Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

"Anh... thích Hong In Ah không?"

"Cách nêu câu hỏi ấu trĩ hơn tao tưởng đấy."

Hai má nóng bỏng vì bị trọc trúng tâm sự.

"Không thích, chỉ là luôn không thể yên tâm."

Anh đáp rất nhanh, nhưng vẫn mơ hồ như cũ.

Cô biết anh từ trước đến giờ không quan tâm đến phụ nữ, kể cả trong thời thanh xuân tính dục dồi dào cũng vậy.

Nhưng mà, giữa Baek Sa Eon và chị gái luôn có một bầu không khí rất khó để dùng ngôn ngữ hình dung. Khi đó, Hee Joo cho rằng đó là thiện cảm khác giới, là sự thổn thức của một cặp đôi tương lai.

Nhưng... nếu không phải thế thì sao?

Sự căng thẳng mà thỉnh thoảng chị gái biểu hiện là từ đâu mà có? Nếu đó không phải là mối tình đầu của thiếu nữ 16 tuổi...?

Đang trong trầm tư, anh đã lên tiếng.

"Hee Joo có biết bản thân mình tránh né người khác không?"

"Gì hả?"

"Trong thời gian hẹn hò, chưa bao giờ có giao tiếp thực sự, chứng tỏ Hee Joo cũng né tránh 406."

"Muốn quen chơi chơi thôi, nhưng điều đó cũng có nghĩa mày không phải người cần gấp hoặc quan trọng đến mức cô ấy phải nói chuyện cùng."

"Thế thì Hong Hee Joo đã nói chuyện với anh chưa?"

"Đến lượt tao rồi đúng không?"

Hee Joo nhanh chóng gạt lời anh đi, tiếp tục hỏi:

"Lần cuối cùng anh và Hong In Ah đã nói gì?"

Tuy cô cảm thấy mình có phần cố chấp, nhưng từ nhỏ đã bị kẹp giữa Baek Sa Eon và chị gái, trong lòng luôn cất giấu bí mật, nên cô muốn làm rõ chuyện này.

Hai người họ đều không phải kiểu người sẽ nói chuyện riêng tư của mình với một đứa trẻ.

Lúc này, anh như đang hồi tưởng điều gì đó, ngừng một chút, rồi nói:

"Lời cuối cùng hả..."

Giọng anh bình tĩnh không có chút trầm bổng nào.

"Tao đã đề nghị kết hôn."

"...!"

Hee Joo cảm thấy một bên tai vang tiếng ong ong.

Càng hiểu anh, càng thấy như đang lạc vào mê cung.

######

"Vậy có phải ngay cả nước anh cũng không uống không...? Anh là yêu tinh à...?"

Cứ đến cuối tuần cô đều bị kéo đi dự các buổi tụ tập xã giao đưa theo trẻ em, mỗi tuần ba lần.

Là anh hàng xóm lạnh lùng kiêm gia sư, anh luôn nổi bật trong những người cùng tuổi mặt đầy mụn.

Nhưng học sinh tiểu học và thiếu niên 18 tuổi gần như không có cơ hội chơi chung, giữa hai người có sự ngăn cách còn sâu hơn cả sông Áp Lục.

(sông Áp Lục: con sông hình thành biên giới giữa hai quốc gia Trung Quốc và Triều Tiên)

Thế là, Hee Joo luôn bị chị gái lôi đi, nhưng vẫn len lén ngắm người anh cao hơn người khác một khúc ấy.

Một lần, cô tình cờ đã phát hiện thói quen của chàng trai. Anh luôn cầm một đĩa finger food, nhưng chưa bao giờ ăn.

Khi mọi người xung quanh bắt đầu tán gẫu và thưởng thức đồ ăn, thì anh sẽ lặng lẽ đặt đĩa xuống hoặc đổi cái mới. Nhưng những đồ ăn đó chưa từng vào miệng. Hành động này thật khiến người ta khó hiểu.

"Có phải dạ dày không thoải mái không nhỉ."

Ban đầu cô nghĩ vậy.

Nhưng liên tục những buổi tụ tập mỗi tháng tiếp theo, Baek Sa Eon vẫn như thế. Sau này, thậm chí anh còn giả vờ cắn một miếng bánh ngọt rồi nhổ đi. Anh dễ dàng lừa được những người xung quanh.

Nhưng những người bằng tuổi đang mải chơi đùa không hề phát giác Baek Sa Eon thực ra chẳng ăn gì cả.

"Tại sao chỉ mỗi mình có thể thấy được nhỉ..."

Lúc nào cũng cảm thấy mình có thể nhìn ra điểm yếu của anh.

Tuy anh luôn là kiểu mặt vô cảm, nhưng trong mắt Hee Joo, nó là biểu hiện của cảm thấy khó khăn.

Khi anh dùng gương mặt trắng bóc nhìn cái đĩa, thì Hee Joo, cũng đúng như cách mà một đứa trẻ tầm 9 tuổi có thể làm, lúng ta lúng túng, đột nhiên hát vang bài hát chủ đề phim hoạt hình để an ủi cậu thiếu niên đang khóc.

Cô chọn một đĩa đồ ăn, đi về phía anh không hề do dự.

"...!"

Đứa trẻ bỗng nhiên xuất hiện, Baek Sa Eon tỏ ra rất kinh ngạc. Một người cực ít thay đổi biểu cảm như anh, lại bất ngờ nhướn mày.

"Có chuyện gì? Sao em lại một mình?"

Anh cảnh giác ngó xung quanh, như đang tìm người lớn hoặc chị gái.

/Dù anh hỏi em, em cũng không nói được đâu.../

Hee Joo lặng lẽ lấy đĩa trong tay Baek Sa Eon, đưa đĩa mình mới chọn lên. Anh lạnh lùng hỏi:

"Em đang làm gì đấy?"

Hee Joo không trả lời, nhanh chóng ăn hết sushi tôm nõn trong đĩa của anh trai.

Baek Sa Eon nhìn hai má bầu bĩnh đang bận rộn của cô, bất lực cười cười.

Dáng vẻ hai tay cô nắm chặt, vội vàng nuốt thức ăn khiến anh nhíu mày.

Đột nhiên, anh thì thầm bên tai Hee Joo:

"Em biết mình đang làm gì không?"

"...!"

Anh hơi hếch cằm, nhìn Hee Joo, đồng thời vỗ nhẹ lưng cô trong vô thức.

/Tại, tại sao lại đánh mình?/

Mặt anh áp sát quá.

/Anh đẹp trai thật.../

Hee Joo không thể dời mắt, chăm chú nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị mà đen láy của anh.

"Không ai chú ý đâu."

"...!"

"Em thật thú vị."

Nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, vô tình như thợ săn đang kiểm tra trọng lượng thú săn.

"Bất kể tôi nói gì, em cũng sẽ không truyền ra."

Hee Joo chỉ biết chớp mắt, bối rối không biết làm sao.

Anh không ngừng phát vào lưng cô, cảm giác như sắp nấc lên. Hee Joo càng mím chặt môi hơn.

"Làm sao có thể xuất hiện thứ này trước mặt mình."

"...!"

"Đúng là vừa khéo."

Nếu là lý do này, thì chị In Ah cũng có thể như vậy mà.

Có lẽ anh và chị gái cũng có mối liên hệ nào đó. Bản thân Hee Joo cũng chẳng ý thức được mình đã hờn dỗi cứ bất động ở đó.

"Tất cả những thứ xấu xa đều từ miệng mà ra."

Anh nói với nụ cười kỳ dị, nó hơi méo mó.

"Vậy còn chẳng bằng im miệng."

/Cảm thấy sắp ợ rồi...!/

Hee Joo ra sức mím chặt môi, đột ngột nắm lấy tay anh. Bàn tay ấy lạnh buốt như đá.

Hee Joo dùng đầu ngón tay viết nhanh mấy chữ trên lòng bàn tay anh, sau đó chạy đi đầu không ngoảnh lại.

"Anh ơi, hãy ăn thứ gì anh thích nhé."

######

Gương mặt của Baek Sa Eon lộ rõ biểu cảm như bị đánh một cái trở tay không kịp. Lâu lắm mới mơ giấc mơ kỳ lạ như vậy.

Ban đầu, hình như đang ở trong một phòng tiệc, sau đó bị quái vật đuổi theo. Một người toàn thân màu xanh lam không ngừng đuổi anh, cuối cùng rơi vào đầm lầy. Một giấc mơ lung ta lung tung.

Hee Joo ngồi dậy trên giường, xoa nhẹ đôi mắt sưng húp.

Đêm qua, sau khi mua gà rán về, Baek Sa Eon đi thẳng vào phòng.

Anh mím chặt miệng, trông cực kì bực bội. Hee Joo cảm thấy nguyên nhân làm xáo trộn như thế có khả năng chính là mình.

/Luôn cảm thấy anh cả đêm không ngủ.../

Khi Hee Joo sắp xếp giường đệm, nhìn sang bên anh đã nằm.

Baek Sa Eon vẫn quay lưng về phía cô, giống như nằm dán tường để ngủ. Nhưng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thở không đều đặn.

Sau cùng, anh rời giường, ra ban công đi quanh quẩn, hoặc là đến phòng gym để tập luyện, suốt đêm trằn trọc.

Nhưng Hee Joo cũng chẳng ngủ ngon.

Tuy cô đã giải được mối nghi hoặc trong lòng, nhưng lại một lần nữa rơi vào cảm giác mệt mỏi và chán nản quen thuộc. Cuộc trò chuyện lần này thật là dùng lời nói để đổi được càng nhiều mối ngờ hơn.

/Mình muốn ly hôn.../

Tại sao lại có cảm giác này chứ.

/Nói đến thì.../

Trong giấc mơ xuất hiện một phòng tiệc.

Dù đã trở thành người lớn, anh vẫn kiểm soát nghiêm ngặt đồ ăn vào miệng mình. Chưa bao giờ thấy anh ăn uống rượu chè quá độ hay nát rượu.

Có lẽ vì anh nổi tiếng với những lời độc miệng, thứ duy nhất anh thưởng thức chính là thuốc lá.

"Brrrr, brrrr..." Lúc này điện thoại vang lên.

"...!"

Chiếc điện thoại dưới tên cô hầu như sẽ không đổ chuông. Hee Joo không cần nhìn cũng biết ai gọi đến. Nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp, giờ đây kẻ bắt cóc muốn nói gì với cô. Cô nghe máy, mặt tái nhợt.

"Alo?"

######

"Tiền bối____!"

Trợ lý Park chạy ra với gương mặt trắng bệch. Đây là tầng hầm của Nhà Xanh.

Được gọi là Phòng tình huống trung tâm quản lý khủng hoảng quốc gia ở hầm ngầm Nhà Xanh, là cơ quan được người dân công nhận.

Để quản lý khủng hoảng quốc gia một cách hệ thống mà thiết lập trung tâm được trang bị tất cả các thiết bị thông tin và tổ chức phi chính phủ chịu sự quản lý của Phòng tình huống. Đó chính là tổ Kế hoạch TF do Baek Sa Eon lãnh đạo.

Tổ chức cơ mật này xuất phát từ lý luận "Để đề cao quyền lực quốc gia, nhất thiết phải nâng cao tỷ lệ phạm tội."

Trù tính thảm họa, chủ đạo âm mưu.

Là chủ nhân của trang web E-secrets quản lý dữ liệu quan chức cấp cao, cũng là một trong những thế lực hậu trường thu thập các loại tin vỉa hè từ dark web, đây chính là thân phận thật sự của người phát ngôn của Nhà Xanh.

Kế thừa sự nghiệp của ông nội, Baek Sa Eon đã hệ thống hóa nó, trở thành một phần trong đường dây không chính thức của Nhà Xanh.

Độc quyền giao dịch thông tin và tin vỉa hè của quan chức cấp cao.

Vì thế, anh cùng với quản lý cấp cao các tổ chức công cộng như Văn phòng nội vụ tối cao Nhà Xanh, Cơ quan tình báo quốc gia đã thành lập một mạng lưới kiên cố.

Mọi người đều kính trọng nhưng không thể gần gũi người đàn ông tinh thông mưu kế, không gì là không dám nói này. Anh có thể dùng miệng lưỡi hoặc ngòi bút để hủy hoại một con người.

Vậy nên, Baek Sa Eon cảm thấy điều này thật nực cười, thằng to gan đó dám dùng bê bối để uy hiếp anh.

"Kết quả phân tích file ghi âm đã có rồi...!"

Trợ lý Park với vẻ mặt nghiêm túc vội vàng mở laptop.

"Tiền bối, thằng này đúng là làm người ta phát bực. Hắn đã cài mã độc vào file, một khi chúng ta định lọc bỏ biến âm, thì máy tính sẽ tắt nguồn hoàn toàn. Vậy nên hầu hết các file gốc đều bị mất..."

"Đây là phần nhỏ của file mà chúng tôi khó khăn lắm mới khôi phục được, nhưng chất lượng tiếng không tốt lắm."

Park Do Jae nhấp vào file. Và giọng nói phát ra là...

《... Người phát ngôn Baek Sa Eon thật sự quá bỉ ổi. Như một kẻ biến thái, như một đống rác rưởi. Công chúng luôn có phản ứng với sự kiện kịch tính.》

Đây hoàn toàn là một giọng nói xa lạ. Người đàn ông bóp chặt cằm.

Giọng nói vốn dày, trầm, ồm mà sau khi loại bỏ biến âm lại hoàn toàn khác. Mềm yếu, run rẩy như tiếng chim non.

"...406 là phụ nữ?"

Quả thực là giọng của một người phụ nữ.

Hà Nội, 051224

Giờ thì đã biết vì sao khi nu9 khóc thì na9 lại bảo anh không biết hát để dỗ em đâu😊 Hóa ra họ cũng đã nỗ lực vì nhau từ những thứ nhỏ bé như thế

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro