Chương 3
《Hee Joo bị bắt cóc. Sa Eon xuất hiện trước cánh truyền thông yêu cầu kiểm soát tin tức về vụ bắt cóc con tin. Tên bắt cóc gọi Hee Joo là "chị", tự xưng "tôi là Baek Sa Eon"》
"Chiếc xe... đã bị hacker tấn công à?"
Nếu bộ điều khiển trên ô tô bị hacker tấn công, động cơ, ổ khóa, camera hành trình, lộ trình lái xe, radio, điều hòa, động cơ, phanh, v.v... có thể bị kiểm soát. Không chắc là do hacker tấn công hay ai đó cố tình phá hỏng.
"Nếu là như thế, vậy thì ai làm? Chịu sự chỉ đạo của ai?"
Do bố mẹ chồng là những người vô cùng nổi tiếng, tất nhiên không ít kẻ thù. Dù là tùy tiện suy nghĩ, cũng có thể nghĩ đến rất nhiều người. Ngược lại, có quá nhiều đối tượng bị nghi ngờ, điều này cũng trở thành vấn đề.
Những chính khách xung đột với lợi ích với bố chồng, những thế lực có thù với "Nhật báo San Gyeong". Nhưng trong số rất nhiều người thân, thế mà lại nhắm vào mình...
Khóe miệng cứng đờ thả lỏng một cách yếu ớt.
....quả nhiên số mình là bị bắt làm con tin.
Cùng lúc đó, ánh đèn ô tô sáng trắng chiếu rọi qua như xuyên thủng võng mạc. Hee Joo theo bản năng nhắm chặt mắt lại và giơ bàn tay lên.
Một thứ gì đó đang tăng tốc đến rất nhanh.
"Á, á...!"
Hee Joo muôn phần kinh hoàng, liều mạng đạp ga nhưng chiếc xe không hề chuyển động. Chính xác mà nói, là một chiếc xe ben khổng lồ đang phóng nhanh trên mặt đường trơn trượt. "Đừng tới đây——————!"
Cái lưỡi cứng đơ nói ra câu này như nhả đạn.
Trong xe nhỏ hẹp, giọng của chính cô vang lên như thể giọng của người khác. Cô ra sức đập vô lăng và bấm còi. Đồng tử bất giác giãn nở. Một dự cảm mãnh liệt ập đến. Đó là mùi chết chóc.
Chính vào khoảnh khắc ánh đèn chói lọi như muốn nuốt chửng Hee Joo, thứ hiện lên trong tâm trí cô, thế mà lại là khuôn mặt của một người. Kéttttt----!
Khi đèn flash hùng hổ dọa người liên tục nhấp nháy, Baek Sa Eon đang bước vào phòng họp của Nhà Xanh giận dữ đấm một cú lên cửa.
Dù rằng chỉ là buổi báo cáo vắn tắt không công khai nhưng anh vẫn nêu tên một số phóng viên không tuân thủ quy tắc, cảnh cáo họ. Anh vừa bước vào phòng, bầu không khí dường như cũng trở nên căng thẳng hơn.
Anh là người đàn ông cao to dễ thấy nhất ở Nhà Xanh, tinh anh trẻ tuổi nhất, cũng là người đàn ông bị đố kị nhất.
"Có một số hạng mục cơ mật cần nhắc mọi người chú ý."
Dù trong khoảnh khắc mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh nhưng anh vẫn thờ ơ như đang nhìn vào giấy dán tường. Tiếng hít thở trong phòng đều biến mất.
Baek Sa Eon đã ở lại Nhà Xanh liên tiếp mấy ngày, tham gia vô số cuộc họp của trợ lý cấp cao nhất và của đội chống khủng bố.
Đặc biệt là, từ sáng sớm đến nửa đêm, anh liên tục ứng đối cuộc gọi từ các hãng truyền thông lớn nhưng không hề có trạng thái mệt mỏi.
Thay vào đó, đôi mắt sắc bén của anh trở nên dữ tợn hơn.
"Chính phủ của chúng ta đang tiến hành trao đổi gián tiếp với thế lực bắt cóc thông qua phương tiện truyền thông."
"...!"
Phòng họp chợt xôn xao.
“Bọn chúng theo dõi chặt chẽ phương tiện truyền thông của chúng ta và điều chỉnh lập trường bất cứ lúc nào.”
Anh đứng trước bục màu xanh, gương mặt lạnh lùng càng trở nên nghiêm nghị hơn.
"Vì vậy, các cơ quan truyền thông lớn đều phải thận trọng khi đưa tin. Để không truyền tải thông tin sai lệch đến lực lượng vũ trang, xin hãy tạm thời kiềm chế cảm xúc cá nhân của phóng viên hoặc chỉ trích chính phủ. Ngoài ra-" Anh nâng cổ tay lên và nhìn đồng hồ.
"17:02. Từ giờ trở đi, thực thi kiểm soát tin tức tạm thời, do chính phủ chủ đạo."
"Đây là có ý gì...!"
Các phóng viên ngẩn tò te, bàn luận sôi nổi.
"Thưa ngài phát ngôn viên, ông có biết rằng đây là hành vi xâm phạm quyền được biết sự thật không? Đây có phải là quan điểm của chính phủ không? Chúng tôi có thể hiểu như thế này không?"
"Là lệnh cấm báo chí à? Đây có phải là lệnh cấm báo chí không?"
"Chúng tôi không phải là vẹt...! Làm sao chúng tôi có thể lặp lại nguyên xi lời các ông?"
"Ngài phát ngôn viên, có phải ông đang đàn áp quá mức quyền tự do báo chí và quyền biên tập không?"
Chính vào lúc các phóng viên đang to tiếng náo động, Baek Sa Eon vẫn không đổi sắc mặt.
Anh nhìn chằm chằm các phóng viên một cách bình tĩnh như khi anh bước vào.
Người đàn ông đang đứng bình thản như mắt bão bỗng hạ giọng nói: “Tôi lo những câu từ bạn viết không qua não có thể khiến con tin bị giết.”
“…!”
Mặc dù giọng nói hơi nhẹ, nhưng vì anh đang nói trước micro nên không ai không nghe thấy lời Baek Sa Eon độc thoại.
Nhưng, anh vẫn tiếp tục nói mà không hề để tâm: "Xin các bạn hãy đợi cho đến khi cuộc đàm phán kết thúc."
Thái độ không nóng nảy, không hấp tấp của anh khiến các phóng viên thậm chí còn nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm. "Lần đàm phán này không đưa theo bất kì "kẻ chèo thuyền" nào. Đừng lấy quyền được biết sự thật ra gây rối."
".........."
"Còn nữa, nói thì phải nói cho rõ ràng. Đó không phải là quyền được biết sự thật, mà là quyền sáng tác, quyền nói hươu nói vượn một cách vui vẻ, ham muốn được công nhận vô bờ bến và cảm giác ưu việt hoang đường, mấy thứ ấy chúng ta đều tỏ tường trong lòng.
"...!"
"Không người dân nào muốn nghe tin con tin bị sát hại tàn nhẫn."
“Vì vậy, xin đừng dùng những từ chán ngán như “vì dân” để che giấu sự không cam lòng và ấm ức của các bạn.” Lời cảnh báo lạnh nhạt của anh lập tức làm khung cảnh ồn ào dịu xuống.
"Điều quan trọng hơn việc được biết là mạng sống. Lấy sinh mạng ra để bắn tiếng giật gân không hề là quyền lợi mà là ngược đãi. Ít nhất trong sự việc này là như vậy."
"Bây giờ, xin hãy hiểu rằng sự im lặng của bạn có thể cứu vớt những công dân bị bắt cóc. Đồng thời xin hãy hỗ trợ đoàn đàm phán ở hiện trường để họ hoàn thành công việc của mình mà không bị làm phiền."
Anh nắm chặt micro như đang tóm cổ đối phương.
“Nếu ở đây có ai nói sai một chữ dẫn đến con tin bỏ mạng lần nữa——”
Tuy rằng bị bàn tay che, âm thanh không lớn, nhưng các phóng viên hoàn toàn nghe hiểu lời cảnh báo của Baek Sa Eon. Sau khi kết thúc cuộc báo cáo, Baek Sa Eon vừa ra khỏi cửa, người trợ lý đã chờ đợi rất lâu vội vàng đưa đồ cho anh. "Tiền bối, điện thoại reo từ nãy đến giờ không ngừng."
Baek Sa Eon không quan tâm, vươn chân dài bước ra ngoài.
Số lượng cuộc gọi nhỡ trong máy quá nhiều, thân máy cũng phát nóng.
Hàng trăm cuộc gọi truyền thông, cuộc này nối tiếp cuộc kia, những dãy số từ quen thuộc đến xa lạ liên tục xuất hiện. Pin điện thoại di động gần như tiêu hao cạn kiệt, không thao tác cũng có thể sập nguồn.
Baek Sa Eon nhìn những dãy số xa lạ trên màn hình, khẽ tặc lưỡi. Đây cũng là một trong những biểu hiện cảm xúc.
“Sau khi sắp xếp xong lịch trình của đoàn đàm phán thì gửi cho tôi.”
“Này, tiền bối, sao anh không đích thân đi?”
"Gì?"
Dưới cái nhìn lạnh lùng của Baek Sa Eon, người trợ lý to gan nói nhanh:
"Là về đội đàm phán hiện trường ấy. Đây rõ ràng là chuyên ngành của anh, không phải sao?"
"..."
"Mẹ anh là chuyên gia đàm phán số một của Hàn Quốc, và bản thân anh cũng là thạc sĩ chính trị học, còn từng tiếp nhận huấn luyện đàm phán con tin ở FBI nữa."
Baek Sa Eon chẳng buồn nhìn thêm người đàn em có thể trần thuật chi tiết lý lịch của mình nữa, chỉ là duy trì nhịp chân trước sau như một.
“Nghe nói tổng thống còn ám thi hi vọng anh sẽ đi.”
“Đừng nói nhảm nữa————”
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Baek Sa Eon cáu kỉnh giật nhẹ cà vạt. Không thể sập nguồn ngay. Dù anh cau mày nhưng vẫn ghi nhớ dãy số theo thói quen.
Đôi mắt khô khốc của anh thoáng dừng lại trên màn hình đáng ghét rồi rời đi. Dù sao pin chỉ còn lại 5%.
Bằng không thì dứt khoát cho nó sập nguồn luôn cho rồi.
/Chết chưa?
Ban nãy mình vừa thoát chết hả?/
Một chiếc xe ben khổng lồ sượt qua, gương chiếu hậu bị đập vỡ tan tành. Cửa xe bị móp do va chạm, toàn bộ thân xe đều đang rung lắc.
"...!"
Không biết đã đờ đẫn bao lâu, ngay cả thở cũng quên.
Cảm giác muốn đi tiểu ập tới mãnh liệt, hơi bất cẩn thì không thể kiềm chế. Hee Joo gục đầu lên vô lăng, thở dốc.
Toàn thân bắt đầu đau nhức, quần áo ướt đẫm mồ hôi dính nhớp nháp.
"Còn có thể bình an về nhà không...?"
Ánh mắt của cô đã mất tiêu điểm.
Tay run rẩy nắm vô lăng cũng trở nên vô cùng khó khăn. Nhưng mà, tại sao_ _ _bất thình lình, da đầu tê dại.
Một cảm giác bất an không thể diễn tả khiến cô nhìn vào gương chiếu hậu theo bản năng.
Vào khoảnh khắc đó, cô với một gã đàn ông bẩn thỉu trông như kẻ vô gia cư đã nhìn nhau.
"A------!"
Còn chưa kịp hét lên, một bóng người bò ra từ cốp xe đã vượt qua ghế sau bổ nhào về phía cô. Gã đàn ông đó lộ vẻ cười độc ác, nhanh chóng đưa tay bịt miệng Hee Joo. Cánh tay giơ ra từ phía sau ấn chặt gáy cô vào tựa đầu ghế, một mùi hôi chua sộc vào mũi.
"U, ặc...!"
"Chị, bị dọa sợ à?"
Mọi thứ xảy ra trong tích tắc.
"...Anh, anh là ai...!"
Câu muốn hỏi đối phương là ai đã bị một bàn tay mang mùi lạ chặn lại, cơ thể bắt đầu run cầm cập.
"Tôi là Baek Sa Eon, ừm, Baek Sa Eon."
"Gọi điện thoại đi, tôi biết số của anh ấy. Số của Baek Sa Eon. Gọi điện thoại, phải gọi."
Mỗi lần hắn ta vươn người về phía ghế lái, những lọn tóc xoăn rối bù lại đung đưa.
"Con tin à, con tin. Sát nhân, trong bản tin vẫn đang nói. Trên radio nói sát nhân, bắt cóc."
"...!"
"Vậy chị sẽ là con tin của tôi, để tôi gọi điện. Tôi là người hô hoán, người gọi điện thoại."
"Không, không phải vậy..." ————Điều hướng bắt đầu được thiết lập lại.
Hệ thống chỉ đường tự động thiết lập điểm đến và hiển thị tuyến đường.
"Chị, chị lái xe."
"Á..."
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Hà Nội, 271124
Yêu thương(^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro