Chương 9 (sửa)
"Tút Tút" Từng hồi chuông dài vang lên, tiếng tín hiệu không thể quay lại càng khiến tim cô đập dữ dội như muốn phá vỡ lồng ngực.
Mười giờ tối, lúc mà chồng cô vẫn chưa về nhà.
Hee Joo với khuôn mặt cứng đờ, không ngừng vuốt ve cổ mình, cố gắng trấn an bản thân. Liệu mình có làm được không? Không, nhất định làm được chứ.
Khi mọi thứ được thúc đẩy bởi sự bướng bỉnh và dũng khí đã bắt đầu thành hình, đầu cô lại rỗng tuếch. Sự căng thẳng tột độ khiến răng cô khẽ va vào nhau, phát ra những tiếng lách cách nhỏ.
"Mình có nên uống thuốc trước không?"
Tiếng chuông kéo dài, không biết bao giờ sẽ dừng lại, giống như đồng hồ đếm ngược trước giờ tử.
Mỗi giây nghẹt thở đi qua đều là một kích thích quá mạnh mẽ đối với Hee Joo, người vốn đã quen với sự thụ động lâu nay. Khi cô bắt đầu cảm thấy khó thở và choáng váng, thì-
Bíp.
Tiếng tín hiệu đột ngột dừng lại.
Cô nhắm chặt mắt, toàn thân run rẩy. Hắn ta đã bắt máy rồi...! Bình tĩnh nào, bình tĩnh trước đã...
Ngay khi cô chuẩn bị thốt lên câu đầu tiên-
--"Hôm nay vợ tôi cũng sẽ chết trong tay anh sao?"
"Khụ, khụ!" Hee Joo hoảng hốt rụt điện thoại ra xa, giọng nói đầy mỉa mai của Baek Sa Eon đã chiếm thế thượng phong ngay từ đầu. Chết tiệt, màn mở đầu đã thất bại.
--"Có vẻ như anh đã bị dọa không ít nhỉ."
"Không, không phải, tôi..." Cô cố gắng giả giọng của kẻ bắt cóc, nhưng dù không cần cố gắng, lời nói đã tự nhiên trở nên lộn xộn.
May mắn thay, hệ thống biến đổi giọng nói hoạt động tốt, phản ứng của Baek Sa Eon vẫn bình tĩnh như thường.
--"Vậy thì nói tôi nghe anh định làm gì."
Sao hắn nhận ra được?
Anh ta nói rằng số điện thoại sẽ thay đổi sau mỗi lần gọi, nhưng tại sao vẫn phát hiện ra? Trừ khi anh ta đã nhớ tất cả các số và loại trừ từng cái một...
--"Vợ tôi có ở bên anh không?"
Đáng lẽ cô phải là người đe dọa anh ta, nhưng giờ cô lại bị giễu cợt. Không thể để hắn ta dẫn dắt tình hình, tuyệt đối không!
Hee Joo cắn chặt lưỡi, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.
"Ai nói tôi là vợ anh? Tôi
Dù lòng cô nhói đau, nhưng cô không quan tâm. Điều quan trọng bây giờ là giành lại thế chủ động bị anh ta cướp mất.
"Anh đã bỏ rơi vị hôn thê cũ và kết hôn với em vợ của mình."
Không khí nhẹ nhàng ban đầu lập tức trở nên căng thẳng.
"Tôi sẽ công khai chuyện này." Cuối cùng, Hee Joo đã rút ra vũ khí để tấn công Baek Sa Eon: bôi nhọ đạo đức của anh ta.
Đây chính là kế hoạch đầu tiên mà cô nghĩ ra.
"Vị hôn thê thật sự của anh bây giờ ở đâu, anh cũng không biết đúng không?"
Trước đêm cưới, chị gái cô đã bí ẩn mất tích, ba năm trôi qua vẫn bặt vô âm tín. Để tìm kiếm, ông nội thậm chí đã cử người khắp nơi dò la, và đôi lúc ông lại tức giận vì không có kết quả.
Việc chị gái biến mất là một nỗi đau cho tất cả mọi người.
Vì vậy, cô có thể thoải mái dựng nên một lời nói dối.
"Cô ấy đã biến mất, là vì bị anh hành hạ đúng không?"
Dù có chút cường điệu, nhưng trong tình huống này, sự thật không quan trọng bằng việc gán cho anh một vết nhơ.
Không cần phải có bằng chứng, chỉ cần một lời đồn cũng đủ làm tan hoang cuộc đời. Một vụ bê bối duy nhất là quá đủ.
Baek Sa Eon không thể chịu đựng được khi hình ảnh của mình bị hoen ố.
"Hai chị em thay phiên nhau như thang máy."
27
"Thậm chí một người còn mất tích? Câu chuyện này chắc chắn sẽ rất được yêu thích. Phát ngôn viên Baek Sa Eon hóa ra lại bẩn thỉu thế này. Một kẻ biến thái, một tên rác rưởi. Công chúng luôn thích những câu chuyện đầy kịch tính như thế."
Hơn nữa, những bê bối liên quan đến gia đình không chỉ gây khó chịu, mà còn là điều cấm kỵ.
Trong một xã hội khó có thể tách rời khả năng và đạo đức, sự tin tưởng cháy bỏng một thời sẽ chuyển hóa thành sự phẫn nộ ngàn lần.
Một người thông minh và tỉnh táo như Baek Sa Eon chắc chắn hiểu điều đó.
--"Cô muốn gì?"
Đúng rồi, anh phải hỏi tôi như vậy...!
Nhịp tim của cô đập mạnh hơn bao giờ hết, mạch máu như chạy rần rần ở cổ.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hài lòng với thái độ lạnh lùng của anh ta. Cô gần như không thể chờ đợi để trả lời.
"Trước khi tôi tiết
--"Nói rõ hơn."
"Bỏ rơi Hong Hee Joo, và mang hôn thê thật sự của anh quay về."
"..."
"Khôi phục mọi thứ như ban đầu."
"..."
"Dù sao thì Hong Hee Joo cũng không quan trọng với anh."
Khuôn mặt Hee Joo vì niềm hân hoan không thể che giấu mà trở nên méo mó, như thể vừa cắn phải một quả chanh chua chát.
"Cô ấy vốn dĩ không phải là người thuộc về cuộc hôn nhân này." Hee Joo không ngờ rằng, cảm giác tự ti kéo dài của bản thân lại trở thành điều kiện giúp cô thoát khỏi cuộc hôn nhân này. Sự khoái cảm từ việc phản kháng khiến cổ họng cô như bốc cháy.
"Anh hiểu rồi chứ? Nếu không muốn chiến dịch tranh cử của cha anh bị bôi nhọ, thì hãy nhanh chóng khôi phục mọi thứ như ban đầu. Chuyện này đối với anh đâu có khó khăn gì...!"
Dường như Baek Sa Eon cứng họng, đến mức tiếng thở cũng không nghe thấy.
Anh ta không phải loại người dễ dàng từ bỏ sự nghiệp chính trị của mình. Hee Joo cảm thấy rằng cô đã nắm trong tay chìa khóa của chiến thắng.
"Một người sắp bước vào Quốc hội mà lại để sự nghiệp tiêu tan chỉ vì một vụ bê bối dơ bẩn sao? Anh sẽ tha thứ cho bản thân mình như vậy à? Anh hai, tính toán cho kỹ vào."
Không ngạc nhiên khi mọi người luôn đeo mặt nạ để cất lên tiếng hát của họ.
Giọng nói sắc bén và ranh mãnh của cô khiến chính cô cũng thấy sợ, nhưng lại tràn ngập cảm giác thỏa mãn trong lòng. Việc nói thẳng những suy nghĩ và ép buộc đối phương khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn.
"Nếu một tổng thống mà lại bị vạch trần chuyện chơi đùa với chị em ruột, chẳng phải cả chức vụ đó cũng trở nên đáng xấu hổ sao?"
"Ai lại muốn có một đại diện chính phủ là kẻ vô tâm, không đạo đức và không biết phép tắc? Đây chẳng phải là cách để bôi nhọ nhiệm kỳ ngay trước khi nó kết thúc sao?"
Cảm giác như pháo hoa bùng nổ trong lòng, một niềm vui sướng tự do lần đầu tiên tràn ngập trong tâm trí Hee Joo, khiến cô vô thức xoay một vòng ngay tại chỗ.
"Trả lời tôi trước ngày mai."
Cô còn giả vờ nở nụ cười ác ý, giọng nói trầm thấp và tàn nhẫn.
Cô con gái thứ hai của nhà báo lớn giờ đây không còn là một người phụ nữ cả đời câm lặng, chấp nhận số phận nữa.
Bây giờ cô chỉ là một kẻ đe dọa không tên tuổi, không tuổi tác, không nghề nghiệp. Không ai biết đến con người thật của cô.
"Nếu thấy phiền phức, cứ trả tôi 20 tỷ won là xong."
"So với việc biến đời tư của anh thành trò cười công cộng, thì cái giá này vẫn còn rẻ."
Dù không xuất hiện, nhưng cô đã có thể thoải mái lên tiếng. Dù là ly hôn hay 20 tỷ won, cả hai đều là những điều cô sẵn sàng chấp nhận.
"Ngày mai tôi sẽ gọi lại."
Cô liếc nhìn đồng hồ bấm giờ.
Cuộc gọi đầu tiên đến mức này cũng không tệ. Yêu cầu rõ ràng, kèm theo một mối đe dọa khéo léo đánh vào chủ nghĩa hoàn hảo của anh ta. Chỉ cần dừng lại tại đây.
Trước khi đối phương kịp cúp máy, cô đã quyết định tự mình ấn nút kết thúc, để khẳng định quyền chủ động trong cuộc trò chuyện. Nhưng ngay lúc cô chuẩn bị làm điều đó-
--"Cô nói xong chưa?"
Tiếng kêu cọt kẹt của ghế bất ngờ vang lên.
"Tôi cứ tưởng đây là một lời đe dọa ghê gớm lắm cơ."
Người đàn ông vốn chỉ lặng lẽ lắng nghe đột nhiên cười lạnh, giọng kéo dài đầy mệt mỏi, xen lẫn chút chán chường.
"Những kẻ như cô, đến cách làm cũng chẳng có gì mới mẻ."
Nghe những lời mỉa mai ấy, bàn tay của Hee Joo bỗng chốc khựng lại.
--"Chỉ cần nói rằng cô bị một kẻ bệnh hoạn chú ý là được rồi. Công khai việc cô điên đến mức nào, gây nguy hiểm thế nào cho xã hội, rồi tấn công vào xuất thân của người tố cáo, chuyện này dễ như trở bàn tay."
--"Hay để tôi bảo đây là một cuộc gọi lừa đảo, như một cảnh báo để đề phòng?"
Chỉ trong vài câu ngắn gọn, anh ta đã nhanh chóng tìm ra điểm yếu của cô.
Khóe môi của Hee Joo khẽ run lên. --"Nếu muốn đe dọa tôi, hãy hiểu rõ tôi trước đã."
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy một cơn giận không thể kiềm chế trào lên trong lòng, khiến cô phải cắn chặt môi.
"Các phóng viên muốn tôi lên tiếng cũng đã hàng trăm lần rồi."
Việc quá tin tưởng vào những năm tháng quan sát Baek Sa Eon và tin rằng mình có thể dùng điều đó để chiến thắng anh ta, hóa ra lại là sai lầm lớn nhất của cô.
--"Biến một vụ bê bối thành tai nạn đen đủi chẳng khó khăn gì. Những kẻ tống tiền ngu xuẩn như cô, xử lý dễ dàng thôi."
Những lời lẽ sắc lạnh ấy như đang gõ mạnh vào đầu cô, khiến mọi sự tự mãn vừa nãy đột nhiên biến mất.
Nhưng tại sao lại là tôi?
Giọng nói trước đó vốn buồn chán giờ đây bỗng chốc trở nên sắc bén.
--"Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý với những yêu cầu nực cười như ly hôn này sao?"
--"Vấn đề này còn ảnh hưởng đến sự bình yên của vợ tôi nữa."
Đợi đã... vợ tôi? Người tôi yêu?
Cô gần như run lên vì phẫn nộ.
Hee Joo bất lực cười lạnh.
Hắn ta có thể nói về "xác chết" như một chuyện bình thường, vậy mà bây giờ lại đóng vai một người chồng lo lắng. Thật đáng ghét!
Không rõ liệu anh ta có nhận thấy cuộc gọi này đang được ghi âm hay đang có kế hoạch nào khác.
Điều duy nhất chắc chắn là từ đầu đến cuối, người đàn ông này, kẻ từng khéo léo thao túng mọi thứ bằng chính trị, giờ đây lại nói ra những lời như thể một người chồng thực thụ. Điều này khiến nhịp điệu hoàn toàn bị phá vỡ.
Chưa kịp phản ứng, Hee Joo đã cảm nhận được hơi nóng dồn lên cổ mình.
"Anh, anh...! Anh đã kiểm tra chiếc xe của Hong Hee Joo chưa?"
Lại định nói những lời vô nghĩa gì đây?
"Chiếc xe đó đã hỏng hoàn toàn rồi, hoàn toàn hỏng rồi!"
Baek Sa Eon lặng lẽ lắng nghe, dường như đang cố phân tích từng lời nói của cô.
"Anh không biết phải không? Thậm chí còn chẳng hề nghĩ tới phải không? Vậy mà còn gọi là 'vợ tôi'?"
Những lời trách móc của cô như lưỡi dao sắc bén, mang lại sự khoái trá trong lòng cô.
"Anh còn nghĩ mọi thứ chỉ là một trò đùa sao? Anh tưởng tôi chỉ là một kẻ vô dụng ngồi trong phòng chẳng làm gì cả sao? Hôm đó, tôi đã nắm lấy tóc cô ấy, cổ cô ấy, thậm chí là cả đôi môi của cô ấy."
"Tôi đã giam cô ấy lại, giữ cô ấy luôn ở bên tôi."
"Cô ấy rất sợ hãi, thật sự rất sợ hãi."
Cảm giác ép buộc đối phương bằng những ký ức bi thảm ấy thật kỳ lạ, nhưng lại khiến Hee Joo cảm thấy hả hê.
Sự im lặng lạnh lẽo như băng giá khiến cô không khỏi run lên.
Dù cho những suy nghĩ của cô có méo mó, nhưng cô cảm giác như những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa.
--"Sợ hãi rồi thì sao nữa?"
Một giọng nói trầm tĩnh và lạnh lùng vang lên, phá vỡ mọi sự kiêu ngạo.
Phương Nhược Vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro