lâm Huy nhiều.
Anh nhớ rằng cha mình cũng đã từng khen cậu ta rất nhiều, nếu như không có Trầm Dục, Lâm Huy rất phù hợp làm con dâu Thái gia bọn họ.
Thái Từ Khôn đứng lên.
"Vậy thì dĩ nhiên tôi phải là người mời Lâm thiếu gia một bữa coi như xin lỗi rồi."
Chu Chính Đình nghe thấy Thái Từ Khôn nói rằng buổi tối về nhà ăn cơm nên đã xuống bếp học chuẩn bị vài món anh thích, món đầu tiên là rau cần xào thịt bò.
Hơn một tuần nay, tâm trạng cậu bất ổn, luôn lạnh nhạt với Thái Từ Khôn, có lẽ anh cũng giận rồi, đến lúc phải dỗ thôi.
Mẹ Trầm nhận một cuộc điện thoại, nhìn bóng người bận rộn trong bếp, thở dài.
"Thưa cậu, ngài nói rằng tối nay ngài có việc cho nên không về ăn cơm. Cậu nói xem, ngài cũng thật là, tôi đã nói rằng cậu tự mình xuống bếp mà ngài cũng vẫn không về, rõ ràng đã nói rằng chắc chắn hôm nay sẽ về mà..."
Bàn tay đang thái rau của Chu Chính Đình khẽ run, nhìn đầu ngón tay đang rỉ máu, đột nhiên cảm thấy dường như trong lòng còn đau hơn vết thương này một chút.
Thái Từ Khôn, lừa tôi rất vui đúng không?
Chu Chính Đình không do dự gì vứt những món mình vừa làm vào thùng rác, sau đó dặn mẹ Trầm nấu những món mình thích, ép bản thân ăn vài miếng rồi lên tầng nghỉ ngơi.
Lúc Thái Từ Khôn trở về nhà, vẫn chưa đến mười giờ, mẹ Trầm rót ra một cốc nước như thường lệ, nhìn người uống xong cũng không nhiều lời mà trở về phòng.
Cửa phòng ngủ bị khóa trái, Thái Từ Khôn có chút tức gận, đang chuẩn bị phá cửa, mẹ Trầm lại chạy tới.
"Thưa ngài, hôm nay cậu đã nấu vài món ăn, nhưng ngài không trở về, cậu đã đổ hết chúng đi, sau đó ăn vài miếng những món tôi nấu liền đi nghỉ, tôi thấy sắc mặt cậu không được tốt cho lắm."
Thái Từ Khôn không nói thêm gì nữa, mở điện thoại ra tìm đến một account để avatar hình con thỏ, gõ gõ gì đó nhưng rồi lại tiện tay xóa sạch sẽ, thoát khỏi giao diện.
"Mẹ Trầm vất vả rồi, mau về nghỉ đi, phòng khách đã dọn sạch chưa? Hôm nay tôi ngủ ở bên phòng khách."
Chu Chính Đình đứng ở cửa, nghe tiếng bước chân của hai người ngày càng xa, chậm rãi dựa vào cửa ngồi xổm xuống, mệt thật đấy, tại sao yêu một người lại mệt như thế này cơ chứ.
Sáng hôm sau, Thái Từ Khôn ra ngoài vào lúc trời hừng đông, Chu Chính Đình chín giờ vẫn chưa muốn dậy, ngày nào cũng ở nhà thật là nhàm chán, nhưng Thái Từ Khôn không cho cậu ra ngoài, thực sự rất khó chịu.
Trùng hợp là Vưu Trưởng Tĩnh cũng đang rảnh rỗi, Chu Chính Đình liền cho mẹ Trầm nghỉ làm một hôm, bản thân cũng được thả lỏng một chút.
Nhưng cậu không ngờ rằng khi Vưu Trưởng Tĩnh đến, anh còn dẫn theo Đổng Hựu Lâm,
Người đàn ông thường ngày mặc âu phục chỉnh tề bây giờ đổi sang quần áo thể thao càng làm người ta thêm thích thú, Chu Chính Đình vui cười hớn hở mở cửa cho hai người đi vào.
Mẹ Trầm đã chuẩn bị xong bữa trưa từ lâu, ba người ăn uống xong, Đổng Hựu Lâm liền tự giác vào vào bếp rửa bát, Chu Chính Đình kéo Vưu Trưởng Tĩnh ra hoa viên ở phía sau phá hoại cây hoa.
"Chu Chu, gần đây anh luôn có cảm giác bị theo dõi, hơn nữa dạo này Lâm Ngạn Tuấn còn bay đến nước C, anh hơi lo lắng."
"Trưởng Tĩnh, đừng lo lắng, em nhờ Jeffrey cử người bảo vệ anh, chờ Ngạn Tuấn trở về chúng ta bàn bạc tiếp."
Rõ ràng đã có biện pháp nhưng Chu Chính Đình vẫn mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
Buổi chiều, ba người ăn bữa nhẹ. Chu Chính Đình cảm thấy chán kinh khủng, Đổng Hựu Lâm liền đến chơi game cùng cậu trong phòng khách, Vưu Trưởng Tĩnh cảm thán trung úy Đổng quả nhiên là tình yêu chân thành, mỗi lần Chu Chính Đình rơi xuống anh ta đều không ngừng kiên trì tiếp tục.
Vưu Trưởng Tĩnh nằm nhoài trên ghế salon, khi tỉnh ngủ, Chu Chính Đình vẫn chơi game, kết thúc trận chiến với một chiếc hộp màu xanh lá cây.
"Ngốc Phúc Thụy, mình đói."
Đổng Hựu Lâm nhíu nhíu mày, bảy giờ tối mẹ Trầm mới về, bây giờ mới có năm giờ, mình không biết nấu cơm, ra ngoài mua về lại sợ không ngon nữa.
"Mình muốn ăn mì."
Chu Chính Đình chớp chớp mắt ngước lên nhìn Đổng Hựu Lâm, cậu thực sự muốn ăn mì, từ sau khi kết hôn, Thái Từ Khôn dặn mẹ Trầm rằng không được cho cậu ăn bất cứ sợi mì nào, cậu sắp thèm đến chết rồi, rất nhớ mì thịt bò hầm dưa chua!
Đổng Hựu Lâm không kìm được Chu Chính Đình vừa kéo tay áo của mình vừa năn nỉ, lại bất lực gật đầu. Chu Chính Đình lập tức chạy đến phòng tầng hai, cầm một gói mì như bảo bối chạy xuống, nhìn tốc độ chạy của cậu, Vưu Trưởng Tĩnh sợ đến mức suýt rơi cả tim ra ngoài.
Mùi mì lan ra khắp nơi, Chu Chính Đình ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn ăn, cầm chiếc đũa chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc lớn của mình.
Thái Từ Khôn biết chiều nay Chu Chính Đình cho mẹ Trầm nghỉ làm, cố ý tan làm sớm một chút mua đồ ăn về chuẩn bị làm một bữa cơm tạ lỗi với con thỏ nhỏ ở nhà.
Vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng cười sung sướng ở trong phòng, còn có một mùi nồng nặc, đây là mùi gì?
"Chính Đình, cậu phải uống một ngụm nước súp, ăn như vậy mới đúng."
Chu Chính Đình khẽ ngâm nga.
"Súp nóng quá."
"Vậy để mình thổi cho cậu."
Vưu Trưởng Tĩnh nhìn dáng vẻ đắc ý của Chu Chính Đình ở đối diện, đột nhiên rất nhớ Lâm Ngạn Tuấn của mình, rất muốn để Chu Chính Đình sáng mắt ra, đây là tình huống gì cơ chứ!
Lúc Thái Từ Khôn bước vào nhà, nhìn thấy một cái đầu tròn xoe lúc ẩn lúc hiện, không cần nhìn cũng biết chắc chắn bây giờ cậu ấy đang rất vui vẻ,
"Haha, Ngốc Phúc Thụy thổi súp cho nguội rồi mình mới ăn, hà hà."
Sao tự dưng Thái Từ Khôn thấy đầu mình xanh (bị cắm sừng) vậy nhỉ?
Tiếng đóng cửa vang lên, làm náo động ba người đang ầm ĩ trong phòng khách. Chu Chính Đình quay đầu lại nhìn thấy người nào đó ở cửa liền tái xanh cả mặt, liền vội vã nhét mì vào miệng, như một con sóc chuột ham ăn.
Thái Từ Khôn thích thú nhìn dáng vẻ ấy, vừa định cầm giấy lên lau miệng cho Chu Chính Đình, Đổng Hựu Lâm đã lau sạch sẽ rồi, con thỏ nhỏ ngẩng đầu lên cười, sau đó nấc lên một tiếng thỏa mãn.
Vưu Trưởng Tĩnh nhìn sắc mặt của Thái Từ Khôn càng ngày càng khó coi liền đứng dậy cầm lấy đồ ăn trong tay anh, bắt đầu điều đình.
"Chu Chu, chồng em về rồi cũng nên đứng dậy chào một chút chứ, Thái tổng cậu đừng để ý, Jeffrey chỉ tiện tay giúp đỡ một chút thôi."
Ở trong nhà mình, dùng bếp nhà mình, thổi nguội súp cho vợ mình, chơi đùa với vợ mình, cái này gọi là giúp đỡ hả?
Tiểu Thái tổng nhà chúng ta trước giờ không hay lộ rõ vui buồn, bây giờ cũng đã điều chỉnh trạng thái, bình tĩnh vào nhà, rót một cốc nước đặt trước mặt Chu Chính Đình, giọng nói cũng ôn hòa.
"Ăn mì phải uống nhiều nước một chút, tôi đã mua món em thích ăn, em tiếp khách một lát, tôi còn mua bánh ngọt em thích, nhưng đừng ăn quá nhiều. Nấu cơm xong tối sẽ gọi em vào."
Sau đó quay sang phía Đổng Hựu Lâm, giọng điệu bỗng trở nên cứng rắn.
"Chính Đình đang mang thai, không nên ăn mì gói. Trung úy Đổng ở trong quân đội nhiều năm, có lẽ là không biết chăm sóc thai phụ."
Chu Chính Đình bĩu môi, chiếc dĩa trong tay tàn nhẫn xắn miếng bánh ngọt.
Đổng Hựu Lâm không hề khó chịu, cúi người cầm lấy chiếc bánh, đưa cốc nước tới.
"Tôi không biết chăm sóc thai phụ, tôi chỉ biết rằng cậu ấy bị dị ứng với quả óc chó, nếu như tôi nhớ không nhầm thì Trầm Dục thích ăn nhất là quả óc chó. Vì thế nên tôi sợ rằng miếng bánh này của Thái tổng không có phúc được hưởng rồi."
Sắc mặt Thái Từ Khôn càng trở nên khó coi, chết tiệt, nhân viên bán hàng gợi ý cho anh rằng ăn nhiều óc chó sẽ cải thiện sự phát triển của em bé nên mới mua về, không ngờ rằng...
Chu Chính Đình cúi đầu cười khổ, kéo tay Đổng Hựu Lâm về phía phòng khách, quay đầu lại nhìn về phía Thái Từ Khôn.
"Cảm ơn về chiếc bánh, nhưng tôi không ăn được, tôi sẽ đưa cho Trưởng Tĩnh ăn, tôi cũng sẽ không ăn mì nữa, anh nấu cơm đi, nếu như không muốn nấu, để tôi gọi điện cho mẹ Trầm về."
Nói xong, cậu cũng không chờ Thái Từ Khôn phản ứng mà đã kéo Đổng Hựu Lâm đi chơi game.
Bữa cơm tối buồn tẻ nhạt nhẽo, trên bàn ăn chỉ có Vưu Trưởng Tĩnh đang cố gắng khuấy động bầu không khí, thế nhưng Chu Chính Đình chỉ thất thần, ăn được vài miếng rồi đặt đũa xuống, đờ ra.
Khi Thái Từ Khôn rửa bát ở dưới bếp, Chu Chính Đình kéo Đổng Hựu Lâm ngồi xuống ghế salon nói gì đó, sau đó đi ra, không nói thêm gì.
Tiễn hai người họ về, nụ cười trên môi Chu Chính Đình hoàn toàn biến mất, cúi đầu, vô cảm bước lên tầng, lại bị người khác kéo tay lại.
"Chính Đình, em nghe tôi nói, hôm qua tôi có việc đột xuất nên mới không về được, tôi biết em đã nấu rất nhiều món, đúng không..."
"Tôi biết rồi, không sao đâu, chúng ta tạm thời ngủ riêng đi, buổi tối tôi ngủ sớm, anh sẽ làm phiền tôi."
Thái Từ Khôn có chút tức giận, giọng nói cũng cao vút lên.
"Tôi đã nói rồi, là công việc, đừng lộn xộn!"
Chu Chính Đình nhẹ nhàng đẩy tay anh ấy ra, cẩn thận vuốt bụng, âm sắc không chút gợn sóng.
"Tôi không giận, chỉ là anh về muộn, làm phiền tôi ngủ, cơ thể tôi cũng không tiện, không thỏa mãn được anh, nếu như anh có nhu cầu, có thể..."
Thái Từ Khôn cảm giác mình sắp bị cậu ấy làm cho tức chết rồi, khi anh về, Chu Chính Đình cắm sừng anh ngay trước mặt mà anh còn chưa nói gì, bây giờ cậu ấy còn tỏ vẻ oan ức, trong mắt cậu ấy anh chính là loại đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới hay sao?
Còn muốn nói thêm gì đó, viền mắt Chu Chính Đình đã đỏ lên, thừa dịp Thái Từ Khôn thất thần, nhanh chân chạy vào phòng, khóa cửa lại, mặc kệ cho Thái Từ Khôn gõ cửa thế nào cũng không động đậy.
Cuối cùng Thái Từ Khôn cũng biết thế nào là "tương kính như tân", mỗi ngày đều ở chung dưới một mái nhà, cúi đầu nhìn thấy ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy, nhưng Chu Chính Đình luôn khách khí với anh, hoàn toàn không có một chút không khí ở chung hòa thuận.
Anh muốn trò chuyện với Chu Chính Đình để xoa dịu đi tình cảnh của hai người, nhưng lời còn chưa nói, bóng người đã khuất xa.
________
Thi học kì cũng đã thi xong, ốm cũng đã ốm xong, comeback với mọi người đây ạaa :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro