CHƯƠNG 1
Đây là một sự cố phát sóng trực tiếp
『Thực sự là một trận mưa xối xả chưa từng có trong lịch sử ạ. Cơn mưa lớn kéo dài nhất dẫn đến sạt lở núi ở khu vực lân cận, khoảng 500 người dân trong thôn đã phải sơ tán đến nơi trú ẩn tạm thời...』
Trong thời gian phát sóng bản tin thiên tai đã xảy ra một chút sự cố, chỉ là một sự cố thông thường. Nói nó nhỏ cũng đúng
Thực ra đó chỉ là một sai sót nhỏ——
Vấn đề nằm ở phía dưới chứ không phải phía trên.
Vòng tròn nho nhỏ chiếm 1/16 màn hình.
Trong vòng tròn đó, Hee Joo, người phụ trách phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu đã giơ ngón giữa, dừng hình ảnh bất động.
"Cái gì...!"
Trong cơn hoảng loạn, trước mắt biển thành khoảng trống.
Từ bên ngoài trường quay truyền tới âm thanh đạo diễn phẫn nộ đứng dậy hét lên, thậm chí cách bức tường kính dày dặn, cũng nghe thấy loáng thoáng.
“Từ bao lâu nay chưa từng phát sinh chuyện này...!!!"
Nhãn cầu của cô run rẩy một cái, nhưng cô vẫn trấn tĩnh tiếp tục làm thủ ngữ, không biết khi nào màn hình sẽ được phục hồi. Biểu cảm nhìn chăm chú vào máy nhắc chữ không hề dao động.
Nhưng một giây, hai giây, ba giây... cô dựng ngón giữa đứng hình tiếp diễn trong đủ mười giây, mồ hôi bắt đầu lặng lẽ nhỏ giọt.
Tuy vẫn không ngừng làm các động tác tay nhưng trong lòng cô lại sốt ruột đến mức tán loạn.
Trên màn hình, cô vẫn đang hô lớn “Núi - Núi!”, phòng điều khiển đã rối thành một nùi.
Biên kịch vò tóc, phó đạo diễn cuống quý nghe điện thoại, không ngừng cúi rạp người xin lỗi. Lúc này, may mà màn hình chuyển sang bản tin hiện trường của phóng viên.
Cuối cùng Hee Joo mới có thể xóa đi vẻ đỏ bừng và lo lắng trên khuôn mặt cô.
"Phiên dịch viên, cô ổn chứ?"
Biên kịch của bộ phận tin tức đến gần, Hee Joo chỉ ngơ ngác gật đầu.
"Phải uống thuốc thôi, cảm thấy phải uống thuốc."
Dường như đạo diễn đang nói chuyện điện thoại với sếp, vừa gật đầu khom lưng vừa cào tóc.
Trên thực tế, phải cần ngón giữa và ngón cái cùng xòe ra mới có thể biểu thị ý nghĩa "ngọn núi", nhưng do bị ngắt một cách kỳ quái nên ngón tay của Hee Joo chỉ bật lên ngón giữa.
Nếu mọi người có thể hiểu đây là một sai sót ngoài ý muốn thì tốt, nhưng thường thì bên có tiếng nói hơn sẽ thắng. Quả nhiên, không lâu sau đạo diễn bước ra ngoài với vẻ mặt u ám.
“Hee Joo, xin lỗi, thực sự xin lỗi…” Anh ta bực bội vò mái tóc rối bù của mình. “——Có tin nóng đây!”
Đúng lúc này, phịch—! Cửa phòng điều khiển bị đẩy ra, phó đạo diễn vội vội vàng vàng chạy vào.
"Liên quan đến vụ bắt cóc. Người phát ngôn của Nhà Xanh, muốn có một tin vắn khẩn cấp!"
"Cái gì?"
“Nhà Xanh trực tiếp ban hành công văn
Nghe câu này, đạo diễn vội đeo chiếc tai nghe đang vắt trên cổ.
"Mau, thêm phụ đề, xem xem liệu có thể tiếp sóng một cách tự nhiên không!"
Nền màu xanh đậm tràn ngập màn hình. Bục phát biểu màu xanh có nạm logo Nhà Xanh.
Người phát ngôn Nhà Xanh đứng trước bục phát biểu đã quét bầu không khí trông rất thảm hại ban nãy đi như một làn sóng.
Mặc bộ tây trang đen tỉ mỉ, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng ống kính.
Hee Joo nín thở, chăm chú nhìn anh.
"Hee Joo, bây giờ cô có thể dịch ngay tại chỗ không..."
Đạo diễn đang hỏi tùy ý đột nhiên dừng lại.
"À, tôi xin lỗi, tôi...khụ, tôi sẽ liên lạc lại với cô sau."
Anh ta có vẻ hơi bối rối, gấp ga gấp gáp rời đi.
“Không có phiên dịch thủ ngữ cho tin vắn của Nhà Xanh.”
Hee Joo đại khái hiểu được điều đạo diễn muốn nói.
"Mình bị thay rồi hả?"
Miệng ngập tràn cay đắng, Hee Joo đứng dậy, cầm chiếc túi xách đặt ở góc phòng làm việc.
Khi còn nhỏ, vì mắc chứng mất ngôn ngữ mà im lặng không nói, có lẽ vì thế mà cô thường cảm thấy thế giới xung quanh xa vời như một bể cá.
Một nơi bức bách không thể diễn tả được. Bát kể bạn có mở miệng thế nào đi chăng nữa, lời nói ra đều chỉ là bọt trào đáy biển. Hee Joo, người lớn lên dưới đáy biển đó, buộc phải học cách giao tiếp bằng thủ ngữ.
Điều này đối với Hee Joo mà nói cũng xem như là một sự thích ứng không tệ. Tuy nhiên, thậm chí ngay cả điều này cũng đã trở nên tồi tệ như vậy. Cảm giác bất lực khiến người ta mệt mỏi một lần nữa quấn lấy toàn thân.
『Xin chào mọi người, tôi là Baek Sa Eon, người phát ngôn của Nhà Xanh.』 Nhưng người đàn ông đó thì khác.
Một giọng nói trầm thấp mà kiên định bắt lấy bước chân của Hee Joo đang chuẩn bị rời khỏi trường quay. Kiểu giọng này bình thường rất khó bắt gặp.
Cách phát âm dày và sắc sảo đánh thẳng vào lòng người. Ngày hôm nay trái tim cũng đập thình thịch không biết mệt mỏi.
『Cuộc đàm phán về 16 công dân của chúng ta bị bắt cóc ở phía tây nam Cộng hòa Arkan ngày mùng 5 đã bắt đầu vào sáng nay.』
Các nhân viên không hẹn mà cùng tập trung trước màn hình lớn.
Bọn họ ai nấy đều thẳng sống lưng, trông có vẻ vốn không tập trung vào nội dung mà bị khiếp sợ bởi khí chất áp đảo.
Hee Joo cũng không ngoại lệ.
『Đội ứng phó của chính phủ đã đến nơi đó, và tiến hành hai cuộc đàm phán trực tiếp, nhưng hai con tin đã thiệt mạng. Các lực lượng vũ trang yêu cầu quân đội Hàn Quốc lập tức rút lui và trả tiền chuộc——』
Giọng điệu bị tách bạch hoàn toàn cảm xúc tuy có vẻ vô tình nhưng gần với kiểu vững vàng mà không cứng nhắc hơn.
『Nếu không đồng ý yêu cầu, sẽ có thêm con tin bị giết.』Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng vào ống kính dứt khoát một cách dị thường.
Mái tóc đen và đồng tử hết sức thâm trầm, hình thành sự tương phản lạnh như băng với làm da. Người đàn ông truyền đạt những chỉ thị tối cao này có nhiều thứ mà cô không có.
Anh là một ngôi sao chính trị mới xuất sắc với nhiều vấn đề nhạy cảm về chính trị——một kẻ độc miệng cứng rắn
『Đừng giơ cao đánh khẽ với chính phủ.』 Những giai thoại anh chỉ trích các phóng viên về thái độ hời hợt của họ đã được lan truyền rộng rãi.
Điều tổng thống cần là một “cái miệng” có thể chiến đấu ngoan cường, bởi thế mỗi một phút chiến đấu thần kinh với các phóng viên đều vô cùng kịch liệt.
Kể từ khi bước vào Nhà Xanh với tư cách là người phát ngôn trẻ nhất đến nay, nhân vật này chưa từng một lần gây tranh cãi hay bị thay thế.
Những người phát ngôn qua các thời kì bình quân bị nhiều lần thay thế và từ chức bốn hoặc năm lần do đầu cơ, quấy rối tình dục, áp lực từ bên ngoài, phát ngôn bừa bãi và các nguyên nhân khác, mà kỉ lục trong sạch của Baek Sa Eon chắc chắn là trước giờ chưa từng có.
『Tiếp theo, tôi sẽ trình bày lập trường của Nhà Xanh. 』
Hai tay anh nắm chặt hai bên bục phát biểu, nghiêng người về phía micro. Song phần đầu không hề cử động, ánh mắt sắc bén lạnh băng như dao.
Những động tác và sự im lặng trong nháy mắt cũng truyền tải một ý đồ, có vẻ lão luyện mà xảo quyệt. Ba mươi lăm tuổi.
Trên vũ đài chính trị khốc liệt như chiến trường, việc một người đàn ông hơn ba mươi có thể kiểm soát được dư luận như vậy là điều gần như không thể, nhưng xét đến cụ, ông nội của anh thì đây cũng là lẽ đương nhiên.
Anh trời sinh như thế.
Bản thân Baek Sa Eon đã là một thông điệp rõ ràng.
『Không có kế hoạch thương lượng tiền chuộc với những kẻ bắt cóc. 』
Ánh mắt như thể muốn xuyên thấu ống kính khiến Hee Joo không kìm nổi nét mặt.
"Chúng ta không phải vợ chồng."
Trong lời nói không chút thương xót đó đột nhiên lộ giọng khinh thường.
"Cô chẳng qua là một con tin bị đưa đến cạnh tôi."
Ba năm trước, Hee Joo, người vừa trở thành vợ anh, đã bị anh liếc nhìn lạnh lùng. Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai vợ chồng.
Cuộc liên hôn chính trị ba năm. Ba năm không liên lạc.
Giữa hai vợ chồng chỉ có những người thay mặt truyền đạt thông điệp, hoàn toàn không nói chuyện với đối phương.
Vốn dĩ Hee Joo hầu như không nói còn chồng cô thì đối xử với cô như người vô hình.
Mỗi ngày đều cảm thấy lạnh lẽo trong căn nhà tân hôn rộng 70 mét vuông. Người chồng thường thấy trên tivi còn nhiều hơn là ở nhà.
Đây có coi như là cuộc sống hôn nhân khá bất hạnh không?
『Liên quan đến nguyên tắc bắt buộc tuân thủ, tuyệt đối không thỏa hiệp.』
Hee Joo nghịch ngón tay không đeo nhẫn cưới theo thói quen.
Dù vậy, cô cũng chẳng thể rời mắt khỏi người chồng tàn nhẫn của mình. Đó là cảm giác ngu ngốc mà kể từ lần đầu tiên gặp anh đã không thể nào buông bỏ.
"Con à, cũng nên từ chức rồi đấy."
Cuối cùng đã tới.
Hee Joo đang định cầm tách trà bốc hơi nóng, tay cô lại dừng giữa không trung.
Sau khi rời đài truyền hình, cô vẫn luôn trốn tránh những cuộc gọi của mẹ nhưng mẹ cô đã sắp xếp cuộc gặp lần này thông qua nhà chồng mà không hề do dự.
Hee Joo cảm thấy mẹ ruột và mẹ chồng ngồi trước mặt cô có vẻ cực kì không hợp nhau.
Mẹ chồng là giáo sư đại học Hàn Quốc xuất thân từ một gia đình trí thức, còn mẹ cô, Kim Yeon Hee, từng là ca sĩ nổi tiếng của Club Selena và cuối cùng trở thành vợ chủ tịch. Cảnh hai người ngồi cùng nhau thực sự không hòa hợp lắm.
Tuy nhiên, không hiểu vì đâu mà hai người này lại liên thủ gây áp lực cho Hee Joo.
"Qua một tháng nữa, tổ bầu cử sẽ được thành lập. Vì vậy con nên từ chức và tham gia vào đoàn vận động tranh cử của bố chồng."
Giọng điệu của mẹ chồng rất dịu dàng, nhưng Hee Joo lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Cô đã dự liệu có một ngày như thế và cũng biết vai diễn mình sẽ sắm.
"Sa Eon làm việc tại Nhà Xanh, không thể tham gia hoạt động tranh cử. Nhưng nếu con có thể giúp đỡ thì đó sẽ là sự giúp sức mạnh mẽ nhất cho chúng ta."
Hee Joo nắm chặt rồi lại thả lỏng bàn tay tê dại của mình.
Đây là một cuộc liên hôn chính trị vì quyền lực. Bố chồng cô là ứng cử viên tổng thống kì tiếp theo, mà cuộc hôn nhân của cô chỉ là để lấp chỗ trống. Gia tộc Beak Sa Eon là thế gia chính trị, từng sinh ra Phó Tổng thống nhiệm kì đầu tiên, Thủ tướng, thẩm phán, nghị viên Quốc hội, viện trưởng kiểm toán, chủ tịch ủy ban bầu cử trung ương, chủ tịch chính đảng, v.v. được gọi là gia tộc “ngoại trừ chức tổng thống thì chức vụ nào cũng từng nắm giữ". Mục tiêu duy nhất của họ là giành thắng lợi trong cuộc vận động bầu cử lần này, mà Hee Joo được "tạm thời" phái đến để duy trì tình đoàn kết với gia đình này. Chỉ một ngày trước hôn lễ, vị hôn thê thật sự của Beak Sa Eon, cũng là nhân vật chính của cuộc hôn nhân, người chị kế của cô đột nhiên mất tích.
Hà Nội, 261124
Chị ta cũng si mê anh chồng lắm các ấy ạ
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro