Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Hee Joo ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa mới yêu cầu xuất viện.

Tuy cơ thể vẫn còn đau âm ỉ, nhưng không bị gãy xương, thực ra bị vây trong trong bệnh viện cô khó chịu chết đi được.

/Thật ra là vì.../

Kể từ sau cuộc điện thoại đe dọa trở nên kỳ lạ kia, trong lòng cô vẫn luôn khó chịu như có một tảng đá đè nặng.

“Hành lý chỉ có từng này à?"

Baek Sa Eon xách túi giúp cô rồi hỏi.

Anh không hề bằng lòng về việc cô xuất viện sớm, nhưng sau khi đọc tin nhắn cô gửi "Trong lòng khó chịu, ở một mình cô đơn quá", thái độ đột nhiên thay đổi.

Anh cũng biết. Trong thời gian cô nằm viện, không có một người thân nào đến thăm cô.

"Về nhà rồi cố gắng nghỉ ngơi, anh sẽ về sớm nhất có thể."

/Đi đâu?/

Hee Joo nhìn anh đầy căng thẳng. Anh tùy tiện nói bổ sung: “Giỗ ông nội.”

"Ồ..."

Đôi mắt của cô lập tức mở to.

Ngày giỗ của Baek Jang Ho.

Vĩ nhân "ngoại trừ chức tổng thống thì chức gì cũng đã từng làm". Ông là ông nội của Baek Sa Eon, từ nhỏ đã được gọi là "Hoàng thái tử".

Từ sau khi anh bước vào Nhà Xanh, chỉ có ngày này anh mới có thể phá lệ về nhà.

Hình ảnh Baek Sa Eon mỗi lần tham gia các buổi họp mặt gia đình với tư cách trưởng tôn đều sẽ bị máy quay phim ghi lại.

Danh môn vọng tộc không phải chỉ một thế hệ mà có thể gây dựng nên.

Thế hệ đầu tiên, phó tổng thống tiền nhiệm, đã đặt nền tảng cho gia tộc.

Thế hệ thứ hai, trở thành trùm chính giới.

Thế hệ thứ ba, bốn lần trúng cử nghị viên quốc hội, trở thành ứng cử viên tổng thống mạnh nhất.

Còn đến thế hệ thứ tư, Baek Sa Eon tuổi trẻ đầy triển vọng.

"Em cũng muốn đi."

Cô gửi tin nhắn như vậy, anh hơi nhướng mày.

Tuy cô là vợ trưởng tôn, nhưng chưa từng tham gia lễ cúng gia tộc, hoặc nói chính xác hơn là “không thể” tham gia.

Mỗi lần nhìn bóng lưng Baek Sa Eon phải rời đi, cô đều sẽ cảm thấy mình chưa bao giờ được chấp nhận thực sự.

[6:09 chiều] Em không muốn ở nhà một mình.

Nhưng lần này, cô kiên định giữ ý kiến.

/Song mình cảm thấy anh sẽ đồng ý thôi./

Qua vô số lần trò chuyện mấy năm nay, cô đã hiểu anh.

Bất kể là xuất phát từ trách nhiệm với người vợ hợp pháp, hay vì tình cảm thời thơ ấu, hoặc chỉ là đồng cảm, tuy không thể gọi tên chính xác thái độ của anh đối với cô, nhưng anh không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Thực ra anh cũng âm thầm quan tâm cô.

"Nếu không muốn ở một mình___"

Đôi mắt lặng lẽ nhìn cô chăm chú khiến cô cảm thấy bất an. Anh nhíu mày một cái, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh. Vẫn khó mà đoán được tâm tư của anh.

/Làm sao có thể dùng vẻ mặt bình tĩnh như thế để phát ra những âm thanh kiểu đó... Không, không được!/

Cô vội vàng quay đầu đi, muốn thoát khỏi những suy nghĩ không hợp thời. Lúc này, anh nghiêng đầu hỏi:

"Vậy hai người ở cùng nhau sẽ đỡ hơn à?"

"...!"

"Thế thì anh không đi nữa."

Hee Joo nghe thấy anh bảo không đi, cô chớp chớp mắt.

"Thế không được đâu...!"

Cô vốn dĩ muốn nhờ vào bầu không khí náo nhiệt xung quanh để xua tan tạp niệm mà...!

Hơn nữa, nếu bị anh nhẫn tâm phớt lờ, có lẽ còn có thể khiến trái tim đang dao động của cô ổn định trở lại!

[6:10 chiều] Không, ý em là cùng đi!

Đọc được tin nhắn, anh nheo mắt đầy nghi ngờ, mím môi.

Nhưng vào khoảnh khắc khóe miệng anh hơi hơi giương lên, Hee Joo cảm thấy như mình vừa nhìn trộm thứ gì đó không nên nhìn, vội cúi đầu xuống.

######

Nhà anh vô cùng náo nhiệt.

Gia tộc của anh sở dĩ có thể trở thành gia tộc chính khách danh tiếng là vì dựa vào Baek Jang Ho đã khuất làm trung tâm, tất cả họ hàng thân thích đều hoạt động mạnh ở các lĩnh vực.

Từ đại sứ tại Mỹ, thống đốc, thị trưởng, bộ trưởng tư pháp, công tố viên cho đến nghị viên quốc hội, các thành viên gia tộc đều phát triển trên nền tảng của Baek Jang Ho quá cố.

Tuy ông đã mất nhiều năm, nhưng vẫn là hạt nhân của gia đình.

/Tuy chính mình là người đề nghị đến...!/

Nhưng khi ánh mắt của tất cả họ hàng đều tập trung về phía Baek Sa Eon, lòng bàn tay Hee Joo bắt đầu toát mồ hôi.

Cùng lúc đó, một luồng hơi ấm cơ thể quen thuộc bất ngờ bao bọc kín kẽ ngón tay cô.

"...!"

Những ngón tay quấn chặt như rễ cây.

Tay đan nhau không chút kẽ hở, nắm chắc tay Hee Joo.

"Này, Baek Sa Eon!"

Hee Joo cảm giác tai như bị che kín, không nghe rõ âm thanh xung quanh.

Dù là khi anh em họ hàng đến chào hỏi, hay các bậc trưởng bối nói chuyện, cô vẫn chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm bàn tay anh càng ngày càng chặt. Sự tiếp xúc trọn vẹn ấy khiến mạch máu của cô gần như sắp nổ tung.

“À, vị này là..."

Sau đó, những ánh nhìn không mấy thân thiện dừng ở Hee Joo.

Cô đã không phải con gái ruột của Nhật Báo San Gyeong, mà cũng chẳng phải con gái của mẹ kế dẫn đến.

Trên mặt các trưởng bối trong gia tộc lộ vẻ không vui, như thể lòng tự trọng của họ bị tổn thương. Dù có dùng lời tốt đẹp để nói đi nữa, thì chắc chắn ánh nhìn của họ cũng không được xem là thân thiện.

“Đến rồi thì phải chào hỏi trước...”

"...!"

Đột nhiên mắng làm bả vai Hee Joo chợt run lên một cái.

“Dù kết hôn có gấp gáp đến đâu, ít nhất cũng nên chào hỏi người trong nhà trước, gọi một cuộc điện thoại thăm hỏi..."

"Mọi người khỏi cần quan tâm, cứ tiếp tục nói chuyện của mình đi.” Anh cau mày lộ liễu, rồi sải bước.

“Mày vừa nói gì...?"

Họ hàng thân thích tụ tập cùng nhau nhất thời sững sờ. Giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh của anh nghe có vẻ cực kì thanh cao.

“Cái thằng vô giáo dục này vừa nói cái gì...!"

“Cháu không làm việc đó.”

"Cái gì?"

Ánh mắt lạnh lùng của anh quay sang hướng âm thanh phát ra. Dù chỉ đối mặt một cái, xung quanh cũng vang lên mấy tiếng ho khan.

“Trong khi con các chú, các bác đều không làm những việc này, tại sao lại ép vợ cháu làm?"

“Cái thằng này, ngay cả lễ nghĩa liêm sĩ mày cũng không hiểu hả?"

“Ồ, lễ nghĩa liêm sỉ sao."

Anh khẽ cười một tiếng, gật gật đầu.

“Thứ lễ nghĩa liêm sĩ chỉ khi muốn hưởng thụ miễn phí lợi ích từ người khác mới mang ra."

Ánh mắt cay nghiệt lóe lên như đèn vàng.

“Trên đời này đâu có lễ nghĩa liêm sĩ gì? Chỉ cần nhốt chó và bọn trẻ cùng nhau, thì sẽ xuất hiện quyền lực, sau đó thông qua chính trị để khống chế."

(Chửi rất văn vẻ chứ!!!)

“Thực ra các bác, các chú muốn mượn cơ hội này để xác nhận trật tự địa vị trong gia tộc và lập uy chứ gì? Xin đừng gọi những tâm tư đó là lễ nghĩa liêm sĩ."

Anh buông những lời sắc bén như dao.

“Nếu muốn đối phương chủ động gọi điện hỏi thăm chú, thì trước tiên chú phải để bản thân biểu hiện tốt trước mặt đối phương. Đây là thứ tự hợp logic, cũng là bổn phận mà người có kỳ vọng nên làm hết.”

Sắc mặt người già trở nên lúc thì tái xanh, lúc thì đỏ bừng

“Gọi điện thoại cũng là một loại quyền lực.”

Hee Joo lo lắng đảo mắt.

Baek Sa Eon nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô đang siết chặt.

“Trước tiên hãy khiến mình trở thành người mà đối phương nhớ, sau đó kiên nhẫn chờ đợi.”

Anh hoàn toàn nắm chắc quyền chủ đạo về hiếu thuận, sau đó rời đi không hề nể nang. Hee Joo bị kéo đi dưới sức lực mạnh mẽ, nhưng lòng thấp thỏm không yên.

/... Liệu thế này có được không?/

Ngay từ đầu, cô đã có dự cảm không lành.

“Ơ kìa, sao hai đứa lại cùng đến à?"

Vừa vào nhà bếp, mùi dầu mỡ nồng nặc đã xộc vào mũi. Áo len cổ cao màu đen kết hợp quần âu màu đen. Tuy cách ăn mặc này không hài hòa với bầu không khí phòng bếp, nhưng mẹ chồng bận đến mức ngay cả tạp dề cũng chưa kịp đeo. Quả nhiên, chẳng ai giúp đỡ. Hee Joo không cần hỏi cũng biết mẹ chồng đã đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Cá nướng, thịt xiên, bánh thịt bò, bánh đậu phụ, xiên nướng, bánh cá tuyết, bánh đậu xanh, bánh bí ngô, bánh nấm hương, canh... Bà tự tay chuẩn bị tất cả đồ cúng, từ đầu đến cuối, không nhờ sự trợ giúp của người khác. Sự cố chấp của mẹ chồng nổi tiếng trong gia tộc.

“Hee Joo xuất viện rồi à.”

“Chậu hoa mẹ gửi đến bệnh viện, con nhận được chưa?"

Hee Joo nhanh chóng gật đầu.

“Thực ra có thể nằm viện thêm mấy ngày nữa, sao lại ra sớm thế? Có phải Sa Eon nhắc đến chuyện cúng giỗ không, kiên quyết kéo con ra à?”

Ánh mắt nghi ngờ của mẹ chồng chiếu về phía con trai, Hee Joo vội vàng xua tay.

"Chị dâu, sao Sa Eon có thể như thế được?"

Đúng lúc này, cô út ôm con chó nhỏ đã xuất hiện, vừa vuốt ve nó vừa nói.

“Người lớn trong nhà cứ giục gặp mặt cháu dâu, giục đến mức sắp bực chết đi được. Nhưng mà ngay cả sợi tóc nó cũng chẳng lộ ra. Thằng bé này quả là bướng thật.”

Ánh mắt cô út hướng về phía Hee Joo.

“Hôm nay sao tự dưng lại đưa nó đến, tò mò ghê."

“Đến một mình thấy cô đơn."

Baek Sa Eon đáp hững hờ.

“Cái gì?"

Tay cô út đang vuốt ve chó nhỏ khựng lại.

“Không nỡ cách xa nên cùng nhau qua đây. Có vấn đề gì không?"

“À, không, không phải ý đó..."

Biểu cảm khuôn mặt cô út như vừa nghe thấy nói nhảm.

“Bất kể là chị dâu hay Sa Eon, đều trông rất đặc biệt ở những nơi kì lạ."

Mẹ chồng mỉm cười nhẹ nhàng trước lời oán giận của cô út.

“Chuyện trên bàn cúng, tôi không muốn giao cho ai khác."

“Biết rồi, biết rồi."

Trong thời đại phụ nữ phải quán xuyến việc nhà, người ủng hộ Shim Gyu Jin tập trung tinh thần học tập lại một lần nữa chính là Baek Jang Ho.

Ông cho con dâu tự do ra ngoài, còn cháu trai cả thì ôm vào lòng nuông chiều.

Baek Sa Eon được yêu thương chiều chuộng đến mức nào đây?

Mỗi cuối tuần, ông nhất định sẽ dành thời gian bên cháu, cho đến trước khi đứa trẻ vào cấp hai, bất kể trường hợp nào cũng không để cháu trai rời khỏi mình.

Trong khoảng thời gian này, có lời đồn rằng ông đã hoàn thành giáo dục thiên tài thông qua giáo dục tại gia, và đã kết thúc giáo dục công lập.

Bất kể là nét mặt, khí chất hay tính cách như cây trúc và triết lý chính trị, Baek Sa Eon đều giống Baek Jang Ho nhất.

Được đánh giá là kiệt tác của Baek Jang Ho quá cố.

Vì thế, những người con trai trực hệ muốn độc chiếm hào quang của ông, mỗi lần nghe thấy danh hiệu này thì sắc mặt đều trở nên khó coi.

“Sa Eon à, bảo vợ cháu cố gắng mà học hỏi.”

Lúc này, họ hàng lũ lượt kéo đến, vừa chuyển đồ cúng vừa tiện miệng nói.

Hà Nội, 131224

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro