Chương 32
《A...!!
Nhìn này, em cần một cú nện mạnh, cần một cú chọc sâu, cần một người uống Hennessy, cần một người hút cần sa. Không phải rắn cỏ, em muốn hổ mang chúa.
A...a!!》
Hee Joo nhảy mạnh lên muốn cướp lại tờ giấy, nhưng vô ích. Anh nhẹ nhàng xoay người, tiếp tục đọc diễn cảm.
《Tốt nhất là loại cong, nghiêng.》
Baek Sa Eon cắn răng.
《Nếu anh có râu, vậy, em sẽ cố gắng làm ướt nó. Đeo mặt nạ, ghì chặt cổ... ưm...》
Anh dùng giọng trầm thấp mà mượt mà đọc các loại câu dâm ô cứ như đang đọc kịch bản. Mặt Hee Joo đỏ tới mức không dám ngẩng đầu lên. Khuôn mặt của anh càng ngày càng sa sầm.
《Quỳ xuống đất, cưỡi lên trên...
Bây giờ em ướt rồi... ha...》
Cuối cùng, người đàn ông thở dài, dùng sức ấn huyệt thái dương, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trông y như một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc.
"Hong Hee Joo."
Anh cười, nhưng tuyệt đối không phải là tiếng cười vui vẻ.
“Đây là của ai viết?"
"...!"
Anh vo viên tờ giấy, trong mắt mang vẻ điên cuồng.
“Tại sao em lại có thứ này? Lẽ nào là của em viết?"
Hee Joo bị những nghi ngờ xằng bậy ấy làm cho tủi thân, vội lấy điện thoại ra.
Cô mở khung chat riêng đã ba năm không đụng đến với “chồng thương vụ”. Cô gửi tin nhắn cho anh cực nhanh.
[21:52] Đó là lời bài hát của ca sĩ nước ngoài mà chủ nhiệm Han Jun giới thiệu...! Có một công việc muốn em làm phiên dịch cho buổi concert, nhưng em từ chối rồi. Tờ giấy đó... chỉ là để trong túi thôi.
Baek Sa Eon lập tức kiểm tra thông báo trên điện thoại. Anh chậm rãi lướt màn hình, đầu lông mày nhíu chặt.
Dẫu là người đã quen đọc nhanh, nhưng lần này anh vẫn dừng lại rất lâu trên màn hình.
"Hong Hee Joo, tôi vẫn bảo thủ hơn em tưởng tượng đấy."
"... Gì?"
“Cái tên chủ nhiệm này, tôi cực kỳ không ưa lão ta, làm thế nào đây."
"...!"
“Nếu em nhận công việc đó, khả năng sẽ phải luyện tập cùng lão ta. Chủ nhiệm sẽ trao đổi mặt đối mặt với một nhân viên nhỏ hơn lão ta mười hai tuổi, giúp đỡ em."
“Từ này dùng thế nào, ngữ cảnh kia hiểu ra sao, cách biểu đạt này làm sao để nói,... những điều như vậy."
Baek Sa Eon bỗng nhiên vặn cổ sang trái rồi sang phải.
“Cong, to.”
“Những lời này, ngay cả với chồng em cũng chưa từng nói."
Anh liếm đôi môi phát sốt của mình, nói.
“Suýt chút nữa thì đã nói rồi.”
Hee Joo bất an dùng ngón tay gửi tin nhắn.
[21:53] Anh không thể xuyên tạc như vậy, ca sĩ đó nổi tiếng với lời bài hát sâu cay mà...
"Cho nên....."
Anh liếc mắt nhìn cô.
“Hôm nay tôi đã xem ngôn ngữ ký hiệu của Hong Hee Joo, em định dùng biểu cảm nào để dịch những nội dung ướt át này."
"Cái, cái gì...?"
Baek Sa Eon như đang kìm nén sự bốc đồng nào đó, nuốt nước bọt.
“Không thể nào.”
Anh cười khẩy, dúi tờ giấy vào túi áo khoác.
“Giấy này tôi tịch thu, chủ đề này hôm nay kết thúc. Không thảo luận nữa."
"..."
“Siêu thị gì chứ, quay về ngủ cho đàng hoàng đi."
Anh dùng ánh mắt hung ác cảnh cáo cô.
Nhưng Hee Joo che giấu sự lo lắng, tiếp tục gõ trên màn hình.
Tiếng chuông chỉ cô có thể nghe thấy đang vang lên tích tắc.
[21:55] Siêu thị... em đi mua băng vệ sinh.
Khuôn mặt cô đã đủ đỏ rồi, giờ sắp vã mồ hôi luôn. Lúc này, Baek Sa Eon hơi cau mày.
“Em vẫn chưa đến kỳ thì phải."
"...!"
Hee Joo kinh ngạc nhìn anh.
“Vả lại muộn thế này rồi, sao tôi có thể yên tâm để em đi một mình. Có phải thật sự đi siêu thị không hay còn ý định khác, làm sao tôi biết được."
Sự cảnh giác của anh dường như trở nên mạnh hơn.
“Để tôi đi mua."
"...!"
"Em ngoan ngoãn ở nhà đi."
Cô sững người, chớp chớp mắt. Nhưng đấy cũng không phải chuyện xấu. Nếu cô không thể ra ngoài, để Baek Sa Eon đi cũng là một cách.
Đúng lúc anh cũng nhìn đồng hồ đeo tay, có lẽ đang cân nhắc gọi điện. Cô lại gõ điện thoại lần nữa.
[21:56] Loại có cánh nhỏ, vừa, to, siêu to mỗi loại một gói. Cả tampon loại nhỏ và to. Mua thêm ít đồ ăn vặt nữa...
Đây có nghĩa là khiến anh ra ngoài lâu một chút.
Baek Sa Eon đọc được tin nhắn trên mắt thoáng chốc hiện lên nét lúng túng.
Anh gãi nhẹ lông mày, hỏi:
“Đồ ăn vặt muốn cái gì?"
Hee Joo thành thật gõ tin nhắn trả lời.
[21:56] Gà rán...
Hee Joo lặng lẽ vạch rèm cửa sổ ban công, quan sát bên ngoài. Đây là một khu nhà ở cao cấp loại nhỏ không cao.
Thấp thoáng thấy bóng lưng người đàn ông vừa đi vừa gọi điện thoại.
“Nghe nói 406 và tao ở cùng một nơi. Chẳng lẽ đang ở gần vợ chồng tao hả?"
"...!"
Tim cô đột nhiên thắt lại.
Quả nhiên, để anh ra ngoài là một quyết định sáng suốt. Nếu gọi điện dưới cùng một mái nhà, cô chắc chắn sẽ nói sai vì căng thẳng.
“Có gan đến gặp tao không?"
“Anh muốn làm cho tôi gặp phải cái gì?"
"Xem ra não mày chưa hỏng hết."
"Cái gì?"
“Có thể phân biệt được tình huống này, xem ra mày chưa hoàn toàn vô dụng."
Anh nói mỉa mai.
Hee Joo hít thở sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Không thể dễ dàng kích động như lần trước. Hôm nay cô có chuyện nhất định phải hỏi Baek Sa Eon.
“Tôi không vô dụng, nên anh vẫn chưa bắt được tôi."
“... Thế nên cả ngày tao chỉ nghĩ đến 406."
Giọng anh dần dần kéo dài, mang theo vẻ biến dạng kì quái.
“Ngay cả tên tuổi hay số điện thoại của 406 tao cũng không biết nên chỉ có thể nghe điện thoại thế này."
"...!"
Tuy giọng anh bình thản, nhưng ngôn từ mạnh mẽ làm cô rụt bả vai.
“Vì biết quá ít, nên trái lại càng muốn biết hơn. Muốn biết IQ của mày cao bao nhiêu, là điên một cách tao nhã hay điên theo cách đê hèn, lúc đánh người, có khi nào nghĩ đến ăn cơm không. Tao rất hứng thú với bộ não đốn mạt này."
Không biết đây là đang khuyên giải hay đang trách mắng.
Nhưng anh vừa quăng mồi, Hee Joo lập tức cắn câu.
“... Khụ, vậy chúng ta người hỏi người đáp, thế nào?”
Baek Sa Eon im lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng đồng ý.
"Được thôi."
“Vậy tôi hỏi trước."
"Mời."
Miệng cô khô khốc.
Hee Joo đang quanh quẩn trong phòng khách liền đi vào phòng ngủ, nằm lên giường. Những nghi vấn chưa được giải đáp... Nhưng có những điều mãi không dám hỏi bây giờ đang chen lấn hiện lên trong lòng.
“Này... vị hôn thê thật sự của anh, anh có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?"
"Biết."
"...!"
Tuy chỉ là câu trả lời ngắn gọn, nhưng đối với Hee Joo, đó là một cú đánh mạnh.
/Biết... sao?/
Chân cô không có cảm giác như bị tê.
“Cô ấy... bây giờ ở đâu?"
Cô hỏi gấp gáp, Baek Sa Eon trả lời hời hợt.
"Ở trên xe tao."
"Cái gì?"
"Mày từng được nghe giọng Hee Joo chưa? Không phải tiếng thở, mà là giọng nói thực sự của cô ấy."
"...!"
Cô lập tức bị câu hỏi bất ngờ này làm cho sững sờ. Một mặt thì khiển trách kẻ bắt cóc những vẫn quan tâm nhất chuyện này?
Trên mặt Hee Joo lộ vẻ không biết làm sao. Qua mấy cuộc điện thoại, cô đã biết rồi. Bất kể nội dung cuộc gọi như thế nào, thì đều sẽ kích thích Baek Sa Eon.
Ban đầu, khi kẻ bắt cóc gọi điện thoại lần đầu tiên, và sau này khi phóng hỏa ở văn phòng, người chồng vốn tính cách lãnh đạm của cô cũng bắt đầu dần dần nảy sinh thay đổi thái độ.
Sau kết hôn, anh bắt đầu chủ động nói chuyện, can thiệp, và giữ chân cô thật chặt.
Dù đầu dây bên kia xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng sẽ lan đến Hee Joo.
Chính vì hiểu rõ điều này, cô không khoái câu hỏi của anh.
"Cái gì...nếu là tiếng rên thì___"
"Không phải."
Giọng điệu của anh lạnh lùng ngắt lời cô. Nhưng Hee Joo vẫn không bỏ qua.
“Tôi đã trả lời rồi, nên đến lượt tôi rồi nhỉ?
Điều kỳ lạ là, trong sự yên lặng ấy, cô có thể cảm nhận được sự bất mãn của anh.
"Hong In Ah bây giờ ở đâu?"
“Không ở đây.”
“Câu trả lời kiểu gì đấy? Có thành ý tí đi!"
Cô nhăn mày, nói với cảm xúc kích động
“Đây cũng tính là câu hỏi?"
“Đừng cứng nhắc thế...!"
“Không biết tại sao 406 lại có hứng thú với Hong In Ah."
“Đây là câu hỏi à?"
“Coi như là vậy đi."
Đối với Baek Sa Eon, “kẻ bắt cóc 406" chẳng qua chỉ là một gã bạn trai biến thái Hee Joo đã từng hẹn hò. Cô diễn vai của mình đầy chân thực.
“Vì Hong Hee Joo... luôn rất để ý chuyện này.”
“Hãy nói rõ."
“Chính là chuyện giữa anh và chị gái cô ấy."
“Vậy thì tao không trả lời đâu."
"Gì cơ?"
Hee Joo vì hành động lật mặt trơ tráo của anh mà thảng thốt.
“Nếu nói điều này với mày, tao sợ 406 sẽ dùng nó để đối phó với Hee Joo. Thế nên tao không muốn nói."
"...!"
“Đây là câu trả lời của tao."
Trời đất... Hee Joo kinh ngạc chỉ biết há hốc miệng, nhưng không thể nói được gì.
“Bất kể mày có làm chuyện hèn mạt gì, tao đều sẽ chơi cùng mày hết lòng. Vậy nên cuộc trò chuyện của chúng ta chỉ giải quyết giữa chúng ta thôi."
“Thay vì tiếp cận Hee Joo, chi bằng phóng hỏa đốt xe tao thêm mấy lần đi. Bây giờ xe đó là của tao rồi."
Lời anh nói không những gay gắt mà còn lạnh lùng khiến người ta phát sợ, nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
“Hee Joo đã nói gì với 406?”
Nghe thấy câu này, cô không nhịn được bật cười khúc khích.
“Thế mà anh lại tò mò cô ấy đã nói riêng cái gì với tôi hả?"
Rốt cuộc người đàn ông này bị gì vậy?
Rốt cuộc Baek Sa Eon đang nghĩ gì, sao có thể hỏi câu này?
Nhưng khi đang hành động với cách tư cách là kẻ bắt cóc 406, cô ấy không thể phá hỏng điều kiện để mình trở thành kẻ tình nghi ít có khả năng nhất, người câm Hong Hee Joo.
“Thật ra cô ấy chẳng nói gì cả.”
"Àhhh..."
Anh khẽ cười một tiếng, kéo dài giọng. Nhưng điều quái lạ là, phản ứng của anh trông có vẻ rất hài lòng.
Cảm giác đó thật kì lạ.
Cô cố gắng giũ bỏ cảm giác khó tả ấy, lại tung ra câu hỏi.
Hà Nội, 051224
Anh cũng lì chứ, nó cài theo dõi trên xe vợ thì mình đổi sang dùng xe vợ luôn xem nó định làm gì
Bài hát được nhắc đến là WAP của Cardi B
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro