Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58

Một khi đã quá hạn sử dụng, bất kì thứ gì cũng sẽ thối rữa không có ngoại lệ. Tên gọi cũng không thể ngoại lệ.

Baek Sa Eon vì giả danh cậu bé đã chết để sống, nên mỗi ngày đều đang mục rữa từng chút một.

Dù vậy, cậu vẫn dốc hết sức lực học tập và thích ứng, chỉ vì không để Baek Jang Ho phát hiện ra bộ mặt thật của mình.

Trong đầu cậu chỉ có hai con đường: chìm xuống đáy sông mà chết, hoặc vật lộn trong nước để mưu sinh. Để không bị chết chìm, cậu luôn kiễng chân, ngóc cao đầu.

Cứ như thế, cậu phải chịu đựng cuộc sống mỗi ngày như thác lũ tràn về. Kết quả, cậu đã học được làm thế nào để mỉm cười và đáp lại thỏa đáng.

"Sau này người mà con sẽ cưới chính là con gái cả nhà đó. Cho nên, tốt nhất là có thể lấy lòng nó trước."

"Vâng."

Dù trong lòng đang dời sông lấp biển, nhưng cậu đã quen việc ổn định cảm xúc. Hình như sắm vai một đứa cháu trai vẫn không đủ, con phải bắt đầu từ bây giờ... Đây là một sự trói buộc vô tận.

Mỗi đêm thấy bố mẹ nuôi xâu xé lẫn nhau, cậu cảm thấy hôn nhân chẳng qua là cái tủ kính trưng bày. Kinh doanh, lợi ích, lồng cũi, hợp đồng, giấy tờ... các kiểu.

Không có ý nghĩa, cũng chẳng gắn liền tình cảm.

Thế giới này tràn ngập những thứ bẩn thỉu và nhàm chán.

Rất nhanh, trên khuôn mặt cậu thiếu niên đã hiện ra vẻ chán chường rã rời không phù hợp với tuổi tác, như là mọc đầy cỏ rêu.

Một ngày nọ, cậu vô tình nghe được cuộc điện thoại của Baek Jang Ho.

"Bãi câu đó bây giờ đóng cửa đi."

"...!"

Cậu đang định bước xuống cầu thang đã dừng bước chân.

“Nơi đó đã chẳng còn chứng cứ để vứt bỏ rồi, người sống ở đó cũng không còn nữa. Biến nó thành tài sản riêng lần nữa đi. Nói mới nhớ, vẫn chưa tìm được Sang Hoon hả?”

Nếu là Sang Hoon, thì ông ấy là người canh giữ lạnh lùng ở bãi câu cá.

"Hừ... ngay cả ngón tay của mình hắn cũng vứt lại rồi, chắc đã gặp người phụ nữ yêu thích gì đó,  không cần lần theo dấu vết nữa."

Trong mắt cậu thiếu niên lóe lên sự bất an.

Sau khi bước vào tuổi dậy thì, cảm xúc thường dâng lên như thủy triều, và hôm nay cũng là một ngày trong đó. Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy không thể chịu đựng nổi như thế chứ?

Lồng ngực như bị ép, không có sức hít thở. Cậu thiếu niên chạy nhanh ra ngoài từ cửa sau.

Muốn đi đâu thì đi đó, dựa theo cảm giác đến được nơi quen thuộc. Âm u, ẩm ướt. Giống như đang tìm kiếm khởi đầu của sinh mệnh, cậu giấu mình trong bóng tối.

Sự giác ngộ không hẹn mà đến.

"Mình sớm biết, kiểu gì cũng sẽ có ngày quay về."

Tim đập thình thịch, rung động đến màng nhĩ.

Chỉ là mơ hồ nghĩ rằng, rồi có một ngày sẽ trở về quê nhà.

Phải, quê nhà. Nơi “mình thực sự" sinh sống. Nhưng, nơi để trở về cũng không còn tồn tại nữa.

Địa điểm, con người, tất cả đều đã biến mất, trong lòng trống rỗng. Cuối cùng, cậu ý thức được sự tồn tại của lớp vỏ ngoài mà mình đang khoác lên. Là giả.

Tất cả chỉ là một màn kịch.

Thời gian ba năm qua ùa vào tâm trí như núi lở.

Cậu muốn gào thét to tiếng, cho đến khi cổ họng ứ máu, nhưng chỉ có thể nắm tay thật chặt.

Nội tâm cuồn cuộn, ánh mắt lạnh lẽo như mùa đông, không biết nên đối diện với cảm giác này như thế nào, chỉ có thể bất lực đứng đó.

Chính vào lúc này.

Cậu với một ai đó đang lặng lẽ tiến lại gần bốn mắt nhìn nhau.

Đó là một đứa trẻ vóc dáng thấp bé, còn chưa cao đến ngang hông. Đôi mắt tròn xoe như thỏ. Trên má đỏ hồng, như bị bút sáp tô màu.

Những sợi tóc tơ đang vểnh lên trên dưới tác dụng của tĩnh điện. Đó là người à?

Hay là một con búp bê nhỉ?

Cảm giác căng thẳng dần dần tiêu tan, cậu mới nhận ra đối phương chỉ là một đứa bé, bèn hít thở sâu một hơi. Baek Sa Eon dựa vào tường, thở dốc.

"Này... anh không khỏe ở đâu à?"

Có lẽ vì sự tồn tại mềm mại nho nhỏ ấy khác hẳn với mình, cậu cảm thấy bản thân bẩn thỉu và bi thảm không gì sánh được.

Rõ ràng đã cố gắng kiềm chế rồi, nhưng vẫn...

Đột nhiên, một luồng nhiệt tuôn trào trong tim, cậu vội vàng lấy tay che mắt đứa trẻ.

Bất cứ ai cũng không nên thấy màn này.

Đây là một hành vị tự phòng vệ.

"Hức... hu..."

"...!"

"Mẹ kiếp...hức..."

{Đứa trẻ này là con nhà nào? Làm sao mới có thể bịt miệng nó? Bất nể như nào, mình vẫn nên dốc hết sức kẹp chặt cổ họng chính mình đã____}

"Sóc con không ị được___"

“Không thích hạt sồi, thích quả nho___"

"..."

"Nho ơi, nho ơi, nho xanh ơi..."

"Bụng kêu ùng ục___"

"Lăn qua lộn lại___ bịch, bịch, bịch____"

Chất nhầy sệt màu đen chắn ở cổ họng bị đốt cháy trong nháy mắt. Đó là gì?

{Âm thanh như châu ngọc ấy đã quấy nhiễu tâm trí mình.}

Sự ngây thơ chưa bao giờ được thể nghiệm nhưng nó lại đáng sợ như thi thể.

Chàng trai lùi ra sau theo bản năng. Tiếng thở dốc khi trốn chạy khiến cậu thấy ngưa ngứa, kỳ lạ thay, cơ ngực cũng bị siết chặt.

Cậu không biết rằng, đó thực ra là một kiểu an ủi.

######

"Anh này không phải là Baek Sa Eon."

"...!"

"Ông ơi, mặt anh ấy không giống. Không giống với khuôn mặt trước đây cháu từng gặp ở vườn hoa."

Khi cô bé tự xưng là vị hôn thê kia dùng tay chỉ trỏ về phía chàng trai, Baek Jang Ho mỉm cười đi tới. Ông ta túm lấy đứa trẻ ăn mặc xinh đẹp ấy, khớp xương trên mu bàn tay già nua nổi cả lên.

Baek Sa Eon tuy mặt không không cảm xúc, nhưng yết hầu kết lại rung một cái. Sau đó, chiếc xe cô bé ngồi bị lật.

Đó là một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, em trai và bảo mẫu tử vong, hai cô con gái bị thương.

Baek Jang Ho lật tờ báo trên bàn ăn sáng, đã truyền đạt tin tức này.

"Vậy mới nói, nên thận trọng từ lời nói đến việc làm."

"Con gái không sao chứ?"

Baek Sa Eon không kìm được mà hỏi, ánh mắt của ông nội lặng lẽ dừng ở người cậu.

"Vị hôn thê của cháu thì tai bị thương, về sau có khả năng cũng không nghe được nữa."

Người cậu quan tâm vốn không phải là cô cả.

Nhưng chàng trai giỏi che giấu cảm xúc chẳng hỏi thêm nữa.

Tai bị thương đến mức không nghe thấy, chứng tỏ cô thứ hai cũng sẽ không bình an vô sự. Điều này khiến bắp thịt phần gáy của cậu bất giác căng cứng lên.

"Ngược lại, đây là chuyện tốt. Chủ tịch Hong sẽ càng thêm cảm kích chúng ta đã thu nhận và giúp đỡ cô con gái khuyết tật."

Câu nói ấy thốt ra với giọng điệu có lý chẳng sợ.

"Xuất thân của cháu cũng chẳng vẻ vang gì, cưới một người vợ có thiếu khuyết cũng không tính là thiệt thòi. Ngược lại, để họ có gánh nặng tâm lý, vụ giao dịch này chúng ta lãi rồi."

Từ ngày hôm ấy, cậu thường xuyên tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.

Baek Jang Ho nắm trong tay quyền lực tối cao.

Baek Jang Ho chết tiệt.

"Hu... hu...!"

Bỗng giật mình tỉnh giấc, trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tuy chỉ là mơ, nhưng khoang mũi dường như vẫn còn sót lại mùi máu tanh.

"Phù... phù..."

Thế giới là do nước cấu thành.

Hơn thế, 70% cơ thể con người là nước. Quá đáng sợ.

Bỗng nhiên, cảm giác cổ họng bị bóp chặt, hô hấp trở nên dồn dập. Lúc này, trong bóng tối sáng một ngọn đèn.

Là đèn của nhà bên.

Có lẽ là từ khi ấy, quầng sáng như ngọn hải đăng kia đã bắt đầu soi sáng cho cậu thiếu niên bị ác mộng đè nén.

Nghe nói tai chị gái bị thương, em gái không thể nói được.

Hôm nay, Baek Sa Eon vẫn ngồi một mình trong bóng tối như cũ, tắm mình dưới ánh sáng đó.

Vào thời điểm tất cả mọi người đều ngủ say, đứa bé len lén bật đèn sáng, nghiêm túc cử động tay.

"......Hong Hee Joo."

Cậu hờ hững gọi ra cái tên đó.

Ban đầu, cậu giám sát con bé, lo lắng nó sẽ nói lung tung khắp nơi. Trong một vài buổi tụ tập xã giao, cậu cũng muốn làm nó mất đi khí thế.

Thế nhưng, bàn tay đang nắm chặt kia thực sự quá nhỏ quá mềm khiến cậu trái lại còn tự mất đi ý chí chiến đấu.

Sau tai nạn xảy ra, tất cả đều trở nên chẳng còn ý nghĩa.

Nghe nói vì cú sốc sau tai nạn, nó đã mắc chứng mất ngôn ngữ?

Cậu bất giác cau mày.

Mỗi khi cậu trằn trọc vì ác mộng, nhìn thấy Hong Hee Joo luyện tập thủ ngữ vào sáng sớm, cậu mới có thể đi vào ngủ lần nữa.

Ngày tháng kiểu này cứ duy trì lâu dài cho đến trước khi cậu nhập ngũ.

Là vì con bé không thể nói chuyện hả?

Nó cực kì yên tĩnh, không bao giờ thổ lộ bất kì lời oán thán nào.

Xuyên qua khung cửa sổ, ngắm nhìn bóng dáng con bé, cũng giống như cá nhiệt đới trong bể cá nhỏ.

Cô bé đang di động uyển chuyển thế kia.

"Trong cơ thể đứa bé ấy nhất định cũng có nước đang bập bềnh."

Những giọt nước không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt đang nhẹ nhàng tràn ra từ đầu ngón tay nó, đang khích lệ cậu.

{Mình sợ hãi và căm ghét nước, nhưng nước của Hong Hee Joo...}

Nước của đứa trẻ đó là ý chí, là tín hiệu rằng cô bé vẫn đang sống.

Cuối cùng, sự trầm lặng của Hee Joo đã trở thành âm thanh thú vị nhất đối với một người đã chán ngán mọi thứ như cậu.

"Ngủ sớm một tí mới có thể lớn nhanh."

Baek Sa Eon đan tay đặt sau gáy, nói lẩm bẩm như than thở.

{Đứa bé ấy khác mình, nó không ngừng sống.}

Điều này khiến cậu lấy làm lạ.

Đứa bé ấy dần dần lớn lên.

Theo sự trưởng thành của nó, cậu thiếu nên cũng cao lên, vì vậy tầm mắt của họ luôn ngang bằng. Nhưng cậu không cảm thấy tiếc nuối.

Tuy tốc độ trưởng thành chậm chạp, nhưng quan sát sự trưởng thành của Hong Hee Joo là sở thích duy nhất của Baek Sa Eon.

Tìm ra sự khác nhau giữa hôm qua và hôm nay.

Quan sát đứa bé nhà hàng xóm như trò chơi tìm điểm khác nhau, mỗi ngày đều trải qua khá vui vẻ.

So với việc chìm đắm trong cuộc sống rỗng tuếch của mình, nhìn Hee Joo thì ngược lại khiến cậu cảm thấy hít thở thông thuận hơn. Nhìn từ góc độ này, vẫn coi như không tệ.

"Đừng có ngủ gật."

Cậu đập mạnh xuống bàn, lườm Hong In Ah.

"Em gái cô còn không ngủ mà kiên trì như thế, cô có tư cách gì mà ngủ gật."

Dẫu cho vị hôn thê của cậu là Hong In Ah, nhưng từ đầu đến cuối cậu đều không hài lòng với cô ta.

Cậu cau mày tiếp tục chữa bài thi. Khi cậu thờ ơ liên tiếp vạch dấu gạch chéo đỏ, đột nhiên cảm thấy căn phòng yên tĩnh lạ thường.

Cậu chỉ khẽ ngước mắt____

"..."

Đó là gì?

Đầu Baek Sa Eon hơi hơi nghiêng một cái.

Hong In Ah vô lực cúi gục đầu được Hong Hee Joo nhỏ bé dùng hai tay đỡ lấy. Con bé dùng ánh mắt bơ vơ nhìn Baek Sa Eon.

{Là đang cầu cứu à?}

Trực tiếp đánh thức nó không phải là xong rồi à. Cậu uể oải chống cằm. {Thật sự là người sao?}

Người mà cậu quen biết chỉ có lão già Baek Jang Ho, anh em Baek Ui Yong, còn cả bà con dâu... Lông mày cậu không kìm được mà giật nhẹ một cái.

Hong Hee Joo cẩn thận từng li từng tí nhét tay mình vào giữa mặt chị gái và tấm kính lạnh băng, ngăn không cho mặt chị chạm vào kính.

Baek Sa Eon nhìn chằm chằm vào đôi tay máu không lưu thông như lá phong. Đúng là lương thiện quá mức.

Cậu tặc lưỡi, dùng bút đỏ vẽ một dấu tròn trên bài thi.

Sau đó "bốp"___! Cậu đập cho Hong In Ah một quả thật mạnh vào đầu.

Hà Nội, 231224

Haha đây là kiểu đánh đặc trưng của người Hàn.

Không phải bỗng dưng hai chị em họ thân nhau.

Và không phải bỗng dưng chị vợ - em rể lại nhìn nhau là thấy ngứa mắt.

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro